Hiện nay, chuỗi bệnh viện Y Nhân Các được gọi là bệnh viện tốt nhất, đúng vậy, chính là bệnh viện tốt nhất, cũng không cần thêm hai từ “tư nhân” nữa, bởi vì cho dù so sánh với các bệnh viện công thì chuỗi bệnh viện Y Nhân Các vẫn là tốt nhất.
Nói một cách đơn giản, chuỗi bệnh viện Y Nhân Các có các dịch vụ của bệnh viện tư, trình độ có thể so với bệnh viện công, giá cả cũng rất phù hợp với túi tiền của người dân, không có chuyện lừa đảo người khác.
Tất nhiên, thành thật mà nói, so với các bệnh viện công thì ở Y Nhân Các bình thường đắt hơn một chút nhưng số tiền này mọi người vẫn có thể chấp nhận được, hơn nữa các bệnh viện thuộc chuỗi Y Nhân Các rất hiếm xảy ra tai nạn y tế. Tóm lại, hiện tại chuỗi bệnh viện Y Nhân Các chắc chắn chính là bệnh viện có danh tiếng tốt nhất.
Bây giờ, thời gian cũng khá muộn, đã gần 11 giờ đêm, cửa chính bệnh viện Y Nhân Các tương đối yên tĩnh. Mặc dù bệnh viện có danh tiếng tốt nhưng không có nghĩa là lúc nào cũng sẽ có nhiều bệnh nhân.
Dù sao thì vào lúc giữa đêm, nếu không phải cấp cứu gấp, bình thường sẽ không có bệnh nhân nào đến bệnh viện.
“Hạ tiên sinh, đây chính là bệnh viện Y Nhân Các.” Lúc này Lam Y Nhân vừa dừng chiếc Porsche của mình ở lối vào bệnh viện, đồng thời nói với Hạ Thiên.
“Ừm, ta đi tìm vợ Y Y của ta.” Hạ Thiên không nói lời cảm ơn, cũng không có mở cửa xe, trực tiếp nhảy từ trong xe thể thao ra ngoài, sau đó đi về phía bệnh viện.
Lam Y Nhân ngẩn người, mãi cho đến khi nhận ra Hạ Thiên đã biến mất khỏi tầm mắt, Lam Y Nhân mới tỉnh táo lại, lúc trước nàng còn nghi ngờ tên này đang cố tình gây sự để thu hút sự chú ý của mình, nhưng hiện tại xem ra người này hình như thật sự không hề có chút hứng thú nào với nàng.
“Ta mới không tin tên này là chồng của Y Tiểu m!” Lam Y Nhân âm thầm cắn răng, nhưng trong lòng lại có chút đắc ý, người này vừa mới làm ầm ĩ ở Y Nhân Các của nàng, bây giờ sẽ lại để hắn ầm ĩ với Y Tiểu Âm ở Y Nhân Các lần nữa. Có như vậy nàng mới không chịu thiệt thòi, về phần rốt cuộc người đó là ai, nàng cũng không quản được nhiều như vậy, nói không chừng hắn chính là một bệnh nhân tâm thần thì sao?
Sau khi đợi ở cửa bệnh viện Y Nhân Các vài phút, nhưng vẫn không thấy bên trong có động tĩnh gì bất thường, Lam Y Nhân không đợi thêm nữa mà lái xe trở về Y Nhân Các của mình, dù sao thì nơi đó còn đang có một cục diện rối rắm cần nàng xử lý.
Vào ban đêm, phục vụ ở Y Nhân Các tất nhiên sẽ không tốt bằng ban ngày, còn không phải sao, Hạ Thiên đã phải mất vài phút mới tìm được một y tá nhưng lại thấy người đó đang ngồi ngủ gật.
“Này, tỉnh dậy đi.” Hạ Thiên quơ tay tạo ra một cơn gió nhẹ, y tá kia giật mình, ngay lập tức tỉnh dậy nhưng lại có chút mờ mịt nhìn về phía hắn.
“Phòng làm việc của viện trưởng ở đâu vậy?” Hạ Thiên mở miệng hỏi, hắn sẽ không đi tìm lung tung không có mục đích, hắn biết Y Tiểu Âm là viện trưởng của chuỗi bệnh viện Y Nhân Các. Trong mỗi bệnh viện chi nhánh đều có phòng làm việc của viện trưởng, nên hắn chỉ cần tìm tới phòng làm việc là được.
Nếu Y Tiểu Âm đã trở về, vậy thì chắc có thể gặp được nàng trong phòng làm việc của viện trưởng, nếu nàng vẫn chưa trở về, hắn cũng có thể đợi nàng trong phòng viện trưởng.
“À, nó ở đằng kia, cứ đi thẳng vào bên trong, phòng trên lầu cao nhất, có bảng hiệu phía trên cửa.” Y tá nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội vàng trả lời.
Y tá vừa dứt lời đã không thấy bóng dáng của Hạ Thiên đâu nữa.
Hành lang bệnh viện vắng tanh vắng ngắt, Hạ Thiên rất nhanh đã đi tới bên ngoài phòng làm việc của viện trưởng, hắn đẩy cửa vào, lại phát hiện cửa bị khóa, ngược lại trong lòng hắn vui mừng khôn xiết, chẳng lẽ vợ Y Y về rồi sao?
Nhưng một giây tiếp theo, sắc mặt hắn lập tức trở nên có chút khó chịu, hắn đột nhiên giơ chân đá tung cánh cửa.
Phòng làm việc của viên trưởng thực ra rất lớn, bây giờ nhìn qua khá trống trải, hình như không có người, nhưng với thính lực của Hạ Thiên, hắn đã sớm nghe thấy có tiếng người ở một nơi khác.
Trong văn phòng của viện trưởng còn có một phòng nghỉ, nói trắng ra thì đó chính là nơi có thể ngủ. Với chỗ này, mỗi khi Y Tiểu Âm đến bất kỳ thành phố nào, nàng thực sự không cần phải ở trong khách sạn, chỉ ở trong bệnh viện là được, cũng chính vì như thế, phòng nghỉ được xây dựng rất tốt, mặc dù nó không tính là sang trọng nhưng nó cũng có thể tốt hơn so với một khách sạn có sao.
Mà giờ phút này, Hạ Thiên lại một cước đá văng cửa phòng nghỉ, sắc mặt không vui nói: "Này, hai người các ngươi thật xấu xa, lại dám làm bẩn giường của vợ ta!"
Trên giường có hai người, một nam một nữ, lúc này bọn họ đang cùng nhau quay đầu nhìn về phía Hạ Thiên, người đàn ông nhìn qua có vẻ tức giận còn người phụ nữ lại có dáng vẻ hơi sợ hãi, quần áo của hai người đều xộc xệch, chỉ có điều họ vẫn chưa có cởi quần áo.
"Con mẹ nó, ngươi..." Người đàn ông vừa mở miệng đã mắng, người này nhìn qua khoảng hơn hai mươi tuổi, dáng dấp cũng không tệ, nhưng hắn mới nói hai chữ thì cả người đã bay lên.
"Ta là..." Người phụ nữ mặc áo khoác trắng, nhìn qua là một bác sĩ, nhưng nàng sửng sốt một lúc, sau đó mới phản ứng lại, vừa mới nói hai lời, nàng cũng bay ra ngoài.
Cứ như vậy, một nam một nữ bị ném bay ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng, ngã rất mạnh ở bên ngoài hành lang.
Nếu mà so sánh thì người phụ nữ may mắn hơn, bởi vì bay ra sau nên đã rơi trúng trên người đàn ông.