Minh Hoàn quay mặt đi, không muốn nghe Lưu Đàn nói nữa.

Từng câu từng chữ của hắn có vẻ như đứng đắn, nhưng sự thật thì chẳng đứng đắn một chút xíu nào.

Lưu Đàn cũng không muốn tạo cho nàng quá nhiều áp lực. Hắn hơi đánh động trái tim nàng rồi nhích sang bên cạnh nàng.

“Thị nữ của nàng đâu? Sao nàng ta không đi theo nàng?” Lưu Đàn hỏi.

Lúc này Minh Hoàn mới nhớ tới Sào Ngọc.

“Trời nóng quá, Sào Ngọc quay về lấy cái ô với nước trà. Lúc này, nàng ấy không thấy ta đâu, chắc chắn sẽ lại quýnh lên mất.” Minh Hoàn bặm môi, “Điện hạ, ngài phái người đi vào trong vườn nhìn xem đi.”

Lưu Đàn bật cười: “Được.”

Mãi cho tới khi Lưu Đàn rời đi, Minh Hoàn mới lấy cái chăn mỏng mà hắn đắp trên người mình xuống.

Trời có hơi nóng, đắp thứ như vậy trên người Minh Hoàn cũng cảm thấy có chút oi bức.

Nàng dựa vào gối mềm, một tay chống cằm, một tay thì xoắn một lọn tóc dài, tỉ mỉ suy nghĩ.

Thực ra thì, nói thật, đối với chuyện vừa xảy ra, trong lòng Minh Hoàn vẫn còn hoảng hốt.

Lưu Đàn rốt cuộc là người thế nào? Vì sao hắn có thể lạnh lùng tàn nhẫn, ép kẻ khác giết người, mặt khác, hắn lại có thể trở nên ôn tồn lễ độ, điềm nhiên như mây gió vậy?

Sự thực thì Minh Hoàn cũng không bài xích chuyện Lưu Đàn giết người. Lưu Đàn là bá chủ một phương, có thể ngồi vào địa vị bây giờ, hiển nhiên hắn không thể nào là người nhân từ chùn tay được.

Điều nàng sợ chính là, Lưu Đàn chỉ là đang giả vờ trước mặt nàng. Ngộ nhỡ một ngày nào đó, nàng làm chuyện gì chọc cho Lưu Đàn chán ghét, hoặc là Lưu Đàn chán nàng, có mục tiêu mới muốn theo đuổi thì cũng sẽ lộ ra bộ mặt tàn nhẫn với nàng, sẽ không hề do dự mà cho người giết nàng.

Lưu Đàn… có khi nào sẽ như vậy không?

Nghĩ tới nghĩ lui, Minh Hoàn cảm thấy đau đầu, nàng khe khẽ thở dài.

Qua nửa khắc mà Lưu Đàn vẫn chưa quay lại. Lúc này đã là giữa trưa, Minh Hoàn bị gió ấm thổi vào người cũng cảm thấy buồn ngủ, bất giác, nàng đã không mở mắt ra được nữa. Nàng gối lên gối đầu mà ngủ thiếp đi.

Lúc Lưu Đàn quay lại thì thấy Minh Hoàn đang ngủ say.

Trên người nàng không hề đắp thứ gì, tay áo rộng cuộn lên một chút, lộ ra cổ tay mảnh khảnh. Trên tay nàng đeo một chuỗi hạt san hô màu đỏ tươi, rất là đáng yêu.

Thời tiết tuy rằng đã nóng lên nhưng Lưu Đàn lại sợ Minh Hoàn bị lạnh. Hắn biết người Minh Hoàn luôn yếu, không chịu nổi một chút xíu khó chịu nào.

Hắn gấp chăn lại rồi phủ lên bụng Minh Hoàn.

Nàng đang ngủ say, Lưu Đàn đắp chăn cho nàng, hoàn toàn không làm nàng giật mình tỉnh giấc. Minh Hoàn trở mình, vừa vặn là nằm thẳng ra.

Da thịt nàng trơn bóng như ngọc, cánh môi phủ một chút son màu đỏ trơn bóng mịn màng, hơi có cảm giác trong suốt, xem ra rất ngon.

Lưu Đàn sáp tới, chóp mũi hắn lướt qua gò má mềm mại của Minh Hoàn, môi hắn cách môi nàng chỉ có một khoảng rất ngắn.

Hơi thở của nàng rất nhẹ, mang theo hương hoa lan, nhồn nhột phất qua gò má Lưu Đàn.

Chỉ cần hắn cúi xuống chút nữa là có thể hôn được Minh Hoàn.

Nhưng là, Lưu Đàn nghĩ thầm, hắn thừa dịp Minh Hoàn ngủ mà hôn nàng, nàng thì chẳng biết gì cả, hình như có hơi cầm thú, không giống người đàng hoàng cho lắm.

Chẳng qua, hắn đã hôn nàng từ lâu rồi, cũng từng cầm thú rồi, cầm thú thêm lần nữa, hình như cũng chẳng sao.

Lúc hắn sắp sửa hôn nàng thì lông mi của Minh Hoàn quét qua mặt hắn, có cảm giác ngưa ngứa.

Hắn đột nhiên phát hiện, lông mi của nàng thực dài, còn dài hơn lông mi hắn nữa.

Lưu Đàn vươn tay gảy gảy lông mi Minh Hoàn.

Chơi đùa lông mi nàng đủ rồi, Lưu Đàn lại vân vê dái tai nàng. Trên tai Minh Hoàn có đeo hoa tai ngọc trai. Viên ngọc trai nho nhỏ hình giọt nước, sờ rất trơn. Dái tai cũng mềm mềm, rất dễ chịu.

Minh Hoàn vốn dĩ ngủ rất sâu, động tác của Lưu Đàn cũng nhẹ, nàng cảm thấy không thoải mái, chỉ xoay người lần nữa, lần này, nàng đưa lưng về phía Lưu Đàn.

Lưu Đàn đột nhiên nhớ tới, hắn còn chưa có hôn trộm Minh Hoàn.

Nếu cưỡng ép xoay bả vai nàng lại, có lẽ nàng sẽ tỉnh lại nhỉ.

Lưu Đàn còn có vài việc khác cần xử lý. Sau khi ra ngoài, hắn dặn dò thị nữ phải chăm sóc Minh tiểu thư cho tốt rồi rời khỏi nơi ở.

Lúc Minh Hoàn tỉnh lại thì đã là xế chiều.

Nàng day day ấn đường. Mở cửa sổ ra nhìn sắc trời bên ngoài mới biết mình vậy mà ngủ thiếp đi ở chỗ Lưu Đàn.

Đôi giày thêu mới đã được đặt bên giường, Minh Hoàn đi giày vào. Thị nữ ở bên ngoài nghe thấy tiếng động thì vội vàng đi vào: “Minh cô nương dậy rồi ạ?”

Minh Hoàn gật đầu, ngước mắt lên: “Mục Vương điện hạ đâu rồi?”

Thị nữ nói: “Điện hạ có việc đi ra ngoài rồi ạ. Trước khi đi điện hạ đã bảo phòng bếp làm cho cô một bát tổ yến ạ.”

Minh Hoàn không đói, cũng chẳng muốn ăn gì.

Nàng lắc đầu: “Không cần mang tới đâu, ta không có khẩu vị gì. Thời gian cũng không còn sớm nữa, lúc Mục Vương điện hạ trở về thì thay ta chào ngài ấy một tiếng. Ta đi về trước.”

Thị nữ chặn Minh Hoàn lại: “Minh cô nương, cô ăn chút gì đó lót dạ trước đi ạ. Điện hạ nghe nói buổi trưa cô đã không ăn gì, bây giờ nếu biết cô chưa ăn mà đã đi ngay, chắc chắn điện hạ sẽ cảm thấy là nô tỳ phục vụ không tận sức nên không khuyên được cô đấy ạ.”

Minh Hoàn đành phải đồng ý.

Lại có thị nữ bưng nước đi vào lau mặt rồi lau tay cho Minh Hoàn.

Tổ yến được đưa lên rất nhanh.

Lưu Đàn chỉ dặn người làm cho Minh Hoàn bát tổ yến, cũng không có dặn phải làm thế nào. Người của phủ Khang Vương không so được với sự chu đáo của người phủ Mục Vương. Nhà bếp dùng nước luộc gà, nước chân giò và nước nấm nấu cùng với tổ yến, nấu thành màu xanh ngọc, mùi vị mặc dù ngon, cũng không béo ngậy, nhưng Minh Hoàn cũng không thích lắm. Nàng vẫn thích tổ yến đường phèn hơn chút, ngọt ngào tương đối dễ chịu.

Dưới cái nhìn chăm chú của người hầu gái, Minh Hoàn ăn hết nửa bát tổ yến, lúc này mới bảo người đưa về nơi nàng ở.

Mãi tới lúc sẩm tối, Khang Vương phi mới xử lý xong chuyện trong nhà. Nghe nói Minh Hoàn được Mục Vương mang đi, sau đó lại quay về nơi ở, Khang Vương phi đi tới chỗ Minh Hoàn gặp nàng.

Vừa vào cửa, Khang Vương phi bảo thị nữ của mình đỡ đi tới, lúc này mới tiến lên phía trước nói: “Hôm nay chắc là Minh cô nương đã phải đợi lâu. Trong nhà đông người, luôn có kẻ không biết thân biết phận, ta không thể không đi xử lý việc này, ngày mai chúng ta lại cùng đi ngắm hoa nhé.”

Minh Hoàn đứng dậy từ trên sạp, nàng mỉm cười: “Vương phi khách sáo quá rồi.”

Sào Ngọc rót trà cho hai người.

Khang Vương phi ngồi bên cạnh Minh Hoàn, ngón tay ngọc thon thon khẽ day ấn đường: “Hai khắc trước, Tiết phủ còn phái người qua đây hỏi khi nào thì Minh cô nương quay về. Ta rất thích Minh cô nương, mong Minh cô nương ở lại thêm vài ngày nên đã bảo người của Tiết phủ đi về rồi. Minh cô nương không để bụng chứ?”

Minh Hoàn nói: “Được Vương phi coi trọng kết giao là vinh hạnh của ta.”

Khang Vương phi kéo tay Minh Hoàn nói thêm mấy câu, bảo Minh Hoàn nghìn vạn lần không nên khách sáo, cứ coi đây như nhà mình, dặn dò xong rồi mới rời khỏi chỗ Minh Hoàn.

Chờ cho Khang Vương phi đi rồi, Sào Ngọc dọn ly chén đi, lúc này mới nói: “Tiểu thư ơi, người có biết phủ Khang Vương xảy ra chuyện gì không ạ?”

Minh Hoàn lắc đầu: “Không biết, đã xảy ra chuyện gì?”

“Phủ Khang Vương có một chỗ nuôi mấy vũ cơ, đều là do một vài quan to hiển quý tặng cho Khang Vương. Khang Vương chỉ sủng ái một mình Vương phi nên đem người ném sang một bên không để ý tới. Hôm nay, một vũ cơ trong số đó đã có thai nhưng không chịu khai ra gã thông dâm kia là ai. Bị ép buộc không xong, mới nhất quyết nói là Khang Vương.” Sào Ngọc nói thầm,” Vương phi giận cực kỳ, còn đánh sẩy đứa bé trong bụng người đó, người bị đánh chết. Lúc sắp bắt tay vào xử lý mấy vũ cơ khác, mới có người bằng lòng khai ra sự thật, nói là gã sai vặt làm trong nhà bếp.”

Minh Hoàn hơi cụp mắt xuống: “Sau đó thì sao?”

“Đương nhiên gã sai vặt cũng bị Vương phi đánh chết ạ.” Sào Ngọc nhỏ giọng, “Vương phủ há là nơi dễ ở lại? Khang Vương phi có thể sừng sững không đổ, sao có thể chỉ bởi được Khang Vương yêu thương chứ? Yên Châu to như thế, phụ nữ muốn bám vào Khang Vương, không phải một nghìn thì cũng có tới chín trăm.”

Minh Hoàn nhấp một ngụm trà, nước trà ngòn ngọt, mùi vị vào miệng thơm ngát.

Sào Ngọc nói: “Trước khi biết kẻ thông dâm thật sự, đa số đều cho rằng đứa bé là của Khang Vương. Khang Vương phi đang mang thai nhưng lại dám cho người đánh sẩy đứa bé của vũ cơ đó… Chả trách phủ Khang Vương chỉ có một mình Vương phi. Khang Vương phi thực sự cao tay, có nàng ở đây, thị nữ nào có gan mơ tưởng tới Khang Vương chứ?”

Trong chốc lát, Minh Hoàn rất khó nói rõ cảm xúc dưới đáy lòng mình đến tột cùng là gì.

Trong mắt nàng, Khang Vương phi là một người con gái cực kỳ yểu điệu lại thông minh. Việc tàn nhẫn bực này, dường như không dính dáng gì với nàng. Nhưng lúc thật sự nghe được, Minh Hoàn mới bỗng nhiên phát hiện, rất nhiều việc không giống như bề ngoài mà nàng nhìn thấy.

Lòng người đều phức tạp.

Lưu Đàn cũng phức tạp.

Thứ nàng nhìn thấy, có lẽ chỉ là một mặt mà Lưu Đàn cố ý thể hiện với nàng. Lúc nàng không nhìn thấy, Lưu Đàn có lẽ còn có một khuôn mặt khác.

Tối hôm qua Lưu Đàn ôm nàng, nói với nàng rằng, hắn sợ sấm sét, hôm nay hắn cũng lạnh nhạt vô tình mà giẫm lên máu tươi của mười mấy người đi tới trước mặt nàng.

Minh Hoàn tính toán thời gian. Nàng và Lưu Đàn quen nhau chẳng qua mới có mấy tháng mà thôi. Mấy tháng ngắn ngủi, nàng thực sự biết rõ Lưu Đàn sao?

Sau này, nếu nàng nói sai gì đó trong lúc lơ đãng, có khi nào Lưu Đàn sẽ đột nhiên vươn tay giết nàng không đây?

Nước trà còn ấm, Minh Hoàn lại có cảm giác không rét mà run.

Dưới ánh đèn vàng, trên khuôn mặt cực đẹp của Minh Hoàn lướt qua một chút hoang mang. Nàng có nên tin tưởng Lưu Đàn không đây?

“Tiểu thư ơi…” Sào Ngọc đẩy Minh Hoàn một cái, “Tiểu thư ơi, người sao thế ạ?”

Minh Hoàn tỉnh táo lại. Nàng đứng dậy đi về phía phòng ngủ: “Ta không sao.”

Trên cái bàn bên cạnh giường trong phòng ngủ không chỉ đặt một bộ quần áo ngay ngắn, mà bên cạnh còn đặt một cái túi nhỏ tinh xảo.

Minh Hoàn mở túi ra, bên trong là mùi thơm rất ngọt ngào. Bên trong có kẹo hoa quế và ô mai mơ, trong mắt nàng càng thêm hoang mang. Nàng tiện tay nhón một viên kẹo cho vào trong miệng.

...

Lưu Đàn vào cửa, đưa áo choàng cho thị nữ đứng bên cạnh: “Minh tiểu thư đâu rồi?”

“Minh tiểu thư đã đi về rồi ạ.” Thị nữ đáp, “Nô tỳ nhìn Minh tiểu thư dùng xong một bát tổ yến rồi mới cho người đưa về. Bẩm điện hạ, vẫn còn lại rất nhiều tổ yến, ngài có muốn dùng không ạ?”

Lưu Đàn gật đầu: “Mang lên đi.”

Hắn nếm thử một miếng, mùi vị cũng được.

“Lần sau Minh tiểu thư tới đây thì làm cho nàng tổ yến đường phèn, lúc trời nóng nàng ấy thích đồ ngọt.”

Lưu Đàn nhớ tới hôm nay lúc hắn bế Minh Hoàn. Nàng gầy như thế, vòng eo cực kỳ nhỏ, nhẹ như một đám mây vậy.

Thực ra hắn cũng không yêu cầu con gái phải béo hay gầy, hắn chỉ thích Minh Hoàn thôi, thấy nàng mảnh mai như vậy, thực sự làm hắn đau lòng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện