Trong hoàng cung bầu trời trong xanh yên bình đến lạ thường, nhưng sự yên bình này kéo dài được bao lâu đây, những toan tính mưu mô ích kỷ bao giờ mới chấm dứt.
Mạnh Hạ Hạ từ khi bị trúng độc, hôm nay mới bước ra khỏi Xuân Viên cung, bên ngoài vẫn còn những chiếc đèn lồng đỏ của lễ sắc phong hoàng hậu. Đúng là trên đời đâu ai biết ngày mai thế nào, Đức hoàng hậu từng một tay nắm cả hậu cung cao sang là thế, giờ cũng chỉ là nữ nhân vô danh trong lãnh cung.
" Tới lãnh cung một chuyến, nàng ta đã muốn gặp ta cũng nên nể mặt mà tới kẻo lại nghĩ ta đây khinh thị".
" Nương nương" Lính canh thấy nàng tới quỳ xuống thỉnh an.
" Miễn lễ đi, giúp ta mở cửa".
" Nương nương Đức thị đầu óc không tốt người cẩn thận". Mấy tên lính thấy mấy hôm nay nữ nhân bên trong vẫn luôn kêu gào, nghĩ nàng ta hóa điên rồi, sẽ mạo phạm Linh Quý Phi.
"Không sao". Mạnh Hạ Hạ nàng phải sợ nữ nhân đó sao, gật đầu cảm ơn lính canh rồi đi vào, lần đầu nàng tới đây là thăm Mai tần, nữ nhân kia giờ cũng đã mất rồi trong lãnh cung này vong hồn thật nhiều.
" Nương nương là gian này" Lính canh dẫn nàng tới gian phòng của Đức Lan.
" Đa tạ" Mạnh Hạ Hạ nhìn căn phòng gật đầu rồi đẩy cửa đi vào.
" Phương Tâm" Đức Lan đang ngồi thêu khăn tay thấy tiếng mở cửa ngẩng đầu lên nhìn.
" Đức hoàng hậu thật thảnh thơi" Nàng đi tới gần nàng ta, bảo Tiểu Yến đặt giỏ bánh lên bàn. " Sẽ không sợ ta bỏ độc chứ".
" Ta vào tới đây rồi còn sợ chết sao". Đức Lan liếc qua Mạnh Hạ Hạ sau đó tiếp tục thêu khăn.
" Ngươi muốn tìm ta có chuyện muốn cùng ta tâm sự". Nàng nhìn theo đường chỉ Đức Lan thêu trên tấm vải đường nét thật mềm mại.
" Ngươi được hoàng thượng sủng ái như vậy mà ngôi vị hoàng hậu lại để cho người khác ngồi sao".
" Ngươi gọi ta tới đây là vì việc này, thật đa tạ đã quan tâm, ta chưa bao giờ nghĩ muốn ngồi trên ngôi vị đó, Đức Lan là ngươi quá quý trọng ngôi vị hoàng hậu mà thôi".
" Ta không tin không một nữ nhân nào không muốn nắm quyền vị trong tay cả".
" Quyền vị đó không hấp dẫn vậy đâu, ngươi nghĩ lại xem ngươi ngồi vị trí đó có bao nhiêu vui vẻ, có bao nhiêu lo lắng, ngày đêm tính kế người khác cũng sợ người khác tính kế mình ngủ có ngon giấc không, ngươi chưa bao giờ từng nghĩ sẽ là một nữ nhân bình thường sông vui vẻ sao".
"Nữ nhân bình thường sao, khát vọng của ta là làm mẫu nghi thiên hạ, những suy nghĩ tầm thường kia ta chưa bao giờ để ý" Hoàng hậu ngồi miên mang suy nghĩ về quá khứ từ nhỏ nàng đã yêu thích văn thư rồi, muốn giống như nữ nhân thiên cổ ngồi ở trị trí cao nhất được mọi người kính lể, nàng rất ít ra ngoài phần lớn chỉ ở trong phòng theo nữ sư học tập, không biết các nữ nhân khác thế nào cuộc sống ra sao, cứ như vậy trưởng thành nhập cung.
"Đức Lan ngươi đã bỏ lỡ rất nhiều thứ trong cuộc đời này rồi. Mạnh Hạ Hạ đứng lên rời đi " Nếu ngươi còn muốn gặp ta lần sau ta sẽ tới thăm ngươi cầm cho ngươi đồ mà ngươi thích ăn."
Đức Lan nghe nàng nói mũi kim trong tay ngừng lại một chút sau đó lại tiếp tục, đến khi Mạnh Hạ Hạ ra tới ngoài cửa mới thấy Đức Lan lên tiếng " Đừng tới nữa".
" Phương Tâm". Diệp Hải Tuệ nhìn thấy Mạnh Hạ Hạ đi vào chỗ Đức Lan luôn đứng đây chờ.
Mạnh Hạ Hạ nhìn Diệp Hải Tuệ đứng ở gian phòng bên kia, cúi người đáp lễ.
" Chờ ta một chút".
Mạnh Hạ Hạ nhìn nàng ta vội vàng chạy vào bên trong phòng, một lúc sau lại vội trở ra như sợ nàng sẽ đi mất.
" Giúp ta đưa bức thư này cho hoàng thượng được không, xin cô". Diệp Hải Tuệ cầm bức thư đi ra, ánh mắt chân thành chờ mong Mạnh Hạ Hạ sẽ giúp mình.
" Được". Mạnh Hạ Hạ cầm lấy bức thư trong tay Diệp Thị.
" Đa tạ" Diệp Hải Tuệ nhìn Mạnh Hạ Hạ đây là lời cảm ơn thật lòng duy nhất mà nàng nói bao năm qua, vào lãnh cung này nàng đã hiểu ra nhiều điều chấp niệm trước kia đã buông bỏ rồi.
Mạnh Hạ Hạ lần đầu thấy ánh mắt nàng ta như vậy bỗng thở dài, nếu nàng ta như vậy từ trước, sớm buông bỏ, thành tâm kính phật đâu đến bước đường ngày hôm nay, khiến mình đi vào đường cùng không quay lại được.
............
" Hoàng hậu nương nương, người kia trở lại rồi".
" Cho hắn vào đi".
" Tham kiến hoàng hậu nương nương, nô tài theo lời căn dặn của người ra ngoài điều tra phát hiện ra vài điểm".
"Linh Quý Phi nô tài đã mang bức họa đi dò hỏi gia đinh trong phủ Phương đại nhân đều không ai biết nàng là ai, cũng chưa hề gặp qua, không hề có chuyện Phương lão gia nhân nghĩa nữ, ngày nhập cung tuyển tú chính mắt họ nhìn thấy Phương tiểu thư kia nhập cung, điều lạ là mấy năm nay chưa hề thấy nàng trở về phủ thăm gia mẫu.
Nô tài qua một vài mối quan hệ trên giang hồ phát hiện ra có một nữ nhân giống trong bức họa, đang cùng một nam nhân khác sống cùng nhau cách xa kinh thành, nghe trong miệng nam nhân kia gọi nữ nhân đó là Tâm nhi, còn về Linh Quý Phi nô tài không thể tìm ra thân phận thật sự".
"Tìm người trong phủ nhà họ Phương đưa vào đây, bổn cung có việc cần đến, cả cặp nam nữ kia nữa canh chừng cho tốt, ta sẽ sớm cần đến họ".
" Giả mạo sao" Kế hậu nở nụ cười thâm hiểm.
.....
Tiểu A Ca Duật An hôm nay vừa tròn một 10 tháng, trong cung trang hoàng mở tiệc, sau những vụ lùm xùm không vui trước đây, hoàng thượng muốn nhân sự kiện đầy tháng của A Ca mọi người cùng vui vẻ, đón một khởi đầu mới.
" Cô cô con đi rồi sẽ về" Mạnh Hạ Hạ thay xong y phục đi ra ngoài, cầm lấy tay Mạnh Hiểu Lam.
" Con đi đi, yên tâm" Mạnh Hiểu Lam đưa tay vỗ vỗ tay nàng để nàng thêm yên tâm.
" Dạ vậy con đi đây" Nàng nắm lấy tay cung nữ bước xuống cầu thang, theo sau là nhũ mẫu đang bồng tiểu A Ca say xưa ngủ ngon giấc.
" Hoàng thượng" Mạnh Hạ Hạ bất ngờ khi nhi nhìn thấy hắn đang đứng dưới sân.
" Trẫm tới đón nàng và hài tử đi thôi" Duật Hy bảo nhũ mẫu đưa A Ca cho hắn bồng, tay còn lại nắm lấy tay Mạnh Hạ Hạ.
" Hoàng thượng ,Linh Quý Phi giá lâm".
Hoàng hậu muốn thể hiện mình là người đoan trang hiền đức, nên đến rất sớm thân thiết cùng các phi tần các trò chuyện, nhìn thấy hoàng thượng cùng nữ nhân khác ân ái đi vào bên ngoài vẫn dịu dàng tươi cười trong lòng lại tức giận không vui, nàng là tân hoàng hậu, hoàng thượng nên nể mặt cùng nàng xuất hiên trước mặt phi tử, bá quan thể hiện phu thê hòa hợp, người như vậy là muốn tất cả mọi người biết tuy nàng là hoàng hậu nhưng vẫn không bằng Linh Quý Phi kia sao.
Hoàng thượng đi tới vị trí chính giữa, bên trái là hoàng hậu, ghế ban phải dành cho Mạnh Hạ Hạ.
Duật Hy vui vẻ bế hài tử tên tay đón nhận sự chúc phúc của quần thần trong triều.
" Cung chúc hoàng thượng". Các quần thần nâng rượu chúc mừng hoàng thượng đã có A Ca đầu tiên, hoàng thất có người nối dõi.
" Ta thay mặt A Ca đón nhận sự chúc phúc của các ái khanh, hôm tiệc giao thừa đã khiến các ái khanh mất hứng rồi, hôm nay là ngày vui các vị cứ tự nhiên".
" Đa tạ hoàng thượng".
" Linh Quý Phi đã có công sinh A Ca ban thưởng một nghìn lượng vàng, hai trăm sấp lụa, Phương đại nhân phong hàm nhị phẩm khâm thử". Trước mặt các bá quân cùng phi tử Duật Hy ban thưởng.
" Cảm tạ hoàng thượng ban thưởng". Mạnh Hạ Hạ cùng Phương đại nhân đi ra quỳ trước hoàng thượng tạ ơn.
Hoàng hậu nhìn Linh Quý Phi đang vui vẻ ôm A Ca trong lòng trông thật chói mắt " Xem ngươi vui vẻ được bao lâu" Nhớ đến lá bài trong tay hoàng hậu lại cười thầm. Nàng định hôm nay sẽ phơi bày sự thật này nhưng nghĩ đến nếu để tất cả các bá quan biết chuyện sau này A Ca vì có mẫu thân sinh không có danh tính, rất khó được chấp thuận kế vị nên quyết định lùi lại để sau, việc này xử lý nội bộ hoàng thất vẫn tốt hơn.
Hoàng hậu luôn tự nhủ lòng nàng là vì sự thanh khiết của hậu cung mà thôi, lo lắng nhận cho A Ca có người mẫu thân không trong sạch như vậy dưỡng dạy , nếu Linh Quý Phi trong sạch ai có thể đụng đến nàng ta. Nhưng nếu nhìn vào mắt Trác Ý Hoa lúc này đây rõ ràng nhận ra ánh mắt đố kỵ của nàng ta đối với Mạnh Hạ Hạ là rất lớn.
Khi nắm được thứ mình ao ước trong tay, sẽ càng mong muốn nhiều thứ hoan nữa, đối với Trác Ý Hoa mà nói trước kia chỉ là một nữ nhân thích cuộc sống yên bình, đến Đức Lan còn không xem Trác phi vào mắt, vận may đến quá nhanh khiến nàng ta quá đỗi bất ngờ, khiến ngôi vị hoàng hậu trở lên vô thực với nàng ta nắm trong tay nhưng lại sợ hãi mất đi, gia tộc nàng không giống như Đức Lan đủ vững mạnh để bảo vệ nàng ta, chỉ cần sơ xuất là quay về vị trí ban đầu, không vị trí ban đầu là không thể còn khốn cùng hơn nữa.
Vốn là buổi tiệc vui chúc mừng A Ca, nhưng bên dưới lại có những người trong lòng khó chịu, đố ghị cũng có ghen tỵ cũng có Ngọc Thấu ngồi liếc nhìn hoàng hậu trong lòng cười thầm, loại được đi nữ nhân đó tất cả sẽ cùng có được thứ mình muốn, ngươi có ngôi vị của ngươi ta có được trái tim của nam nhân mình ái mộ.
Mạnh Hạ Hạ từ khi bị trúng độc, hôm nay mới bước ra khỏi Xuân Viên cung, bên ngoài vẫn còn những chiếc đèn lồng đỏ của lễ sắc phong hoàng hậu. Đúng là trên đời đâu ai biết ngày mai thế nào, Đức hoàng hậu từng một tay nắm cả hậu cung cao sang là thế, giờ cũng chỉ là nữ nhân vô danh trong lãnh cung.
" Tới lãnh cung một chuyến, nàng ta đã muốn gặp ta cũng nên nể mặt mà tới kẻo lại nghĩ ta đây khinh thị".
" Nương nương" Lính canh thấy nàng tới quỳ xuống thỉnh an.
" Miễn lễ đi, giúp ta mở cửa".
" Nương nương Đức thị đầu óc không tốt người cẩn thận". Mấy tên lính thấy mấy hôm nay nữ nhân bên trong vẫn luôn kêu gào, nghĩ nàng ta hóa điên rồi, sẽ mạo phạm Linh Quý Phi.
"Không sao". Mạnh Hạ Hạ nàng phải sợ nữ nhân đó sao, gật đầu cảm ơn lính canh rồi đi vào, lần đầu nàng tới đây là thăm Mai tần, nữ nhân kia giờ cũng đã mất rồi trong lãnh cung này vong hồn thật nhiều.
" Nương nương là gian này" Lính canh dẫn nàng tới gian phòng của Đức Lan.
" Đa tạ" Mạnh Hạ Hạ nhìn căn phòng gật đầu rồi đẩy cửa đi vào.
" Phương Tâm" Đức Lan đang ngồi thêu khăn tay thấy tiếng mở cửa ngẩng đầu lên nhìn.
" Đức hoàng hậu thật thảnh thơi" Nàng đi tới gần nàng ta, bảo Tiểu Yến đặt giỏ bánh lên bàn. " Sẽ không sợ ta bỏ độc chứ".
" Ta vào tới đây rồi còn sợ chết sao". Đức Lan liếc qua Mạnh Hạ Hạ sau đó tiếp tục thêu khăn.
" Ngươi muốn tìm ta có chuyện muốn cùng ta tâm sự". Nàng nhìn theo đường chỉ Đức Lan thêu trên tấm vải đường nét thật mềm mại.
" Ngươi được hoàng thượng sủng ái như vậy mà ngôi vị hoàng hậu lại để cho người khác ngồi sao".
" Ngươi gọi ta tới đây là vì việc này, thật đa tạ đã quan tâm, ta chưa bao giờ nghĩ muốn ngồi trên ngôi vị đó, Đức Lan là ngươi quá quý trọng ngôi vị hoàng hậu mà thôi".
" Ta không tin không một nữ nhân nào không muốn nắm quyền vị trong tay cả".
" Quyền vị đó không hấp dẫn vậy đâu, ngươi nghĩ lại xem ngươi ngồi vị trí đó có bao nhiêu vui vẻ, có bao nhiêu lo lắng, ngày đêm tính kế người khác cũng sợ người khác tính kế mình ngủ có ngon giấc không, ngươi chưa bao giờ từng nghĩ sẽ là một nữ nhân bình thường sông vui vẻ sao".
"Nữ nhân bình thường sao, khát vọng của ta là làm mẫu nghi thiên hạ, những suy nghĩ tầm thường kia ta chưa bao giờ để ý" Hoàng hậu ngồi miên mang suy nghĩ về quá khứ từ nhỏ nàng đã yêu thích văn thư rồi, muốn giống như nữ nhân thiên cổ ngồi ở trị trí cao nhất được mọi người kính lể, nàng rất ít ra ngoài phần lớn chỉ ở trong phòng theo nữ sư học tập, không biết các nữ nhân khác thế nào cuộc sống ra sao, cứ như vậy trưởng thành nhập cung.
"Đức Lan ngươi đã bỏ lỡ rất nhiều thứ trong cuộc đời này rồi. Mạnh Hạ Hạ đứng lên rời đi " Nếu ngươi còn muốn gặp ta lần sau ta sẽ tới thăm ngươi cầm cho ngươi đồ mà ngươi thích ăn."
Đức Lan nghe nàng nói mũi kim trong tay ngừng lại một chút sau đó lại tiếp tục, đến khi Mạnh Hạ Hạ ra tới ngoài cửa mới thấy Đức Lan lên tiếng " Đừng tới nữa".
" Phương Tâm". Diệp Hải Tuệ nhìn thấy Mạnh Hạ Hạ đi vào chỗ Đức Lan luôn đứng đây chờ.
Mạnh Hạ Hạ nhìn Diệp Hải Tuệ đứng ở gian phòng bên kia, cúi người đáp lễ.
" Chờ ta một chút".
Mạnh Hạ Hạ nhìn nàng ta vội vàng chạy vào bên trong phòng, một lúc sau lại vội trở ra như sợ nàng sẽ đi mất.
" Giúp ta đưa bức thư này cho hoàng thượng được không, xin cô". Diệp Hải Tuệ cầm bức thư đi ra, ánh mắt chân thành chờ mong Mạnh Hạ Hạ sẽ giúp mình.
" Được". Mạnh Hạ Hạ cầm lấy bức thư trong tay Diệp Thị.
" Đa tạ" Diệp Hải Tuệ nhìn Mạnh Hạ Hạ đây là lời cảm ơn thật lòng duy nhất mà nàng nói bao năm qua, vào lãnh cung này nàng đã hiểu ra nhiều điều chấp niệm trước kia đã buông bỏ rồi.
Mạnh Hạ Hạ lần đầu thấy ánh mắt nàng ta như vậy bỗng thở dài, nếu nàng ta như vậy từ trước, sớm buông bỏ, thành tâm kính phật đâu đến bước đường ngày hôm nay, khiến mình đi vào đường cùng không quay lại được.
............
" Hoàng hậu nương nương, người kia trở lại rồi".
" Cho hắn vào đi".
" Tham kiến hoàng hậu nương nương, nô tài theo lời căn dặn của người ra ngoài điều tra phát hiện ra vài điểm".
"Linh Quý Phi nô tài đã mang bức họa đi dò hỏi gia đinh trong phủ Phương đại nhân đều không ai biết nàng là ai, cũng chưa hề gặp qua, không hề có chuyện Phương lão gia nhân nghĩa nữ, ngày nhập cung tuyển tú chính mắt họ nhìn thấy Phương tiểu thư kia nhập cung, điều lạ là mấy năm nay chưa hề thấy nàng trở về phủ thăm gia mẫu.
Nô tài qua một vài mối quan hệ trên giang hồ phát hiện ra có một nữ nhân giống trong bức họa, đang cùng một nam nhân khác sống cùng nhau cách xa kinh thành, nghe trong miệng nam nhân kia gọi nữ nhân đó là Tâm nhi, còn về Linh Quý Phi nô tài không thể tìm ra thân phận thật sự".
"Tìm người trong phủ nhà họ Phương đưa vào đây, bổn cung có việc cần đến, cả cặp nam nữ kia nữa canh chừng cho tốt, ta sẽ sớm cần đến họ".
" Giả mạo sao" Kế hậu nở nụ cười thâm hiểm.
.....
Tiểu A Ca Duật An hôm nay vừa tròn một 10 tháng, trong cung trang hoàng mở tiệc, sau những vụ lùm xùm không vui trước đây, hoàng thượng muốn nhân sự kiện đầy tháng của A Ca mọi người cùng vui vẻ, đón một khởi đầu mới.
" Cô cô con đi rồi sẽ về" Mạnh Hạ Hạ thay xong y phục đi ra ngoài, cầm lấy tay Mạnh Hiểu Lam.
" Con đi đi, yên tâm" Mạnh Hiểu Lam đưa tay vỗ vỗ tay nàng để nàng thêm yên tâm.
" Dạ vậy con đi đây" Nàng nắm lấy tay cung nữ bước xuống cầu thang, theo sau là nhũ mẫu đang bồng tiểu A Ca say xưa ngủ ngon giấc.
" Hoàng thượng" Mạnh Hạ Hạ bất ngờ khi nhi nhìn thấy hắn đang đứng dưới sân.
" Trẫm tới đón nàng và hài tử đi thôi" Duật Hy bảo nhũ mẫu đưa A Ca cho hắn bồng, tay còn lại nắm lấy tay Mạnh Hạ Hạ.
" Hoàng thượng ,Linh Quý Phi giá lâm".
Hoàng hậu muốn thể hiện mình là người đoan trang hiền đức, nên đến rất sớm thân thiết cùng các phi tần các trò chuyện, nhìn thấy hoàng thượng cùng nữ nhân khác ân ái đi vào bên ngoài vẫn dịu dàng tươi cười trong lòng lại tức giận không vui, nàng là tân hoàng hậu, hoàng thượng nên nể mặt cùng nàng xuất hiên trước mặt phi tử, bá quan thể hiện phu thê hòa hợp, người như vậy là muốn tất cả mọi người biết tuy nàng là hoàng hậu nhưng vẫn không bằng Linh Quý Phi kia sao.
Hoàng thượng đi tới vị trí chính giữa, bên trái là hoàng hậu, ghế ban phải dành cho Mạnh Hạ Hạ.
Duật Hy vui vẻ bế hài tử tên tay đón nhận sự chúc phúc của quần thần trong triều.
" Cung chúc hoàng thượng". Các quần thần nâng rượu chúc mừng hoàng thượng đã có A Ca đầu tiên, hoàng thất có người nối dõi.
" Ta thay mặt A Ca đón nhận sự chúc phúc của các ái khanh, hôm tiệc giao thừa đã khiến các ái khanh mất hứng rồi, hôm nay là ngày vui các vị cứ tự nhiên".
" Đa tạ hoàng thượng".
" Linh Quý Phi đã có công sinh A Ca ban thưởng một nghìn lượng vàng, hai trăm sấp lụa, Phương đại nhân phong hàm nhị phẩm khâm thử". Trước mặt các bá quân cùng phi tử Duật Hy ban thưởng.
" Cảm tạ hoàng thượng ban thưởng". Mạnh Hạ Hạ cùng Phương đại nhân đi ra quỳ trước hoàng thượng tạ ơn.
Hoàng hậu nhìn Linh Quý Phi đang vui vẻ ôm A Ca trong lòng trông thật chói mắt " Xem ngươi vui vẻ được bao lâu" Nhớ đến lá bài trong tay hoàng hậu lại cười thầm. Nàng định hôm nay sẽ phơi bày sự thật này nhưng nghĩ đến nếu để tất cả các bá quan biết chuyện sau này A Ca vì có mẫu thân sinh không có danh tính, rất khó được chấp thuận kế vị nên quyết định lùi lại để sau, việc này xử lý nội bộ hoàng thất vẫn tốt hơn.
Hoàng hậu luôn tự nhủ lòng nàng là vì sự thanh khiết của hậu cung mà thôi, lo lắng nhận cho A Ca có người mẫu thân không trong sạch như vậy dưỡng dạy , nếu Linh Quý Phi trong sạch ai có thể đụng đến nàng ta. Nhưng nếu nhìn vào mắt Trác Ý Hoa lúc này đây rõ ràng nhận ra ánh mắt đố kỵ của nàng ta đối với Mạnh Hạ Hạ là rất lớn.
Khi nắm được thứ mình ao ước trong tay, sẽ càng mong muốn nhiều thứ hoan nữa, đối với Trác Ý Hoa mà nói trước kia chỉ là một nữ nhân thích cuộc sống yên bình, đến Đức Lan còn không xem Trác phi vào mắt, vận may đến quá nhanh khiến nàng ta quá đỗi bất ngờ, khiến ngôi vị hoàng hậu trở lên vô thực với nàng ta nắm trong tay nhưng lại sợ hãi mất đi, gia tộc nàng không giống như Đức Lan đủ vững mạnh để bảo vệ nàng ta, chỉ cần sơ xuất là quay về vị trí ban đầu, không vị trí ban đầu là không thể còn khốn cùng hơn nữa.
Vốn là buổi tiệc vui chúc mừng A Ca, nhưng bên dưới lại có những người trong lòng khó chịu, đố ghị cũng có ghen tỵ cũng có Ngọc Thấu ngồi liếc nhìn hoàng hậu trong lòng cười thầm, loại được đi nữ nhân đó tất cả sẽ cùng có được thứ mình muốn, ngươi có ngôi vị của ngươi ta có được trái tim của nam nhân mình ái mộ.
Danh sách chương