- Huynh đừng đùa nữa, chúng ta đều đã có hài tử. Thê tử của huynh phải làm sao đây?- Tôi phủi tay của Liêu Kinh Bảo ra, tìm cách từ chối. Ấy vậy, huynh ấy vẫn không chịu buông tha:
- Chỉ cần nàng đồng ý chấp nhận họ, ta sẽ không đuổi họ đi!
- Sao?- Không phải 1 mà là N người ư? Vương gia à, huynh giàu có đã đành, tuấn tú đã đành, đàn bà con gái theo huynh xếp hàng rất dài, còn định thêm tôi vào bộ sưu tập ư? Cứ ngỡ có 1 chính thất thì đêm nay tôi còn gác chân lên trán suy nghĩ, đằng này là 1 dãy, 1 tấu sớ cũng không hết thì tôi phải làm sao? Tôi không tranh đấu hậu cung cũng đã lâu rồi, nhưng khi ấy Vương Kim không màng đến những người còn lại. Còn huynh, đi ra đường cứ thấy ai xinh đẹp liền muốn rinh về mà không xem lại gia thế. Ta đã là bà mẹ 2 con, bên dưới cũng không thắt chặt đến độ huynh phải rên rỉ, vậy rinh ta về làm gì? Để lên bàn thờ cung phụng chắc? Còn nói như kiểu tôi là trụ cột gia đình, chỉ cần tôi bỏ qua cho chính thất thì họ sẽ có cuộc sống yên lành? Xin lỗi, tôi xinh đẹp chứ không hề não ngắn. Tôi biết để tìm ra 1 người phụ nữ quốc sắc thiên hương, chim sa cá lặng và thông minh, tài trí như tôi là rất khó nhưng mà, tôi không còn mê trai nữa, huynh trưng cái mặt tiền đắt giá ra tôi cũng không thèm xem đến. Có chăng Xuân Hoa lầu mở thêm chi nhánh, tuyển tiếp viên nam body 6 múi, chân dài, mặt xinh thì tôi cho huynh 1 chân vào kiếm sống.
- Đây là lời thật lòng của ta!- Liêu Kinh Bảo đưa mắt nhìn tôi, ánh mắt rất thật nhưng trình cua gái còn kém cỏi lắm. Tôi xua tay:
- Đây cũng là lời thật lòng của ta. Huynh chăm sóc Tiểu Yến tận tình như thế ta rất cảm kích nhưng ta e rằng mình không đủ can đảm để yêu thêm ai khác. Ta phải về nhà giặt y phục rồi. Cáo từ!- Tôi đành lặng lẽ đánh bài chuồn, bỏ lại Liêu Kinh Bảo đứng như trời trồng. . .
Tôi ngồi trong sân giặt quần áo, đột nhiên nhớ lại chuyện cũ. Có 1 lần, Vương Kim hỏi tôi:
- Rốt cuộc nàng là sắt hay đá biến thành, tuy đã đồng ý ở bên cạnh ta nhưng chưa bao giờ nói nàng yêu ta. Lần này ra sa trường không biết có thể gặp lại nhau hay không, nàng vẫn không nói nàng yêu ta ư?
- Ta không yêu chàng, ta chỉ quyến luyến nghĩa vợ chồng mà thôi, tình cảm chỉ hơn mức bình thường 1 chút.- Quả thật lúc đó, tôi chỉ nương tựa hắn để bảo toàn tính mạng. Đi biên cương được 2 tháng, Vương Kim trở về ôm lấy tôi, thủ thỉ:
- Bây giờ nàng không yêu ta cũng được, chỉ cần nàng ở cạnh ta, ta tin có ngày sẽ khiến nàng hồi tâm chuyển ý.
Tôi lại hỏi hắn chuyện khác.
- Giang sơn và ta, chàng chọn ai? - Tất nhiên là giang sơn, chỉ cần có giang sơn, ta sẽ có nàng.- Vương Kim không ngần ngại trả lời, có lẽ hắn hiểu sai ý của tôi. Giang sơn của hắn, làm sao có thể vuột mất. 1 nữ nhân chết đi, so với cả giang sơn cũng chỉ là sợi cỏ. Từ đó về sau, tôi chưa bao giờ cho mình vượt quá giới hạn. Đến khi hắn chết, tôi đã 10 năm không nhận mình yêu hắn. Tôi chỉ nhớ được, hắn chết, tôi chỉ đau đớn 1 ngày, còn vết thương cứ nhẹ nhàng nhoi nhói từng giờ suốt 10 năm...
- Tỷ định đi Đại Sở thật ư?- A Tú bê thau đồ đặt cạnh tôi hỏi. Tất nhiên rồi, tôi đâu phải người nói không giữ lời. Tôi chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
- Tháng sau sẽ đi?- A Tú lại hỏi. Tôi cũng chọn cách gật đầu đáp trả.
- Gấp quá!- Con bé cảm thán. Tôi chép miệng đổi chủ đề:
- Em định không thành thân thật à?
- Em đã nói rồi, duyên chưa đến.- A Tú chu môi, bàn tay giặt mạnh làm nước hoa hồng văng lên người tôi. Tôi quát:
- Nè, em đừng cứng đầu nữa, mai mốt già cả thì ai chăm sóc cho em?
Có lẽ tôi quát hơi lớn khiến con bé giật mình. A Tú lảo đảo 2 vòng rồi ngất trên người tôi. Vừa rồi tôi quát đáng sợ đến thế cơ à? Tôi hoảng hốt đỡ con bé chạy vào nhà, nhờ thúc thúc đi tìm Phương Bạch Hàn. . .
- A Tú sao rồi?- Tôi mở to mắt hỏi huynh ấy. Phương Bạch Hàn thoáng biến sắc, nhìn da mặt tái nhợt của A Tú rồi thở dài:
- A Tú đã chọn được phu quân chưa?
Sao lại hỏi câu này? Tôi nhăn mặt:
- Vẫn chưa, nhưng con bé bị gì thế?
- Có thai 3 tháng rồi.- Phương Bạch Hàn bốc thuốc, thờ ơ đáp lại.
- À, thì ra... Hả?- Tôi trợn tròng mắt, trêu nhau á?
Trời đất, A Tú ơi là A Tú, em có thích ai thì nói chị rinh về cho em. Bây giờ chưa có chồng mà có chửa, em định đi bằng đầu ra đường chắc? Tôi luống cuống tay chân, càng nghĩ càng rối. A Tú suốt ngày ở trong nhà, có liếc mắt đưa tình với ai đâu mà cái bụng “sình lên” rồi. Chẳng lẽ bắn bluetooth?
- Thai còn rất yếu, phải nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ, ngủ đủ giấc.- Phương Bạch Hàn đưa tôi 3 thang thuốc căn dặn.
- Ta đâu có bắt em ấy làm việc gì cực nhọc đâu chứ!- Tôi bĩu môi.
Đúng rồi, chắc là do nửa đêm dang díu, không ngủ đủ giấc đây mà. Tôi nhận lấy mấy gói thuốc an thai, tiễn Phương Bạch Hàn ra cửa. Huynh ấy phì cười lắc đầu:
- Lù lù vác cái lu mà chạy!
- Hay rồi, con bé vác cái lu trước bụng!- Tôi chán nản nói. Cũng may tôi đã luyện đến cảnh giới tinh thần thép, nghe tin chấn động cũng không hét lên. Nếu ở thời hiện đại, mẹ đơn thân kiêu hãnh đầy ra đường thì thời cổ đại thiệt là vất vả đối mặt với lời ra tiếng vào.
Tôi trở về phòng, không vội hỏi cha đứa bé trong bụng. A Tú đúng lúc tỉnh dậy hỏi tôi:
- Em bị sao vậy?
- Bị “sình bụng” ngất đi.- Tôi liếc con bé rồi bỏ đi nấu thuốc. A Tú gật đầu, tưởng mình ăn không tiêu. Đúng rồi, ăn “nòng nọc” không tiêu hoá được nên để cái bụng ình ra đó.
Buổi tối không ngủ, tôi ở bên phòng len lén trông sang phòng bên cạnh. Nửa đêm, A Tú quả nhiên đi ăn vụng cầm chiếc đèn lồng rón rén mở cửa. Tôi cũng im lặng đuổi theo, tôi không tin không bắt được tên gian phu ấy để trị tội.
A Tú đi đến hiên Vọng Nguyệt đứng chờ. Một lúc lâu sau đó, tên hung thủ “sản xuất trẻ em” đến. Theo như quan sát từ trong lùm cây bên cạnh, tên đó có vóc dáng khá cao, thân hình cũng rắn rỏi, tốt mã. Vừa đi đến, A Tú liền sà vào lòng tên đó ôm thắm thiết. Đệt mợ, định cho tôi xem phim heo trực tiếp à? Tôi đây là quả phụ thủ tiết thờ chồng 10 năm rồi đấy, xem xong khéo lại đi bao trai cho thoả mãn.
Tôi cầm cái cây, nhào đến đánh lén từ sau lưng tên đó:
- Dám làm muội muội ta có thai, ngươi to gan lắm, hôm nay ta phải giết ngươi!
A Tú run rẩy ôm tôi lại cầu xin:
- Tỷ tỷ đừng đánh nữa mà!
Không đánh chết là chưa hả giận. Thân hình cũng đô con, cũng ra dáng mà lại đi lừa gạt tình cảm của 1 thiếu nữ ngây thơ.
- Nương nương, xin người tha mạng!- Hắn ra quỳ xuống dưới chân tôi. Nương nương? Đã 10 năm rồi không ai gọi tôi như thế. Người này là...
- Nương nương hãy tha mạng cho Đại Ngưu đi mà!- A Tú cũng quỳ xuống chân tôi khóc lóc thảm thiết. Đại Ngưu vẫn còn sống? Tôi gác chuyện này qua 1 bên, ngồi thụp xuống lay vai hắn ta:
- Vương Kim vẫn còn sống, đúng chứ? Vẫn còn sống!
- Nương nương tha mạng, hoàng thượng vì thất thế muốn bảo vệ danh dự nên đã tự sát rồi!- Đại Ngưu khóc lóc ôm lấy A Tú.
Lừa ai vậy? Biết Vương Kim đã chết nhưng tôi vẫn lừa gạt bản thân mình làm gì. Tôi chỉ khẽ hít sâu chấp nhận.
- Cả 2 đứng dậy đi.- Tôi lãnh đạm ra lệnh. 2 con người kia, 1 xác to như trâu, 1 xác nhỏ như gà ôm nhau run cầm cập. Ơ hay, tôi đã làm gì bọn họ đâu? Tôi quát:
- Không đứng lên thì đừng trách ta!
Thấy vậy, bọn họ cũng đứng lên. Tôi rất không hài lòng nhìn Đại Ngưu, tuy thân hình đã ốm lại nhưng khuôn mặt lại có thêm 1 vết sẹo khá dài. Không ngờ, tình yêu vượt thời gian, 10 năm chờ đợi là có thật.
- Nói xem, cái thai trong bụng A Tú xử trí thế nào?- Nam tử hán đại trượng phu chẳng lẽ dám làm không dám nhận. Tôi thật hồi hộp, muốn xem nam nhân trước mặt sẽ làm gì ngay lúc này. A Tú cũng không biết mình có thai, nghe tôi hỏi Đại Ngưu như thế liền để tay đặt lên trước bụng, mặt nghệch ra.
- Có thai thì tốt quá!- Hắn ta đột nhiên reo lên rồi bế phổng A Tú dậy. Tôi hoảng hốt vỗ vai hắn:
- Bỏ xuống ngay, đàn bà có thai đừng cầm như món đồ thế chứ!
Tôi vẫn luôn mong chờ thái độ này từ Vương Kim nhưg hoàn toàn không thấy, chỉ nghe được 1 câu phải phá thai. Nhưng cũng không thể trách hắn, giữa tôi và con thật sự rất khó lựa chọn.
Đại Ngưu vẫn không buông A Tú ra, ôm vào lòng rất thắm thiết. A Tú mỉm cười nhìn tôi:
- Rốt cuộc thì muội cũng có thể thành thân với người mình yêu rồi!
- Ý ngươi thế nào?- Tôi hất mặt với Đại Ngưu. Hắn ta hơi nhăn nhó, gãi đầu:
- Di nguyện của hoàng thượng chưa thành, ta chưa thể ở đây lo cho muội. Hôm nay ta đến đây định nói với muội sẽ đi Đại Sở một chuyến, có thể rất lâu mới về lại Liêu quốc.
Hơ, vậy cũng như không chịu trách nhiệm rồi. A Tú thì lại nghĩ khác, chờ 10 năm rồi, chẳng lẽ không thể chờ đến đại cục thành công nên nhè nhẹ gật đầu tin tưởng.
- Đêm nay, 2 người phải thành thân. Nếu không, đại cục của ngươi thành rồi, ngươi lại bỏ bê A Tú không chịu trách nhiệm.- Tôi lên tiếng. Cả A Tú và Đại Ngưu đều e ngại nhìn tôi. Không muốn thành thân với A Tú là để ngươi về Đại Sở ăn vụng ư?
Bắt gặp ánh mắt mong chờ của tôi, Đại Ngưu gật đầu chắc nịch, nắm lấy tay A Tú.
- Được thôi, bái đường thì bái đường!
Nến trong nhà thắp vội, tôi ngồi trên ghế chờ 2 đứa dâng trà. Tiểu Yến cùng Khuynh Triều đứng lặng 1 bên nhìn dì và người đàn ông lạ mặt bái đường.
Tôi đưa tay nhận lấy tách trà, đưa lên miệng uống, cõi lòng cứ lo lắng, cứ sợ lần tương phùng này với Đại Ngưu là lần cuối.
Bái đường xong, tôi đưa cho A Tú và Đại Ngưu 2 phong bì, đây chính là của hồi môn của A Tú, sau này không có tôi, bọn họ vẫn có thể sống tốt hết nửa đời còn lại. Rạng sáng, A Tú tiễn tướng công đi. Tôi lặng lẽ nhìn theo ánh mắt Khuynh Triều, thằng bé vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Đại Ngưu đến khi khuất bóng.
Tôi để A Tú nghỉ ngơi, còn mình ngồi uống trà trong sân. Khuynh Triều hôm nay không đến chỗ sư phụ, nhấc chiếc ghế mây ngồi cạnh tôi. Thằng bé hỏi:
- Mẹ có biết người đêm qua thành thân với dì không?
- Con hỏi vậy có ý gì?- Tôi khẽ thở dài.
- Không có gì.- Thằng bé lại im lặng. Ừm, chắc nó đang lo lắng cho A Tú. Con trai à, con đừng có trong nóng ngoài lạnh có được không, thật khiến nữ nhi đau tim đó!
- Mẹ còn chờ được bao lâu nữa?- Khuynh Triều rót trà vào tách cho tôi, chờ là chờ cái gì? Tôi không hiểu nhìn nó. Thằng nhóc nghiêm túc nói:
- Chờ đến lúc Vương triều khôi phục. Nếu mẹ muốn làm thái hậu, con sẽ cố gắng trở thành hoàng thượng. Nếu mẹ muốn làm hoàng hậu, con sẽ mang cha trở về...
- Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, chúng ta không phải là hoàng thân quốc thích, con lật đổ Đại Sở để làm gì? Từ trước đến giờ mẹ không lo cho con cơm no áo ấm, cuộc sống an nhàn ư? Mẹ vô dụng đến thế à?- Nói ra tôi lại rất tức, Khuynh Triều năm lần bảy lượt đòi phục quốc để làm chi? Ngồi trên ngai vàng vững được bao lâu?
- Mẹ, con biết ai là cha mình. Cha con là hoàng đế Vương quốc, con không thể khoanh tay đứng nhìn cơ đồ của cha bị giết chết.
- 1 đứa trẻ 10 tuổi thì có thể làm gì?- Tôi lại đem số tuổi của Khuynh Triều ra đùa cợt. Nó chỉ khẽ nhếch mép:
- Nếu mẹ không chê con vô dụng thì con có thể làm bất cứ chuyện gì. . .
*Ngoại truyện phải bonus lời nói của tiểu soái ca Khuynh Triều mới được. Haha...*
- Chỉ cần nàng đồng ý chấp nhận họ, ta sẽ không đuổi họ đi!
- Sao?- Không phải 1 mà là N người ư? Vương gia à, huynh giàu có đã đành, tuấn tú đã đành, đàn bà con gái theo huynh xếp hàng rất dài, còn định thêm tôi vào bộ sưu tập ư? Cứ ngỡ có 1 chính thất thì đêm nay tôi còn gác chân lên trán suy nghĩ, đằng này là 1 dãy, 1 tấu sớ cũng không hết thì tôi phải làm sao? Tôi không tranh đấu hậu cung cũng đã lâu rồi, nhưng khi ấy Vương Kim không màng đến những người còn lại. Còn huynh, đi ra đường cứ thấy ai xinh đẹp liền muốn rinh về mà không xem lại gia thế. Ta đã là bà mẹ 2 con, bên dưới cũng không thắt chặt đến độ huynh phải rên rỉ, vậy rinh ta về làm gì? Để lên bàn thờ cung phụng chắc? Còn nói như kiểu tôi là trụ cột gia đình, chỉ cần tôi bỏ qua cho chính thất thì họ sẽ có cuộc sống yên lành? Xin lỗi, tôi xinh đẹp chứ không hề não ngắn. Tôi biết để tìm ra 1 người phụ nữ quốc sắc thiên hương, chim sa cá lặng và thông minh, tài trí như tôi là rất khó nhưng mà, tôi không còn mê trai nữa, huynh trưng cái mặt tiền đắt giá ra tôi cũng không thèm xem đến. Có chăng Xuân Hoa lầu mở thêm chi nhánh, tuyển tiếp viên nam body 6 múi, chân dài, mặt xinh thì tôi cho huynh 1 chân vào kiếm sống.
- Đây là lời thật lòng của ta!- Liêu Kinh Bảo đưa mắt nhìn tôi, ánh mắt rất thật nhưng trình cua gái còn kém cỏi lắm. Tôi xua tay:
- Đây cũng là lời thật lòng của ta. Huynh chăm sóc Tiểu Yến tận tình như thế ta rất cảm kích nhưng ta e rằng mình không đủ can đảm để yêu thêm ai khác. Ta phải về nhà giặt y phục rồi. Cáo từ!- Tôi đành lặng lẽ đánh bài chuồn, bỏ lại Liêu Kinh Bảo đứng như trời trồng. . .
Tôi ngồi trong sân giặt quần áo, đột nhiên nhớ lại chuyện cũ. Có 1 lần, Vương Kim hỏi tôi:
- Rốt cuộc nàng là sắt hay đá biến thành, tuy đã đồng ý ở bên cạnh ta nhưng chưa bao giờ nói nàng yêu ta. Lần này ra sa trường không biết có thể gặp lại nhau hay không, nàng vẫn không nói nàng yêu ta ư?
- Ta không yêu chàng, ta chỉ quyến luyến nghĩa vợ chồng mà thôi, tình cảm chỉ hơn mức bình thường 1 chút.- Quả thật lúc đó, tôi chỉ nương tựa hắn để bảo toàn tính mạng. Đi biên cương được 2 tháng, Vương Kim trở về ôm lấy tôi, thủ thỉ:
- Bây giờ nàng không yêu ta cũng được, chỉ cần nàng ở cạnh ta, ta tin có ngày sẽ khiến nàng hồi tâm chuyển ý.
Tôi lại hỏi hắn chuyện khác.
- Giang sơn và ta, chàng chọn ai? - Tất nhiên là giang sơn, chỉ cần có giang sơn, ta sẽ có nàng.- Vương Kim không ngần ngại trả lời, có lẽ hắn hiểu sai ý của tôi. Giang sơn của hắn, làm sao có thể vuột mất. 1 nữ nhân chết đi, so với cả giang sơn cũng chỉ là sợi cỏ. Từ đó về sau, tôi chưa bao giờ cho mình vượt quá giới hạn. Đến khi hắn chết, tôi đã 10 năm không nhận mình yêu hắn. Tôi chỉ nhớ được, hắn chết, tôi chỉ đau đớn 1 ngày, còn vết thương cứ nhẹ nhàng nhoi nhói từng giờ suốt 10 năm...
- Tỷ định đi Đại Sở thật ư?- A Tú bê thau đồ đặt cạnh tôi hỏi. Tất nhiên rồi, tôi đâu phải người nói không giữ lời. Tôi chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
- Tháng sau sẽ đi?- A Tú lại hỏi. Tôi cũng chọn cách gật đầu đáp trả.
- Gấp quá!- Con bé cảm thán. Tôi chép miệng đổi chủ đề:
- Em định không thành thân thật à?
- Em đã nói rồi, duyên chưa đến.- A Tú chu môi, bàn tay giặt mạnh làm nước hoa hồng văng lên người tôi. Tôi quát:
- Nè, em đừng cứng đầu nữa, mai mốt già cả thì ai chăm sóc cho em?
Có lẽ tôi quát hơi lớn khiến con bé giật mình. A Tú lảo đảo 2 vòng rồi ngất trên người tôi. Vừa rồi tôi quát đáng sợ đến thế cơ à? Tôi hoảng hốt đỡ con bé chạy vào nhà, nhờ thúc thúc đi tìm Phương Bạch Hàn. . .
- A Tú sao rồi?- Tôi mở to mắt hỏi huynh ấy. Phương Bạch Hàn thoáng biến sắc, nhìn da mặt tái nhợt của A Tú rồi thở dài:
- A Tú đã chọn được phu quân chưa?
Sao lại hỏi câu này? Tôi nhăn mặt:
- Vẫn chưa, nhưng con bé bị gì thế?
- Có thai 3 tháng rồi.- Phương Bạch Hàn bốc thuốc, thờ ơ đáp lại.
- À, thì ra... Hả?- Tôi trợn tròng mắt, trêu nhau á?
Trời đất, A Tú ơi là A Tú, em có thích ai thì nói chị rinh về cho em. Bây giờ chưa có chồng mà có chửa, em định đi bằng đầu ra đường chắc? Tôi luống cuống tay chân, càng nghĩ càng rối. A Tú suốt ngày ở trong nhà, có liếc mắt đưa tình với ai đâu mà cái bụng “sình lên” rồi. Chẳng lẽ bắn bluetooth?
- Thai còn rất yếu, phải nghỉ ngơi, ăn uống đầy đủ, ngủ đủ giấc.- Phương Bạch Hàn đưa tôi 3 thang thuốc căn dặn.
- Ta đâu có bắt em ấy làm việc gì cực nhọc đâu chứ!- Tôi bĩu môi.
Đúng rồi, chắc là do nửa đêm dang díu, không ngủ đủ giấc đây mà. Tôi nhận lấy mấy gói thuốc an thai, tiễn Phương Bạch Hàn ra cửa. Huynh ấy phì cười lắc đầu:
- Lù lù vác cái lu mà chạy!
- Hay rồi, con bé vác cái lu trước bụng!- Tôi chán nản nói. Cũng may tôi đã luyện đến cảnh giới tinh thần thép, nghe tin chấn động cũng không hét lên. Nếu ở thời hiện đại, mẹ đơn thân kiêu hãnh đầy ra đường thì thời cổ đại thiệt là vất vả đối mặt với lời ra tiếng vào.
Tôi trở về phòng, không vội hỏi cha đứa bé trong bụng. A Tú đúng lúc tỉnh dậy hỏi tôi:
- Em bị sao vậy?
- Bị “sình bụng” ngất đi.- Tôi liếc con bé rồi bỏ đi nấu thuốc. A Tú gật đầu, tưởng mình ăn không tiêu. Đúng rồi, ăn “nòng nọc” không tiêu hoá được nên để cái bụng ình ra đó.
Buổi tối không ngủ, tôi ở bên phòng len lén trông sang phòng bên cạnh. Nửa đêm, A Tú quả nhiên đi ăn vụng cầm chiếc đèn lồng rón rén mở cửa. Tôi cũng im lặng đuổi theo, tôi không tin không bắt được tên gian phu ấy để trị tội.
A Tú đi đến hiên Vọng Nguyệt đứng chờ. Một lúc lâu sau đó, tên hung thủ “sản xuất trẻ em” đến. Theo như quan sát từ trong lùm cây bên cạnh, tên đó có vóc dáng khá cao, thân hình cũng rắn rỏi, tốt mã. Vừa đi đến, A Tú liền sà vào lòng tên đó ôm thắm thiết. Đệt mợ, định cho tôi xem phim heo trực tiếp à? Tôi đây là quả phụ thủ tiết thờ chồng 10 năm rồi đấy, xem xong khéo lại đi bao trai cho thoả mãn.
Tôi cầm cái cây, nhào đến đánh lén từ sau lưng tên đó:
- Dám làm muội muội ta có thai, ngươi to gan lắm, hôm nay ta phải giết ngươi!
A Tú run rẩy ôm tôi lại cầu xin:
- Tỷ tỷ đừng đánh nữa mà!
Không đánh chết là chưa hả giận. Thân hình cũng đô con, cũng ra dáng mà lại đi lừa gạt tình cảm của 1 thiếu nữ ngây thơ.
- Nương nương, xin người tha mạng!- Hắn ra quỳ xuống dưới chân tôi. Nương nương? Đã 10 năm rồi không ai gọi tôi như thế. Người này là...
- Nương nương hãy tha mạng cho Đại Ngưu đi mà!- A Tú cũng quỳ xuống chân tôi khóc lóc thảm thiết. Đại Ngưu vẫn còn sống? Tôi gác chuyện này qua 1 bên, ngồi thụp xuống lay vai hắn ta:
- Vương Kim vẫn còn sống, đúng chứ? Vẫn còn sống!
- Nương nương tha mạng, hoàng thượng vì thất thế muốn bảo vệ danh dự nên đã tự sát rồi!- Đại Ngưu khóc lóc ôm lấy A Tú.
Lừa ai vậy? Biết Vương Kim đã chết nhưng tôi vẫn lừa gạt bản thân mình làm gì. Tôi chỉ khẽ hít sâu chấp nhận.
- Cả 2 đứng dậy đi.- Tôi lãnh đạm ra lệnh. 2 con người kia, 1 xác to như trâu, 1 xác nhỏ như gà ôm nhau run cầm cập. Ơ hay, tôi đã làm gì bọn họ đâu? Tôi quát:
- Không đứng lên thì đừng trách ta!
Thấy vậy, bọn họ cũng đứng lên. Tôi rất không hài lòng nhìn Đại Ngưu, tuy thân hình đã ốm lại nhưng khuôn mặt lại có thêm 1 vết sẹo khá dài. Không ngờ, tình yêu vượt thời gian, 10 năm chờ đợi là có thật.
- Nói xem, cái thai trong bụng A Tú xử trí thế nào?- Nam tử hán đại trượng phu chẳng lẽ dám làm không dám nhận. Tôi thật hồi hộp, muốn xem nam nhân trước mặt sẽ làm gì ngay lúc này. A Tú cũng không biết mình có thai, nghe tôi hỏi Đại Ngưu như thế liền để tay đặt lên trước bụng, mặt nghệch ra.
- Có thai thì tốt quá!- Hắn ta đột nhiên reo lên rồi bế phổng A Tú dậy. Tôi hoảng hốt vỗ vai hắn:
- Bỏ xuống ngay, đàn bà có thai đừng cầm như món đồ thế chứ!
Tôi vẫn luôn mong chờ thái độ này từ Vương Kim nhưg hoàn toàn không thấy, chỉ nghe được 1 câu phải phá thai. Nhưng cũng không thể trách hắn, giữa tôi và con thật sự rất khó lựa chọn.
Đại Ngưu vẫn không buông A Tú ra, ôm vào lòng rất thắm thiết. A Tú mỉm cười nhìn tôi:
- Rốt cuộc thì muội cũng có thể thành thân với người mình yêu rồi!
- Ý ngươi thế nào?- Tôi hất mặt với Đại Ngưu. Hắn ta hơi nhăn nhó, gãi đầu:
- Di nguyện của hoàng thượng chưa thành, ta chưa thể ở đây lo cho muội. Hôm nay ta đến đây định nói với muội sẽ đi Đại Sở một chuyến, có thể rất lâu mới về lại Liêu quốc.
Hơ, vậy cũng như không chịu trách nhiệm rồi. A Tú thì lại nghĩ khác, chờ 10 năm rồi, chẳng lẽ không thể chờ đến đại cục thành công nên nhè nhẹ gật đầu tin tưởng.
- Đêm nay, 2 người phải thành thân. Nếu không, đại cục của ngươi thành rồi, ngươi lại bỏ bê A Tú không chịu trách nhiệm.- Tôi lên tiếng. Cả A Tú và Đại Ngưu đều e ngại nhìn tôi. Không muốn thành thân với A Tú là để ngươi về Đại Sở ăn vụng ư?
Bắt gặp ánh mắt mong chờ của tôi, Đại Ngưu gật đầu chắc nịch, nắm lấy tay A Tú.
- Được thôi, bái đường thì bái đường!
Nến trong nhà thắp vội, tôi ngồi trên ghế chờ 2 đứa dâng trà. Tiểu Yến cùng Khuynh Triều đứng lặng 1 bên nhìn dì và người đàn ông lạ mặt bái đường.
Tôi đưa tay nhận lấy tách trà, đưa lên miệng uống, cõi lòng cứ lo lắng, cứ sợ lần tương phùng này với Đại Ngưu là lần cuối.
Bái đường xong, tôi đưa cho A Tú và Đại Ngưu 2 phong bì, đây chính là của hồi môn của A Tú, sau này không có tôi, bọn họ vẫn có thể sống tốt hết nửa đời còn lại. Rạng sáng, A Tú tiễn tướng công đi. Tôi lặng lẽ nhìn theo ánh mắt Khuynh Triều, thằng bé vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Đại Ngưu đến khi khuất bóng.
Tôi để A Tú nghỉ ngơi, còn mình ngồi uống trà trong sân. Khuynh Triều hôm nay không đến chỗ sư phụ, nhấc chiếc ghế mây ngồi cạnh tôi. Thằng bé hỏi:
- Mẹ có biết người đêm qua thành thân với dì không?
- Con hỏi vậy có ý gì?- Tôi khẽ thở dài.
- Không có gì.- Thằng bé lại im lặng. Ừm, chắc nó đang lo lắng cho A Tú. Con trai à, con đừng có trong nóng ngoài lạnh có được không, thật khiến nữ nhi đau tim đó!
- Mẹ còn chờ được bao lâu nữa?- Khuynh Triều rót trà vào tách cho tôi, chờ là chờ cái gì? Tôi không hiểu nhìn nó. Thằng nhóc nghiêm túc nói:
- Chờ đến lúc Vương triều khôi phục. Nếu mẹ muốn làm thái hậu, con sẽ cố gắng trở thành hoàng thượng. Nếu mẹ muốn làm hoàng hậu, con sẽ mang cha trở về...
- Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, chúng ta không phải là hoàng thân quốc thích, con lật đổ Đại Sở để làm gì? Từ trước đến giờ mẹ không lo cho con cơm no áo ấm, cuộc sống an nhàn ư? Mẹ vô dụng đến thế à?- Nói ra tôi lại rất tức, Khuynh Triều năm lần bảy lượt đòi phục quốc để làm chi? Ngồi trên ngai vàng vững được bao lâu?
- Mẹ, con biết ai là cha mình. Cha con là hoàng đế Vương quốc, con không thể khoanh tay đứng nhìn cơ đồ của cha bị giết chết.
- 1 đứa trẻ 10 tuổi thì có thể làm gì?- Tôi lại đem số tuổi của Khuynh Triều ra đùa cợt. Nó chỉ khẽ nhếch mép:
- Nếu mẹ không chê con vô dụng thì con có thể làm bất cứ chuyện gì. . .
*Ngoại truyện phải bonus lời nói của tiểu soái ca Khuynh Triều mới được. Haha...*
Danh sách chương