Sau khi thay bộ đồ mới, ăn chán chê, Thích Cơ lại có tiềm chất một tiểu mĩ nhân.

Đã trải qua nhiều đau khổ, tiểu nha đầu này rất hiểu chuyện, có thể nhìn mặt đoán ý, làm cho Khám phu nhân đối với nó vô cùng thương xót.

Mà Tư Mã Hỷ gầy teo, cao cao, yếu ớt. Cậu không phải là một đứa bé hay nói chuyện, nhưng đúng như Cung Thương nói, cậu là một người có thể chịu khổ cực, hiểu chuyện. Thú vị nhất chính là Tư Mã Hỷ biết chữ. Vì vậy đã được phân đến bên người Trình Mạc giúp việc, điều này làm cho lão già Trình Mạc không có con rất vui vẻ.

Trình Mạc bị Lưu Cự cùng Vương Tín giày vò sắp hỏng mất, rốt cục phát hiện ra một người thích đọc sách biết viết chữ.

Mà Vương Tín cũng thật vui vẻ. Ở trong quan thự to lớn, chỉ có mình cậu là trẻ nhỏ. Lưu Cự tuy rằng có thể chơi đùa cùng cậu, nhưng dù sao cũng có chút không thích hợp. Hôm nay có thêm hai cái tiểu đồng bọn làm cho Vương Tín cực kỳ hài lòng, trên mặt lúc nào cũng nở nụ cười.

Tư Mã Hỷ chín tuổi, Thích Cơ tám tuổi.

Trong ba người, có Vương Tín là lớn tuổi nhất.

Thấy Tín trở nên vui vẻ, Vương Cơ cũng cảm thấy vui mừng. Trước đây không ai nguyện ý chơi đùa cùng Vương Tín, sau khi đi theo Lưu Khám, cũng không ai chơi với nó. Đương nhiên ngoại trừ Lưu Cự, nhưng dù sao Lưu Cự cũng là người trưởng thành, nhưng lại là một người trưởng thành vô cùng khỏe mạnh, sơ xuất là sẽ làm Vương Tín bị thương. Vì chuyện này, Vương Cơ cũng rất đau đầu. Hiện tại, rốt cục thì tốt rồi!

Lý Tất cùng Lạc Giáp ở Lâu Thương ba ngày, mỗi ngày cùng Lưu Khám thoải mái chè chén, sau đó lưu luyến không rời cáo biệt.

Trước khi chia tay, Lưu Khám tặng hai người bọn họ mỗi người mười vò rượu ngon, cũng làm hai người cực kỳ vui vẻ.

Sau khi tiễn bước hai người, Lưu Khám trở nên cực kỳ bận rộn. Lâu Thương Trấn tuy rằng sẽ trở thành một quân trấn, thế nhưng dân sinh cũng quan trọng như nhau.

Dân lấy ăn là trời!

Chỉ dựa vào lương thực triều đình cấp, chung quy khó có thể lâu dài, cần phải tự cấp tự túc… Lâu Thương Trấn có đất đai màu mỡ, nhưng năm qua bởi các loại nguyên nhân, nơi con người có thể dùng rất thưa thớt, ruộng đồng hoang phế không ít. Mà những bách tính chuyển từ quận Tam Xuyên tới, phần lớn đều là người nghèo khó. Dựa theo quy định, xung quanh Lâu Thương có vạn khoảnh ruộng đồng đều do triều đình quản lý. Triều đình cho phép mỗi người mua ruộng, nhưng vấn đề là ai có tiền để mua những ruộng này? - A Khám, ở đây có nhiều ruộng tốt lại hoang phế như vậy, không khỏi quá đáng tiếc đi.

Tào Tham nói:

- Nếu những ruộng này có thể sử dụng thích đáng, không đến năm năm, chỉ bằng Lâu Thương là có thể bằng với thuế má của một huyện.

- Vậy ngươi có phương pháp gì?

- A Khám, sao ngươi không đứng ra, thừa dịp quận thủ đại nhân đang ở Đồng huyện, đến cầu khẩn y mua lại những ruộng đất này? Hôm nay, những ruộng đất này đều là hoang điền, giá cả tuyệt đối sẽ không cao. Ta dự tính, năm trăm dật hoàng kim có thể mua hết chỗ ruộng này. Đến lúc đó, ngươi có thể đem những ruộng đất này giao cho di dân trồng trọt. Cũng không làm cho bách tính bản địa Lâu Đình phản cảm, mà chúng di dân đối với ngươi cũng sẽ mang ơn.

Một khoảnh ruộng tốt, cho dù là mười lấy một… A Khám, một năm tới ngươi đã có thể có một khoản thu nhập hiệu quả rồi.

Với triều đình mà nói, ngươi giải quyết cho bọn họ những phiền phức trong việc an trí di dân; với cá nhân ngươi mà nói, những người này đều là gia phó của ngươi.

Lưu Khám suy nghĩ một chút, cười khổ nói:

- Như vậy có phải hay không quá kiêu ngạo rồi?

Tào Tham nói:

- A Khám, lẽ nào ngươi nghĩ ngươi hiện tại, là không kiêu ngạo sao? Sáu huyện Tứ Hồng, nhắc tới tên ngươi, ngay cả phụ nữ và trẻ em đều biết.

Lưu Khám cười khổ nói:

- Sợ rõ ràng là hung danh đi

- Chống lại miệng lưỡi của con người còn khó hơn cả chống vỡ đê.

Tào Tham nghiêm mặt nói:

- Mới chút thời gian, cũng rất khó để mọi người nói ngươi tốt, đặc biệt là những người luôn đỏ mắt ghen ghét ngươi, cho dù ngươi làm cái gì kết quả cũng như nhau. A Khám, ngươi là người Tần, hiện nay đang ở tình thế khó khăn, không chỉ trong công việc, còn có cừu hận giữa Tần Sở.

Mà cừu hận này, không phải là có thể đơn giản hóa giải như vậy.

Cùng với như vậy, sao không tự lập môn hộ? Ổn định người bên người, kết giao với hào kiệt thiên hạ? Cái gọi là “thiên hạ sôi sục, đều vì lợi mà đến”, chỉ có tự mình lớn mạnh, mới có thể lập được địa vị, vậy cần gì phải tính chuyện hộ người khác?

Lưu Khám nhẹ nhàng gật đầu…

- Đạo trời kỵ thỏa mãn, việc của người kỵ sự toàn vẹn.

Tào Tham nghiêm nghị:

- A Khám, khuyết điểm của ngươi, đối với ngươi mà nói, không hẳn đã không tốt.

Chẳng hiểu vì sao, những lời nói của Tào Tham lại làm Lưu Khám nhớ đến một câu nói của đời sau.

“Trăng còn có lúc tròn lúc khuyết, việc khó có thể toàn vẹn”

- Không sai, chính là ý này.

Lưu Khám trầm ngâm chốc lát, vỗ án đứng lên:

- Nếu khó cầu danh, vậy đơn giản làm đại địa chủ… Hắc hắc, lão Tào, buổi nói chuyện cùng ngươi hôm nay, cũng làm ta hiểu ra, không cầu được danh, thì ta cầu lợi. Thiên hạ sôi sục, vì lợi mà đến. Trên thế gian này, nói vậy có rất nhiều người như ta, là hạng người cầu danh lợi. Nếu có để đạt được một trong hai thứ, đối với Lưu mỗ mà nói, cũng đủ.

Tào Tham nhìn vậy, không khỏi nở nụ cười.

Ngày thứ hai, Lưu Khám mang theo Tào Tham, Đường Lệ cùng Vương Tín, đi tới Đồng huyện.

Lúc này, Đồng huyện đang trong một mảnh hoảng loạn, sắp đến một hồi gió tanh mưa máu, làm vô số người cảm thấy sợ hãi.

Nhâm Hiêu cũng đang vì thế mà đau đầu.Vừa nghe Lưu Khám muốn mua vạn khoảng ruộng ở Lâu Thương, y không khỏi ngây ngẩn cả người.

Nhưng lại nghĩ, có cảm giác đây là một chuyện tốt. Có người nguyện bỏ vốn mua đất, đối với Tứ Hồng mà nói, không nghi ngờ là một an ủi.

Nhân tâm, thường thường như vậy: nước chảy bèo trôi.

Khi xảy ra việc, nhân tâm hoang mang, thấp thỏm lo âu; vào lúc này, bất luận là một chút cử động, đều sẽ sản sinh ra ý nghĩa không bình thường.

Vạn khoảnh ruộng tốt.

A Khám quả nhiên là một danh tác a.

Không chỉ có thể trấn an được dân tâm hiệu quả, đồng thời có thể giải quyết được vấn đề an trí di dân. Nhưng là, năm trăm dật hoàng kim…. Có vẻ hơi ít. Hơn nữa Nhâm Hiêu đối với thổ địa vùng Lâu Thương cực kỳ hiểu rõ, kiên quyết không chịu đồng ý cái giá của Lưu Khám.

- Hai nghìn dật!

Nhâm Hiêu tủm tỉm cười vươn hai đầu ngón tay. Từ bao giờ, tiểu tử nghèo hai bàn tay trắng năm đó nay đã trở thành một nhân vật khó lường. Chí ít hắn đã có tư cách cùng chính mình đàm phán. Điều này làm trong lòng Nhâm Hiêu rất cảm hoài.

- Hai nghìn dật?

Lưu Khám đầu lắc như trống bỏi:

- Ta nào có nhiều tiền. Tối đa là bảy trăm dật.

Nhâm Hiêu cười mắng:

- Ngươi đừng có cò kè mặc cả với ta, ngươi bây giờ bán rượu lời lãi nhiều hay ít, ta không biết. Nhưng ta lại biết, hai nghìn dật hoàng kim chắc là không vấn đề gì. Tuy rằng làm như thế sẽ làm cho tiền bạc của ngươi eo hẹp một chút, thế nhưng… Như vậy đi, hai nghìn dật hoàng kim, ta lại bán cho ngươi hai nghìn khoảnh đất ở phía tây Tứ Thủy. Đồng thời ta tặng ngươi một tin tức, chắc chắn ngươi sẽ cảm thấy hứng thú.

- Mười hai nghìn khoảnh đất sao?

Lưu Khám trầm ngâm chốc lát:

-Tin tức gì vậy?

- Bệ hạ có ý định mở trường muối ở Đông môn khuyết của Chử Hải, nhưng cũng không phải quan phủ quản lý, mà là doThanh lão trường thọ đứng ra chủ trì việc này.

Mở trường nấu muối?

Lưu Khám giật này mình

Hắn vẫn biết, giá muối xưa nay nặng là bởi triều đình, luôn luôn có quan phủ khống chế. Thanh lão là ai? Có bao nhiêu khả năng?

- Thanh lão là ai?

Nhâm Hiêu bình tĩnh cười:

- Thanh lão là đạo hào Ba Thục, là người bệ hạ kính trọng. Ngươi đã từng nghe nói về Hoàng Lăng ở Ly Sơn chưa, Chu sa đan được cống ở trong, toàn bộ là do Thanh lão tiến cống. Người này ở trong triều rất có uy tín. Lần này mời ông ta đứng ra ở Chử Hải, kỳ thực là trả lại cho ông ta một cái nhân tình.

- Trời ạ, liên cả Thủy hoàng đế đều nợ ông ta nhân tình?

Lưu Khám vắt hết óc, cũng không nghĩ ra sự chi giao giữa Tần Hán, lại có người nào tên là Thanh lão. Nhưng là…

- Tin tức này có quan hệ gì đến ta? Nếu triều đình đã có người sai khiến, ta làm sao có thể có chỗ tốt?

Nhâm Hiêu nói:

- Ta với Thanh lão cũng từng gặp nhau một lần. Năm ngoái, lúc ta quay về Tương huyện, Thanh Lão phái người truyền tin, muốn tìm người hợp tác với ông ta ở hai vùng Đông Hải. Dù sao, từ Ba Thục đến Đông Môn Khuyết cách muôn sông nghìn núi, luôn không thuận tiện.

Ngươi nếu nguyện ý, ta có thể tiến cử ngươi.

Nhưng có thành công hay không, ta cũng không cách nào bảo đảm… Một câu nói, hai nghìn dật, mười hai nghìn khoảnh, đồng ý thì đồng ý, không đồng ý thì thôi.

Tim Lưu Khám đập thình thịch.

- Như vậy đi, ngươi trở về suy nghĩ một chút, nhưng phải nhanh lên.

Nhâm Hiêu nói:

- Theo ta được biết, Hàm Dương đã có người cử động, đến Vu huyện tìm Thanh lão để bàn bạc việc này. Ngươi nếu đồng ý sớm một chút, là có thể nắm chắc. Nếu là muộn, sợ đến lúc đó ta cũng bất lực.

- Suy nghĩ một chút, ta đồng ý việc này.

Lưu Khám cắn răng một cái, giậm chân quyết định.

Làm muối ở Chử hải, về mặt này khuất tất cũng quá lớn đi.

Nhâm Hiêu nhịn không được cười ha hả:

- Ta chỉ biết tiểu tử ngươi sẽ đồng ý. Như vậy đi, đêm nay ta sẽ phái người đi Vu huyện bàn việc này với Thanh lão.

Hai nghìn dật hoàng kim, ta muốn trong ba mươi ngày, phải nhìn thấy ở trong phủ nha.

- Ta sẽ làm hết sức.

Lưu Khám xoa bóp hai gò má một chút, sau khi nhận lời, đứng dậy cáo từ.

Hai nghìn dật hoàng kim, thật không phải là số lượng nhỏ. Trên danh nghĩa Lưu Khám, tính toán kỹ, cũng chỉ có từng này.

Hơn nữa trong ba mươi ngày phải có đủ, thật cũng không dễ.

- Lão Đường, lão Tào, trong tay các ngươi có bao nhiêu hoàng kim? Ta nói là số lượng có thể có được trong ba mươi ngày…

Tại khách điếm, Lưu Khám mày chau mặt ủ mà hỏi thăm.

- Trong ba mươi ngày… Tám mươi dật hẳn không thành vấn đề đi.

Đường Lệ tính toán một chút liền trả lời.

Tào Vô Thương lộ vẻ xấu hổ, nhẹ giọng nói:

- Trong tay ta không có nhiều như vậy, đại khái khoảng ba bốn mươi dật là hết rồi.

Đường Lệ nghi hoặc hỏi:

- A Khám, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, lại cần nhiều vàng như vậy?

Lưu Khám cười khổ, đem sự tình thuật lại một lần:

- Ta vừa tính toán một chút, hai nghìn dật hoàng kim có thể tập hợp đủ,thế nhưng trong vòng ba mươi ngày thì không được. Ta đại khái có thể thu xếp được trên dưới tám trăm dật, cộng thêm hai người các ngươi, còn chưa đủ một nghìn dật.

- A Kỳ thì sao?

Đường Lệ nghe được hai chữ Chử Hải, đôi mắt sáng lên:

- A Khám, đây chính là một cơ hội tốt. Nếu có thể, mở trường muối ở Chử Hải, tuyệt đối là lợi lớn hơn hại.

- Sao ta lại không biết chứ?

Lưu Khám thở dài nói:

- Quận thủ đại nhân làm thế, chỉ sợ chủ yếu là muốn kiểm tra ta. Bên A Kỳ ta cũng nghĩ tới, tình hình của hắn cũng giống ta, phỏng chừng cũng đưa ra được mấy con số này. Thế nhưng… còn thiếu bốn trăm dật a!

Bốn trăm dật, bốn trăm dật!

Bình thường mà nói, thật cũng không coi là cái gì.

Nhưng bỗng nhiên, thoáng cái muốn lấy ra nhiều như vậy, xác thực có chút hơi khó.

Trong phòng, Đường Lệ chần chừ trong chốc lát, ngẩng đầu nói;

- A Khám, chuyện này, kỳ thật cũng không khó giải quyết. Ngươi đã quên mất hai người.

- Ai?

- Quán Tước và Trần Vũ.

Lưu Khám nhíu mày nói:

- Hai người họ có thể bằng lòng không?

- Nếu có thể có lợi, y lại có cái gì không muốn đâu?

Đường Lệ mỉm cười, khe khẽ nói nhỏ bên tai Lưu Khám một phen.

Lưu Khám con mắt híp lại:

- Đây cũng là một biện pháp hay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện