Mục thái phi tức thì tức, nhưng cũng không đi vào chia rẽ đôi uyên ương, bà vịn tay vú Lam đi ra ngoài.

Vú Lam nói: “Rốt cuộc điện hạ của chúng ta đã hiểu tình yêu là gì rồi. Lúc trước ấy a, nô tỳ còn lo, ánh mắt điện hạ cao như vậy, sẽ không tìm được cô nương thích hợp đấy.”

Mục thái phi cũng thích Minh Hoàn. Bà nhìn ra được, cô gái này có tấm lòng lương thiện, làm việc cũng tỉ mỉ, dáng dấp cũng đẹp, là một mỹ nhân hiếm thấy.

Bà thở dài: “Ta cũng chẳng ngờ, Lưu Đàn vậy mà có thể bỏ qua thân phận để theo đuổi cô bé nhà họ Minh.”

Mục thái phi hiểu rõ con trai bà. Tính Lưu Đàn giống Lão Mục Vương. Từ nhỏ hắn đã tôn sùng võ nghệ, tính tình thì hung ác, không chỉ ác với người ngoài, mà ác cả với bản thân mình, làm việc thì sấm rền gió cuốn. Nhưng hắn lại rất biết ngụy trang, đối xử với thuộc hạ là vừa đấm vừa xoa, rất biết mua chuộc lòng người.

Nhưng ở những phương diện khác thì hắn lại có chút vội vàng, chẳng hạn như phương diện tình cảm. Lúc còn trẻ Mục thái phi là một Quận chúa kiêu kỳ, tính nết rất kiêu căng. Lão Mục Vương tới làm khách trong phủ Hiến Vương. Bà vừa gặp đã phải lòng vị Vương gia trẻ tuổi mà uy phong này, nhưng không nói ra miệng, chỉ ba lần bốn lượt chạy đến trước mặt Lão Mục Vương tạo cảm giác tồn tại, cuối cùng đã làm cho Lão Mục Vương động lòng.

Thái phi vốn tưởng rằng bà sẽ hưởng thụ một khoảng thời gian yêu đương đơn thuần giống như những thiếu nữ khác. Kết quả, Lão Mục Vương dẫn bà đi cưỡi ngựa, ở ngay trên lưng ngựa bắt bà đồng ý kết hôn, nếu bà không bằng lòng thì sẽ không dừng lại.

Con ngựa của Lão Mục Vương là hãn huyết bảo mã hiếm có, nhanh như tia chớp. Thái phi có can đảm thế nào đi nữa, cũng là tiểu quận chúa yểu điệu, vừa mới cập kê, trước đây chưa từng cưỡi ngựa. Bà vốn định dè dặt không trả lời, để cho Lão Mục Vương theo đuổi thêm một thời gian nữa.

Kết quả, Lão Mục Vương quất con ngựa một roi, con ngựa lồng lên bắt đầu phi như bay, Thái phi suýt chút nữa thì bị dọa cho khóc.

Lão Mục Vương và bà ở trên một con ngựa, tiếng gió rít gào, Thái phi vừa bị Lão Mục Vương uy hiếp, vừa lo con ngựa chạy nhanh thế này có phải là nổi điên thật không. Lão Mục Vương giữ lấy eo của bà buộc bà quay đầu lại, cứ đòi bà phải cho một câu trả lời, hoảng sợ không biết làm sao, Thái phi đành phải đồng ý.

Lão Mục Vương bỏ qua sáu lễ ăn hỏi rườm rà, lập tức đưa Thái phi về Mục Châu thành thân. Lúc ấy, còn có khuê tú ở Hiến Châu chế giễu Thái phi không được coi trọng, chỉ qua loa đã bị lôi đi.

Kết quả là một năm sau, Hiến Vương, cha của Thái phi đắc tội hoàng đế, Hiến Châu vô cùng nguy cấp, Lão Mục Vương lập tức phái quân tinh nhuệ tới bảo vệ Hiến Vương, thể hiện rõ, ai dám động tới cha vợ ông, ông sẽ xuất binh đánh người đó. Cuối cùng, vốn là lỗi của Hiến Vương, nhưng hoàng đế lại chủ động lấy lòng.

Lão Mục Vương có thân phận cao quý, nhưng lúc trước chỉ có một mình Thái phi. Ở nhà, Thái phi bị cha mẹ chiều hư, sau khi lấy chồng bà dần lộ ra bản tính bướng bỉnh kiêu ngạo, làm trời làm đất, không vui thì nổi giận ném đồ, trái lại Lão Mục Vương cười ha ha khiêng Thái phi đang nổi giận lên vai, còn nói chỉ thích tính tình đanh đá của bà.

Chỉ tiếc, những thứ tốt đẹp trên thế gian này thường không chắc chắn, ráng chiều dễ tan, ngọc lưu ly dễ vỡ. Lão Mục Vương ra đi quá sớm, Thái phi chưa được hai mươi lăm tuổi đã thành góa phụ. Khi còn bé, Lưu Đàn đã có vài phần tính nết của Lão Mục Vương, tính tình tồi tệ khó dạy, không chịu nghe lời thầy, động một tí là muốn cưỡi con ngựa nhỏ của hắn chạy ra ngoài. Đối mặt với ông con cứng đầu khó bảo, Thái phi chỉ có thể xắn tay áo lên đánh hắn, để cho hắn nhớ kỹ, đừng có theo gót cha hắn.

Mục thái phi vịn tay vú Lam đi về phía trước, vừa ngẩng đầu là lầu cao sừng sững ở đằng xa, trong một mảnh cây cối xanh tươi lộ ra mái hiên nhà, cả phủ Mục Vương bây giờ lại bừng bừng sức sống.

Mục thái phi lập lại những lời đã nói với vú Lam mấy trăm lần: “Trái lại tính nết Lưu Đàn đã ôn hòa hơn rất nhiều, khoảng thời gian trước, ta còn thật sự lo nó sẽ uy hiếp con gái nhà người ta đi theo nó.”

Vú Lam nói: “Bây giờ người có thể yên tâm rồi ạ. Có lẽ một thời gian nữa là chúng ta có thể tới nhà họ Minh cầu hôn, phủ Mục Vương có thể làm đám cưới rồi.”

Bên môi Mục thái phi cũng hiện lên chút ý cười.

Chỉ chớp mắt, con trai của bà cũng sắp lập gia đình rồi. Mục thái phi ngồi lên chiếc xe có điêu khắc hình loan phượng cùng hoa văn tường vân, bà lẩm bẩm, nói không chừng hai năm nữa là bà có thể bế một đứa cháu trai ngoan ngoãn rồi.

Mục thái phi vừa về đến Thiên Hương Viện, một người hầu gái đi tới thưa: “Bẩm Thái phi, nhà họ Minh phái người tới mời Minh tiểu thư về nhà ạ. Có nói rằng bà ngoại của Minh tiểu thư bị bệnh, muốn gặp nàng. Đại công tử nhà họ Minh muốn đưa Minh tiểu thư đi Yên Châu ạ.”

Mục thái phi kinh ngạc: “Dẫn người nhà họ Minh tới đây.”

...

Trông thấy vết sẹo trên cánh tay Lưu Đàn, Minh Hoàn hơi nhíu mày: “Hiện tại chỉ có vết sẹo, sẽ không đau đấy chứ?”

Lưu Đàn gật đầu: “Thật ra thì cũng không đau, chẳng qua, vết thương sâu thế này, Hoàn Hoàn có chê ta không?”

Nàng ngoan ngoãn lắc đầu: “Không chê.”

Lưu Đàn nhếch môi: “Hoàn Hoàn không chê là được.”

Lưu Đàn cũng không phải là công tử phong lưu hay thư sinh yếu ớt. Hắn là người thô lỗ, trên người từng bị thương để lại sẹo, có khi là ngã từ trên lưng ngựa xuống, có khi là bị thương khi giết địch.

Kiếp trước, hắn rất thích ép Minh Hoàn hôn vết sẹo của mình.

Hắn vẫn nhớ rõ, cơ thể Minh Hoàn rất mềm, bờ môi cũng mềm, lúc bị hắn ép buộc đe dọa, trong con ngươi của nàng luôn hàm chứa một hồ nước lạnh như băng. Nếu nàng cúi đầu, bờ môi ấm mềm mà ẩm ướt dán lên vết sẹo của hắn, sợi tóc mang theo mùi hương sẽ nhẹ nhàng lướt qua da hắn là hình ảnh khiến cho người ta sinh lòng yêu thương.

Dục vọng trong mắt Lưu Đàn chợt nặng hơn.

Minh Hoàn sờ mặt mình trong vô thức. Nàng chú ý tới con ngươi sâu thẳm của Lưu Đàn, lui về sau hai bước. Minh Hoàn mỉm cười nói: “Điện hạ, ta dọn đồ mang đi, lát nữa sẽ sắc thuốc cho ngài, đêm qua ngài chưa nghỉ ngơi, vẫn nên nghỉ sớm thì hơn.”

Lưu Đàn nhìn khuôn mặt Minh Hoàn, không rõ hứng thú mà cười nói: “Được.”

Tính cảnh giác của cô bé này vẫn nhạy bén đấy nhỉ. Xem ra, vẫn chưa hoàn toàn đặt hắn trong lòng, chưa hoàn toàn tín nhiệm hắn.

Lưu Đàn giấu cái đuôi sói xấu xa của mình đi, làm ra vẻ mình ôn nhuận như ngọc: “Hoàn Hoàn biết nấu cơm không? Ta muốn ăn chút đồ ngon.”

Minh Hoàn gật đầu.

Sau khi ra ngoài, nàng bảo Đào Nhị dẫn nàng tới nhà bếp. Cha và anh trai Minh Hoàn có đôi lúc quá bận, nàng sẽ tự tay làm cơm đưa tới giục bọn họ ăn, bởi vậy, tài nấu nướng của nàng không được xem là tinh xảo, nhưng mấy món nàng biết làm thì lại ăn rất ngon.

Vừa mới ngâm tổ yến vào nước sôi thì Đào Nhị ở bên ngoài đột nhiên đẩy cửa đi vào: “Minh cô nương, Thái phi bảo cô đi qua đó đấy. Cô mau rửa tay lên xe, để đầu bếp làm cơm là được rồi.”

Minh Hoàn còn chưa rõ vì sao Thái phi đột nhiên bảo nàng qua đó. Nàng để đồ trong tay xuống, đi cùng Đào Nhị.

Vừa đến chỗ Thái phi, Minh Hoàn đã thấy Minh Ly đang ngồi ở hàng ghế bên dưới, mắt nàng lập tức sáng lên: “Anh cả!”

Minh Ly nói: “Hoàn Hoàn, gần đây bà ngoại không khỏe, muốn em tới bầu bạn một thời gian.”

Mục thái phi nhìn đôi anh em xinh đẹp làm người ta vui lòng này thì chỉ cảm thấy người nhà họ Minh ăn nói tự nhiên, cử chỉ nho nhã, là một gia đình trong sạch.

Mục thái phi nói: “Bên ấy đã xảy ra chuyện, ta cũng không tiện ép cô ở lại đây nữa. Hoàn Hoàn à, chờ tới hôm nào đó quay lại thì nhớ cho người chuyển lời tới Vương phủ nhé.”

Minh Hoàn gật đầu.

Nói chuyện một lát với Mục thái phi, Minh Ly theo Minh Hoàn tới chỗ nàng ở để lấy đồ. Minh Ly chờ ở bên ngoài, cũng không đi vào trong phòng nàng.

Đồ mà Minh Hoàn muốn mang theo cũng không nhiều. Lúc nàng tới đây thì không mang nhiều lắm, thu thập rất dễ.

Chỉ là, Mục Vương điện hạ vẫn còn đang ngủ trên giường. Do dự một lúc lâu, Minh Hoàn cũng không biết có nên đánh thức Mục Vương, nói cho hắn biết là mình sắp đi hay không.

Suy nghĩ một chút, sẽ có thị nữ nói thay nàng, nàng vẫn không nên quấy rầy mộng đẹp của Mục Vương điện hạ.

Minh Hoàn khẽ khàng đi ra ngoài. Bên này Lưu Đàn vẫn đang giả vờ ngủ, chỉ cho là nàng đi vào lấy thứ gì đó, không hề biết rằng người sắp đi rồi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Giả dụ Hoàn Hoàn muốn nói cho Lưu Đàn biết nàng phải đi.

Hoàn Hoàn: Điện hạ, điện hạ, ngài tỉnh lại đi.

Lưu Đàn (nhắm mắt lại không nói lời nào): Nàng vĩnh viễn không gọi được người đang giả bộ ngủ. Ta là người đẹp đang say ngủ. Mau hôn ta đi. Hôn một cái là ta sẽ tỉnh lại ngay.

Hoàn Hoàn: Quên đi, điện hạ đang ngủ say, ta vẫn không nên quấy rầy thì hơn.

Lưu Đàn (giả bộ ngủ xong tỉnh dậy làm ầm lên): Ơ kìa? Vợ ta đi đâu rồi? Vợ ta đâu?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện