Khuynh Triều ở phòng bên cạnh, nghe tiếng gọi thất thanh của Linh San thì bước ra cửa nhìn. Nàng vội ôm lấy tay con mình, nói:

- Sai thích khách đến đây, ta nhất định phải giết hắn!- Linh San ngữ khí nặng nề, trong lòng hừng hực khí thế. Không ngờ, có người nói không giữ lời, còn dùng chiêu không được nghĩa khí tí nào. Khuynh Triều thản nhiên hỏi:

- Có chuyện gì ư? - Cái tên đó đòi mẹ trả lại gấp 3 lần số tiền đã đưa! Hắn là ăn cướp ư?- Linh San vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng nói.

Bắt người ta bỏ 1 khoản tiền lớn chỉ để ngủ 1 đêm, còn dùng thuốc mê, đủ thứ chiêu trò để người ta không động thủ thì có khác gì lừa đảo cướp tiền đâu chứ, lươn mà lại chê lịch!

- Thì mẹ cứ đưa đi.- Đây chẳng phải là cách giải quyết tốt đẹp nhất à?

- Không được, ta phải giết hắn!- Linh San hét lên. Cái tên đó đã sờ soạng khắp nơi rồi, còn chưa đủ tiền nữa hay sao? Nữ nhi bị sàm sỡ còn phải trả thêm tiền? Nàng đâu có thuê trai bao!

- Mẹ đánh không lại mới chạy sang đây tìm con đúng chứ?- Khuynh Triều chán nản hỏi. Linh San gật đầu khí thế, mong tìm được sự đồng cảm của trượng phu trước mặt.

- Vậy con sang đánh hắn là được chứ gì?- Khuynh Triều nhếch mép. Linh San cảm động ôm lấy con mình, cổ vũ:

- Con cố lên, đánh không lại thì chạy, 2 mẹ con mình cùng đánh!

Ôi trời, quân tử sao lại đánh chơi đánh hội đồng? Khuynh Triều cũng ậm ừ cho qua rồi cầm kiếm đi sang phòng bên cạnh:

- Mẹ đi đốt đèn đi, con lo được rồi!

Nuôi con 10 năm đúng là đáng đồng tiền bát gạo mà. Linh San vui vẻ cầm mấy cái hoa sen giấy chạy ra bờ sông chờ tin vui từng Khuynh Triều, đi được 3 bước lại xoay lại lớn giọng nhắc nhở:

- Con nhất định phải đánh hắn sưng như cái đầu heo, xem hắn còn dám đòi tiền lại nữa không!

Khuynh Triều gật đầu, đẩy cửa phòng bên cạnh đi vào. . .

Vương Kim đang mở nắp bình rượu trên bàn thích thú thì kết cấu bên trong, rõ ràng là có 2 ngăn đựng rượu tách biệt, trên tay cầm có 1 viên bi, chỉ cần lăn nhẹ sẽ đổi được rượu. Thấy Khuynh Triều bước vào, hắn ngẩng đầu lên hỏi:

- Mỹ nhân ban nãy đâu rồi?

- Sư phụ gạt ai vậy? Mặt nạ xấu chết đi được!- Thằng bé khinh bỉ liếc. A, thì ra lộ tẩy rồi. Vương Kim nở nụ cười:

- Con sang đây để làm gì?

- Đưa tiền cho người. Con biết hiện giờ người đang rất cần khoản tiền này!- Thằng bé lấy 1 xấp ngân phiếu giấu trong túi áo đặt lên bàn. Vương Kim thở dài:

- Mẹ con dễ dàng trả cho ta gấp 3 ư?

- Người biết cô ấy là mẹ con à?- Khuynh Triều lật tẩy cha mình, khóe miệng cong cong.

Thằng nhóc này được lắm, nếu tiếp tục nói chuyện này, e là cái gì cũng bại lộ.

- Con sang Đại Sở mục đích là gì?- Vương Kim hỏi.

- Bình phong là mở thêm chi nhánh Xuân Hoa lầu, cái chính là... cái đó chỉ có mẹ mới biết!- Khuynh Triều nửa úp nửa mở khiến người ta tò mò. Vương Kim chép miệng:

- Ta lấy 6000 lượng này liệu có quá đáng lắm không?

- Đây không phải 6000 lượng, mà là 6 vạn lượng. Người bỏ phiếu thấp nhất cũng đã 1500 lượng. Sư phụ, người bỏ phiếu áp chót nhưng con đã tráo phong thư của tri huyện cho người được gặp mẹ con!

Nghe Khuynh Triều nói vậy, trong lòng Vương Kim cảm thấy chua chát, hiện giờ hắn còn không bằng 1 tri huyện cỏn con. Vương Kim cảm thấy mình vẫn không nên nhận 6 vạn lượng của nữ nhân này!

- Hiện giờ con cho người nợ, đợi khi phục quốc xong thì trả!- Khuynh Triều ung dung đẩy xấp ngân phiếu về phía Vương Kim. 6 vạn lượng ấy so với gia tài mà mẹ có, chỉ là con số nhỏ. Không hẳn thứ gì cũng được mua bằng tiền. . .

- Sao?- Vương Kim nửa cười nửa không hỏi lại.

- Chẳng phải người đang điều động binh quyền để phục quốc ư? Số tiền này đủ để mua lương thực, thuốc men, vũ khí!- Khuynh Triều không ngần ngại đi vào cái chính. Vương Kim bất lực thở dài, cầm lấy 6 vạn lượng:

- Đa tạ con trước!

- Sau này hẳn báo ân.- Khuynh Triều đứng dậy cúi người chào, dợm bước đi.

- Mẹ con đang ở đâu? Ta sẽ đến đa tạ!- Vương Kim thấy lòng mình không hề dễ chịu khi nhận tiền của Linh San, khẽ cúi đầu.

- Ở bờ sông. 6 vạn lượng đủ thí mạng của mẹ đó, đừng đa tạ làm gì, vẫn chưa biết chuyện này đâu!- Khuynh Triều tiếp tục đi, không từ mà biệt biến mất.

Bờ sông khuya yên ắng, bây giờ đã là nửa đêm, gió thổi lành lạnh. Linh San ngồi trên cây cầu làm bằng ván gỗ, cẩn thận thả từng hoa sen lấp lánh. Cả dòng sông tối đen được nhuộm màu vàng sáng rực. Vương Kim đứng nấp ở cái cây phía sau, lặng lẽ nhìn người con gái trong tim mình.

- Hôm nay, con không cầu trời cho Vương Kim sống lại nữa, thuyết thực hơn, con cầu trời cho mình gặp lại hắn!- Linh San chắp tay trước mặt, ngẩng đầu nhìn ánh trăng treo tít trên cao.

Thuyết thực hơn ở chỗ nào nhỉ? Người đã chết cũng có thể gặp được sao? Vương Kim bỗng cảm thấy mình có lỗi nhưng chỉ biết đứng từ phía xa nghe tim mình quặn thắt. Không ngờ, 10 năm rồi nàng ấy vẫn giữ thói quen đốt đèn như thế. . .

- Gặp hắn rồi sẽ làm gì ư?- Linh San đột nhiên tự hỏi mình. Câu hỏi ấy cũng chính là câu hỏi trong đầu Vương Kim. Gặp lại nhau... sẽ làm gì trước tiên?

- Nếu hắn thân tàn ma dại, con sẽ thấy mình có lỗi. Ngược lại, nếu hắn vẫn còn sống sung túc thì... con nhất định sẽ không tha thứ cho hắn!- Linh San cất cao giọng cảnh cáo rồi lại nhỏ nhẹ như con mèo con.- Có khi nào hắn bị tên họ Sở kia tra tấn, đánh đập, hành hạ đến nỗi mất trí, gặp con cũng không nhớ?

Vương Kim phì cười, mất trí nhớ ư? Bất luận có quên sạch mọi thứ thì chỉ cần việc đó có liên quan tới nàng hắn vẫn sẽ nhớ.

- Sao con buồn ngủ quá vậy nè?- Linh San ngáp dài 1 cái, vươn vai cho đỡ mỏi rồi lại ôm đầu gối lảm nhảm.- Hắn có chết thì cũng phải thấy xác, hắn mà phản bội con thì con sẽ băm xác hắn ra cho vịt ăn, thủ tiêu trước khi thái hậu và nải nải biết!

Đáng sợ vậy sao? Vương Kim nhếch mép. Giọng nói của người đằng trước nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hút. Khuôn mặt bé nhỏ vùi vào đầu gối của mình ngủ thiếp đi. Đứng nhìn hơn nửa canh giờ, Vương Kim mới từ từ bước ra, cởi áo khoác trên người khoác cho Linh San. Hắn cẩn thận bế nàng dậy, nhẹ nhàng đưa về Xuân Hoa lầu.

Nằm trong lồng ngực rắn chắc, Linh San cựa mình, mắt nhắm mắt mở hỏi:

- Ê, ngươi là ai? Vương Kim hả?

Vương Kim nín thở im lặng, Linh San lại nhắm mắt ngủ, phù, thì ra chỉ là nói mớ.

- Ê, ngươi mà động vào ngân lượng của ta, ta thí mạng với ngươi!- Người con gái nhỏ bé bỗng dưng hét lên, tay vung cao cứ như đang cầm dao. Ngân lượng quan trọng đến thế ư? Xem ra 6 vạn này mất đi, chắc chắn có người đau lòng gần chết.

Vương Kim đã lâu lắm rồi không thấy lòng mình vui vẻ như thế. Phải chi, trái tim nàng ấy không làm bằng sắt thì có lẽ cả 2 đang hạnh phúc tận hưởng khoái lạc trần gian?

Đặt Linh San lên giường, hắn chưa vội bỏ đi, ngồi cạnh bên ngắm nhìn khuôn mặt yêu kiều ấy thật lâu. Bây giờ mới thấy, dáng ngủ, thói quen khi ngủ của nàng ta rất xấu. Tay chân dang rộng hình chữ đại, vẻ mặt lúc nào cũng cau có, lâu lâu còn thốt lên vài câu cảnh cáo, chả hiểu sao đến khi ngủ còn nặng lòng như thế!

Trời tờ mờ sáng, Vương Kim vuốt nhẹ mấy sợi tóc mai trên trán nàng, cúi xuống hôn lên trán thật nhẹ rồi phi thân ra cửa sổ đi mất. . .

Tương phùng lần này không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại. . .

********

- Khuynh Triều, Khuynh Triều ơi! Mẹ bị mất 6 vạn lượng? Aaaaaaaa...- Có đúng vậy không? 6 vạn lượng không cánh mà bay rồi?

Sau khi đếm rất kỹ, lục hết những nơi tôi cho là mình có thể giấu tiền bạc ở đó thì mất đúng 6 vạn lượng. Không phải 6 lượng mà là 6 vạn lượng đó! Trời ơi, tim tôi đang quặn thắt đây nè!

Khuynh Triều nhìn tôi nhún vai, vẻ mặt vô tội. Tối qua... không gặp cái tên Hoàng Minh Thống đó nữa, rất có khả năng hắn ôm tiền bỏ chạy. Khuynh Triều từ trước tới nay đều không màng tiền bạc giống Tiểu Yến, vậy nên chỉ có 1 khả năng... tên Hoàng Minh Thống ấy ăn cắp 6 vạn lượng bỏ trốn!

- Mẹ biết rồi, là cái tên vô sỉ tối qua đến đây lấy cắp, mẹ nhất định sẽ truy ra tên đó lấy lại 6 vạn. Thuê 50 hắc y nhân võ công cao cường cũng chưa đến 1000 lượng!- Tôi đập bàn cái ầm, hạ quyết tâm đòi lại ngân lượng. . .
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện