"Ta muốn nhảy đến hồ bờ bên kia, không phải là muốn bơi lội......"

Cảm thấy rất lạnh, Quý Ngữ Hàm bước nhanh trở về phòng, muốn thay bộ quần áo ướt sũng này.

Thanh Long cũng không dám theo vào, chỉ có thể ở ngoài cửa chờ.

Chờ Quý Ngữ Hàm thay xong y phục trở ra, hắn vội vàng mở miệng, "Hàm chủ nhân, ngài cũng không thể...... ‘ nhảy đến hồ bờ bên kia ’ như vậy."

Nếu như Hàm chủ nhân bởi vì chuyện này mà tổn thương bản thân, hắn nên nhanh chóng chọn cỗ quan tài, tự mình nằm vào thôi.

Quý Ngữ Hàm thêm 囧, "Ta nói thật, không có nói láo."

"Hàm chủ nhân võ công cao như vậy......"

"Nhưng mới vừa rồi......" Quý Ngữ Hàm dừng lại.

Ừ há? Đúng, mới vừa rồi sao lại rơi vào trong hồ ? Quý Ngữ Hàm thử nhảy một cái, phát hiện chẳng qua chỉ là lực nhảy bình thường, không có cảm giác thi triển khinh công như trước kia.

Cái này......

Quý Ngữ Hàm đi tới tảng đá lớn bên cạnh hồ, hướng về phía tảng đá tung ra một chưởng.

...... Nhưng không có phản ứng.

Không thể nào?

Quý Ngữ Hàm hóa đá xoay người, "Thanh Long, nội lực của ta giống như không còn......"

"......" Thanh Long ngất đi.

Nhận được tin tức, Đoan Mộc Ly vội vội vàng vàng chạy về, chuyện thứ nhất chính là ôm lấy nàng trên dưới kiểm tra.

"Có nơi nào không thoải mái không?"

"Không có, chỉ là không còn nội lực nữa...... Những nơi khác không có thay đổi gì, cũng không có suy yếu."

Quý Ngữ Hàm cũng rất mờ mịt, thỉnh thoảng siết chặc tay của mình, hi vọng nội lực có thể đột nhiên trở lại.

Nhìn thấy Đoan Mộc Ly quay đầu, Thanh Long vẻ mặt đau khổ, "Chủ nhân, sáng nay không có tình huống gì ngoài ý muốn, cũng tuyệt đối không có người ngoài xông vào, nội lực của Hàm chủ nhân, là đột nhiên biến mất......"

Đoan Mộc Ly nhíu mi, trước tiên đem Tiểu Trong Suốt trên đầu nàng kéo xuống, "Tiểu......"

Thanh âm của hắn ngừng lại, theo tầm mắt của hắn nhìn sang, tất cả mọi người ngây người.

Tên tiểu tử này là trong suốt, bình thời không chú ý cũng không thấy rõ, cho nên bọn họ mới vừa phát hiện......

Tên tiểu tử này có chân......

Không đúng, nên nói nó căn bản là biến thân, bây giờ không phải là"Nó", mà là hắn.

Hai cái chân ngắn trong suốt, hiện ra khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn, cánh tay cũng còn bộ dáng hai nhánh chồi như trước kia.

Nhưng bây giờ thoạt nhìn, hắn chính là rất giống "Người"......

Đây là...... Thành tinh?

Không đúng, nó vốn cũng giống như là thành tinh......

Tất cả mọi người trợn mắt há mồm nhìn tiểu"Yêu quái" bị Đoan Mộc Ly bày trên tay.

Quý Ngữ Hàm băn khoăn, bi phẫn, "Ta cảm thấy......"

Cảm thấy cái gì?

Tất cả mọi người nhìn về phía nàng.

"Trước kia nội lực của ta cũng là nó...... Khụ, khụ, thời điểm hắn xuất hiện đột nhiên có, hiện tại hắn biến thành hình người, nội lực lại đột nhiên không thấy......"

Hic hic, "Vậy nội lực căn bản là của hắn, bất quá lúc ấy trong người hắn bị thương nặng, cho nên tạm thời gửi ở trên người ta, hiện tại đem cầm về?"

Mọi người vừa nghĩ, cũng cảm thấy nàng nói rất đúng.

Quý Ngữ Hàm rơi lệ, "Nói thế nào cũng nên đưa ta chút phí bảo quản, đừng đem nội lực cũng cướp đi hết như vậy...... Quá không có đạo đức."

Hu hu, nàng còn phải làm nữ hiệp!

Như bây giờ làm võ lâm minh chủ, không phải là phải đợi bị người khác chém sao......

Đang nói, Tiểu Trong Suốt nằm ở lòng bàn tay Đoan Mộc Ly tỉnh dậy.

Xoa xoa ánh mắt, hắn nhìn một vòng người chung quanh, sau đó lại ngã xuống, thanh âm trẻ con tức giận lầm bầm, "Thật mệt, làm phiền ta nữa, ta liền đánh các ngươi!"

"......" Thật là đứa trẻ đáng yêu!

Quý Ngữ Hàm trong nháy mắt cũng không buồn bã, nhận lấy tiểu tử, tiến tới trước mắt cẩn thận nhìn hắn.

"Thật là đứa trẻ xinh đẹp."

Tiểu tử đã ngã xuống tức giận mở mắt ra, căm tức nhìn nàng.

"Lại vạch trần ta nhỏ bé! Rõ ràng còn là bộ dáng linh chi ngốc, nên nói ta là con nít! Tối nay khi sắc hồ ly kia tắm, ta sẽ đá ngươi đi vào!"

"......"

Sửng sốt, tất cả mọi người cười ha hả.

Tên tiểu tử này căn bản sẽ không ý thức được mình đã biến thành hình người?

Xem ra hắn bình thường thích ở trong lòng nói bậy như vậy, cho nên hiện tại chưa phát hiện mình đã đem những lời này nói hết ra.

Nghe bọn họ cười to, tiểu Oa Nhi trong suốt giận quá, khuôn mặt nhỏ nhắn đã phồng thành quả cầu nhỏ.

"Chờ ta lớn lên, ta nhất định phải đánh các ngươi!"

Sau đó vung vung nhánh chồi, "Dùng tay, không phải là dùng nhánh linh chi nha! Hừ!"

"Ha ha ha ha......" Tất cả mọi người phun, cười đến ngã trái ngã phải.

Thì ra là tên tiểu tử này mỗi ngày âm thầm, trong đầu nghĩ nhiều ý tưởng như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện