Vừa mở cửa vào phòng, cảnh tưởng đầu tiên đập vào mắt là con gấu nhỏ hư hỏng, ngang tàng, hóng hách Bao Tử đang nằm lật ngửa trong lòng Hoa Dung, để nàng xoa xoa cái bụng căn tròn của nó. Con gấu chết tiệt! Bao Tử chết tiệt! Lúc tao muốn ôm mày thì mày lại giãy dụa hoặc tìm mọi cách để thoát khỏi bàn tay của tao. Giờ mày lại nằm ngoan ngoãn như thế kia, bộ định dùng cái vỏ bọc dễ thương khả ái của mày để lấy lòng mỹ nhân sao, cái thứ mập mạp khốn kiếp!.

Tề Tiểu Khả mặt chau mày chau đi tới đặt hộp gỗ xuống bàn, lực đạo có hơi mạnh một chút. Hoa Dung vui vẻ thả Bao Tử xuống, nó lập tức chạy đến dưới bàn nhỏ, theo sau là Hoa Dung. Nàng ngồi xuống bàn, từ tốn rót một ly trà cho mình, Tề Tiểu Khả dĩ nhiên phải làm bổn phận của một nô tài, đó là lấy mấy đĩa điểm tâm ra khỏi hộp gỗ sắp lên bàn. Bao Tử là một tên quỷ nhỏ, ngửi thấy mùi thức ăn dĩ nhiên nó liền lon ton quấn quít dưới chân của Tề Tiểu Khả, dùng cặp mắt long lanh tròn tròn mà nhìn cô. Tề Tiểu Khả không thèm để ý đến nó, cô vẫn làm việc của mình, sau khi các đĩa đều được bày đầy trên bàn, cô mới thu dọn lại hộp gỗ.

"Nô tài thân phận nhỏ nhoi, không kiếm được đồ ngon, ủy khuất công chúa phải dùng tạm những món này vậy". Tề Tiểu Khả gãi gãi đầu cười cười.

"Có cá có thịt đã là tốt lắm rồi. Bây giờ bổn cung là đang lẩn trốn, còn có thể đòi hỏi cao hay sao?". Hoa Dung rất ôn hòa đáp lại. Nàng cũng không ngần ngại gắp điểm tâm bỏ vào bát. Mỗi ngày nàng dùng bữa đều có rất nhiều món, một mình nàng sức yếu làm sao ăn được nhiều như vậy, cũng chỉ là động đũa gắp vài miếng thịt cá cùng một bát cơm nhỏ đã đủ khiến nàng no căng. Lúc này tuy chỉ có vài ba món điểm tâm nhưng nàng lại không thấy chán ghét, ngược lại là rất vui vẻ hài lòng.

Nhìn Hoa Dung hài lòng từ tốn ăn những món tầm thường kia, bản thân có một chút xấu hổ. Nàng thân phận công chúa cao quý, mỗi ngày đều ăn sơn trân hảo vị, hôm nay lẩn trốn ở chỗ của mình lại phải ủy khuất nàng dùng đồ ăn kém như vậy, thật là hổ thẹn. Hi vọng chiều nay chỗ tiểu Phương tử có chút đồ tốt, để nàng có thể ăn một bữa ngon một chút, nhìn nàng gầy như vậy bản thân Tề Tiểu Khả cũng có chút thương xót.

Lúc này Tề Tiểu Khả mới có thời gian để ý con thú nhỏ đang chạy vòng vòng dưới chân mình nãy giờ. Cô thật sự muốn đá cho nó một cái văng ra xa mười mét khỏi về luôn, rõ ràng khi nãy đã cho nó ăn no, còn đích thân đút cho nó, giờ nó lại chạy đến đây quấn quít lấy chân mình là muốn vòi ăn đây mà!. Tề Tiểu Khả chộp lấy phần thịt dư trên gáy của Bao Tử, một tay xách nó lên, lơ lửng giữa khoảng không như cái lồng đèn. Bao Tử nũng nịu vung vẩy bốn cái chân ngắn ngủn của mình, nó cố biểu hiện muốn nói với Tề Tiểu Khả là thả nó ra, nhưng nó lực bất tòng tâm, không thoát nổi.

"Sao mày không giãy nữa đi? Hả? Đồ tham ăn". Tề Tiểu Khả vẫn giữ im nó trong trạng thái lơ lửng, cô biết nếu mà để nó thoát được thì nó sẽ lặp tức nhảy lên bàn điểm tâm ngay.

Bao Tử vẫn không thèm động đậy, Tề Tiểu Khả nắm hết tẩy của nó rồi, nó là đang giả vờ giận dỗi đây mà, cô dùng tay còn lại nhéo phần mỡ dưới bụng nó "Ngươi xem ngươi đi! Có nhiều mỡ như thế này, ngươi cũng sắp thành một con heo rồi!".

Hoa Dung bật cười với sự trẻ con của chủ tớ hai kẻ này. Một người rõ là đã lớn như vậy lại còn tính khí trẻ con gây sự với một con gấu nhỏ.

"Được rồi, đừng nắm nó như vậy nữa. Nó không thích bị người khác nắm như vậy". Hoa Dung đưa tay đón lấy Bao Tử từ trong tay Tề Tiểu Khả, cưng chìu ôm nó vào lòng, lại gắp vài miếng thịt đút cho nó.

Tề Tiểu Khả vỗ trán thầm cảm thán trong lòng, con gấu ma lanh như mày có số hưởng, được cả mỹ nhân tận tay đút cho cơ mà!. Tề Tiểu Khả hậm hực ngồi xuống, tự rót cho mình một ly trà rồi một hơi uống cạn, ánh mắt sắc bén vẫn nhìn chăm chăm Bao Tử.

Dùng xong bữa sáng, Tề Tiểu Khả đến phiên trực rồi. Vốn dĩ hôm nay cô trực phiên đêm nhưng Vân Tình nói ban ngày nàng có việc cần xuất cung nên kêu cô thay chỗ nàng. Tề Tiểu Khả ngậm ngùi gật đầu chấp nhận, ai bảo nàng giúp mình làm guitar chứ, coi như trả ơn cho nàng. Vậy là hôm nay Tề Tiều Khả lĩnh nguyên hai phiên trực giữa trưa và nửa đêm, hơi mệt đấy.

Tề Tiểu Khả thu dọn xong bát đũa, chỉnh trang lại rồi mới hướng Hoa Dung đang ngồi bên kia, nói "Công chúa, nô tài đến phiên trực phải đi, người nếu như không có việc gì cần thì đừng ra khỏi phòng. Ngày mai Vân Tình mới trở về nên sẽ không có ai lai vãng gần đây. Phía trong giường có một khe trống, nếu như có ai tới người hãy trốn ở trong đó, sẽ được an toàn!".

Tề Tiểu Khả căn dặn rất kĩ, cô không chỉ lo sợ nếu Hoa Dung bị phát hiện thì ngay cả mình cũng bị xử tội vì chứa chấp công chúa bỏ trốn. Hoa Dung biết người kia là lo lắng mình sẽ bị người khác phát hiện, nàng nở nụ cười mỉm gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Thấy thái độ của nàng chắc chắn như vậy Tề Tiểu Khả cũng đã yên tâm phần nào, xoay người đi khỏi.

Hoa Dung một mình ở trong phòng ngây ngốc, nàng cảm thấy có chút buồn chán liền đem Bao Tử đang ngủ trên giường kia ôm vào trong lòng, đùa nghịch với nó. Bao Tử giống tính của Tề Tiểu Khả, nó ghét bị người khác làm phiền khi ngủ, vì vậy nó liền bực bội thoát khỏi vòng tay của Hoa Dung mà chạy thẳng ra khỏi phòng.

Hoa Dung úng túng lặp tức đuổi theo nó. "Ngươi đứng lại! Đừng có chạy ra khỏi đây! Đợi ta với!".

Mặc kệ Hoa Dung vẫn theo ở phía sau, Bao Tử vẫy vẫy cái đuôi ngắn chạy về nơi ở của chủ nhân nó.

-----Hết Chương 24-----

Tác giả: Thật sự xin lỗi vì sự chậm trễ của ta, nay ta đã trở lại rồi đây. Ta đang phải bận rộn với hai truyện khác nên thời gian ra chương của bộ này sẽ có thể hơi chậm hơn, mong mọi người thứ lỗi. Mọi người có thể qua bên hai bộ kia của ta lướt dạo vài vòng trong khi chờ ra chương mới a. Thật xin lỗi, thật xin lỗi a~~~

Bộ 1, link: https://my.w.tt/ykNDrFg1KP

Bộ 2, link: https://my.w.tt/aUatWRm1KP

(Ảnh cosplay, tạo hình của Hoa Dung cũng giống vậy á.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện