"Sao không gọi tôi dậy?"

"Chỉ...chỉ vừa mới đến"

Cô gái này không giỏi nói dối, nhưng Triệu Quân cũng lười vạch trần. Cậu tháo dây an toàn, mở cửa xe bước ra ngoài.

"Vào trong thôi."

Thi Nhĩ chưa từng thấy căn nhà nào kỳ diệu như vậy, nhỏ nhắn nhưng tuyệt đẹp, không gian bừng sáng ấm áp, bước chân cô nhẹ tênh, lòng yên tâm đến lạ.

Triệu Quân dẫn Thi Nhĩ vào nhà, trong bếp Triệu phu nhân đang chuẩn bị đồ ăn, ở sofa Triệu lão gia đang xem tin tức buổi sáng.

"Ba, anh hai chị dâu chưa xuống sao?"

"Triệu lão gia, Triệu phu nhân"

Thi Nhĩ cúi đầu chào, Triệu lão gia gật đầu mỉm cười rất ôn hòa, sau đó trả lời Triệu Quân.

"Hai đứa nó vẫn đang ở trên phòng."

"Quân Quân đưa Tiểu Nhĩ về rồi đấy hả, dẫn con bé lên gặp Tiểu Anh đi."

Tiếng "Tiểu Nhĩ" kia nghe vô cùng thoải mái, như một điều hiển nhiên, khiến Thi Nhĩ đột nhiên xúc động trong lòng. Trong một giây phút, cô chợt ước nếu đây có thể thành nhà của mình thì thật tốt.

"Chúng ta lên lầu."

Triệu Quân gõ nhẹ hai tiếng vào cửa phòng, hạ nhỏ giọng một chút nói vào bên trong

"Anh hai, em đưa cô ấy đến rồi."

"Cứ vào đi."

Thi Nhĩ không nhớ rõ là cô đã không gặp được Tiểu Anh từ bao giờ, hiện tại nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc kia, hai mắt đã đỏ hoe.

Bên ngoài trời đã nắng, nhưng rèm cửa trong phòng vẫn chưa kéo lên, vì vậy không gian hơi tối. La Thư Anh ngồi ở trên xe lăn cạnh đuôi giường, Triệu Minh đang giúp cô chải tóc, động tác của anh rất cẩn trọng, từng chút ôn nhu cùng mê đắm, giống như đây là một việc trọng đại hơn bất cứ công việc nào khác.

Triệu Minh giúp La Thư Anh búi tóc, ở bước cuối cùng anh đặc biệt cài vào búi tóc phía sau La Thư Anh một chiếc cặp đá quý hình hoa anh thảo.

Triệu Quân và Thi Nhĩ đã đến gần, nhưng cả hai cùng im lặng, không ai có ý định mở lời. Triệu Minh lấy sợi ruy băng ở dưới gối, nhẹ nhàng quấn vào mắt giúp La Thư Anh, sau đó đẩy cô đến gần cửa sổ sát đất, vươn tay kéo rèm để ánh sáng tràn vào phòng.

"Mắt chị dâu không tốt, sắp phải trải qua phẫu thuật, nên không thể để tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng."

Triệu Minh nhỏ giọng giải thích cho Thi Nhĩ khi phát hiện đôi lông mày của cô nhíu lại. Dù Thi Nhĩ không yêu cầu, nhưng cậu cũng không hiểu vì sao lại tự cho rằng bản thân có nhiệm vụ giải thích cho cô.

"Tôi hiểu."

Thi Nhĩ nói rất bé, nếu không phải khoảng cách hai người gần, thì Triệu Quân cũng không thể nghe ra được.

Ánh nắng vàng rộm choáng ngợp khắp không gian, La Thư Anh đặt tay trên đùi, Triệu Minh khom gối quỳ bên cạnh cô, nắng hắt lên nửa gương mặt Triệu Minh, lan xuống bộ váy xanh lam của La Thư Anh, khi cô nghiêng đầu, từng tia len lỏi trượt qua cặp tóc bằng đá quý, phản chiếu một luồng lấp lánh trên mặt phía sau tường. Tựa như một bức họa hoàn hảo tuyệt mỹ không gì có thể so sánh được, khiến lòng người cảm động.

Triệu Minh cầm lấy tay La Thư Anh, đặt vào tay cô một cuốn sổ nhỏ và một cây bút, giọng nói anh trầm ấm.

"Anh mang đến cho em một người."

[Ai vậy?]

"Em thử đoán xem"

[Em không biết]

"Bây giờ cô ấy đang đứng cạnh em."

[Thật sao?]

Thi Nhĩ nhìn xuống những dòng chữ nghiêng ngả không thẳng hàng của La Thư Anh, cổ họng cô bất giác nghẹn đắng không thể thốt lên lời.

"Từ giờ cô ấy sẽ cùng em bầu bạn, chăm sóc em những lúc anh đi vắng"

[Được]

Thi Nhĩ phát hiện nước mắt đã đầy khắp cả mặt, khi Triệu Minh đứng lên, cô phải hít thở mấy hơi sâu mới có thể cất giọng.

"Tiểu Anh."

Cây bút trên tay La Thư Anh rơi xuống nền, cả người cô đang khẽ run vì kích động.

"Tiểu Anh, đừng kích động. Không sao nữa rồi, không sao nữa."

Có thể chính Thi Nhĩ cũng không nhận ra, bản thân cô còn đang run rẩy hơn La Thư Anh lúc này. Thi Nhĩ cúi xuống nhặt cây bút bạch kim như đang phát sáng dưới nắng, đặt vào tay La Thư Anh.

"Tiểu Anh."

[Thi Nhĩ]

Hai chữ nghiêng nghiêng trên giấy, không biết vì lý do gì lại vô cùng thẳng hàng, cái tên "Thi Nhĩ" cũng như đang sáng lên, nét mực còn chưa kịp khô.

Nước mắt của Thi Nhĩ rơi xuống mu bàn tay La Thư Anh, ướt át, ấm nóng. Triệu Quân xỏ tay vào túi quần, cậu không thích những cô gái dễ khóc, thật mềm yếu và phiền toái.

[Thi Nhĩ, Lão Mãn đâu? Lão Mãn có khỏe không?]

"Đừng lo lắng, lão Mãn vẫn rất khỏe. Triệu thiếu gia muốn tôi đến chăm sóc cho cô, vì vậy tôi đã đồng ý."

[Không thể nào. Cô không sợ sao? Tần...]

La Thư Anh viết đến tên người đàn ông kia thì dừng lại, ngòi bút vô lực đặt trên giấy in xuống một chấm nhỏ, cô không có ý định viết tiếp.

"Tiểu Anh, đừng lo lắng. Sẽ không sao. Lần này nhất định sẽ không sao"

Có thể rất nhanh thôi, mọi chuyện sẽ hoàn toàn kết thúc theo một cách này hay cách khác, tích cực hay tiêu cực. Nhưng Thi Nhĩ biết, cô sẽ không hối hận về lựa chọn ngày hôm nay. Rời khỏi Tần gia chắc chắn là lựa chọn tốt nhất mà cô có thể có được trong cuộc đời này.

Dù là Tiểu Anh hay bản thân Thi Nhĩ, chỉ cần rời khỏi chiếc lồng giam u ám của Tần Ngạo, sẽ có thể có quyền tự quyết định cho cuộc sống của mình.

Lúc này, Triệu Minh đã một thân âu phục chỉnh tề từ trong phòng phía sau bước ra ngoài.

"Anh hai, anh đi đâu vậy?"

"Hoàng Thế."

"Hôm nay? Không phải nói sẽ đi vào cuối tuần sao? Hôm nay chỉ mới thứ ba thôi."

"Không cần nữa. Diễn Quân và Tư Á báo tin mọi thứ đã sẵn sàng, bắt đầu được rồi."

Cuộc nói chuyện của hai anh em họ Triệu, La Thư Anh nghe không hiểu. Nhưng hai chữ "Hoàng Thế" làm cô sợ hãi, Hoàng Thế chính là đại diện cho Tần Ngạo, và ngược lại.

"Tiểu Anh, có Thi Nhĩ ở cạnh em sẽ không buồn chán. Anh sẽ về ngay thôi"

[Dự, đừng đi Hoàng Thế. Vì sao phải đi?]

La Thư Anh không hiểu anh muốn làm gì, nhưng Hoàng Thế của Tần gia tuyệt đối không phải là thứ Triệu Minh có thể tùy tiện động chạm.

Triệu Minh nhìn xuống cổ chân trống không của La Thư Anh, vô thức nở một nụ cười, nhưng đáy mắt lại trở nên lạnh lẽo.

"Không có gì. Chỉ là muốn giúp em lấy lại chút đồ"

Sau khi nói xong, cúi người hôn lên trán La Thư Anh. Quay sang Thi Nhĩ, Triệu Minh nói với cô.

"Hãy giúp tôi chăm sóc cô ấy thật tốt."

"Vâng. Tôi hiểu rồi."

Thi Nhĩ cúi đầu lễ phép, nhưng Triệu Minh lập tức bổ sung:

"Không cần cúi đầu, cô không phải người hầu ở đây. Từ giờ đây cũng là nhà cô, cô là bạn Tiểu Anh. Tôi đang nhờ cậy cô."

Từ giờ đây cũng là nhà cô, một câu nói đã khiến Thi Nhĩ thấy kiếp này của cô đáng sống hơn biết bao nhiêu.

Cuộc sống bình dị đơn giản trong trong gia đình ấm áp này, cô có thể sao?

Triệu Minh muốn lập tức ra khỏi nhà, nhưng Triệu phu nhân nào có dễ đối phó như vậy. Sau khi bắt anh uống hết một cốc sữa lớn, còn ép mang theo hai cái sandwich ăn trên đường, mới để cho Triệu Minh lái xe rời đi.

Tập đoàn Hoàng Thế đồ sộ nằm giữa trung tâm thành phố xa xỉ, Thiên Trường Khanh ngập đầu trong báo cáo cùng những hợp đồng phải thay Tần Ngạo xử lí. Đến thời gian gọi điện cho bà xã Vũ Lam Ân yêu dấu của hắn cũng không có.

"Tổng giám đốc, có người muốn gặp chủ tịch"

Thiên Trường Khanh muốn đập bàn hét lớn, đến việc gặp gỡ đối tác cũng không ai có quyền trực tiếp thông báo với Tần Ngạo, tất cả đều phải qua hắn, thế này có phải hơi bức người rồi không. Chi bằng để hắn lên làm chủ tịch luôn cho rồi.

"Ai?"

"Người này không để tên"

"Cô nghĩ chủ tịch Hoàng Thế rảnh rỗi đến nỗi gặp một người không biết tên hả?"

"Nhưng anh ấy có để một bí danh rất lạ."

Thiên Trường Khanh nhíu đôi lông mày, cuối cùng cũng phải ngẩng lên nhìn thư ký.

"Bí danh là gì?"

"Người đàn ông của Tiểu Anh."

Bản báo cáo trên tay Thiên Trường Khanh vô tình trượt xuống nền, ánh mắt hắn thay đổi làm cô thư ký trẻ hơi hoảng sợ.

"Cô vừa nói cái gì?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện