Tiêu Lăng Phong ngồi ở trên giường bệnh, an tĩnh nghe tiếng hít thở của Diệu Tinh. Giờ phút này bọn họ cũng đều không thể nhìn thấy lẫn nhau, tuy nhiên họ lại cảm nhận được lẫn nhau. Cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng bao giờ ở gần sát nhau đến như vậy. Tiêu Lăng Phong lấy cùi chỏ chống thân mình lên, phí sức ghé người qua, hôn lên môi Diệu Tinh: “Diệu Tinh!     Câu nói em cũng yêu anh của em, thật sự đã làm rung động trái tim của anh thật sâu. Em có biết hay không, có những lời này của em, cho dù em thật sự sống cùng với người khác, cho dù em muốn anh phải chết vì em, anh cũng vẫn vậy, không có một câu oán hận!"

     "Em không cần anh phải chết!" @MeBau*[email protected]@ Vốn đang an tĩnh không hề nói một câu nào, Diệu Tinh đột nhiên mở miệng nói một câu. Tiêu Lăng Phong nghe thấy vậy liền khẽ run lên một cái.

     "... Em không ngủ sao?" Tiêu Lăng Phong hỏi có chút ngượng ngùng.

     "Em cũng đã nói tất cả với anh rồi, em yêu anh, làm sao em lại có thể sẽ cùng với người khác được chứ!" Diệu Tinh giơ tay lên sờ sờ vào trên mặt của Tiêu Lăng Phong. Không biết, sau khi anh biết đây chỉ là một trò đùa vui, thì anh sẽ có biểu tình như thế nào .

     *****************

Trình Ngự thừa dịp Diệu Tinh không có ở đây, nhẹ nhàng gõ cửa.

     "Tôi có thể vào không?"

     Nghe thấy tiếng nói của Trình Ngự, Tiêu Lăng Phong vội vàng ngồi dậy.

     "Cậu cứ nằm đi, chỉ là tôi có chút chuyện muốn nói với cậu một chút." Trình Ngự ngồi xuống ở bên giường.

     "Ngài là muốn nói chuyện về Diệu Tinh phải không ạ?" die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Tiêu Lăng Phong trần thuật: "Chú Trình, xin ngài hãy cho cháu một cơ hội có được không? Cháu bảo đảm cháu sẽ mang hết tất cả năng lực để chăm sóc cho Diệu Tinh, có thể làm cho cô ấy cười."

     "Không phải là cậu đã nói bất kể Diệu Tinh lựa chọn người nào..."

     "Nhưng mà người Diệu Tinh yêu là cháu!" Tiêu Lăng Phong nói phân định rõ ràng: "Cháu cũng vậy, rất yêu Diệu Tinh! Cháu biết hiện tại thì cháu không nhìn thấy, bất cứ cái gì cũng đều chỉ là nói miệng, không bằng chứng. Nhưng mà xin chú hãy tin tưởng ở cháu, cháu sẽ mang hết toàn lực của mình ra để yêu Diệu Tinh."

     "Không nhìn thấy gì, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn nói miệng không bằng chứng, lại phải sờ soạng để nhìn thấy, có phải là cậu có thể dùng hành động để nói cho tôi biết hay không?" Trình Ngự nói xong liền đứng dậy, đưa tay cởi lớp băng đang băng kín ở trên đôi mắt của Tiêu Lăng Phong xuống. Theo đó, lớp băng gạc cứ từng vòng, từng vòng được tháo ra. Nhịp tim của Tiêu Lăng Phong cũng không khỏi đập nhanh hơn… Thế này, là có chuyện gì xảy ra vậy...

     "Thật ra thì đôi mắt của Diệu Tinh không có vấn đề gì. Chỉ là tôi muốn xem một chút xem, nếu như quả thực Diệu Tinh cũng không thể nào nhìn thấy nữa, cậu sẽ có sự lựa chọn như thế nào." Trình Ngự lạnh nhạt giải thích, đặt đống băng gạc vừa mới tháo xuống kia để ở bên cạnh. 

     Đột nhiên ánh sáng chói cháng làm đau nhói đôi mắt của Tiêu Lăng Phong, khiến cho anh phải quy mặt qua một bên. diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Tiêu Lăng Phong nhắm lại, ánh mắt chậm rãi liền từ từ mở ra một chút.

     "Có lẽ chuyện đã qua không thể dễ dàng quên được. Nhưng mà, do cậu lại tình cảm sâu đối với chuyện này, tôi cũng không tiện nói cái gì thêm, chỉ là hy vọng cậu có thể khiến cho Diệu Tinh được hạnh phúc."

     Tiêu Lăng Phong nuốt nước miếng một cái. Là mình nghe lầm sao! Trình Ngự nói để cho Diệu Tinh được hạnh phúc! Như vậy... có phải là Trình Ngự đã chịu tha thứ cho anh, đồng ý để Diệu Tinh cùng với anh rồi hay không!

     "Chú Trình, cháu nhất định sẽ yêu Diệu Tinh thật tốt. Cháu sẽ khiến cho Diệu Tinh được hạnh phúc!" Tiêu Lăng Phong kích động nói xong câu nói, ngay cả hô hấp cũng có chút không yên.

     "Chú..." Trình Ngự thưởng thức những lời này. "Có lẽ, cần phải tìm một thời gian, sửa đổi lại cái cách xưng hô này một chút rồi !" Trình Ngự nói xong đi từ từ đi ra ngoài.

     Hồi lâu ——

     Tiêu Lăng Phong ngẩng đầu lên, ý tứ của Trình Ngự là muốn gả Diệu Tinh cho anh.

     "Cháu sẽ, cháu nhất định cho ngài một câu trả lời chắc chắn làm cho ngài hài lòng!" Tiêu Lăng Phong hưng phấn kêu lên, cũng không quản Trình Ngự lúc này có nghe thấy hay không. Hiện tại anh chỉ muốn muốn báo cái cho Diệu Tinh tin tức tốt này. Nhưng mà chỗ thạch cao bó trên đùi anh lại quá mức cồng kềnh, làm cho anh không cách nào di động nổi. Tiêu Lăng Phong ngồi ở trên giường, thế nhưng anh lại không thể kiềm chế được nụ cười. Hết thảy mọi chuyện đều tốt đẹp chính là giống như đang ở trong một giấc mộng. Rốt cuộc hpop anh và Diệu Tinh cũng đã tới rồi.

     Diệu Tinh ngồi một mình ở trong phòng bệnh, lắng tai nghe phong thanh, khóe miệng hơi cong lên lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Car­los muốn gõ cửa, nhưng tay lại dừng lại. Đó là vì, cho tới tận bây giờ anh cũng chưa từng bao giờ thấy nụ cười kia của Diệu Tinh, sao nó hạnh phúc, ngọt ngào như thế!.

     "Ai vậy?" Tiếng động ở phía cánh cửa truyền tới thu hút sự chú ý của Diệu Tinh.

     "Là anh đây!" Car­los đáp trả rồi đi vào trong phòng bệnh. "Em thấy có khá hơn chút nào hay không?"

     "Vâng!" Diệu Tinh gật đầu. "Đã tốt hơn nhiều rồi!" Diệu Tinh từ từ cúi đầu. Cô như vậy là đã cùng với Tiêu Lăng Phong rồi, nhưng mà cô cũng chưa từng nói lời nào với Car­los. Hơn nữa, cô còn thiếu anh một câu trả lời và một lời giải thích... "Nếu như hiện tại em nói xin lỗi, có phải là anh thấy em rất vô sỉ hay không?      "Tại sao em lại nói như thế?" Car­los hỏi: "Tại sao em lại cảm thấy mình là người có lỗi như vậy?"

     Diệu Tinh cúi đầu,

     "Chuyện tình cảm làm sao có thể nói đúng sai được đây?" Car­los cười nói vẻ rất ôn hòa: “Chẳng qua là em không yêu anh. Còn anh bất quá là yêu phải người không yêu mình mà thôi. Có cái gì mà đúng hay sai ở đây kia chứ! Nếu như quả thật nói sai, có lẽ, anh phải là người xin lỗi vì đã tạo thành sự khốn nhiễu cho em mới đúng."

     "Không phải vậy!" Diệu Tinh vội vàng gấp gáp lắc đầu: " Car­los là em đã làm tổn thương đến anh, đều là em không tốt!"

     "Không phải là em không tốt. Có lẽ, là do anh đã yêu em không đủ sâu, càng không có cách nào bằng với Tiêu Lăng Phong được." Anh nói xong, chậm rãi cầm lấy bàn tay của Diệu Tinh, nhìn ngón tay của cô: "Thật sự rất đáng tiếc. Ngay cả một dấu vết cũng không hề lưu lại..." Anh cười than nhẹ một tiếng.

     " Car­los?" Diệu Tinh có chút không hiểu ý tứ của anh.

      Car­los chậm rãi cầm bàn tay của Diệu Tinh nâng lên, để sát vào bên môi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn nhẹ ở trên những ngón tay của Diệu Tinh...

     " Car­los, anh..."

     "Không nên cảm thấy anh có lòng dạ  hẹp hòi! Chỉ là, chiếc nhẫn này thật cần phải trả lại cho anh!" Car­los cười khẽ một tiếng: "Diệu Tinh, em nhất định phải hạnh phúc đó!"

     "..." Hô hấp của Diệu Tinh gần như đều muốn dừng lại. Ý của Car­los muốn nói là anh bỏ qua sao? 

     "Vốn dĩ, ngày đó anh nên cầm về rồi, nhưng mà... lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy..." Anh than nhẹ một câu: "Diệu Tinh, anh đã hại em thành ra như thế này, anh thật rất xin lỗi."

     "Đây không phải là lỗi của anh!" Diệu Tinh vội vàng nói. "Car­los, bất kể em có làm điều gì cho hai cha con anh, cùng đều là điều nên làm mà!"

     "Thật ra thì em cũng không cần cảm thấy em còn thiếu anh điều gì. Diệu Tinh, Tiểu Duệ là điều quan trọng nhất trong cuộc đời của anh, em đã cứu thằng bé, cho nên... em không cần phải để ý, coi những gì anh đã làm cho em trở thành gánh nặng. Về sau, chúng ta liền đối xử với nhau giống như những người bạn, có được hay không..."

     Diệu Tinh không biết mình phải nói những gì thêm nữa, từ trong tròng mắt của cô, những giọt nước mắt không ngừng chảy ra.

     "Được rồi, em đừng khóc nữa!" Car­los xoa xoa mái tóc của Diệu Tinh nói an ủi, "Những chuyện có liên quan đến hai chúng ta, anh sẽ đi nói lại với chú và dì. Nói gì thì nói... Trải qua nhiều chuyện như vậy, bọn họ chắc cũng sẽ không làm khó Tiêu Lăng Phong nữa đâu! Diệu Tinh... cuối cùng em phải thật hạnh phúc đấy nhé!"

     Diệu Tinh vẫn cúi thấp đầu nghẹn ngào, cô không biết phải nói gì, cũng biết bất kể có nói ra câu gì thì cũng không có giá trị gì hết.

     "Như vậy anh... Bao giờ thì anh trở về?"

     "Chuyện của công ty cũng đã hết bận rồi, anh mang Tiểu Duệ trở về trước, chờ đến khi em tổ chức hôn lễ thì anh sẽ trở lại!" Car­los cười cười đầy vẻ nhẹ nhõm.

     "Như vậy còn Tiểu Duệ..."

     "Tiểu Duệ rất hiểu chuyện, anh sẽ giải thích với thằng bé một chút là được thôi!" 

Rốt cục Car­los cũng đã nói ra được những lời thật sâu kín trong lòng của Diệu Tinh. Tiếng khóc thút thít của Diệu Tinh cũng được nới lỏng dần, những cảm giác khó chịu dằn vặt trong lòng cô cũng dần dần biến mất.

"Em trước hãy nghỉ ngơi một chút đi, đoán chừng là một lát nữa Tiêu Lăng Phong sẽ tới đây đó!"

     "Car­los!" Diệu Tinh gọi giật anh lại một câu.

     "Anh biết rồi!" Car­los gật đầu. "Anh sẽ hạnh phúc, cho nên Diệu Tinh, em nhất định phải hạnh phúc hơn anh đó!" Chỉ khi nào em được hạnh phúc, thì anh mới cảm thấy hạnh phúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện