Sắc mặt của Cổ Tư Văn lộ ra vẻ đau khổ hắn cứ kêu a a, tất cả mọi người đều không hiểu hắn có ý gì, người nhà minh bạch liền nói:
- Mau mau lão gia muốn đi nhà xí.
- Từ đại nhân.
Tô Hàn Trinh kéo dài thanh âm:
- Ông cho rằng Cổ học chính còn có thể bình luận sao? Từ Viên ờ mờ mịt rồi:
- Không bằng hôm nay hoãn bình luận lại.
- Không được!
Triệu Kiệt Hào và Trương Dung cùng phản đối, Triệu Kiệt Hào lạnh lùng nói:
- Quy của đã định làm sao có thể tùy ý sửa đổi, kéo dài bình luận dĩ nhiên đêm dài lắm mộng đến lúc đó chọn tuyển hộ tào mọi người không phục thì phải làm sao bây giờ?
Tô Hàn Trinh cảm thấy kỳ quái mà liếc nhìn Triệu Kiệt Hào, Trương Dung phản đối thì hắn hiểu được gần đây Trương tướng quốc không muốn đắc tội với thái tử, thái độ bất định, cho nên ở chính giữa, mà Hoàng Phủ Cừ không lên tiếng vì Từ Viễn không chấp nhận hắn biện hộ cho Hoàng Tuấn, cho nên hắn ghi hận trong lòng. Còn Triệu Kiệt Hào kia tại sao luôn gủ hộ mình, hắn rõ ràng là người của Tề vương, chuyện này hắn biểu hiện vô cùng khác thường, ý vị sâu xa.
Tô Hàn Trinh không có thời gian suy nghĩ tiếp, hiện tại bình luận mới là điều mấu chốt, hắn đã sớm suy tính phương án liền cười với Từ Viễn:
- Từ trưởng sử, chúng ta nên tìm một phương án khác, Cổ học chính tuy là ngôi sao sáng trên bầu trời học thuật, nhưng dù sao hôm nay cũng không phải là kháo thí tiến sĩ, chỉ là tranh cử chủ sự hộ tào, Cổ học chính không bình phán được chúng ta để cho học sinh của học chính bình phán, để bọn họ bỏ phiếu, ông thấy thế nào?
- Cái này... chỉ sợ đám học sinh trình độ không đủ.
Từ Viễn không cam lòng để đòn sát thủ này mất đi hiệu lực hắn vẫn muốn tranh thủ một thoáng.
- Từ trưởng sử quá lo lắng rồi, năm mươi đệ tử của Cổ học chính đều là cử nhân danh sư xuất cao đồ, học sinh của Cổ học chính đều đã tham dự cuộc thi cống cử sĩ, là tuổi trẻ tài tuấn ở Đông Hải quân, có lẽ một người không được nhưng đây là năm mươi người bở phiếu.
Triệu Kiệt Hào cũng đứng lên vỗ tay:
- Biện pháp này rất công bằng, ta ủng hộ.
Lúc này Cổ học chính đã ngồi yên trong nhà xí, không ra được, Tô Hàn Trinh cũng hiểu được Vô Tấn lần này ra tay quá ác hiểm.
Hắn nhìn qua Từ Viễn, lại đưa ra một phương án:
- Nếu như Từ trưởng sử vẫn phản đối thì ta đề nghị Chân giáo sư đến bình luận được không?
Chân phó học chính là giáo sư học chính Sương Phó, có học vấn gần với Cổ Tư Văn, Từ Viễn trong lòng run run, hắn chợt nhớ tới một chuyện, Hoàng Phủ Duy Minh có nhạc phụ là giáo sư quận học, Tô Hàn Trinh đề cử Chân phó học đến bình luận có phải là vì tầng quan hệ này không? Vạn lần không được.
Hắn trầm ngâm một thoáng rồi lại nói:
- Vậy không bằng để cho Bạch phó học chính đến bình luận Tô đại nhân thấy thế nào?
Hắn vừa nói xong một gã trợ giáo đã chắp tay:
- Đại nhân Bạch phó học chính đã vào kinh làm việc trong quốc tử giám, ngày hôm qua mới đi.
Hắn quay đầu lại chỉ thấy Tô Hàn Trinh vuốt râu như cười mà không phải là cười nhìn hắn trong lòng hắn liền hiểu được, nguyên nhân chuyện này là do Tô Hàn Trinh xuất thủ, đi vào quốc tử giám, phụ thân của Tô Hàn Trinh không phải tế tửu ở nơi đó sao, xem ra Tô Hàn Trinh đã sớm biết quan hệ giữa hắn và Bạch Kính Tùng.
Từ Viễn có một cảm giác không cam lòng, hắn nghĩ rằng mưu kế của mình không chê vào đâu được nhưng hắn đã quên Tô Hàn Trinh đối với chức hộ tào chủ sự cũng giống như hắn đều là tình thế bắt buộc
Lúc này Tô Hàn Trinh trầm mặt xuống từ từ nói:
- Nếu như Từ trưởng sử không tiếp nhận phương án của ta thì lần tranh giành chủ sự hộ tào này chấm dứt ta sẽ tự mình bình phán, từ trong ba người bọn họ tìm ra một người thích hợp nhất, tóm lại chuyện này hôm nay phải xong.
Tô Hàn Trinh tỏ thái độ rất rõ nếu như Từ Viễn không tiếp nhận phương án của hắn thì hắn sẽ cưỡng ép bổ nhiệm, Từ Viễn thấy Tô Hàn Trinh muốn dùng quyền thứ sử bình phán thì không bằng để đá học sinh bình phán, mà thôi Cổ Tư Văn đã không được thì mặc cho số phận vậy.
Vạn bất đắc dĩ Từ Viễn phải đồng ý với ý kiến của Tô Hàn Trinh:
- Được rồi chuyện này do năm mươi học sinh của Cổ học chính biểu quyết.
.....
Buổi chiều năm mươi học sinh cuối cùng cũng bỏ phiếu xong, Trần thiếu gia vì không viết xong, bị đào thải, chỉ có Hoàng Phủ Duy Minh và Quan Hiền Câu quyết đấu Hoàng Phủ Duy Minh được ba mươi mốt phiếu, chiến thắng Quan Hiền Câu chỉ được mười chín phiếu, Tô Hàn Trinh lúc này tuyên bố Hoàng Phủ Duy Minh đảm nhiệm chức chủ sự hộ tào Đông Hải quận, cuối cùng chức hộ tào sau hai tháng tranh giành đã chấm dứt.
Duy Minh được chức chủ sự hộ tào tin tức này khiến cho Hoàng Phủ gia tộc rất vui mừng, Hoàng Phủ Bách Linh tuyên bố hôm nay gia tộc sẽ tổ chức tiệc ăn mừng toàn thể gia tộc ba trăm năm mươi tám người đều đắm chìm trong thắng lợi vui sướng.
Cho dù Duy Minh là con cháu vợ lẽ thành công của hắn khiến cho không ít dòng đích ghen ghét nhưng dù sao cũng là Hoàng Phủ gia tộc thắng lợi, ở trên đường khắp nơi đều đàm luận Hoàng Phủ gia chiến thắng Quan gia khiến cho không ít người cảm thấy kiêu ngạo, ít nhất ở đêm nay tất cả con cháu Hoàng Phủ gia cũng thấy Hoàng Phủ Duy Minh thắng lợi mà vui sướng, tự hào về Hoàng Phủ gia tộc.
Ánh trăng đã tới giữa trời vô cùng sáng tỏ, Hoàng Phủ gia tộc mở tiệc vui vẻ vẫn đang tiếp viên, tại hậu viện Duy Minh và Vô Tấn đang chậm rãi đi tới,
- Vô Tấn lần này thật sự cảm tạ đệ, nhờ có đệ mà mới được như vậy.
Duy Minh đã từ chỗ của Tô Hàn Trinh mà biết được nội tình trong lòng của hắn vô cùng cảm kích Vô Tấn cười nhạt một tiếng:
- Huynh đệ ruột với nhau còn phải nói lời cảm tạ sao?
Ngữ khí của Vô Tấn tuy bình thản nhưng lại khiến cho Duy Minh chua xót một hồi bởi vì phụ thân đều mất những năm nay nội tâm của hắn đều cô độc mà giờ khắc này đột nhiên hắn lại tìm được một chỗ dựa tuy gia tộc phần đông nhưng không ai có thể thay thế chân tình đặc thù này.
Hắn tự tay ôm lấy vai của huynh đệ, cảm khái từ đáy lòng:
- Lúc này ta cảm thấy được đệ đã trưởng thành, ta nghĩ cha mẹ trên đời có linh thiêng cũng cảm thấy kiêu ngạo vì đệ.
Vô Tấn gật đầu lúc này trong lòng của hắn đột nhiên nhớ tới mẫu thân cho dù không phải là mẫu thân đời sau của hắn nhưng thân thể của hắn cũng chảy máu của bà ấy, trong lòng của hắn vẫn bảo trì nguyên sự tưởng niệm đây chính là do Vô Tấn trước kia lưu lại, hai Vô Tấn đối với tưởng niệm mẫu thân hòa thành một thể.
- Đại ca nói cho đệ biết tình huống của mẹ đi, đệ đã quên rồi.
- Mau mau lão gia muốn đi nhà xí.
- Từ đại nhân.
Tô Hàn Trinh kéo dài thanh âm:
- Ông cho rằng Cổ học chính còn có thể bình luận sao? Từ Viên ờ mờ mịt rồi:
- Không bằng hôm nay hoãn bình luận lại.
- Không được!
Triệu Kiệt Hào và Trương Dung cùng phản đối, Triệu Kiệt Hào lạnh lùng nói:
- Quy của đã định làm sao có thể tùy ý sửa đổi, kéo dài bình luận dĩ nhiên đêm dài lắm mộng đến lúc đó chọn tuyển hộ tào mọi người không phục thì phải làm sao bây giờ?
Tô Hàn Trinh cảm thấy kỳ quái mà liếc nhìn Triệu Kiệt Hào, Trương Dung phản đối thì hắn hiểu được gần đây Trương tướng quốc không muốn đắc tội với thái tử, thái độ bất định, cho nên ở chính giữa, mà Hoàng Phủ Cừ không lên tiếng vì Từ Viễn không chấp nhận hắn biện hộ cho Hoàng Tuấn, cho nên hắn ghi hận trong lòng. Còn Triệu Kiệt Hào kia tại sao luôn gủ hộ mình, hắn rõ ràng là người của Tề vương, chuyện này hắn biểu hiện vô cùng khác thường, ý vị sâu xa.
Tô Hàn Trinh không có thời gian suy nghĩ tiếp, hiện tại bình luận mới là điều mấu chốt, hắn đã sớm suy tính phương án liền cười với Từ Viễn:
- Từ trưởng sử, chúng ta nên tìm một phương án khác, Cổ học chính tuy là ngôi sao sáng trên bầu trời học thuật, nhưng dù sao hôm nay cũng không phải là kháo thí tiến sĩ, chỉ là tranh cử chủ sự hộ tào, Cổ học chính không bình phán được chúng ta để cho học sinh của học chính bình phán, để bọn họ bỏ phiếu, ông thấy thế nào?
- Cái này... chỉ sợ đám học sinh trình độ không đủ.
Từ Viễn không cam lòng để đòn sát thủ này mất đi hiệu lực hắn vẫn muốn tranh thủ một thoáng.
- Từ trưởng sử quá lo lắng rồi, năm mươi đệ tử của Cổ học chính đều là cử nhân danh sư xuất cao đồ, học sinh của Cổ học chính đều đã tham dự cuộc thi cống cử sĩ, là tuổi trẻ tài tuấn ở Đông Hải quân, có lẽ một người không được nhưng đây là năm mươi người bở phiếu.
Triệu Kiệt Hào cũng đứng lên vỗ tay:
- Biện pháp này rất công bằng, ta ủng hộ.
Lúc này Cổ học chính đã ngồi yên trong nhà xí, không ra được, Tô Hàn Trinh cũng hiểu được Vô Tấn lần này ra tay quá ác hiểm.
Hắn nhìn qua Từ Viễn, lại đưa ra một phương án:
- Nếu như Từ trưởng sử vẫn phản đối thì ta đề nghị Chân giáo sư đến bình luận được không?
Chân phó học chính là giáo sư học chính Sương Phó, có học vấn gần với Cổ Tư Văn, Từ Viễn trong lòng run run, hắn chợt nhớ tới một chuyện, Hoàng Phủ Duy Minh có nhạc phụ là giáo sư quận học, Tô Hàn Trinh đề cử Chân phó học đến bình luận có phải là vì tầng quan hệ này không? Vạn lần không được.
Hắn trầm ngâm một thoáng rồi lại nói:
- Vậy không bằng để cho Bạch phó học chính đến bình luận Tô đại nhân thấy thế nào?
Hắn vừa nói xong một gã trợ giáo đã chắp tay:
- Đại nhân Bạch phó học chính đã vào kinh làm việc trong quốc tử giám, ngày hôm qua mới đi.
Hắn quay đầu lại chỉ thấy Tô Hàn Trinh vuốt râu như cười mà không phải là cười nhìn hắn trong lòng hắn liền hiểu được, nguyên nhân chuyện này là do Tô Hàn Trinh xuất thủ, đi vào quốc tử giám, phụ thân của Tô Hàn Trinh không phải tế tửu ở nơi đó sao, xem ra Tô Hàn Trinh đã sớm biết quan hệ giữa hắn và Bạch Kính Tùng.
Từ Viễn có một cảm giác không cam lòng, hắn nghĩ rằng mưu kế của mình không chê vào đâu được nhưng hắn đã quên Tô Hàn Trinh đối với chức hộ tào chủ sự cũng giống như hắn đều là tình thế bắt buộc
Lúc này Tô Hàn Trinh trầm mặt xuống từ từ nói:
- Nếu như Từ trưởng sử không tiếp nhận phương án của ta thì lần tranh giành chủ sự hộ tào này chấm dứt ta sẽ tự mình bình phán, từ trong ba người bọn họ tìm ra một người thích hợp nhất, tóm lại chuyện này hôm nay phải xong.
Tô Hàn Trinh tỏ thái độ rất rõ nếu như Từ Viễn không tiếp nhận phương án của hắn thì hắn sẽ cưỡng ép bổ nhiệm, Từ Viễn thấy Tô Hàn Trinh muốn dùng quyền thứ sử bình phán thì không bằng để đá học sinh bình phán, mà thôi Cổ Tư Văn đã không được thì mặc cho số phận vậy.
Vạn bất đắc dĩ Từ Viễn phải đồng ý với ý kiến của Tô Hàn Trinh:
- Được rồi chuyện này do năm mươi học sinh của Cổ học chính biểu quyết.
.....
Buổi chiều năm mươi học sinh cuối cùng cũng bỏ phiếu xong, Trần thiếu gia vì không viết xong, bị đào thải, chỉ có Hoàng Phủ Duy Minh và Quan Hiền Câu quyết đấu Hoàng Phủ Duy Minh được ba mươi mốt phiếu, chiến thắng Quan Hiền Câu chỉ được mười chín phiếu, Tô Hàn Trinh lúc này tuyên bố Hoàng Phủ Duy Minh đảm nhiệm chức chủ sự hộ tào Đông Hải quận, cuối cùng chức hộ tào sau hai tháng tranh giành đã chấm dứt.
Duy Minh được chức chủ sự hộ tào tin tức này khiến cho Hoàng Phủ gia tộc rất vui mừng, Hoàng Phủ Bách Linh tuyên bố hôm nay gia tộc sẽ tổ chức tiệc ăn mừng toàn thể gia tộc ba trăm năm mươi tám người đều đắm chìm trong thắng lợi vui sướng.
Cho dù Duy Minh là con cháu vợ lẽ thành công của hắn khiến cho không ít dòng đích ghen ghét nhưng dù sao cũng là Hoàng Phủ gia tộc thắng lợi, ở trên đường khắp nơi đều đàm luận Hoàng Phủ gia chiến thắng Quan gia khiến cho không ít người cảm thấy kiêu ngạo, ít nhất ở đêm nay tất cả con cháu Hoàng Phủ gia cũng thấy Hoàng Phủ Duy Minh thắng lợi mà vui sướng, tự hào về Hoàng Phủ gia tộc.
Ánh trăng đã tới giữa trời vô cùng sáng tỏ, Hoàng Phủ gia tộc mở tiệc vui vẻ vẫn đang tiếp viên, tại hậu viện Duy Minh và Vô Tấn đang chậm rãi đi tới,
- Vô Tấn lần này thật sự cảm tạ đệ, nhờ có đệ mà mới được như vậy.
Duy Minh đã từ chỗ của Tô Hàn Trinh mà biết được nội tình trong lòng của hắn vô cùng cảm kích Vô Tấn cười nhạt một tiếng:
- Huynh đệ ruột với nhau còn phải nói lời cảm tạ sao?
Ngữ khí của Vô Tấn tuy bình thản nhưng lại khiến cho Duy Minh chua xót một hồi bởi vì phụ thân đều mất những năm nay nội tâm của hắn đều cô độc mà giờ khắc này đột nhiên hắn lại tìm được một chỗ dựa tuy gia tộc phần đông nhưng không ai có thể thay thế chân tình đặc thù này.
Hắn tự tay ôm lấy vai của huynh đệ, cảm khái từ đáy lòng:
- Lúc này ta cảm thấy được đệ đã trưởng thành, ta nghĩ cha mẹ trên đời có linh thiêng cũng cảm thấy kiêu ngạo vì đệ.
Vô Tấn gật đầu lúc này trong lòng của hắn đột nhiên nhớ tới mẫu thân cho dù không phải là mẫu thân đời sau của hắn nhưng thân thể của hắn cũng chảy máu của bà ấy, trong lòng của hắn vẫn bảo trì nguyên sự tưởng niệm đây chính là do Vô Tấn trước kia lưu lại, hai Vô Tấn đối với tưởng niệm mẫu thân hòa thành một thể.
- Đại ca nói cho đệ biết tình huống của mẹ đi, đệ đã quên rồi.
Danh sách chương