Các thành viên Ủy viên Đảng ủy xã đều đã có mặt đầy đủ trong phòng họp. Lâm Dân Thư trông có vẻ rất hưng phấn, nhìn một lượt mọi người. Lúc nhìn đến Diệp Trạch Đào liền nhìn ngoắt đi chỗ khác.
Ôn Phương hôm nay dậy rất muộn, buổi sáng không đi làm. Ngày hôm qua uống say quá làm toàn thân cô cứ nhũn ra. Lúc sáng tỉnh dậy cảm thấy cơ thể chẳng có một tí sức lực nào. Sau khi được bà chủ kia đưa về ký túc xá, cô nằm ngủ say như chết.
Nhớ lại mọi chuyện diễn ra tối hôm qua, mặt Ôn Phương liền nóng lên. Mình đã thất lễ với Diệp Trạch Đào mất rồi!
Nhớ đến những lời mình nói và những việc mình làm, Ôn Phương chẳng muốn chạm mặt Diệp Trạch Đào. Thật là xấu hổ chết mất! Thế này thì Diệp Trạch Đào xem mình ra cái gì đây!
Tục ngữ có câu: lời nói lúc say rượu là lời nói thật. Ôn Phương nhớ rõ mọi thứ hơn ai hết. Tối qua trên bàn rượu xảy ra chuyện gì đều nhớ rõ mồn một.
Cái cánh tay đấy cũng đã nhéo nhéo chỗ đấy rồi. Dường như bây giờ vẫn đang nắm cái ấy của Diệp Trạch Đào trong tay vậy.
Rất to đấy!
Đấy là suy nghĩ của Ôn Phương.
Cô đạp chăn ra làm lộ cơ thể trần truồng liền vội cuốn chăn vào người. Ôn Phương cảm thấy dường như cả cơ thể tê dại đi vậy.
Lúc Diệp Trạch Đào gọi điện thoại cho cô thông báo họp, Ôn Phương đang thủ dâm. Mặc kệ Diệp Trạch Đào nói gì trong điện thoại, cô phát hiện ra mình không ngờ lại không làm chuyện ấy lâu như vậy.
Lúc nghe điện thoại, Ôn Phương trả lời điện thoại bằng một giọng nói như đang làm nũng.
Hiện tại các thành viên Đảng ủy đang ngồi đó.
Tuy rằng toàn thân Ôn Phương như đang nhũn ra nhưng vẫn ngồi thẳng lưng. Việc chọn trang phục rất khéo léo làm tôn lên vẻ nghiêm trang của cô. Trang điểm trang nhã càng làm cô trở nên xinh đẹp hơn.
Ôn Phương không dám nhìn Diệp Trạch Đào, cố tỏ vẻ phong thái của một Chủ tịch xã.
Sáng nay Lâm Dân Thư mới từ huyện chạy về. Sau khi nhận được thông báo của Cao Chấn Sơn, được Cao Chấn Sơn thông báo Bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy muốn tới xã Xuân Trúc liền lập tức trở về.
Bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy muốn tới xã Xuân Trúc, chuyện này tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ mà là chuyện lớn của cả xã.

Lần này Lâm Dân Thư làm một việc rất đúng. Ở trên xe có gọi cho Diệp Trạch Đào, nói là Bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy muốn đến đây. Yêu cầu Diệp Trạch Đào lập tức thông báo với các thành viên bộ máy xã, chiều nay họp để phân công bố trí chuyện này.
Thấy tất cả mọi người đều đã đến họp đông đủ, Lâm Dân Thư nghiêm túc nói:
- Lần này tôi lên huyện, Bí thư Cao có thông báo là Bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy muốn tới xã chúng ta. Thưa các đồng chí! Là Bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy muốn đến đây đấy nhé! Xã chúng ta có thể có được một vị lãnh đạo Tỉnh ủy muốn đến xã, chuyện này là một chuyện lớn trong cuộc sống chính trị của xã ta. Thế nên tôi vội về đây ngay. Thưa các đồng chí! Thời gian thì gấp gáp, mà nhiệm vụ thì nặng nề. Công tác tiếp đón lần này mặc dù do huyện phụ trách, nhưng chúng ta cũng phải có một diện mạo thật tốt. Bây giờ tôi sẽ phân công nhiệm vụ nhé!
Các lãnh đạo xã không ngờ được lãnh đạo Đoàn thanh niên Tỉnh ủy sẽ tới cái xã hiếm khi có lãnh đạo tới. Họ cảm thấy vừa phấn khởi lại vừa hồi hộp căng thẳng.
Hàn Bộ Tùng nói:
- Bí thư Lâm, lãnh đạo Đoàn thanh niên Tỉnh ủy đến đây chủ yếu có chuyện gì vậy?
Lâm Dân Thư nói:
- Chủ yếu là vì chuyện xây dựng trường trung học. Tuy nhiên, tôi cảm thấy Bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy không coi chuyện xây dựng trường là chuyện lớn. Chắc hẳn muốn đến điều tra nghiên cứu mọi phương diện xem xã ta tiến hành mọi việc như thế nào.
Mọi người cũng cảm thấy đúng là như thế. Đoàn thanh niên Tỉnh ủy mới chi có hai trăm nghìn, đối với Đoàn thanh niên Tỉnh ủy mà nói thì không phải là chuyện gì to tát. Những cấp dưới có trách nhiệm trong việc này đến đây cũng đủ để giải thích cho vấn đề này. Nếu không thì hà tất gì mà một bí thư như thế lại chạy tới đây.
Thấy mọi người đang trầm tư suy nghĩ, Lâm Dân Thư nói:
- Lần này lãnh đạo Đoàn thanh niên Tỉnh ủy đến đây, tôi đoán lãnh đạo thành phố và huyện đều sẽ đến cùng. Nhất định phải coi trọng chuyện này. Phải lấy việc thể hiện diện mạo của xã Xuân Trúc ta trước mặt các vị lãnh đạo là chuyện lớn liên quan đến sự phát triển của xã Xuân Trúc. Thưa các đồng chí! Nhất định không được xem nhẹ!
Mọi người đều thấy rõ được Lâm Dân Thư rất coi trọng chuyện này.
Không chỉ có Lâm Dân Thư, một vài cán bộ xã cũng đang bàn tính cho riêng mình. Lúc này việc lãnh đạo thành phố và lãnh đạo huyện đến đây mới là việc quan trọng nhất. Người quản lí mình bây giờ quan trọng hơn người lãnh đạo ở trên cao. Chỉ có điều ở trước mặt các vị lãnh đạo cũng phải thể hiện cho tốt. Biết đâu được lại có cơ hội thăng tiến. Cơ hội này không phải là cơ hội dễ kiếm đâu.
Quan sát ánh mắt của mọi người, trong lòng Lâm Dân Thư cũng cảm thấy vui vẻ, cái ông ta cần chính là phải có hiệu quả như thế chứ!
Lúc này Ôn Phương không suy nghĩ gì nhiều. Cô chỉ có một cảm nhận rằng, lần này Bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy đến đây rất có khả năng là vì Diệp Trạch Đào. Nếu quả thật như vậy, hậu thuẫn sau lưng Diệp Trạch Đào phải rất lớn mạnh!

Lâm Dân Thư liếc nhìn Diệp Trạch Đào, nói:
- Thưa các đồng chí, cần phải phân công công việc chứ! Một người phụ trách một việc, như vậy mới không làm loạn lên. Trường học là trọng điểm, cũng là nơi quan trọng mà các lãnh đạo muốn đến kiểm tra. Tôi cho rằng chuyện này vốn là do Tiểu Diệp phụ trách, lần này Tiểu Diệp không được phép phạm phải lỗi như trước nữa. Tôi thấy rằng công việc chính của cậu là ở trường trung học. Nhất định phải làm thật tốt, không được làm loạn lên nữa!
Nghe những lời như vậy, mọi người liếc nhìn Diệp Trạch Đào. Trong lòng thầm nghĩ, cái chiêu này của Lâm Dân Thư cũng khá lợi hại đấy! Là Chủ nhiệm văn phòng, Diệp Trạch Đào cũng phải hộ tống theo đoàn mới phải, sao lại bị phân công đi xem xây dựng trường như thế nào. Đó chỉ là một điểm nhỏ mà thôi. Như vậy thì cơ hội chạm mặt của Diệp Trạch Đào với lãnh đạo huyện và thành phố cũng sẽ ít đi. Lại nói thêm, ai cũng biết rằng đối với dự án xây dựng trường học thì huyện cũng có một tổ lãnh đạo. Tổ trưởng là Phó Chủ tịch huyện Chung Thủ Phú đảm nhiệm. Cho dù mọi người có đến thăm trường thì chắc chắn việc báo cáo cũng là do Chung Thủ Phú làm. Thật ra thì không có chuyện gì cho Diệp Trạch Đào làm cả.
Diệp Trạch Đào cũng hiểu được rằng Lâm Dân Thư muốn mượn chuyện này để gạt mình ra ngoài, muốn cướp công đây mà!
Ngẫm nghĩ lại thì mấu chốt của chuyện này là nhằm giải quyết vấn đề của lũ trẻ. Đến lúc xử lý chắc chắn sẽ tồn tại không ít vấn đề. Trái lại Diệp Trạch Đào lại cho rằng điều này lại càng hợp ý mình hơn.
Khẽ mỉm cười, Diệp Trạch Đào nói:
- Bí thư Lâm sắp xếp rất đúng. Tôi nhất định làm thật tốt công việc ở trường trung học, nhất định không làm xã thêm rắc rối nữa.
Vốn đang cho rằng Diệp Trạch Đào sẽ phản đối, nên cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Thấy Diệp Trạch Đào không hề có ý phản đối, trong lòng Lâm Dân Thư cũng khá vui, mỉm cười nói:
- Nếu Tiểu Diệp tới trường thì công tác tiếp đón ở xã cậu giao cho Phương Di Mai làm đi. Tiểu Diệp thấy thế nào?
- Tôi nghe theo Bí thư Lâm.
Diệp Trạch Đào mỉm cười gật đầu.
- Tốt lắm, tiếp theo là nghiên cứu các công việc khác.
Ôn Phương thật sự không bỏ qua được, chen vào nói:
- Bí thư Lâm, đồng chí Trạch Đào từ trước đến nay vẫn luôn theo sát dự án này mà. Nếu như lãnh đạo tỉnh hỏi đến thì phải làm sao? Ý tứ của câu nói này chính là các đồng chí trên tỉnh chỉ biết đến Diệp Trạch Đào.
Lâm Dân Thư sớm đã có chuẩn bị, mỉm cười nói:
- Toàn bộ công việc đâu phải chỉ có một người làm, huyện có tổ lãnh đạo đang phụ trách tất cả công việc. Xã còn có nhiều đồng chí lãnh đạo như vậy cũng đang tham gia, cùng một tổ chức cả. Việc này không có gì đáng nói cả. Thêm nữa, Tiểu Diệp cần phải đi kiểm tra những nơi quan trọng nhất. Chuyện trường trung học loạn lên thì tất cả công việc đều hỏng hết. Công việc mà cậu ta phụ trách là công việc quan trọng nhất đấy!
Đã nói vậy thì Ôn Phương chẳng nói thêm được gì nữa rồi, đành nhìn về phía Diệp Trạch Đào.
Vẻ mặt Diệp Trạch Đào không có sự thay đổi gì đặc biệt, cứ cắm đầu vào ghi ghi chép chép, cứ như thể hắn không hề để ý đến chuyện này vậy.
Nếu đã như vậy thì Ôn Phương cũng không còn gì để nói.
Thấy Ôn Phương không có ý kiến, Lâm Dân Thư mỉm cười, nói:
- Lần này lãnh đạo cấp trên đến đây là một cơ hội tốt để tuyên truyền cho xã chúng ta. Tôi thấy phải nhanh chóng làm một tài liệu tuyên truyền cho chuyện này mới được. Đến lúc đó ai ai cũng có tài liệu trên tay.
Ngưu Thường Thắng nói:
- Có kịp không?
Lâm Dân Thư nói:
- Đây chính là lúc phòng Đảng chính thể hiện, mong Tiểu Diệp quan tâm một chút nhé!
Diệp Trạch Đào thấy dáng vẻ tận tâm vì công việc của Lâm Dân Thư như thể là chuyện đương nhiên. Cũng may hắn đã sớm chuẩn bị, đối với chuyện này không hề vội. Mọi thứ đều có sẵn rồi. Chỉ cần in ra là được. Chuyện này cũng đã liên lạc cả rồi. Hắn nói:
- Chúng tôi chỉ cần phái một chiếc xe đến huyện là được.
Lâm Dân Thư liếc nhìn Diệp Trạch Đào, hắn cũng không ngờ Diệp Trạch Đào đã tính trước chuyện này rất kỹ càng rồi. Còn đang định mượn chuyện này để mỉa mai Diệp Trạch Đào.
Mọi người thầm tán thưởng, xem Chủ nhiệm Diệp đấy, không cần sắp xếp mà đã sớm chuẩn bị xong cả rồi!
Hàn Bộ Tùng liền khen ngợi:

- Xem ra đồng chí Trạch Đào của chúng ta luôn đi trước một bước trong công việc nhỉ?
Ôn Phương mỉm cười nói:
- Phòng Đảng chính vẫn là nơi có sức chiến đấu tốt nhất!
Hai người họ nói vậy khiến khí thế của Lâm Dân Thư giảm đi không ít. Trong lòng ít nhiều cũng buồn bực. Thằng ranh này đúng là rất có năng lực!
- Được, công việc này giao cho cậu!
Lâm Dân Thư đành mỉm cười nói thế.
Tiếp sau đó, Lâm Dân Thư phân công các công việc có liên quan.
Sau khi tan họp, Ủy viên tổ chức Quách Hồng lệ hỏi nhỏ Diệp Trạch Đào:
- Có cần giúp gì không?
Trong cuộc họp lần trước có đứng về phía Diệp Trạch Đào nói giúp vài câu, Quách Hồng Lệ liền phát hiện ra Lâm Dân Thư không coi trọng mình nữa. Lại nghĩ mọi người đều là người của Cao Chấn Sơn, người phụ nữ này dứt khoát muốn đứng về phía Diệp Trạch Đào. Đấy cũng thể hiện được sự thiện ý rồi!
Biết rõ suy nghĩ của Quách Hồng Lệ, Diệp Trạch Đào nói:
- Nếu mà bận quá thì nhất định sẽ nhờ đến bên chị!
Quách Hồng Lệ liền cười, sải bước đi vào phòng của cô. Cô cũng chỉ tỏ thái độ như vậy mà thôi.
Lúc Diệp Trạch Đào nhớ tới chuyện Lâm Dân Thư muốn tranh công liền lắc đầu. Tên Lâm Dân Thư này chuyện lớn không biết làm, chỉ giỏi mấy chuyện khôn vặt thôi. Cho rằng như thế là có thể cướp công của mình sao?
Vừa bước vào văn phòng, Lâm Dân Thư liền tiếp hành phân công công việc. Công việc của xã tự nhiên lại do hắn phụ trách. Bây giờ chuyện tuyên truyền giao cho Phương Di Mai, phái Phương Di Mai lên huyện đặt làm cuốn sách tuyên truyền kia.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện