Edit: phuong_bchii

________________

Tập đoàn Lăng Duệ điều hành nhân sự cần thông qua rất nhiều quy trình, chính quy nhất là gửi đơn xin ở nền tảng hệ thống, lãnh đạo từng bộ phận phê duyệt, Hải Dụ làm quản lý bộ phận ở tổng bộ, thuộc về quản lý cấp trung, một khi bị yêu cầu điều nhiệm, sẽ được thông báo trước tiên.

Mặc dù tổng bộ bốn công ty con của tập đoàn Lăng Duệ ở cùng một tòa nhà, nhưng đều hoạt động độc lập, Hải Dụ làm ở tầng cao nhất của tổng bộ, trực tiếp do hội đồng quản trị quản lý, bình thường tiếp xúc với Lăng Thương Bắc rất ít.

Lần này do phiến toái quản cọc của tam phòng nên tạm thời hai người thành đồng đội, Lăng Thương Bắc rất coi trọng cách làm việc ổn thoả và hiệu suất của Hải Dụ, anh cũng biết Hải Dụ không đứng về phía ai, cho nên làm theo quá trình phê duyệt chính quy.

Mấy ngày nay Hải Dụ vẫn luôn chờ cơ hội tìm Lăng Thương Bắc, vừa không thể quá mức cao ngạo cũng không thể quá tận lực, tất cả phải trông thật tự nhiên mới được. Cuối cùng vào giờ trà chiều hôm nay, cô ấy nhìn thấy Lăng Thương Bắc đi lên sân thượng.

Văn hóa doanh nghiệp của tập đoàn Lăng Duệ rất nồng hậu, buổi chiều sẽ có thời gian 20 phút nghỉ ngơi, vào thời gian này nhân viên có thể đi mua một ly cà phê hoặc là hút một điếu thuốc, thậm chí có thể đi phơi nắng, điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng công việc trong tay, đồng thời mỗi bộ phận cũng đều phải chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho bữa trà chiều.

Hải Dụ nhân lúc thời gian nghỉ ngơi, đi lên sân thượng.

"Đại thiếu gia." Trong lòng cô ấy đã tính toán kỹ lời muốn nói.

Lăng Thương Bắc nhìn thấy cô ấy cũng không bất ngờ, cười nói: "Cô tới từ chối tôi sao?"

Hải Dụ cười cất giấu kinh ngạc, ngược lại bình tĩnh nói: "Đại thiếu gia biết tôi sẽ từ chối, tại sao còn muốn làm khó người khác chứ?"

"Tôi chỉ đơn thuần coi trọng năng lực của cô, không có ý gì khác, càng không muốn ép cô đứng về phía ai, tôi nghĩ là bản thân cô nghĩ nhiều rồi."

"Từ góc độ của đại thiếu gia mà nói, anh nhìn trúng ai muốn điều nhiệm ai là chuyện dễ như trở bàn tay, hơn nữa tôi nên cảm thấy vinh hạnh. Công ty nhiều người như vậy, ai mà chẳng muốn được cấp cao các anh ưu ái chứ, nhưng tôi là một người rất lười biếng."

"Ồ? Lười biếng, sao lại nói thế?" Lăng Thương Bắc hứng thú nhìn cô ấy.

Hải Dụ cười cười: "Tôi chỉ muốn làm tốt công việc của mình, không muốn rơi vào bất kỳ phiền toái nào. Đại thiếu gia chắc là biết gần đây là thời kỳ nhạy cảm, bên ngoài đều đang phỏng đoán tam phòng lần này té ngã anh sẽ là người thu lợi lớn nhất, mà anh điều tôi đi vào lúc này, người khác sẽ nghĩ gì về anh, sẽ nghĩ gì về tôi?"

"Tôi không quan tâm những người đó nghĩ gì."

"Nhưng tôi quan tâm, anh xem tôi ở trong tập đoàn mặc dù chỉ là quản lý nhỏ, nhưng cũng có hình tượng đúng không." Hải Dụ ra vẻ thoải mái, thay đổi một loại phương thức biểu đạt hài hước, "Dù sao tôi cũng là một người khá kiêu ngạo có cá tính trong mắt mọi người, làm sao có thể bằng lòng để danh tiếng của mình bị tổn hại, huống chi phòng quản lý lệ thuộc hội đồng quản trị, cũng coi như đứng ở đỉnh kim tự tháp của công ty."

Lăng Thương Bắc nhìn chằm chằm Hải Dụ, đến gần bên cạnh cô ấy, Hải Dụ vội vàng lui về phía sau hai bước, lòng phòng bị và tính nhạy bén khiến cô ấy cảm thấy không thể đi quá gần Lăng Thương Bắc. Lăng Thương Bắc ngẩn người, dừng bước, cười lắc đầu: "Phụ nữ các cô đều nhạy cảm như vậy sao?"

"Xin đại thiếu gia tha thứ cho sự ích kỷ của tôi, tôi chỉ muốn bo bo giữ mình."

"Cô có biết công ty sẽ thay đổi triều đại không, hội đồng quản trị ngoại trừ ông nội đều là vật trang trí, ông ấy lớn tuổi rồi, đằng nào cũng về hưu." Ngụ ý của Lăng Thương Bắc rất rõ ràng, chờ Lăng Xương Khiếu về hưu, chủ tịch mới nhậm chức đi lên, địa vị và sự kiên trì của Hải Dụ bây giờ đều vô nghĩa.

Hải Dụ đương nhiên nghe ra được, cô ấy chỉ cười dịu dàng: "Tôi ở Lăng Duệ 8 năm, nếu như cuối cùng bởi vì chính mình lựa chọn sai lầm mà bị đào thải vậy cũng nhận, nhưng mà hiện tại tôi chỉ muốn làm tốt bổn phận, rất cảm ơn đại thiếu gia coi trọng, hi vọng anh thu hồi yêu cầu đã đưa ra, buông tha tôi."

"Buông tha cô? Hải Dụ, thật sự có nghiêm trọng như vậy không?"

Hải Dụ gật đầu chắc nịch.

Lăng Thương Bắc cười, thật sự không biết làm thế nào, đơn xin điều chuyển nhân sự của anh sẽ bức người đến mức này.

"Xin lỗi, có lẽ tôi không quá bận tâm đến cảm nhận của cô, lát nữa tôi sẽ cho người rút lại đơn kia, mong cô đừng để ý." Lăng Thương Bắc chân thành tạ lỗi, khiến Hải Dụ rất kinh ngạc, lấy địa vị của anh thật ra một câu là có thể giải quyết chuyện này, nhưng anh không lấy quyền ép buộc, ý thức được vấn đề thế mà còn biết xin lỗi.

Anh vốn thuộc kiểu cao to đẹp trai, lúc này cũng là phong độ nhẹ nhàng, sự ga lăng và tu dưỡng của anh vì vậy tăng thêm mị lực cho anh.

Trong nháy mắt, Hải Dụ cảm thấy anh thật ra không xấu, so với công tử nhà giàu khác thật sự là tốt hơn nhiều lắm. Đáng tiếc lập trường của anh và nhị tiểu thư khác nhau, khoảng cách giữa hai anh em cũng rất lớn, nếu không hai người liên thủ đối phó tam phòng tứ phòng, phần thắng rất lớn.

Loại ý nghĩ này cũng chỉ lóe lên, Hải Dụ vẫn nhớ rõ vị trí của mình, nhị tiểu thư muốn đi lên nhất định phải giẫm nát những người này dưới lòng bàn chân, bao gồm cả Lăng Thương Bắc.

Cô ấy cúi người cảm ơn: "Cảm ơn anh, tôi đi làm việc trước."

Hải Dụ vừa xoay người, bị Lăng Thương Bắc gọi lại: "Đợi đã."

Cô ấy dừng bước, Lăng Thương Bắc đưa tới một tấm danh thiếp: "Trên này có số điện thoại cá nhân của tôi, nếu cần có thể liên lạc với tôi, có lẽ sau này chúng ta còn có cơ hội hợp tác."

Gió trên sân thượng thổi bay tóc mai Hải Dụ, cô ấy vuốt xuống sợi tóc che khuất tầm mắt, nhìn tấm danh thiếp quý giá kia, mỉm cười: "Cám ơn đại thiếu gia, tôi nghĩ có lẽ tôi không dùng được." Dứt lời, cô ấy quyết đoán rời đi.

Lăng Thương Bắc ngơ ngẩn, nhìn bóng lưng kiên quyết của Hải Dụ, chỉ cảm thấy tấm danh thiếp người khác cầu còn không được này, hóa ra chỉ là một tờ giấy lộn mà thôi, sẽ có người nhìn khinh thường, không hiếm lạ.

Phụ nữ bây giờ cũng thật khó đối phó, Liễu Tư Dực như thế, Hải Dụ càng như thế. Anh cười lắc đầu, anh đánh giá thấp phẩm đức của người khác, cũng đánh giá cao chính mình.

Sự thanh cao của Hải Dụ khiến Lăng Thương Bắc coi trọng cô ấy nhiều hơn vài phần.

Sau khi chủ đề kết thúc, Hải Dụ vội vàng trở lại văn phòng, cô ấy phải tận dụng thời gian đi làm một chuyện khác, đàm phán với Lăng Thương Bắc dễ dàng hơn so với trong tưởng tượng, trong lòng cô ấy chuẩn bị rất nhiều phiên bản, lời này không được thì dùng lời khách sáo khác.

Nhưng sự thật là, đều không có đụng tới. Không thể không thừa nhận, cô ấy đã nhìn Lăng Thương Bắc với cặp mắt khác xưa.

Hải Dụ ném đi suy nghĩ dư thừa, chuẩn bị sự trùng hợp thỏa đáng.

Hôm nay trợ lý riêng của Lăng Xương Khiếu là chị Bành muốn tới tổng bộ lấy tài liệu, Hải Dụ mở giao diện mà Lăng Thương Bắc xin, đợi đến khi chị Bành đến văn phòng thì cô ấy làm bộ quên tắt, hơn nữa mặt lộ vẻ khó xử.

Nhìn thấy vẻ mặt phiền muộn của cô ấy, chị Bành rất tò mò nhìn thoáng qua giao diện máy tính của cô ấy, giao diện hệ thống công ty tất nhiên không thoát khỏi mắt chị ấy, chị ấy tò mò tiến lên nhìn một chút, phát hiện ra là quy trình xin phép kia.

Đại thiếu gia lại muốn lôi kéo Hải Dụ? Chị Bành rất khiếp sợ, thời điểm then chốt này anh muốn làm gì? Bây giờ đã muốn nuốt chửng tổng bộ rồi sao? Vị chị Bành này ở Lăng Duệ đã mười mấy năm, đã sắp đến tuổi về hưu, chỉ trung thành với chủ tịch, cho nên chị ấy nhìn thấy tin tức này nhất định sẽ nói cho Lăng Xương Khiếu.

Lúc Hải Dụ lấy lại tài liệu nhìn thấy vẻ mặt chị ấy liền biết sự tình đã thành công, chuyện này coi như đã xử lý xong, về phần chủ tịch nghĩ như thế nào về Lăng Thương Bắc, đó đã không phải là chuyện cô ấy có thể quan tâm.

Rõ ràng là phiền toái, nhị tiểu thư lại có thể thoải mái hóa giải trả lại cho đối phương một cú đấm nặng, Hải Dụ thật lòng bội phục tư duy và mưu lược của cô.

Một ngày chiến đấu kết thúc, Hải Dụ mệt mỏi không chịu nổi, hẳn là có thể tạm thời thả lỏng một chút, cô ấy muốn đi thăm Liễu Tư Dực, dù sao nứt xương cũng không phải chuyện nhỏ, sẽ làm cuộc sống khó có thể tự gánh vác.

Cô ấy lấy điện thoại ra vừa định liên lạc, thì nhìn thấy Lam Doanh gọi đến.

"Giờ này sao em còn chưa ngủ?" Cô ấy cho rằng Lam Doanh còn đang ở nước ngoài.

"Ngủ cái gì, em về rồi, ở hội sở ngâm suối nước nóng, em tính giờ tan làm của chị, mau tới đây." Lam Doanh ở đầu dây bên kia phấn khích không thôi.

Hải Dụ ngạc nhiên không thôi, cô ấy hạ giọng hỏi: "Không phải nhị tiểu thư bảo em trong vòng nửa năm đừng về, giờ này em về làm gì?"

"Cô ấy đương nhiên không biết, ai nha em lo cho Hồng Tâm mà, muốn trở về thăm cậu ấy, qua hai ngày là đi ngay, dù sao cô ấy gần đây bận rộn, chắc sẽ không phát hiện đâu."

"Em muốn chết à, lá gan càng lúc càng lớn, em đừng chạy lung tung, tôi lập tức qua đó."

Thật sự là không làm cho người ta bớt lo, Hải Dụ thấy nhức nhức cái đầu, sớm biết vậy đã không nói cho cô nàng biết chuyện Liễu Tư Dực bị thương rồi, lỡ như bị nhị tiểu thư phát hiện Lam Doanh lén chạy về, hậu quả khó có thể tưởng tượng, quả thực khủng bố.

Lam Doanh rời đi hai tháng, mặc dù vẫn ở nước ngoài quay phim, cũng không thể về nước gặp chị em, luôn cảm thấy cuộc sống nhàm chán đơn điệu, cô nàng đã sớm muốn lén trở về, Liễu Tư Dực bị thương vừa hay cho cô một lý do thuyết phục chính mình.

Liễu Tư Dực nứt xương không tính là nghiêm trọng, qua vài ngày tĩnh dưỡng là có thể di chuyển nhẹ nhàng, nghe nói Lam Doanh trở về nàng rất vui, vui đến hội sở SPA gặp nhau.

Trước khi hai người tới, Lam Doanh một mình ngâm mình trong suối nước nóng, từ sau khi cải tạo nơi này còn chưa từng hưởng thụ qua, quả nhiên sau khi xây dựng làng du lịch đã có cảm giác, Lam Doanh suy nghĩ có nên đặt lại một cái tên khí thế chút hay không?

Suối nước nóng nối liền với núi sau công viên, toàn bộ trang hoàng hô ứng với thiên nhiên, tựa như đang ở trong thôn nhỏ yên tĩnh yên tĩnh, nhà gỗ cổ kính, nham thạch hình thù kỳ quái, có thể vừa thưởng thức cảnh đẹp xung quanh, vừa thoải mái ngâm mình trong suối nước nóng.

Vẫn là hưởng thụ trong nước, vẫn là chỗ của mình được tự tại. Lam Doanh thật sự không muốn ở nước ngoài lâu dài, tuy nói nửa năm không dài, nhưng trên đường không thể trở về quá lo lắng.

Trang viên suối nước nóng đều là hồ độc lập, ở giữa dùng bình phong hoặc tường gỗ ngăn cách, cũng có chút trang trí cực kỳ có tính thưởng thức, nhưng mỗi hồ cách nhau đều là kiểu mở, có thể nghe thấy thanh âm cách vách.

Bởi vì khu vực VIP cao cấp đều là lãnh địa tư nhân, người tương đối ít, cho nên Lam Doanh có thể cảm giác được sát vách có khách, vốn định trở lại phòng xông hơi chờ, lại nghe được âm thanh đối phương gọi điện thoại.

"Tôi đang ở chỗ kia, tên gì mà, hội sở SPA Hoa Doanh ngâm suối nước nóng." Nói chuyện là một người phụ nữ, giọng nói mềm mại mềm mại, rất giống phụ nữ phương Nam, khiến Lam Doanh nhớ tới bốn chữ ngôn Ngô dễ chịu, còn rất êm tai.

Lam Doanh còn chưa đi xa đã nghe thấy người phụ nữ kia nói: "Làm sao tôi biết chủ bên này nghĩ như thế nào, lấy một cái tên quê mùa như vậy, không gian và phục vụ rất tốt, lần sau cô cũng có thể tới."

"Quê mùa?" Lam Doanh dừng bước, lần đầu tiên nghe thấy người khác nói tên cửa hàng của mình là quê mùa, đây là lấy từ hai chữ phía sau của "Lam Hoa Doanh", cũng cùng với tên của mình, quê ở chỗ nào?

Lam Doanh nhất thời sôi máu, nói chính mình cũng không có gì, nói tên cửa hàng quê mùa là không được, nhưng cô nàng còn chưa hết giận, đối phương còn nói: "Cô phải mời bạn bè đến ngàn vạn lần đừng nói tên ra, nếu không họ tưởng chúng ta đi nơi nào đó không thể miêu tả, trực tiếp mang khách hàng tới là được, hoàn cảnh và đẳng cấp không thành vấn đề."

Lam Doanh tự động che đậy những lời tán thành phía sau, chỉ có thể nghe thấy tên cửa hàng bị châm chọc bị ghét bỏ.

Cô nàng lần nữa tự nói với chính mình nhịn, lần này là lén chạy về, hơn nữa cô nàng cũng là minh tinh giải trí không thể dễ dàng lộ diện, nhưng đối phương lại lần nữa quở trách và xỉa xối, thật sự là không thể nhịn được nữa.

Dù sao không có những người khác, có thể tới nơi này tiêu phí không phú cũng quý, chắc sẽ không sao!

Lam Doanh nghĩ xong đi về phía đối phương, "Xin hỏi vị tiểu thư đây, tên cửa hàng quê ở đâu, mà lại cô châm chọc như vậy?"

Đi tới cách vách mới thấy rõ người phụ nữ ngâm mình trong hồ, cô ấy quyến rũ dựa vào bên cạnh hô, lưng đẹp hướng lên trời, đường cong xương bướm rõ ràng, lúc tĩnh lặng cô ấy an tĩnh điềm đạm, nhu mị động lòng người, dưới ánh mắt cô ấy vừa ngoái đầu nhìn lại, dáng người lung linh đập vào mi mắt.

Dung mạo khí chất của cô ấy hoàn hảo hợp gu của Lam Doanh, nhưng cho dù là vậy, Lam Doanh vẫn còn nhớ rõ lời châm chọc của cô ấy.

"Tôi nói là ai hô to thế, thì ra là đại minh tinh." Cùng với lời nói dịu dàng, Kỳ Mộc Uyển cười đứng dậy, bọt nước theo trán chảy xuống cổ, cô ấy nhanh chóng rút áo choàng tắm từ trên bình phong xuống, quấn lấy mình.

"Cô đến tiêu phí còn không quên châm chọc tên cửa hàng, tôi chỉ là nghe không lọt tai mà thôi." Lam Doanh mặc dù bị nhan sắc của cô ấy làm cho kinh ngạc, nhưng lời đối phương nói ra cùng bề ngoài không hề xứng.

Kỳ Mộc Uyển nhướng mày, từng bước từng bước đi về phía Lam Doanh, cô ấy đẹp đến thẳng thắn vô tư, giơ tay nhấc chân đều là tự tin và kiêu ngạo.

"Lam hoa doanh (phượng tím) sinh trưởng ở vùng cận nhiệt đới, phong cách trang trí này của cô không có chút phong cách nước ngoài nào, nội dung chủ đề không phù hợp. Ngôn ngữ hoa của hoa lam doanh (phượng tím) là chờ đợi tình yêu trong tuyệt vọng, ngụ ý không tốt. Vì vậy, một số người thông minh đặt tên Lam Doanh cho cô , cả hai thay đổi ý cảnh, nhưng đơn giản và thời thượng hơn rất nhiều, nhưng tên cửa hàng này, thứ lỗi cho tôi khó có thể đánh giá cao, ngay cả khi lấy một chữ viết tắt của tên tiếng Anh, cũng mạnh hơn bất kỳ loại hoa nào, bản thân cô không cảm thấy?"

Lời nói của Kỳ Mộc Uyển sắc bén, trong nhu có gai, trong bông có dao, trong lời này có chuyện, cô ấy thậm chí còn biết bối cảnh của Lam Doanh.

"Vậy cô có thể đến nơi mình thích tiêu phí, đến cửa hàng quê mùa như vậy làm gì?" Lam Doanh giận quá nói như vậy, nhưng trong lòng lại cho rằng cô ấy nói có lý, nếu như lúc trước noi theo Rose một chút, quả thật sẽ có phong cách phương Tây rất nhiều, lúc ấy sao lại không có ai nhắc nhở mình, những người đó chỉ biết nói tốt.

"Cô cho rằng tôi muốn đến à, nếu như không phải một người bạn ra sức tiến cử tôi làm thẻ vàng, cái tên này đã trực tiếp khuyên lui tôi, dù sao quá mức tục tằng, ảnh hưởng phẩm vị của tôi."

Lam Doanh không cam lòng yếu thế: "Ha, thấy cô dáng dấp không tệ, rất có khí chất mỹ nữ cổ điển, quả nhiên chỉ là tốt mã."

"Tốt mã của tôi cũng mạnh hơn một số người nào đó bên trong thối rữa." Tu dưỡng và EQ của Kỳ Mộc Uyển quyết định phẩm vị và phong cách xử sự của cô ấy, cô ấy chưa bao giờ oán hận người khác, Lam Doanh là người đầu tiên kích thích lòng hiếu chiến của cô ấy, loại đôi co ấu trĩ này chưa từng xảy ra trong hơn hai mươi năm qua.

"Cô nói ai bên trong thối rữa? Châm chọc tôi không có văn hóa đúng không?"

"Tôi nói cô sao? Lam tiểu thư, dù sao cô cũng là hoa đán nổi tiếng, tuy rằng trình độ học vấn không cao nhưng fan hâm mộ rất nhiều, không cần phải đối chiếu chuyện này chứ." Kỳ Mộc Uyển nhướng mày, thấy bộ dáng tức hộc máu của cô nàng liền cảm thấy buồn cười.

Đối với những người sinh ra cao quý và địa vị xã hội rất cao mà nói, những minh tinh giải trí này trong mắt bọn họ, đều rất thấp kém. Trong giới của Kỳ Mộc Uyển, không thiếu người giàu có quy tắc ngầm, cũng rất có người coi thường bọn họ.

Kỳ Mộc Uyển thấy nhiều chuyện như vậy, đối với người trong ngành này tồn tại một ít thành kiến, nhưng đối với cuộc đôi co hôm nay của Lam Doanh với mình, cũng không phản cảm, ngược lại bởi vì chiếm được thế thượng phong mà thỏa mãn.

Lam Doanh cãi không lại cô ấy, mặc kệ tiếp cái gì cũng sẽ bị đối phương phản đòn, tức giận nghiến răng nghiến lợi dậm chân, "Độc phụ nhanh mồm dẻo miệng, tôi lười cãi với cô, thật sự là uổng phí cái nhan sắc này, lãng phí."

"Cô đi thong thả, không tiễn." Kỳ Mộc Uyển lười biếng đi tới bên cạnh bàn, uống một ngụm trà, lần nữa cởi áo choàng tắm đi vào hồ, cô ấy bình tĩnh nhắm mắt, hoàn toàn mặc kệ Lam Doanh đã tức giận đến không nói gì.

"Dựa vào cái gì tôi đi, người nên đi là cô."

Kỳ Mộc Uyển cười khẽ: "Bà chủ Lam đây là hạ lệnh đuổi khách?"

"Cô, cô nói cái gì?" Người phụ nữ này sao lại biết nhiều như vậy, Lam Doanh có chút nghi hoặc, cũng có chút bất an, cảm giác riêng tư mình bị người nhìn trộm.

"Minh tinh mở cửa hàng lơ lỏng bình thường, đừng tưởng rằng công tác bảo mật làm tốt bao nhiêu, thật ra ai cũng biết." Khóe miệng Kỳ Mộc Uyển nhếch lên, dăm ba câu thoải mái phản kích.

"Cô!!" Lam Doanh muốn đi lên lý luận thêm vài câu, lại nghe thấy một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên:" Lam Doanh!"

Lam Doanh xoay người, thấy là Liễu Tư Dực, tính tình dịu đi rất nhiều, cô nàng cho rằng Liễu Tư Dực sẽ giúp mình, lại nghe nàng nói: "Xin lỗi Kỳ tổng đi."

"Cái gì? Mình xin lỗi???"

Liễu Tư Dực nhìn về phía Kỳ Mộc Uyển, cô ấy đang giương mắt, trong nháy mắt hai người nhìn nhau, Liễu Tư Dực cười nói: "Vị này chính là hồng nhan tri kỷ của nhị tiểu thư Kỳ tổng, sao cậu dám làm càn như vậy?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện