Hoa Ngu:...
Thái giám thì sao? Thái giám thì không có nhân quyền sao?!
" Phì!" Bên cạnh có người không nhịn được, cười ra tiếng.
Hoa Ngu trợn mắt quay lại.
Hóa ra là tên Lương Nguy Chi.
Bên cạnh hắn còn có một tên trông quen quen...
Hoa Ngu nheo mắt, Lạc Vô Ưu!
Trước đây nàng cũng gây thù chuốc oán với rất nhiều người, chỉ là đối với Lạc Vô Ưu này, cũng không có quan hệ mấy.
Chẳng qua...
Ngoại tổ gia (nhà ngoại) Lạc Vô Ưu là tên phú khả địch quốc, phụ tộc (nhà nội) lại có địa vị lớn ở kinh thành, từ nhỏ được nuông chiều nên tính thẩm mỹ cũng cực cao.
Mỗi lần hắn nhìn thấy Diệp Vũ, ánh mắt cũng keo kiệt không thèm liếc một cái.
Bạch Ngọc Hằng cũng chỉ là tên vờ vịt cao ngạo, còn Lạc Vô Ưu mới thực sự là tên lạnh lùng kiêu ngạo, không coi ai ra gì.
Tự cao tự đại.
Chính vì thế, nàng đối với người này mới có ấn tượng.
Chỉ là trở lại kinh thành lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lạc Vô Ưu.
Lạc Vô Ưu thấy nàng đánh giá mình, cũng nhìn lại, ánh mắt trước sau không hề thay đổi.
" Nô tài của hoàng huynh thật đúng là có bản lĩnh, một tên nô tài mà cũng muốn diễu võ giương oai trước mặt bổn hoàng tử, gan thật lớn!" Suy nghĩ của Hoa Ngu lập tức bị Chu Mặc Ngân đánh gãy.
Nàng thu lại ánh mắt nhìn Lạc Vô Ưu, quay sang liếc Chu Mặc Ngân, nghi hoặc nói:
" Điện hạ nói vậy là không đúng rồi, trời đất chứng giám a! Nô tài tuyệt đối không có diễu võ giương oai trước mặt người, một lần cũng không có!"
Trọng điểm là cái này hả? Lạc Vô Ưu nhếch miệng, nhìn về phía ai đó đang nghiêm túc nói bậy, trên mặt một mạt thích thú.
Ánh mắt vừa rồi của "hắn", làm cho hắn nhớ đến một vị cố nhân.
Bất quá...
"Hắn" không phải.
Tuy rằng ánh mắt rất giống nhau, nhưng người kia dù có bị khi dễ, bắt nạt đến đâu, vẫn cố nhường nhịn chịu đựng.
Không giống...
" Nô tài này tính tình có chút trẻ con, hoàng đệ chê cười rồi." Hoa Ngu vẽ rồng vẽ phượng còn chưa tính, Chu Lăng Thần lại còn phụ họa thêm.
" Chân bổn vương có thể chữa khỏi, tất cả đều là nhờ nô tài này. Đối với bổn vương mà nói, "hắn" không chỉ là một nô tài, hoàng đệ không hiểu sao?"
Ngay khi Chu Mặc Ngân chuẩn bị nổi giận thì Chu Lăng Thần lại khẽ cười, phun ra một câu như vậy.
Nhất thời, xung quanh tĩnh lặng.
Lời Chu Lăng Thần cùng lời Hoa Ngu nói trước đó, rất giống nhau.
Nô tài này, Chu Mặc Ngân không động vào được.
Hoàng thượng cũng đã xế chiều, tại thời điểm mấu chốt này, nếu gây chuyện ầm ĩ, chỉ sợ Chu Mặc Ngân không có hi vọng với ngôi vị.
" Ngươi... "
" Điện hạ!" Gân xanh trên trán Chu Mặc Ngân nổi bạo, thực sự không nhịn được.
Bạch Ngọc Hằng mở miệng trước, ngăn hắn lại.
" Điện hạ, hiện giờ không nên tranh chấp." Ngay cả Dung Triệt cũng thu lại vẻ mặt đểu cáng của mình, cùng Bạch Ngọc Hằng ngăn cản hắn.
Sắc mặt Chu Mặc Ngân cực kỳ khó coi, chưa bao giờ hắn thất thố cùng phẫn nộ như vậy.
Hơn nữa lại là vì một nữ nhân hắn chưa bao giờ đặt trong lòng!
Hắn không thể chịu được!
" Nếu hoàng đệ đã hiểu được, vậy bổn vương đi trước. Còn tên không hiểu chuyện này, bổn vương sẽ xử phạt hắn." Chu Lăng Thần nhướn mày, thu toàn bộ vẻ mặt của Chu Mặc Ngân vào mắt.
Chu Mặc Ngân nghĩ thế nào, hắn cũng không quan tâm.
Chỉ là không ngờ bởi vì hắn, lại làm mình mất thời gian.
Hắn nói xong, không nóng không lạnh nhìn Hoa Ngu một cái, xoay người đi ra ngoài.
Hoa Ngu giật mình, vội chạy theo.
Thái giám thì sao? Thái giám thì không có nhân quyền sao?!
" Phì!" Bên cạnh có người không nhịn được, cười ra tiếng.
Hoa Ngu trợn mắt quay lại.
Hóa ra là tên Lương Nguy Chi.
Bên cạnh hắn còn có một tên trông quen quen...
Hoa Ngu nheo mắt, Lạc Vô Ưu!
Trước đây nàng cũng gây thù chuốc oán với rất nhiều người, chỉ là đối với Lạc Vô Ưu này, cũng không có quan hệ mấy.
Chẳng qua...
Ngoại tổ gia (nhà ngoại) Lạc Vô Ưu là tên phú khả địch quốc, phụ tộc (nhà nội) lại có địa vị lớn ở kinh thành, từ nhỏ được nuông chiều nên tính thẩm mỹ cũng cực cao.
Mỗi lần hắn nhìn thấy Diệp Vũ, ánh mắt cũng keo kiệt không thèm liếc một cái.
Bạch Ngọc Hằng cũng chỉ là tên vờ vịt cao ngạo, còn Lạc Vô Ưu mới thực sự là tên lạnh lùng kiêu ngạo, không coi ai ra gì.
Tự cao tự đại.
Chính vì thế, nàng đối với người này mới có ấn tượng.
Chỉ là trở lại kinh thành lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lạc Vô Ưu.
Lạc Vô Ưu thấy nàng đánh giá mình, cũng nhìn lại, ánh mắt trước sau không hề thay đổi.
" Nô tài của hoàng huynh thật đúng là có bản lĩnh, một tên nô tài mà cũng muốn diễu võ giương oai trước mặt bổn hoàng tử, gan thật lớn!" Suy nghĩ của Hoa Ngu lập tức bị Chu Mặc Ngân đánh gãy.
Nàng thu lại ánh mắt nhìn Lạc Vô Ưu, quay sang liếc Chu Mặc Ngân, nghi hoặc nói:
" Điện hạ nói vậy là không đúng rồi, trời đất chứng giám a! Nô tài tuyệt đối không có diễu võ giương oai trước mặt người, một lần cũng không có!"
Trọng điểm là cái này hả? Lạc Vô Ưu nhếch miệng, nhìn về phía ai đó đang nghiêm túc nói bậy, trên mặt một mạt thích thú.
Ánh mắt vừa rồi của "hắn", làm cho hắn nhớ đến một vị cố nhân.
Bất quá...
"Hắn" không phải.
Tuy rằng ánh mắt rất giống nhau, nhưng người kia dù có bị khi dễ, bắt nạt đến đâu, vẫn cố nhường nhịn chịu đựng.
Không giống...
" Nô tài này tính tình có chút trẻ con, hoàng đệ chê cười rồi." Hoa Ngu vẽ rồng vẽ phượng còn chưa tính, Chu Lăng Thần lại còn phụ họa thêm.
" Chân bổn vương có thể chữa khỏi, tất cả đều là nhờ nô tài này. Đối với bổn vương mà nói, "hắn" không chỉ là một nô tài, hoàng đệ không hiểu sao?"
Ngay khi Chu Mặc Ngân chuẩn bị nổi giận thì Chu Lăng Thần lại khẽ cười, phun ra một câu như vậy.
Nhất thời, xung quanh tĩnh lặng.
Lời Chu Lăng Thần cùng lời Hoa Ngu nói trước đó, rất giống nhau.
Nô tài này, Chu Mặc Ngân không động vào được.
Hoàng thượng cũng đã xế chiều, tại thời điểm mấu chốt này, nếu gây chuyện ầm ĩ, chỉ sợ Chu Mặc Ngân không có hi vọng với ngôi vị.
" Ngươi... "
" Điện hạ!" Gân xanh trên trán Chu Mặc Ngân nổi bạo, thực sự không nhịn được.
Bạch Ngọc Hằng mở miệng trước, ngăn hắn lại.
" Điện hạ, hiện giờ không nên tranh chấp." Ngay cả Dung Triệt cũng thu lại vẻ mặt đểu cáng của mình, cùng Bạch Ngọc Hằng ngăn cản hắn.
Sắc mặt Chu Mặc Ngân cực kỳ khó coi, chưa bao giờ hắn thất thố cùng phẫn nộ như vậy.
Hơn nữa lại là vì một nữ nhân hắn chưa bao giờ đặt trong lòng!
Hắn không thể chịu được!
" Nếu hoàng đệ đã hiểu được, vậy bổn vương đi trước. Còn tên không hiểu chuyện này, bổn vương sẽ xử phạt hắn." Chu Lăng Thần nhướn mày, thu toàn bộ vẻ mặt của Chu Mặc Ngân vào mắt.
Chu Mặc Ngân nghĩ thế nào, hắn cũng không quan tâm.
Chỉ là không ngờ bởi vì hắn, lại làm mình mất thời gian.
Hắn nói xong, không nóng không lạnh nhìn Hoa Ngu một cái, xoay người đi ra ngoài.
Hoa Ngu giật mình, vội chạy theo.
Danh sách chương