Phương Nghị đứng ở trong văn phòng tầng 90 làm việc, mặt tường ngăn cách ngay ngắn phòng bị bằng thủy tinh, cuối nhìn quang cảnh xung quanh cao ốc Empire State của tiểu bang New York. Cái ly trong tay còn lưu lại một nửa Whiskey, ngón tay vô ý thức mà xoa xoa miệng ly, biểu thị anh đang lâm vào trong trầm tư.

Đến New York thị sát trong hai tháng, gọi điện thoại về Đài Loan, lại luôn tìm không gặp Linh Nhi, nhịn không được làm cho anh nghĩ đến cô bị người đàn ông khác dây dưa, làm hại anh có chút ngồi một chỗ không yên.

Chết tiệt! Cô đơn thuần như vậy, lại trẻ đẹp như thế, sẽ không bị tiểu tử có tư tưởng bất chính nào bắt đi chứ, nhớ lại người con trai đưa cô về, “tay chân nhanh như vậy” – mà hôn hai gò má cô, lần sau sẽ không biết lại làm cái chủ ý gì! Xem ra anh phải hạn chế cô không thể gần gũi quá với người đàn ông khác. Đột nhiên tiếng đập cửa kéo về suy nghĩ của anh.

“Này! Người anh em, đêm nay cùng nhau bay đến Las Vegas cuồn hoan một đêm không?”

Phương Nghị nhìn thần thái sáng láng của Jefferson, anh ta là người hợp tác làm ăn tốt của anh, một người bạn hiếu chiến, đều là một nhà tư bản công nghiệp trẻ tuổi ở trong giới thương mại, chi nhánh công ty ở nước Mỹ đều hợp tác với anh ta. Anh ta và Phương Nghị có điểm chung lớn nhất là hai người đều theo chủ nghĩa độc thân.

“Anh là ngứa tay muốn đánh bài? Hay là vì đi gặp người phụ nữ bên kia?”

“Đều có, thuận tiện giới thiệu mỹ nữ cho anh nhận thức.”

“Không có hứng thú.”

“Sợ không sạch sẽ? Yên tâm! Tuyệt đối là hàng thượng đẳng chọn lựa kỹ càng, như thế nào? Bận rộn hai tháng, nên thoải mái một chút đi.”

“Không được, tôi chỉ muốn ở tại New York, một mình anh đi thôi! Hoa Hoa Công Tử (Play Boy).”

“Thật sự không đi?” Người bạn chí cốt này gần đây của anh không giống trước đi! Mặc dù biết yêu cầu của anh ấy đối với phụ nữ phải sạch sẽ, nhưng ít ra sẽ không liền liếc mắt hào hứng đều không có, giống như vẫn là thiếu hứng thú đi.

“Chẳng lẽ ngày nghỉ cứ như vậy một người ngủ một mình? Hay là gọi Lina tới cùng anh, anh không ở mấy ngày nay, cô ta chính là phi thường nhớ anh nha.”

Phương Nghị đem nửa ly rượu cuối cùng uống cạn sạch, thuận miệng nói: “Liền kêu cô ta đi!”

“OK! Tôi sẽ kêu cô ấy, xem ra vẫn là cô ta làm anh an tâm, những năm này nhìn anh từ từ đổi phụ nữ, chỉ có Lina an ổn tại chỗ, giống như một câu người Đài Loan các anh hay nói, gọi là... Đông Phương Bất Bại? Phải không?”

Anh cười không đáp, Jefferson mặc dù là người theo chủ nghĩa độc thân, lại luôn có ý xấu muốn nhìn anh rơi vào cạm bẫy tình yêu mà không thể thoát ra của người phụ nữ. Dù sao người phụ nữ muốn làm tình nhân của anh nhiều không kể xiết, lúc nào cũng muốn giở thủ đoạn, từng có người phụ nữ xếp đặt trộm tinh trùng của anh, muốn dùng mang thai trói chặt lòng của anh, cuối cùng bị anh không chút lưu tình mà đuổi ra khỏi cửa, mệnh lệnh không cho phép cô lại bước vào chỗ ở của anh một bước.

Cho nên tình nhân của anh từ từ bị đổi, anh không ngại người phụ nữ nịnh nọt hay ngẫu nhiên làm nũng, thích tùy hứng cũng không sao, nhưng lại không thể chịu đựng được đối với các cô có tâm cơ thâm trầm. Quá khứ có những tình nhân nghĩ rằng có thể có tất cả tất cả cùng lòng của anh, cũng tính toàn mưu kế nhưng sau khi thất bại lại phát hiện bản thân mất tất cả thì trở nên điên cuồng, thậm chí một số gần như điên loạn mà thương tổn bản thân, cho rằng dùng thủ đoạn này có thể đổi lấy thương cảm của anh. Nhưng lại không ngờ anh lại thống hận nhất phụ nữ ngu ngốc, ngược lại nhận được sự tàn nhẫn bỏ đi của anh.

Lina là tình nhân Jefferson giới thiệu tại Mỹ, xinh đẹp như ánh mặt trời hoà với vẻ xinh tươi không gì sánh được, ban ngày cô có thể là tình nhân phong nhã tài hoa, ban đêm thì là tình nhân can đảm, phục vụ đàn ông như được giống trên thiên đường. Chỉ là, tình nhân chỉ là tình nhân, ngoại trừ quan hệ thể xác ra sẽ không còn có cái gì khác, Jefferson muốn xem kịch? Đợi kiếp sau đầu thai a!

“Đi chết đi Đông Phương Bất Bại cái gì, tôi thừa nhận Lina rất được lòng tôi, bởi vì cô ta sẽ không giống những người phụ nữ khác quấn quít lấy tôi, nếu như cô ấy không biết đúng mực, cũng sẽ gặp kết cục giống những tình nhân trước kia. Ngược lại anh, coi chừng chơi đùa quá mức.”

Jefferson nhún nhún vai, cười nói: “Tôi tuyển phụ nữ đều là người xuất sắc trong trò chơi tình yêu, cùng một chỗ thời gian sẽ không vượt qua ba ngày, không giống anh tình nhân cố định, thời gian dài dễ dàng lâu ngày sinh tình cảm, muốn nói các cô yêu anh, người khởi xướng không phải là soái ca lãnh khốc anh sao. Đúng rồi, nghe nói anh mới có một tình nhân mới ở Đài Loan, rõ ràng có thể duy trì năm tháng còn không có bị anh vứt bỏ, xem ra Lina có địch thủ rồi, tôi lại thật là muốn nhìn cô một chút, có cơ hội giới thiệu thử xem sao?”

“Nhanh đi tìm vị tình nhân kia ở Las Vegas của anh đi, ít ở trong này làm chướng mắt.” Lại có hứng thú với người phụ nữ chưa từng gặp mặt, thật muốn dẹp anh ta!

“Ơ! Không được sao? Chẳng lẽ anh ghen?” Đây chỉ là vô tâm đùa giỡn chút, lại ngoài ý muốn đổi lấy đôi mắt như phóng hoả của Phương Nghị.

Không thể nào! Jefferson phát hiện manh mối không đúng, lập tức xoay người rời đi, không nghĩ tới Phương Nghị lại nghiêm túc như thế, cái đó rất khác thường nha, rất giống lão hổ muốn ăn thịt người, cần phải chuồn đi trước khi gặp nạn a.

Xem như anh ta chuồn nhanh! Phương Nghị bực bội nới rộng caravat, nghĩ đến chuyện của Linh Nhi tâm tình liền phiền muộn nóng nảy, đối với trêu chọc của Jefferson không hiểu sao lại phát hoả lớn, anh không muốn đi tìm tòi nguyên nhân, đem tất cả đổ lỗi cho sự bận rộn của hai tháng này, đêm nay anh phải phát tiết cho tốt mới được.

Lina là một vị mỹ nhân mắt xanh tóc đen, có được hai bằng cấp thạc sĩ chuyên nghiệp, người phụ nữ như vậy lại tình nguyện trở thành tình nhân của Phương Nghị, cả ngày ngóng trông Phương Nghị đến, nói cô không vội lừa đi tâm của Phương Nghị, nhưng cô biết rõ tính tình cùng cá tính của Phương Nghị, làm phiền anh, yêu cầu anh, giữ lấy anh là 3 điều cấm kỵ, một khi phạm vào một điều trong đó liền có kết cục bị ruồng bỏ, đã có quá nhiều ví dụ cho cô làm tham khảo.

Cô là người phụ nữ thông minh! Đối với bản thân rất là tinh tưởng, mới sẽ không học những người phụ nữ kia tự ngốc cho là mình thông minh mà làm cho Phương Nghị mất hứng, nhìn cô thành công cỡ nào làm cho Phương Nghị bảo trì hứng thú đối với bản thân, mỗi một lần đều chu đáo, cho dù anh còn có tình nhân khác, cuối cùng luôn lại nhớ mà tới bên người cô.

Vì tối nay anh đến, cô đã chuẩn bị mọi thứ. Mặc kimono bảo thủ kín đáo, cố định búi tóc cao bằng một cây trâm, Lina quỳ trước mặt anh rót rượu, cô có một nửa huyết thống là người Nhật Bản, hiểu được như thế nào biểu hiện ra sự quyến rũ của người phụ nữ Nhật, cao quý mà không ngả ngớn, cũng kiêm đủ sự gợi cảm của người Tây Phương.

Cô đem ly rượu lên đến bên cạnh miệng anh, đã thấy anh không há miệng, bốn mắt nhìn nhau, cô hiểu được khiêu khích trong mắt của anh, vẽ ra nụ cười mềm mại đáng yêu, đem ly rượu uống một hơi cạn sạch liền lui về phía sau gần đến môi anh mà uy cho anh uống. Phương Nghị mở chai rượu uy cô, lại cố ý lệch đi một bên làm cho rượu chảy xuống cổ của cô thẳng đến trong vạt áo. Cô không thuận theo dùng mắt kháng nghị sự ranh mãnh của anh, khoé miệng Phương Nghị hiện ra ý cười, cúi đầu mút dòng rượu, từ cổ xuống cho đến giữa vú, muốn tháo xuống đai lưng kimono làm cản trở, lại bị cô rời đi, tránh né làm thắt lưng kéo xuống.

Lina khẽ cười chạy đến cuối cùng sân thượng, dựa vào lan can khiêu khích nhìn thẳng anh, tháo xuống trâm gài tóc làm cho tóc theo gió thổi bay lên. Đã không có đai lưng buộc lại, kimono bị gió ở trên tầng cao thổi bay lên, lộ ra nửa thân trần trụi, dù cho nửa che nửa đậy cũng đủ để khiến đàn ông huyết mạch sôi sục. *haizz...khiêu khích thật*

Giờ khắc này phàm là đàn ông bình thường thì không cách nào dùng đại não suy nghĩ, tất cả mặc cho dục vọng điều khiển. Nhưng Phương Nghị lại ngoài ý muốn nhớ tới Linh Nhi, thân thể của cô, mặt mũi của cô, không ngừng chiếm lấy suy nghĩ của anh, khiến cho dục hỏa càng thêm bành trướng. Bước nhanh đến phía trước, anh ngang tàng giật xuống quần áo của Lina. Cô vì biến hoá đột ngột của anh mà hồi hộp, chưa từng gặp qua anh luôn linh hoạt lại thất thố như vậy, cho dù ở lúc ân ái vẫn có thể cảm giác được lý trí của anh, hôm nay thất thường như vậy đại biểu cho cái gì? Chẳng lẽ cô thành công bắt lấy được trái tim của anh ấy sao? “Nghị...” hùa theo đòi hỏi của anh, Lina trong sự kích tình say mê của anh không cách nào tự kềm chế được.

Sau cuộc mây mưa, Phương Nghị nằm ở trong bồn tắm, Lina ở một bên hầu hạ lau chùi, trên mặt vẫn đỏ sau khi kích tình đi qua. Trải qua một năm cố gắng, cô rốt cục lại hướng phía trước tiến thêm một bước, không thể che hết tung tăng như chim sẻ bị động tâm, cô nói ra “ Nghị, dẫn em cùng đi Đài Loan được không? Như vậy em có thể tuỳ thời hầu hạ khi anh cần, chưa từng thấy qua anh kích động như đêm nay, em muốn anh mỗi ngày đều đối với em như vậy, cho nên dẫn em cùng đi a, được không?”

“Đài Loan không thích hợp với cô.” Anh nhắm mắt dưỡng thần, không muốn nói quá nhiều lời.

“Tại sao không thích hợp? Sợ em không quen nước quen cái sao*? Yên tâm, em không phải là cô gái yếu ớt, huống chi là nơi có anh ở cùng, cho dù là nơi hoang dã em cũng đi theo, được nha, mang em đi.” Cô làm nũng, lớn mật khiêu khích trên người lão hổ.

(*nguyên văn: thủy thổ bất phục -水土不服)


Phương Nghị mày kiếm nhẹ nheo lại, giờ phút này anh cũng không hy vọng có người ở bên cạnh phiền anh, khẩu khí bắt đầu không kiên nhẫn: “Đài Loan có người hầu hạ, cô không cần theo tôi.”

Nếu là ngày thường, cô nhất định sẽ phát giác bực bội trong lời nói của anh, nhưng đêm nay cô là một tiểu mèo hoang đang say mê, quá phận tin tưởng địa vị bản thân ở trong lòng Phương Nghị khác xưa, căn cứ theo điều tra của tình báo, trong quá khứ Phương Nghị chưa từng đối với người tình nhân nào mãnh liệt như vậy, chỉ có đêm nay đối với cô. Cái nhận thức hạng nhất làm cho cô tự tin quá mức rồi, tình yêu say đắm lâu dài đối với anh rốt cuộc ức chế không nổi mà trào ra.

“Tình nhân hiện giờ ở Đài Loan? Cô có thể làm cho anh kích động như đêm nay sao? Nghe nói cô ta chỉ là là một nữ sinh 18 tuổi, cô gái Đông Phương không giống người phương Tây trưởng thành được tốt như vậy, không được bao lâu anh sẽ đối với cô ấy mất đi hứng thú, cùng với sẽ tìm một người thay thế, chi bằng em...”

“Cô nói đủ chưa?” Một tiếng gầm lên cắt đứt lời của cô, Phương Nghị đứng người lên cầm áo tắm đi đến gian thay đồ, nhìn cũng không nhìn cô. Lina lúc này mới giật mình thấy sự ngu muội của bản thân, cô thật sự quá sơ suất, rõ ràng phạm vào kiêng ki của Phương Nghị, làm cho anh vô cùng mất hứng. Vì đền bù sai lầm, cô rất nhanh tỉnh táo bản thân, cầm quần áo đi cầm áo lên cho anh.

“Đừng nóng giận, anh không thích nghe em liền không nói.” Trong mắt đẹp tất cả đều là cầu xin anh tha thứ và bi thương, dùng thân thể xích loã đối với anh, nhắc nhở anh thời gian triền miên tốt đẹp vừa rồi. Mặc quần áo, Phương Nghị đi về hướng cửa ra vào.

“Đi.” Vứt xuống dưới một câu như vậy.

“Khoan, khoan đã!” Cô lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, anh cứ như vậy mà đi sao?

“Thế nào? Còn có việc?”

“Ách, không có việc gì, đi đường cẩn thận, lần sau khi nào thì đến?” Cô cười hỏi, cố gắng bày ra vẻ mặt thẳng thắn tự nhiên, nhưng lời nói ra lại không thản nhiên như vậy, cô vẫn là để ý anh khi nào xuất hiện. Phương Nghị nheo mắt lóe tinh quang, khóe môi hiện nên nụ cười mê người trí mạng, làm cô nhịn không được muốn tiến lên dựa sát vào anh, trở thành tù binh ở dưới con mắt đen sâu thẳm của anh.

“Tôi muốn đến sẽ đến, muốn đi thì đi, thông minh như cô, không phải luôn hiểu rõ tính tình của tôi sao?” Lời nói nhẹ nhưng không mang theo một tia cảm tình, dứt câu liền xoay người rời đi, không có lưu lại bất luận ôn nhu gì làm cho cô có thể an ủi.

“Phương Nghị! Anh...” Cô mềm yếu dựa vào ván cửa, rốt cục hiểu được chính mình một năm cố gắng vẫn là thất bại, mắt thấy bóng lưng vô tình của anh, cô hoài nghi người đàn ông này căn bản không có tâm, người phụ nữ yêu anh, chỉ có thể rơi vào kết quả bi thảm. Nước mắt cuối cùng như vỡ đê mà rơi xuống, có lẽ là thời điểm nên rời khỏi rồi.

Hách Linh Nhi bỉu môi tức giận đi ở trong sân trường, Chung Sĩ Thần đi theo ở phía sau không ngừng xin lỗi.

Cô thật sự rất giận, dù sao Hách Linh Nhi cô vốn ngu ngốc, nghe không hiểu những truyện cười đồi trụy kia, càng tức giận mọi người so hai người bọn họ với nam nữ diễn viên trong truyện, làm hại cô giật mình hiểu được thì cả người giận đến đỏ mặt, cũng thoát đi hiện trường.

“Đừng nóng giận! Linh Nhi, mọi người hay nói giỡn.”

“Đem chúng ta nói thành diễn viên cấp ba, còn nói là giỡn sao!” Cô tức giận đi nhanh về phía trước, không muốn để ý đến anh.

Đám người Trình Ngải Lâm kia cũng đi theo chạy tới nói giúp, nói là giúp chẳng rằng nói là xem náo nhiệt còn đúng hơn.

“Linh Nhi! truyện cười tình nhục đừng coi là thật sao!” Ngải Lâm cười kêu.

“Không phải tình dục, mà là truyện đồi trụy!” Chung Sĩ Thần sớm sữa chửa, cũng ám hiệu Ngải Lâm đừng tiếp tục càn rỡ.” Tôi biết rõ các người là người phía nam rất bảo thủ, người phía băc chúng tôi chỉ lạc quan hơn chút, lại không có ác ý. Tôi cũng là người bị hại nha!”

“Vậy sao? Không biết ai là người cười lớn tiếng nhất!” Thở phì phì liếc anh, người vừa rồi mừng rỡ bị nói là vai nam chính giờ phút này lại biện xưng mình là người bị hại, ai tin tưởng nha!

Chung Sĩ Thần chạy ngăn trước mặt cô, đau khổ cầu khẩn giải thích: “Tôi làm sao biết em nghe không hiểu, còn tưởng rằng em nghe nồng nhiệt như thế?”

“Anh, anh còn nói!” Cô ngượng ngùng kháng nghị.” Dù sao em chính là ngu ngốc!” Cô ngu ngốc nghe không hiểu mới nhất thời cười lớn.

“Đàn ông thường yêu mến phụ nữ ngốc, nhiều người phụ nữ vẫn luôn giả bộ ngốc, tôi nghĩ đây là đặc điểm hiếm có của em.” Ánh mắt của anh chuyển thành nhu tình, đối với thiện lương đơn thuần của cô nhịn không được muốn nâng niêu yêu thương trong lòng bàn tay.

Đối với lời nói của anh buồn bực 1 lát, cô phút chốc sáng tỏ, kháng nghị nói: “Anh mắng em ngu ngốc!”

“Đây không phải là mắng, ngốc có rất nhiều loại, ngốc làm cho người ta tức giận gọi ‘ngu xuẩn’, ngốc đến không có thuốc chữa chính là ‘ngu ngốc’, ngốc đến làm cho người bật cười gọi ‘đần độn’, ngốc đến đáng yêu gọi ‘ngốc tử’, ngốc đến thật thà phúc hậu thành thật thì gọi ‘đứa ngốc’, mà em thì là dung hợp vài loại tính cách đặt biệt ở trên, cho nên là vô cùng đặt biệt.” *lý sự cùn gì đây @.@*

Cô ngẫm nghĩ, dùng ánh mắt hoài nghi trừng anh. “Nói ngắn lại, anh là đang mắng em ngốc!”

“Hả? Em không ngu ngốc sao!”

“Chung Sĩ Thần!”

Hai người một đường đuổi đánh, anh ở phía trước cười chạy trốn, mà Hách Linh Nhi thì tức giận đến mặt đỏ truy đuổi. Ở trong mắt người khác xem ra còn tưởng rằng là cặp tình nhân liếc mắt đưa tình với nhau. *vừa đánh vừa đuổi mà còn liếc mắt đưa tình cho té sứt môi à @.@*

Ở trong mắt Phương Nghị, cái này là hình ảnh rất chướng mắt. Người phụ nữ của anh rõ ràng cùng người đàn ông khác thân mật như thế! Hơn nữa lại là tiểu tử kia!

“Chung Sĩ Thần, anh đừng trốn!” Hách Linh Nhi giương nắm tay uy hiếp.

“Tới bắt tôi nè! Bé ngốc.”

Mới định dùng toàn lực mà đuổi đánh thì một bóng đen cao lớn phủ trên người cô, Hách Linh Nhi nghi ngờ ngẩng đầu nhìn về phía người tới, thấy khuôn mặt không thấy 2 tháng bỗng nhiên bất ngờ xuất hiện trước mắt. Phương Nghị mặc bộ tây trang cực kỳ tráng lệ xuất hiện ở giữa sân trường, ánh mặt trời rực rỡ sau lưng khoác lên cho anh một vòng ánh sáng, trang nghiêm như 1 vị thần, hai con mắt cách 1 lớp kính râm khóa lại đôi mắt ngạc nhiên của cô. Một người đàn ông anh tuấn cực kỳ xuất hiện ở giữa sân trường của 1 đám học sinh mặc đồng phục, lập tức ánh mắt ngạc nhiên từ khắp nơi.

Tháo xuống mắt kính râm, đôi mắt lạnh băng nhìn người ngủ chung lâu ngày không thấy, con mắt lại lộ rang ánh sang nhu hoà.

“Đã lâu không gặp.”

“Phương tiên sinh!”

Anh làm sao có thể xuất hiện ở trong lúc này, không phải đi New York sao? Nhớ là Lily nói anh muốn đi ba tháng.

“Rất kinh ngạc sao?”

“Tôi nhớ anh nói muốn đi New York ba tháng...”

“Tạm thời trở về sớm.”

“Linh Nhi, vị này là –”Chung Sĩ Thần chen ngang vào cuộc nói chuyện của bọn họ.

Phương Nghị xoay người nhìn thẳng y, hai người đàn ông hai mắt nhìn nhau, ganh đua cạnh tranh bay lên giữa trời, ánh mắt Phương Nghị lạnh lùng trầm ổn loại khí phách của quý tộc làm người ta vô tình cảm thấy áp bách, lẫn khí thế và áp lực, Chung Sĩ Thần rõ ràng yếu thế hơn, nhưng tâm anh yêu Linh Nhi cũng không dễ dàng thua như vậy.

Hai người này ở giữa sóng ngầm mãnh liệt mặc cho ai cũng nhìn ra được, Hách Linh Nhi lại trì độn không cảm nhận được, cả đầu óc còn đang đảo quanh vấn đền “ tại sao anh ấy lại xuất hiện”.

Chung Sị Thần dẫn đầu đã mở miệng. “Tôi là bạn học của Linh Nhi, gọi là Chung Sĩ Thần, xin hỏi vị đại thúc này là...”

Đại thúc? Tiểu tử này chán sống? Rõ ràng kêu anh là đại thúc, nghĩ khiêu khích tính tình của anh? Còn kêu tên của Linh Nhi.

“Cô ấy là người phụ nữ của tôi.” Phương Nghị lạnh lùng nhổ ra sáu chữ.

Hách Linh Nhi trong lòng run lên, sắc mặt trắng bệch, anh... Anh ta rốt cuộc đang làm gì? Dưới ban ngày ban mặt, bạn học lại đang nhìn!

“Anh nói cái gì?” Chung Sĩ Thần cũng là vẻ mặt ngạc nhiên.

“Anh ấy là hay nói giỡn thôi! Chú... Anh ta là chú của tôi.” Linh Nhi bối rối giải thích, nhưng không biết lời nói dối lại giấu đầu hở đuôi, dẫn tới người khác càng nhìn chăm chú thêm.

Cô sốt ruột che dấu như vậy, làm Phương Nghị càng giận dữ thêm, người này là tình nhân anh dùng tiền mua, rõ ràng không để cho anh mặt mũi, nói anh là chú!

“Nguyên lai là ‘chú ’, thật sự là thất lễ.” Chung Sĩ Thần sớm chê cười, trong lời nói có trêu chọc rõ ràng.

Ánh mắt hai người đàn ông nổi lên đóm lửa, con mắt Phương Nghị lạnh nhạt liếc nhìn tiểu tử kia, lại hướng bên cạnh nhìn Linh Nhi sắc mặt tái nhợt giống như người chết, cả môi đều trở nên trắng bệch, đây không thích hợp với nhan sắc của cô. Thình lình, đem cô chặn ngang kéo vào trong ngực, nâng lên mặt của cô chuẩn xác không sai mà hôn xuống hai mảnh môi thơm.

Thoáng chốc bốn phía một mảnh yên lặng, Chung Sĩ Thân, Trình Ngải Lâm, bạn học cùng lớp, cùng với người qua đường giáp ất bính đinh... Một chút những chuyện phiếm kia, trải qua từng người, tất cả đều đứng hình tại tại chỗ.

Dưới ban ngày ban mặt, một người đàn ông bắt mắt, nhiệt tình ôm hôn nữ học sinh trong ngực, hoàn toàn không tránh ánh mắt kiêng kị của người ngoài, hành vi lớn mật như thế, thật là lần đầu tiên tất cả giáo viên ở Đài Loan nhìn thấy.

Về phần bản thân Hách Linh Nhi, sớm đã ngây ra như phỗng, chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, tùy ý để anh làm bậy mà quên chống cự.

Sau đó cô phát hiện, cả đời này nụ hôn đầu tiên của cô, thật là oanh động võ lâm, kinh động vạn giáo!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện