Từ ngày đại phu nói thân thể ta về sau khó lòng mang thai, ta liền lén lút mua thuốc an thai. Gần đây luôn đều đặn uống, nhưng bụng dần dần nhô lên, e rằng không thể giấu thêm được nữa.
Ngày thành thân định vào mồng mười tháng sau, tính ra cũng chỉ còn nửa tháng.
Trong thời gian ấy, nghe nói Mạnh Trường Sách thường xuyên nổi giận vô cớ, khiến ai ai trong kinh cũng lo sợ. Thậm chí ngay trong triều, hắn còn làm phủ thông phán mất mặt giữa đại điện, khiến người ta ngờ rằng đây không phải chuyện kết thân, mà là kết thù.
Cuối cùng cũng đến ngày thành thân. Cõi lòng ta thấp thỏm bấy lâu rốt cuộc có thể buông lỏng. Đội ngũ đón dâu của Thẩm Trường Khanh đã đến trước phủ.
Ta đến viện của lão phu nhân bái biệt, vốn theo lệ, Mạnh Trường Sách sẽ là người đưa ta lên kiệu hoa, nhưng hắn không có mặt, đành để Vũ Phán thay ta hoàn thành lễ nghi.
Vừa lên kiệu chưa được bao lâu, một bàn tay to đột ngột vén rèm kiệu lên: “Không ngờ A Ninh chưa xuất giá đã mang thai với Thẩm Trường Khanh.”
Mạnh Trường Sách đứng sừng sững ngoài kiệu, phía sau hắn là Hắc Giáp quân bao vây đội ngũ nhà trai thành một vòng kín mít.
Tim ta đập lỡ một nhịp: “Thế tử làm vậy là sao? Đừng làm lỡ giờ lành.”
“Giờ lành?” Hắn lạnh lùng gọi thẳng tên ta — “Ninh Chi Tang, đêm hôm đó là ngươi đúng không? Đứa trẻ trong bụng ngươi, thật sự là của Thẩm Trường Khanh sao?”
Ta ấp úng, lời nói vấp váp: “Thế tử… đang nói gì vậy… Ta không hiểu. Dù đứa bé không phải của Thẩm Trường Khanh… thì cũng có thể là của người khác.”
“Không hiểu?” Hắn bật cười, nhưng trong đáy mắt là sát khí ngùn ngụt. “Trùng hợp là ta đã bắt được đại phu bắt mạch cho ngươi. Ngươi mới đến kinh, chưa từng ra ngoài, vậy mà cái thai trong bụng đã hơn ba tháng. Tính toán lại thời gian… đứa bé này, rất có thể là của ta.”
Ta hoảng hốt ôm bụng lùi lại, tim như bị bóp nghẹt: “Đứa bé này… không liên quan gì đến thế tử!”
Hắn không để ta nói thêm lời nào, thô bạo kéo ta ra khỏi kiệu, ôm ngang ta về thẳng viện của hắn, khóa kín lại.
Cô dâu vừa lên kiệu liền bị nhà gái cướp về, chuyện này trước nay chưa từng có trong kinh thành.
Không chỉ người ngoài chấn động, người trong Hầu phủ cũng rối loạn.
Chẳng qua Mạnh Trường Sách đã cho Hắc Giáp quân thủ ở cửa, tay lăm lăm trường thương, ai cũng không được phép tiến vào.
Đợi đến khi hắn quay về, Hầu gia và phu nhân đã đứng ngoài viện đen mặt chờ nửa ngày trời.
Hắn ra lệnh mở cửa, rồi nghiêm giọng ép ta ở yên trong phòng, không được ra ngoài.
Trong tình cảnh này, ta nào còn có thể làm người đứng ngoài? [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta vừa hé cửa, liền chứng kiến một roi rít gió quất thẳng lên lưng Mạnh Trường Sách.
“Thằng nghịch tử! Ngươi muốn chọc ta tức c.h.ế.t à?” Hầu gia giận dữ rống lên.
Mạnh Trường Sách không chớp mắt, quỳ thẳng: “Con muốn cưới A Ninh, ai cũng không thể ngăn cản con.”
“Ngươi muốn cưới A Ninh, vậy đã nói với người ta chưa? Ngươi liền đi cướp dâu như vậy! Ngươi muốn mất hết thể diện nhà này sao?”
Mạnh Trường Sách lau vết m.á.u bên môi, quay đầu nhìn ta đang lo lắng: “Con cưới A Ninh, Hầu phủ sẽ có người nối dõi. Còn nếu là người khác — vậy cứ chuẩn bị tuyệt hậu đi.”
“Nối dõi… cái gì nối dõi?” Phu nhân kinh hô, bối rối nhìn ta: “A Ninh mang thai rồi? Tên súc sinh kia, ngươi lại dám với A Ninh…”
Hầu gia giận đỏ mặt, roi lại quất tới: “Thỏ còn biết không ăn cỏ gần hang, ngươi thế mà…”
Ta không rõ vì sao lúc đó đầu óc nóng lên, liền chắn phía trước Mạnh Trường Sách. Hắn lập tức kéo ta vào lòng, một tiếng rên trầm thấp vang lên.
“Các người coi ta c.h.ế.t rồi sao?” Tiếng gõ nặng nề của cây trượng vang lên ở cửa viện.
Không ngờ, lão phu nhân cũng đến.
Cả viện lặng như tờ, chân ta mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống. Mạnh Trường Sách đỡ lấy ta, không cho ta quỳ.
“A Ninh, chuyện Trường Sách nói... thật sao?”
Ta run rẩy nhắm mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
Một tiếng “bốp” vang lên sắc lẹm, lão phu nhân quay đầu quất mạnh trượng vào chân Hầu gia: “Huyết mạch Hầu phủ không thể đoạn tuyệt!”
“Mẫu thân, A Ninh là con gái của Như Ý!” Hầu gia ôm lấy chân, kêu lên.
“Ngươi cũng biết nó là con gái muội ruột ngươi. Năm xưa nếu không phải ngươi ép gả nó vào quyền môn, dồn nàng đến mức phải bỏ trốn, thì nó cũng không lấy một thương nhân, rồi mười sáu năm chẳng gửi lấy một bức thư về.” Lão phu nhân kéo ta lại gần, ánh mắt rưng rưng, “A Ninh là con gái của Như Ý. Nhận hay nuôi cũng vậy, đó là đứa con Như Ý gửi gắm lại cho Hầu phủ. Nếu không vì sợ Trường Sách tính tình lạnh lùng bạc bẽo, ta đã sớm để nó cưới A Ninh. Còn cái nhà họ Thẩm kia, tự cho mình khôn ngoan thận trọng—nhưng đứa bé trong bụng Thẩm Như, rốt cuộc là của ai?”
Bà... biết tất cả sao?
Lão phu nhân quanh năm ở hậu viện, thế mà lại rõ chuyện bên ngoài đến vậy. Lúc này ta mới hiểu—bà không phải chê ta thấp hèn, mà là khúc mắc chưa thể qua được vì đứa con gái duy nhất gả đi suốt mười sáu năm chẳng có tin tức, chỉ gửi lại một đứa trẻ.
Ngày thành thân định vào mồng mười tháng sau, tính ra cũng chỉ còn nửa tháng.
Trong thời gian ấy, nghe nói Mạnh Trường Sách thường xuyên nổi giận vô cớ, khiến ai ai trong kinh cũng lo sợ. Thậm chí ngay trong triều, hắn còn làm phủ thông phán mất mặt giữa đại điện, khiến người ta ngờ rằng đây không phải chuyện kết thân, mà là kết thù.
Cuối cùng cũng đến ngày thành thân. Cõi lòng ta thấp thỏm bấy lâu rốt cuộc có thể buông lỏng. Đội ngũ đón dâu của Thẩm Trường Khanh đã đến trước phủ.
Ta đến viện của lão phu nhân bái biệt, vốn theo lệ, Mạnh Trường Sách sẽ là người đưa ta lên kiệu hoa, nhưng hắn không có mặt, đành để Vũ Phán thay ta hoàn thành lễ nghi.
Vừa lên kiệu chưa được bao lâu, một bàn tay to đột ngột vén rèm kiệu lên: “Không ngờ A Ninh chưa xuất giá đã mang thai với Thẩm Trường Khanh.”
Mạnh Trường Sách đứng sừng sững ngoài kiệu, phía sau hắn là Hắc Giáp quân bao vây đội ngũ nhà trai thành một vòng kín mít.
Tim ta đập lỡ một nhịp: “Thế tử làm vậy là sao? Đừng làm lỡ giờ lành.”
“Giờ lành?” Hắn lạnh lùng gọi thẳng tên ta — “Ninh Chi Tang, đêm hôm đó là ngươi đúng không? Đứa trẻ trong bụng ngươi, thật sự là của Thẩm Trường Khanh sao?”
Ta ấp úng, lời nói vấp váp: “Thế tử… đang nói gì vậy… Ta không hiểu. Dù đứa bé không phải của Thẩm Trường Khanh… thì cũng có thể là của người khác.”
“Không hiểu?” Hắn bật cười, nhưng trong đáy mắt là sát khí ngùn ngụt. “Trùng hợp là ta đã bắt được đại phu bắt mạch cho ngươi. Ngươi mới đến kinh, chưa từng ra ngoài, vậy mà cái thai trong bụng đã hơn ba tháng. Tính toán lại thời gian… đứa bé này, rất có thể là của ta.”
Ta hoảng hốt ôm bụng lùi lại, tim như bị bóp nghẹt: “Đứa bé này… không liên quan gì đến thế tử!”
Hắn không để ta nói thêm lời nào, thô bạo kéo ta ra khỏi kiệu, ôm ngang ta về thẳng viện của hắn, khóa kín lại.
Cô dâu vừa lên kiệu liền bị nhà gái cướp về, chuyện này trước nay chưa từng có trong kinh thành.
Không chỉ người ngoài chấn động, người trong Hầu phủ cũng rối loạn.
Chẳng qua Mạnh Trường Sách đã cho Hắc Giáp quân thủ ở cửa, tay lăm lăm trường thương, ai cũng không được phép tiến vào.
Đợi đến khi hắn quay về, Hầu gia và phu nhân đã đứng ngoài viện đen mặt chờ nửa ngày trời.
Hắn ra lệnh mở cửa, rồi nghiêm giọng ép ta ở yên trong phòng, không được ra ngoài.
Trong tình cảnh này, ta nào còn có thể làm người đứng ngoài? [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta vừa hé cửa, liền chứng kiến một roi rít gió quất thẳng lên lưng Mạnh Trường Sách.
“Thằng nghịch tử! Ngươi muốn chọc ta tức c.h.ế.t à?” Hầu gia giận dữ rống lên.
Mạnh Trường Sách không chớp mắt, quỳ thẳng: “Con muốn cưới A Ninh, ai cũng không thể ngăn cản con.”
“Ngươi muốn cưới A Ninh, vậy đã nói với người ta chưa? Ngươi liền đi cướp dâu như vậy! Ngươi muốn mất hết thể diện nhà này sao?”
Mạnh Trường Sách lau vết m.á.u bên môi, quay đầu nhìn ta đang lo lắng: “Con cưới A Ninh, Hầu phủ sẽ có người nối dõi. Còn nếu là người khác — vậy cứ chuẩn bị tuyệt hậu đi.”
“Nối dõi… cái gì nối dõi?” Phu nhân kinh hô, bối rối nhìn ta: “A Ninh mang thai rồi? Tên súc sinh kia, ngươi lại dám với A Ninh…”
Hầu gia giận đỏ mặt, roi lại quất tới: “Thỏ còn biết không ăn cỏ gần hang, ngươi thế mà…”
Ta không rõ vì sao lúc đó đầu óc nóng lên, liền chắn phía trước Mạnh Trường Sách. Hắn lập tức kéo ta vào lòng, một tiếng rên trầm thấp vang lên.
“Các người coi ta c.h.ế.t rồi sao?” Tiếng gõ nặng nề của cây trượng vang lên ở cửa viện.
Không ngờ, lão phu nhân cũng đến.
Cả viện lặng như tờ, chân ta mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống. Mạnh Trường Sách đỡ lấy ta, không cho ta quỳ.
“A Ninh, chuyện Trường Sách nói... thật sao?”
Ta run rẩy nhắm mắt, nhẹ nhàng gật đầu.
Một tiếng “bốp” vang lên sắc lẹm, lão phu nhân quay đầu quất mạnh trượng vào chân Hầu gia: “Huyết mạch Hầu phủ không thể đoạn tuyệt!”
“Mẫu thân, A Ninh là con gái của Như Ý!” Hầu gia ôm lấy chân, kêu lên.
“Ngươi cũng biết nó là con gái muội ruột ngươi. Năm xưa nếu không phải ngươi ép gả nó vào quyền môn, dồn nàng đến mức phải bỏ trốn, thì nó cũng không lấy một thương nhân, rồi mười sáu năm chẳng gửi lấy một bức thư về.” Lão phu nhân kéo ta lại gần, ánh mắt rưng rưng, “A Ninh là con gái của Như Ý. Nhận hay nuôi cũng vậy, đó là đứa con Như Ý gửi gắm lại cho Hầu phủ. Nếu không vì sợ Trường Sách tính tình lạnh lùng bạc bẽo, ta đã sớm để nó cưới A Ninh. Còn cái nhà họ Thẩm kia, tự cho mình khôn ngoan thận trọng—nhưng đứa bé trong bụng Thẩm Như, rốt cuộc là của ai?”
Bà... biết tất cả sao?
Lão phu nhân quanh năm ở hậu viện, thế mà lại rõ chuyện bên ngoài đến vậy. Lúc này ta mới hiểu—bà không phải chê ta thấp hèn, mà là khúc mắc chưa thể qua được vì đứa con gái duy nhất gả đi suốt mười sáu năm chẳng có tin tức, chỉ gửi lại một đứa trẻ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương