Trang viên Southerby

Heath nhìn ra ngoài cửa sổ xe ngựa và thầm kêu lên.

Đã khá lâu rồi anh chưa quay lại Trang viên Southerby và giờ thì anh bắt đầu thấy hối hận. Nó cần cải cách.

Cải cách rất lớn đây.

Anh kêu lên khi thấy tình trạng tệ hại của khu vườn và chuồng ngựa.

Khi mùi ngựa ập vào như một chiếc kho sơ khai, ít nhất anh có thể thấy qua cửa sổ, bên ngoài căn nhà cần phải được dọn dẹp qua.

Lucien tế nhị hắng giọng. “Uhm, ông xã? Lần cuối cùng ông của anh đến đây là khi nào?” cậu hỏi.

Heath thở dài. “Ông đã qua đời ở đây.”

Lucien giật mình, Heath có thể biết được vợ mình đang nghĩ gì mà thậm chí không cần phải nghe cậu nói. Họ chắc sẽ ngủ trong những căn phòng mà ông anh đã qua đời trong đó. Dù là Heath cũng không thích điều đó lắm, nhưng chẳng còn loại phòng nào khác trong toàn bộ trang viên thích hợp dành cho Công tước và Công tước phu nhân. Dù là ngủ ở loại phòng khác Heath cũng chẳng thấy có vấn đề gì, anh sẽ không để Lucien phải chịu đựng chỉ vì anh thấy mọi thứ, tầng lớp, giai cấp, với tất cả sự xa hoa và cầu kỳ, cùng những chuyện vớ vẩn kia.

Xe ngựa tiến lại trước trang viên và dừng lại. Heath mở cửa bước ra, rồi quay lại đỡ Lucien xuống. Lucien mặc một chiếc quần da thuộc với đôi bốt cao gót màu nâu, áo sơ mi hồng nhạt, gile da thuộc, và khoác một chiếc áo khoác dài màu nâu.

Họ tỉnh giấc vào buổi sáng và sửng sốt khi thấy bụng Lucien đã to ra. Không lâu nữa cậu sẽ ở cữ, vậy nên họ muốn được giải trí, như những buổi tiệc nông thôn, nhạc hội, những bữa tiệc săn bắn, sẽ sớm có thôi.

“Anh xin lỗi vì trông không đẹp mắt lắm,” Heath xin lỗi.

Lucien phẩy tay. “Có phải lỗi của anh đâu. Mà, chúng ta còn có cơ hội tự làm nên ngôi nhà của mình ấy chứ.” Cậu mỉm cười. Heath mỉm cười đáp lại, mừng vì Lucien có vẻ hài lòng.

Heath đặt tay lên lưng Lucien và quay lại đối mặt với người hầu đã xếp hàng bên ngoài đợi diện kiến Công tước phu nhân xứ Pompinshire.

Ngẩng đầu, Heath nhìn quản gia rồi chú tâm nhìn từng người hầu. Anh mỉm cười với Lucien đứng kế bên. Cậu đội mũ bê-rê trên đầu, lọn tóc rủ quanh mặt và búi gọn thả xuống cổ.

“Để tôi giới thiệu với mọi người, vợ tôi, Công tước phu nhân xứ Pompinshire.”

Tất cả người hầu cúi đầu trịnh trọng chào Luicen, một tràng “thiếu phu nhân” vang lên trong không gian, Heath đầy tự hào khi dẫn Lucien đi qua từng hàng và giới thiệu cậu với những người hầu cần biết.

“Đây là quản gia, Imogen, và vợ, nữ quản gia Wilhelmina. Họ đã ở đây ba mươi năm rồi,” Heath giới thiệu cả những người hầu nữ. Imogen cao, đậm người, với mái tóc đen hơi xám và đôi mắt màu xanh lục bảo tối màu. Vợ ông, Wilhelmina, là một người phụ nữ hơi lùn, tóc cũng đen búi lên sau đầu. Bà rất chuyện nghiệp, là nô lệ Tafrican trên một chiếc thuyền nô lệ trong chuyến buôn bán nô lệ mà ông Heath từng tham gia. Đó là một phần thừa kế của Heath mà Heath chẳng lấy gì làm tự hào, rằng ông của anh thích buôn bán con người, nhưng ngay khi ông của anh trở thành công tước, ông không chỉ dừng việc buôn bán nô lệ, mà còn phá hủy tất cả tàu buôn. Đó chính là cuộc đời của Wilhelmina.

Một trong số những chuyến tàu của ông nội Heath chịu trách nhiệm chuyên trở đàn bà. Thật sự là ngẫu nhiên khi ông của Heath quyết định ra thuyền nói chuyện với thuyền trưởng thì các nô lệ được chuyển đến từ chuyến này sang chuyến khác. Vài nô lệ đến Khu thuộc địa và số còn lại đến Tcuba. Wilhelmina đã nhìn vào ông, và thay vì van nài, khóc lóc, hay oán hận ông, như những nô lệ Tafrican bị cùm khác đã làm, bà chỉ ngẩng đầu bước đi với tư thế và phong thái của một công chúa. Ông của Heath đã phải giật mình. Nhún nhường. Và, như ông từng nói với Heath, xấu hổ. Lần đầu tiên trong đời, ông thực sự nhìn vào những người Tafrica trên tàu. Họ không phải là những con thú vô hồn mà ông từng nghĩ. Họ cũng là con người như ông. Đàn ông và phụ nữ. Giống cái và giống đực. Bố con, con trai con gái.

Hiểu được vậy, ông của Heath đã lệnh thả những người nô lệ. Khi thuyền trưởng yêu cầu trả tiền, ông của Heath không thể trả tiền cho tất cả bọn họ, dù rằng đó là tàu của ông. Tuy nhiên, ông đã đi đến chỗ người đàn bà mà sự hiện diện của bà đã thay đổi nhận thức của ông về thế giới và lập tức mua giấy tờ của bà, cho bà một chức vị trong nhà. Lúc đầu bà không thật sự hiểu ông, nhưng cuối cùng họ đã vượt qua rào cản ngôn ngữ, và bà không chỉ là người cứu vớt linh hồn ông, mà còn cứu vớt bản thân bà, nhưng bà cũng là một người chăm chỉ. Bà cũng khá xinh đẹp. Nước da của Wilhelmina màu nâu tối đẹp đẽ, như socola Heath từng có dịp uống, và thân thể bà cực kỳ đẫy đà, với vòng 1 mà vòng 3 tròn trịa.

Đôi mắt nâu của bà tối màu lấp lánh hạnh phúc và đầy bí ẩn khi bà lần đầu mỉm cười rồi cúi chào Heath.

“Con trai cả của Imogen và Wilhelmina, Dwight, là người hầu chính ở đây. Mười ba đứa con của họ đều lớn lên ở đây. Mười hai người vẫn làm việc ở đây, cũng như tám người con dâu và con rể của họ cũng vậy. Mười hai đứa cháu của họ đều đi học ở trường trong thị trấn. Một người con trai của họ không làm việc ở đây, Thompson, là một trong số những người hầu đi theo anh,” Heath nói cho Lucien.

Lucien mở to mắt. “Mười ba người con ạ?”

Wilhelmina bật cười. “Vâng thưa thiếu phu nhân. Cậu thấy đấy, chồng tôi, và tôi luôn muốn một đại gia đình, và chúng tôi tin chúa sẽ bảo vệ cho chúng tôi, và người đã làm vậy. Sau đứa con thứ mười ba, tôi mới ngừng sinh.”

Lucien chớp mắt kinh ngạc. “Con út của bác bao nhiêu tuổi ạ?”

“Năm ạ,” Wilhelmina trả lời.

Lucien lắc đầu. “Ôi chao,” Cậu thốt lên.

Heath cười khúc khích và cúi xuống thì thầm vào tai Lucien. “Đừng lo, anh không bắt em sinh nhiều con cho anh như vậy đâu. Anh nghĩ mười đứa là dừng được rồi.”

Lucien giật mình nhìn Heath. “Mười á?”

Heath cười phá lên rồi gật đầu với Imogen và Wilhelmina, sau đó dẫn Lucien qua chỗ nhóm người hầu kế tiếp. Anh giới thiệu cho Lucien những người anh có thể nhớ tên nhưng để Imogen, Wilhelmina, chủ yếu là Wilhelmina, giới thiệu cả những người anh chưa từng gặp.

Rất lâu sau họ mới tới trước bậc cửa và vào phòng lớn của trang viên. Heath nhìn quanh và gật đầu.

Dù rằng cấu trúc ấn tượng bên ngoài còn thiếu sót, bên trong căn nhà lại đầy vẻ tráng lệ. Phòng chính được trang trí rực rỡ màu vàng trắng. Biểu tượng gia huy xứ Pompinshire tuyệt đẹp được khắc trên sàn phòng cũng như treo trên lá cờ lớn bằng nhung trên tường bên tay phải.

“Ông của anh chắc là rất tự hào về phần di sản để lại,” Lucien nhỏ giọng nói, đưa áo khoác cho Imogen.

Heath gật đầu và mỉm cười. “Có vẻ như vậy,” anh đáp lại, cũng đưa áo khoác, mũ, găng tay, và gậy cho Imogen. Anh đưa tay ra khoác tay Lucien và dẫn vợ xuống hành lang.

“Nào, bà xã. Anh tự nhiên thấy muốn bùng nổ một chút.”

“Anh tự nhiên nổi tính tò mò lúc này sao, ngài công tước?” Lucien trêu chọc.

“Có vẻ như vậy đấy, Người đẹp,” Heath đáp lời khi họ đi qua phòng khách đầu tiên. Nó nhỏ hơn vài căn phòng mà Heath từng thấy ở các căn nhà nông thôn khác và được trang trí màu hồng và vàng. Không cần hỏi anh cũng biết bà anh đã trang trí căn phòng đó. Anh đành phải cố gạt đi nỗi buồn nổi lên vô cớ.

“Em nghĩ là em muốn trang trí toàn bộ căn phòng đó,” Lucien nói.

“Vâng, thưa thiếu phu nhân,” Wilhelmina lập tức trả lời, giọng có chút hứng thú, và Heath có thể nghe được tiếng nói như xé giấy của bà khi tiếp tục đi tiếp.

Đôi mắt của tổ tiên anh dõi theo anh từ những bức tranh trên tường khi họ đi qua. Căn phòng kế tiếp càng có gu thẩm mỹ hấp dẫn hơn, dù vẫn không phù hợp với sở thích của Heath. Căn phòng được trang trí nội thất cực kỳ tối màu với những chiếc gối sáng màu đặt trên đó đem lại cho căn phòng chút màu sắc.

Lucien kêu một tiếng bên cạnh anh. “Ông bà anh không thích giải trí lắm nhỉ?” cậu hỏi Heath.

Heath lắc đầu. “Anh chẳng nhớ nổi những lúc họ làm gì khác ngoài ăn tối và tổ chức nhạc hội ở đây, mà thậm chí mấy việc đó còn hiếm cơ,” anh thừa nhận. “Mỗi khi nhà anh đến thăm, bố mẹ anh lại phàn nàn về nội thất, và bố anh nói rằng ông muốn ném hết ra con sông gần nhất. Anh chưa từng hiểu được… cho đến lúc này.”

Lucien bật cười. “Em nghĩ ai thiết kế nội thất là người đáng bị trừng phạt, không phải là người mua mấy món đó.” Cậu nhỏ giọng cười. “Wilhelmina, bà biết toàn bộ căn nhà này. Bà rõ tất cả phần nội thất, từ trên xuống dưới. Theo ý bà, rõ ràng là tôi hay Công tước không có trách nhiệm phạt ai hết, thế nhưng có phải tất cả nội thất và giấy dán tường đều cần phải thay rồi không?”

Im lặng một lúc, Heath quay sang quan sát người phụ nữ và thấy bà liếc nhìn Imogen rồi nhún vai và nhìn Lucien, có gì đó thể hiện bà không chỉ chuẩn bị đưa ra một câu trả lời đầy kiêu hãnh, mà còn thể hiện cả vị trí và sự chính trực của bà trong căn nhà. Wilhelmina là một gia chủ, một người có vị thế cao, và bà thà chết còn hơn khom lưng bỏ đi niềm kiêu hãnh trước mặt vài người nào đó trên trời rớt xuống., Đó là lý do ông của Heath mua lại giấy tờ của bà và lập tức cho bà tự do bà muốn. Khi bà đồng ý làm việc cho ông, không phải với tư cách nô lệ mà là một người hầu, ông biết ông đã có được lòng trung thành của bà cả đời. Đó là câu chuyện ông đã kể đi kể lại với Heath khi còn nhỏ. Heath chưa từng chán khi được nghe câu chuyện đó.

“Tôi tôn trọng ước muốn của Cựu Công tước và Công tước phu nhân, nhưng tôi không đồng ý với cách lựa chọn đồ đạc của người. Mong muốn chân thành nhất của tôi là mong ngài và thiếu phu nhân, sẽ bắt đầu lát những viên đá hoàn toàn mới phù hợp hơn,”

Wilhelmina trả lời rồi lập tức hạ thấp tầm mắt rồi lùi bước thu mình bên cạnh Imogen.

Lucien đi về phía Wilhelmina. Cậu nắm tay Wilhelmina và mỉm cười. “Cám ơn bà Wilhelmina. Tôi đánh giá cao sự thẳng thắn của bà, và tôi hoàn toàn đồng ý. Bà và Imogen hãy giúp tôi hoàn thiện càng sớm càng tốt nhé? Có lẽ thay đổi từng chái (góc nhà) thì sẽ tốt hơn? Tầng một chái tây, rồi đến đông, rồi đẩy nhanh tiến độ. Như vậy, công tước và tôi sẽ không phải ngủ ngoài chuồng ngựa hay trên sàn,” Lucien bật cười đề nghị. Heath thấy vẻ kinh ngạc trên gương mặt Imogen và Wilhelmina khi Lucien giao trách nhiệm cho họ, nhưng biết rằng một khi họ biết rõ vợ anh hơn, họ sẽ hiểu. Còn phải xem xét chuyện bé con mà.

Heath cũng hòa nhập cùng vợ với Imogen và Wilhelmina.

“Tôi làm ngay đây, thưa thiếu phu nhân,” Wilhelmina cúi chào rồi vội đi.

“Tôi nghĩ tốt nhất là tôi nên đi giúp bà ấy, thưa ngài,” Imogen nói và cúi chào rồi quay đi, đôi giày sục của ông nện xuống sàn lát.

Heath ôm Lucien vòng lòng và hôn nhẹ lên mũi cậu. “Em tuyệt thật, em biết không hả?”

Đôi mắt Lucien lấp lánh sự thỏa mãn, và cậu đưa tay ôm cổ Heath. “Nghe anh nói vậy em không có buồn đâu.”

Thay vì lặp lại, Heath cúi đầu hôn Lucien thật nồng nhiệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện