Đâu lại vào đấy, thái hậu và Lão Phật Gia chuyển đến sống cùng tôi, thêm A Tú bầu bì phải chăm sóc nên ý định đi Đại Sở của tôi cũng bị hoãn vô thời hạn.

Liêu Kinh Bảo tăng cường tán tỉnh tôi hơn nữa sau khi biết thân phận của mình bị bại lộ. Hết lần này đến lần khác đến xin thái hậu nói đỡ, mua chuộc Tiểu Yến lấy tin tức. Tôi chỉ sợ mình... thủ tiết không được bao lâu nữa!

******

- Tống Hạo huynh, Vương Minh huynh...- Tiểu Yến len lén lẻn vào ngôi nhà rộng lớn ở phía trước rừng cây. Hôm nay chờ mãi mà chẳng thấy hai người đó đến học, con bé đành vào tận nhà người ta tìm hiểu nguyên nhân.

Ấy chà chà, nhà bếp gì mà rộng đến thế, cứ tưởng gian bếp ở tửu lầu của gia đình là lớn nhất rồi chứ, ai dè còn có một nhà bếp xấp xỉ ở đây. Bên ngoài lính gác cứ lượn lờ mãi, bọn họ thuê chi mà nhiều người quá vậy!

Tiểu Yến rón rén chạy vào bên trong, nghe có tiếng nhạc như đang mở tiệc, chạy lòng vòng khắp các nơi mới thấy được nhà chính, háo hức trèo lên nóc nhà xem ké bữa tiệc. Thì ra hai huynh đệ nhà sư phụ đang ăn tiệc nhưng mặt Vương Minh thì cứ nhăn nhó như khỉ ăn ớt, trông xấu chết đi được, chỉ có Tống Hạo vẫn bình thản, từ tốn uống trà.

Bữa tiệc chia ra làm 2 dãy bàn, 1 bàn đối diện nhà họ Liêu toàn là người đến từ các nước khác, mắt xanh, tóc bạc đều có đủ. Mấy cô nha hoàn mặc quần áo sặc sỡ vẫn múa may quay cuồng ở giữa. Tiểu Yến liếc nhìn đến người phụ nữa xinh đẹp như tiên ngồi cạnh Vương Minh. Nàng ấy đẹp mặn mà, sắc xảo như vậy, đoán chắc chính là mẹ của Vương Minh bởi Tống Hạo vài lần có nhắc, cô của mình xinh đẹp giống như... Tiểu Yến vậy?!

Nếu so sánh với mẹ mình thì vẫn chưa biết ai hơn ai, Linh San mẫu thân dù không trang điểm nhưng khí chất lúc nào cũng hơn người. Nếu ví mẹ là ngọn lửa cháy bỏng, thiêu đốt mọi ánh nhìn thì người đàn bà này lại dịu êm như làn nước, càng nhìn càng thấy mát mắt.

Sư phụ hôm nay mặc bộ y phục thêu hình rồng màu vàng, đội mão vàng cứ như... hoàng đế.

.

.

.

.

Tiểu Yến đã rõ, đây không phải cái nhà lớn, mà là hoàng cung. Sư phụ không phải vương gia giàu có mà là hoàng thượng. Vậy... Tống Hạo huynh chính là thái tử, Vương Minh là hoàng tử? Người đàn bà ngồi ở dưới kia là đệ nhất mỹ nhân Liêu quốc- quận chúa Liêu Bối Nhi. Ái chà chà, 8 tháng qua con bé vẫn không hề hay biết vì không quá quan tâm lắm đến gia cảnh người khác, giờ thì được mở mang tầm mắt rồi. Suốt thời gian ấy, con bé chơi với vua như chơi đùa với con cún nhỏ vậy! (Lúc đầu Win gọi Liêu Bối Nhi công chúa là sai, quận chúa mới đúng, nên chúng ta sửa cách xưng hô nhé! :D So sorry, very sorry!)

- Hôm nay tại hạ đến đây để dâng tặng quận chúa viên dạ minh châu quý giá nhất trần gian!- Một người đàn ông ngồi đối mặt Tống Hạo nói trước. Cả bàn tiệc đổ dồn ánh mắt vào chiếc hộp gỗ điêu khắc tinh xảo hắn ta cầm trên tay. Tiểu Yến cũng tập trung ngắm nhìn.

Chiếc hộp mở ra, 1 thứ ánh sáng kỳ diệu khiến người ta chói mắt. Choa, người này dám ăn cắp viên ngọc trấn thủy của Đông Hải Long Vương hay sao mà có viên ngọc trai to như trứng ngỗng thế? Đã vậy còn phát ra thứ ánh sáng lạ kỳ kia. Tiểu Yến lại đưa mắt nhìn về phía quận chúa, nàng ta chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, không mấy quan tâm.Vẻ mặt của Vương Minh cũng không khá khẩm hơn mẹ mình là bao, đúng là 1 khuôn đúc ra!

- Viên dạ minh châu quả thực rất đẹp nhưng có là gì so với thạch lục bảo phong thủy của ta kia chứ. Chỉ cần đặt viên thạch lục bảo này ở phòng ngủ, nhất định sẽ phát tài, làm việc gì cũng suông sẻ!- Một người đàn ông mắt xanh, tóc bạc nhìn rất lạ lên tiếng. Viên thạch lục bảo vừa được mở ra thì viên dạ minh châu lại bị lu mờ, nhìn nó cứ như được ráp lại từ muôn ngàn mảnh nhỏ được cắt tinh xảo, đạt đến trình độ xuất quỷ nhập thần. Tiểu Yến làu bàu trong cổ họng:“Nếu hôm nào táo bón, đặt viên ngọc lục bảo này ở nhà xí thì có thuận lợi hơn không nhỉ?”, nói xong còn tự mãn cười 1 cái.

Đúng lúc nhìn xuống lại thấy ánh mắt như dao găm của Vương Minh liếc về chỗ hở trên nóc, xiên vào mặt mình như muốn ăn tươi nuốt sống. Tiểu Yến giật mình lùi lại phía sau thì vướng phải miếng ngói, ngồi phịch xuống, trật chân. Không xong rồi, không xong rồi, nắng trưa sắp lên rồi, thế nào ông trời cũng cho thần nắng thiêu chết nha đầu nhiều chuyện này thôi. A ha, chân đau thế này thì làm sao xuống bên dưới đây? Huhu...

Đang ngồi than trời trách đất thì bên cạnh có tiếng động, Vương Minh bước đến ngồi cạnh Tiểu Yến, vẻ mặt thấy rõ khinh thường, khóe môi nhếch lên châm chọc. Tiểu Yến không hơi đâu cãi nhau, đưa tay xoa xoa cái chân bị trật.

- Leo lên đây được mà không xuống được à?- Vương Minh thích thú ngắm nhìn gương mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt nhưng lại đáng yêu lạ thường kia.

- Lát nữa chân ta hết đau thì ta tự xuống!- Tiểu Yến chu môi. Tên đáng ghét, dù sao thì cũng chỉ xem ké bữa tiệc, có ai mất miếng thịt nào đâu.

- Chân bị gì thế?- Vương Minh nghe vậy liền nhón người qua nhìn cái tay đang xoa xoa nắn nắn chân phải của Tiểu Yến. Con bé bực bội gắt gỏng:

- Không phải việc của huynh!

Liền bị Vương Minh đánh cái bốp vào cái tay đặt trên chân, trực tiếp dùng tay của mình xoa nắn. Tiểu Yến đau khổ muốn hét lên nhưng không dám, bên dưới buổi tiệc vẫn đang diễn ra tiếp tục.

- Chịu đau một chút, chỉ bị bong gân thôi.- Vương Minh trấn an.

- Huynh nhẹ tay một chút đi mà!- Tiểu Yến mếu máo, nước mắt sống cũng tự động chảy ra theo phản xạ chứ chẳng phải khóc. Nhìn bộ mặt méo mó vì đau của Tiểu Yến, Vương Minh không nén nổi, phì cười.

- Có gì vui đâu chứ!- Tiểu Yến vẫn bực tức liếc thằng nhóc. Vương Minh búng tay lên trán nha đầu ngỗ ngược này, làm ơn còn mắc oán, luôn mồm mắng chửi này nọ mới chịu được hay sao ấy.

- Ây da, còn búng vào trán người ta nữa, sợ người ta đau chưa đủ chết hả? Sợ người ta đau chân thì không nhức đầu à?- Con bé giảy nảy lên làm Vương Minh chồm tới, hoảng hồn đưa tay bịt miệng nữ nhân ồn ào kia lại.

Tiểu Yến ngưng la hét, bờ môi chạm vào lòng bàn tay của Vương Minh làm thằng bé cảm thấy trong người... không được khỏe, sức lực theo cơn gió vừa thổi qua bay đi mất. Tiểu Yến nhìn chăm chăm vào khuôn mặt đỏ bừng của người đối diện, bất giác cũng đỏ mặt theo, bặm môi lại. Từng hành động cử chỉ tí tẹo ấy đều lọt vào mắt Vương Minh. Thằng bé bỏ tay xuống, nói nhỏ:

- Còn la hét nữa ta đẩy muội xuống có tin không? Tin, Tống Hạo nói thì còn có thể nghĩ là đùa, nhưng Vương Minh nói thì là thật đấy. Tiểu Yến đột nhiên phì cười:

- Mặt huynh đỏ hơn quả gấc chín rồi!

- Có...có sao?- Vương Minh đưa tay lên mặt mình chỉ thấy hơi nóng do nắng chiếu, khịt mũi.- Định ngồi ở đây cho nắng thiêu cháy đen luôn ư?

Nói xong liền xoay lưng lại, vỗ vỗ lên vai mình:

- Lên đi, huynh cõng muội xuống!

- Cõng nổi không đấy?- Tiểu Yến ơi là Tiểu Yến, đừng có nói lời cay đắng mất mặt nhau như thế có được không? Biết người ta cõng không nổi thì tìm cách từ chối, đâu cần nói thẳng mặt sỉ nhục trượng phu chứ! Vương Minh mặt mày xám ngoét, xoay người lại, dốc con bé lên vai như vác túi gạo. Giờ thì hiểu rồi, tiểu cô nương không quá 30 cân chẳng lẽ vác không nổi, khinh thường sức lực với võ công của người ta tí tí thôi, khinh thường chi mà to to vậy?

Sau khi xuống đất an toàn, Vương Minh đặt Tiểu Yến ngồi dưới bóng cây, còn mình tự nhiên cởi giày giúp con bé xoa chân, nhân tiện truyền ngự y đến. Người hầu người qua kẻ lại thi nhau trố mắt nhìn đứa bé gái từ trên trời rơi xuống, có khả năng làm cho hoàng tử vốn nổi tiếng ghét giao du với người ngoài bóp chân, thầm thán phục “tuổi trẻ tài cao“. Mỹ nhân không phân biệt tuổi tác lớn hay nhỏ, đẹp thì cứ dụ dỗ được ong bướm thôi các chị à!

- Tiểu Yến?- Phương Bạch Hàn dạo gần đây làm ở Hàn lâm viện, được triệu đến thì ngạc nhiên nhìn Tiểu Yến. Phải khen là con bé quen biết rộng hay khen con bé dũng cảm đùa với lửa mà vào tận hoàng cung chơi đây?

- Phương thúc thúc, trùng hợp quá!- Tiểu Yến bật cười vui vẻ, không ngờ đến hoàng cung cũng có đồng hương. Nói xong liền bị Vương Minh vỗ 1 cái lên chân đau nhăn nhó mặt mày. Còn trùng hợp, chẳng phải có ai đó lẻn vào hoàng cung mà không sợ bị bắt ư?

- Ngươi xem cái chân này cho muội ấy đi!- Vương Minh tuy nhỏ tuổi nhưng khẩu khí rất oai phong, ra dáng hoàng thân quốc thích, lệnh cho Phương Bạch Hàn khám bệnh.

Phương Bạch Hàn bó chân Tiểu Yến lại, dặn dò không được đi lại quá nhiều, vài ngày sau sẽ khỏi.

- Xong rồi, hạ thần về lại Hàn lâm viện đây!

- Tạm biệt thúc thúc, tạm biệt...- Tiểu Yến vẫy tay với Phương Bạch Hàn rồi liếc mắt lên trên nhìn Vương Minh đang khoanh tay trước ngực, mỉm cười.- Tiểu Minh ca ca, đưa muội về nhà có được không? Huynh nói đỡ giúp muội là ta luyện kiếm bất cẩn làm bong gân, nếu không mẹ lại không tin muội, nói muội đánh nhau với người khác sẽ cắt tiền quà vặt đó! Muội sẽ mua kẹo hồ lô cho huynh. Có được không?- Tiểu Yến nắm lấy bàn tay Vương Minh lắc lắc, nũng nịu như chú mèo con xin xỏ. Nữ nhân này đúng là làm người khác vừa giận vừa thương.

- Ta không thích ăn kẹo.- Vương Minh lắc đầu, không chịu quà trả ơn rẻ bèo kia, đúng là đồ keo kiệt.

- Bánh quế hoa thì thế nào? Hay màn thầu?- Tiểu Yến vẫn kiên trì đưa ra món khác. Vương Minh hít 1 hơi thật sâu, nói:

- Ta năm nay 11 tuổi, 5 năm nữa sẽ lập phi, ta rất thích muội, vì thế, muội suy nghĩ cho kỹ chuyện này. Năm 16 tuổi, gả cho ta! Chẳng cần muội cầu xin, hôm nào ta cũng đưa muội về tận nhà...

- Vương Minh... hôm nay huynh làm sao vậy?- Tiểu Yến không hiểu những lời ấy rốt cuộc để làm gì, dù sao cũng còn 5 năm nữa, lỡ Vương Minh thích người khác thì sao? 5 năm tươi đẹp của Tiểu Yến chẳng lẽ sẽ bị lãng phí? Thật ra, Vương Minh thấy Tống Hạo cũng rất thích Tiểu Yến, chỉ 3 năm nữa huynh ấy sẽ lập phi, không bắt con bé hứa trước là sẽ mất, đêm dài lắm mộng. Ít ra, bày tỏ được nỗi lòng, sau này đỡ phải hối hận làm kẻ đến sau. (Mạnh mẽ lắm Vương Minh, Win thích em, nhưng phải ngược 2 đứa rồi! :( Đừng buồn! )

- Ta khi thích thứ gì đó thì không dễ dàng từ bỏ. Ta gặp muội trước, lần gặp đầu tiên đã thích muội, ta là người đến trước. Muội có nên đặt cách cho ta trước không?- Vương Minh sắc mặt không thay đổi, bình thản nói ra. Tiểu Yến cứ chăm chăm nhìn khuôn mặt lạnh như tiền kia, trong lòng bất đắc dĩ thở dài. Huynh thích muội thì có ích gì, người muội thích là Tống Hạo, huynh hiểu không?

- Để muội tự về!- Tiểu Yến lãng đi chuyện ấy, đứng dậy nhắc chân đi từ từ. Vương Minh chạy đến đỡ con bé, buồn bã:

- Ta đã biết muội thích ai, nếu muội thích ta, muội sẽ không do dự. Nhưng ta muốn nhắc cho muội nhớ, Tống Hạo huynh rồi sẽ làm hoàng thượng, cung tần mỹ nữ là thứ dư thừa nhất. Nếu muội chịu gả cho ta, cả đời này ta thề không lập thiếp. Còn phần muội thích Tống Hạo huynh, nếu huynh ấy một lòng có thể che chở cho duy nhất một mình muội, ta sẽ tôn trọng quyết định ấy!

Vương Minh cảm thấy miệng mình đắng ngắt nhưng giọng nói vẫn khá điềm nhiên. Tiểu Yến bặm môi gật đầu, trong lòng dâng lên cảm giác tội lỗi. Suốt đường đi về, cả 2 không nói với nhau câu nào nữa. Vương Minh đưa Tiểu Yến đến trước cửa nhà, lẳng lặng đi về. Tiểu Yến chỉ biết nhìn theo bóng lưng ấy, vừa buồn vừa mất mác...

- Tiểu Yến, chân con bị sao vậy?- Thái hậu thấy chân Tiểu Yến bó vải, ngạc nhiên hỏi. Kể ra cũng kì lạ, trong nhà đùng 1 cái xuất hiện thêm 1 nải nải, 1 lão bà bà không biết từ đâu ra khiến Tiểu Yến không được tự nhiên cho lắm nhưng Khuynh Triều thì lại khác, căn bản là không quan tâm đến sự tồn tại của người lạ, hành tung vẫn rõ ràng như lúc trước.

- Con luyện võ sơ suất bị bong gân, không sao ạ.- Tiểu Yến thấy nải nải khá nghiêm khắc nên cũng hơi kiêng dè.

- Nữ nhi ai đời lại đi luyện võ. Ngày mai đến chỗ ta, ta dạy cho thêu tranh!- Nải nải nở nụ cười thân thiện nhưng thật ra cũng rất đáng sợ, chỉ vừa nghe đến thêu tranh Tiểu Yến đã sởn cả gai óc, cười như mếu gật đầu vâng lời. Dù sao thì chân bong gân, không học vài bữa, cứ đến chỗ nải nải học thêu vá xem sao.

Khuynh Triều vừa luyện kiếm xong, mồ hôi đầm đìa như tắm, nhìn cái chân cà nhắc của Tiểu Yến trong lòng khó hiểu hỏi:

- Ai dám làm tỷ bong gân vậy?

Còn ai trồng khoai đất này! Là tự thân vận động đấy!

- Tỷ luyện võ bất cẩn thôi!- Tiểu Yến chán nản trả lời.

- Sư phụ của tỷ cũng tài thật, càng dạy thì tỷ càng yếu nhưng công lực quyến rũ lại tăng gấp bội nhỉ?- Khuynh Triều nhếch môi khinh thường rồi bỏ đi. Câu nói vừa rồi có ý gì thế Vương Khuynh Triều?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện