Cô đi cùng Uông Hy Vấn đến một tỉnh phía Bắc. Tết âm lịch sắp đến, không khí xuân cũng tràn ngập. Ở phía Bắc rất hay xuất hiện mưa lay bay. Những cơn mưa xuất hiện với tần suất rất dày đặc, vì thế mà không khí cũng vô cùng ẩm ướt. 

Hồng Thất đi cùng Uông Hy Vấn đến một vùng vô cùng hẻo lánh, xung quanh chỉ toàn có hoa anh túc, sắc hoa rất nhẹ.

Hắn từ đầu tới cuối không nói lời nào, lấy từ ngăn trong xe ra hai khẩu súng màu đen, một cho hắn, một cho cô.

Đến nơi thì trời tối, cô qua ánh đèn xe nhìn ra bên ngoài, theo lề đường mọc đầy hoa anh túc, cô cứ theo loài hoa đó. Hoa cứ gợi lên một chút kí ức gì đó đẹp đẽ, còn có một chút đau thương.

Xuống xe, gió lạnh thổi qua, cô đứng cạnh mui xe chờ chuyển biến từ phía Uông Hy Vấn.

Hắn xuống xe, khoác thêm một chiếc áo, lấy ra một chiếc áo khác đưa cho cô, giọng khàn đi vì lạnh nói:

"Mặc thêm áo vào, tối nay chúng ra sẽ vượt rừng biên giới, tới Cam-pu-chia."

Cô khẽ gật đầu.

Hắn đi trước, cô theo sau, nắm theo đèn pin, cô hoàn toàn thụ động.

Qua mấy đoạn đường mòn, đi vào một khu rừng nhiệt đời ẩm, lá khô lộp cộp dưới chân. Ở những nơi như thế này sẽ có rất nhiều rắn, để đề phòng, hắn mang cho cô một đôi ủng cao su cao tới đùi. Hắn không nói gì, nhưng suốt dọc đường luôn để mắt tới cô.

Chiếc ba lô lớn hắn đang mang, còn chiếc nhỏ là cô mang. Vì đây là lần đầu tiên cô phải đi bộ xa đến vậy nên rất nhanh đã mệt đến muốn đứt cả hơi sức.

Uông Hy Vấn đi rất nhanh, giống như đã rất quen thuộc với địa hình ở đây, dù leo qua mấy tảng đá lớn cũng đều rất nhanh nhẹn. Nhưng lần nào cũng quay ngược lại kéo Hồng Thất lên để vượt qua mấy tảng đá lớn.

Nhân duyên giống như một đoạn văn vậy, có đầu, cũng có cuối. Đầu là câu mở đoạn, ở giữa là các ý giải thích, lập luận và chứng minh cho câu đầu. Câu cuối là tổng hợp, cũng chính là kết quả của nhân duyên. Đã là kết quả thì chẳng cần đúng sai, chúng đều thuyết phục cả.

Màn đêm phủ xung quanh cô. Hồng Thất vốn là người sợ tối, cứ tưởng tượng xem, nếu hôm nay cô đi một mình, cô quả thật không thể bước tiếp được. 

Đi một lúc, Hồng Thất thật sự rất mệt, nhưng cũng không muốn dừng lại, đành cố tiếp tục đi. Uông Hy Vấn còn đi nhanh hơn trước, hắn như vội tìm thứ gì đó, rồi chợt đến một tảng đá cao, hắn leo lên, từ phía trên chìa bàn tay ra, nói:

"Nắm lấy tay tôi, tôi kéo em lên đây!"

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, phía sau hắn là cả một bầu trời đầy sao. Hắn cười. Sao cô thấy thật ấm áp? Lạ thật, thế quái nào hắn cười đẹp đến thế! Xuýt nữa... Cô xuýt động lòng.

Cô nắm chặt lấy tay hắn, cố leo lên tảng đá đó. Đó là một tảng đá rất tõ tầm nhìn ra bên ngoài cũng rất rộng, trên nền trời có rất nhiều sao. Hắn mở ba lô, lấy ra một tấm khăn choàng rất lớn, khoác lên người, kéo cô ngồi vào trong lòng mình. Hắn hàng động đột ngộ tao khiến cô rất bất ngờ, vì hành động ấy mà ngồi gọn trong lòng hắn. Hắn lấy ba lô của cô bỏ qua một bên, mở ra, lấy một bình giữ nhiệt nhỏ, rót ra một ít trà còn ấm, nói với cô:

"Uống đi, em lạnh đến tím cả môi rồi kìa."

Cô nhận lấy ly trà ấm, đưa lên miệng uống một ngụm, cơ thể liền cảm thấy vô cùng ấm áp. 

Thời tiết bình thường đã rất lạnh, trong khi rừng ở chân núi này còn lạnh hơn rất nhiều lần, chỉ mặc có hai lớp áo, khó trách Hồng Thất lạnh đến tái môi.

Trong vòng ôm của Uông Hy Vấn, Hồng Thất ngẩng đầu nhìn sao trên trời, trong lòng không hiểu vì sao lại thấy rất thoải mái. Ở gần một người, im lặng lắng nghe nhịp thở của họ, lắng nghe tim đập theo từng nhịp đều đặn, thật yên bình. Trước nay sao cô không nhận ra điều này nhỉ? Cô cứ một mình làm tất cả, chưa bao giờ cảm nhận việc có người nào đó ở bên cạnh mình thì cảm giác thế nào. Cô thấy mình rất nhỏ bé, cũng rất nhẹ nhàng.

Hắn ở bên cạnh cô, nói bằng thứ chất giọng khàn khàn vì lạnh:

"Em từng bao giờ đến Nga chưa?"

Cô lắc đầu.

"Vậy sao? Ở đó còn lạnh ở đây rất nhiều. Người ra uống nhiều rượu, không phải vì thích, mà vì chống chọi cái lạnh đấy!"

Cô ngẩng đầu, nói:

"Anh từng sống ở đó?"

"Ừ!" Hắn đáp.

Hắn im lặng một lúc, chợt cúi xuống hôn sau gáy cô. 

Cô giật mình né ra, có chút hoảng sợ. Hắn nhận ra mình luống cuống liền cười, kéo cô ngược trở lại, nói giễu:

"Khẩu vị của tôi không có tệ đến thế."

Cô nhăn mặt:

"Tệ? Tệ thế nào?"

Hắn cười:

"Chính là vừa lùn vừa bé, mặt không xinh!"

Cô thẹn không biết giấu mặt vào đâu, trong lòng rất tức giận nhưng không biết phải nói lại hắn như thế nào đành vờ giận dỗi quay mặt đi.

Hắn thấy cô giận liền không cười nữa, quay sang phía cô, giọng nghiêm túc hẳn:

"Tôi chỉ đùa thôi, em không xinh đẹp nhưng rất đáng yêu!"

Cô nhăn mày:

"Sao anh ăn nói giỏi thế? Chuyện gì cũng nói được cả!"

Hắn nhìn cô, thực sự không hề chớp mắt. Đôi mắt màu xanh như biển cứ chằm chằm nhìn cô, hắn nói chắc nịch:

"Tiểu Thất thực sự trông rất đáng yêu!"

Cô đứng lên, quay đầu tránh ánh mắt hắn, nói rất chanh chua nhưng nụ cười đã ở trên môi từ lúc nào:

"Quá thôi!"

...

Cả hai người cùng đi tiếp. 

Không biết qua bao nhiêu mỏm đá, qua bao nhiêu đoạn đường rừng không theo một lối mòn nào, Hồng Thất cứ đi theo sau Uông Hy Vấn, tiến về phía trước.

Đi suốt một đêm, cuối cùng một khoảng đất rộng cũng mở ra. Cùng lúc trời cũng dần mờ ảo, có chút ánh sáng bắt đầu xuất hiện, lúc này cô nhìn thấy ở xa xa, có một ngôi nhà gỗ nho nhỏ.

Giống như cô đoán, hắn đi thẳng về hướng ngôi nhà đó.

Ở ngoài cửa ngôi nhà, có hai người đàn ông đứng canh phòng, nhìn thấy Uông Hy Vấn, họ liền thay đổi sắc mặt, cúi người chào một cách nghiêm túc. Hai chiếc balo của cô và hắn cũng được bọn họ mang đi giúp.

Lúc này hắn mới quay lại, nói với cô:

"Em mau vào trong, sẽ có dì Mai sắp xếp nơi ở giúp em. Ngoan ngoãn ở trong phòng, tôi không muốn bị gặp rắc rối."

Cô đi vào trong căn nhà gỗ, mặc dù căn nhà tổng khá nhỏ nhưng thực tế lại trái ngược hoàn toàn. 

Vừa vào tới cửa cô đã bắt gặp một người đàn bà tầm bốn mươi, có khuôn mặt hình trái xoan rất hiền lành. Bà cúi đầu khi nhìn thấy Hồng Thất:

"Tôi sẽ giúp cô chuẩn bị phòng nghỉ ngơi."

Hồng Thất chỉ đáp khẽ:

"Cảm ơn dì, dì cứ gọi tên con là Hồng Thất."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện