Editor: Sứa Không Não

Khi hệ thống cảnh báo vang lên, Sầm Nguyễn nhất thời ngơ ngác.

Chờ khi cậu định thần lại, trong đầu cậu đã bắt đầu đếm ngược – – Thời gian còn lại 14: 59: 53

Anh trai đang gặp nguy hiểm!!!

Sau khi Sầm Nguyễn nhận ra điều này, cậu chợt hoảng sợ.

Tài xế phía trước nhận thấy có điều gì đó không ổn, vội vàng quan tâm hỏi: “Tiểu thiếu gia, ngài làm sao vậy?”

Sầm Nguyễn giả vờ bình tĩnh, nhưng giọng nói run run lại lộ rõ sự hoảng loạn: “Chú tài xế, cháu muốn ăn kẹo. Có thể nhờ chú xuống xe đến cửa hàng tiện lợi mua cho cháu một gói được không?”

Tài xế cũng không nghĩ nhiều, hắn làm ở Tần gia nhiều năm như vậy, vẫn luôn đem Sầm Nguyễn coi như một đứa trẻ, lúc này nghe cậu nói muốn ăn kẹo, trong lòng cũng không có chút nghi ngờ gì.

Vừa vặn gần đó có một cửa hàng tiện lợi nên hắn xuống xe và đi vào.

Ngay trong lúc tài xế không chú ý, Sầm Nguyễn nhanh chóng ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn rồi quay xe trở lại con đường vừa đi.

Cậu đang lo lắng đến mức không thể bình tĩnh suy nghĩ. Trong đầu đều là việc anh trai có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Nghĩ đến điều này cậu không khỏi đạp ga, tăng tốc độ nhanh hơn.

Lúc này thời gian còn lại là 14: 58, khi tài xế nhận ra và quay đầu nhìn lại, hắn thấy tiểu thiếu gia nhà mình đang lái xe với tốc độ kinh hoàng, nhiều lần còn suýt đâm vào xe phía trước.

Hắn đã lái xe mười năm nhưng chưa bao giờ đi với tốc độ như vậy.

Tài xế lập tức tỏ ra kinh hãi, không hiểu chuyện gì đang xảy ra với tiểu thiếu gia.

Nếu tiếp tục lái với tốc độ này chắc chắn sẽ xảy ra tai nạn, hơn nữa lúc này trời cũng đã tối hẳn nên khả năng xảy ra tai nạn giao thông lại tăng lên rất nhiều lần.

Và, và…tiểu thiếu gia còn có bệnh tim bẩm sinh nữa!!

Lái xe với tốc độ nhanh như vậy thì tim nào chịu nổi, trong xe không còn người khác, giữa đường mà bệnh tim của tiểu thiếu gia phát tác thì cứu không kịp mất!!

Khi ý thức được điều này, trên lưng tài xế toát mồ hôi lạnh, loạng choạng chạy về phía trước vào bước, “Thiếu gia…” Đáng tiếc xe ở quá xa, Sầm Nguyễn không hề nghe thấy giọng nói lo lắng phía sau. Cậu tập trung chú ý lên bản đồ vị trí dẫn đường do hệ thống cung cấp, sau đó điều chỉnh tốc độ nhanh hơn một chút, đây hoàn toàn là một hành động gây nguy hiểm đến tính mạng.

Thông thường, kỹ thuật lái xe của Sầm Nguyễn cũng chỉ ở mức đạt tiêu chuẩn, nhưng hiện tại cậu lại phát huy được tiềm năng của mình trong tình huống khẩn cấp. Cậu lái xe dựa vào bản năng, trong đầu ngoài đích đến thì chẳng có gì khác.

Có lẽ tốc độ quá nhanh của cậu đã thu hút sự chú ý của các phương tiện xung quanh nên họ đã quay video lại chiếc xe. Camera trên đường cũng đã ghi lại rõ ràng cả chiếc xe và biển số xe.

Sầm Nguyễn khi lái xe cảm thấy có chút khó chịu, không biết cơ thể mình đã đạt đến giới hạn hay chưa, khi nhìn thế giới trước mắt, cậu cảm thấy đầu hơi choáng váng.

Đồng thời lúc này cậu cũng không thể thở được, tim và lồng ngực đau nhức. Sầm Nguyễn dường như đã nhận ra điều gì đó, lập tức cầu cứu với hệ thống.

Lần này cuối cùng hệ thống đã làm được điều gì đó đáng tin cậy, nó giảm thiểu sự đau đớn của Sầm Nguyễn, đồng thời cũng tăng cường sức mạnh thể chất của cậu.

Sau khi cảm thấy nhẹ người, Sầm Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, tập trung lái xe, lúc này cậu còn cách đích đến chưa tới một nửa, thời gian cũng chỉ còn lại tám phút.

Bên kia, Tần Viễn Hành hoàn toàn không biết nguy hiểm đang xử lý văn kiện trong xe, mà trợ lý Trương lại rất chuyên tâm điều khiển xe.

“Sếp, chuyện lớn như vậy nếu tối nay chúng ta không nói cho tiểu thiếu gia biết, cậu ấy sẽ không vui sao?”

Tần Viễn Hành cau mày, tựa hồ chưa từng nghĩ tới vấn đề này.

Hắn trầm tư hồi lâu, cuối cùng nói: “Nếu cậu ta hỏi, tôi sẽ trả lời đúng sự thật.”

Nói cách khác, Sầm Nguyễn không hỏi thì hắn sẽ không nói, nhưng nếu hỏi thì hắn cũng sẽ không giấu mà kể cho cậu nghe mọi chuyện.

Hắn thực sự cảm thấy có lỗi với Sầm Nguyễn vì trước đây đã hiểu lầm cậu.

Nói xong, bầu không khí đột nhiên rơi vào im lặng, Tần Viễn Hành cầm điện thoại di động lên xem hướng dẫn du lịch trên núi Kỷ Vân. Nhân tiện, hắn cũng hiếm hoi tìm kiếm những địa điểm du lịch thú vị khác ở nước V.

Hắn chưa bao giờ có trải nghiệm như vậy, cũng chưa từng đi du ngoạn một cách nghiêm túc và thoải mái.

Chuyện này đối với hắn có chút mới lạ, nhưng khi nghĩ đến khuôn mặt vui vẻ của thiếu niên, hắn cảm thấy đây hẳn sẽ là một trải nghiệm tuyệt vời.

Trợ lý Trương đang lái xe, đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng nói: “Đúng rồi, sếp, tôi đã chú ý đến hầu hết tất cả mọi người trong hội nghị, đều không nhìn thấy thiếu niên nào như ngài đang tìm.”

Nghe vậy , Tần Viễn Hành hơi nhíu mày.

Không thể tìm được người sao? Điều này thực sự không nên, cứ như mọi thứ đã vượt ngoài kiểm soát của hắn.

(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên WordPress Trại Nuôi Sứa và Wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc.)

Trợ lý Trương cẩn thận hỏi: “Sếp, ngài nhất định phải tìm được người kia sao? Tại sao vậy?! Chẳng lẽ người đó đối với ngài rất quan trọng?”

Tần Viễn Hành nhíu mày, không muốn trả lời.

Thiếu niên đó đối với hắn hết ôm rồi lại sờ, thậm chí lần trước…còn khiến hắn phản ứng theo một cách mà đáng lẽ là không nên.

Thật đáng xấu hổ.

Hắn từ đó ám ảnh, rất muốn bắt được đối phương.

Trợ lý Trương lại lấy hết can đảm, tức giận nói: “Sếp, Đây là vấn đề của ngài, người ở ngay trước mặt rồi, sao ngài lại muốn tìm thế thân!!”

Tần Viễn Hành rốt cục ngước mắt lên, lạnh giọng: “Cậu vừa mới nói cái gì?”

Trợ lý Trương lại rùng mình, nhưng nghĩ đến Sầm Nguyễn thiếu gia đối với ông chủ mình tình sâu nghĩa nặng quá mức đáng thương, cuối cùng vẫn yếu ớt nói: “Mỗi đặc điểm được đề cập đến trong tài liệu mà ngài đưa đều khớp với tiểu thiếu gia, ngài đây không phải là đang tìm thế thân thì là gì chứ…”

Người trong cuộc u mê, kẻ ngoài cuộc tỉnh táo.

Sau lời nói của trợ lý Trương, Tần Viễn Hành dường như đã đoán ra được điều gì đó, xua được làn mây mù, hai mắt hắn mở to, trong tiềm thức vẫn không qua tin tưởng.

“Cậu mới nói cái gì?!”

Trợ lý Trương bị Tần Viễn Hành dọa cũng có chút bực, nhất thời vì Sầm Nguyễn mà lên tiếng bênh vực kẻ yếu: “Nếu hai người thích nhau thì ở bên nhau đi chứ!”

“Tôi không có!” Tần Viễn Hành theo bản năng phản bác.

Sầm Nguyễn là em trai của hắn!

Trợ lý Trương tức giận nói: “Sếp, ngài vẫn chưa phát hiện ra tình cảm của mình với tiểu thiếu gia sao? Ngài không cảm thấy bản thân đã quá chiều tiểu thiếu gia rồi đi? Anh em đơn thuần làm gì có ai làm vậy chứ, rõ ràng là kiểu ái muội của mấy cặp tình nhân trẻ.”

“Nếu như bây giờ ngài lại nhiều thêm một người em trai, ngài có đối với cậu ta làm những điều như vậy không? Không! Ngài sẽ không! Ngài sẽ chỉ đối xử như vậy với tiểu thiếu gia thôi!”

“Ngài bày ra kế hoạch lớn như vậy, mặc dù biết tiểu thiếu gia có khả năng sẽ lựa chọn phản bội Tần gia nhưng ngài vẫn lựa chọn mở đường cho cậu ấy. Thứ nhất là trang viên đó, ngài lo rằng tiểu thiếu gia về sau có thể bị đuổi ra khỏi Tần gia, nên đã mua lại nó rồi đưa cho cậu ấy.”

“Thứ hai là vô số lần nhắc nhở cùng cảnh cáo, một khắc trước khi hội nghị bắt đầu ngài vẫn như cũ muốn tiểu thiếu gia một cơ hội để thẳng thắn, như vậy là hai người vẫn có thể tiếp tục ở bên nhau. Lúc biết tiểu thiếu gia vẫn đứng về phía mình, ngài cái gì cũng mặc kệ liền tới đón cậu ấy.”

Tần Viễn Hành động môi, lại phát hiện chính mình không biết nên nói gì.

Trợ lý Trương bị Tần Viễn Hành dọa cũng có chút bực, nhất thời vì Sầm Nguyễn mà lên tiếng bênh vực kẻ yếu: “Nếu hai người thích nhau thì ở bên nhau đi chứ!”

“Tôi không có!” Tần Viễn Hành theo bản năng phản bác.

Sầm Nguyễn là em trai của hắn!

Trợ lý Trương tức giận nói: “Sếp, ngài vẫn chưa phát hiện ra tình cảm của mình với tiểu thiếu gia sao? Ngài không cảm thấy bản thân đã quá chiều tiểu thiếu gia rồi đi? Anh em đơn thuần làm gì có ai làm vậy chứ, rõ ràng là kiểu ái muội của mấy cặp tình nhân trẻ.”

“Nếu như bây giờ ngài lại nhiều thêm một người em trai, ngài có đối với cậu ta làm những điều như vậy không? Không! Ngài sẽ không! Ngài sẽ chỉ đối xử như vậy với tiểu thiếu gia thôi!”

“Ngài bày ra kế hoạch lớn như vậy, mặc dù biết tiểu thiếu gia có khả năng sẽ lựa chọn phản bội Tần gia nhưng ngài vẫn lựa chọn mở đường cho cậu ấy. Thứ nhất là trang viên đó, ngài lo rằng tiểu thiếu gia về sau có thể bị đuổi ra khỏi Tần gia, nên đã mua lại nó rồi đưa cho cậu ấy.”

“Thứ hai là vô số lần nhắc nhở cùng cảnh cáo, một khắc trước khi hội nghị bắt đầu ngài vẫn như cũ muốn tiểu thiếu gia một cơ hội để thẳng thắn, như vậy là hai người vẫn có thể tiếp tục ở bên nhau. Lúc biết tiểu thiếu gia vẫn đứng về phía mình, ngài cái gì cũng mặc kệ liền tới đón cậu ấy.”

Tần Viễn Hành động môi, lại phát hiện chính mình không biết nên nói gì.

Bởi vì trợ lý Trương thực sự nói ra suy nghĩ cùng băn khoăn của hắn, hắn chỉ đối với Sầm Nguyễn đặc biệt như vậy thôi.

"Ví dụ như tối nay ngài đã hứa với tiểu thiếu gia sẽ cùng cậu ấy đến núi Kỷ Vân. Ngoài mặt, ngài là chỉ muốn tiểu thiếu gia được vui vẻ, nhưng ngài có dám nói rằng sâu trong thâm ngài làm vậy không phải là vì muốn dành thời gian ở bên cậu ấy, thậm chí còn vì tiểu thiếu gia mà lên kế hoạch làm cả hướng dẫn viên du lịch."

"Tình cảm sẽ thay đổi một người. Trong khoảng thời gian này cùng với trước kia, ngài căn bản chính là mang hai bộ dáng khác nhau!"

"Đừng lừa gạt chính mình nữa sếp, ngài đây chính là để ý tiểu thiếu gia!"

Tần Viễn Hành theo bản năng nắm chặt di động, tắt đi trang hướng dẫn du lịch ở phía trên.

Hiện tại hắn cảm thấy như có người chỉ cần dùng dăm ba câu liền nói ra suy nghĩ của hắn, lại còn phân tích cực kì rõ ràng, nhất thời làm hắn không biết nên bày ra biểu tình như thế nào, đầu óc trống rỗng.

Câu nói "ngài đây chính là để ý tiểu thiếu gia" quanh quẩn trong đầu óc hắn, có loại ảo giác như bị vạch trần, cùng với một chút choáng vàng và tức giận.

Trợ lý Trương nói: "Vừa vặn tiểu thiếu gia cũng thích ngài, lúc nào đó hai người có thể nói chuyện, vậy là giải quyết được hết."

Tần Viễn Hành đang muốn phản bác lại, nhưng trong miệng hắn lại là: "Cậu xác định cậu ta thực sự thích tôi..."

Thậm chí trong giọng điệu còn có chút do dự, lo lắng cùng thiếu tự tin vào bản thân.

Trợ lý Trương chém đinh chặt sắt: "Đương nhiên, tôi sẽ không nhìn lầm."

Tần Viễn Hành hoàn toàn bị cuốn vào trong lời đó, hắn suy đi nghĩ lại, cuối cùng đưa ra một quyết định.

Tối nay liền nói chuyện, thuận tiên hỏi luôn liệu cậu có phải là thiếu niên hắn gặp trong mơ không.

Đầu óc hắn hiện tại rất loạn, hắn cần thời gian để sắp xếp lại cảm xúc của mình.

Trợ lý Trương thở dài, đang định nói gì đó thì vô tình nhìn thấy một chiếc xe ô tô màu đen qua gương chiếu hậu, lập tức cau mày hỏi: "Có phải chiếc xe đằng sau đang theo dõi chúng ta không?"

Anh nhớ chiếc xe này đã bám theo họ từ lúc ra ngoài, nhưng đến giờ nó vẫn ở đó, luôn giữ một khoảng cách nhất định.

Tần Viễn Hành quay đầu nhìn thoáng qua, lập tức nói: "Tăng tốc, cắt đuôi nó."

trợ lý Trương liếc nhìn con đường phía trước, ngay lập tức cảm thấy khó khăn, sắc mặt trắng nhợt: "Không được đâu sếp, phía trước là đường núi Vân Châu, nếu tăng tốc sẽ có nguy hiểm. Phía dưới có vách núi, tôi không biết nếu như hai chúng ta rơi xuống đó liệu có còn giữ được mạng hay không."

Nghe vậy, sắc mặt Tần Viễn Hành lạnh đi, rất mau liền ý thức được đây là chuyện gì, đây là kẻ thù muốn giết hắn ở đây, nơi này tình hình giao thông phức tạp, thường xuyên xảy ra tai nạn, thật sự là một nơi hoàn hảo để động tay.

Hắn siết chặt tay, trong nháy mắt nghĩ đến Sầm Nguyễn. Hắn tự hỏi liệu cậu có phải cũng bị theo dõi không và đã đến khách sạn an toàn chưa.

Xe đã hoàn toàn đi vào khu vực đường núi. Lúc này, chiếc xe màu đen cuối cùng cũng bắt đầu tăng tốc, tông vào phía sau bọn họ.

Bị va chạm như vậy, trợ lý Trương thiếu chút nữa mất lái, vội vàng ổn định lại bản thân, sắc mặt nhất thời tái nhợt, tay hơi run run: "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ..."

"Lái xe vào trong, tận lực tránh đi." Tần Viễn Hành bình tĩnh ra lệnh, lúc này con người hắn đã trở nên thâm trầm, lửa giận bị hắn gắt gao đè ở chỗ sâu nhất.

Chiếc xe màu đen lại một lần nữa cố gắng va chạm, nhưng lần này trợ lý Trương, dưới sự chỉ huy của Tần Viễn Hành, đã tránh được mà không gặp sự cố. Một lần này chiếc xe màu đen thậm chí không dừng lại kịp mà còn suýt lao vào hàng rào an toàn.

Sau khi bình tĩnh lại, rõ ràng gã đã kiềm chế rất nhiều, không dám tùy tiện lái xe đụng vào nữa.

Giằng co một lúc, trợ lý Trương đột nhiên tuyệt vọng nói: "Sếp, phải làm sao bây giờ? Phía trước có đường vòng!"

Họ phải giảm tốc độ khi rẽ, hơn nữa vị trí đó sẽ khiến họ bại lộ phía trước chiếc xe đen kia, nếu chiếc xe đó tăng tốc, tính toán khoảng cách chắc chắn sẽ hất họ xuống dốc.

Bên dưới là một vách đá, sau khi va chạm làm họ ngã xuống, chỉ cần chiếc xe đen kịp thời phanh gấp, đến lúc đó thương vong chỉ có hai người bọn họ.

Tần Viễn Hành cũng nhìn thấy phía trước là đường vòng, hắn siết chặt tay, môi mím thành một đường thẳng.

Đầu ngón tay hắn khẽ run lên, hắn cũng không ngờ tới sẽ có một ngày bản thân thua ở một nơi như vậy, chết đi một cách lặng lẽ không tiếng động.

Trong nháy mắt, đột nhiên hắn nghĩ tới Sầm Nguyễn, nghĩ tới việc nếu hắn không còn nữa, liệu Sầm Nguyễn có bị bắt nạt không.

Tần phu nhân sẽ tiếp tục che chở Sầm Nguyễn sao, hay những người trong Tần gia khác có nhắm vào Sầm Nguyễn hay không?

Nếu hắn chết, Tần gia sẽ chọn lại người thừa kế, khi đó Sầm Nguyễn, là con nuôi, nhất định sẽ không thể sống dễ dàng.

Hắn vẫn chưa thực hiện được lời hứa với Sầm Nguyễn ngày mai, cũng không biết Sầm Nguyễn dành tình cảm như thế nào cho hắn.

Hắn không cam lòng chết ở đây như thế này.

Ngay khi họ chuẩn bị rẽ, đột nhiên có một chiếc xe từ phía trước lao tới, tốc độ nhanh tới mức trong đêm đen chỉ còn thấy một tàn ảnh, rồi đâm thẳng vào chiếc xe ô tô màu đen phía sau.

Cú va chạm mạnh trực tiếp làm chiếc ô tô màu đen lật nhào, sau đó hất đổ hàng rào an toàn và nặng nề rơi thẳng xuống vách đá.

Mà chiếc xe sang trọng quen thuộc kia có lẽ là bởi vì tốc độ quá nhanh, căn bản không kịp phanh lại, hoặc là người trong xe đã không còn sức lực để phanh xe...

Trong mắt Tần Viễn Hành, cả thế giới như chậm lại, hắn nhận ra rõ ràng chiếc xe hơi sang trong mà Sầm Nguyễn đang ngồi.

Nhưng chiếc xe vẫn đang lao về con đường tử thần phía trước, chỉ trong nửa giây đã bị văng ra ngoài cùng chiếc xe màu đen, rơi mạnh xuống chân dốc, phát ra một âm thanh vô cùng chói tai.

Dứt khoát như vậy, thời gian quá ngắn ngủi, mọi việc diễn ra quá bất ngờ, nhanh đến mức không kịp phản ứng.

Sắc mặt Tần Viễn Hành đột nhiên tái nhợt, khủng hoảng lớn đó cơ hồ đem cả người hắn phủ trong bóng tối.

"Nguyễn Nguyễn --!"

"Nguyễn Nguyễn! Nguyễn Nguyễn--!"

(Bản dịch chỉ được đăng tải duy nhất trên WordPress Trại Nuôi Sứa và Wattpad @trai_nuoi_sua. Cảm ơn các bạn đã đọc.)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện