Hồng Thất theo Uông Hy Vấn về căn nhà gỗ đó.
Cả ngày cô bị giao một công việc duy nhất chính là dọn dẹp nhà cửa, cuộc sống vì thế mà nhạt nhẽo vô cùng.
Mưa rơi bên ngoài cửa sổ, giữa tháng 1, không khí cũng chuyển dần sang không khí tết.
Khắp khu miền Bắc diễn ra những cuộc họp chợ phiên miền núi. Hồng Thất chỉ có thể đứng trong căn nhà gỗ, ngước nhìn ra bên ngoài. Ở nơi đông đúc đó, có rất nhiều người đang đi du lịch, họ cầm những chiếc máy ảnh đắt tiền, chụp những hình ảnh trên đường.
Trong lòng cô nhộn nhạo, những ngày thế này, ở lớp, cô đã có thể chuẩn bị mua quần áo tết, cũng là những ngày rộn rã nhất trong năm, khi học sinh cùng cắm trại xuân hoặc tham gia các hoạt động văn hóa. Cô chợt giật mình, sao cô không tìm cách liên lạc với họ? Họ có thể giúp cô liên lạc với gia đình?
Cô chạy xuống lầu, chợt nhìn thấy hai ba tên vệ sĩ đứng trực bên ngoài, trong lòng cô lại cố gắng áp chế những ý định, suy cho cùng cô cũng chỉ có một cơ hội, làm sao cô có thể vượt qua hai tên vệ sĩ kia để chạy ra bên ngoài, và con chíp định vị trên người cô nữa, cô phải thật khéo léo để trở về nhà.
Tối hôm đó, dì Mai không ở nhà, những tên vệ sĩ cũng bắt đầu lơ là, cô lẻn ra nơi hàng rào bị phá bỏ để thoát ra ngoài.
Hai bên đường hoa cúc dại nở rộ, hình ảnh ấy vô tình lướt qua trong mắt Hồng Thất. Cô liên tục chạy một mạch đi, cô chỉ chú ý phía xa xa, nơi có rất đông người, cô sẽ có chút hi vọng cầu người giúp, cũng sẽ cứu được những người từng bị bắt cóc như cô.
Nhưng họ đa số đều không phải người Trung Quốc, những điều cô nói họ không hiểu.
Cô cứ liên tục chạy, va vào rất nhiều người khác nhau, cô cứ chạy, cứ chạy...
Đến khi cô vấp ngã, chân đập rất mạnh xuống đất, cô đau đến không thể đứng dậy. Rồi chợt một bàn tay đẹp đẽ với tới cô, giọng nói của người ấy cũng ấm áp vô cùng.
Anh ta là một người con trai rất trưởng thành, nở nụ cười thân thiện nói với cô bằng tiếng Trung:
"Cô không sao chứ? Có cần giúp đỡ gì không?"
Cô ngẩn người hồi lâu, đáp:
"Có thể giúp tôi không?"
Anh gật đầu, người xuống trước mặt cô, cô rõ ràng cảm nhận thấy nỗi cô đơn trong đáy mắt anh. Cô nói:
"Tôi là Hồng Thất, bị bắt cóc vào tháng 10 năm trước. Quán bar Thủy Tinh, nơi đó rất nhiều nạn nhân như tôi."
Anh ngạc nhiên, nói:
"Đi! Đi cùng tôi! Tôi là Tô Yến Thâm!"
Cô lắc đầu, nhìn về xa xa đã thấy bóng dáng của những tên vệ sĩ mặc áo đen. Thất kinh, cô đẩy Tô Yến Thâm, vội nói:
"Mau...anh mau đi đi. Đừng để họ bắt được anh. Nếu như bây giờ tôi theo anh, họ sẽ nghi ngờ mà cảnh giác, rất khó cho việc điều tra."
"Vậy..."
Cô đẩy anh, nói vội:
"Làm ơn! Hãy giúp chúng tôi!"
Trước đây cô cũng từng nghĩ đến việc cầu cứu, nhưng người ở đây không hiểu cô nói gì. Thật may mắn, vì Tô Yến Thâm đã hiểu.
Cô vội đi đến một sạp hàng hóa gần đó, nhưng chưa kịp đến nơi đã thấy đầu óc choáng váng, cô ngã xuống mặt đất lạnh lẽo trước khi đám vệ sĩ mà đứng đầu là Đồng Tích kịp tới nơi.
Chưa kịp báo tin cho Uông Hy Vấn thì Đồng Tích đã nghe tiếng xe jeep dừng lại sát bên cạnh. Uông Hy Vấn bước xuống xe, đi về phía Hồng Thất, chẳng nói chẳng rằng, bế Hồng Thất lên.
Hắn chỉ mặc một chiếc áo khoác đen, có thể nhìn thấy khẩu súng màu đen hắn giấu ở thắt lưng, trên bàn tay cũng có vết thương, máu chảy rất nhiều. Hắn ném chìa khóa xe cho Đồng Tích, nói:
"Cô lái xe đi."
Nói rồi hắn bế theo Hồng Thất đi vào trong xe.
Đồng Tích khởi động xe, lao vun vút về nhà.
- -- -------
Nửa đêm, Hồng Thất tỉnh lại. Ở nơi này, chỉ có một thầy thuốc, mà hôm nay ông ta lại không nhận chữa bệnh kịp, cuối cùng chỉ cho một thang thuốc. Cả đêm dì Mai ngồi canh nồi sắt thuốc cho Hồng Thất.
Hồng Thất xuất hiện triệu chứng dị ứng, đến mức ngất đi. Uông Hy Vấn ngồi bên cạnh giường, trầm ngâm rất lâu. Đến khi cô tỉnh lại, hắn mới hỏi:
"Ai cho phép em đi khỏi đây?"
Cô ngẩn người, lúc này mới nhận thức được, cô không biết vì sao bản thân lại ở đây, trong một căn phòng xa lạ. Rồi cũng chính vì suy nghĩ điều đó, cô phớt lờ câu hỏi của hắn.
Trong phút chốc, không khí đã trở nên vô cùng căng thẳng. Hắn im lặng, trầm lặng bên giường cô. Bên ngoài là khoảng không tĩnh lặng, không khí lạnh lắng xuống trong lòng người một chút gì đó kì lạ vô cùng.
Uông Hy Vấn nghiêng người, với tay lấy hộp thuốc lá, lấy ra một điếu, bật lửa vụt sáng lên, vừa đủ mồi lửa; rồi đốm sáng cũng nhanh chóng vụt tắt.
Hắn đứng lên, đi về phía cửa sổ, nhìn về hướng nào đó rất xa, tấm lưng rộng quay về phía cô. Cô cảm nhận sự đau thương, hụt hẫng thấm đẫm trên tấm lưng cô đơn đó.
Sao vậy, cô làm gì sai ư!? Cô không biết, bởi vì nhiều lẽ. Vì cô không hiểu cái sai trong suy nghĩ của hắn là gì. Vì cô không hiểu rõ bản thân đã làm gì.
Hắn thở làn khói trắng bao trùm lấy không gian tối tăm, lạnh lẽo, không một chút sức sống. Cũng là thứ âm trầm, đến mức đáng sợ.
Hắn đột nhiên quay lưng, đi nhanh về phía cô. Khi cô nhận thức được mối nguy hiểm gần kề cô liền định tránh đi thì đã không kịp nữa, hắn đã nhanh chóng cố định tay cô lại. Chớp mắt, cô đã kịp cảm thấy đôi môi ấm áp còn vương mùi thuốc lá, một cái hôn mệt mỏi. Hắn hôn cô, u uất, đau đớn...tất cả đều dồn vào.
Có một chuyện mà cô không biết, hôm nay là ngày Diễm Tâm xa rời thế giới của hắn: 24/1.
Hôm nay hắn thấy rất khó chịu. Sáng sớm đã lái xe đi ra ngoài, uống một ít rượu, không hiểu sao lại tức giận đấm lên thân cây, để bị thương như vậy.
Cô chỉ cảm nhận được mùi vị thuốc lá cay nồng trong cuống họng, hai cánh tay bị hắn giữ chặt lấy, không một chút sơ hở.
Hắn buông cô ra, nhưng cánh tay thì vẫn giữ chặt tay cô không để cô có cơ hội thoát. Cô thì chẳng bận tâm điều gì khác ngoài việc hít thở cho ổn định. Trong bóng tối mờ ảo, tuy không nhìn thấy rõ, nhưng cô có thể nhìn được ra nụ cười nhẹ trên môi hắn, rất nhẹ rồi biến mất ngay.
Hắn biết cười, đúng vậy, thế mà...cô cứ nghĩ, con người hắn bị hóa băng đến quên luôn cách cười.
Uông Hy Vấn!? Hắn nhích nhẹ thân mình nằm xuống cạnh cô, hầu như đem thân bọc cô lại vậy. Hai cánh tay choàng tới, ôm chặt cô.
Cô chưa kịp nói gì, hắn đã nói trước:
“Hôm nay tôi thấy mệt, nằm yên ở đó.”
Cô nằm yên, nghe tiếng thở rất đều của hắn, gần như thế, đến nỗi nghe cả tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Bên ngoài không khí lạnh ùa vào phòng, còn có âm thanh vỗ vỗ của nhành cây vào khung cửa.
Cả ngày cô bị giao một công việc duy nhất chính là dọn dẹp nhà cửa, cuộc sống vì thế mà nhạt nhẽo vô cùng.
Mưa rơi bên ngoài cửa sổ, giữa tháng 1, không khí cũng chuyển dần sang không khí tết.
Khắp khu miền Bắc diễn ra những cuộc họp chợ phiên miền núi. Hồng Thất chỉ có thể đứng trong căn nhà gỗ, ngước nhìn ra bên ngoài. Ở nơi đông đúc đó, có rất nhiều người đang đi du lịch, họ cầm những chiếc máy ảnh đắt tiền, chụp những hình ảnh trên đường.
Trong lòng cô nhộn nhạo, những ngày thế này, ở lớp, cô đã có thể chuẩn bị mua quần áo tết, cũng là những ngày rộn rã nhất trong năm, khi học sinh cùng cắm trại xuân hoặc tham gia các hoạt động văn hóa. Cô chợt giật mình, sao cô không tìm cách liên lạc với họ? Họ có thể giúp cô liên lạc với gia đình?
Cô chạy xuống lầu, chợt nhìn thấy hai ba tên vệ sĩ đứng trực bên ngoài, trong lòng cô lại cố gắng áp chế những ý định, suy cho cùng cô cũng chỉ có một cơ hội, làm sao cô có thể vượt qua hai tên vệ sĩ kia để chạy ra bên ngoài, và con chíp định vị trên người cô nữa, cô phải thật khéo léo để trở về nhà.
Tối hôm đó, dì Mai không ở nhà, những tên vệ sĩ cũng bắt đầu lơ là, cô lẻn ra nơi hàng rào bị phá bỏ để thoát ra ngoài.
Hai bên đường hoa cúc dại nở rộ, hình ảnh ấy vô tình lướt qua trong mắt Hồng Thất. Cô liên tục chạy một mạch đi, cô chỉ chú ý phía xa xa, nơi có rất đông người, cô sẽ có chút hi vọng cầu người giúp, cũng sẽ cứu được những người từng bị bắt cóc như cô.
Nhưng họ đa số đều không phải người Trung Quốc, những điều cô nói họ không hiểu.
Cô cứ liên tục chạy, va vào rất nhiều người khác nhau, cô cứ chạy, cứ chạy...
Đến khi cô vấp ngã, chân đập rất mạnh xuống đất, cô đau đến không thể đứng dậy. Rồi chợt một bàn tay đẹp đẽ với tới cô, giọng nói của người ấy cũng ấm áp vô cùng.
Anh ta là một người con trai rất trưởng thành, nở nụ cười thân thiện nói với cô bằng tiếng Trung:
"Cô không sao chứ? Có cần giúp đỡ gì không?"
Cô ngẩn người hồi lâu, đáp:
"Có thể giúp tôi không?"
Anh gật đầu, người xuống trước mặt cô, cô rõ ràng cảm nhận thấy nỗi cô đơn trong đáy mắt anh. Cô nói:
"Tôi là Hồng Thất, bị bắt cóc vào tháng 10 năm trước. Quán bar Thủy Tinh, nơi đó rất nhiều nạn nhân như tôi."
Anh ngạc nhiên, nói:
"Đi! Đi cùng tôi! Tôi là Tô Yến Thâm!"
Cô lắc đầu, nhìn về xa xa đã thấy bóng dáng của những tên vệ sĩ mặc áo đen. Thất kinh, cô đẩy Tô Yến Thâm, vội nói:
"Mau...anh mau đi đi. Đừng để họ bắt được anh. Nếu như bây giờ tôi theo anh, họ sẽ nghi ngờ mà cảnh giác, rất khó cho việc điều tra."
"Vậy..."
Cô đẩy anh, nói vội:
"Làm ơn! Hãy giúp chúng tôi!"
Trước đây cô cũng từng nghĩ đến việc cầu cứu, nhưng người ở đây không hiểu cô nói gì. Thật may mắn, vì Tô Yến Thâm đã hiểu.
Cô vội đi đến một sạp hàng hóa gần đó, nhưng chưa kịp đến nơi đã thấy đầu óc choáng váng, cô ngã xuống mặt đất lạnh lẽo trước khi đám vệ sĩ mà đứng đầu là Đồng Tích kịp tới nơi.
Chưa kịp báo tin cho Uông Hy Vấn thì Đồng Tích đã nghe tiếng xe jeep dừng lại sát bên cạnh. Uông Hy Vấn bước xuống xe, đi về phía Hồng Thất, chẳng nói chẳng rằng, bế Hồng Thất lên.
Hắn chỉ mặc một chiếc áo khoác đen, có thể nhìn thấy khẩu súng màu đen hắn giấu ở thắt lưng, trên bàn tay cũng có vết thương, máu chảy rất nhiều. Hắn ném chìa khóa xe cho Đồng Tích, nói:
"Cô lái xe đi."
Nói rồi hắn bế theo Hồng Thất đi vào trong xe.
Đồng Tích khởi động xe, lao vun vút về nhà.
- -- -------
Nửa đêm, Hồng Thất tỉnh lại. Ở nơi này, chỉ có một thầy thuốc, mà hôm nay ông ta lại không nhận chữa bệnh kịp, cuối cùng chỉ cho một thang thuốc. Cả đêm dì Mai ngồi canh nồi sắt thuốc cho Hồng Thất.
Hồng Thất xuất hiện triệu chứng dị ứng, đến mức ngất đi. Uông Hy Vấn ngồi bên cạnh giường, trầm ngâm rất lâu. Đến khi cô tỉnh lại, hắn mới hỏi:
"Ai cho phép em đi khỏi đây?"
Cô ngẩn người, lúc này mới nhận thức được, cô không biết vì sao bản thân lại ở đây, trong một căn phòng xa lạ. Rồi cũng chính vì suy nghĩ điều đó, cô phớt lờ câu hỏi của hắn.
Trong phút chốc, không khí đã trở nên vô cùng căng thẳng. Hắn im lặng, trầm lặng bên giường cô. Bên ngoài là khoảng không tĩnh lặng, không khí lạnh lắng xuống trong lòng người một chút gì đó kì lạ vô cùng.
Uông Hy Vấn nghiêng người, với tay lấy hộp thuốc lá, lấy ra một điếu, bật lửa vụt sáng lên, vừa đủ mồi lửa; rồi đốm sáng cũng nhanh chóng vụt tắt.
Hắn đứng lên, đi về phía cửa sổ, nhìn về hướng nào đó rất xa, tấm lưng rộng quay về phía cô. Cô cảm nhận sự đau thương, hụt hẫng thấm đẫm trên tấm lưng cô đơn đó.
Sao vậy, cô làm gì sai ư!? Cô không biết, bởi vì nhiều lẽ. Vì cô không hiểu cái sai trong suy nghĩ của hắn là gì. Vì cô không hiểu rõ bản thân đã làm gì.
Hắn thở làn khói trắng bao trùm lấy không gian tối tăm, lạnh lẽo, không một chút sức sống. Cũng là thứ âm trầm, đến mức đáng sợ.
Hắn đột nhiên quay lưng, đi nhanh về phía cô. Khi cô nhận thức được mối nguy hiểm gần kề cô liền định tránh đi thì đã không kịp nữa, hắn đã nhanh chóng cố định tay cô lại. Chớp mắt, cô đã kịp cảm thấy đôi môi ấm áp còn vương mùi thuốc lá, một cái hôn mệt mỏi. Hắn hôn cô, u uất, đau đớn...tất cả đều dồn vào.
Có một chuyện mà cô không biết, hôm nay là ngày Diễm Tâm xa rời thế giới của hắn: 24/1.
Hôm nay hắn thấy rất khó chịu. Sáng sớm đã lái xe đi ra ngoài, uống một ít rượu, không hiểu sao lại tức giận đấm lên thân cây, để bị thương như vậy.
Cô chỉ cảm nhận được mùi vị thuốc lá cay nồng trong cuống họng, hai cánh tay bị hắn giữ chặt lấy, không một chút sơ hở.
Hắn buông cô ra, nhưng cánh tay thì vẫn giữ chặt tay cô không để cô có cơ hội thoát. Cô thì chẳng bận tâm điều gì khác ngoài việc hít thở cho ổn định. Trong bóng tối mờ ảo, tuy không nhìn thấy rõ, nhưng cô có thể nhìn được ra nụ cười nhẹ trên môi hắn, rất nhẹ rồi biến mất ngay.
Hắn biết cười, đúng vậy, thế mà...cô cứ nghĩ, con người hắn bị hóa băng đến quên luôn cách cười.
Uông Hy Vấn!? Hắn nhích nhẹ thân mình nằm xuống cạnh cô, hầu như đem thân bọc cô lại vậy. Hai cánh tay choàng tới, ôm chặt cô.
Cô chưa kịp nói gì, hắn đã nói trước:
“Hôm nay tôi thấy mệt, nằm yên ở đó.”
Cô nằm yên, nghe tiếng thở rất đều của hắn, gần như thế, đến nỗi nghe cả tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Bên ngoài không khí lạnh ùa vào phòng, còn có âm thanh vỗ vỗ của nhành cây vào khung cửa.
Danh sách chương