Lưu Đàn biết, Minh Hoàn sợ sấm sét.

Nếu là ở trong phòng thì còn đỡ, nàng có thể trốn trong chăn không ra, nhưng, giờ là đang ở bên ngoài.

Tiếng sấm ầm ầm muốn nổi lên, Lưu Đàn có thể cảm nhận được người Minh Hoàn hơi cứng lại, nhất định là nàng bị dọa đến trắng mặt ra rồi.

Lưu Đàn nhếch môi.

Hắn đột nhiên ôm chặt lấy Minh Hoàn, vùi mặt vào hõm cổ mềm mại của nàng.

Trên người nàng có mùi thơm nhàn nhạt, da thịt ấm áp.

Minh Hoàn bị dọa cho giật nảy mình, liền muốn đẩy Lưu Đàn ra.

Nhưng Lưu Đàn lại nắm chặt tay nàng, giọng có hơi khàn khàn: “Đừng nhúc nhích!”

Minh Hoàn mím môi.

Hơi thở của Lưu Đàn phun lên vành tai nàng: “Ta sợ sấm.”

Minh Hoàn: “…”

Nàng không tiện nói là mình cũng sợ.

Lưu Đàn nói: “Hồi nhỏ có một lần ta lén chạy ra ngoài Vương phủ chơi. Một thân một mình đi lên núi, kết quả trời đổ mưa to, một mình ta ở trên núi cả đêm. Đêm hôm đó tiếng sấm rền vang…”

Minh Hoàn chợt mềm lòng, nàng vỗ nhẹ bả vai Lưu Đàn: “Đừng sợ, lát nữa là tiếng sấm sẽ ngừng thôi.”

Lưu Đàn nhếch môi. Hắn ôm Minh Hoàn, hít thở hương thơm thoang thoảng trên người nàng, rồi “Ừ” một tiếng.

Mặc dù Minh Hoàn cũng sợ sấm đánh, nhưng nàng vừa nghĩ tới việc Lưu Đàn bị ám ảnh vì sét đánh khi còn bé thì không thể không giả vờ rằng mình không hề sợ hãi. Nàng muốn dùng chủ đề khác để dời đi sự chú ý của Lưu Đàn, bèn nói: “Khi nào thì điện hạ định quay về?”

“Quay về Mục Châu hả?”

Minh Hoàn “vâng” một tiếng.

Dĩ nhiên Lưu Đàn muốn đưa Minh Hoàn về sớm chút. Nàng sắp cập kê, về tới nhà, bọn họ còn phải thành thân nữa.

Lưu Đàn ước đoán thời gian, rồi nói: “Trong vòng nửa tháng sẽ đưa nàng cùng về.”

Có lẽ còn chưa cần tới mười ngày.

Một tiếng sấm nữa lại vang lên, Lưu Đàn lại ôm nàng chặt hơn một chút. Minh Hoàn cảm thấy không thoải mái cho lắm, nàng muốn đẩy Lưu Đàn ra. Nhưng là, tùy tiện đẩy Lưu Đàn ra như vậy, Minh Hoàn lại lo hắn sẽ buồn. Đang lúc do dự, Minh Hoàn nghe thấy có người đang gọi nàng.

“Tiểu thư ơi…”

Xa xa loáng thoáng truyền đến tiếng gọi, Minh Hoàn đẩy Lưu Đàn ra: “Sào Ngọc tới rồi.”

Sau khi tiểu thư nhà mình lại bị Mục Vương điện hạ lừa đi, Sào Ngọc bèn nhẩm tính thời gian, xem xem rốt cuộc lúc nào thì tiểu thư sẽ quay về. Kết quả, chưa đợi được hai khắc thì trời ấy vậy mà có sấm đánh, bắt đầu đổ mưa.

Sào Ngọc một mực kéo thuộc hạ của Mục Vương đi đưa ô cho bọn họ.

Minh Hoàn đi mấy bước về phía mép đình. Nàng đã thấy ánh sáng vàng của chiếc đèn lưu ly: “Sào Ngọc, ta ở đây.”

Một tay Sào Ngọc cầm ô, một tay thì xách đèn lưu ly đi tới: “Tiểu thư ơi, đèn của người và Mục Vương điện hạ đâu ạ?”

Im lặng giây lát, Minh Hoàn nói: “Không cẩn thận, đèn rơi xuống nước rồi.”

Sào Ngọc: “…”

Ban đêm tối om mà hai người này lại có thể làm rơi đèn xuống nước được.

Minh Hoàn quay đầu lại nhìn Lưu Đàn: “Điện hạ, mưa sẽ càng rơi càng nặng hạt. Người của ngài cũng mang ô tới rồi, chúng ta tạm biệt ở đây thôi.”

Dưới ánh đèn u ám, trên áo lụa trắng của Minh Hoàn có thêu hoa lan tao nhã, mái tóc đen xõa xuống, khi ngước mặt, khuôn mặt nàng tinh xảo như ngọc, ánh mắt càng say lòng người hơn cả rượu.

Ngón tay Lưu Đàn hơi co quắp lại, trên gương mặt tuấn tú hiện lên một chút ý cười, nhưng nụ cười lại không chạm đến đáy mắt: “Được, Hoàn Hoàn đi đường cẩn thận, đừng để trượt chân.”

Minh Hoàn gật đầu: “Ngài cũng phải cẩn thận.”

Minh Hoàn về đến phòng thì chỗ gấu váy đã bị nước mưa làm cho ướt đẫm. Nàng lại đi rửa tay thay quần áo.

Ngồi trước gương trang điểm, Minh Hoàn tháo trâm ngọc trong tóc xuống.

Sào Ngọc vẫn chưa biết chuyện Minh Hoàn và Lưu Đàn đính hôn. Mặc dù nàng sợ Lưu Đàn, nhưng dưới đáy lòng, nàng vẫn chỉ lo nghĩ cho Minh Hoàn: “Tiểu thư ơi, người với Mục Vương điện hạ tuy là anh em kết nghĩa, nhưng hai người thân mật như vậy, suy cho cùng sẽ làm người ta hiểu lầm đấy ạ.”

Minh Hoàn cầm cái lược gỗ đào trong tay, nhẹ nhàng chải mái tóc đen.

Tuy nàng đơn thuần, nhưng đơn thuần không có nghĩa là nàng ngốc. Rất nhiều chuyện, trong lòng Minh Hoàn vẫn hiểu rất rõ. Thế nhưng, chỉ có khi đối diện Lưu Đàn, Minh Hoàn mới có cảm giác khó nói rõ.

Nàng cảm thấy nàng như hiểu rõ người này, biết rõ tính tình Lưu Đàn, thế nhưng, nàng lại có cảm giác, nàng hoàn toàn chẳng biết gì về Lưu Đàn.

Lại nói tiếp, hai người hiểu nhau còn chưa sâu.

Sào Ngọc bưng nước tới, Minh Hoàn đặt khăn vào trong nước để thấm ướt, sau đó vắt khô khăn, rồi lau mặt.

...

Sáng sớm hôm sau, Lưu Đàn với Khang Vương đi tới khu Tây Sơn săn bắn. Minh Hoàn cũng không biết những chuyện này, nàng ở cùng một chỗ với Khang Vương phi, buổi sáng hai người cùng nhau thưởng trà ngắm hoa.

Thời điểm này, cây lựu đã nở hoa, cửa sổ mở ra, cánh hoa tươi đẹp được gió thổi qua, bay phất phơ vào trong phòng.

Minh Hoàn chợt nâng tay lên, mấy cánh hoa tươi đẹp như lửa rơi vào trong lòng bàn tay nàng.

Khang Vương phi cười nói: “Hoa lựu nở thật đúng lúc, trong phủ Khang Vương cũng có một vườn cây thạch lựu, mùa này, hoa nở khắp vườn, hẳn là tươi đẹp như lửa vậy. Minh cô nương có muốn cùng đi xem chút không?”

Minh Hoàn gật đầu.

Bình thường hai người đều không đi lại nhiều, Minh Hoàn và Khang Vương phi mới quen nhau, tuy rằng có chút xa lạ, nhưng Khang Vương phi đối nhân xử thế rất khéo, đối đãi với mọi người cực kỳ chu đáo. Khang Vương phi lờ mờ đoán ra tầm quan trọng của Minh Hoàn trong lòng Lưu Đàn, cho nên, cũng sẽ không đối xử tệ với Minh Hoàn, hoặc là để cho Minh Hoàn cảm thấy không được tự nhiên.

Hiện giờ Khang Vương phi đang có thai, trên đường đi, hai người đi cũng tương đối chậm.

Lúc đi được nửa đường thì một thị nữ đột nhiên đi tới: “Bẩm Vương phi, một người trong đám vũ cơ nuôi trong hậu viện đã mang thai rồi ạ. Nàng ta không chịu thú nhận đứa bé là của ai, giờ còn muốn đập đầu vào tường tự sát. Hiện giờ trong hậu viện đang rối loạn, người có muốn…”

Khang Vương phi Ninh thị nhíu mày.

Có điều, nàng cũng chỉ tạm thời đổi sắc mặt mà thôi, rất nhanh thì lại dịu đi.

Ninh thị nhìn về phía Minh Hoàn: “Minh cô nương này, vườn cây ở ngay phía trước, đi qua một cái cổng vòm là sẽ đến, cô tới vườn ngắm hoa trước, ta đi xử lý ít việc.”

Minh Hoàn gật đầu: “Dạ được.”

Chờ cho Ninh thị và thị nữ của nàng đi rồi, hai người Minh Hoàn và Sào Ngọc mới đi về phía trước.

Vườn thạch lựu thực ra cách chỗ Minh Hoàn ở cũng không xa, Sào Ngọc nói: “Tiểu thư ơi, Khang Vương phi vừa rời đi, lại không biết lúc nào mới có thể qua đây. Thời tiết này cũng rất nóng, không bằng chúng ta về chỗ ở trước ạ?”

Minh Hoàn lắc đầu: “Đã nói là chờ trong vườn lựu thì ta nên đi vào trong đó đợi. Khang Vương phi đang mang bầu, ngộ nhỡ nàng ấy lại vất vả qua đây, không gặp được chúng ta, chẳng phải là sẽ thất vọng hay sao?”

Hai người tiếp tục đi về phía trước.

Gió ấm thổi vào người có chút buồn ngủ. Minh Hoàn đi vào vườn thạch lựu. Nàng định tìm cái đình ngồi nghỉ ngơi một lát, đáng tiếc đi dạo một vòng mà nàng cũng không tìm thấy.

Minh Hoàn lấy khăn từ trong tay áo ra lau mặt.

Sào Ngọc thấy Minh Hoàn ra mồ hôi thì nói: “Tiểu thư ơi, trước tiên người tìm một chỗ nghỉ ngơi ở gần đây, để nô tỳ quay lại lấy cái ô rồi bưng chút nước trà qua đây ạ.”

Minh Hoàn quá trắng. Thực ra nàng không chịu được nắng gắt, đứng dưới mặt trời lâu, da sẽ bị phơi cháy.

Nàng gật đầu.

Chờ Sào Ngọc đi rồi, Minh Hoàn thong thả dạo vài bước ở chỗ râm mát. Vừa nâng mắt thì trông thấy cách đó không xa hình như có một mái đình, hẳn là cách không xa ngay bên ngoài vườn lựu, nàng muốn đi vào đình nghỉ ngơi một lát, lát nữa lại tới đây.

Phía trước chính là tường viện màu đỏ thắm, Minh Hoàn đang muốn đi qua cổng vòm thì đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc.

Là giọng Lưu Đàn.

...

Lưu Đàn đang mặc quân trang, tóc đen dùng mão bạc buộc lên, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn tú của hắn lại phủ một tầng tăm tối, khiến người ta không rét mà run.

Khang Vương Lạc Thành Quảng đứng ở bên cạnh Lưu Đàn, trước mặt Lưu Đàn có một thiếu niên bị thương nhẹ đang đứng, trên mặt đất thì quỳ mười mấy gã đàn ông đang bị trói gô lại.

Hắn sờ thanh kiếm đeo bên hông, mắt phượng hẹp dài sâu không thấy đáy, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Kiếp trước, Lưu Đàn cũng từng gặp được cảnh tượng tương tự.

Chẳng qua không phải ở Yên Châu, mà là ở Mục Châu.

Tên thiếu niên bị thương nhẹ này đúng là kẻ đã hạ độc Lưu Đàn ở kiếp trước.

Kiếp trước, Lưu Đàn đã cứu gã thiếu niên bị đuổi giết này trong một khu chợ sầm uất, kiếp này, Lưu Đàn với Lạc Thành Quảng, thì là cứu được gã này ở chỗ săn bắn.

Gã này tên là Trác Trì, là người mà Sở Tinh Trạch, con trai thứ ba của Hiến Vương ở Hiến Châu an bài. Không thể không nói, Sở Tinh Trạch mưu tính sâu xa, vào lúc này đã sớm gài nội ứng bên người Lưu Đàn mà thần không biết quỷ không hay.

Lưu Đàn đem Trác Trì đang bị đuổi giết, cùng với người đuổi giết Trác Trì, về phủ Khang Vương.

Trác Trì bị thương nhẹ. Hắn nhìn về phía Lưu Đàn: “Tiểu nhân đến từ Hiến Châu. Xuất thân hèn mọn. Thủa nhỏ được cha mẹ bán tới nhà giàu làm đầy tớ, con nối dòng nhà chủ ít ỏi, nên đã nhận tiểu nhân làm con nuôi, nào ngờ nhà chủ chọc phải kẻ thù, trong một đêm cả nhà bị giết sạch, tiểu nhân được nô bộc trong nhà che chở một mạch chạy thoát thân, từ Hiến Châu chạy trốn tới Yên Châu…”

Lưu Đàn xưa nay cẩn thận, kiếp trước, Trác Trì lấy lý do tương tự nói với hắn, hắn phái người đi thăm dò, phát hiện Trác Trì không nói dối, lại thấy Trác Trì có mấy phần bản lĩnh, giữa chân mày lộ ra ngạo khí, huấn luyện chút là có thể dùng, mới giữ Trác Trì lại trong Vương phủ làm đầy tớ.

Sở Tinh Trạch là em họ ngoại của Lưu Đàn. Hắn quá hiểu Lưu Đàn, biết Lưu Đàn đa nghi, cho nên mới tính toán không chút kẽ hở. Thân phận được nhận nuôi của Trác Trì là thật, nhưng kẻ địch thì là giả, cái gọi là cừu địch của nhà chủ, chẳng qua là một vở kịch được dựng lên mà thôi, Sở Tinh Trạch đã sai người hại một nhà vô tội đã nhận nuôi Trác Trì.

Lúc bé Trác Trì xém chút chết đói, ơn nghĩa một bát cơm của Sở Tinh Trạch khiến hắn không ngại phản bội người hảo tâm về sau đã nhận nuôi hắn. Một khi đã bước lên con đường bất nhân bất nghĩa, Trác Trì cũng không quay lại được nữa.

Bởi vì năm năm đó, Trác Trì không hề có hành động gì, Lưu Đàn cũng chưa từng nghi ngờ người này. Dù sao thì trong phủ nhiều tôi tớ như vậy, thế nhưng, Lưu Đàn thật không ngờ, một lần hành động duy nhất của Trác Trì, thì chính là muốn độc chết hắn.

Nhớ tới chuyện cũ, con ngươi sắc bén của Lưu Đàn hơi híp lại: “À? Thật sao?”

Hắn thong thả bước mấy bước, nhìn về phía mấy người đang bị trói gô trên đất. Sở Tinh Trạch bụng dạ thâm sâu, nuôi được một đám tử sĩ trung thành tận tâm, vở kịch này, có thể diễn được ở trước mắt hắn, vẫn là không đơn giản.

Trác Trì bị Lưu Đàn nhìn thẳng thì có hơi chột dạ.

Dù sao hắn cũng chỉ là một thiếu niên mười sáu tuổi, dù cho mưu mô sâu hơn nữa, ở trước mặt Mục Vương uy nghiêm, vẫn không tránh khỏi sợ hãi.

Trác Trì quỳ xuống: “Nếu tiểu nhân có nói dối nửa lời thì để cho tiểu nhân bị ngũ mã phanh thây mà chết! Tiểu nhân cảm kích ơn cứu mạng của Mục Vương điện hạ, sau này sẽ nghĩ cách báo đáp.”

“Ta không cần ngươi báo đáp.” Lưu Đàn hơi nhếch khóe môi. Nhìn từ góc độ của Minh Hoàn, nàng phát hiện một khuôn mặt khác của Lưu Đàn không giống với lúc trước.

Trong lòng nàng, Lưu Đàn vốn dịu dàng, hòa nhã, làm cho người ta như tắm gió xuân. Chẳng biết tại sao, dù cho Minh Hoàn có nghĩ tới việc Lưu Đàn cũng biết giết người, nhưng khi tưởng tượng tới cảnh này, cũng cảm thấy mơ mơ hồ hồ, chỉ nghĩ lúc Lưu Đàn giết người thì sẽ lưu loát dứt khoát mà dịu dàng.

Nhưng lúc này đây, trong mắt hắn lại có sự hung ác nham hiểm khó nói rõ, cả người toát ra khí thế khiến người ta sợ hãi.

“Gặp chuyện bất bình, ta rút đao tương trợ là chuyện rất bình thường.” Lưu Đàn nhìn đám người bị trói gô ở một bên, “Ngươi nói xem, bọn họ đều là kẻ thù của ngươi, sát hại cha mẹ nuôi của ngươi. Ta là người nhân nghĩa, nên cho phép ngươi giết bọn họ, báo thù rửa hận cho cha mẹ nuôi của ngươi.”

Tay Trác Trì chợt run rẩy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện