La Thư Anh ngồi trên xích đu màu trắng, dưới tán hoa hồng leo nở rộ tuyệt đẹp, chân cô không đi dép, đặt trên nền cỏ nhưng không hề có lấy một chút cảm giác, tay ôm một cây đàn guitar. Thi Nhĩ đứng ở bên cạnh La Thư Anh.

"Tiểu Anh, cô có thể chơi đàn sao?"

Thi Nhĩ chưa từng nghe đến việc La Thư Anh biết chơi đàn, ban nãy khi La Thư Anh hỏi cô liệu có thể kiếm cho cô ấy một cây đàn được không, Thi Nhĩ đã rất bất ngờ.

Sau khi Thi Nhĩ ngỏ lời với Triệu phu nhân, càng bất ngờ hơn nữa là bà lập tức vui mừng vào phòng của Triệu Minh lấy ra một cây đàn guitar, nói với Thi Nhĩ cây đàn này vốn dĩ là của La Thư Anh.

Hỏi La Thư Anh có biết chơi đàn không, cô cũng không chắc mình có biết không nữa. Quá lâu rồi, cô thậm chí quên mất mình từng say mê âm nhạc như thế, yêu thích ca hát như thế.

Cô bây giờ không thể nói cũng không thể nhìn, mọi thứ còn có ý nghĩa sao? La Thư Anh chạm tay lên những sợi dây đàn, di chuyển khắp thân đàn, phần đầu bộ chỉnh tuners của đàn có thắt một sợi dây mảnh, lồng cùng với một chiếc hồ lô nhỏ xíu bằng gỗ.

La Thư Anh nhận ra được đây chính là chiếc guitar mà Triệu Minh tặng cô vào năm cô đỗ vào trường trung học điểm của thành phố cùng với La Thư Nhu.

Chiếc hồ lô cũng là anh đặc biệt treo vào với ý nghĩa "Nuốt chửng nỗi sợ". Dưới cái bóng quá lớn của chị gái La Thư Nhu, La Thư Anh ở trường luôn luôn bị cô lập và gây khó dễ. Cô không nổi giận cũng không phản kháng, có thể vì cô không bận tâm, có thể vì cô quá ngốc nghếch. Nhưng La Thư Anh khi ấy dù muốn dù không, thì ở trong mắt mọi người cô vẫn chỉ là một đứa yếu kém.

Nhưng khi chơi nhạc, cô không giống như vậy.

Hoặc sôi nổi nhiệt huyết, hoặc ngông nghênh cuồng loạn, hoặc êm đềm ngọt ngào, cô là tất cả, cũng có thể không là gì cả. Giai điệu của La Thư Anh thu hút người nghe đến nỗi khiến họ không thể nào cảm thấy bất mãn về bất cứ điều gì được nữa.

Với âm nhạc, cô là người làm chủ.

Giống như với thể thao, cô luôn là người chiến thắng.

Những ngón tay gẩy nhẹ dây đàn, một giai điệu bất ngờ vang lên, La Thư Anh chơi nhạc trong vô thức. Thi Nhĩ đứng lặng người nhìn tay một tay cô bấm nốt, một tay quạt nhịp, La Thư Anh dù không nhìn thấy, nhưng động tác vẫn không hề lệch đi một chút nào.

Nếu không phải là người có tình yêu sâu sắc với những nốt nhạc, và sự cảm thụ âm thanh ăn sâu vào cơ thể, chắc hẳn cũng không thể làm được điều này.

La Thư Anh mấp máy môi nhưng không thể phát ra âm thanh, chỉ có tiếng nhạc của cô vang vọng khắp vườn, trở thành một thứ có hương có sắc, bao phủ không gian, chảy vào lòng người.

Vì quá chuyên tâm nghe La Thư Anh chơi đàn, Thi Nhĩ không hề phát hiện Triệu Minh đã trở về được một lúc lâu. Anh xỏ hai tay vào túi quần, đứng thất thần nhìn La Thư Anh.

Chỉ mới ngày nào thôi, La Thư Anh vẫn còn là một cô nhóc 8 tuổi tinh nghịch ngồi trên xích đu, bắt anh ở phía sau giúp đẩy xích đu cả buổi.

"Dự, em muốn lớn lên thật nhanh"

"Sao lại muốn vậy?"

"Lớn nhanh rồi chân sẽ dài ra, không cần anh đẩy xích đu cho nữa."

"Sau này lớn lên, hãy tìm một người tình nguyện đẩy xích đu cho em, dù biết em có thể ngồi trên đó một mình. Một người không bao giờ bỏ mặc em một mình, một người không làm em đau lòng."

Người ấy có phải là anh không? Triệu Minh đưa mắt nhìn xa xăm, anh nhớ về một đêm tối tăm của ký ức, La Thư Nhu khi ấy kiêu ngạo nói với anh:

"Cao Dự, anh từng nói sẽ không bao giờ bỏ Tiểu Anh một mình, cũng sẽ không bao giờ làm đau em ấy. Ván cược này của chúng ta, buộc anh phải phản bội lại lời hứa của mình. Anh có thể sao?"

"Nói được làm được."

La Thư Nhu mỉm cười, tay cô kẹp một điếu thuốc dài, là thuốc lá dành cho phụ nữ, có mùi bạc hà rất nhẹ phảng phất khắp không gian.

"Thật đủ lạnh tâm. Cũng không sợ Tiểu Anh của chúng ta bị hành hạ đến chết trong tay Tần Ngạo?"

"Nếu điều đó xảy ra, tôi sẽ hủy diệt La gia, rồi hủy diệt Tần gia. Sau đó tự mình sang thế giới bên kia cùng cô ấy."

"Một người thông minh như anh lại có thể dám đặt tất cả vào một bàn cược không biết trước kết quả. Chứng tỏ vị trí của La Thư Anh to lớn đến nhường nào."

Triệu Minh xoay chiếc bật lửa bằng vàng trong tay, một người chị kiêu ngạo ích kỷ như La Thư Nhu lại có thể đưa đến quyết định dùng mạng của mình đổi lấy mạng của Tiểu Anh, cũng chứng tỏ cô thương yêu Tiểu Anh đến nhường nào.

"Một kẻ đến đặt cược cũng không dám, thì không có quyền giành được chiến thắng."

"Nói nghe hay lắm. Anh là người duy nhất mà La Thư Nhu này yêu, cũng là người duy nhất mà La Thư Nhu này phục. Xem ra con bé ngốc đấy, chỉ có thể giao lại cho anh"

Điếu thuốc trên tay La Thư Nhu bị dập tắt, cô đưa tay về phía Triệu Minh.

"Bốn năm. Nếu La Thư Anh còn giữ được mạng sau khi bốn năm chung sống với Tần Ngạo. Con bé sẽ là của anh."

Bàn tay to lớn của Triệu Minh nắm lấy tay La Thư Nhu, ánh mắt anh sáng lên trong đêm tối, nụ cười của La Thư Nhu trở nên ngông cuồng.

Người ta chỉ biết một La Cao Dự trầm tính ít nói, cùng với vụ việc năm xưa không có liên quan.

Chứ không biết đến một Triệu Minh lạnh lẽo đáng sợ, là người thâu tóm toàn bộ bàn cờ.

Người ta chỉ biết một La Thư Nhu đáng thương, bị em gái hãm hại phải bỏ mạng oan ức.

Mà không biết đến một La Thư Nhu sa đọa và ích kỷ, là bà hoàng trong bàn cờ được đặt ra.

Và tất nhiên cũng không ai biết đến một La Thư Nhu sâu sắc và cao thượng, tình nguyện hi sinh bản thân để bảo vệ cho em gái mình.

Một cái nắm tay này của bọn họ, chính là ngòi nổ cho tất cả những câu chuyện phía sau.

Một cái nắm tay này của bọn họ, trời không biết, đất không hay.

Một cái nắm tay này của bọn họ, giống như đã có thể dự liệu hơn nửa tương lai ở phía trước.

"La Thư Nhu, tôi không nợ em. Đúng chứ?"

"Phải, chúng ta không nợ nhau."

Giọng nói của Triệu Minh trầm ổn đều đặn: "Thành giao"

Tiếng nhạc của La Thư Anh đã dừng lại, Thi Nhĩ đang vỗ tay một cách vô cùng vui vẻ.

"Tiểu Anh, cô giỏi quá đi! Có thể chơi thêm một bài nữa không?"

La Thư Anh im lặng mấy giây, sau đó bình tĩnh gật đầu.

Ánh mặt trời xuyên qua tán lá trên đỉnh đầu, chiếu xuống người Triệu Minh có chút nóng bức. Trong lòng Triệu Minh nhận thức được, anh vẫn luôn nợ La Thư Nhu một ân tình lớn. Nếu không có cô, có thể hiện tại anh cũng không được đứng ở nơi này, lặng lẽ ngắm nhìn người con gái anh yêu.

Vì vậy, dứt khoát hủy hoại La gia lần này, không chỉ muốn trả lại sự trong sạch cho La Thư Anh, mà cũng là để trả nợ cho La Thư Nhu.

La Thư Nhu từng nói, cô khâm phục Triệu Minh. Nhưng cô chưa từng biết, chính Triệu Minh anh cũng khâm phục cô.

La Thư Nhu thông minh tài giỏi, giống như viên ngọc quý của La gia, có lẽ ngày ấy quyết định như vậy, là vì cô đã chắc chắn sẽ có ngày hôm nay. Thiên tài quả nhiên vẫn mãi là thiên tài, mỗi bước đi đều có thể quyết định tương lai sẽ diễn ra theo cách nào.

Tang lễ của La Thư Nhu năm ấy trời mưa như trút nước, gió buốt lạnh rít từng cơn. La phu nhân khóc ngất đi, Tần Ngạo quỳ trước bia mộ lạnh ngắt.

Ai cũng mang một bộ mặt thê lương khó nói thành lời. Ở một góc xa hơn, Triệu Minh che ô đứng yên lặng, vẻ buồn thảm của mấy vị trưởng bối kia xem ra cũng chỉ là giả tạo. Hay họ thật sự thấy phiền lòng vì người nằm dưới nền đất lạnh lẽo kia là "báu vật" La Thư Nhu chứ không phải con ngốc La Thư Anh như ý muốn?

Nụ cười của anh rét lạnh, đôi mắt châm biếm lạnh lùng.

"La Thư Nhu, em thật sự là thiên tài. Nếu như thật sự có kiếp sau, đừng lại sinh nhầm làm hậu duệ của một gia tộc ngu xuẩn. Đừng mang họ La."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện