Dì Mai nhìn cô hiền hậu:

“Đối với người ngoài thì đúng là không nên nói chuyện này với ai vì cũng không phải chuyện vui vẻ.

Năm đó ngài Uông là một trong những thương nhân lớn đứng đầu Trung Hoa. Hô mưa gọi gió, cần gì cũng có. Năm đó ngài có một chuyến đi Nga, ở đó, ngài gặp một cô gái Nga rất thuần khiết. Nhưng không giống những cô gái khác, cô ấy nhất quyết không chịu theo ngài Uông. Ngài tức giận đem bắt cô ấy về Trung Hoa, cô ấy không chịu đã nhiều lần đòi tự tử nhưng đều không thành. Một hôm, cô ấy dám cự tuyệt bộ y phục mà ngài Uông mua cho, dì chưa bao giờ nhìn thấy ngài Uông tức giận đến vậy, khi họ cãi nhau còn nghe thấy ngài Uông nhắc đến một người đàn ông trong lòng của cô chủ.”

Cô ngạc nhiên:

“Là người Nga sao? Vậy mắt của Uông Hy Vấn sao lại màu xanh dương. Cháu thấy người Nga đa số đều có mắt màu vàng chanh nhạt hoặc xanh lá, màu xanh dương là người anh mới đúng.”

Dì Mai nói:

“Đúng vậy! Nhưng cô chủ đặc biệt hơn, mắt cô ấy màu xanh dương, giống như một đại dương vậy. Đêm hôm đó...haizz, sau khi bị ngài Uông cưỡng ép mà chiếm đoạt, cô chủ xuýt nhảy lầu. Cũng may là cô chủ bị ngài Uông níu lại. Nói thật thì cô chủ đúng là số khổ, ai chẳng biết ngài Uông giàu có, quyền lực không ai sánh bằng, có hàng trăm cô gái mong trở thành vợ của ngài. Còn ngài Uông chỉ một lòng yêu thương cô chủ, vậy mà...”

“Được yêu thương chưa chắc đã hạnh phúc, đặc biệt hơn là tình yêu từ bậc đế vương, day dứt vô cùng.”

Dì Mai nhìn Uông Hy Vấn nói tiếp:

“Cậu chủ vốn dĩ không nên xuất hiện ngay lúc ấy! Ngài Uông có một chuyến đi Đức, cô chủ phát hiện mình mang thai nhưng im lặng không nói một lời. Một năm không gặp ngài Uông, cô chủ âm thầm sinh ra cậu chủ. Khi ấy cô chủ chỉ sống một mình, nhìn hình hài giống hệt ngài Uông được sinh ra, mà người sinh ra lại là chính mình, cô chủ nhân lúc người làm không chú ý đã cắt tay tự vẫn. Ngài Uông trở về thì đã muộn. Ngày hôm đó, có lẽ vừa chấm dứt cuộc đời cô chủ, cũng chấm dứt một ngài Uông bao dung, tốt bụng. Ngài Uông nhẫn tâm vô cùng, ngài giết chết người mà cô chủ yêu thương bằng cách tàn nhẫn nhất, giết hết người làm ở biệt thự chỉ trong một đêm, may mắn hôm ấy dì về quê nên thoát được cảnh đẫm máu. Ngay ngày cậu chủ được sinh ra, hàng trăm mạng người cũng lìa đời, giống như một sinh linh được tạo ra bằng thù hận, mạng người từ đó cũng như cỏ rác. Sau đó ngài Uông luôn sống Trung Hoa, không bao giờ đến Nga lần nào nữa.”

Hồng Thất chợt rùng mình, cất giọng khàn khàn do trời lạnh:

“Cha của Uông Hy Vấn, đã mất bao lâu?”

“Sau khi cô chủ mất năm năm ngài Uông mắc bệnh nặng, ba năm sau thì mất. Năm ấy, cậu chủ mới 8 tuổi.”

8 tuổi, nắm giữ cả một gia sản khổng lồ? Uông Hy Vấn, thật sự vĩ đại đến vậy? Hồng Thất lắc lắc đầu để mình không suy nghĩ quá nhiều việc, nhưng nhìn Uông Hy Vấn đang sốt li bì trên giường, cô không khỏi thấy mình nhỏ bé hẳn đi. Một người sống một mình với một gia sản khổng lồ, đâu chỉ thế, với gia sản như thế thì không biết bao nhiêu người nhòm ngó đến. Thời gian qua có lẽ hắn đã phải luôn đấu tranh phi thường.

Dì Mai vội ra khỏi phòng, xuống hộp y tế lấy ra một viên thuốc hạ sốt, đem lên phòng.

Dì Mai cho hắn uống trước một viên thuốc, nhưng cơn sốt vẫn không thuyên giảm. Hồng Thất ngồi bên cạnh thay khăn ấm chườm trán cho hắn. Cô quay sang hỏi dì Mai:

“Dì ơi, bác sĩ nói khu nào mới có thể tới?”

“Sẽ còn lâu đấy!” Dì Mai đáp.

“Vậy thù chúng ta đưa anh ấy đi bệnh viện, cứ để sốt như thế nguy hiểm quá!”

Dì Mai ngẩn người rồi đáp:

“Cậu chủ không thích bệnh viện!”

Hồng Thất ngạc nhiên:

“Sao vậy ạ? Những lần cháu ở bệnh viện hắn đều mang cháu về rất sớm!”

“Có những chuyện, không biết sẽ tốt hơn.”

Cô gật đầu.

Dì Mai cũng đi ra ngoài.

Uông Hy Vấn sốt cao, còn có hiện tượng mê sảng, Hồng Thất luôn túc trực bên cạnh. Trong cơn mê sảng, hắn liên tục gọi ai đó mà cô không nghe rõ, rồi siết chặt tay cô.

Có lẽ trong thẳm sâu con người Uông Hy Vấn luôn có một nỗi sợ mà bình thường hắn không bao giờ để lộ ra. Ai mà chẳng có nỗi sợ chứ? Lúc thế này cô chợt thấy thương cảm cho hắn.

Một lát sau, bác sĩ tới. Cả đêm hôm đó, không ai có thể ngủ được. Con người Uông Hy Vấn vốn rất ít bệnh, nhưng một khi đã bệnh thì thật sự rất nặng.

Tô Yến Thâm bước xuống sân bay, kéo va li vào xe taxi. Địa chỉ của biệt thự anh đã có, chủ cần một bước nữa, anh nhất định sẽ tìm được cô.

Lập đông...

Tô Yến Thâm đi taxi đến biệt thự Uông gia.

Đứng trước cánh cổng cao, anh bấm chuông, lúc cánh cửa mở ra, anh can đảm bước vào.

Ánh sáng chợt tắt, không khí lạnh lẽo như tràn ngập.

Uông Hy Vấn nắm chặt cổ tay của Hồng Thất, ngồi trên ghế nhìn về phía chiếc ghế đang trói Tô Yến Thâm. Uông Hy Vấn cất giọng khàn đầy từ tính nói nhỏ với cô:

“Cuối cùng, người tình cỷa em cũng đã đến tìm em rồi!”

Hồng Thất chỉ nhìn về phía Tô Yến Thâm đang bị trói, trong lòng vô cùng lo lắng.

Tô Yến Thâm bắt đầu mở mắt, nhìn về hướng có ánh sáng đang chiếu sáng, có bóng dáng của Hồng Thất, anh khẽ gọi:

“Tiểu Thất!”

“Yến Thâm.” Cô vừa gọi anh thì cũng đúng lúc cô giật mình nhận ra Uông Hy Vấn đang ngồi bên cạnh mình.

Uông Hy Vấn đột ngột đứng lên, đi về hướng Tô Yến Thâm đang bị trói, trong đôi mắt xanh dương những đợt sóng triều cũng như trào dâng.

“Cậu thật can đảm, dám bước vào đây?”

Tô Yến Thâm ngẩng đầu, cười nửa miệng:

“Hóa ra đây là Uông chủ tịch? Tôi chỉ muốn đến tìm lại hôn thê của mình.”

Thẩm Dịch Đình, Trịnh Thiên, một vài người khác vẫn đang đứng bên ngoài.

Uông Hy Vấn quay đầu lại, nhìn Hồng Thất trong một góc tối, rồi nói:

“Hồng Thất vốn dĩ không phải là gì của cậu cả. Thẩm Dịch Đình!”

Nói rồi hắn phẩy tay, Thẩm Dịch Đình bước tới, trên tay cầm theo một ống tiêm, Hồng Thất nhìn thấy mới hoảng loạn chạy tới, hỏi Uông Hy Vấn:

“Anh tiêm thứ gì cho Tô Yến Thâm vậy?”

Uông Hy Vấn cười nửa miệng:

“Một chút thuốc an thần thôi!”

Uông Hy Vấn kéo tay cô ngồi xuống chiếc ghế bành phía trước, nhìn ống thuốc dần dần được tiêm vào cánh tay Tô Yến Thâm.

Cái chết vốn dĩ không phải đau đớn, hắn phải hành hạ anh ta, đến mức anh ta không bao giờ dám mơ tưởng về Hồng Thất.

Cô ngẩng đầu nhìn người trước mặt đang dần biến sắc, Uông Hy Vấn kéo cô ngồi xuống ghế.

Sau khi mũi thuốc được tiêm xong, Tô Yến Thâm đột nhiên trừng mắt, môi bặm chặt, mồ hôi rịn ra ướt cả trán, không chịu nổi mà hét lên đau đớn.

Hồng Thất vừa ngồi bật dậy liền bị Uông Hy Vấn ghì chặt tay lại, cô hốt hoảng hỏi hắn:

“Ạnh..rốt cuộc đã tiêm thứ gì vào người anh ấy?”

Thẩm Dịch Đình ngẩng đầu, lạnh lùng đáp:

“Là chất độc của cây gympie-gympie. Tác dụng duy nhất chính là gây đau đớn kéo dài hơn nửa tiếng, người bị hành động thường sẽ lấy cái chết để thoát khỏi đau đớn, không thuốc chữa, về sau sẽ thường xuyên đau nhức!”

“Anh nói cái gì?” Cô nhìn Thẩm Dịch Đình nói.

“aaaaaaaaa...Giết tôi...hãy..gi..ết tôi..đi!” Phía sau tiếng thét đau đớn của Tô Yến Thâm.

Hồng Thất không biết đã khóc từ lúc nào khi nhìn thấy Tô Yến Thâm quằn quại đau đớn, cô chạy về phía anh, đỡ anh dậy.

Gympie-gympie là tên một loại cây họ Tầm ma ở Malaixia, chất độc của nó nằm ở chỗ những chiếc lông li ti trên bề mặt của lá và thân cây, chất độc khủng khiếp này đã khiến rất nhiều người tự vẫn vì không chịu nổi đau đớn.

Hồng Thất vừa khóc vừa gọi:

“Yến Thâm, Yến Thâm! Anh thể đứng lên không? Chúng ta...mau đi khỏi đây!”

Hồng Thất đỡ Tô Yến Thâm đứng lên được một nửa thì anh đã không thể kìm được níu lấy tay cô cắn thật mạnh, đến nỗi bật máu.

Uông Hy Vấn nhìn Thẩm Dịch Đình, không cần ra lệnh, Thẩm Dịch Đình nhanh chóng bước tới, đánh ngã Tô Yến Thâm, đem cô trả cho Uông Hy Vấn.

Cô tức giận, mắng Uông Hy Vấn:

“Anh đúng là tên điên! Vì sao anh lại...”

Cô chưa kịp nói hết câu thì Uông Hy Vấn đã ngắt lời cô:

“Tiêm thêm đi!”

Thẩm Dịch Đình bước tới, ống thuốc dần được tiêm vào người Tô Yến Thâm, mang đến cơn đau thể xác dữ dội, bỏng rát, gãy xương, đè nát...chất độc đó mang đến bao nhiêu cảm giác đó, khiến Tô Yên Thâm đánh mất cả lí trí
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện