Hình như đã uống hết rượu, cả khuôn mặt Hoa Ngu cùng Yên Chi vẫn như thường. (?)

" Loảng xoảng!" Bầu rượu trống rỗng, Hoa Ngu tiện tay ném đi, khóe mắt tràn đầy ý cười.

Lại nhìn Yên Chi trong ngực mình bị rượu làm cho ho khan.

Búi tóc vốn đẹp đã có chút lộn xộn.

Cả người hơi chật vật.

" Gia còn chưa làm cái gì mà ngươi đã như vậy rồi." Hoa Ngu nâng cằm nàng ta lên, trêu đùa nói.

" Bịch!" Đúng lúc này lại vang lên một tiếng động lớn.

Hoa Ngu híp mắt lại, nhìn đến khuôn mặt chẳng khác gì Tu La địa ngục của Chu Mặc Ngân, sau đó liếc đến bàn thức ăn đã bị đạp đổ.

Động tác thình lình này của hắn, khiến nhiều người kinh ngạc.

Nói thực, hành động của Hoa Ngu tuy có chút kinh hãi thế tục nhưng vẫn là cảnh đẹp ý vui, cũng không đến mức không chấp nhận được.

Nhưng đó là người bình thường nghĩ như vậy! Chu Mặc Ngân không nghĩ như thế!

Ở đây, chỉ có duy nhất Chu Mặc Ngân biết Hoa Ngu là nữ nhân.

Nhìn Hoa Ngu như vậy, hắn lòng như lửa đốt, cảm giác khó chịu như đồ của mình bị người khác nhòm ngó!

Loại cảm giác này, cực kỳ khó chịu.

Thậm chí khiến hắn không kiểm soát được mình!

" Ngươi xuống đây cho ta!" Hắn chỉ vào Hoa Ngu, mặt mày dữ tợn.

" Ai! Tứ điện hạ, ngài... " Vương ma ma nghe được tin liền chạy tới, thấy xung quanh hỗn độn thì trợn tròn mắt.

" Điện hạ là làm sao vậy? Vị công tử này nhảy cũng tốt ấy chứ, có chuyện gì sao?" Bên trong đang hỗn loạn thì một thanh âm nhàn nhạt phóng tới.

Chu Mặc Ngân liếc mắt, là Lạc Vô Ưu!

Lạc Vô Ưu năm nay vừa mới hai mươi, là đích tử duy nhất của Thái phó đương triều.

Tính cách người này kiêu ngạo ương ngạnh, không coi ai ra gì, trong kinh này chính là công tử bột!

Nếu nói Lương Nguy Chi là một tên ngu ngốc thì người này chính là một tên nham hiểm.

Hắn dùng mọi thủ đoạn để tính kế người khác, hơn nữa lại còn vô pháp vô thiên, là nhân vật khiến người ta phải đau đầu.

Chu Mặc Ngân không nghĩ hôm nay lại gặp Lạc Vô Ưu ở đây.

Ngay từ đầu, hắn chỉ chú ý đến Hoa Ngu.

Lúc này Lạc Vô Ưu mở miệng, ngữ khí tựa hồ chỉ coi Hoa Ngu là một nữ tử trêu chọc một phen.

Lạc Vô Ưu tỏa sáng ngời ngời khiến Lương Nguy Chi với khuôn mặt sưng phù bên cạnh tựa như không tồn tại.

Mà Lương Nguy Chi đối với Hoa Ngu, vẫn còn nhớ rất rõ!

Lúc nhìn thấy Hoa Ngu, hắn lập tức nghiến răng nghiến lợi!

" Hoa Ngu! Lăn xuống đây cho bổn hoàng tử! Tai ngươi có vấn đề sao?!" Chu Mặc Ngân kiềm chế tức giận, Lạc Vô Ưu đứng phía sau hắn, hắn còn chưa muốn đối đầu với Lạc thái phó!

Bây giờ không phải là lúc gây xung đột với Lạc Vô Ưu, cơn tức này, đương nhiên là Hoa Ngu gánh!

" Bốp!" Trên đài, Hoa Ngu đánh cái bốp, hình như có chút say.

Nàng buông tay Yên Chi ra.

Nàng vừa thả tay, Yên Chi đã vội lùi về sau vài bước, cũng không biết người này làm như thế nào, túm tay nàng (YC) dùng không nhiều lực, nhưng nàng lại giãy không ra.

Hoa Ngu cũng không để ý, híp mắt nhìn nàng ta.

Đi đi lại lại cũng có chút men say, cả người lắc lư, sau đó cười hì hì đi xuống đài.

Nàng vừa xuống, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Update: 2/12/2019
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện