“Tôi có cuộc hẹn khác trong hai phút nữa,” Catherine Grainger đã bảo nàng với vẻ xua đuổi vài phút trước.
Hiển nhiên cuộc hẹn đó là với Marcus và Lewis!
Chắc chắn là thế.
“Em đang làm cái quái gì ở đây vậy?” Marcus bùng nổ, hình như anh cũng không vui vẻ hơn Kit là mấy khi “bị” gặp nhau thế này.
Kit liếm đôi môi khô khốc của mình, nhưng ngay lập tức dừng động tác theo bản năng đó lại khi nàng thấy đôi mắt của Marcus nheo lại một cách đáng ngại.
“Em… em…”
Nàng có thể nói gì để trả lời câu hỏi đó đây? Nàng có thể giải thích như thế nào về chuyện vừa xảy ra trong văn phòng của Catherine Grainger đây? “Anh cho chúng tôi vài phút nhé Lewis?” Marcus ra lệnh.
Thật kinh khủng. Cơn ác mộng khủng khiếp nhất của Kit. Nhưng làm sao nàng biết được… làm sao nàng đoán được? Catherine Grainger không nói gì về cuộc hẹn sắp tới là với Marcus, và Kit cũng không biết gì về người mà anh sẽ gặp hôm nay.
Câu chuyện thật lạ lùng…
Dĩ nhiên, là Trợ lý riêng của Marcus, bình thường nàng là người xử lý các cuộc hẹn của anh, nàng chưa thấy anh tự sắp xếp như thế này bao giờ… với Catherine Grainger hay mọi người.
“Dĩ nhiên rồi,” Lewis có chút bối rối, liếc nhanh về phía Kit với ánh mắt đầy hoài nghi trước khi quay người bước qua những cánh cửa kiếng của toà nhà.
Marcus giữ chặt cánh tay Kit và kéo nàng ra khỏi thang máy và vòng quanh góc khu vực tiếp khách, ra khỏi đôi mắt tò mò của cả Lewis và những người Lễ tân.
Giờ anh mới chịu buông nàng ra.
“Sao?” giọng anh gay gắt, ánh mắt xanh của anh như xuyên thấu vào nàng.
Nàng khó nhọc nuốt nước bọt. “Em… emm…”
“Em nói dối anh, Kit,” anh khẽ khàng nói, những dây thần kinh dưới chiếc hàm cương nghị của anh rung lên đầy giận dữ.
Mắt nàng mở to vô thần khi nàng chợt nhận ra những gì anh đang nghĩ đến: khi bắt gặp nàng ở đây hẳn anh sẽ kết luận rằng nàng chắc chắn là người đã bán thông tin những vụ làm ăn của anh cho Catherine Grainger.
Ai khiến anh có ý nghĩ như thế chứ? Nàng đang ở đây. Rõ ràng đã bước ra từ văn phòng Catherine. Còn kết luận nào để Marcus có thể nghĩ đến ngoài những điều đó cơ chứ?
Tuy nhiên nàng ít ra phải cố gắng bảo vệ bản thân mình.
“Không, Marcus, em không…”
“Ồ, có đấy,” anh ngắt lời, “em đã làm thế. Tại sao vậy Kit? Anh không thể hiểu được.” Biểu tình của anh lạnh lẽo. “Anh đối xử với em thế nào để em làm ra những chuyện như thế này với anh? Hay em đang trả thù anh theo cái kiểu của Mike Reynolds đã hành xử với em…”
anh nhìn nàng mơ hồ “… với lập luận tất cả những thằng sếp đều khốn nạn?”
“Nhưng không phải thế! anh không như thế!” Kit liều mạng nói với anh. “Marcus, anh không thể thật sự tin rằng em hành động như vậy chứ? Làm ra chuyện xấu xa?” Nàng nhìn anh với vẻ van nài, nước mắt đã thấm đẫm trong đôi mắt màu khói thăm thẳm của nàng.
“Anh không biết nên nghĩ gì nữa,” anh thú nhận, lùa bàn tay đang run lên vì kích động vào mái tóc đen dày của mình. “Và anh thật sự không có thời gian để thảo luận chuyện này bây giờ,” anh nói sau cái liếc nhanh vào đồng hồ đeo tay. “Nhưng chúng ta sẽ nói chuyện này sau, Kit ạ. Rõ ràng từng chi tiết!”
Chắc chắn họ sẽ làm thế. Nhưng bây giờ liệu khi nàng thú nhận với anh rằng Catherine Grainger là bà ngoại của nàng thì có khả năng thuyết phục anh nàng không phải là nhân viên bất tín nhiệm hay không?
Thật là rắc rối. Đỉnh điểm của rắc rối!
Nàng nhìn xuống sàn nhà. “Có lẽ tốt hơn là em nên về văn phòng, đóng gói đồ đạc và rời khỏi…”
Nàng thật không muốn làm như thế, nhưng trong tình thế này nàng không còn sự lựa chọn nào khác.
“Ồ, không, Kit,” Marcus nói. “Em không dễ dàng rời đi thế đâu. Anh muốn biết là ai, chuyện gì, khi nào, ở đâu và tại sao… nhất là tại sao!”
Và nàng không có câu trả lời cho bất cứ câu hỏi nào hết!
“Anh phải đi,” Marcus lên tiếng sau khi lại nhìn nhanh vào đồng hồ của mình lần nữa. “Nhưng sẽ không lâu đâu,” anh căn dặn. “Thật sự anh còn không chắc buổi gặp gỡ này là cần thiết.”
Kit nhìn anh nghi hoặc. Anh hoàn toàn phớt lờ cái nhìn ấy và bước về phía Lewis, biểu tình trên mặt anh còn hơn cả tâm trạng anh lúc này.
Ai trách được anh đây? Kit buồn bã nghĩ.
Lewis lại ném về phía nàng ánh nhìn thắc mắc khi nàng bước ngang qua hai người họ, nhưng Kit đã chọn cách phớt lờ nó, không nhìn trái cũng không nhìn phải mà bước thẳng qua sảnh, đầu nàng ngẩng cao. Cho dù những giọt nước mắt đang chực chờ rơi xuống bất cứ lúc nào.
Cuộc gặp với Catherine Grainger chỉ để nàng nói với bà ta về bệnh tình của mẹ nàng đã hoàn toàn hoài công. Chuyện nàng dính vào Marcus cũng không hơn gì một tai họa.
Nàng chưa bao giờ cảm thấy khổ sở như lúc này trước đây, biết chắc chắn rằng Marcus, khi trở về văn phòng, sẽ đòi hỏi câu trả lời, và khi không còn gì để nói anh sẽ bảo nàng rời đi và không bao giờ trở lại nữa.
Anh có sự lựa chọn nào khác không? Nàng trông có vẻ như người có lỗi. Hành động của nàng rõ ràng là có lỗi. Thật sự nàng cũng hoàn toàn không liên quan.
Ngoại trừ… nếu nàng không phải là kẻ phản bội tội lỗi kia, thì đó là ai?
=== ====== ====== ====== ======
“Tôi nghĩ tôi đã nói em ở lại văn phòng!” Marcus tuôn ra một tràng ngay khi Kit vừa mở cửa căn hộ của nàng cho anh lúc quá trưa.
Nàng biết anh nói gì, hiểu rõ vì sao anh lại nói thế, nhưng không còn cách nào khác để trở lại văn phòng, ngồi không ở đó, chờ anh về và sa thải nàng. Vì thế nàng đóng một ít đồ đạc của mình ở văn phòng, để lại bộ chìa khóa trên bàn của Marcus và mệt mỏi trở về nhà.
Nàng biết, sau những lời nói lúc nãy của anh, Marcus sẽ không dễ dàng buông tha nàng. Nhưng nàng đã quyết định cuộc đối đầu của anh và nàng tốt hơn nên diễn ra ở một nơi như nhà nàng chứ không phải ở một nơi trang trọng như văn phòng của Marcus.
Ít ra khi anh xua đuổi nàng thì anh cũng không có được quyền vứt nàng ra khỏi căn hộ này! (Ice: haha… đá trên sân nhà vẫn hơn chứ :lol:)
“Em biết anh nói gì mà Marcus… ông Maitland” nàng nặng nề quyết định thay đổi cách xưng hô. “Nhưng tôi có thể thấy mình không còn lý do gì để lưu lại đó.”
Chờ đợi anh đuổi việc nàng!
“Cái gì trong hộp vậy?” nàng hỏi khi nhìn thấy chiếc hộp các-tông dẹt mà anh đang cắp dưới cánh tay.
“Các thứ còn sót lại của em,” anh dửng dưng đáp. “Không có gì quan trọng. Em không mời tôi vào nhà sao Kit?”
Nàng thở dài, tay nắm chặt lấy nắm cửa. “Có lý do gì để tôi làm thế không?”
“Mọi lý do.” Anh nghiêng đầu với vẻ chế giễu. “Trừ khi em muốn cuộc nói chuyện này truyền đến tai hàng xóm của em?”
Tốt nhất là không nên có cuộc nói chuyện này, nhưng nàng biết ngay từ lúc rời khỏi văn phòng rằng Marcus sẽ không chỉ để mọi chuyện yên ắng như thế. Đó là một cuộc nói chuyện mà nàng đang hy vọng nó xảy ra.
Mặc dù nàng không có sự chuẩn bị gì cho nó!
“Vâng, vào đi.”
Nàng bước lùi lại nhường lối cho anh và hầu như cảm nhận được luồng lạnh lẽo tỏa ra từ người anh khi anh bước qua nàng đi vào phòng khách.
Kit chầm chậm bước theo. Để trì hoãn giây phút hoảng loạn này? Không cần thiết phải làm như vậy. Cứ làm bộ lắng nghe tất cả những câu chữ lăng mạ mà Marcus sẽ trút xuống đầu nàng? Có thể chứ, nàng thầm đồng ý. Nhưng cái chính là nàng không thể chịu đựng ánh mắt khinh thường của anh khi anh nhìn nàng.
Chiếc hộp các-tông anh mang đến giờ đang nằm với vẻ buộc tội ngay chính giữa bàn trà. Marcus nhìn cao ráo và bệ vệ khi anh đứng trước chiếc lò sưởi tối tăm kia.
Không còn nhìn thấy vẻ cáo buộc trên mặt anh, Kit bước tới cầm chiếc hộp lên, mở nắp, nước mắt nàng tuôn rơi khi nhìn thấy những thứ bên trong: con gà bông màu vàng luôn đặt phía trên màn hình máy tính của nàng, bộ sưu tập bút của nàng – cả chiếc lọ đựng bút! – luôn ở trên bàn làm việc của nàng, và tấm thiệp mới nhất đã đi kèm cùng bó hoa mà Marcus đã gởi tới nàng cách đây vài tháng khi anh thắng được một vụ làm ăn, thưởng cho những đóng góp có ích của nàng trong thành công đó – “Cảm ơn rất nhiều, Marcus Maitland,” – đọc lên cứ như thể nàng còn biết một ai khác tên gọi là Marcus!
“Không có gì quan trọng,” anh đã nói như thế về những thứ này. Và có lẽ đối với anh tấm thiệp đó không hề quan trọng, chỉ là lời cảm ơn đến một nhân viên làm việc tốt, nhưng Kit đã giữ nó vì lý do ủy mị bí mật của nàng: đó là thứ Marcus đã gởi tặng nàng.
Và giờ đây khi nhìn tấm thiệp chỉ mang lại cho nàng nỗi đau.
Bàn tay cầm tấm thiệp run lên khe khẽ khi nàng nhìn anh.
“Cái này không có ý nghĩa gì với anh sao?”
“Catherine Grainger không dính đến vụ làm ăn đó. Em cũng biết mà.”
Grainger International không bao giờ có hứng thú với việc giành giật các khách sạn, và vụ làm ăn đó là Marcus đã mua được một chuỗi khách sạn nhỏ của họ, rất đắt giá, rất sang trọng.
“Tôi không cho rằng có ý nào trong lời nói của tôi cho là tôi không biết?” nàng thở dài, đặt tấm thiệp vào lại trong hộp và kiên quyết đóng chặt nắp hộp.
Miệng anh cong lên mai mỉa. “Không có ý nào cả.”
“Tôi không nghĩ như vậy.”
“Tôi rất vui khi thấy em lột bỏ lớp nguỵ trang của mình,” giọng của Marcus đầy sự khinh thường.
“Đó không phải là nguỵ trang,” Kit phản ứng lại, chẳng qua nàng đã thay đồ đi làm bằng quần jeans và áo sơ mi trắng lúc về nhà, tóc buông xuống trên bờ vai, đôi kính sát tròng thay cho cặp kính gọng đen thường ngày. Trang phục của nàng hoàn toàn đối lập với vẻ trang trọng của Marcus – bộ âu phục màu đen, sơ mi trắng và cà vạt xám.
“Không sao?” Marcus với giọng điệu chế nhạo. “Tôi tự hỏi…”
Kit đang bị chọc tức.
“Tôi nghĩ đó là lúc anh đang thêm vào hai và hai với nhau rồi cộng lại bằng sáu!” (Đoạn này Ice cũng k hỉu lắm @_@)
“Có sao?” anh hỏi ngược lại nàng. “Thế sao em không khai sáng tôi rằng hai với hai cộng lại là bao nhiêu?”
Anh bước qua chiếc ghế tựa và ngồi đó nhìn lên nàng với vẻ mong chờ.
Có lý do gì để anh phải tổn thương nàng, thử thách và vạch tìm tội lỗi của nàng kia chứ?
Nàng hít một hơi sâu. “Tôi biết việc gặp tôi bước xuống từ văn phòng của Catherine Grainger trông rất tồi tệ…”
“Trông rất tồi tệ?” anh nhại lại, vẫn ngồi yên trên ghế. “Nó là tồi tệ, Kit ạ,” anh tiếp lời. “Và khốn nạn!” (Ice: ặc… em chỉ bít câm nín T__T)
“Nhưng nếu như… nếu…” nàng nghẹn lời.
Nàng đã quyết định, ngay từ lúc Marcus xuất hiện trước ngưỡng cửa nhà nàng, rằng nàng không còn sự lựa chọn nào ngoài việc nói cho anh nghe sự thật về mối quan hệ của nàng và Catherine – dù sao phần lớn là dựa theo những gì mà bà ngoại của nàng có thể đã kể với anh! – và lý do thật sự để Kit đến gặp bà. Nhưng để làm nó thực tế lại là một điều hoàn toàn khác.
Một khi Kit thừa nhận với Marcus sự liên hệ với Catherine, nàng sẽ tiếp tục và nói với anh về mẹ của nàng, về bệnh tình của mẹ, về chuyện Kit đã van nài Catherine đi gặp con gái của bà ta ra sao, để hàn gắn lại mối chia lìa giữa họ trước – trước-
Sự nghiêm trọng của bệnh tình của mẹ vẫn còn đau đáu trong nàng, làm nàng suy sụp, vì vậy nếu nàng nói về nó một lần nữa, chắc chắn nàng lại khóc và không bao giờ dừng lại được!
Kit khó nhọc nuốt nuốt nước bọt, cổ họng nàng đã tắc nghẹn cùng nước mắt. “Catherine Grainger đã nói gì với anh về chuyến thăm viếng của tôi?”
Marcus cười cao ngạo. “Em thật sự nghĩ tôi đi hỏi bà ta sao?”
Mắt Kit mở to đầy ngờ vực. “Anh đã không hỏi?”
“Dĩ nhiên là không!” Anh đứng dậy, cơ thể anh như choáng hết căn phòng. “Chưa đủ tệ hại khi Trợ lý riêng của tôi đưa thông tin mật cho người đàn bà đó, mà không cần biết đến sự thèm thuồng của bà ta với nó sao?”
Mắt anh tối lại, giờ đây hầu như chỉ thấy một màu đen.
“Nhưng … nhưng… bà ta cũng không nói như thế?” Kit thở dốc, nàng biết chắc Catherine sẽ rất vui vẻ nói với Marcus về chuyến thăm này của Kit, nếu đó không phải là lý do thật.
“Không.”
Kit nhìn chăm chăm vào Marcus, miệng hơi há ra vì kinh ngạc, nhưng còn lâu mới đến thế.
“Anh đang nói với tôi rằng hai người không nói gì đến việc tôi đến đó vài phút trước trong suốt buổi hẹn trưa nay?”
“Tôi không nói thêm gì với em nữa Kit ạ,” Marcus nghiến răng. “Em không làm việc cho tôi nữa, nhớ không?”
Thâm tâm nàng đang nao núng vì tình thế ảm đạm đó.
“Nếu em thật sự muốn biết, Kit,” Marcus tiếp tục một cách cay nghiệt. “Tôi không hỏi Catherine Grainger, và bà ta cũng không chủ động lộ ra tin tức gì, bởi vì sau khi gặp em ở đó, tôi không còn lý do gì nên tiếp tục cuộc hẹn; Lewis đã giúp tôi lên đó và huỷ nó.”
Nàng mụ mị lắc lắc đầu. “Tôi không hiểu.”
“Tôi mệt mỏi với trò chơi này, và quyết định phải đối đầu với Catherine. Việc gặp em ở đó đã khiến tôi không cần làm thế nữa.”
Anh ngưng lại trong chốc lát. “Tôi đã tin tưởng em, Kit ạ.”
Hơi thở của nàng tắc nghẹn trong cổ họng trước những lời nói chất chứa sự thất vọng vì ảo tưởng tan vỡ của anh.
“Tôi cứ nghĩ anh sẽ nói chuyện với Catherine và bà ấy sẽ nói với anh…! Nó không bao giờ xảy ra với tôi…” nàng ngừng lại, không biết mình nên làm gì tiếp theo đây.
“Marcus, tôi biết anh sẽ không bao giờ tin tưởng tôi nữa, nhưng tôi không phải là gián điệp!”
Môi anh cắn lại đầy đau khổ. “Em nói đúng… Tôi không tin em!”
Một cơn đau đớn đang dày vò trong ngực nàng, nàng chưa bao giờ biết nỗi đau đến dường này trước đây. Có khi nào tim nàng sẽ vỡ tung hay không? Sao nàng cảm thấy nó đang như thế!
Nàng bước thêm một bước về anh. “Marcus, xin anh…”
“Còn gì sao?” Giờ anh chỉ đứng cách nàng vài bước. “Em có biết chuyện này tồi tệ đến mức nào cho đến lúc tôi còn quan tâm không Kit? Tôi đã thật sự thích em,” anh nói đầy cay đắng.
Thích còn hơn không còn gì, nàng tự nhủ. Mặc dù Marcus dùng nó ở thì quá khứ…
“Tôi cũng đã muốn có em,” anh tiếp tục một cách thẳng thắn, ánh mắt thâm trầm của anh giờ gắn chặt lên chiếc miệng đang run rẩy của nàng. “Và bây giờ tôi vẫn thế!” anh thì thầm, giọng đầy vẻ chán ghét.
Rồi anh tiến lên, kéo Kit vào vòng tay mình và môi anh chiếm lấy môi nàng…
Đó là nụ hôn của sự giận dữ, điên cuồng, môi anh nặng nề ép chặt xuống môi nàng, hung hăng buộc theo ý anh mà hoàn toàn không cần biết đến cảm xúc của nàng.
Kit không chống trả lại anh, dù sao trong lúc này nàng cũng không còn chút sức lực để chống chọi lại với bất cứ thứ gì nữa.
Cuối cùng Marcus cũng dứt môi mình ra khỏi môi nàng. Anh giữ chặt nàng cách anh vài xentimet ngay trước mặt, và nhìn chăm chú vào nàng.
Nàng yêu người đàn ông này. Nàng yêu người đàn ông này biết bao nhiêu!
Biểu tình của anh dịu đi chút ít. “Tại sao em làm nó hả Kit?”
Giọng anh đều đều, cơn giận của anh giờ đã giảm bớt.
Nàng lắc đầu. “Em không làm.”
Anh khẽ nhắm mắt. “Đừng nói dối anh! Sau cú sốc của ngày hôm nay, anh không nghĩ là mình có thể chịu thêm sự dối trá nào của em nữa!”
Nàng hít sâu một hơi, thật sự đau đớn hơn những gì nàng nghĩ.
“Em không nói dối, Marcus. Bây giờ cũng như trong quá khứ,” nàng khẽ khàng nói với anh. “Em biết anh không tin em. Nhưng có lẽ sau khi em rời khỏi công ty mà sự phản bội này vẫn còn tiếp tục thì anh sẽ biết em đã nói thật,”
Đó là điều duy nhất mà nàng hy vọng.
Nàng biết chứng cứ chống lại nàng là thứ khốn khiếp làm cho Marcus chỉ có thể nghĩ đến một nhận định như thế. Nhưng Kit cũng biết rằng nếu nàng nói thật với anh về mối quan hệ với Catherine Grainger, liệu nó có giúp thuyết phục anh rằng nàng không phản bội anh. Người phụ nữ đó là bà ngoại của nàng, Chúa tôi ơi! Chỉ tìm ra kẻ có tội thì mới giải quyết được chuyện đó thôi.
Marcus nản lòng quay đi. “Anh nghĩ anh có thể tha thứ mọi chuyện trừ lời nói dối, Kit ạ.”
“Nhưng không có chuyện gì để tha thứ cả…”
“Dừng lại đi. Đủ rồi!” Anh gầm khẽ từ sâu trong cổ họng trước khi giật mạnh nàng vào hai cánh tay anh, môi anh lại lần nữa chiếm lấy môi nàng.
Nhưng nụ hôn của anh không còn giận dữ, môi anh thám hiểm trên môi nàng đầy dịu dàng tỉ mỉ. Tay anh di chuyển sọc sóng lưng nàng, kéo nàng dán sát vào cơ thể dần trở nên căng cứng của anh.
Mặc cho những điều anh đã tin – bất chấp mọi thứ thứ anh đã tin! – Marcus vẫn muốn có nàng!
Kit nức nở, nàng tự dâng mình cho tình yêu với người đàn ông này, cho sự khát khao rõ ràng của anh dành cho nàng. Cho giây phút này. Nó phải là thế. Bởi vì không còn gì khác nữa.
Hai tay nàng đưa lên siết chặt lấy vai anh, cảm nhận từng thớ thịt căng lên bên dưới các đầu ngón tay nàng trước khi quấn từng ngón tay vào phần tóc đen dày ở gáy. Nàng cảm thấy sự run lên vì khoan khoái của anh khi nàng chạm vào nơi đó, môi anh càng di chuyển nhanh hơn trên môi nàng, đầu lưỡi của anh dò tìm trên làn môi dưới của nàng, rồi môi trên và dịu dàng đi vào trong miệng nàng.
Kit thấy tâm hồn mình đang bay vút lên cao, còn thân thể thì như đang bị nhấn chìm trong một trận nóng bức bất ngờ, nàng uốn người dựa sát vào anh, ước ao được hoà thành một phần trong anh.
“Kit…!” anh thì thầm rồi lướt đôi môi mình theo vòng cung của chiếc cổ nàng. “Mùi hương của em thật tuyệt!” anh nén tiếng kêu đầy đau khổ, môi và lưỡi anh giờ lại lần đến hõm cổ của nàng.
Từng ngón tay nóng giãy trên da thịt nàng khi anh thám hiểm dưới lớp áo sơ mi của nàng, rồi anh giữ tay nàng lên cao quá đầu và cởi nó ra khỏi người nàng. Đôi mắt anh tối lại khi anh nhìn xuống nơi đôi ngực mềm mại đầy đặn trong lớp bra bằng ren trắng và rồi lại nhìn lên khuôn mặt đang ửng hồng của nàng
Kit vẫn nhìn vào anh, nàng nhẹ nhàng bước lùi lại và tháo chiếc móc của bra, thả đôi quai áo trượt theo bờ vai mình và ném nó qua một bên.
Marcus đông cứng người, ánh mắt anh lần nữa di chuyển nhanh đến khuôn ngực nàng. Giờ đây nàng trần trụi trước mặt anh, mặc cho anh ngắm nhìn, đôi núm hồng nhanh chóng săn lại và vươn lên.
“Em đẹp quá…!” anh xúc động, rồi bước lên phía trước, đầu anh cúi xuống và chậm rãi, ồ, thật chậm, chậm, ngậm lấy một nụ hoa đang hờn dỗi kia vào miệng mình.
Đôi chân Kit như oằn xuống lúc nàng nhìn thấy mái tóc đen của anh trên làn da trắng sữa mịn màng của mình. Nàng rên lên khe khẽ trong cổ họng khi chiếc lưỡi ẩm ướt của anh quấn quanh đầu núm hồng hồng của ngực nàng, các ngón tay nàng bám chặt lấy đôi vai anh để giữ cho mình khỏi té ngã.
Nóng. Trong cơ thể nàng nóng quá, như thể nàng đang ở trong đám lửa, mà trung tâm ngọn lửa ấy ở giữa hai đùi của nàng, thậm chí sự ẩm ướt càng lúc càng tăng ở nơi đó cũng không thể dập tắt.
Đôi tay Marcus khum lại trên bầu ngực của nàng, anh hôn và mút chúng một cách thích thú, ngón tay anh không ngừng vuốt ve lên đầu nụ hoa căng cứng này khi miệng anh bận rộn với nụ hoa bên kia.
Chân Kit thật sự khuỵ xuống khi hai làn sóng kích tình đồng thời như xé toạc cơ thể nàng. Marcus đỡ nàng nằm dài lên thảm trên sàn nhà, anh ngẩng đầu lên nhìn vào nơi bàn tay to lớn của anh còn đang nắm chặt lấy ngực của nàng. Rồi anh mắt anh chuyển đến gương mặt nàng, tay anh vẫn chầm chậm khuấy động chiếc núm hồng nhạy cảm đã ướt đẫm của nàng, và vẫn nhìn nàng lúc anh cúi đầu liếm nụ hoa ấy một lần nữa.
Nàng không thể thở được, hơi ấm giữa hai đùi nàng đang dâng cao đến mức không chịu nổi, dòng suối kích tình cứ róc rách trong người nàng, mắt nàng mở to khi dòng suối khoái lạc ấy sắp chảy tràn… Tột đỉnh của khoái cảm tình dục đã bóc toạc cơ thể nàng dường như tuôn mãi và tuôn mãi khi Marcus vẫn giữ đầu nhũ hoa của nàng trong miệng anh, và tay anh tìm xuống giữa hai bắp đùi nàng để anh có thể cảm nhận cơn chấn động đầy thoả mãn từ nơi sâu thẳm của nàng.
“Marcus!” Kit nức nở, những ngón tay nàng cắm sâu vào vai anh. “Ôi, Marcus!” giọng nàng vỡ oà, vùi mặt mình vào ngực anh khi nàng bắt đầu từ từ quay lại mặt đất. (huhuu… về lại là tốt, 2 anh chị làm Ice cũng mệt người quá :cry:)
Chuyện vừa xảy đến với nàng hoàn toàn là không tưởng, là thứ mà nàng chưa từng biết đến trước đây, nàng như mất toàn bộ kiểm soát, con người trở nên vô lực và không ngừng run rẩy.
Tay Marcus gạt nhẹ những sợi tóc trên khuôn mặt dăm dấp mồ hôi của nàng, khuôn mặt anh lại lần nữa thận trọng nhìn xuống đôi gò má đang ửng đỏ của nàng.
“Anh có thể chiếm đoạt em ngay bây giờ,” anh nói. “Có thể cởi hết những thứ còn lại trên người em và xâm chiếm em lần nữa… và lần nữa”
“Vâng,” giọng nàng khàn đi.
“Nhưng anh sẽ không làm thế.” (*đá bàn* mất cả hứng, thằng cha Marcus này >”
Hiển nhiên cuộc hẹn đó là với Marcus và Lewis!
Chắc chắn là thế.
“Em đang làm cái quái gì ở đây vậy?” Marcus bùng nổ, hình như anh cũng không vui vẻ hơn Kit là mấy khi “bị” gặp nhau thế này.
Kit liếm đôi môi khô khốc của mình, nhưng ngay lập tức dừng động tác theo bản năng đó lại khi nàng thấy đôi mắt của Marcus nheo lại một cách đáng ngại.
“Em… em…”
Nàng có thể nói gì để trả lời câu hỏi đó đây? Nàng có thể giải thích như thế nào về chuyện vừa xảy ra trong văn phòng của Catherine Grainger đây? “Anh cho chúng tôi vài phút nhé Lewis?” Marcus ra lệnh.
Thật kinh khủng. Cơn ác mộng khủng khiếp nhất của Kit. Nhưng làm sao nàng biết được… làm sao nàng đoán được? Catherine Grainger không nói gì về cuộc hẹn sắp tới là với Marcus, và Kit cũng không biết gì về người mà anh sẽ gặp hôm nay.
Câu chuyện thật lạ lùng…
Dĩ nhiên, là Trợ lý riêng của Marcus, bình thường nàng là người xử lý các cuộc hẹn của anh, nàng chưa thấy anh tự sắp xếp như thế này bao giờ… với Catherine Grainger hay mọi người.
“Dĩ nhiên rồi,” Lewis có chút bối rối, liếc nhanh về phía Kit với ánh mắt đầy hoài nghi trước khi quay người bước qua những cánh cửa kiếng của toà nhà.
Marcus giữ chặt cánh tay Kit và kéo nàng ra khỏi thang máy và vòng quanh góc khu vực tiếp khách, ra khỏi đôi mắt tò mò của cả Lewis và những người Lễ tân.
Giờ anh mới chịu buông nàng ra.
“Sao?” giọng anh gay gắt, ánh mắt xanh của anh như xuyên thấu vào nàng.
Nàng khó nhọc nuốt nước bọt. “Em… emm…”
“Em nói dối anh, Kit,” anh khẽ khàng nói, những dây thần kinh dưới chiếc hàm cương nghị của anh rung lên đầy giận dữ.
Mắt nàng mở to vô thần khi nàng chợt nhận ra những gì anh đang nghĩ đến: khi bắt gặp nàng ở đây hẳn anh sẽ kết luận rằng nàng chắc chắn là người đã bán thông tin những vụ làm ăn của anh cho Catherine Grainger.
Ai khiến anh có ý nghĩ như thế chứ? Nàng đang ở đây. Rõ ràng đã bước ra từ văn phòng Catherine. Còn kết luận nào để Marcus có thể nghĩ đến ngoài những điều đó cơ chứ?
Tuy nhiên nàng ít ra phải cố gắng bảo vệ bản thân mình.
“Không, Marcus, em không…”
“Ồ, có đấy,” anh ngắt lời, “em đã làm thế. Tại sao vậy Kit? Anh không thể hiểu được.” Biểu tình của anh lạnh lẽo. “Anh đối xử với em thế nào để em làm ra những chuyện như thế này với anh? Hay em đang trả thù anh theo cái kiểu của Mike Reynolds đã hành xử với em…”
anh nhìn nàng mơ hồ “… với lập luận tất cả những thằng sếp đều khốn nạn?”
“Nhưng không phải thế! anh không như thế!” Kit liều mạng nói với anh. “Marcus, anh không thể thật sự tin rằng em hành động như vậy chứ? Làm ra chuyện xấu xa?” Nàng nhìn anh với vẻ van nài, nước mắt đã thấm đẫm trong đôi mắt màu khói thăm thẳm của nàng.
“Anh không biết nên nghĩ gì nữa,” anh thú nhận, lùa bàn tay đang run lên vì kích động vào mái tóc đen dày của mình. “Và anh thật sự không có thời gian để thảo luận chuyện này bây giờ,” anh nói sau cái liếc nhanh vào đồng hồ đeo tay. “Nhưng chúng ta sẽ nói chuyện này sau, Kit ạ. Rõ ràng từng chi tiết!”
Chắc chắn họ sẽ làm thế. Nhưng bây giờ liệu khi nàng thú nhận với anh rằng Catherine Grainger là bà ngoại của nàng thì có khả năng thuyết phục anh nàng không phải là nhân viên bất tín nhiệm hay không?
Thật là rắc rối. Đỉnh điểm của rắc rối!
Nàng nhìn xuống sàn nhà. “Có lẽ tốt hơn là em nên về văn phòng, đóng gói đồ đạc và rời khỏi…”
Nàng thật không muốn làm như thế, nhưng trong tình thế này nàng không còn sự lựa chọn nào khác.
“Ồ, không, Kit,” Marcus nói. “Em không dễ dàng rời đi thế đâu. Anh muốn biết là ai, chuyện gì, khi nào, ở đâu và tại sao… nhất là tại sao!”
Và nàng không có câu trả lời cho bất cứ câu hỏi nào hết!
“Anh phải đi,” Marcus lên tiếng sau khi lại nhìn nhanh vào đồng hồ của mình lần nữa. “Nhưng sẽ không lâu đâu,” anh căn dặn. “Thật sự anh còn không chắc buổi gặp gỡ này là cần thiết.”
Kit nhìn anh nghi hoặc. Anh hoàn toàn phớt lờ cái nhìn ấy và bước về phía Lewis, biểu tình trên mặt anh còn hơn cả tâm trạng anh lúc này.
Ai trách được anh đây? Kit buồn bã nghĩ.
Lewis lại ném về phía nàng ánh nhìn thắc mắc khi nàng bước ngang qua hai người họ, nhưng Kit đã chọn cách phớt lờ nó, không nhìn trái cũng không nhìn phải mà bước thẳng qua sảnh, đầu nàng ngẩng cao. Cho dù những giọt nước mắt đang chực chờ rơi xuống bất cứ lúc nào.
Cuộc gặp với Catherine Grainger chỉ để nàng nói với bà ta về bệnh tình của mẹ nàng đã hoàn toàn hoài công. Chuyện nàng dính vào Marcus cũng không hơn gì một tai họa.
Nàng chưa bao giờ cảm thấy khổ sở như lúc này trước đây, biết chắc chắn rằng Marcus, khi trở về văn phòng, sẽ đòi hỏi câu trả lời, và khi không còn gì để nói anh sẽ bảo nàng rời đi và không bao giờ trở lại nữa.
Anh có sự lựa chọn nào khác không? Nàng trông có vẻ như người có lỗi. Hành động của nàng rõ ràng là có lỗi. Thật sự nàng cũng hoàn toàn không liên quan.
Ngoại trừ… nếu nàng không phải là kẻ phản bội tội lỗi kia, thì đó là ai?
=== ====== ====== ====== ======
“Tôi nghĩ tôi đã nói em ở lại văn phòng!” Marcus tuôn ra một tràng ngay khi Kit vừa mở cửa căn hộ của nàng cho anh lúc quá trưa.
Nàng biết anh nói gì, hiểu rõ vì sao anh lại nói thế, nhưng không còn cách nào khác để trở lại văn phòng, ngồi không ở đó, chờ anh về và sa thải nàng. Vì thế nàng đóng một ít đồ đạc của mình ở văn phòng, để lại bộ chìa khóa trên bàn của Marcus và mệt mỏi trở về nhà.
Nàng biết, sau những lời nói lúc nãy của anh, Marcus sẽ không dễ dàng buông tha nàng. Nhưng nàng đã quyết định cuộc đối đầu của anh và nàng tốt hơn nên diễn ra ở một nơi như nhà nàng chứ không phải ở một nơi trang trọng như văn phòng của Marcus.
Ít ra khi anh xua đuổi nàng thì anh cũng không có được quyền vứt nàng ra khỏi căn hộ này! (Ice: haha… đá trên sân nhà vẫn hơn chứ :lol:)
“Em biết anh nói gì mà Marcus… ông Maitland” nàng nặng nề quyết định thay đổi cách xưng hô. “Nhưng tôi có thể thấy mình không còn lý do gì để lưu lại đó.”
Chờ đợi anh đuổi việc nàng!
“Cái gì trong hộp vậy?” nàng hỏi khi nhìn thấy chiếc hộp các-tông dẹt mà anh đang cắp dưới cánh tay.
“Các thứ còn sót lại của em,” anh dửng dưng đáp. “Không có gì quan trọng. Em không mời tôi vào nhà sao Kit?”
Nàng thở dài, tay nắm chặt lấy nắm cửa. “Có lý do gì để tôi làm thế không?”
“Mọi lý do.” Anh nghiêng đầu với vẻ chế giễu. “Trừ khi em muốn cuộc nói chuyện này truyền đến tai hàng xóm của em?”
Tốt nhất là không nên có cuộc nói chuyện này, nhưng nàng biết ngay từ lúc rời khỏi văn phòng rằng Marcus sẽ không chỉ để mọi chuyện yên ắng như thế. Đó là một cuộc nói chuyện mà nàng đang hy vọng nó xảy ra.
Mặc dù nàng không có sự chuẩn bị gì cho nó!
“Vâng, vào đi.”
Nàng bước lùi lại nhường lối cho anh và hầu như cảm nhận được luồng lạnh lẽo tỏa ra từ người anh khi anh bước qua nàng đi vào phòng khách.
Kit chầm chậm bước theo. Để trì hoãn giây phút hoảng loạn này? Không cần thiết phải làm như vậy. Cứ làm bộ lắng nghe tất cả những câu chữ lăng mạ mà Marcus sẽ trút xuống đầu nàng? Có thể chứ, nàng thầm đồng ý. Nhưng cái chính là nàng không thể chịu đựng ánh mắt khinh thường của anh khi anh nhìn nàng.
Chiếc hộp các-tông anh mang đến giờ đang nằm với vẻ buộc tội ngay chính giữa bàn trà. Marcus nhìn cao ráo và bệ vệ khi anh đứng trước chiếc lò sưởi tối tăm kia.
Không còn nhìn thấy vẻ cáo buộc trên mặt anh, Kit bước tới cầm chiếc hộp lên, mở nắp, nước mắt nàng tuôn rơi khi nhìn thấy những thứ bên trong: con gà bông màu vàng luôn đặt phía trên màn hình máy tính của nàng, bộ sưu tập bút của nàng – cả chiếc lọ đựng bút! – luôn ở trên bàn làm việc của nàng, và tấm thiệp mới nhất đã đi kèm cùng bó hoa mà Marcus đã gởi tới nàng cách đây vài tháng khi anh thắng được một vụ làm ăn, thưởng cho những đóng góp có ích của nàng trong thành công đó – “Cảm ơn rất nhiều, Marcus Maitland,” – đọc lên cứ như thể nàng còn biết một ai khác tên gọi là Marcus!
“Không có gì quan trọng,” anh đã nói như thế về những thứ này. Và có lẽ đối với anh tấm thiệp đó không hề quan trọng, chỉ là lời cảm ơn đến một nhân viên làm việc tốt, nhưng Kit đã giữ nó vì lý do ủy mị bí mật của nàng: đó là thứ Marcus đã gởi tặng nàng.
Và giờ đây khi nhìn tấm thiệp chỉ mang lại cho nàng nỗi đau.
Bàn tay cầm tấm thiệp run lên khe khẽ khi nàng nhìn anh.
“Cái này không có ý nghĩa gì với anh sao?”
“Catherine Grainger không dính đến vụ làm ăn đó. Em cũng biết mà.”
Grainger International không bao giờ có hứng thú với việc giành giật các khách sạn, và vụ làm ăn đó là Marcus đã mua được một chuỗi khách sạn nhỏ của họ, rất đắt giá, rất sang trọng.
“Tôi không cho rằng có ý nào trong lời nói của tôi cho là tôi không biết?” nàng thở dài, đặt tấm thiệp vào lại trong hộp và kiên quyết đóng chặt nắp hộp.
Miệng anh cong lên mai mỉa. “Không có ý nào cả.”
“Tôi không nghĩ như vậy.”
“Tôi rất vui khi thấy em lột bỏ lớp nguỵ trang của mình,” giọng của Marcus đầy sự khinh thường.
“Đó không phải là nguỵ trang,” Kit phản ứng lại, chẳng qua nàng đã thay đồ đi làm bằng quần jeans và áo sơ mi trắng lúc về nhà, tóc buông xuống trên bờ vai, đôi kính sát tròng thay cho cặp kính gọng đen thường ngày. Trang phục của nàng hoàn toàn đối lập với vẻ trang trọng của Marcus – bộ âu phục màu đen, sơ mi trắng và cà vạt xám.
“Không sao?” Marcus với giọng điệu chế nhạo. “Tôi tự hỏi…”
Kit đang bị chọc tức.
“Tôi nghĩ đó là lúc anh đang thêm vào hai và hai với nhau rồi cộng lại bằng sáu!” (Đoạn này Ice cũng k hỉu lắm @_@)
“Có sao?” anh hỏi ngược lại nàng. “Thế sao em không khai sáng tôi rằng hai với hai cộng lại là bao nhiêu?”
Anh bước qua chiếc ghế tựa và ngồi đó nhìn lên nàng với vẻ mong chờ.
Có lý do gì để anh phải tổn thương nàng, thử thách và vạch tìm tội lỗi của nàng kia chứ?
Nàng hít một hơi sâu. “Tôi biết việc gặp tôi bước xuống từ văn phòng của Catherine Grainger trông rất tồi tệ…”
“Trông rất tồi tệ?” anh nhại lại, vẫn ngồi yên trên ghế. “Nó là tồi tệ, Kit ạ,” anh tiếp lời. “Và khốn nạn!” (Ice: ặc… em chỉ bít câm nín T__T)
“Nhưng nếu như… nếu…” nàng nghẹn lời.
Nàng đã quyết định, ngay từ lúc Marcus xuất hiện trước ngưỡng cửa nhà nàng, rằng nàng không còn sự lựa chọn nào ngoài việc nói cho anh nghe sự thật về mối quan hệ của nàng và Catherine – dù sao phần lớn là dựa theo những gì mà bà ngoại của nàng có thể đã kể với anh! – và lý do thật sự để Kit đến gặp bà. Nhưng để làm nó thực tế lại là một điều hoàn toàn khác.
Một khi Kit thừa nhận với Marcus sự liên hệ với Catherine, nàng sẽ tiếp tục và nói với anh về mẹ của nàng, về bệnh tình của mẹ, về chuyện Kit đã van nài Catherine đi gặp con gái của bà ta ra sao, để hàn gắn lại mối chia lìa giữa họ trước – trước-
Sự nghiêm trọng của bệnh tình của mẹ vẫn còn đau đáu trong nàng, làm nàng suy sụp, vì vậy nếu nàng nói về nó một lần nữa, chắc chắn nàng lại khóc và không bao giờ dừng lại được!
Kit khó nhọc nuốt nuốt nước bọt, cổ họng nàng đã tắc nghẹn cùng nước mắt. “Catherine Grainger đã nói gì với anh về chuyến thăm viếng của tôi?”
Marcus cười cao ngạo. “Em thật sự nghĩ tôi đi hỏi bà ta sao?”
Mắt Kit mở to đầy ngờ vực. “Anh đã không hỏi?”
“Dĩ nhiên là không!” Anh đứng dậy, cơ thể anh như choáng hết căn phòng. “Chưa đủ tệ hại khi Trợ lý riêng của tôi đưa thông tin mật cho người đàn bà đó, mà không cần biết đến sự thèm thuồng của bà ta với nó sao?”
Mắt anh tối lại, giờ đây hầu như chỉ thấy một màu đen.
“Nhưng … nhưng… bà ta cũng không nói như thế?” Kit thở dốc, nàng biết chắc Catherine sẽ rất vui vẻ nói với Marcus về chuyến thăm này của Kit, nếu đó không phải là lý do thật.
“Không.”
Kit nhìn chăm chăm vào Marcus, miệng hơi há ra vì kinh ngạc, nhưng còn lâu mới đến thế.
“Anh đang nói với tôi rằng hai người không nói gì đến việc tôi đến đó vài phút trước trong suốt buổi hẹn trưa nay?”
“Tôi không nói thêm gì với em nữa Kit ạ,” Marcus nghiến răng. “Em không làm việc cho tôi nữa, nhớ không?”
Thâm tâm nàng đang nao núng vì tình thế ảm đạm đó.
“Nếu em thật sự muốn biết, Kit,” Marcus tiếp tục một cách cay nghiệt. “Tôi không hỏi Catherine Grainger, và bà ta cũng không chủ động lộ ra tin tức gì, bởi vì sau khi gặp em ở đó, tôi không còn lý do gì nên tiếp tục cuộc hẹn; Lewis đã giúp tôi lên đó và huỷ nó.”
Nàng mụ mị lắc lắc đầu. “Tôi không hiểu.”
“Tôi mệt mỏi với trò chơi này, và quyết định phải đối đầu với Catherine. Việc gặp em ở đó đã khiến tôi không cần làm thế nữa.”
Anh ngưng lại trong chốc lát. “Tôi đã tin tưởng em, Kit ạ.”
Hơi thở của nàng tắc nghẹn trong cổ họng trước những lời nói chất chứa sự thất vọng vì ảo tưởng tan vỡ của anh.
“Tôi cứ nghĩ anh sẽ nói chuyện với Catherine và bà ấy sẽ nói với anh…! Nó không bao giờ xảy ra với tôi…” nàng ngừng lại, không biết mình nên làm gì tiếp theo đây.
“Marcus, tôi biết anh sẽ không bao giờ tin tưởng tôi nữa, nhưng tôi không phải là gián điệp!”
Môi anh cắn lại đầy đau khổ. “Em nói đúng… Tôi không tin em!”
Một cơn đau đớn đang dày vò trong ngực nàng, nàng chưa bao giờ biết nỗi đau đến dường này trước đây. Có khi nào tim nàng sẽ vỡ tung hay không? Sao nàng cảm thấy nó đang như thế!
Nàng bước thêm một bước về anh. “Marcus, xin anh…”
“Còn gì sao?” Giờ anh chỉ đứng cách nàng vài bước. “Em có biết chuyện này tồi tệ đến mức nào cho đến lúc tôi còn quan tâm không Kit? Tôi đã thật sự thích em,” anh nói đầy cay đắng.
Thích còn hơn không còn gì, nàng tự nhủ. Mặc dù Marcus dùng nó ở thì quá khứ…
“Tôi cũng đã muốn có em,” anh tiếp tục một cách thẳng thắn, ánh mắt thâm trầm của anh giờ gắn chặt lên chiếc miệng đang run rẩy của nàng. “Và bây giờ tôi vẫn thế!” anh thì thầm, giọng đầy vẻ chán ghét.
Rồi anh tiến lên, kéo Kit vào vòng tay mình và môi anh chiếm lấy môi nàng…
Đó là nụ hôn của sự giận dữ, điên cuồng, môi anh nặng nề ép chặt xuống môi nàng, hung hăng buộc theo ý anh mà hoàn toàn không cần biết đến cảm xúc của nàng.
Kit không chống trả lại anh, dù sao trong lúc này nàng cũng không còn chút sức lực để chống chọi lại với bất cứ thứ gì nữa.
Cuối cùng Marcus cũng dứt môi mình ra khỏi môi nàng. Anh giữ chặt nàng cách anh vài xentimet ngay trước mặt, và nhìn chăm chú vào nàng.
Nàng yêu người đàn ông này. Nàng yêu người đàn ông này biết bao nhiêu!
Biểu tình của anh dịu đi chút ít. “Tại sao em làm nó hả Kit?”
Giọng anh đều đều, cơn giận của anh giờ đã giảm bớt.
Nàng lắc đầu. “Em không làm.”
Anh khẽ nhắm mắt. “Đừng nói dối anh! Sau cú sốc của ngày hôm nay, anh không nghĩ là mình có thể chịu thêm sự dối trá nào của em nữa!”
Nàng hít sâu một hơi, thật sự đau đớn hơn những gì nàng nghĩ.
“Em không nói dối, Marcus. Bây giờ cũng như trong quá khứ,” nàng khẽ khàng nói với anh. “Em biết anh không tin em. Nhưng có lẽ sau khi em rời khỏi công ty mà sự phản bội này vẫn còn tiếp tục thì anh sẽ biết em đã nói thật,”
Đó là điều duy nhất mà nàng hy vọng.
Nàng biết chứng cứ chống lại nàng là thứ khốn khiếp làm cho Marcus chỉ có thể nghĩ đến một nhận định như thế. Nhưng Kit cũng biết rằng nếu nàng nói thật với anh về mối quan hệ với Catherine Grainger, liệu nó có giúp thuyết phục anh rằng nàng không phản bội anh. Người phụ nữ đó là bà ngoại của nàng, Chúa tôi ơi! Chỉ tìm ra kẻ có tội thì mới giải quyết được chuyện đó thôi.
Marcus nản lòng quay đi. “Anh nghĩ anh có thể tha thứ mọi chuyện trừ lời nói dối, Kit ạ.”
“Nhưng không có chuyện gì để tha thứ cả…”
“Dừng lại đi. Đủ rồi!” Anh gầm khẽ từ sâu trong cổ họng trước khi giật mạnh nàng vào hai cánh tay anh, môi anh lại lần nữa chiếm lấy môi nàng.
Nhưng nụ hôn của anh không còn giận dữ, môi anh thám hiểm trên môi nàng đầy dịu dàng tỉ mỉ. Tay anh di chuyển sọc sóng lưng nàng, kéo nàng dán sát vào cơ thể dần trở nên căng cứng của anh.
Mặc cho những điều anh đã tin – bất chấp mọi thứ thứ anh đã tin! – Marcus vẫn muốn có nàng!
Kit nức nở, nàng tự dâng mình cho tình yêu với người đàn ông này, cho sự khát khao rõ ràng của anh dành cho nàng. Cho giây phút này. Nó phải là thế. Bởi vì không còn gì khác nữa.
Hai tay nàng đưa lên siết chặt lấy vai anh, cảm nhận từng thớ thịt căng lên bên dưới các đầu ngón tay nàng trước khi quấn từng ngón tay vào phần tóc đen dày ở gáy. Nàng cảm thấy sự run lên vì khoan khoái của anh khi nàng chạm vào nơi đó, môi anh càng di chuyển nhanh hơn trên môi nàng, đầu lưỡi của anh dò tìm trên làn môi dưới của nàng, rồi môi trên và dịu dàng đi vào trong miệng nàng.
Kit thấy tâm hồn mình đang bay vút lên cao, còn thân thể thì như đang bị nhấn chìm trong một trận nóng bức bất ngờ, nàng uốn người dựa sát vào anh, ước ao được hoà thành một phần trong anh.
“Kit…!” anh thì thầm rồi lướt đôi môi mình theo vòng cung của chiếc cổ nàng. “Mùi hương của em thật tuyệt!” anh nén tiếng kêu đầy đau khổ, môi và lưỡi anh giờ lại lần đến hõm cổ của nàng.
Từng ngón tay nóng giãy trên da thịt nàng khi anh thám hiểm dưới lớp áo sơ mi của nàng, rồi anh giữ tay nàng lên cao quá đầu và cởi nó ra khỏi người nàng. Đôi mắt anh tối lại khi anh nhìn xuống nơi đôi ngực mềm mại đầy đặn trong lớp bra bằng ren trắng và rồi lại nhìn lên khuôn mặt đang ửng hồng của nàng
Kit vẫn nhìn vào anh, nàng nhẹ nhàng bước lùi lại và tháo chiếc móc của bra, thả đôi quai áo trượt theo bờ vai mình và ném nó qua một bên.
Marcus đông cứng người, ánh mắt anh lần nữa di chuyển nhanh đến khuôn ngực nàng. Giờ đây nàng trần trụi trước mặt anh, mặc cho anh ngắm nhìn, đôi núm hồng nhanh chóng săn lại và vươn lên.
“Em đẹp quá…!” anh xúc động, rồi bước lên phía trước, đầu anh cúi xuống và chậm rãi, ồ, thật chậm, chậm, ngậm lấy một nụ hoa đang hờn dỗi kia vào miệng mình.
Đôi chân Kit như oằn xuống lúc nàng nhìn thấy mái tóc đen của anh trên làn da trắng sữa mịn màng của mình. Nàng rên lên khe khẽ trong cổ họng khi chiếc lưỡi ẩm ướt của anh quấn quanh đầu núm hồng hồng của ngực nàng, các ngón tay nàng bám chặt lấy đôi vai anh để giữ cho mình khỏi té ngã.
Nóng. Trong cơ thể nàng nóng quá, như thể nàng đang ở trong đám lửa, mà trung tâm ngọn lửa ấy ở giữa hai đùi của nàng, thậm chí sự ẩm ướt càng lúc càng tăng ở nơi đó cũng không thể dập tắt.
Đôi tay Marcus khum lại trên bầu ngực của nàng, anh hôn và mút chúng một cách thích thú, ngón tay anh không ngừng vuốt ve lên đầu nụ hoa căng cứng này khi miệng anh bận rộn với nụ hoa bên kia.
Chân Kit thật sự khuỵ xuống khi hai làn sóng kích tình đồng thời như xé toạc cơ thể nàng. Marcus đỡ nàng nằm dài lên thảm trên sàn nhà, anh ngẩng đầu lên nhìn vào nơi bàn tay to lớn của anh còn đang nắm chặt lấy ngực của nàng. Rồi anh mắt anh chuyển đến gương mặt nàng, tay anh vẫn chầm chậm khuấy động chiếc núm hồng nhạy cảm đã ướt đẫm của nàng, và vẫn nhìn nàng lúc anh cúi đầu liếm nụ hoa ấy một lần nữa.
Nàng không thể thở được, hơi ấm giữa hai đùi nàng đang dâng cao đến mức không chịu nổi, dòng suối kích tình cứ róc rách trong người nàng, mắt nàng mở to khi dòng suối khoái lạc ấy sắp chảy tràn… Tột đỉnh của khoái cảm tình dục đã bóc toạc cơ thể nàng dường như tuôn mãi và tuôn mãi khi Marcus vẫn giữ đầu nhũ hoa của nàng trong miệng anh, và tay anh tìm xuống giữa hai bắp đùi nàng để anh có thể cảm nhận cơn chấn động đầy thoả mãn từ nơi sâu thẳm của nàng.
“Marcus!” Kit nức nở, những ngón tay nàng cắm sâu vào vai anh. “Ôi, Marcus!” giọng nàng vỡ oà, vùi mặt mình vào ngực anh khi nàng bắt đầu từ từ quay lại mặt đất. (huhuu… về lại là tốt, 2 anh chị làm Ice cũng mệt người quá :cry:)
Chuyện vừa xảy đến với nàng hoàn toàn là không tưởng, là thứ mà nàng chưa từng biết đến trước đây, nàng như mất toàn bộ kiểm soát, con người trở nên vô lực và không ngừng run rẩy.
Tay Marcus gạt nhẹ những sợi tóc trên khuôn mặt dăm dấp mồ hôi của nàng, khuôn mặt anh lại lần nữa thận trọng nhìn xuống đôi gò má đang ửng đỏ của nàng.
“Anh có thể chiếm đoạt em ngay bây giờ,” anh nói. “Có thể cởi hết những thứ còn lại trên người em và xâm chiếm em lần nữa… và lần nữa”
“Vâng,” giọng nàng khàn đi.
“Nhưng anh sẽ không làm thế.” (*đá bàn* mất cả hứng, thằng cha Marcus này >”
Danh sách chương