Xảo Vấn đưa tay chạm nhẹ lên khung ảnh trên mặt bàn, dù La Thư Nhu đã qua đời được hơn ba năm, nhưng căn phòng vẫn vô cùng sạch sẽ, có lẽ La phu nhân ngày nào cũng lau dọn rất cẩn thận.

Trong ảnh, cô gái mặc trong bộ đồ tốt nghiệp, tay cầm bằng cấp 3 cười đến rạng ngời.

Thật giống, nếu cố gắng tìm ra một điểm khác biệt, có lẽ đó chính là đôi mắt. Đôi mắt của La Thư Anh cô gặp ở biệt thự Tần gia ám ảnh hơn thế này, hay phải chăng đó chỉ là vì Xảo Vấn gặp La Thư Anh ở thời điểm đôi mắt cô đã không còn có thể sáng lên nữa.

Thời gian tàn nhẫn, lòng người vô tình, tất cả đã cướp đi sự vui vẻ trong đôi mắt của một cô gái.

Xảo Vấn mím môi, thật ghen tị. Không phải cô đang ghen tị với La Thư Nhu đã mất, mà là ghen tị với La Thư Anh đang còn sống.

La Thư Anh chưa bao giờ được Tần Ngạo yêu thương, vì sao cô lại thấy ghen tị? Y không yêu cô ấy, nhưng lại không thể buông bỏ, đó chính là điều khiến cô thấy ghen tị.

Tấm gương trên tủ quần áo phản chiếu gương mặt thanh tú, gương mặt này có gì tốt đẹp chứ, tại sao La Cao Dự cũng quyến luyến, tại sao Tần Ngạo lại cuồng si? La Thư Nhu hay La Thư Anh thì có gì khác biệt chứ, đều sinh ra trong cuộc sống nhung lụa giàu có, họ vốn dĩ không thể hiểu được một đứa trẻ mồ côi như Xảo Vấn đã phải cố gắng sinh tồn như thế nào. Đã khao khát hạnh phúc như thế nào.

Hiện tại, Xảo Vấn có đứa bé. Chỉ cần giữ chân được Tần Ngạo, cô có thể có được một gia đình trọn vẹn. Vì vậy, La Thư Anh là người mà cô phải loại bỏ triệt để.

Tất nhiên, cô không đủ sức để tự làm việc này, mà cô chỉ cần tìm được nơi Tần Ngạo giam giữ La Thư Anh rồi báo lại với La Cao Dự, mọi chuyện sẽ hoàn toàn kết thúc.

La Cao Dự và La Thư Anh, Xảo Vấn và Tần Ngạo, tất cả đều sẽ trở về theo đúng quy luật của nó, cũng là quy luật mà cô mong muốn.

"Xuống ăn cơm trưa thôi, con gái"

La phu nhân hé cửa nói khẽ, bắt gặp Xảo Vấn còn đang bần thần nhìn những tấm ảnh của La Thư Nhu treo trên tường, bà bước vào đặt tay lên vai cô.

"Con bé thật dễ mến, đúng không."

"Vâng."

"Hồi nhỏ nó thông minh khôn khéo lắm, không ngu ngốc bất tài như đứa em gái của nó."

Xảo Vấn không có biểu tình, quay lại nhoẻn miệng cười với La phu nhân.

"Mẹ, chúng ta xuống ăn cơm thôi."

La Thư Nhu cũng được, La Thư Anh cũng được, một người đã chết, một người sống mà như chết, La gia này giờ sẽ chỉ còn mình cô là cô con gái cưng của hai người họ, nhất định phải từng bước độc chiếm.

Xảo Vấn sau khi dùng bữa xong, vì nhớ ra đến ngày khám thai định kỳ nên cô xin phép La Cao Bá và La phu nhân về trước.

Trên đường đến bệnh viện, cô gặp Tư Á, người phụ nữ lúc nào cũng mang vẻ kênh kiệu xa cách, ánh mắt sắc bén như dao nhìn Xảo Vấn.

"Lên xe."

Xảo Vấn sợ hãi lùi lại một bước, nhưng bị Tư Á không kiêng dè nắm tay đẩy vào xe ô tô, chiếc xe phóng thẳng đến sân bay, vé máy bay cùng hộ chiếu của Xảo Vấn không biết từ lúc nào đã thu xếp xong xuôi, đem cô trực tiếp đến gặp La Cao Dự.

Tần Ngạo vừa trở về biệt thự, lại được Thiển Mãn thông báo Xảo Vấn bị người ta bắt cóc. Y nới lỏng cà vạt, không biểu đạt thái độ gì.

"Ra ngoài trước đi."

Trước khi rời khỏi phòng, Thiển Mãn vô tình để ý thấy Tần Ngạo lấy từ trong túi áo một chiếc lắc chân tùy tiện vứt lên mặt bàn, là của Tiểu Anh?

Ông sợ hãi với chính những điều vừa mới xuất hiện trong đầu, vội vàng xuống tìm gặp Thi Nhĩ. Lúc này Thi Nhĩ đang cặm cùi lau chùi trong bếp, từ khi La Thư Anh trốn khỏi biệt thự, Tần Ngạo nổi giận đuổi hết người hầu trong biệt thự, chỉ để lại lão quản gia Thiển Mãn và Thi Nhĩ, nên mọi việc lớn bé nặng nhọc cô đều phải làm hết. Một ngày tất bật từ 3h sáng đến 11h đêm khiến Thi Nhĩ trông gầy đi nhiều.

"Thi Nhĩ, có chắc là Tiểu Anh đã trốn thoát không?"

Thi Nhĩ dừng động tác, ngờ vực nhìn Thiển Mãn, nhỏ giọng thì thầm.

"Chắc chứ, Vũ tiểu thư còn chủ động báo với tôi Tiểu Anh đã trốn đến chỗ của cô ấy mà."

Nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Thiển Mãn, Thi Nhĩ cảm giác bất an.

"Lão Mãn, lại có chuyện gì sao? Không lẽ Tiểu Anh..."

"Không, không có gì đâu."

Có thể Tần thiếu gia chỉ vô tình nhặt được sợi dây ở đâu đó, hoặc cũng có thể chỉ là một sợi dây giống với cái của La Thư Anh, Thiển Mãn không thể vội vàng kết luận. Lại nói Thi Nhĩ lo lắng cho La Thư Anh như thế, nếu để cô biết chỉ sợ lại lớn chuyện lên.

"Lão Mãn, ba ngày nữa là đến ngày giỗ của La Thư Nhu rồi đúng không?"

"Đúng rồi."

Mỗi năm, cứ đến ngày giỗ của La Thư Nhu là Tần Ngạo lại nổi điên, đánh đập La Thư Anh thừa sống thiếu chết. Năm nay cô ấy không còn ở đây nữa, Thi Nhĩ thở phào yên tâm.

Anh Quốc lúc này trời gần sáng, Xảo Vấn sau cả một chuyến bay dài hơn mười tiếng đã được dẫn đến gặp La Cao Dự.

La Cao Dự quay lưng về phía cô, tầng thượng của KTV nổi tiếng được thắp sáng bởi vô số ánh đèn xa xỉ, bên dưới là dòng sông Thames tràn đầy sự sống uốn lượn như một dải lụa đen tuyền.

"Xảo Vấn, cô còn nhớ chúng ta gặp nhau lần đầu ở đâu không?"

Giọng La Cao Dự lẫn trong tiếng gió, hai tay anh bỏ túi quần, bóng lưng thẳng cao lãnh, khoảng cách giữa hai người không quá xa cũng không quá gần.

Cô sao có thể không nhớ bản thân đi được đến hôm nay đều là La Cao Dự cho cô.

Người này hơn tất cả những đàn ông trên đời, thậm chí hơn cả Tần Ngạo, luôn là người khiến phụ nữ hoặc là cuồng si, hoặc là sợ hãi.

Đúng vậy, La Cao Dự luôn khiến Xảo Vấn phải run sợ.

"Nhớ."

Bờ sông Thames muôn đời vẫn thế, rất xinh đẹp cũng rất tối tăm, muôn hình muôn vẻ, luôn luôn chuyển động như dòng nước của nó.

Một cô gái nhếch nhác vùng vẫy cố thoát khỏi đám đàn ông đang có ý định giở trò đồi bại, phía xa có người tiến đến, vung hai nắm đấm vào mặt một tên trong số họ.

"Con mẹ nó, thằng nào vậy?"

Đối phương rống lên bằng tiếng Anh lơ lớ, nhìn bộ dạng thấp bé đen nhẻm của hắn có thể đoán biết được hắn không phải người phương Tây, thậm chí có thể là dân bất hợp pháp.

La Cao Dự không nói nhiều lời, hai ba động tác đem cả 4- 5 tên đánh gọn vào một chỗ. Cô gái gương mặt lấm lem nước mắt, cố kéo chiếc áo sơ mi xộc xệch đã bị xé rách để che đi phần thân thể lộ ra.

La Cao Dự sau khi giúp cô giải vây, cũng không mở lời, xoay người muốn bỏ đi nhưng bị cô gái ôm lấy chân.

"Cho tôi đi với, cho tôi ra khỏi đây."

Cô gái nói với anh bằng tiếng Trung Quốc, lúc này La Cao Dự mới để ý kĩ gương mặt dưới ánh đèn vàng hắt xuống, dung mạo người này có 1-2 phần giống với Tiểu Anh khiến anh hơi bất ngờ.

"Cô tên gì?"

"Xảo...Xảo Vấn."

"Còn đứng lên được không."

"Được, tôi được."

Xảo Vấn mừng rỡ vội vàng đứng lên, La Cao Dự liếc mắt thấy bộ dạng của cô, cởi áo vest sạch sẽ bên ngoài đưa cho Xảo Vấn.

"Khoác vào đi."

Đó là lần đầu tiên họ gặp mặt. Sau đó dưới sự đào tạo của Tư Á, Xảo Vấn được chỉ bảo để có thể trở thành một La Thư Nhu thứ hai, cô còn được phẫu thuật gương mặt để giống với La Thư Nhu.

La Cao Dự thi thoảng đều sẽ gửi cho Tần Ngạo những tấm ảnh của Xảo Vấn, địa điểm ở rất nhiều nước khác nhau, nhưng chưa lần nào để y gặp được cô. Mãi cho tới chuyến đi Ý vừa rồi, Xảo Vấn mới trực tiếp bước vào kế hoạch.

Chỉ là La Cao Dự tính sai một bước nhỏ. Xảo Vấn thế mà lại yêu Tần Ngạo, còn mang thai đứa bé của y.

"Đứa bé là trai hay gái."

Dù chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng lại khiến Xảo Vấn sợ hãi vô cùng.

"Chủ tịch, xin lỗi. Tôi sai rồi. Đừng hại đứa bé."

"Trai hay gái?"

"Trai....là con trai."

"Thế à"

Cách nói chuyện nửa vời của La Cao Dự càng làm Xảo Vấn sợ mất mật, vừa muốn tiến lại cầu xin anh lại vừa không dám nhúc nhích.

Tư Á không biết xuất hiện ở phía sau từ lúc nào, giữ lấy hai tay Xảo Vấn, La Cao Dự quay người tiến lại phía cô, thuận tiện rút từ trong túi quần một con dao bấm sắc bén.

Lưng dao lạnh lẽo chạm lên mặt Xảo Vấn, di chuyển một đường thẳng xuống bụng cô, khiến Xảo Vân hoảng loạn đến bật khóc.

"Chủ tịch, tôi sai rồi. Tha cho tôi."

La Cao Dự đột nhiên cười rất sảng khoái, anh ném con dao sang bên cạnh.

"Hóa ra còn biết sợ?"

Nhìn gương mặt đã đẫm nước mắt, La Cao Dự ra hiệu cho Tư Á buông tay, Xảo Vấn vô lực ngã xụp xuống đến, hơi thở nặng nề.

"Yên tâm, tôi không có thú vui hành hạ người khác như Tần Ngạo, đặc biệt là phụ nữ và trẻ em. Đối với tôi chỉ có hai loại, hoặc sống tốt đẹp, hoặc chết tồi tệ."

La Cao Dự nhún vai bình thản, Xảo Vấn ôm lấy chân anh khiến quần âu phẳng phiu bị nhàu nát một chút.

"Chủ tịch, tôi hứa sẽ tìm thấy La tiểu thư cho ngài. Cho tôi ba ngày, nhất định tôi sẽ tìm thấy."

"Vậy thì tốt."

La Cao Dự có vẻ hài lòng với câu trả lời của cô, anh nhặt lại con dao bấm bên cạnh, đồng thời ra lệnh cho Tư Á đưa Xảo Vấn trở về.

Ba ngày nữa, nếu anh nhớ không nhầm thì chính là ngày giỗ lần thứ bốn của La Thư Nhu.

Bốn năm trước, mọi chuyện vì một ngày này mà bắt đầu.

Vậy thì hiện tại cũng nên vào chính ngày này mà kết thúc, triệt để kết thúc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện