Trong nháy mắt đã bước vào tháng mười hai.
Lúc này, công nhân đến Lâu Đình xây kho lương càng ngày càng nhiều, đã gần đến bảy trăm người. Trong đó, có khoảng chừng hơn ba trăm người là cư dân bản địa của Lâu Đình.
Còn lại tất cả đều đến từ các vùng bên cạnh, làm cho Lâu Đình thoáng cái náo nhiệt hẳn lên.
Ai đến Lưu Khám cũng không cự tuyệt, chỉ cần ngươi đã đến rồi, có thể ở đây làm việc. . . kê, ngô được phát bằng người bản địa, mỗi người một hộc.
Không thể không nói, chính những người từ bên ngoài đến, đã làm cho tốc độ xây dựng kho lương nhanh hơn rất nhiều.
Thế nhưng Tào Tham cũng không an tâm lắm. Không chỉ có y, ở đây, trong những người làm công đến từ ngoài Lâu Đình, có không ít người tướng mạo hung ác. Lại có vài người, vừa nhìn đã thấy không có lai lịch tốt. Do đến từ chỗ y, cho nên mới tập trung ở tại khu nhà ở vừa mới xây xong.
- Lão Đường, cứ nhận người như thế này, ta thấy sẽ xảy ra chuyện lớn.
Nghĩ bụng, Tào Tham không nhịn được tố khổ cùng Đường Lệ:
- Những người này lai lịch bất minh, chúng ta không có cách nào kiểm chứng. Nếu đúng là có dụng ý khác. . .
Đường Lệ không đợi y nói xong, cắt đứt lời than phiền của y:
- Lão Tào, A Khám không ngốc!
Lưu Khám không ngốc, Tào Tham cũng không ngốc
Có đôi khi, chỉ cần một câu nói, cũng đủ để thuyết minh rõ ràng.
Đúng vậy, A Khám tiểu tử này không ngốc. . . Mỗi ngày đều đến công địa tuần tra, làm sao có thể không nhìn ra vấn đề ở mặt này đâu? Chính mình có thể nhìn ra được, nói vậy hắn cũng biết.
Sở dĩ đến bây giờ cũng không hé răng, chắc là đã có tính toán.
Nhưng là trong hồ lô của Lưu Khám, đến tột cùng là bán thuốc gì? E là ngoại trừ Đường Lệ, toàn bộ những người ở quan thự, đều không biết rõ ràng.
Còn có Khoái Triệt kia, đến nay còn không thấy bóng dáng, lại làm ra cái trò gì đây?
Trong lòng Tào Tham nghi hoặc không giải thích được, nhưng nhịn xuống tò mò, không có truy hỏi đến cùng.
Vả lại, y chỉ là một người làm công. Nếu Lưu Khám có sắp xếp, làm thuộc hạ, nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi chính là không hỏi vẫn tốt nhất.
Chẳng qua, y lẳng lặng đem một vài người y cho là có vấn đề, liệt ra một danh sách.
Trong đó có một người thú vị nhất. Là một người ở Nghiễm Lăng, tên là Thiệu Bình, nhưng là dùng khẩu âm nước Sở phát âm, cũng rất dễ nghe thành Triệu Bình.
Người này, cũng không phải là người có thể lực tốt.
Da mặt trắng nõn, thân thể mảnh khảnh, còn có đôi tay kia, bảo dưỡng vô cùng tốt. Nhưng hết lần này tới lần khác lại giả dạng thành một người thô kệch, xen lẫn trong những người làm công. Khi rảnh rỗi, thì đi lại xung quanh quan thự, có lúc còn cùng vài người tụ tập một chỗ thì thầm với nhau.
Người này thực sự là kẻ ngốc hay sao?
Tào Tham cố ý tăng lượng công việc giao cho Thiệu Bình.
Nhưng kỳ quái chính là, một người yếu đuối như thế, mỗi lần đều có thể hoàn thành việc của y.
Điều này càng làm cho Tào Tham nâng lên chú ý đối với y. Lai lịch của người kia, tuyệt đối không đơn giản, thậm chí khả năng chính là một đầu mục.
Lúc mang tình huống này lén trình báo cho Lưu Khám, Lưu Khám chỉ nói đã biết, rồi lại không thèm để ý đến việc này.
Thực sự đã định liệu trước?
Hay căn bản không có để trong lòng?
Tào Tham không khỏi cảm thấy một tia sợ hãi. Nhưng hết lần này đến lần khác lại không có cách nào nói rõ, không thể làm gì khác hơn là ở chỗ tối, càng tăng thêm lưu ý đối với Thiệu Bình.
Thoáng cái đã hơn mười ngày.
Phương Bắc lúc này đã rơi vài trận tuyết lớn. Có người nói, đại tướng quân Vương Bôn đóng giữ ở quận Giao Đông cũng bị bệnh, phải trở về Hàm Dương.
Kỳ thực, từ lúc vào hè, thân thể của Vương Bôn không tốt lắm.
Cố gắng cùng hoàng đế đi tuần thú xong. Sau khi vào đông, đã bệnh không dậy nổi. Vương Bôn vừa đi, khiến cho chỗ Tề Lỗ tạm thời rơi vào tình trạng rắn mất đầu. Vẫn may là các quan viên ở đây đều rất tẫn trách, cẩn thận làm việc, ngược lại cũng không có vấn đề gì lớn.
Tới giữa tháng mười hai, kho lương gần xây xong, cũng tiến hành đến giai đoạn cuối.
Một ngày này, Lưu Khám đang ở quan thự cùng mọi người bàn bạc công việc, đột nhiên có người báo lại, nói là huyện trưởng Đồng Huyện phái người áp tải đồ quân nhu, lương thảo đến Lâu thương. Quan viên áp tải lương thảo còn yêu cầu Lưu Khám lập tức phái người kiểm kê, thu nhận. Nghe nói có chuyện rắc rối, tựa hồ vô cùng khẩn cấp.
Chu Xương vô cùng kinh ngạc nói:
- Chưa nhận được mệnh lệnh của quận thủ đại nhân nói bắt đầu dùng kho lương, như thế nào đồ quân nhu lại đưa đến sớm vậy?
Chu Xương không khỏi cảm thấy kì quái, Tào Tham, Trình Mạc cũng như vậy, có chút không giải thích được. Nói đúng ra, Đồng Huyện Trưởng đưa tới đồ quân nhu, lương thảo, chí ít nên nói sớm một chút. Mà bên Lưu Khám thậm chí một chút tin tức cũng không có. Có phải hay không quá gấp gáp rồi?
Lưu Khám ngẩng đầu, cùng Đường Lệ nhìn nhau. Trên mặt hai người hiện lên một nụ cười quỷ dị.
Đẩy án thư ra, Lưu Khám đứng lên nói:
- Lão Tào, Lão Chu, các ngươi theo ta đi qua xem đi. . . Nói không chừng lại là một phiền phức.
Chu Xương và Tào Tham đều là những người tinh thông.
Cho nên đó là lý do Lưu Khám lại bảo hai người đó mà không bảo Đường Lệ đi theo.
Ba người ra khỏi quan thự, cưỡi ngựa thẳng đến kho lương. Từ xa, đã thấy đã thấy khoảng chừng trên dưới bảy tám mươi chiếc xe trâu, dừng ở dưới Cao Cương. Dẫn đầu là một quan viên, lúc nhìn thấy Lưu Khám, khóe miệng hơi nhếch lên, mi mắt cụp xuống, cũng không nói gì.
- Hạ quan Lưu Khám, xin hỏi. . .
- Bản quan phụng mệnh của Đồng Huyện huyện thừa, Huyện Trưởng đại nhân, áp tải đồ quân nhu, lương thực đến kho lương. Ngươi là Lưu Khám? Nhanh chóng kiểm kê một chút đi.
Huyện thừa lão gia này rất kiêu căng, một bộ dáng dấp ăn trên ngồi trước.
Bên cạnh có Tá Sử cầm một quyển danh sách đi lên, hai tay trình trước mặt Lưu Khám.
Mở ra hòm gỗ, Lưu Khám không khỏi hơi nhíu mày:
- Đại nhân, hạ quan vẫn chưa nhận được mệnh lệnh bắt đầu dùng kho lương. Huyện đại nhân lúc này mang đồ quân nhu đến đây, nhưng lại có rất nhiều binh khí, khôi giáp, sợ là không tốt lắm đâu. Hơn nữa, Huyện Trưởng cũng không có thông báo a.
- Nói nhảm, Huyện đại nhân làm việc, chẳng lẽ lại còn phải thông báo cho các ngươi sao? Đừng quên, kho lương của ngươi là ở Đồng huyện của ta. Tuy rằng triều đình chưa từng hạ lện bắt đầu dùng, nhưng hiện tại Huyện đại nhân cần sử dụng, chẳng lẽ còn phải được ngươi đồng ý? Mau mau thu nhận, đừng trì hoãn.
Sắc mặt Lưu Khám tức khắc thay đổi.
Một tên huyện lệnh nho nhỏ, luận chức quan cũng chỉ đồng cấp với Lưu Khám.
Hít sâu một hơi, Lưu Khám lần thứ hai nhìn lướt qua danh sách, nhíu mày.
- Năm nghìn thạch kê thô, hai nghìn chiếc áo giáp, bảy mươi nghìn mũi tên. . .
Viên Tá Sử kia tiến lên hạ giọng nói:
- Những cái này đều là đồ quân nhu để sang năm vận chuyển tới Bách Việt. Dạo này nhà kho ở Huyện thành hơi chật chội, vì vậy mang tới để ở nơi này. Lưu Thương Lệnh, nhanh kiểm kê thu nhận đi. Chuyện này là do đích thân Huyện trưởng hạ lệnh, ngươi không nhận, chúng ta không dễ làm a.
- Như vậy a. . .
Lưu Khám suy nghĩ một chút, hơi bối rối gật đầu đáp ứng:
- Đã như vậy, ta đây nhận lấy trước. Nhưng là ta sẽ lập tức thông bẩm quận thủ đại nhân, nếu là quận thủ không đồng ý bắt đầu dùng kho lương, đến lúc đó, làm phiền các ngươi mang những đồ này trở lại. Loại sự tình này, thứ lỗi ta không đảm đương nổi.
- Đó là tất nhiên, đó là tất nhiên!
Tá Sử nói xong, áp giải quân nhu vận chuyển vào kho. Lưu Khám phái Chu Xương và Tào Tham hai người hiệp trợ, ở một bên kiểm kê lên.
Hắn cũng không có để ý đến vị Huyện thừa ăn trên ngồi trước kia, mang theo người rời đi.
- Đúng rồi, còn có một việc. . .
Huyện thừa đột nhiên gọi Lưu Khám lại:
- Trước cuối năm, còn có một nhóm đồ quân nhu sẽ đến Đồng Huyện. Huyện trưởng đã hướng Quận thủ đại nhân xin ra hổ phù, điều quân đội của Chu Lan đi tới Đồng huyện hiệp trợ. Lưu Khám, thời gian này, làm phiền ngươi phái người ở đây khổ cực một chút. Đại khái, trước cuối năm, quân đội của Chu Lan sẽ trở về. . . Nhưng là cũng sẽ không có chuyện gì, chính là vài ngày mà thôi, ngươi tự nhìn mà làm.
- Cái gì?
Lưu Khám kinh sợ không thôi:
- Điều Chu Lan đi, ta ở đây không thể không có người trông coi.
- Này cũng không liên quan đến chuyện của ta, ta chỉ là phụng mệnh thôi. Được rồi, không phải ngươi và quận thủ đại nhân quen biết sao? Cứ việc thông báo với quận thủ đại nhân đi.
Huyện thừa chính là nói những lời kỳ quái, lúc nói xong còn liếc Lưu Khám một cái, quay đầu ngựa rời đi
Chỉ để lại Lưu Khám nghiến răng nghiến lợi tại chỗ. Một lát sau, nhún chân, xoay người lên ngựa nghênh ngang đi.
"Lại rút người đi?
Nhâm Hiêu đây là làm cái quỷ gì?"
Sau khi trở lại quan thự, Lưu Khám đem tình hình nói với Đường Lệ.
Vậy mà Đường Lệ nghe xong lại nở nụ cười:
- Đoan Địa không có một chút ý gì mới, lại điều Chu Lan đi. Đồng Huyện trưởng này ngược lại cũng coi như là một diệu nhân.
Lưu Khám cũng cười.
- Không nghĩ tới người đầu tiên mắc câu lại là vị Đồng Huyện trưởng này.
- Một tên Đồng Huyện trưởng, đủ lớn rồi. . . A Khám, xem ra những người đó sắp có hành động, hơn nữa là trong vòng vài ngày tới.
Lưu Khám cười lạnh một tiếng:
- Để cho bọn họ đến đây đi, ta sẽ ở chỗ này chờ bọn họ.
- Có lẽ, bọn họ đã tới rồi đi!
Nói xong, Đường Lệ lại nhìn danh sách quân nhu trong tay:
- Thật là một phần lễ vật lớn, nhưng không biết những người đó có thể nuốt được không?
- Nuốt không được đi, vừa lúc nghẹn chết bọn họ!
- Lưu Khám lạnh lùng cười, vô ý thức nắm chặt nắm tay.
Lúc này, công nhân đến Lâu Đình xây kho lương càng ngày càng nhiều, đã gần đến bảy trăm người. Trong đó, có khoảng chừng hơn ba trăm người là cư dân bản địa của Lâu Đình.
Còn lại tất cả đều đến từ các vùng bên cạnh, làm cho Lâu Đình thoáng cái náo nhiệt hẳn lên.
Ai đến Lưu Khám cũng không cự tuyệt, chỉ cần ngươi đã đến rồi, có thể ở đây làm việc. . . kê, ngô được phát bằng người bản địa, mỗi người một hộc.
Không thể không nói, chính những người từ bên ngoài đến, đã làm cho tốc độ xây dựng kho lương nhanh hơn rất nhiều.
Thế nhưng Tào Tham cũng không an tâm lắm. Không chỉ có y, ở đây, trong những người làm công đến từ ngoài Lâu Đình, có không ít người tướng mạo hung ác. Lại có vài người, vừa nhìn đã thấy không có lai lịch tốt. Do đến từ chỗ y, cho nên mới tập trung ở tại khu nhà ở vừa mới xây xong.
- Lão Đường, cứ nhận người như thế này, ta thấy sẽ xảy ra chuyện lớn.
Nghĩ bụng, Tào Tham không nhịn được tố khổ cùng Đường Lệ:
- Những người này lai lịch bất minh, chúng ta không có cách nào kiểm chứng. Nếu đúng là có dụng ý khác. . .
Đường Lệ không đợi y nói xong, cắt đứt lời than phiền của y:
- Lão Tào, A Khám không ngốc!
Lưu Khám không ngốc, Tào Tham cũng không ngốc
Có đôi khi, chỉ cần một câu nói, cũng đủ để thuyết minh rõ ràng.
Đúng vậy, A Khám tiểu tử này không ngốc. . . Mỗi ngày đều đến công địa tuần tra, làm sao có thể không nhìn ra vấn đề ở mặt này đâu? Chính mình có thể nhìn ra được, nói vậy hắn cũng biết.
Sở dĩ đến bây giờ cũng không hé răng, chắc là đã có tính toán.
Nhưng là trong hồ lô của Lưu Khám, đến tột cùng là bán thuốc gì? E là ngoại trừ Đường Lệ, toàn bộ những người ở quan thự, đều không biết rõ ràng.
Còn có Khoái Triệt kia, đến nay còn không thấy bóng dáng, lại làm ra cái trò gì đây?
Trong lòng Tào Tham nghi hoặc không giải thích được, nhưng nhịn xuống tò mò, không có truy hỏi đến cùng.
Vả lại, y chỉ là một người làm công. Nếu Lưu Khám có sắp xếp, làm thuộc hạ, nên hỏi thì hỏi, không nên hỏi chính là không hỏi vẫn tốt nhất.
Chẳng qua, y lẳng lặng đem một vài người y cho là có vấn đề, liệt ra một danh sách.
Trong đó có một người thú vị nhất. Là một người ở Nghiễm Lăng, tên là Thiệu Bình, nhưng là dùng khẩu âm nước Sở phát âm, cũng rất dễ nghe thành Triệu Bình.
Người này, cũng không phải là người có thể lực tốt.
Da mặt trắng nõn, thân thể mảnh khảnh, còn có đôi tay kia, bảo dưỡng vô cùng tốt. Nhưng hết lần này tới lần khác lại giả dạng thành một người thô kệch, xen lẫn trong những người làm công. Khi rảnh rỗi, thì đi lại xung quanh quan thự, có lúc còn cùng vài người tụ tập một chỗ thì thầm với nhau.
Người này thực sự là kẻ ngốc hay sao?
Tào Tham cố ý tăng lượng công việc giao cho Thiệu Bình.
Nhưng kỳ quái chính là, một người yếu đuối như thế, mỗi lần đều có thể hoàn thành việc của y.
Điều này càng làm cho Tào Tham nâng lên chú ý đối với y. Lai lịch của người kia, tuyệt đối không đơn giản, thậm chí khả năng chính là một đầu mục.
Lúc mang tình huống này lén trình báo cho Lưu Khám, Lưu Khám chỉ nói đã biết, rồi lại không thèm để ý đến việc này.
Thực sự đã định liệu trước?
Hay căn bản không có để trong lòng?
Tào Tham không khỏi cảm thấy một tia sợ hãi. Nhưng hết lần này đến lần khác lại không có cách nào nói rõ, không thể làm gì khác hơn là ở chỗ tối, càng tăng thêm lưu ý đối với Thiệu Bình.
Thoáng cái đã hơn mười ngày.
Phương Bắc lúc này đã rơi vài trận tuyết lớn. Có người nói, đại tướng quân Vương Bôn đóng giữ ở quận Giao Đông cũng bị bệnh, phải trở về Hàm Dương.
Kỳ thực, từ lúc vào hè, thân thể của Vương Bôn không tốt lắm.
Cố gắng cùng hoàng đế đi tuần thú xong. Sau khi vào đông, đã bệnh không dậy nổi. Vương Bôn vừa đi, khiến cho chỗ Tề Lỗ tạm thời rơi vào tình trạng rắn mất đầu. Vẫn may là các quan viên ở đây đều rất tẫn trách, cẩn thận làm việc, ngược lại cũng không có vấn đề gì lớn.
Tới giữa tháng mười hai, kho lương gần xây xong, cũng tiến hành đến giai đoạn cuối.
Một ngày này, Lưu Khám đang ở quan thự cùng mọi người bàn bạc công việc, đột nhiên có người báo lại, nói là huyện trưởng Đồng Huyện phái người áp tải đồ quân nhu, lương thảo đến Lâu thương. Quan viên áp tải lương thảo còn yêu cầu Lưu Khám lập tức phái người kiểm kê, thu nhận. Nghe nói có chuyện rắc rối, tựa hồ vô cùng khẩn cấp.
Chu Xương vô cùng kinh ngạc nói:
- Chưa nhận được mệnh lệnh của quận thủ đại nhân nói bắt đầu dùng kho lương, như thế nào đồ quân nhu lại đưa đến sớm vậy?
Chu Xương không khỏi cảm thấy kì quái, Tào Tham, Trình Mạc cũng như vậy, có chút không giải thích được. Nói đúng ra, Đồng Huyện Trưởng đưa tới đồ quân nhu, lương thảo, chí ít nên nói sớm một chút. Mà bên Lưu Khám thậm chí một chút tin tức cũng không có. Có phải hay không quá gấp gáp rồi?
Lưu Khám ngẩng đầu, cùng Đường Lệ nhìn nhau. Trên mặt hai người hiện lên một nụ cười quỷ dị.
Đẩy án thư ra, Lưu Khám đứng lên nói:
- Lão Tào, Lão Chu, các ngươi theo ta đi qua xem đi. . . Nói không chừng lại là một phiền phức.
Chu Xương và Tào Tham đều là những người tinh thông.
Cho nên đó là lý do Lưu Khám lại bảo hai người đó mà không bảo Đường Lệ đi theo.
Ba người ra khỏi quan thự, cưỡi ngựa thẳng đến kho lương. Từ xa, đã thấy đã thấy khoảng chừng trên dưới bảy tám mươi chiếc xe trâu, dừng ở dưới Cao Cương. Dẫn đầu là một quan viên, lúc nhìn thấy Lưu Khám, khóe miệng hơi nhếch lên, mi mắt cụp xuống, cũng không nói gì.
- Hạ quan Lưu Khám, xin hỏi. . .
- Bản quan phụng mệnh của Đồng Huyện huyện thừa, Huyện Trưởng đại nhân, áp tải đồ quân nhu, lương thực đến kho lương. Ngươi là Lưu Khám? Nhanh chóng kiểm kê một chút đi.
Huyện thừa lão gia này rất kiêu căng, một bộ dáng dấp ăn trên ngồi trước.
Bên cạnh có Tá Sử cầm một quyển danh sách đi lên, hai tay trình trước mặt Lưu Khám.
Mở ra hòm gỗ, Lưu Khám không khỏi hơi nhíu mày:
- Đại nhân, hạ quan vẫn chưa nhận được mệnh lệnh bắt đầu dùng kho lương. Huyện đại nhân lúc này mang đồ quân nhu đến đây, nhưng lại có rất nhiều binh khí, khôi giáp, sợ là không tốt lắm đâu. Hơn nữa, Huyện Trưởng cũng không có thông báo a.
- Nói nhảm, Huyện đại nhân làm việc, chẳng lẽ lại còn phải thông báo cho các ngươi sao? Đừng quên, kho lương của ngươi là ở Đồng huyện của ta. Tuy rằng triều đình chưa từng hạ lện bắt đầu dùng, nhưng hiện tại Huyện đại nhân cần sử dụng, chẳng lẽ còn phải được ngươi đồng ý? Mau mau thu nhận, đừng trì hoãn.
Sắc mặt Lưu Khám tức khắc thay đổi.
Một tên huyện lệnh nho nhỏ, luận chức quan cũng chỉ đồng cấp với Lưu Khám.
Hít sâu một hơi, Lưu Khám lần thứ hai nhìn lướt qua danh sách, nhíu mày.
- Năm nghìn thạch kê thô, hai nghìn chiếc áo giáp, bảy mươi nghìn mũi tên. . .
Viên Tá Sử kia tiến lên hạ giọng nói:
- Những cái này đều là đồ quân nhu để sang năm vận chuyển tới Bách Việt. Dạo này nhà kho ở Huyện thành hơi chật chội, vì vậy mang tới để ở nơi này. Lưu Thương Lệnh, nhanh kiểm kê thu nhận đi. Chuyện này là do đích thân Huyện trưởng hạ lệnh, ngươi không nhận, chúng ta không dễ làm a.
- Như vậy a. . .
Lưu Khám suy nghĩ một chút, hơi bối rối gật đầu đáp ứng:
- Đã như vậy, ta đây nhận lấy trước. Nhưng là ta sẽ lập tức thông bẩm quận thủ đại nhân, nếu là quận thủ không đồng ý bắt đầu dùng kho lương, đến lúc đó, làm phiền các ngươi mang những đồ này trở lại. Loại sự tình này, thứ lỗi ta không đảm đương nổi.
- Đó là tất nhiên, đó là tất nhiên!
Tá Sử nói xong, áp giải quân nhu vận chuyển vào kho. Lưu Khám phái Chu Xương và Tào Tham hai người hiệp trợ, ở một bên kiểm kê lên.
Hắn cũng không có để ý đến vị Huyện thừa ăn trên ngồi trước kia, mang theo người rời đi.
- Đúng rồi, còn có một việc. . .
Huyện thừa đột nhiên gọi Lưu Khám lại:
- Trước cuối năm, còn có một nhóm đồ quân nhu sẽ đến Đồng Huyện. Huyện trưởng đã hướng Quận thủ đại nhân xin ra hổ phù, điều quân đội của Chu Lan đi tới Đồng huyện hiệp trợ. Lưu Khám, thời gian này, làm phiền ngươi phái người ở đây khổ cực một chút. Đại khái, trước cuối năm, quân đội của Chu Lan sẽ trở về. . . Nhưng là cũng sẽ không có chuyện gì, chính là vài ngày mà thôi, ngươi tự nhìn mà làm.
- Cái gì?
Lưu Khám kinh sợ không thôi:
- Điều Chu Lan đi, ta ở đây không thể không có người trông coi.
- Này cũng không liên quan đến chuyện của ta, ta chỉ là phụng mệnh thôi. Được rồi, không phải ngươi và quận thủ đại nhân quen biết sao? Cứ việc thông báo với quận thủ đại nhân đi.
Huyện thừa chính là nói những lời kỳ quái, lúc nói xong còn liếc Lưu Khám một cái, quay đầu ngựa rời đi
Chỉ để lại Lưu Khám nghiến răng nghiến lợi tại chỗ. Một lát sau, nhún chân, xoay người lên ngựa nghênh ngang đi.
"Lại rút người đi?
Nhâm Hiêu đây là làm cái quỷ gì?"
Sau khi trở lại quan thự, Lưu Khám đem tình hình nói với Đường Lệ.
Vậy mà Đường Lệ nghe xong lại nở nụ cười:
- Đoan Địa không có một chút ý gì mới, lại điều Chu Lan đi. Đồng Huyện trưởng này ngược lại cũng coi như là một diệu nhân.
Lưu Khám cũng cười.
- Không nghĩ tới người đầu tiên mắc câu lại là vị Đồng Huyện trưởng này.
- Một tên Đồng Huyện trưởng, đủ lớn rồi. . . A Khám, xem ra những người đó sắp có hành động, hơn nữa là trong vòng vài ngày tới.
Lưu Khám cười lạnh một tiếng:
- Để cho bọn họ đến đây đi, ta sẽ ở chỗ này chờ bọn họ.
- Có lẽ, bọn họ đã tới rồi đi!
Nói xong, Đường Lệ lại nhìn danh sách quân nhu trong tay:
- Thật là một phần lễ vật lớn, nhưng không biết những người đó có thể nuốt được không?
- Nuốt không được đi, vừa lúc nghẹn chết bọn họ!
- Lưu Khám lạnh lùng cười, vô ý thức nắm chặt nắm tay.
Danh sách chương