"Đáng chết!” >”___
Nàng ngẩn người, căn bản nãy giờ nàng không có nghe thấy sư phụ nói gì hết a, trong lòng âm thầm kêu khổ… >o
“Sư muội, Phi Lãnh Nghệ quả thực có đúng rất khó đối phó phải không?” Ngũ sư huynh cố ý nói đỡ giúp nàng.
Kiều Song Song vừa nghe, lập tức gật đầu: “Đúng vậy thưa sư phụ, chúng ta vốn định thừa dịp lúc Phi Lãnh Nghệ cùng với mỹ nhân thanh lâu kia kia thân mật sẽ động thủ, nào ngờ hắn thật đúng là cáo già, ngay cả đến thanh lâu cũng mang theo bảo tiêu, cho nên chúng ta ngay cả nữa điểm thượng phong cũng không có, chỉ việc lưu lại được tính mạng đã muốn thật là kỳ tích… …”
“Đủ rồi!”
Kiều Song Song vội vàng im lặng không dám lên tiếng nói them nữa, cũng cảm kích nhìn về phía Ngũ sư huynh, hai người lặng lẽ nhìn nhau cười, một màn này đều bị Ngọc Thiền xem thấy trong mắt, nhịn không được âm thầm cắn răng…
Trên thực tế, đêm đó căn bản phát sinh chuyện gì, Kiều Song Song cũng không hề hay biết, bởi vì khi nàng giật mình tỉnh lại trên giường lớn, mới phát giác chính mình thế nhưng đang ngủ, nàng vội vàng chạy ra ngoài cửa phòng mới phát hiện bên ngoài té ngã một đống người, đồng môn sư huynh đều đang bị thương, chạy đang chạy, trốn đang trốn…
Trong tình cảnh hỗn loạn, nàng giúp đỡ một đồng môn sư tỷ đào tẩu, sau khi trở về, nàng vẫn lâm vào trầm tư, mỗi khi nhớ lại chính mình cùng Phi đại ca làm cái chuyện khiến mặt đỏ tim đập kia, mặt của nàng liền tự nhiên đỏ lên… >””””””
“Được rồi, vậy… chín trăm hai!”
Thanh âm của Tôn đại nương càng thêm lớn: “Không phải ta nói quá, nhưng nha đầu này, ngươi xem đi, thắt lưng thì không có, bàn tay thì không mịn màng, loại mặt hàng này còn chưa động phòng, chân chú rễ sẽ mọc rễ cắm đầy đất, ngay cả lợn nướng sữa so với nàng còn thấy sắc nước hương trời hơn.”
Phập!!! Vạn tiễn xuyên tâm… Chà đạp nàng không hề lưu tình mà… TT_TT! Nè nè, nàng nhịn đủ rồi à nha! >”< tốt="" xấu="" gì="" nàng="" cũng="" là="" một="" nữ="" nhân,="" bộ="" trong="" mắt="" bà="" ta="" nàng="" giống="" như="" một="" người="" chết="" hay="" sao="" mà="" lại="" đem="" nàng="" phê="" bình="" đến="" không="" đáng="" một="" đồng="" như="" vậy???="">0
Nàng có chọc ghẹo gì bà ta đâu mà lại nỡ nào nhận xét nàng như vậy??? >””_
Tôn đại nương vừa nhìn thấy ngân phiếu, nguyên bản gương mặt đang lạnh nhạt lập tức chuyển nhanh tươi cười, quả thật đúng với câu “thấy tiền sáng mắt”, nàng một bên đem ngân phiếu nhận lấy, cười nói: “Yên tâm đi nha, mặt kệ là cái mặt hàng gì, chỉ cần giao vào tay Tôn đại nương ta, lập tức sẽ thành hàng cực phẩm, cho dù là một cái nha đầu hoang dã, vào trong tay ta đào tạo chắc chắn sẽ biến ra được thành thiên kim tiểu thư khuê các thôi!”
“Được rồi, người giao cho bà, một tháng sau, ta hi vọng nàng sẽ trở thành được giống như thiên kim tiểu thư mà chúng ta yêu cầu!”
“Không thành vấn đề.” Cầm được bạc trong tay, Tôn đại nương vui vẻ cười híp mắt như một vị phu nhân hiền lành, luôn miệng khẳng định dù cho có là một tấm gỗ mục, mà qua tay bà cũng có thể biến thành pho tượng phật tinh xảo.
Tôn đại nương cười hì hì, sau khi nhận xong ngân phiếu liền sai người tiễn khách, kế tiếp, một đôi mắt phượng bén nhọn hướng Kiều Song Song nhìn đến, khiến nàng cả người đều không được tự nhiên, một lại dự cảm bất an đánh ập đến… >”
“Người đâu, đem quần áo của nàng cởi ra!”
Kiều Song Song vừa nghe, tay nhỏ bé hoảng hốt nắm chặt vạt áo, đôi mắt như gặp quỷ trừng lớn: “Cởi quần áo của ta?” >0
Tôn đại nương cười ha hả nói: “Đúng, không cởi sạch thì làm sao mà tắm rửa?”
“Ta tự mình làm được rồi, các người ra ngoài trước đi!” >”0
“Bất quá chỉ là chuyện tắm rửa thôi mà, chuyện này ta tự biết làm mà, không cần Tôn đại nương chỉ dạy đâu!” >”
“Chuyện tắm rửa đối với chúng ta không chỉ là tẩy rửa thân mình bhư bình thường đâu, ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn phối hợp đi.”
“Ta, ta không có thói quen có người lạ nhìn ta tắm rửa, ta tự mình làm được mà!” Aiii da, đừng nói giỡn chứ, bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm mình tắm, xấu hổ lắm nha! >0
Tôn đại nương nheo mắt lại: “Ngươi có cởi quần áo hay không?”
“Đương nhiên là không, các ngươi không được mạnh bạo ép buộc tan ha, bằng không ta cũng không khách khí đâu đó!” Nàng bày ra thế võ công cảnh cáo đám nữ tử này, nếu có ai dám cởi xiêm y của nàng, bị nàng đả thương thì cũng đừng trách nàng ác nha. >”0”o
Trong nháy mắt, Kiều Song Song bị “lột” sạch sẽ không dư thừa, thân thể của nàng lúc này không còn cái gì để che đậy… phút chốc nàng toàn thân lạnh lẽo, hai tay cũng bối rối không biết nên che phía trên hay phía dưới… TT_TT!
Tôn đại nương nhìn nàng liếc mắt một cái, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung kêu thị nữ rót trà, lạnh lùng nói: “Đem nàng đưa vào bồn tắm, tắm sạch sẽ từ đầu đến cuối, nhất là hai chân, dùng loại hoa hồng tốt nhất, thơm nhất tắm rửa thật sạch đi, nhanh lên!”
“Vâng, đại nương.”
Chúng nữ tử đồng thanh đáp lời, lập tức ba chân bốn cẳng bắt đầu hành hạ Song Song tắm rửa, còn nàng từ đầu đến cuối chỉ có thể hét chói tai… haizzz… phản đối vô hiệu a!!! -__-!!!
************
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ chịu qua cái loại gây sức ép này nha… TT_TT!
Ba ngày liên tục tắm nước hoa hồng, thân thể nàng bị chà lau, giống như bị lột hết cả da vậy á…
Hic… Tôn đại nương này cũng thật quá đáng nha, kêu mấy vị nữ nhân kia giúp nàng tẩy sạch thân mình, hại nàng toàn thân đều bị sở qua, ngay cả địa phương tư mật cũng không buông tha… TT_TT
Còn có… -__- !!! Tôn đại nương không biết còn muốn “thí nghiệm” thành cái gì nữa đây??? Mỗi bữa cơm Tôn đại nương còn bắt nàng uống “thuốc ngọc trai”, cái vị của thuốc thật khó uống, cứ lờ lợ khiến cho nàng nôn a… >0”””
Tuấn mi ngoài ý muốn giơ lên: “Tây Môn Song Song?” 0__0!
“Đúng vậy a! Chuyện này… nói ra dài dòng lắm, tóm lại ta hiện tại thân phận là họ Tây Môn thiên kim, không thể tiết lộ tên thật, huynh hiểu chưa!”
Phi Lệnh Vũ gật gật đầu, cũng nhỏ giọng hỏi: “Sao lại như thế chứ?”
Kiều Song Song ra vẻ thần bí nói: “Ở đây đông người, nói không tiện.”
“Vậy đổi chỗ khác nói chuyện nha!”
Vì vậy khi Phi Lệnh Vũ mệnh lệnh, tiểu nhị vội vàng giúp bọn họ chuẩn bị một chỗ ngồi tốt khác, hai người đứng lên chuyển đến địa phương khác – một nơi riêng biệt không có bóng người lạ, vừa ngồi xuống hai người cũng lớn tiếng gọi một bàn đầy thức ăn ngon…
“Phi đại ca, thật vui được gặp lại huynh, huynh như thế nào đến đây vậy?”
“Chuyện này chứng tỏ chúng ta rất có duyên, đúng không?” ^^=
Lời này vừa nói ra lập tức khiến nàng mặt đỏ, trí nhớ ngày đó “nóng bỏng” cùng với người ta cũng nổi lên trong óc, hắn nói “hữu duyên” là phản phất có ý tứ gì đây??? >””””””””””0”””
Nàng ngẩn người, căn bản nãy giờ nàng không có nghe thấy sư phụ nói gì hết a, trong lòng âm thầm kêu khổ… >o
“Sư muội, Phi Lãnh Nghệ quả thực có đúng rất khó đối phó phải không?” Ngũ sư huynh cố ý nói đỡ giúp nàng.
Kiều Song Song vừa nghe, lập tức gật đầu: “Đúng vậy thưa sư phụ, chúng ta vốn định thừa dịp lúc Phi Lãnh Nghệ cùng với mỹ nhân thanh lâu kia kia thân mật sẽ động thủ, nào ngờ hắn thật đúng là cáo già, ngay cả đến thanh lâu cũng mang theo bảo tiêu, cho nên chúng ta ngay cả nữa điểm thượng phong cũng không có, chỉ việc lưu lại được tính mạng đã muốn thật là kỳ tích… …”
“Đủ rồi!”
Kiều Song Song vội vàng im lặng không dám lên tiếng nói them nữa, cũng cảm kích nhìn về phía Ngũ sư huynh, hai người lặng lẽ nhìn nhau cười, một màn này đều bị Ngọc Thiền xem thấy trong mắt, nhịn không được âm thầm cắn răng…
Trên thực tế, đêm đó căn bản phát sinh chuyện gì, Kiều Song Song cũng không hề hay biết, bởi vì khi nàng giật mình tỉnh lại trên giường lớn, mới phát giác chính mình thế nhưng đang ngủ, nàng vội vàng chạy ra ngoài cửa phòng mới phát hiện bên ngoài té ngã một đống người, đồng môn sư huynh đều đang bị thương, chạy đang chạy, trốn đang trốn…
Trong tình cảnh hỗn loạn, nàng giúp đỡ một đồng môn sư tỷ đào tẩu, sau khi trở về, nàng vẫn lâm vào trầm tư, mỗi khi nhớ lại chính mình cùng Phi đại ca làm cái chuyện khiến mặt đỏ tim đập kia, mặt của nàng liền tự nhiên đỏ lên… >””””””
“Được rồi, vậy… chín trăm hai!”
Thanh âm của Tôn đại nương càng thêm lớn: “Không phải ta nói quá, nhưng nha đầu này, ngươi xem đi, thắt lưng thì không có, bàn tay thì không mịn màng, loại mặt hàng này còn chưa động phòng, chân chú rễ sẽ mọc rễ cắm đầy đất, ngay cả lợn nướng sữa so với nàng còn thấy sắc nước hương trời hơn.”
Phập!!! Vạn tiễn xuyên tâm… Chà đạp nàng không hề lưu tình mà… TT_TT! Nè nè, nàng nhịn đủ rồi à nha! >”< tốt="" xấu="" gì="" nàng="" cũng="" là="" một="" nữ="" nhân,="" bộ="" trong="" mắt="" bà="" ta="" nàng="" giống="" như="" một="" người="" chết="" hay="" sao="" mà="" lại="" đem="" nàng="" phê="" bình="" đến="" không="" đáng="" một="" đồng="" như="" vậy???="">0
Nàng có chọc ghẹo gì bà ta đâu mà lại nỡ nào nhận xét nàng như vậy??? >””_
Tôn đại nương vừa nhìn thấy ngân phiếu, nguyên bản gương mặt đang lạnh nhạt lập tức chuyển nhanh tươi cười, quả thật đúng với câu “thấy tiền sáng mắt”, nàng một bên đem ngân phiếu nhận lấy, cười nói: “Yên tâm đi nha, mặt kệ là cái mặt hàng gì, chỉ cần giao vào tay Tôn đại nương ta, lập tức sẽ thành hàng cực phẩm, cho dù là một cái nha đầu hoang dã, vào trong tay ta đào tạo chắc chắn sẽ biến ra được thành thiên kim tiểu thư khuê các thôi!”
“Được rồi, người giao cho bà, một tháng sau, ta hi vọng nàng sẽ trở thành được giống như thiên kim tiểu thư mà chúng ta yêu cầu!”
“Không thành vấn đề.” Cầm được bạc trong tay, Tôn đại nương vui vẻ cười híp mắt như một vị phu nhân hiền lành, luôn miệng khẳng định dù cho có là một tấm gỗ mục, mà qua tay bà cũng có thể biến thành pho tượng phật tinh xảo.
Tôn đại nương cười hì hì, sau khi nhận xong ngân phiếu liền sai người tiễn khách, kế tiếp, một đôi mắt phượng bén nhọn hướng Kiều Song Song nhìn đến, khiến nàng cả người đều không được tự nhiên, một lại dự cảm bất an đánh ập đến… >”
“Người đâu, đem quần áo của nàng cởi ra!”
Kiều Song Song vừa nghe, tay nhỏ bé hoảng hốt nắm chặt vạt áo, đôi mắt như gặp quỷ trừng lớn: “Cởi quần áo của ta?” >0
Tôn đại nương cười ha hả nói: “Đúng, không cởi sạch thì làm sao mà tắm rửa?”
“Ta tự mình làm được rồi, các người ra ngoài trước đi!” >”0
“Bất quá chỉ là chuyện tắm rửa thôi mà, chuyện này ta tự biết làm mà, không cần Tôn đại nương chỉ dạy đâu!” >”
“Chuyện tắm rửa đối với chúng ta không chỉ là tẩy rửa thân mình bhư bình thường đâu, ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn phối hợp đi.”
“Ta, ta không có thói quen có người lạ nhìn ta tắm rửa, ta tự mình làm được mà!” Aiii da, đừng nói giỡn chứ, bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm mình tắm, xấu hổ lắm nha! >0
Tôn đại nương nheo mắt lại: “Ngươi có cởi quần áo hay không?”
“Đương nhiên là không, các ngươi không được mạnh bạo ép buộc tan ha, bằng không ta cũng không khách khí đâu đó!” Nàng bày ra thế võ công cảnh cáo đám nữ tử này, nếu có ai dám cởi xiêm y của nàng, bị nàng đả thương thì cũng đừng trách nàng ác nha. >”0”o
Trong nháy mắt, Kiều Song Song bị “lột” sạch sẽ không dư thừa, thân thể của nàng lúc này không còn cái gì để che đậy… phút chốc nàng toàn thân lạnh lẽo, hai tay cũng bối rối không biết nên che phía trên hay phía dưới… TT_TT!
Tôn đại nương nhìn nàng liếc mắt một cái, dù bận rộn nhưng vẫn ung dung kêu thị nữ rót trà, lạnh lùng nói: “Đem nàng đưa vào bồn tắm, tắm sạch sẽ từ đầu đến cuối, nhất là hai chân, dùng loại hoa hồng tốt nhất, thơm nhất tắm rửa thật sạch đi, nhanh lên!”
“Vâng, đại nương.”
Chúng nữ tử đồng thanh đáp lời, lập tức ba chân bốn cẳng bắt đầu hành hạ Song Song tắm rửa, còn nàng từ đầu đến cuối chỉ có thể hét chói tai… haizzz… phản đối vô hiệu a!!! -__-!!!
************
Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa bao giờ chịu qua cái loại gây sức ép này nha… TT_TT!
Ba ngày liên tục tắm nước hoa hồng, thân thể nàng bị chà lau, giống như bị lột hết cả da vậy á…
Hic… Tôn đại nương này cũng thật quá đáng nha, kêu mấy vị nữ nhân kia giúp nàng tẩy sạch thân mình, hại nàng toàn thân đều bị sở qua, ngay cả địa phương tư mật cũng không buông tha… TT_TT
Còn có… -__- !!! Tôn đại nương không biết còn muốn “thí nghiệm” thành cái gì nữa đây??? Mỗi bữa cơm Tôn đại nương còn bắt nàng uống “thuốc ngọc trai”, cái vị của thuốc thật khó uống, cứ lờ lợ khiến cho nàng nôn a… >0”””
Tuấn mi ngoài ý muốn giơ lên: “Tây Môn Song Song?” 0__0!
“Đúng vậy a! Chuyện này… nói ra dài dòng lắm, tóm lại ta hiện tại thân phận là họ Tây Môn thiên kim, không thể tiết lộ tên thật, huynh hiểu chưa!”
Phi Lệnh Vũ gật gật đầu, cũng nhỏ giọng hỏi: “Sao lại như thế chứ?”
Kiều Song Song ra vẻ thần bí nói: “Ở đây đông người, nói không tiện.”
“Vậy đổi chỗ khác nói chuyện nha!”
Vì vậy khi Phi Lệnh Vũ mệnh lệnh, tiểu nhị vội vàng giúp bọn họ chuẩn bị một chỗ ngồi tốt khác, hai người đứng lên chuyển đến địa phương khác – một nơi riêng biệt không có bóng người lạ, vừa ngồi xuống hai người cũng lớn tiếng gọi một bàn đầy thức ăn ngon…
“Phi đại ca, thật vui được gặp lại huynh, huynh như thế nào đến đây vậy?”
“Chuyện này chứng tỏ chúng ta rất có duyên, đúng không?” ^^=
Lời này vừa nói ra lập tức khiến nàng mặt đỏ, trí nhớ ngày đó “nóng bỏng” cùng với người ta cũng nổi lên trong óc, hắn nói “hữu duyên” là phản phất có ý tứ gì đây??? >””””””””””0”””
Danh sách chương