Tuy nhiên ngày hôm sau, Kỷ Y Bắc bởi vì Hạ Nam Chi cố tình trêu chọc mà không cùng cô về nhà nên ngay khi vừa bước vào nhà, anh đã bị Trần Khê trách mắng một trận.
“Con làm anh trai kiểu gì thế hả! Lại còn để Nam Nam tự lái xe đến!”
“…”
Kỷ Y Bắc trợn mắt bất lực, trong lòng nghĩ hôm qua đứa anh trai này còn bị tên khốn kiếp kia hôn đây này.
Kỷ Y Bắc ở cửa thay dép lê, nghiêng đầu ngó vào nhà bếp, nhìn thấy Hạ Nam Chi ở bên trong đang gói từng cái hộp màu xanh một.
Trần Khê đánh vào lưng anh một cái.
“Chỉ có con là ngủ như heo thôi, Nam Nam đã giúp mẹ một tiếng đồng hồ rồi, con còn đứng đây mà nhìn à!”
“…”
Vừa vào nhà chưa đến hai phút mà Kỷ Y Bắc đã bị ghét bỏ rồi, anh đành phải miễn cưỡng mà lê từng bước vào phòng bếp.
“Anh đến rồi.” Hạ Nam Chi bỏ chiếc hộp cuối cùng vào túi, quay đầu bình tĩnh cười với anh một cái sau đó lại đi xếp một cái túi khác.
Cứ như thể người hôm qua ở bên đường dựa vào trong ngực anh mà khóc, còn túm cổ anh mà hôn là một người khác vậy.
“Giả vờ ngây thơ cái gì.”
Kỷ Y Bắc nghiêng người ngăn tầm mắt của Kỷ Triết và Trần Khê ở bên ngoài, lén lút vừa mắng vừa đánh vào đầu Hạ Nam Chi một cái.
Hạ Nam Chi im lặng cong khóe môi, vừa định trêu chọc anh vài câu thì thấy Trần Khê bước vào nên quay ngoắt 180 độ, nhẹ nhàng kéo túi xách: “Anh hai ra ngoài ngồi đi. Em sắp xong rồi.”
Kỷ Y Bắc cười khẩy, lặng lẽ ném một ánh mắt ‘khinh bỉ’ qua.
Anh hắng giọng nói: “Để anh làm, việc này sao có thể để phụ nữ làm được chứ.”
Trần Khê vừa bước vào thì nghe thấy hai người nói chuyện, sững sờ tại chỗ, vuốt vuốt mặt, từ khi nào mà quan hệ của hai đứa lại tốt như vậy.
Trong bếp là cảnh tượng điển hình của huynh hữu muội cung(*).
(*) Huynh hữu muội cung: anh em thân ái tôn kính lẫn nhau.
Kỷ Y Bắc xách Hạ Nam Chi ra sau mình, thành thao đem những cái hộp còn lại cho vào trong túi.
Tổng cộng có bốn cái túi lớn, tất cả đều là gửi đến viện phúc lợi.
Hạ Nam Chi đi lên phía trước định xách hai cái túi lên thì Kỷ Y Bắc đánh vào tay cô: “Tay em không được cầm vật nặng, xách cái gì mà xách.”
“…”
Trần Khê trợn tròn mắt, quả thực không thể tin được người đàn ông thân sĩ trước mặt này là con trai mình.
Thật lâu sau bà mới nhận ra trong lời nói của anh có gì đó không đúng, liền hỏi: “Tay Nam Nam bị thương à?”
Hạ Nam Chi âm thầm kéo tay áo anh, bình tĩnh nói: “Không có gì ạ, chỉ là trước đây bị căng cơ thôi ạ.”
Còn chưa đợi Trần Khê gật đầu thì Kỷ Y Bắc đứng bên cạnh đã cười khẩy một cái, vô cùng không nể tình mà vạch trần lời nói dối của cô.
“Mẹ đừng nghe nha đầu chết tiệt này nói nhảm, nó bị một tên điên cắt trúng tay, còn nổi tính xấu lên, không gọi cảnh sát cũng không nghĩ cách khác mà trực tiếp đánh người ta nằm tại chỗ, chắc là bây giờ vẫn còn đang nằm viện không ra khỏi giường được đấy.”
Trần Khê: …
Hạ Nam Chi: …
Trần Khê: “Nam Nam, chuyện này thật nguy hiểm. Về sau nếu còn gặp phải chuyện như vậy thì cứ anh trai con. Nó cũng không có gì khác, đánh nhau bắt người cũng giỏi.”
Hạ Nam Chi: “… Con biết rồi.”
Kỷ Y Bắc né tránh Trần Khê, nhướng mày câu môi lên khiêu khích cô, một mình xách bốn chiếc túi to ra khỏi nhà.
“Lái xe của em đi, tí nữa đỡ phải quay lại lấy xe.” Kỷ Y Bắc nói.
Hạ Nam Chi lười quan tâm đến anh, ném chìa khóa xe cho anh.
Trần Khê đứng ở cửa lắc đầu ‘chậc chậc’ hai tiếng, nhìn hai người lái xe rời đi rồi mới đóng cửa đi đến bên cạnh Kỷ Triết nói: “Ông xã, con trai chúng ta cuối cùng cũng hiểu chuyện rồi.”
Tết Thanh Minh đối với nhóm trẻ em không có cha mẹ ở viện phúc lợi mà nói cũng không có gì quan trọng cả, chẳng qua đây là một ngày lễ theo luật quy định mà thôi. Viện phúc lợi còn đặc biệt tổ chức một buổi xem phim tài liệu về Tết Thanh Minh cho mọi người.
Lúc Kỷ Y Bắc và Hạ Chi lái xe đến thì bộ phim tài liệu đã kết thúc rồi.
Kỷ Y Bắc đi thẳng đến văn phòng của viện trưởng: “Viện trưởng, đây là ít bánh mẹ tôi tự làm, cô mang đi chia cho bọn trẻ đi.”
“Kỷ đội, cậu đến rồi.” Viện trưởng rõ ràng rất quen anh: “Thay tôi cảm ơn mẹ cậu.”
Nói xong bà cầm lấy mấy túi chia co các giáo viên ở trong văn phòng bảo họ đi chia cho các em nhỏ.
Kỷ Y Bắc lấy ra mười hộp, định đi xem bé trai mà anh gửi đến không lâu trước đây.
Lúc vào phòng học vừa đúng lúc phim tài liệu được chiếu xong, bọn trẻ vừa định náo loạn thì bị giáo viên bảo ngồi xuống, liền nhìn thấy một anh trai và một chị gái bước vào.
Ai nấy đều tròn mắt tò mò nhìn bọn họ.
“Các bạn nhỏ, sau khi xem xong phim tài liệu các con có biết hôm nay là ngày gì không?” Giáo viên đứng ở trên bục giảng hỏi to.
Bên dưới vang lên thanh âm trẻ con lảnh lót: “Tết – Thanh – Minh ạ”
“Đúng rồi! Vậy các con có biết vào Tết Thanh Minh thì chúng ta làm gì không?”
Lần này âm thanh không còn được đồng đều như lần trước, có một số nói ‘quét mộ’, một số lại nói ‘ăn bánh Thanh Đoàn(*)’, còn có một số bạn nhỏ nhầm với lễ hội Thuyền Rồng và nói ‘ăn bánh ú(**)’.
(*) Bánh Thanh Đoàn: hay còn gọi là bánh nếp lá ngải. Loại bánh phổ biến ở khu vực Giang Nam, phía nam hạ lưu sông Trường Giang, trong dịp Tết Thanh minh. Bánh được làm từ gạo nếp trộn với nước ép lá ngải, một loại thảo mộc tự nhiên giúp ngăn chặn côn trùng độc hại cắn.
(**) Bánh ú: còn được gọi là bánh bao gạo nếp. Nó được mọi người ném xuống sông để bảo vệ cơ thể của Khuất Nguyên khỏi bị cá gặm nhấm. Ngày nay, bánh có rất nhiều loại về hình dạng và hương vị.
“Cô nghe thấy có bạn nhỏ nói đúng rồi. Hôm nay anh chị mang bánh Thanh Đoàn đến cho mọi người đó.”
Các bạn nhỏ reo hò vỗ tay.
Lớp học sôi động hẳn lên, Hạ Nam Chi đứng sang một bên, nhìn Kỷ Y Bắc phân phát từng túi bánh. Cô tìm thấy cậu bé lần trước, phát hiện ra cậu bé cũng đang nhìn cô.
Hạ Nam Chi mỉm cười với cậu bé, chào hỏi cậu một cách âm thầm.
Cậu bé cũng mỉm cười với cô.
Sau khi mỉm cười xong cậu quay đầu nói chuyện với cô bé bên cạnh, cậu vươn bàn tay nhỏ bé của mình chỉ về phía Hạ Nam Chí, hoàn toàn không còn ngượng ngùng như lần trước nữa.
Hạ Nam Chi cúi đầu cười nhẹ.
Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào khuôn mặt cô, tóc màu nâu lòa xòa trước trán.
Dư quang của Kỷ Y Bắc liếc qua cô, đột nhiên dừng lại một chút, không nhịn được mà nhìn thêm một lần lần nữa. Anh nhanh chóng thu lại tầm mắt rồi cau mày.
Dạo này tần suất anh bị Hạ Nam Chi trêu chọc càng ngày càng nhiều.
—–
Do không đủ bằng chứng và thời hạn cũng đã quá lâu nên vụ án mất tích của Lý Duy đã phải lùi điều tra lại.
Cũng có rất nhiều vụ án cũ bị tạm dừng vì lý do này hoặc lý do khác, rất nhiều các manh mối và bằng chứng trong nhiều năm như vậy sớm đã biến mất rồi, đến cuối cùng có khả năng rất lớn là không thể phá được án, trừ khi kẻ sát nhân năm đó lại một lần nữa gây án hoặc là phát hiện ra có vụ án chưa được phá trùng với vụ án năm đó thì mới có thể ghép các manh mối lại với nhau.
Cho nên lúc đó Phó cục quyết định tạm hoãn vụ án là vô lý, cho dù không làm như thế, Kỷ Y Bắc cũng biết rằng vụ án này trong một thời gian ngắn cũng không thể xuất hiện thêm manh mối quan trọng nào nữa.
Chỉ là…
Câu nói ‘anh trai, em nghi ngờ Phó cục’ đêm đó vẫn luôn quanh quẩn bên tai anh.
Năm đó ba người bọn họ, Hạ Anh Lâm chết trẻ, Kỷ Triết bởi vì bị thương mà cũng xin nghỉ hưu trước thời hạn, chỉ có Phó cục là vẫn ở lại ở Sở cảnh sát.
Kỷ Y Bắc tốt nghiệp Học viện Cảnh sát và vào đội điều tra tội phạm dưới quyền của Phó cục, một đường từ một cảnh sát thực tập đến bây giờ trở thành đội trưởng tổ trọng án.
“Lão Vương, tôi đến hỏi năm 2004 cha tôi có phụ trách vụ án nào chưa được kết án không?” Kỷ Y Bắc đến phòng lưu trữ hồ sơ.
“Án chưa phá à, tôi không nhớ nữa.” Vương Chí quản lý phòng hồ sơ cười chào hỏi Kỷ Y Bắc, gõ tay vào sổ đăng ký trên bàn: “Tôi đi tìm giúp cậu, cậu đăng ký trước đi.”
“Được.”
Chỗ Kỷ Y Bắc ký là dòng trên cùng của trang mới, anh tiện tay lật về trang trước xem.
Một tiếng trước Phó cục cũng đến đây, lấy một bộ hồ sơ của năm 2004 – vụ án phóng hỏa nhà máy hóa chất ngày 28 tháng 6 năm 2004.
“Kỷ đội, ngoại trừ vụ án Lý Duy đã gửi cho cậu thì đến năm 2006 cũng không có vụ án nào chưa được phá cả.”
Kỷ Y Bắc chỉ vào sổ đăng ký, thản nhiên hỏi: “Phó cục mới đến ạ?”
“Đúng thế, xem xong liền đi rồi.”
“Chú lấy hộ tôi vụ án mà ông ấy mới xem đi, cảm ơn nhé.”
Vương Chí lấp tập hồ sơ mới được để lên kệ xuống, thổi lớp bụi rồi nói: “Sao thế, vụ án này được lật lại sao?”
Kỷ Y Bắc lắc đầu: “Không, chú nhớ vụ án của Lý Duy không, tôi đến tìm xem có manh mối nào không.”
Anh vừa lật hồ sơ vừa nói chuyện, phát hiện ra vụ án này rất đơn giản, được phá rất nhanh, cuối hồ sơ là chữ ký của đội trưởng lúc đó – Hạ Anh Lâm.
Kỷ Y Bắc xem đi xem lại cũng không thấy có nghi ngờ gì, đành phải im lặng mà ghi nhớ lại những hình ảnh vào trong đầu.
“Xong rồi, phiền lão Vương rồi.”
Kỷ Y Bắc trả lại hồ sơ đi ra khỏi phòng lưu trữ.
Không phát hiện ra 15 phút sau lão Vương lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
“Phó cục, vừa rồi Kỷ Y Bắc đến tìm tôi xem hồ sơ, chính là bộ ngài mới xem qua.”
Đầu bên kia điện thoại cười khẽ một tiếng: “Đứa nhỏ này phản ứng cũng nhanh thật.”
Vương Chí chớp mắt, tay nắm chặt ống nghe, trầm giọng hỏi: “Kỷ đội không phạm vào tội gì chứ, tôi theo dõi cậu ta từng bước một thấy có lúc cậu ta có chút nóng nảy mà thôi.”
Phó cục trầm giọng xoa dịu: “Không có chuyện gì đâu, cậu không cần lo lắng.”
—–
Trong sảnh trao giải, màn hình lớn chiếu đi chiếu lại nhiều lần các tác phẩm khác nhau của các diễn viên trong năm qua, cả người mới lẫn người gạo cội trong giới.
Xung quanh chỗ ngồi có nhiều máy móc khác nhau, lúc này các ngôi sao vẫn chưa ngồi vào chỗ nhưng buổi truyền hình trực tiếp đã bắt đầu.
Một chiếc xe bảo mẫu đã vượt qua nhiều người hâm mộ đang tụ tập ở cửa trước, đi qua lối đi và đi vào sân sau, nơi không ai có thể vào được. Lục Tiềm ngồi trong xe, mặc một bộ quần áo màu trắng với đôi chân thon thả, bên dưới là một đôi giày da màu đen, càng tôn lên một loại khí chất bại hoại có văn hóa.
“Hà Bành, tôi đi vào trước, một lúc nữa anh hẵng vào.”
“Ừ, cẩn thận một chút.”
Lục Tiềm chỉnh lại trang phục, nhanh chóng hôn người đàn ông bên cạnh một cái sau đó đeo khẩu trang lên đi xuống xe.
Trong lễ trao giải hôm nay, Lục Tiềm có mặt với tư cách là một diễn viên được đề cử, và Hà Bành có mặt với tư cách là một trong những nhà đầu tư chính.
Khi Lục Tiềm đến, hầu hết các vị khách đã ngồi vào chỗ, anh ta tìm số trên thư mời để tìm chỗ ngồi của mình.
Lúc này Hạ Nam Chi cũng đang vội vàng đi vào, đúng lúc tình cờ thấy Hà Bành đi xuống từ xe bảo mẫu của Lục Tiềm, cô biết xe của Lục Tiềm.
Hạ Nam Chi và Hà Bành gật đầu với nhau, coi như là chào hỏi.
“Nào, đưa áo khoác cho anh rồi đi vào đi, bắt đầu trưc tiếp rồi, đừng để họ đợi lâu quá.”
Hạ Nam Chi cởi áo khoác ra đưa cho Thân Viễn.
Cô mặc một chiếc váy dài màu đen, được trang trí thêm ngân quang, phần ren đen bán trong suốt một bên eo có hình chữ V sau lưng, chỉ thấy đường xương sống lõm ở lưng cô, một sợi dây nhung đỏ được buộc quanh mắt cá chân phải của cô, lúc đi như có như không.
Một đường không có trở ngại, Hạ Nam Chi tiến vào sân khấu thì bắt gặp người quay phim đang đi ra, gật đầu chào hỏi anh ta sau đó nhấc váy lên đi vào trong.
“THật trùng hợp, ngồi cùng một chỗ.” Hạ Nam Chi cầm thẻ tìm chỗ ngồi, nói với Lục Tiềm ngồi bên cạnh.
Lục Tiềm mồm chữ O, huýt sáo một cách ngả ngớn, ánh mắt quét từ đầu đến chân một lần: “Được đấy, Hạ Nam Chi.”
Hạ Nam Chi trợn mắt: “Đang trực tiếp, chú ý hình tượng đi.”
Lục Tiềm nhún vai, thu hồi tầm mắt, ngồi thẳng dậy một chút, nghiêm túc giải thích câu hỏi trước: “Vị trí cố ý sắp xếp như thế này rồi, để tăng thêm người xem cho chương trình trực tiếp.”
Lễ trao giải bắt đầu, nửa giờ sau…
Lục Tiềm đã cầm trong tay giải thưởng ‘Diễn viên tiềm năng nhất về mặt thương mại’.
Đèn được chiếu vào sân khấu, dường như mọi người trên sân khấu đều tỏa sáng và thu hút sự chú ý.
Hạ Nam Chí thản nhiên che miệng khẽ ngáp một cái, lúc này trong túi xách nhỏ đột nhiên rung lên, Hạ Nam Chí lấy điện thoại ra, là một số lạ.
Số là ở trong Cảnh Thành, trực giác Hạ Nam Chi cảm thấy đây không phải là cuộc gọi rác, cô nâng váy lên định ra ngoài nghe điện thoại.
Trên sân khấu, người dẫn chương trình trong trang phục dạ hội hét lên: “Tiếp theo giải thưởng này là giải thưởng người mới xuất sắc nhất của năm! Nó sẽ là ai? – Chúng tôi xin chúc mừng, Hạ Nam Chi!”
Hạ Nam Chi sững người lại.
Ánh đèn chiếu vào vị trí của cô.
Không có người, chỉ có bàn chân trái chưa kịp rút ra của cô.
Hạ Nam Chi: …
Máy quay nghiêng sang phải nửa mét, chiếu vào Lục Tiềm, vì vậy anh nhanh chóng bỏ đi vẻ mặt đang xem trò hay, dùng cánh tay thon dài kéo Hạ Nam Chi về chỗ ngồi.
Xung quanh vang lên tiếng cười.
Máy quay quay lại Hạ Nam Chi, cô đưa tay ra để chỉnh sửa phần tóc bị rối ở trán, sau đó đứng dậy như một người bình thường, hơi cúi đầu chào mọi người.
Lúc này, phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập ‘hahahahaha’ và ‘66666’.
Hạ Nam Chi bước lên sân khấu, cầm lấy cúp và giấy chứng nhận, chụp ảnh cùng máy ảnh.
Người dẫn chương trình mỉm cười hỏi: “Nam Chi vừa rồi làm sao vậy?”
Hạ Nam Chi lắc chiếc điện thoại mà cô đã tắt: “Không nghĩ đến lại nhận được giải thưởng này, vừa nãy muốn đi nhận cuộc gọi.”
Người dẫn chương trình lập tức treo lên vẻ mặt phiếm hồng, kéo dài một tiếng ‘ồ’: “Tất cả chúng ta đều biết rằng Nam Chi đã gửi một Weibo cách đây không lâu và gây ra một sự náo động. Vậy… chẳng lẽ là do anh ấy gọi đến?”
Hạ Nam Chi sửng sốt, nghĩ đến Kỷ Y Bắc, cúi đầu mỉm cười, hoàn toàn khác với nụ cười máy móc trên khuôn mặt trước đây.
Cô chỉ mỉm cười trong chốc lát, lại ngẩng đầu lên đến gần micro, thẳng thắn nói: “Không phải anh ấy, tôi còn chưa theo đuổi được.”
Người dẫn chương trình lại kêu một tiếng ‘ồ’ rồi chuyển chủ đề về đúng hướng. Màn hình lớn phía sau bắt đầu chiếu bộ phim mà cô ấy đã quay cùng Lục Tiềm năm ngoái.
“Nam Chi cũng nên biết, bởi vì trong chương trình này cô và Lục Tiềm có fan cp, đúng không? Bạn công khai thích người ở ngoài giới, những người fan cp này chắc hẳn rất thất vọng.”
Sau khi nghe câu hỏi này, Hạ Nam Chi vẫn nở một nụ cười nhẹ, trang điểm tinh tế, đôi mắt sáng và hàm răng trắng.
“Tôi rất vui khi nhận được giải thưởng này, nhưng tôi mong mọi người hãy coi tôi là một diễn viên chứ không phải một ngôi sao dưới ánh đèn sân khấu, chú ý đến tác phẩm và tránh xa cuộc sống riêng của tôi. À… Lục Tiềm, thực ra tôi đoạt được giải thưởng này nên cám ơn anh ấy. Có thể các bạn không biết rằng Lục Tiềm đã gặp rất nhiều chấn thương trong khi quay phim, anh ấy thực sự làm việc chăm chỉ và tận tâm với công việc của mình.” Hạ Nam Chi nhìn thẳng vào ống kính trực tiếp: “Vì vậy, tôi nghĩ những ai thích một diễn viên nên quan tâm nhiều hơn đến những tác phẩm đằng sau mồ hôi công sức của anh ấy, hơn là cuộc sống riêng tư của anh ấy. Giống như lần đầu tiên anh ấy lọt vào ánh nhìn của bạn, không phải vì bản thân anh ấy, mà vì tính cách anh ấy đắp nặn nên.”
Khi nói xong, Hạ Nam Chi lại nâng cao chiếc cúp và lắc tay: “Cảm ơn mọi người.”
Sau đó, cô chậm rãi đi xuống bậc thềm ở một bên, khi đi qua cửa hông, cô đột nhiên nhìn thấy Hà Bành ở trên một hàng ghế VIP.
Cô nhìn lướt qua và thấy tấm biển ghi ‘Hà Bành, CEO của công ty giải trí Chí Hoa’.
Công ty giải trí Chí Hoa là công ty giải trí lớn mạnh nhất Trung Quốc, có nhiều ngôi sao hạng nhất, trong đó có Lục Tiềm, nhiều người tranh nhau vỡ đầu muốn gia nhập Zhihua làm thực tập sinh.
Hà Bành nhìn thấy cô và cười một cái.
Hạ Nam Chi cúi đầu, biết rằng anh ta đang cảm ơn cô.
Những gì cô nói vừa rồi, thật ra là muốn nói cho fan của Lục Tiềm nghe. Tuy rằng chuyện tình cảm của Lục Tiềm và Hà Bành có thể không nhất thiết bị lộ ra, nhưng một khi thời điểm đó đến, nhất định sẽ bị dư luận vùi dập.
Cô chỉ mong rằng nếu thời điểm đó đến, cô hy vọng ai đó có thể bao dung hơn vì những lời nói hôm nay của cô.
Đầu tiên là người có tình cảm, sau đó mới là thần tượng.
Hạ Nam Chi đẩy cửa hông bước ra khỏi đại sảnh, dựa lưng vào tường, chiếc cúp được đặt dưới chân, cô lại lấy điện thoại ra bấm gọi.
Tút… Tút…
Đầu bên kia tắt máy.
Hạ Nam Chi không quan tâm, vừa định cất điện thoại, điện thoại lại vang lên, là số vừa rồi.
“Alo?”
“…”
Đầu bên kia xi xi một hồi, có thể nghe thấy gió nhẹ và tiếng thở dốc rất nhỏ.
Hạ Nam Chi cau mày: “Alo?”
“…”
Vẫn không có tiếng động.
Ngay khi cô không còn kiên nhẫn chờ đợi định dập máy thì một giọng nói rụt rè đột nhiên vang lên: “Chị.”
Hạ Nam Chi sửng sốt, vô thức nắm chặt điện thoại: “Ừ, là…”
Cô đột nhiên nhớ ra cô vẫn chưa biết tên của cậu bé trong viện phúc lợi.
“Là em, Thạch Tử, chị nói là nếu em bị bắt nạt thì có thể gọi điện cho chị.”
Hạ Nam Chi nghĩ rằng Thạch Tử là biệt danh hoặc biệt hiệu của cậu bé: “Chị biết, có chuyện gì vậy? Có người bắt nạt em à?”
“Không, không phải em… Là Tinh Tinh, cậu ấy, cậu ấy bị bắt đi rồi.” Tiếng nức nở kìm nén của cậu bé vang lên qua điện thoại.
“Tinh Tinh là ai? Bị ai bắt đi? Đừng lo lắng, đừng sợ, nói cho chị biết.”
‘Cậu ấy ở cùng bàn với em… Em không biết những người đó. Ban đầu chúng em nói sẽ đi chơi cùng nhau, nhưng cậu ấy không đến nên em đã đến chỗ cậu ấy. Kết quả là em đã nhìn thấy… cậu ấy bị bắt đi.”
Hạ Nam Chi nhớ rằng trong Tết Thanh Minh cách đây không lâu, cậu bé đã đến gần một cô bé để chơi với cô ấy.
Cô trầm giọng, bình tĩnh nói: “Đừng sợ, ngoan ngoãn đi ngủ nhé, chị đi gọi điện cho chú cảnh sát.”
Lễ trao giải không diễn ra ở Cảnh Thành, phải ngồi xe ô tô một tiếng đồng hồ. Cô không thể biết được liệu cậu bé có nói sai tình huống không.
Cô im lặng một lúc rồi gọi cho Kỷ Y Bắc.
Nhiều vụ án thường xảy ra vào ban đêm nên Kỷ Y Bắc không bao giờ quên bật nhạc chuông ở mức to nhất.
Điện thoại được nhận ngay lập tức, trước khi anh nói thì Hạ Nam Chi đã nhanh chóng nói lại cho anh ta những gì Thạch Tử vừa nói.
Kỷ Y Bắc nhanh chóng trở nên tỉnh táo, bước ra ngoài mặc lại quần áo, sau khi hiểu rõ tình hình: “Bây giờ em đang ở đâu?”
“Không ở Cảnh Thành.” Sau khi dừng lại, Hạ Nam Chi nói ra tên một địa danh khác.
“Được rồi, đừng thay đổi địa điểm. Tối nay ở Cảnh Thành có mưa to.”
Hạ Nam Chi rũ mắt xuống gật đầu, nhẹ giọng nói: “Anh cũng cẩn thận.”
“Con làm anh trai kiểu gì thế hả! Lại còn để Nam Nam tự lái xe đến!”
“…”
Kỷ Y Bắc trợn mắt bất lực, trong lòng nghĩ hôm qua đứa anh trai này còn bị tên khốn kiếp kia hôn đây này.
Kỷ Y Bắc ở cửa thay dép lê, nghiêng đầu ngó vào nhà bếp, nhìn thấy Hạ Nam Chi ở bên trong đang gói từng cái hộp màu xanh một.
Trần Khê đánh vào lưng anh một cái.
“Chỉ có con là ngủ như heo thôi, Nam Nam đã giúp mẹ một tiếng đồng hồ rồi, con còn đứng đây mà nhìn à!”
“…”
Vừa vào nhà chưa đến hai phút mà Kỷ Y Bắc đã bị ghét bỏ rồi, anh đành phải miễn cưỡng mà lê từng bước vào phòng bếp.
“Anh đến rồi.” Hạ Nam Chi bỏ chiếc hộp cuối cùng vào túi, quay đầu bình tĩnh cười với anh một cái sau đó lại đi xếp một cái túi khác.
Cứ như thể người hôm qua ở bên đường dựa vào trong ngực anh mà khóc, còn túm cổ anh mà hôn là một người khác vậy.
“Giả vờ ngây thơ cái gì.”
Kỷ Y Bắc nghiêng người ngăn tầm mắt của Kỷ Triết và Trần Khê ở bên ngoài, lén lút vừa mắng vừa đánh vào đầu Hạ Nam Chi một cái.
Hạ Nam Chi im lặng cong khóe môi, vừa định trêu chọc anh vài câu thì thấy Trần Khê bước vào nên quay ngoắt 180 độ, nhẹ nhàng kéo túi xách: “Anh hai ra ngoài ngồi đi. Em sắp xong rồi.”
Kỷ Y Bắc cười khẩy, lặng lẽ ném một ánh mắt ‘khinh bỉ’ qua.
Anh hắng giọng nói: “Để anh làm, việc này sao có thể để phụ nữ làm được chứ.”
Trần Khê vừa bước vào thì nghe thấy hai người nói chuyện, sững sờ tại chỗ, vuốt vuốt mặt, từ khi nào mà quan hệ của hai đứa lại tốt như vậy.
Trong bếp là cảnh tượng điển hình của huynh hữu muội cung(*).
(*) Huynh hữu muội cung: anh em thân ái tôn kính lẫn nhau.
Kỷ Y Bắc xách Hạ Nam Chi ra sau mình, thành thao đem những cái hộp còn lại cho vào trong túi.
Tổng cộng có bốn cái túi lớn, tất cả đều là gửi đến viện phúc lợi.
Hạ Nam Chi đi lên phía trước định xách hai cái túi lên thì Kỷ Y Bắc đánh vào tay cô: “Tay em không được cầm vật nặng, xách cái gì mà xách.”
“…”
Trần Khê trợn tròn mắt, quả thực không thể tin được người đàn ông thân sĩ trước mặt này là con trai mình.
Thật lâu sau bà mới nhận ra trong lời nói của anh có gì đó không đúng, liền hỏi: “Tay Nam Nam bị thương à?”
Hạ Nam Chi âm thầm kéo tay áo anh, bình tĩnh nói: “Không có gì ạ, chỉ là trước đây bị căng cơ thôi ạ.”
Còn chưa đợi Trần Khê gật đầu thì Kỷ Y Bắc đứng bên cạnh đã cười khẩy một cái, vô cùng không nể tình mà vạch trần lời nói dối của cô.
“Mẹ đừng nghe nha đầu chết tiệt này nói nhảm, nó bị một tên điên cắt trúng tay, còn nổi tính xấu lên, không gọi cảnh sát cũng không nghĩ cách khác mà trực tiếp đánh người ta nằm tại chỗ, chắc là bây giờ vẫn còn đang nằm viện không ra khỏi giường được đấy.”
Trần Khê: …
Hạ Nam Chi: …
Trần Khê: “Nam Nam, chuyện này thật nguy hiểm. Về sau nếu còn gặp phải chuyện như vậy thì cứ anh trai con. Nó cũng không có gì khác, đánh nhau bắt người cũng giỏi.”
Hạ Nam Chi: “… Con biết rồi.”
Kỷ Y Bắc né tránh Trần Khê, nhướng mày câu môi lên khiêu khích cô, một mình xách bốn chiếc túi to ra khỏi nhà.
“Lái xe của em đi, tí nữa đỡ phải quay lại lấy xe.” Kỷ Y Bắc nói.
Hạ Nam Chi lười quan tâm đến anh, ném chìa khóa xe cho anh.
Trần Khê đứng ở cửa lắc đầu ‘chậc chậc’ hai tiếng, nhìn hai người lái xe rời đi rồi mới đóng cửa đi đến bên cạnh Kỷ Triết nói: “Ông xã, con trai chúng ta cuối cùng cũng hiểu chuyện rồi.”
Tết Thanh Minh đối với nhóm trẻ em không có cha mẹ ở viện phúc lợi mà nói cũng không có gì quan trọng cả, chẳng qua đây là một ngày lễ theo luật quy định mà thôi. Viện phúc lợi còn đặc biệt tổ chức một buổi xem phim tài liệu về Tết Thanh Minh cho mọi người.
Lúc Kỷ Y Bắc và Hạ Chi lái xe đến thì bộ phim tài liệu đã kết thúc rồi.
Kỷ Y Bắc đi thẳng đến văn phòng của viện trưởng: “Viện trưởng, đây là ít bánh mẹ tôi tự làm, cô mang đi chia cho bọn trẻ đi.”
“Kỷ đội, cậu đến rồi.” Viện trưởng rõ ràng rất quen anh: “Thay tôi cảm ơn mẹ cậu.”
Nói xong bà cầm lấy mấy túi chia co các giáo viên ở trong văn phòng bảo họ đi chia cho các em nhỏ.
Kỷ Y Bắc lấy ra mười hộp, định đi xem bé trai mà anh gửi đến không lâu trước đây.
Lúc vào phòng học vừa đúng lúc phim tài liệu được chiếu xong, bọn trẻ vừa định náo loạn thì bị giáo viên bảo ngồi xuống, liền nhìn thấy một anh trai và một chị gái bước vào.
Ai nấy đều tròn mắt tò mò nhìn bọn họ.
“Các bạn nhỏ, sau khi xem xong phim tài liệu các con có biết hôm nay là ngày gì không?” Giáo viên đứng ở trên bục giảng hỏi to.
Bên dưới vang lên thanh âm trẻ con lảnh lót: “Tết – Thanh – Minh ạ”
“Đúng rồi! Vậy các con có biết vào Tết Thanh Minh thì chúng ta làm gì không?”
Lần này âm thanh không còn được đồng đều như lần trước, có một số nói ‘quét mộ’, một số lại nói ‘ăn bánh Thanh Đoàn(*)’, còn có một số bạn nhỏ nhầm với lễ hội Thuyền Rồng và nói ‘ăn bánh ú(**)’.
(*) Bánh Thanh Đoàn: hay còn gọi là bánh nếp lá ngải. Loại bánh phổ biến ở khu vực Giang Nam, phía nam hạ lưu sông Trường Giang, trong dịp Tết Thanh minh. Bánh được làm từ gạo nếp trộn với nước ép lá ngải, một loại thảo mộc tự nhiên giúp ngăn chặn côn trùng độc hại cắn.
(**) Bánh ú: còn được gọi là bánh bao gạo nếp. Nó được mọi người ném xuống sông để bảo vệ cơ thể của Khuất Nguyên khỏi bị cá gặm nhấm. Ngày nay, bánh có rất nhiều loại về hình dạng và hương vị.
“Cô nghe thấy có bạn nhỏ nói đúng rồi. Hôm nay anh chị mang bánh Thanh Đoàn đến cho mọi người đó.”
Các bạn nhỏ reo hò vỗ tay.
Lớp học sôi động hẳn lên, Hạ Nam Chi đứng sang một bên, nhìn Kỷ Y Bắc phân phát từng túi bánh. Cô tìm thấy cậu bé lần trước, phát hiện ra cậu bé cũng đang nhìn cô.
Hạ Nam Chi mỉm cười với cậu bé, chào hỏi cậu một cách âm thầm.
Cậu bé cũng mỉm cười với cô.
Sau khi mỉm cười xong cậu quay đầu nói chuyện với cô bé bên cạnh, cậu vươn bàn tay nhỏ bé của mình chỉ về phía Hạ Nam Chí, hoàn toàn không còn ngượng ngùng như lần trước nữa.
Hạ Nam Chi cúi đầu cười nhẹ.
Ánh mặt trời xuyên qua khung cửa sổ chiếu vào khuôn mặt cô, tóc màu nâu lòa xòa trước trán.
Dư quang của Kỷ Y Bắc liếc qua cô, đột nhiên dừng lại một chút, không nhịn được mà nhìn thêm một lần lần nữa. Anh nhanh chóng thu lại tầm mắt rồi cau mày.
Dạo này tần suất anh bị Hạ Nam Chi trêu chọc càng ngày càng nhiều.
—–
Do không đủ bằng chứng và thời hạn cũng đã quá lâu nên vụ án mất tích của Lý Duy đã phải lùi điều tra lại.
Cũng có rất nhiều vụ án cũ bị tạm dừng vì lý do này hoặc lý do khác, rất nhiều các manh mối và bằng chứng trong nhiều năm như vậy sớm đã biến mất rồi, đến cuối cùng có khả năng rất lớn là không thể phá được án, trừ khi kẻ sát nhân năm đó lại một lần nữa gây án hoặc là phát hiện ra có vụ án chưa được phá trùng với vụ án năm đó thì mới có thể ghép các manh mối lại với nhau.
Cho nên lúc đó Phó cục quyết định tạm hoãn vụ án là vô lý, cho dù không làm như thế, Kỷ Y Bắc cũng biết rằng vụ án này trong một thời gian ngắn cũng không thể xuất hiện thêm manh mối quan trọng nào nữa.
Chỉ là…
Câu nói ‘anh trai, em nghi ngờ Phó cục’ đêm đó vẫn luôn quanh quẩn bên tai anh.
Năm đó ba người bọn họ, Hạ Anh Lâm chết trẻ, Kỷ Triết bởi vì bị thương mà cũng xin nghỉ hưu trước thời hạn, chỉ có Phó cục là vẫn ở lại ở Sở cảnh sát.
Kỷ Y Bắc tốt nghiệp Học viện Cảnh sát và vào đội điều tra tội phạm dưới quyền của Phó cục, một đường từ một cảnh sát thực tập đến bây giờ trở thành đội trưởng tổ trọng án.
“Lão Vương, tôi đến hỏi năm 2004 cha tôi có phụ trách vụ án nào chưa được kết án không?” Kỷ Y Bắc đến phòng lưu trữ hồ sơ.
“Án chưa phá à, tôi không nhớ nữa.” Vương Chí quản lý phòng hồ sơ cười chào hỏi Kỷ Y Bắc, gõ tay vào sổ đăng ký trên bàn: “Tôi đi tìm giúp cậu, cậu đăng ký trước đi.”
“Được.”
Chỗ Kỷ Y Bắc ký là dòng trên cùng của trang mới, anh tiện tay lật về trang trước xem.
Một tiếng trước Phó cục cũng đến đây, lấy một bộ hồ sơ của năm 2004 – vụ án phóng hỏa nhà máy hóa chất ngày 28 tháng 6 năm 2004.
“Kỷ đội, ngoại trừ vụ án Lý Duy đã gửi cho cậu thì đến năm 2006 cũng không có vụ án nào chưa được phá cả.”
Kỷ Y Bắc chỉ vào sổ đăng ký, thản nhiên hỏi: “Phó cục mới đến ạ?”
“Đúng thế, xem xong liền đi rồi.”
“Chú lấy hộ tôi vụ án mà ông ấy mới xem đi, cảm ơn nhé.”
Vương Chí lấp tập hồ sơ mới được để lên kệ xuống, thổi lớp bụi rồi nói: “Sao thế, vụ án này được lật lại sao?”
Kỷ Y Bắc lắc đầu: “Không, chú nhớ vụ án của Lý Duy không, tôi đến tìm xem có manh mối nào không.”
Anh vừa lật hồ sơ vừa nói chuyện, phát hiện ra vụ án này rất đơn giản, được phá rất nhanh, cuối hồ sơ là chữ ký của đội trưởng lúc đó – Hạ Anh Lâm.
Kỷ Y Bắc xem đi xem lại cũng không thấy có nghi ngờ gì, đành phải im lặng mà ghi nhớ lại những hình ảnh vào trong đầu.
“Xong rồi, phiền lão Vương rồi.”
Kỷ Y Bắc trả lại hồ sơ đi ra khỏi phòng lưu trữ.
Không phát hiện ra 15 phút sau lão Vương lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
“Phó cục, vừa rồi Kỷ Y Bắc đến tìm tôi xem hồ sơ, chính là bộ ngài mới xem qua.”
Đầu bên kia điện thoại cười khẽ một tiếng: “Đứa nhỏ này phản ứng cũng nhanh thật.”
Vương Chí chớp mắt, tay nắm chặt ống nghe, trầm giọng hỏi: “Kỷ đội không phạm vào tội gì chứ, tôi theo dõi cậu ta từng bước một thấy có lúc cậu ta có chút nóng nảy mà thôi.”
Phó cục trầm giọng xoa dịu: “Không có chuyện gì đâu, cậu không cần lo lắng.”
—–
Trong sảnh trao giải, màn hình lớn chiếu đi chiếu lại nhiều lần các tác phẩm khác nhau của các diễn viên trong năm qua, cả người mới lẫn người gạo cội trong giới.
Xung quanh chỗ ngồi có nhiều máy móc khác nhau, lúc này các ngôi sao vẫn chưa ngồi vào chỗ nhưng buổi truyền hình trực tiếp đã bắt đầu.
Một chiếc xe bảo mẫu đã vượt qua nhiều người hâm mộ đang tụ tập ở cửa trước, đi qua lối đi và đi vào sân sau, nơi không ai có thể vào được. Lục Tiềm ngồi trong xe, mặc một bộ quần áo màu trắng với đôi chân thon thả, bên dưới là một đôi giày da màu đen, càng tôn lên một loại khí chất bại hoại có văn hóa.
“Hà Bành, tôi đi vào trước, một lúc nữa anh hẵng vào.”
“Ừ, cẩn thận một chút.”
Lục Tiềm chỉnh lại trang phục, nhanh chóng hôn người đàn ông bên cạnh một cái sau đó đeo khẩu trang lên đi xuống xe.
Trong lễ trao giải hôm nay, Lục Tiềm có mặt với tư cách là một diễn viên được đề cử, và Hà Bành có mặt với tư cách là một trong những nhà đầu tư chính.
Khi Lục Tiềm đến, hầu hết các vị khách đã ngồi vào chỗ, anh ta tìm số trên thư mời để tìm chỗ ngồi của mình.
Lúc này Hạ Nam Chi cũng đang vội vàng đi vào, đúng lúc tình cờ thấy Hà Bành đi xuống từ xe bảo mẫu của Lục Tiềm, cô biết xe của Lục Tiềm.
Hạ Nam Chi và Hà Bành gật đầu với nhau, coi như là chào hỏi.
“Nào, đưa áo khoác cho anh rồi đi vào đi, bắt đầu trưc tiếp rồi, đừng để họ đợi lâu quá.”
Hạ Nam Chi cởi áo khoác ra đưa cho Thân Viễn.
Cô mặc một chiếc váy dài màu đen, được trang trí thêm ngân quang, phần ren đen bán trong suốt một bên eo có hình chữ V sau lưng, chỉ thấy đường xương sống lõm ở lưng cô, một sợi dây nhung đỏ được buộc quanh mắt cá chân phải của cô, lúc đi như có như không.
Một đường không có trở ngại, Hạ Nam Chi tiến vào sân khấu thì bắt gặp người quay phim đang đi ra, gật đầu chào hỏi anh ta sau đó nhấc váy lên đi vào trong.
“THật trùng hợp, ngồi cùng một chỗ.” Hạ Nam Chi cầm thẻ tìm chỗ ngồi, nói với Lục Tiềm ngồi bên cạnh.
Lục Tiềm mồm chữ O, huýt sáo một cách ngả ngớn, ánh mắt quét từ đầu đến chân một lần: “Được đấy, Hạ Nam Chi.”
Hạ Nam Chi trợn mắt: “Đang trực tiếp, chú ý hình tượng đi.”
Lục Tiềm nhún vai, thu hồi tầm mắt, ngồi thẳng dậy một chút, nghiêm túc giải thích câu hỏi trước: “Vị trí cố ý sắp xếp như thế này rồi, để tăng thêm người xem cho chương trình trực tiếp.”
Lễ trao giải bắt đầu, nửa giờ sau…
Lục Tiềm đã cầm trong tay giải thưởng ‘Diễn viên tiềm năng nhất về mặt thương mại’.
Đèn được chiếu vào sân khấu, dường như mọi người trên sân khấu đều tỏa sáng và thu hút sự chú ý.
Hạ Nam Chí thản nhiên che miệng khẽ ngáp một cái, lúc này trong túi xách nhỏ đột nhiên rung lên, Hạ Nam Chí lấy điện thoại ra, là một số lạ.
Số là ở trong Cảnh Thành, trực giác Hạ Nam Chi cảm thấy đây không phải là cuộc gọi rác, cô nâng váy lên định ra ngoài nghe điện thoại.
Trên sân khấu, người dẫn chương trình trong trang phục dạ hội hét lên: “Tiếp theo giải thưởng này là giải thưởng người mới xuất sắc nhất của năm! Nó sẽ là ai? – Chúng tôi xin chúc mừng, Hạ Nam Chi!”
Hạ Nam Chi sững người lại.
Ánh đèn chiếu vào vị trí của cô.
Không có người, chỉ có bàn chân trái chưa kịp rút ra của cô.
Hạ Nam Chi: …
Máy quay nghiêng sang phải nửa mét, chiếu vào Lục Tiềm, vì vậy anh nhanh chóng bỏ đi vẻ mặt đang xem trò hay, dùng cánh tay thon dài kéo Hạ Nam Chi về chỗ ngồi.
Xung quanh vang lên tiếng cười.
Máy quay quay lại Hạ Nam Chi, cô đưa tay ra để chỉnh sửa phần tóc bị rối ở trán, sau đó đứng dậy như một người bình thường, hơi cúi đầu chào mọi người.
Lúc này, phòng phát sóng trực tiếp tràn ngập ‘hahahahaha’ và ‘66666’.
Hạ Nam Chi bước lên sân khấu, cầm lấy cúp và giấy chứng nhận, chụp ảnh cùng máy ảnh.
Người dẫn chương trình mỉm cười hỏi: “Nam Chi vừa rồi làm sao vậy?”
Hạ Nam Chi lắc chiếc điện thoại mà cô đã tắt: “Không nghĩ đến lại nhận được giải thưởng này, vừa nãy muốn đi nhận cuộc gọi.”
Người dẫn chương trình lập tức treo lên vẻ mặt phiếm hồng, kéo dài một tiếng ‘ồ’: “Tất cả chúng ta đều biết rằng Nam Chi đã gửi một Weibo cách đây không lâu và gây ra một sự náo động. Vậy… chẳng lẽ là do anh ấy gọi đến?”
Hạ Nam Chi sửng sốt, nghĩ đến Kỷ Y Bắc, cúi đầu mỉm cười, hoàn toàn khác với nụ cười máy móc trên khuôn mặt trước đây.
Cô chỉ mỉm cười trong chốc lát, lại ngẩng đầu lên đến gần micro, thẳng thắn nói: “Không phải anh ấy, tôi còn chưa theo đuổi được.”
Người dẫn chương trình lại kêu một tiếng ‘ồ’ rồi chuyển chủ đề về đúng hướng. Màn hình lớn phía sau bắt đầu chiếu bộ phim mà cô ấy đã quay cùng Lục Tiềm năm ngoái.
“Nam Chi cũng nên biết, bởi vì trong chương trình này cô và Lục Tiềm có fan cp, đúng không? Bạn công khai thích người ở ngoài giới, những người fan cp này chắc hẳn rất thất vọng.”
Sau khi nghe câu hỏi này, Hạ Nam Chi vẫn nở một nụ cười nhẹ, trang điểm tinh tế, đôi mắt sáng và hàm răng trắng.
“Tôi rất vui khi nhận được giải thưởng này, nhưng tôi mong mọi người hãy coi tôi là một diễn viên chứ không phải một ngôi sao dưới ánh đèn sân khấu, chú ý đến tác phẩm và tránh xa cuộc sống riêng của tôi. À… Lục Tiềm, thực ra tôi đoạt được giải thưởng này nên cám ơn anh ấy. Có thể các bạn không biết rằng Lục Tiềm đã gặp rất nhiều chấn thương trong khi quay phim, anh ấy thực sự làm việc chăm chỉ và tận tâm với công việc của mình.” Hạ Nam Chi nhìn thẳng vào ống kính trực tiếp: “Vì vậy, tôi nghĩ những ai thích một diễn viên nên quan tâm nhiều hơn đến những tác phẩm đằng sau mồ hôi công sức của anh ấy, hơn là cuộc sống riêng tư của anh ấy. Giống như lần đầu tiên anh ấy lọt vào ánh nhìn của bạn, không phải vì bản thân anh ấy, mà vì tính cách anh ấy đắp nặn nên.”
Khi nói xong, Hạ Nam Chi lại nâng cao chiếc cúp và lắc tay: “Cảm ơn mọi người.”
Sau đó, cô chậm rãi đi xuống bậc thềm ở một bên, khi đi qua cửa hông, cô đột nhiên nhìn thấy Hà Bành ở trên một hàng ghế VIP.
Cô nhìn lướt qua và thấy tấm biển ghi ‘Hà Bành, CEO của công ty giải trí Chí Hoa’.
Công ty giải trí Chí Hoa là công ty giải trí lớn mạnh nhất Trung Quốc, có nhiều ngôi sao hạng nhất, trong đó có Lục Tiềm, nhiều người tranh nhau vỡ đầu muốn gia nhập Zhihua làm thực tập sinh.
Hà Bành nhìn thấy cô và cười một cái.
Hạ Nam Chi cúi đầu, biết rằng anh ta đang cảm ơn cô.
Những gì cô nói vừa rồi, thật ra là muốn nói cho fan của Lục Tiềm nghe. Tuy rằng chuyện tình cảm của Lục Tiềm và Hà Bành có thể không nhất thiết bị lộ ra, nhưng một khi thời điểm đó đến, nhất định sẽ bị dư luận vùi dập.
Cô chỉ mong rằng nếu thời điểm đó đến, cô hy vọng ai đó có thể bao dung hơn vì những lời nói hôm nay của cô.
Đầu tiên là người có tình cảm, sau đó mới là thần tượng.
Hạ Nam Chi đẩy cửa hông bước ra khỏi đại sảnh, dựa lưng vào tường, chiếc cúp được đặt dưới chân, cô lại lấy điện thoại ra bấm gọi.
Tút… Tút…
Đầu bên kia tắt máy.
Hạ Nam Chi không quan tâm, vừa định cất điện thoại, điện thoại lại vang lên, là số vừa rồi.
“Alo?”
“…”
Đầu bên kia xi xi một hồi, có thể nghe thấy gió nhẹ và tiếng thở dốc rất nhỏ.
Hạ Nam Chi cau mày: “Alo?”
“…”
Vẫn không có tiếng động.
Ngay khi cô không còn kiên nhẫn chờ đợi định dập máy thì một giọng nói rụt rè đột nhiên vang lên: “Chị.”
Hạ Nam Chi sửng sốt, vô thức nắm chặt điện thoại: “Ừ, là…”
Cô đột nhiên nhớ ra cô vẫn chưa biết tên của cậu bé trong viện phúc lợi.
“Là em, Thạch Tử, chị nói là nếu em bị bắt nạt thì có thể gọi điện cho chị.”
Hạ Nam Chi nghĩ rằng Thạch Tử là biệt danh hoặc biệt hiệu của cậu bé: “Chị biết, có chuyện gì vậy? Có người bắt nạt em à?”
“Không, không phải em… Là Tinh Tinh, cậu ấy, cậu ấy bị bắt đi rồi.” Tiếng nức nở kìm nén của cậu bé vang lên qua điện thoại.
“Tinh Tinh là ai? Bị ai bắt đi? Đừng lo lắng, đừng sợ, nói cho chị biết.”
‘Cậu ấy ở cùng bàn với em… Em không biết những người đó. Ban đầu chúng em nói sẽ đi chơi cùng nhau, nhưng cậu ấy không đến nên em đã đến chỗ cậu ấy. Kết quả là em đã nhìn thấy… cậu ấy bị bắt đi.”
Hạ Nam Chi nhớ rằng trong Tết Thanh Minh cách đây không lâu, cậu bé đã đến gần một cô bé để chơi với cô ấy.
Cô trầm giọng, bình tĩnh nói: “Đừng sợ, ngoan ngoãn đi ngủ nhé, chị đi gọi điện cho chú cảnh sát.”
Lễ trao giải không diễn ra ở Cảnh Thành, phải ngồi xe ô tô một tiếng đồng hồ. Cô không thể biết được liệu cậu bé có nói sai tình huống không.
Cô im lặng một lúc rồi gọi cho Kỷ Y Bắc.
Nhiều vụ án thường xảy ra vào ban đêm nên Kỷ Y Bắc không bao giờ quên bật nhạc chuông ở mức to nhất.
Điện thoại được nhận ngay lập tức, trước khi anh nói thì Hạ Nam Chi đã nhanh chóng nói lại cho anh ta những gì Thạch Tử vừa nói.
Kỷ Y Bắc nhanh chóng trở nên tỉnh táo, bước ra ngoài mặc lại quần áo, sau khi hiểu rõ tình hình: “Bây giờ em đang ở đâu?”
“Không ở Cảnh Thành.” Sau khi dừng lại, Hạ Nam Chi nói ra tên một địa danh khác.
“Được rồi, đừng thay đổi địa điểm. Tối nay ở Cảnh Thành có mưa to.”
Hạ Nam Chi rũ mắt xuống gật đầu, nhẹ giọng nói: “Anh cũng cẩn thận.”
Danh sách chương