Lộ trình từ Đàm thành đến Đông Môn Khuyết xem như không quá xa, ước chừng trên dưới ba trăm dặm.
Nếu như ra roi thúc ngựa, chắc chỉ cần khoảng một ngày rưỡi là có thể đến nơi. Nhưng bọn người Tần Mạn lại đi mất hơn bốn ngày.
So với hắn gấp rút lên đường, bọn họ lúc này đi chẳng khác gì đi du ngoạn. Không biết là Tần Mạn không tận lực , hay là do tiểu nữ nhi kia điều khiển, trên đường đi cứ dừng ngang dừng dọc. Mặc kệ nhìn thấy cái gì, cũng không nhịn được mà phải hỏi vài câu, có đôi khi một mực không đi, có lúc lại đòi dừng lại để nghỉ ngơi.
Có lẽ nào. . .
Phong cảnh Ba Thục tuy đẹp, nhưng cảnh sắc ở quận Đông Hải này lại không được như vậy.
Theo Lưu Khám nhận xét, Tần Mạn cũng coi như là người có chút cơ trí, lại khôn khéo, nhưng nói thật thì hắn cũng chỉ lớn hơn tiểu cô nương kia một tuổi mà thôi. Lần đầu đi Ba Thục, trông thấy cái gì đều nghĩ là mới lạ, đi chậm cũng là chuyện rất bình thường. Dù sao cũng không có chuyện gì, bản thân Lưu Khám cũng không nóng vội.
Thế nhưng trong mắt Lữ Thích Chi, tựa hồ cũng sắp xảy ra chuyện lớn gì đó!
- Tín, ngươi nhìn vị Mạn tiểu thư, có phải vừa lòng với Khám ca rồi phải không hả? Vương Tín gãi gãi đầu, có chút mơ hồ hỏi:
- Như thế nào gọi là "vừa lòng Khám ca" ? Ngươi muốn nói đến chủ nhân sao? Chúng ta cũng không phải mỗi ngày đều nhìn hắn sao.
Thôi quên đi, quên đi, biết rõ đó chỉ là một tiểu tử ngốc, thế mà còn muốn cùng gã thảo luận chuyện tình nghiêm túc.
Lữ Thích Chi đành phất phất tay, tâm sự nặng nề nhìn về phía trước mặt. Hai ngày này, Mạn tiểu thư rất thích tìm Khám ca thảo luận thi phú gì gì đó.
" Không được, ta nên giám sát chặt chẽ một chút, chớ lại để cho Nhị tỷ chịu thiệt thòi. Vạn nhất vị Mạn tiểu thư này cùng Khám có tình cảm với nhau thật, Nhị tỷ phải làm sao bây giờ?"
Nghĩ tới đây, Lữ Thích Chi ho khan một tiếng.
- Tín, ta ngâm xướng một khúc, ngươi có thể cùng hòa tấu được không?
Trên đường đi, xung quanh là cảnh vật hoang vu yên tĩnh. Trời xanh mây trắng, thực làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Vương Tín mạnh mẽ gật đầu, nói:
- Được được, ngươi hát đi. Ta phụ họa cùng.
Lữ Thích Chi hắng giọng một cái, há miệng cất lời hát .
"Thái thái quyển nhĩ,
Bất doanh khuynh khuông.
Ta ngã hoài nhân,
Chí bỉ chu hàng..
Trắc bỉ tồi ngôi,
Ngã mã khôi đồi,
Ngã cô chước bỉ kim lôi.
Duy dĩ bất vĩnh hồi (hoài)."
(Bài thơ: Quyển nhĩ 1, 2)
Ca khúc mà Lữ Thích Chi xướng lên là một bài trong 《 Kinh Thi - Chu Nam 》, tên là "Quyển nhỉ". Bài hát thể hiện nỗi hoài niệm của thê tử khi cách xa trượng phu, nữ tử đã thông qua hái rau quyển nhĩ vành tai để diễn tả nỗi nhớ của nàng đối với trượng phu.
Không thể phủ nhận giọng hát của Lữ Thích Chi đích thật rất hay, thanh âm trong trẻo, cùng giọng hát hơi trẻ thơ của Vương Tín phụ họa, càng thêm dễ nghe.
Lưu Khám ở phía trước nghe được rõ ràng. Lòng không khỏi nao nao.
Mà Tần Man tức thì biến sắc, quay đầu trừng mắt với Lữ Thích Chi, làm cho Lữ Thích Chi sợ tới mức lập tức ngậm miệng lại.
Ánh mắt của cô nàng này thật sự là quá lợi hại rồi, lợi hại đến mức khiến cho tâm thần Lữ Thích Chi phải phát lạnh. Tuy nhiên ngay lập tức mặt Tần Man đỏ ửng lên, nàng cố gắng giữ thần sắc tự nhiên rồi lại nói chuyện cùng Lưu Khám một lúc nữa, mới giục ngựa trở về. Nhưng trước khi chia tay lại trừng mắt nhìn Lữ Thích Chi một cái.
Bất kể như thế nào, ca khúc mà Lữ Thích Chi hát lên chính xác có chút hiệu quả.
Trong một đoạn thời gian về sau, Tần Mạn cũng không chủ động tìm Lưu Khám nói chuyện nữa. Trong yên tĩnh, tốc độ di chuyển cũng tăng lên rất nhiều.
Đối với việc này, trong nội tâm Lữ Thích Chi, rất lấy làm đắc ý, cả ngày bắt đầu tính toán, lúc trở về Lâu Thương làm cách nào để được Nhị tỷ ban thưởng.
Chạng vạng tối ngày thứ năm, đoàn người Lưu Khám đã tới Cù Sơn.
Ánh tà dương, những ráng mây hồng, soi sáng khắp mặt đất.
Tần Mạn sai mọi người cùng với binh lính, dọc theo suối hạ trại để nghỉ ngơi. Đồng thời mang theo một đoàn binh lính tinh nhuệ, phóng ngựa như bay đi tới xung quanh, điều tra địa hình.
Lưu Khám không có tùy tùng, hắn ở yên trong doanh trướng không đi đâu cả, trên tay đang lật xem quyển sách ‘Úy Liễu Tử’ mà Đường Lệ lưu lại cho hắn. Tay không xem sách, đã biến thành một cái thói quen của hắn. Chỉ cần không có chuyện gì, hắn chỉ ngồi yên không để ý tới việc gì khác nữa.
Về phần việc vặt, đã có Lữ Thích Chi cùng Vương Tín quản lý, không cần hắn quan tâm. Đợi đến lúc ăn cơm tối, Tần Mạn đã dò xét địa hình trở về, nàng lại triệu tập thủ hạ và gia thần vào trong đại trướng thương nghị sự tình, cũng không có lộ diện.
Bất tri bất giác, ánh trăng đã treo trên đầu ngọn liễu.
Mấy ngày liền bôn ba, Lữ Thích Chi tựa ở cửa ra vào doanh trướng, thiu thiu ngủ. Vương Tín cũng đã gật gà gật gù, tuy nhiên Lưu Khám không ngủ, hắn cũng không vội ngủ. Tựa ở bên cạnh án thư, đầu đang suy nghĩ từng chuyện từng chuyện, nhìn về phía trên cảm giác phi thường thú vị. Lưu Khám buông quyển sách xuống, duỗi cái lưng mệt mỏi, cởi xuống áo khoác choàng lên người Lữ Thích Chi, sau đó nhẹ khẽ đẩy Vương Tín một cái nói:
- Tín, ngươi mệt rồi, ngủ đi.
- Chủ nhân ngài không nghỉ ngơi, Tín sao có thể ngủ.
- Thế thì theo ta đi ra ngoài đi một chút?
Trong lúc nói chuyện Lưu Khám đã cẩn thận cất quyển sách kia đi, rồi mang theo Vương Tín cất bước đi ra khỏi doanh trướng. Trong doanh trại có đốt một đống lửa, phần lớn mọi người đều ngủ rồi. Mấy tên vệ sĩ phụ trách gác đêm, cũng tựa vào cửa doanh trại mà ngủ gật. Đứng trong doanh trại, có thể cảm nhận được gió biển từ đằng xa đập vào mặt, mang theo một mùi tanh, khiến cho tinh thần Lưu Khám chấn động.
Lần trước ngửi được gió biển, chính là sự tình của kiếp trước. Nhoáng một cái hắn ở thời đại này đã sinh sống được vài năm rồi, Lưu Khám cơ hồ quên mất loại hương vị này. Quay đầu nhìn lại, thấy trong doanh trướng của Tần Mạn vẫn còn ánh sáng. Hắn không khỏi có chút tò mò dừng bước lại, quay người đi về phía đó.
"Tiểu nha đầu này làm việc không quản thời gian, quả thật rất chăm chỉ. Sáng sớm ngày mai lại đi thăm dò địa hình, thế mà lúc này vẫn chưa chịu nghỉ ngơi."
Khi đang đi tới, Lưu Khám đột nhiên dừng bước, trong chốc lát vừa rồi, hắn phảng phất như thấy một cái bóng đen, lóe lên bên trong doanh địa, rồi chợt biến mất.
- Tín, nhìn thấy không?
Nếu như ra roi thúc ngựa, chắc chỉ cần khoảng một ngày rưỡi là có thể đến nơi. Nhưng bọn người Tần Mạn lại đi mất hơn bốn ngày.
So với hắn gấp rút lên đường, bọn họ lúc này đi chẳng khác gì đi du ngoạn. Không biết là Tần Mạn không tận lực , hay là do tiểu nữ nhi kia điều khiển, trên đường đi cứ dừng ngang dừng dọc. Mặc kệ nhìn thấy cái gì, cũng không nhịn được mà phải hỏi vài câu, có đôi khi một mực không đi, có lúc lại đòi dừng lại để nghỉ ngơi.
Có lẽ nào. . .
Phong cảnh Ba Thục tuy đẹp, nhưng cảnh sắc ở quận Đông Hải này lại không được như vậy.
Theo Lưu Khám nhận xét, Tần Mạn cũng coi như là người có chút cơ trí, lại khôn khéo, nhưng nói thật thì hắn cũng chỉ lớn hơn tiểu cô nương kia một tuổi mà thôi. Lần đầu đi Ba Thục, trông thấy cái gì đều nghĩ là mới lạ, đi chậm cũng là chuyện rất bình thường. Dù sao cũng không có chuyện gì, bản thân Lưu Khám cũng không nóng vội.
Thế nhưng trong mắt Lữ Thích Chi, tựa hồ cũng sắp xảy ra chuyện lớn gì đó!
- Tín, ngươi nhìn vị Mạn tiểu thư, có phải vừa lòng với Khám ca rồi phải không hả? Vương Tín gãi gãi đầu, có chút mơ hồ hỏi:
- Như thế nào gọi là "vừa lòng Khám ca" ? Ngươi muốn nói đến chủ nhân sao? Chúng ta cũng không phải mỗi ngày đều nhìn hắn sao.
Thôi quên đi, quên đi, biết rõ đó chỉ là một tiểu tử ngốc, thế mà còn muốn cùng gã thảo luận chuyện tình nghiêm túc.
Lữ Thích Chi đành phất phất tay, tâm sự nặng nề nhìn về phía trước mặt. Hai ngày này, Mạn tiểu thư rất thích tìm Khám ca thảo luận thi phú gì gì đó.
" Không được, ta nên giám sát chặt chẽ một chút, chớ lại để cho Nhị tỷ chịu thiệt thòi. Vạn nhất vị Mạn tiểu thư này cùng Khám có tình cảm với nhau thật, Nhị tỷ phải làm sao bây giờ?"
Nghĩ tới đây, Lữ Thích Chi ho khan một tiếng.
- Tín, ta ngâm xướng một khúc, ngươi có thể cùng hòa tấu được không?
Trên đường đi, xung quanh là cảnh vật hoang vu yên tĩnh. Trời xanh mây trắng, thực làm cho người ta vui vẻ thoải mái.
Vương Tín mạnh mẽ gật đầu, nói:
- Được được, ngươi hát đi. Ta phụ họa cùng.
Lữ Thích Chi hắng giọng một cái, há miệng cất lời hát .
"Thái thái quyển nhĩ,
Bất doanh khuynh khuông.
Ta ngã hoài nhân,
Chí bỉ chu hàng..
Trắc bỉ tồi ngôi,
Ngã mã khôi đồi,
Ngã cô chước bỉ kim lôi.
Duy dĩ bất vĩnh hồi (hoài)."
(Bài thơ: Quyển nhĩ 1, 2)
Ca khúc mà Lữ Thích Chi xướng lên là một bài trong 《 Kinh Thi - Chu Nam 》, tên là "Quyển nhỉ". Bài hát thể hiện nỗi hoài niệm của thê tử khi cách xa trượng phu, nữ tử đã thông qua hái rau quyển nhĩ vành tai để diễn tả nỗi nhớ của nàng đối với trượng phu.
Không thể phủ nhận giọng hát của Lữ Thích Chi đích thật rất hay, thanh âm trong trẻo, cùng giọng hát hơi trẻ thơ của Vương Tín phụ họa, càng thêm dễ nghe.
Lưu Khám ở phía trước nghe được rõ ràng. Lòng không khỏi nao nao.
Mà Tần Man tức thì biến sắc, quay đầu trừng mắt với Lữ Thích Chi, làm cho Lữ Thích Chi sợ tới mức lập tức ngậm miệng lại.
Ánh mắt của cô nàng này thật sự là quá lợi hại rồi, lợi hại đến mức khiến cho tâm thần Lữ Thích Chi phải phát lạnh. Tuy nhiên ngay lập tức mặt Tần Man đỏ ửng lên, nàng cố gắng giữ thần sắc tự nhiên rồi lại nói chuyện cùng Lưu Khám một lúc nữa, mới giục ngựa trở về. Nhưng trước khi chia tay lại trừng mắt nhìn Lữ Thích Chi một cái.
Bất kể như thế nào, ca khúc mà Lữ Thích Chi hát lên chính xác có chút hiệu quả.
Trong một đoạn thời gian về sau, Tần Mạn cũng không chủ động tìm Lưu Khám nói chuyện nữa. Trong yên tĩnh, tốc độ di chuyển cũng tăng lên rất nhiều.
Đối với việc này, trong nội tâm Lữ Thích Chi, rất lấy làm đắc ý, cả ngày bắt đầu tính toán, lúc trở về Lâu Thương làm cách nào để được Nhị tỷ ban thưởng.
Chạng vạng tối ngày thứ năm, đoàn người Lưu Khám đã tới Cù Sơn.
Ánh tà dương, những ráng mây hồng, soi sáng khắp mặt đất.
Tần Mạn sai mọi người cùng với binh lính, dọc theo suối hạ trại để nghỉ ngơi. Đồng thời mang theo một đoàn binh lính tinh nhuệ, phóng ngựa như bay đi tới xung quanh, điều tra địa hình.
Lưu Khám không có tùy tùng, hắn ở yên trong doanh trướng không đi đâu cả, trên tay đang lật xem quyển sách ‘Úy Liễu Tử’ mà Đường Lệ lưu lại cho hắn. Tay không xem sách, đã biến thành một cái thói quen của hắn. Chỉ cần không có chuyện gì, hắn chỉ ngồi yên không để ý tới việc gì khác nữa.
Về phần việc vặt, đã có Lữ Thích Chi cùng Vương Tín quản lý, không cần hắn quan tâm. Đợi đến lúc ăn cơm tối, Tần Mạn đã dò xét địa hình trở về, nàng lại triệu tập thủ hạ và gia thần vào trong đại trướng thương nghị sự tình, cũng không có lộ diện.
Bất tri bất giác, ánh trăng đã treo trên đầu ngọn liễu.
Mấy ngày liền bôn ba, Lữ Thích Chi tựa ở cửa ra vào doanh trướng, thiu thiu ngủ. Vương Tín cũng đã gật gà gật gù, tuy nhiên Lưu Khám không ngủ, hắn cũng không vội ngủ. Tựa ở bên cạnh án thư, đầu đang suy nghĩ từng chuyện từng chuyện, nhìn về phía trên cảm giác phi thường thú vị. Lưu Khám buông quyển sách xuống, duỗi cái lưng mệt mỏi, cởi xuống áo khoác choàng lên người Lữ Thích Chi, sau đó nhẹ khẽ đẩy Vương Tín một cái nói:
- Tín, ngươi mệt rồi, ngủ đi.
- Chủ nhân ngài không nghỉ ngơi, Tín sao có thể ngủ.
- Thế thì theo ta đi ra ngoài đi một chút?
Trong lúc nói chuyện Lưu Khám đã cẩn thận cất quyển sách kia đi, rồi mang theo Vương Tín cất bước đi ra khỏi doanh trướng. Trong doanh trại có đốt một đống lửa, phần lớn mọi người đều ngủ rồi. Mấy tên vệ sĩ phụ trách gác đêm, cũng tựa vào cửa doanh trại mà ngủ gật. Đứng trong doanh trại, có thể cảm nhận được gió biển từ đằng xa đập vào mặt, mang theo một mùi tanh, khiến cho tinh thần Lưu Khám chấn động.
Lần trước ngửi được gió biển, chính là sự tình của kiếp trước. Nhoáng một cái hắn ở thời đại này đã sinh sống được vài năm rồi, Lưu Khám cơ hồ quên mất loại hương vị này. Quay đầu nhìn lại, thấy trong doanh trướng của Tần Mạn vẫn còn ánh sáng. Hắn không khỏi có chút tò mò dừng bước lại, quay người đi về phía đó.
"Tiểu nha đầu này làm việc không quản thời gian, quả thật rất chăm chỉ. Sáng sớm ngày mai lại đi thăm dò địa hình, thế mà lúc này vẫn chưa chịu nghỉ ngơi."
Khi đang đi tới, Lưu Khám đột nhiên dừng bước, trong chốc lát vừa rồi, hắn phảng phất như thấy một cái bóng đen, lóe lên bên trong doanh địa, rồi chợt biến mất.
- Tín, nhìn thấy không?
Danh sách chương