Editor: Phong Tâm

Khi Thẩm Lăng xuống lầu phát hiện Đường Quả đã dựa trên sô pha ngủ rồi, đáy lòng anh nhịn không được muốn trêu chọc cô, rốt cuộc là nữ nhân không đầu óc lại không tim, không phổi, đúng thật là vô tư, xem ra việc dỗ dành có lẽ không cần thiết.

Đi đến đặt đầu cô dựa lên vai anh, “Đường Quả, chúng ta về nhà thôi.”

Cô mơ mơ màng màng nửa mở mắt, cũng không biết có nhìn rõ đối phương là ai không, mệt mỏi nheo mắt lại, không tự giác hướng vào lòng anh cọ cọ, “Mệt chết rồi, anh ôm em về phòng ngủ đi. Lục Thời Thiêm, nếu như anh bế em về, nhân phẩm sẽ tăng lên, ngày mai liền có mỹ nhân tìm anh.”

“…” Thì ra coi anh là thế thân, lại còn là thế thân của Lục Thời Thiêm.

Anh chạm tay vào cằm cô, nhưng vẫn là không nỡ véo, đem tay cô đặt lên cổ của anh, bế cô theo kiểu công chúa.

Trùng hợp Chu Bách Tuyên cũng xuống lầu, “Ngủ rồi à?”

“Ừm, tối nay bọn tôi sẽ ở đây.” Ôm cô đi lên lầu hai.

“Tôi ở đâu? Cạnh phòng hai người?”

Thẩm Lăng tức giận đáp, “Phòng bếp!”

Chu Bách Tuyên hừ lạnh một tiếng, không đáp lại Thẩm Lăng, xoay người tự ý đến phòng cho khách trên lầu hai kia.

Thẩm Lăng ôm Đường Quả đến giường, cởi áo khoác bên ngoài cho cô, anh cũng không có kinh nghiệm tắm cho người khác, lỡ đâu lại khiến cô tỉnh dậy, lại đụng phải cái tính khí lúc ngủ dậy của cô…Nghĩ nghĩ, vẫn là từ bỏ, chỉ đơn giản rửa mặt với chân cho cô.

Thẩm Lăng tắm qua loa rồi lên giường, đột nhiên bên người nhiều thêm một người phụ nữ, anh vẫn có chút không quen.

Đây là lần đầu tiên anh đem nữ nhân về giường của mình, cũng là lần đầu tiên cùng một nữ nhân qua đêm, có chút…thấp thỏm, cũng không biết hai người nằm trên chiếc giường đôi này có thể ngủ được không.

Anh ngủ không sâu, vì thế trước giờ không có thói quen cùng người khác chung chăn gối.

Mấy nữ nhân lúc trước, anh đều hào phóng tặng biệt thự hoặc chung cư, bất kể cùng nữ nhân muộn đến thế nào, anh nhất định phải trở về nhà, ngủ ở giường của mình.

Cái thói quen này, có vẻ rất tốt đẹp.

Kỳ thực đại khái là do ảnh hưởng của bà nội, từ lúc nhỏ bà nội đã giáo dục anh, người con gái đem về nhà nhất định phải là vợ tương lai, không thể cứ có một người bạn gái liền lập tức đưa về.

Thế là anh khắc ghi, đem về nhà, nhất định sẽ là vợ anh.

Anh cúi đầu hôn xuống sườn mặt cô, vì thế Đường Quả, em có bao may mắn.

Anh lại nhìn chằm chằm vào cô, thực ra cô cũng rất ưa nhìn, mặc dù khuôn mặt không kinh diễm, ngũ quan cũng không tinh xảo, càng không khiến người khác quay đầu lại nhìn, nhưng nổi bật ở làn da trắng nõn, thanh tú linh động.

Anh lại không nhịn được hôn hôn lên chóp mũi cô, giơ tay tắt đèn đầu giường, thật cẩn thận đặt đầu cô lên cánh tay anh, cảm giác ôm cô đi ngủ cũng không tồi.

Trong bóng đêm, Đường Quả cuối cùng cũng dám mở mắt ra, nhịn không dám dùng sức thở mạnh.

Cô cũng không phải là cố ý giả vờ ngủ, chỉ là lúc tỉnh không biết nên đối mặt thế nào với anh và Chu Bách Tuyên, vạn nhất của vạn nhất, nếu như bọn họ vì cô mà loạn lên, chẳng phải tội của cô càng lớn sao, vẫn may, bọn họ không phải không có lý trí như cô tưởng tượng.

Giây phút này yên tĩnh nằm trong lòng anh, thật là thu hoạch với kinh hỷ ngoài sức tưởng tượng.

Cô lại bất giác cọ cọ vào lòng anh, anh cũng theo bản năng đem cô ôm càng chặt hơn.

Sáng sớm hôm sau.

Có lẽ là thay đổi địa điểm, cô vẫn chưa quen thuộc, rất sớm đã tỉnh rồi, nhưng được anh ôm, cô nhất thời không biết nên đối diện với người đàn ông ôm ấp cô như thế nào.

Thẩm Lăng cũng cảm nhận được động tác nhẹ của người trong lòng, mở đôi mắt mập mèm buồn ngủ, “Chào buổi sáng.”

Nam nhân buổi sáng tỉnh dậy giọng đều khàn khàn gợi cảm như vậy sao? Trầm ấm lại mang theo vài phần mị hoặc.

Âm thanh của cô giống như muỗi vậy, “Chào buổi sáng.” Cụp mí mắt xuống, cũng không dám nhìn anh,

“Ngủ có ngon không?”

Mặc dù là ngủ rất rất rất ngon! ^^ “Cũng được.”

“Nữ nhân khẩu thị tâm phi!”

“…” Đều bị nhìn ra rồi? Anh cúi đầu xuống hôn cô, cô lập tức xoay mặt đi, “Em còn chưa đánh răng.”

“Anh đánh rồi là được!”

Cô đột nhiên ngẩng đầu, làm sao có thể.

Anh ảo não nhìn người con gái trong lòng, tối qua đáng lẽ không nên để cô ngủ trong ngực mình, cả đêm không thành thật, cứ rúc vào lòng anh, đáng ghét là chân cô lại đặt ở cái địa phương kia, thỉnh thoảng lại lộn xộn, mỗi lần đều chọc đến anh.

Một đêm mà anh phải dậy xối bốn lần nước lạnh, nửa giờ trước vừa phải xối một lần.

Rốt cuộc bây giờ cô cũng tỉnh rồi, cho nên có phải tiến hành đền bù không? Tâm tình lúc này của anh không phải quá tốt, xốc chăn lên, lật người qua, đè cô dưới thân.

Đường Quả bỗng nhiên cảm thấy không đúng lắm, lại sao lại lạnh như vậy? Toàn thân đều rét căm căm.

Thẩm Lăng kéo chăn lên đắp quanh eo cô, lúc này cô mới cảm thấy có chút thoải mái, nhưng nửa người trên vẫn có chút lạnh.

Hai tay anh chống bên người cô, vì vậy, nửa người phía trên khỏe mạnh hoàn mỹ, cô đều nhìn thấy hết rồi, cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ, đường cong mượt mà, rõ ràng.

Cô ở trong lòng thầm nuốt nước miếng.

“Nhìn đủ chưa?”

Vẫn là đáng ghét chết mất. Cô ho khan vài tiếng, cuối cùng cũng dám đón nhận ánh mắt của anh, không đến một giây, hoàn toàn thu lại (ánh mắt).

“Đường Quả, nếu như vẫn chưa nhìn đủ, tiếp tục nhìn, hôm nay xem đủ. Không đúng, tương lai còn dài, sau này em có thể ngày ngày ngắm.”

“…” Đúng là người đầy quyến rũ không biết xấu hổ.

Những lúc ngượng ngùng, cô thường bất giác kéo gấu áo, nhưng mà mẹ nó…quần áo đâu?

Cô với anh da thịt thân mật, trần trụi đối diện nhau, ‘ầm’ một tiếng, mặt cô đỏ ửng, cô thế nhưng không mặc…quần áo.

“Thẩm Lăng, sao anh lại cởi quần áo của em ra rồi!” Cuối cùng cô một lần nữa cùng anh đối mặt, trong mắt còn có đốm lửa tức giận.

“Tối hôm qua em liên tục kêu nóng, anh chỉ làm người tốt thôi.”

“…” Cô làm sao có thể…Thôi bỏ đi, cũng là bởi vì bị anh ôm quá chặt, cô mới thấy nóng.

Hai tay cô che mặt, vẫn là không có cách tự nhiên đối mặt với anh, cái này quá đột ngột rồi, mặc dù cô rất nguyện ý như vậy, nhưng mà…vẫn là có chút không thể tiếp nhận.

Anh cúi đầu hôn cô, ở bên tai cô trưng cầu ý kiến, “Có thể không?”

Tay cô bất giác nắm chặt lấy khăn trải giường, đều đã lõa thể ngủ cả một đêm rồi, nếu như cô tiếp tục bày ra bộ dáng giả vờ vô tội thì có phải hay không ra vẻ quá mức?

Nhưng con gái ấy mà, lại không thể nói quá trắng trợn, dứt khoát không nói lời nào.

Không phải có câu ‘nói ít, làm nhiều’ ư.

Anh cảm thấy cô không bài xích, lại hôn lên môi cô, chầm chậm hôn sâu, lá gan cũng lớn lên, tay một đường đi xuống.

Cô không khỏi ‘ưm’ một tiếng, bị chặn ở khoang miệng anh. Anh hôn vừa tinh tế lại nhu thuận, nhẹ nhàng để cô cảm nhận.

Những nơi đầu lưỡi của anh đi qua đều khiến cô run lên. Chỉ có thể nắm chặt lấy chăn, mà chiếc chăn dường cũng bị nhàu nát rồi.

Môi anh lại dừng ở bên tai cô, “Chút nữa nếu như có đau thì cắn lấy vai của anh, được không?”

Cô vẫn luôn nhắm chặt mắt, cũng không dám nhìn anh, chỉ có thể dùng sức gật gật đầu.

Nhìn bộ dáng giống như hiên ngang lẫm liệt, chuẩn bị anh dũng hy sinh của cô, anh bật cười, “Đường Quả, thả lỏng, chuyện vợ chồng là hưởng thụ mà không phải đau đớn. Dáng vẻ của em bây giờ khiến anh cảm thấy…” Không cả bằng cầm thú.

Mẹ nó, anh vốn dĩ vốn là cầm thú.

Thẩm Lăng vươn tay mở chiếc tủ đầu giường, lấy ra áo mưa đã được chuẩn bị từ sớm, đang muốn xé mở, Đường Quả đột nhiên mở mắt, “Anh mua từ khi nào thế?”

Hỏi xong lại cảm thấy mình ngu ngốc không thôi, anh chính là người đàn ông đã đi qua vạn bông hoa.

Động tác trên tay anh cũng không dừng lại, “Cái đêm trốn dưới gầm giường của em đã mua rồi.”

“…”

“Đường Quả, cuộc sống cá nhân của anh không có hỗn loạn như em nghĩ, anh đây cũng không có tệ như em nghĩ!”

Anh lại cúi xuống hôn cô, giây phút quan trọng cô lại khẩn trương không thôi, không biết chút nữa có đau chết không.

Sau đó cô đón nhận nụ hôn của anh trong thất thần, trái tim ‘thịch thịch thịch’ đập mạnh, còn kịch liệt hơn cả việc chạy xong tám trăm mét.

“Đường Quả, tập trung chút, được không?”

Đôi tay cô bất giác vòng lên cổ anh, cả người bắt đầu run lên.

Thực ra anh cũng chịu đựng không nổi rồi, nhưng vẫn muốn lưu lại cho cô hồi ức tốt đẹp nên vẫn kiên nhẫn hôn cô, từng chút một làm tiêu tan sự căng thẳng của cô.

“Đường Quả, đừng khẩn trương.”

Cô sao có thể không khẩn trương được, thời khắc cô biến thành phụ nữ đếm ngược bắt đầu ‘ba hai một’.

Sau đó…

“Tam ca! Tam ca!” Tiếng gọi thanh thúy, chói tai, còn có cả tiếng gõ cửa dữ dội, vang vọng vào phòng ngủ một hồi rồi lại một hồi, không hề có ý định dừng lại.

Đường Quả nhìn gương mặt xanh mét đến đen của Thẩm Lăng, đột nhiên phụt một tiếng cười lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện