Đường Nhã Đình kinh hoàng nhìn ra cửa, thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tiêu Lăng Phong, trong lòng cô vô cùng hoảng sợ.
“Lăng Phong, em… em…”
“Em vừa nói cái gì?” Tiêu Lăng Phong hỏi, trên mặt đầy vẻ không thể tin được.
“Em…” Điện thoại trong tay Đường Nhã Đình rơi xuống, mình vừa nói cái gì, bọn họ đã nghe thấy những gì.
“Là anh nghe nhầm, đúng không!” Bàn tay đang nắm cổ tay Đường Nhã Đình có chút run rẩy. “Chuyện này không liên quan đến em, có phải không hả.”
“Lăng Phong, anh hãy nghe em nói, em…” Đường Nhã Đình muốn giải thích. Nhưng khi nhìn thấy thái độ tức giận này của Tiêu Lăng Phong, đột nhiên cô không biết mình nên mở miệng như thế nào.
“Tại sao lại làm như vậy?”
“Lăng Phong, trước tiên anh hãy khoan nóng giận, tìm Diệu Tinh quan trọng hon.” Lisa đứng bên cạnh lo lắng nhắc nhở.
Ngực của Tiêu Lăng Phong phập phồng theo từng nhịp thở. Anh vốn chỉ định đến hỏi Đường Nhã Đình có biết Đường Cát Nguyên đang ở đâu, nhưng dù có nằm mơ anh cũng chẳng thể ngờ rằng mình sẽ nghe thấy Diệu Tinh mất tích là có liên quan đến Đường Nhã Đình, hơn nữa, còn là do cô cẩn thận bày mưu tính kế… Chuyện này quá đáng sợ.
“Lăng Phong, không phải như anh nghĩ, anh nghe em giải thích đã.” Đường Nhã Đình luống cuống nhìn Tiêu Lăng Phong, cô chưa bao giờ cảm thấy mình vô dụng đến vậy, trước nay, cho dù cô nói cái gì thì Tiêu Lăng Phong đều tin tưởng, thậm chí không cần cô phải giải thích lời nào, nhưng… Hôm nay thì sao? “Em nói đi, anh nghe.” Tiêu Lăng Phong điều chỉnh nhịp thở
“Nhã Đình, sao cô có thể làm ra chuyện như vậy!” Thấy Tiêu Lăng Phong đang cố gắng kiềm chế, Lisa mở miệng hỏi. “Cho dù cô có ghét Diệu Tinh đến thế nào đi chăng nữa, cũng không thể đẩy cô ấy vào tay cha cô. Ông ta là người như thế nào, cô cũng biết rõ mà đúng không? Cô nói nhanh lên, cha cô đang ở đâu? Trễ nữa sẽ không kịp mất.”
Đường Nhã Đình nhìn Lisa chằm chằm, lúc này mà cô ta còn quạt gió thổi lửa.
“Em không có!” Đường Nhã Đình lắc đầu.
“Nói cho anh biết, cha em đang ở đâu!” Tiêu Lăng Phong nhẫn nhịn cơn giận của mình.
“Lăng Phong, em không có, tin em đi, thật sự em không có làm!” Đường Nhã Đình lắc đầu nguầy nguậy.
“Nhã Đình, nói cho anh biết cha em đang ở chỗ nào?” Tiêu Lăng Phong lặp lại. “Nói!” Lạnh lùng quát một tiếng, tựa như là vừa len qua hầm băng núi tuyết.
Đường Nhã Đình nhìn Tiêu Lăng Phong, dáng vẻ của anh ta thật sự rất đáng sợ. “Vì vậy, anh đã xác định chuyện này là do em làm?” Đường Nhã Đình thu hồi sự sợ hãi hỏi. “Tiêu Lăng Phong, em cho anh biết, em không biết, em không biết!” Cô lớn tiếng gào thét.
“Nhã Đình, làm sao em có thể làm ra chuyện như vậy?” Giọng nói của Tiêu Lăng Phong có chút gì đó vừa run rẩy mà cũng vừa đau đớn. “Anh đã nói rồi…”
“Anh nói hai người không có gì!” Đường Nhã Đình cắt đứt lời nói của Tiêu Lăng Phong, “Nhưng nếu hai người không có gì, thì tại sao anh lại khẩn trương như vậy? Tiêu Lăng Phong, anh thừa nhận đi, anh đang lo lắng, đang đau lòng.”
“Tại sao phải làm như vậy?” Hình như anh rất đau, tay của anh cũng run rẩy.
“Em ghét cô ấy!” Đường Nhã Đình quát. “Tiêu Lăng Phong, đúng, chuyện này là do em làm, em sẽ không nói cho anh biết cô ấy đang ở đâu, anh chờ nhặt xác ả đê tiện kia đi!” Bao nhiêu oán hận và bất mãn bị đè nén bấy lâu nay, cuối cùng thì cũng đã bộc phát, Đường Nhã Đình run rẩy, giờ khắc này, đột nhiên có lại không còn muốn Diệu Tinh bình an nữa!
“Em…” Tiêu Lăng Phong giơ tay lên, nhưng cuối cũng không ra tay. Anh nhìn dáng vẻ oán hận của Đường Nhã Đình, nhắm chặt mắt, sau đó từ từ mở ra.
“Anh muốn đánh với em?” Đường Nhã Đình nhìn tay Tiêu Lăng Phong, nhẹ nhàng mỉm cười. “Anh có sốt ruột cũng vô dụng thôi. Cha em chính là không bằng cầm thú. Anh chờ nhặt xác của Diệu Tinh đáng thương kia đi!”
Tiêu Lăng Phong gật đầu, nở nụ cười châm biếm đầy thất vọng. “Nhã Đình, sao em lại trở nên như vậy?”
“Em vẫn luôn như vậy!” Đường Nhã Đình ngẩng đầu nhìn Tiêu Lăng Phong, trước đây, lúc mọi chuyện là do cô làm thì Tiêu Lăng Phong vẫn luôn lựa chọn bao dung và tha thứ, thế nhưng lần này… Cô không hề làm, lúc cần sự tin tưởng của anh, nhưng anh lại lựa chọn nghi ngờ. Tiêu Lăng Phong, anh đúng là một tên ngu ngốc!
“Lăng Phong, khoan hãy ầm ĩ, em tìm cha em giúp đỡ, Diệu Tinh sẽ không sao đâu.” Lisa kéo cánh tay Tiêu Lăng Phong, thức thời an ủi anh. Lisa chưa bao giờ cảm thấy mình lương thiện đến vậy, nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Đường Nhã Đình, ý cười trong mắt cô ta càng đậm hơn. Đường tiểu thư, không phải tôi nên cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội biểu diễn sự lương thiện sao.
Tiêu Lăng Phong gật đầu, đúng, vẫn là tìm Diệu Tinh quan trọng hơn. Anh đau xót xoay người, mặc lệ Đường Nhã Đình đang khóc lóc run rẩy.
Trên sàn nhà, điện thoại Diệu Tinh lại vang lên, nghe tiếng chuông quen thuộc, Diệu Tinh cố gắng bò dậy, nhìn về phía chiếc điện thoại, lớn tiếng kêu cứu, nhưng giờ phút này, cô giống như một con cừu non nằm trên giường, mặc người chém giết. Nhìn gương mặt đầy hưng phấn của Đường Cát Nguyên và dụng cụ ông ta vừa lấy ra, cô sợ đến phát run, nhưng, một chút sức lực để động ngón tay cô cũng không có. Trên cánh tay của cô đã có hai vết roi. Dấu vết màu đỏ trông thật dữ tợn trên làn da trắng như tuyết của cô.
“Cầu xin ông, đừng tới đây!” Diệu Tinh khóc nức nở. “Cầu xin ông…”
“Nếu tôi biết mềm lòng thì ngay cả con gái tôi cũng sẽ không nói tôi không bằng cầm thú rồi!”
“Tổng giám đốc Đường, tôi van ông!” Diệu Tinh không ngừng kêu khóc. “Tôi còn nhỏ hơn cả Đường tiểu thư, cầu xin ông bỏ qua cho tôi.”
“Ha ha… Nhỏ hơn cả con gái tôi.” Dường như ông ta nghe được chuyện cười. “Xem lại nào, ở trong tay tôi, cô cũng không phải là người nhỏ nhất.”
Diệu Tinh hoảng sợ nhìn người đàn ông không có nhân tính này. Hiện tại, ngay cả chết cũng đã là một hy vọng xa vời với cô. Ngón tay Đường Cát Nguyên lướt qua vết thương của cô, một cơn đau bén nhọn ập đến. Cô đau đến nhíu chặt mày.
Nhìn dáng vẻ đau đớn của Diệu Tinh, Đường Cát Nguyên bật cười hưng phấn, đưa tay nắm lấy váy Diệu Tinh. Xoẹt một tiếng, váy Diệu Tinh xuất hiện một vết rách, làn da trắng nõn của cô phơi bày trước mắt ông ta.
“Đừng chạm vào tôi.” Diệu Tinh khóc thét.
Tay Đường Cát Nguyên siết chặt cái roi, nhìn miếng dán ngực, ông ta cau mày, vứt cái roi, bước nhanh mấy bước.
“Đừng đụng tôi, cứu mạng…” Diệu Tinh bất lực kêu gào. “Mộ Thần, cứu em…”
“TMD!” Đường Cát Nguyên nổi điên tát Diệu Tinh một cái, Diệu Tinh bị cái tát này làm cho mặt lệch sang một bên. Trong nháy mắt, máu đỏ tươi trào ra khỏi miệng. “Tôi ghét nhất đàn bà ở trên giường mà kêu tên gã đàn ông khác, cô còn dám kêu!” Đường Cát Nguyên rống lên, túm lấy tóc Diệu Tinh. “Được! Không phải cô còn có thể kêu sao! Tiện nhân, hôm nay tôi sẽ cho cô kêu thật thoải mái…” Đường Cát Nguyên quát xong, đẩy Diệu Tinh xuống giường. Cầm lấy cái còng tay, nắm chặt cổ tay Diệu Tinh, khóa vào đầu giường.
“Tiện nhân, đều là tiện nhân, đàn bà không có ai là người tốt!” Ông ta rống lên, vung roi lên…
“Lăng Phong, em… em…”
“Em vừa nói cái gì?” Tiêu Lăng Phong hỏi, trên mặt đầy vẻ không thể tin được.
“Em…” Điện thoại trong tay Đường Nhã Đình rơi xuống, mình vừa nói cái gì, bọn họ đã nghe thấy những gì.
“Là anh nghe nhầm, đúng không!” Bàn tay đang nắm cổ tay Đường Nhã Đình có chút run rẩy. “Chuyện này không liên quan đến em, có phải không hả.”
“Lăng Phong, anh hãy nghe em nói, em…” Đường Nhã Đình muốn giải thích. Nhưng khi nhìn thấy thái độ tức giận này của Tiêu Lăng Phong, đột nhiên cô không biết mình nên mở miệng như thế nào.
“Tại sao lại làm như vậy?”
“Lăng Phong, trước tiên anh hãy khoan nóng giận, tìm Diệu Tinh quan trọng hon.” Lisa đứng bên cạnh lo lắng nhắc nhở.
Ngực của Tiêu Lăng Phong phập phồng theo từng nhịp thở. Anh vốn chỉ định đến hỏi Đường Nhã Đình có biết Đường Cát Nguyên đang ở đâu, nhưng dù có nằm mơ anh cũng chẳng thể ngờ rằng mình sẽ nghe thấy Diệu Tinh mất tích là có liên quan đến Đường Nhã Đình, hơn nữa, còn là do cô cẩn thận bày mưu tính kế… Chuyện này quá đáng sợ.
“Lăng Phong, không phải như anh nghĩ, anh nghe em giải thích đã.” Đường Nhã Đình luống cuống nhìn Tiêu Lăng Phong, cô chưa bao giờ cảm thấy mình vô dụng đến vậy, trước nay, cho dù cô nói cái gì thì Tiêu Lăng Phong đều tin tưởng, thậm chí không cần cô phải giải thích lời nào, nhưng… Hôm nay thì sao? “Em nói đi, anh nghe.” Tiêu Lăng Phong điều chỉnh nhịp thở
“Nhã Đình, sao cô có thể làm ra chuyện như vậy!” Thấy Tiêu Lăng Phong đang cố gắng kiềm chế, Lisa mở miệng hỏi. “Cho dù cô có ghét Diệu Tinh đến thế nào đi chăng nữa, cũng không thể đẩy cô ấy vào tay cha cô. Ông ta là người như thế nào, cô cũng biết rõ mà đúng không? Cô nói nhanh lên, cha cô đang ở đâu? Trễ nữa sẽ không kịp mất.”
Đường Nhã Đình nhìn Lisa chằm chằm, lúc này mà cô ta còn quạt gió thổi lửa.
“Em không có!” Đường Nhã Đình lắc đầu.
“Nói cho anh biết, cha em đang ở đâu!” Tiêu Lăng Phong nhẫn nhịn cơn giận của mình.
“Lăng Phong, em không có, tin em đi, thật sự em không có làm!” Đường Nhã Đình lắc đầu nguầy nguậy.
“Nhã Đình, nói cho anh biết cha em đang ở chỗ nào?” Tiêu Lăng Phong lặp lại. “Nói!” Lạnh lùng quát một tiếng, tựa như là vừa len qua hầm băng núi tuyết.
Đường Nhã Đình nhìn Tiêu Lăng Phong, dáng vẻ của anh ta thật sự rất đáng sợ. “Vì vậy, anh đã xác định chuyện này là do em làm?” Đường Nhã Đình thu hồi sự sợ hãi hỏi. “Tiêu Lăng Phong, em cho anh biết, em không biết, em không biết!” Cô lớn tiếng gào thét.
“Nhã Đình, làm sao em có thể làm ra chuyện như vậy?” Giọng nói của Tiêu Lăng Phong có chút gì đó vừa run rẩy mà cũng vừa đau đớn. “Anh đã nói rồi…”
“Anh nói hai người không có gì!” Đường Nhã Đình cắt đứt lời nói của Tiêu Lăng Phong, “Nhưng nếu hai người không có gì, thì tại sao anh lại khẩn trương như vậy? Tiêu Lăng Phong, anh thừa nhận đi, anh đang lo lắng, đang đau lòng.”
“Tại sao phải làm như vậy?” Hình như anh rất đau, tay của anh cũng run rẩy.
“Em ghét cô ấy!” Đường Nhã Đình quát. “Tiêu Lăng Phong, đúng, chuyện này là do em làm, em sẽ không nói cho anh biết cô ấy đang ở đâu, anh chờ nhặt xác ả đê tiện kia đi!” Bao nhiêu oán hận và bất mãn bị đè nén bấy lâu nay, cuối cùng thì cũng đã bộc phát, Đường Nhã Đình run rẩy, giờ khắc này, đột nhiên có lại không còn muốn Diệu Tinh bình an nữa!
“Em…” Tiêu Lăng Phong giơ tay lên, nhưng cuối cũng không ra tay. Anh nhìn dáng vẻ oán hận của Đường Nhã Đình, nhắm chặt mắt, sau đó từ từ mở ra.
“Anh muốn đánh với em?” Đường Nhã Đình nhìn tay Tiêu Lăng Phong, nhẹ nhàng mỉm cười. “Anh có sốt ruột cũng vô dụng thôi. Cha em chính là không bằng cầm thú. Anh chờ nhặt xác của Diệu Tinh đáng thương kia đi!”
Tiêu Lăng Phong gật đầu, nở nụ cười châm biếm đầy thất vọng. “Nhã Đình, sao em lại trở nên như vậy?”
“Em vẫn luôn như vậy!” Đường Nhã Đình ngẩng đầu nhìn Tiêu Lăng Phong, trước đây, lúc mọi chuyện là do cô làm thì Tiêu Lăng Phong vẫn luôn lựa chọn bao dung và tha thứ, thế nhưng lần này… Cô không hề làm, lúc cần sự tin tưởng của anh, nhưng anh lại lựa chọn nghi ngờ. Tiêu Lăng Phong, anh đúng là một tên ngu ngốc!
“Lăng Phong, khoan hãy ầm ĩ, em tìm cha em giúp đỡ, Diệu Tinh sẽ không sao đâu.” Lisa kéo cánh tay Tiêu Lăng Phong, thức thời an ủi anh. Lisa chưa bao giờ cảm thấy mình lương thiện đến vậy, nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Đường Nhã Đình, ý cười trong mắt cô ta càng đậm hơn. Đường tiểu thư, không phải tôi nên cảm ơn cô đã cho tôi cơ hội biểu diễn sự lương thiện sao.
Tiêu Lăng Phong gật đầu, đúng, vẫn là tìm Diệu Tinh quan trọng hơn. Anh đau xót xoay người, mặc lệ Đường Nhã Đình đang khóc lóc run rẩy.
Trên sàn nhà, điện thoại Diệu Tinh lại vang lên, nghe tiếng chuông quen thuộc, Diệu Tinh cố gắng bò dậy, nhìn về phía chiếc điện thoại, lớn tiếng kêu cứu, nhưng giờ phút này, cô giống như một con cừu non nằm trên giường, mặc người chém giết. Nhìn gương mặt đầy hưng phấn của Đường Cát Nguyên và dụng cụ ông ta vừa lấy ra, cô sợ đến phát run, nhưng, một chút sức lực để động ngón tay cô cũng không có. Trên cánh tay của cô đã có hai vết roi. Dấu vết màu đỏ trông thật dữ tợn trên làn da trắng như tuyết của cô.
“Cầu xin ông, đừng tới đây!” Diệu Tinh khóc nức nở. “Cầu xin ông…”
“Nếu tôi biết mềm lòng thì ngay cả con gái tôi cũng sẽ không nói tôi không bằng cầm thú rồi!”
“Tổng giám đốc Đường, tôi van ông!” Diệu Tinh không ngừng kêu khóc. “Tôi còn nhỏ hơn cả Đường tiểu thư, cầu xin ông bỏ qua cho tôi.”
“Ha ha… Nhỏ hơn cả con gái tôi.” Dường như ông ta nghe được chuyện cười. “Xem lại nào, ở trong tay tôi, cô cũng không phải là người nhỏ nhất.”
Diệu Tinh hoảng sợ nhìn người đàn ông không có nhân tính này. Hiện tại, ngay cả chết cũng đã là một hy vọng xa vời với cô. Ngón tay Đường Cát Nguyên lướt qua vết thương của cô, một cơn đau bén nhọn ập đến. Cô đau đến nhíu chặt mày.
Nhìn dáng vẻ đau đớn của Diệu Tinh, Đường Cát Nguyên bật cười hưng phấn, đưa tay nắm lấy váy Diệu Tinh. Xoẹt một tiếng, váy Diệu Tinh xuất hiện một vết rách, làn da trắng nõn của cô phơi bày trước mắt ông ta.
“Đừng chạm vào tôi.” Diệu Tinh khóc thét.
Tay Đường Cát Nguyên siết chặt cái roi, nhìn miếng dán ngực, ông ta cau mày, vứt cái roi, bước nhanh mấy bước.
“Đừng đụng tôi, cứu mạng…” Diệu Tinh bất lực kêu gào. “Mộ Thần, cứu em…”
“TMD!” Đường Cát Nguyên nổi điên tát Diệu Tinh một cái, Diệu Tinh bị cái tát này làm cho mặt lệch sang một bên. Trong nháy mắt, máu đỏ tươi trào ra khỏi miệng. “Tôi ghét nhất đàn bà ở trên giường mà kêu tên gã đàn ông khác, cô còn dám kêu!” Đường Cát Nguyên rống lên, túm lấy tóc Diệu Tinh. “Được! Không phải cô còn có thể kêu sao! Tiện nhân, hôm nay tôi sẽ cho cô kêu thật thoải mái…” Đường Cát Nguyên quát xong, đẩy Diệu Tinh xuống giường. Cầm lấy cái còng tay, nắm chặt cổ tay Diệu Tinh, khóa vào đầu giường.
“Tiện nhân, đều là tiện nhân, đàn bà không có ai là người tốt!” Ông ta rống lên, vung roi lên…
Danh sách chương