Lâm Dục Thư có một giấc mơ mà cậu không nên có.
Trong mơ, cậu sờ khắp ngực Tống Khải Minh, xúc cảm quả nhiên tốt như trong tưởng tượng. Cậu sẽ không thừa nhận kể từ khi theo dõi Ins Tống Khải Minh, cậu đã bắt đầu ham muốn nhưng không nghĩ một ngày nào đó thể được như ý nguyện.
Đúng rồi, cậu cũng chạm vào cơ bụng của Tống Khải Minh, cơ bụng còn săn chắc hơn cậu tưởng.
Theo động tác tiến lùi của hắn, cơ bụng dần dần chảy ra những hạt mồ hôi mịn, không ngừng siết chặt rồi thả lỏng.
Chờ một chút...
Tống Khải Minh đang làm gì? Làm sao cơ bụng lại siết như thế? Lâm Dục Thư đột nhiên mở mắt ra, nhìn thẳng lên trần nhà.
Thứ thức dậy sớm hơn cả đầu óc trống rỗng chính là cơ bắp khắp người đau nhức, tay chân giống như vừa trèo qua một ngọn núi cao, ngay cả động một đầu ngón tay cũng cảm thấy tốn sức. Làn da giống như được tắm hoàn toàn bằng mồ hôi, dính dính đến khó chịu.
Cảm giác rõ ràng nhất chính là phần eo trở xuống, hơi cử động một chút, chân liền đau không chịu nổi, như bị mở ra đến mức độ chưa từng có.
Một bộ phận khó nói đau đến quái dị, cảm giác nóng hừng hực như bị cọ xát cả đêm.
Ký ức ngủ say bắt đầu chậm rãi sống lại, những hình ảnh kiều diễm không ngừng hiện lên trong đầu Lâm Dục Thư, cậu đột nhiên ý thức được rằng mình dường như thực sự đã leo núi và không chỉ lên đỉnh hơn một lần...
Nằm mơ, nhất định là nằm mơ.
Lâm Dục Thư ôm một tia hy vọng cuối cùng nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Tống Khải Minh nằm sát bên người mình, vì chăn chỉ đắp đến mông nên còn có thể nhìn thấy vết cào trên lưng hắn cùng với đường cong thắt lưng biến mất trong chăn.
Soảng. Hy vọng vỡ tan tành.
Lâm Dục Thư buộc mình bình tĩnh lại, run rẩy hít sâu vài hơi.
Cậu đã qua độ tuổi hoảng loạn rồi, cho dù tình huống sáng nay ập đến như thiên thạch va vào trái đất, cậu vẫn phải giữ bình tĩnh và nghĩ cách đối phó trước.
Không có việc gì, cậu không ngừng xây dựng tâm lý cho mình, Tống Khải Minh còn chưa tỉnh lại, chuyện này vẫn còn đường quay về.
Cậu không muốn cứ mơ hồ thế này xác nhận mối quan hệ với Tống Khải Minh, hiện tại xem ra, cách tốt nhất chính là giả vờ không nhớ gì hết.
Dù sao chỉ cần cậu sống chết không chịu thừa nhận, Tống Khải Minh có thể làm gì được cậu?
Kỹ năng "vờ như không biết" đã luyện trên thương trường, không ngờ lại có tác dụng vào lúc này.
Sau khi có ý tưởng trong lòng, sự hoảng loạn cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.
Bộ đồ ngủ được ném lên tủ đầu giường, giảm bớt phiền toái tìm quần áo. Cậu cố chịu đựng đau nhức cả người, rón rén mặc quần áo vào, nhưng khi hai chân vừa chạm đất, đầu gối vô lực khiến tứ chi quỳ xuống đất phát ra một tiếng "rầm" thật lớn.
"Hưm..." Tống Khải Minh trở mình trên giường, phát ra tiếng lầm bầm bất mãn khi bị đánh thức.
Trái tim Lâm Dục Thư nhất thời vọt lên cổ họng, cậu đã tưởng tượng được sau khi Tống Khải Minh ngồi dậy, nhìn thấy bộ dáng chật vật của cậu nhất định sẽ cười nhạo cậu muốn chạy trốn.
Nhưng động tĩnh trong dự đoán không xuất hiện, không đến vài giây sau, nhịp thở của Tống Khải Minh dần ổn định như cũ, hắn lại ngủ thiếp đi.
Nguy hiểm thật.
Lâm Dục thở phào nhẹ nhõm, đỡ eo đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, đi ba bước dừng một bước, năm bước nghỉ một bước.
Người trong gương mệt mỏi không thể tưởng tượng được, đầu tóc rối bù như ổ chó, khóe mắt bị tơ máu li ti lấp đầy, dưới mắt là quầng thâm thật dày.
Có gì đó như ẩn như hiện ở cổ áo ngủ, Lâm Dục Thư cởi bỏ cúc áo ra nhìn, lúc này mới phát hiện trên người mình tràn đầy dấu hôn, ngay cả hai quả anh đào kia cũng không tha...
"Làm cái gì vậy, tên người Đức này." Lâm Dục Thư nhíu mày, bất mãn nói thầm.
Một số hình ảnh vụn vặt bắt đầu hiện lên, không nhớ rõ là trước hay sau, Tống Khải Minh hôn môi từng ngóc ngách trên người cậu. Cậu chưa bao giờ biết làn da của mình có thể mẫn cảm như vậy, chỉ hôn môi đã có thể làm cho cậu ý loạn tình mê.
Xoay người soi gương, quả nhiên, sau lưng cũng có rất nhiều dấu vết.
Vết đỏ trên mông đặc biệt rõ ràng, Lâm Dục Thư lúng túng xoay người, sau khi xác định cẩn thận, hóa ra là dấu ngón tay.
Hắn phải bóp mạnh thế nào mới như này?
Chết tiệt.
Uổng công cậu tính toán nửa ngày, lúc ấy đầu óc cậu rốt cuộc nghĩ gì vậy? Tính sổ không được lời, còn bị lỗ.
Xem ra sau này không thể uống nhiều như tối hôm qua nữa, chỉ số thông minh sẽ giảm xuống, không phải chuyện tốt lành gì.
Mở vòi nước trong phòng tắm, vòi nước gắn trên trần nhà bắn ra những giọt nước đều và nhỏ, tiếng nước làm giảm bớt ảo não của Lâm Dục Thư.
Dù sao chuyện cũng đã xảy ra, cậu chỉ có thể đối mặt.
Tin tưởng Tống Khải Minh là người hiểu lý lẽ, dù sao thì tối qua hắn đã cố gắng hết sức để duy trì phong thái của một quý ông, chính Lâm Dục Thư đã câu kéo không cho hắn đi.
Vừa nghĩ tới biểu hiện của mình vào tối qua, Lâm Dục Thư lại bắt đầu ảo não.
Cậu nhanh chóng xua đi những hình ảnh đó, giả vờ như nó chưa từng xảy ra.
Cởi quần áo trên người, trong quá trình chờ đợi nước nóng, Lâm Dục Thư nhàm chán nghĩ, có lẽ đầu sỏ gây nên chuyện ngoài ý muốn tối hôm qua không phải cồn, mà là sự thăng tiến của cậu.
Con người quả nhiên không nên quá phiêu.
Lần cuối cậu phiêu là khi đạt giải nhất cuộc thi đầu tư, tràn đầy tự tin đi tìm Đỗ Vũ Phi bày tỏ, kết quả gặp phải đả kích nghiêm trọng nhất trong đời.
Lần này cậu phiêu cũng là khi lòng tự tin bành trướng, luôn cảm giác mình tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô lượng, cũng đã đến lúc cậu nên trải nghiệm niềm vui của người trưởng thành.
Và kết quả?
Ngay cả thổ lộ cũng chưa nhận được, cậu tự trói gô mình đưa đến bên miệng Tống Khải Minh.
Thật sự là đến Wowo nhìn cũng muốn lắc đầu ngao ngán.
Cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị người mở ra từ bên ngoài, Lâm Dục Thư cả kinh, căng thẳng quay đầu lại, chỉ thấy Tống Khải Minh trần truồng từ bên ngoài đi vào.
Hắn đi thẳng đến bên cạnh Lâm Dục Thư, vòng tay qua eo cậu, đặt lên trán cậu một nụ hôn chào buổi sáng, giọng nói có chút mệt mỏi uể oải: "Bảo bối, sao tỉnh dậy không gọi anh?"
Lâm Dục Thư kinh hoảng trợn to mắt: "???"
"Anh gọi tôi là gì đấy?" – Cậu hỏi.
"Bảo bối à." Tổng Khải Minh vươn tay thử nhiệt độ nước, ôm eo Lâm Dục Thư muốn đi vào trong: "Tắm được rồi."
"Anh chờ một chút!" Lâm Dục Thư vội vàng bắt lấy cánh tay Tống Khải Minh, ngăn hắn đi vào trong, ù ù cạc cạc hỏi: "Mắc gì tôi lại là bảo bối của anh?"
"Không phải sao?" Tống Khải Minh khó hiểu: "Ba mẹ anh gọi nhau như vậy mà."
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi thói quen sử dụng tiếng Anh, Lâm Dục Thư thấy cái danh xưng này hơi ghê, quá là sến, nhưng trong mắt Tống Khải Minh thì bình thường.
Nhưng đó không phải vấn đề.
"Tống Khải Minh." Lâm Dục Thư tắt vòi hoa sen, kéo khăn tắm, tạm thời vây nửa người dưới của mình lại, quyết định nói chuyện với hắn: "Chuyện tối hôm qua tôi không nhớ rõ, hy vọng anh không hiểu lầm."
Đôi mắt tràn ngập mệt mỏi trong nháy mắt trở nên rõ ràng, Tống Khải Minh nhíu mày, giữa hai hàng lông mày mơ hồ có một tia âm u tích tụ lại: "Hiểu lầm cái gì?"
Đây cũng lần đầu tiên Lâm Dục Thư gặp phải tình huống này, không biết nên nói đến mức độ nào, sợ giải thích không rõ ràng, chỉ có thể nghiêm túc: "Dù sao chuyện xảy ra đêm qua đối với tôi không có ý nghĩa gì cả, tôi sẽ không thay đổi quan hệ của chúng ta, xin đừng tùy tiện gọi tôi là bảo bối."
Vừa dứt lời, Lâm Dục Thư có hơi hối hận, dùng chữ "xin" hình như hơi quá mức, hai người cũng không xa lạ như vậy.
Tuy nhiên dường như Tống Khải Minh không quan tâm đến điểm này, hắn hỏi: "Cho nên chuyện tối hôm qua rốt cuộc là em không nhớ rõ hay là không có ý nghĩa?"
Hỏng bét, bị bắt được sơ hở rồi.
Lâm Dục Thư đã nói không nhớ rõ, sau còn đặc biệt nhấn mạnh không có ý nghĩa, điều đó chứng minh là cậu nhớ rất rõ còn gì?
Cậu mím môi, che giấu tâm tư nói: "Không nhớ rõ."
"Được." Tống Khải Minh thản nhiên mở vòi nước, sau đó ôm Lâm Dục Thư vào phòng tắm: "Vậy anh giúp em nhớ lại."
Sau khi chảy hết nước nóng, nước chảy ra từ vòi sen biến thành nước lạnh. Khăn tắm tuột khỏi eo, nước lạnh tạt vào người khiến Lâm Dục Thư rụt vai.
"Tống Khải Minh! Ưm..."
Mọi kháng nghị đều bị chặn lại trong miệng, Lâm Dục Thư đột nhiên ý thức được Tống Khải Minh đang trừng phạt mình.
Trừng phạt vì giả vờ không nhớ gì, phạt vì muốn đẩy mối quan hệ của hai người lùi lại.
Nhưng nước lạnh xối lên người Tống Khải Minh nhiều hơn, giống như hắn muốn dập tắt lửa giận để cho bản thân giữ được tỉnh táo vậy.
Nước từ từ nóng lên, thân thể Lâm Dục Thư cũng trở nên nóng bỏng dưới nụ hôn của Tống Khải Minh.
Toàn bộ ký ức tối hôm qua đều bị đánh thức, cậu biết mình đã không thể chống cự, chỉ có thể giãy dụa lần cuối: "Anh đừng như vậy... còn phải đi làm..."
Tống Khải Minh không hề có ý buông tha Lâm Dục Thư, hắn chỉ mấp máy môi, trả lời xúc tích: "Xin nghỉ."
***
Lúc xong xuôi đã hơn chín giờ rưỡi.
Lâm Dục Thư mềm nhũn nằm bò trên giường, lần này ngay cả xương cốt cũng sắp rã rời.
Sớm biết thế này, lúc tỉnh dậy cam chịu không phải tốt rồi sao, cần gì phải chịu tội thêm một trận nữa...
Ban đầu cậu nghĩ cái gì nhỉ?
—— Dù sao chỉ cần cậu sống chết không chịu thừa nhận, Tống Khải Minh có thể làm gì cậu?
Hiện tại xem ra, cậu thật sự là đánh giá quá cao trình độ văn minh của hắn, nói không lại liền trực tiếp động thủ?
Lâm Dục Thư cũng không ngờ kết cục cho sự cố chấp không thừa nhận của mình, là bị ** cho đến khi nhận mới thôi.
Quá sai lầm.
Tống Khải Minh còn đang hôn lên lưng Lâm Dục Thư, giống như muốn khắc dấu vĩnh viễn lên chiến lợi phẩm này.
Lâm Dục Thư đã lười quan tâm hắn, cậu quét mắt nhìn đồ ở đầu giường, hỏi một cách yếu ớt: "Anh mua bao cao su lúc nào?" Còn có một chai gì đó hương chanh nữa chứ.
Tống Khải Minh dừng động tác, nói: "Nhờ quản lý tòa nhà giao đến".
"Cái gì?" Lâm Dục Thư quay đầu lại, khó tin nhìn Tống Khải Minh: "Sao anh lại bảo quản lý tòa nhà giao thứ này?"
Tống Khải Minh tỏ vẻ khó hiểu: "Chẳng lẽ anh dựng cây gậy sắt này tự mình đi mua sao?"
Lâm Dục Thư: "..."
Quên đi, mệt mỏi, không muốn quản nữa.
Cậu thử chống nửa người trên lên, nói: "Được rồi, thu dọn một chút, đi làm đi."
Vừa dứt lời, đột nhiên tiếng điện thoại di động vang lên, Lâm Dục Thư nhìn trái nhìn phải, cuối cùng vẫn là Tống Khải Minh nhặt áo khoác rớt ở mép giường lên, đưa điện thoại cho cậu.
"Thiệu Quang Kiệt?" Tống Khải Minh nhìn lướt qua màn hình, hơi bất ngờ nhíu mày.
Lâm Dục Thư đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, nếu Thiệu Quang Kiệt đã gọi tới di động của cậu, chứng tỏ đã gọi điện thoại nội bộ và phát hiện cậu không đi làm.
Cậu nói một câu "Đừng lên tiếng" với Tống Khải Minh, sau đó nhấn nút nghe: "Thiệu tổng."
"Quản lý Lâm." Thiệu Quang Kiệt vẫn chưa thay đổi xưng hô: "Hôm nay cậu không đi làm sao?"
Nói kẹt xe không thực tế lắm, dù sao lúc này đã trễ hơn nửa tiếng, dù kẹt thế nào cũng hẳn đã đến công ty rồi.
Lâm Dục Thư quyết định ăn ngay nói thật: "Đêm qua liên hoan với đồng nghiệp trong văn phòng, nhỡ uống quá chén, sáng nay không được khỏe lắm, tôi đến công ty muộn một chút."
Chuyện liên hoan ông chủ nhất định sẽ hiểu, chỉ là Lâm Dục Thư che giấu nguyên nhân thật sự khiến cậu "không khỏe lắm".
Giọng điệu của cậu thẳng thắn không có gì chột dạ, nhưng đúng lúc này, con sói đuôi to nào đó đột nhiên giở trò xấu, dùng môi đảo qua gáy cậu, làm cho nhịp thở của cậu hỗn loạn trong chớp mắt.
May mắn là không quá rõ ràng.
"Vậy à?" Không hiểu sao Thiệu Quang Kiệt nói chậm lại, hỏi như có thâm ý khác: "Hôm nay Tống Khải Minh cũng không đi làm, hôm qua cậu ta cũng tham gia liên hoan?"
"Không." Lâm Dục Thư có chút chột dạ, ép buộc mình ngó lơ bàn tay ngày càng quá phận của Tống Khải Minh: "Liên hoan chỉ có đồng nghiệp trong Văn phòng gia đình thôi."
Thiệu Quang Kiệt lại hỏi: "Vậy cậu biết Tống Khải Minh đi đâu không?"
—— Anh ta đang làm chuyện xấu trên người tôi.
Miễn cưỡng duy trì nhịp thở, nhưng Lâm Dục Thư sợ bị lộ tẩy, tiếng tim đập còn vang hơn cả tiếng trống.
Cậu quay đầu trừng mắt cảnh cáo Tống Khải Minh, lại nói với Thiệu Quang Kiệt: "Tôi không thân với Tống tổng, tôi cũng không rõ lắm."
"Vậy được rồi." Thiệu Quang Kiệt phát hiện không hỏi được gì, có chút mất hứng: "Cậu xem thời gian đến công ty, buổi chiều có một cuộc họp quan trọng."
"Được, Thiệu tổng." Lâm Dục Thư bình tĩnh cúp điện thoại, quay đầu quát phía sau: "Tống Khải Minh!"
Người vừa nãy còn dính chặt lấy cậu như kẹo kéo đã lùi ra xa.
"Anh dắt Wowo đi dạo." Tống Khải Minh mặc quần áo vào: "Chắc nó sốt ruột lắm rồi."
Trong mơ, cậu sờ khắp ngực Tống Khải Minh, xúc cảm quả nhiên tốt như trong tưởng tượng. Cậu sẽ không thừa nhận kể từ khi theo dõi Ins Tống Khải Minh, cậu đã bắt đầu ham muốn nhưng không nghĩ một ngày nào đó thể được như ý nguyện.
Đúng rồi, cậu cũng chạm vào cơ bụng của Tống Khải Minh, cơ bụng còn săn chắc hơn cậu tưởng.
Theo động tác tiến lùi của hắn, cơ bụng dần dần chảy ra những hạt mồ hôi mịn, không ngừng siết chặt rồi thả lỏng.
Chờ một chút...
Tống Khải Minh đang làm gì? Làm sao cơ bụng lại siết như thế? Lâm Dục Thư đột nhiên mở mắt ra, nhìn thẳng lên trần nhà.
Thứ thức dậy sớm hơn cả đầu óc trống rỗng chính là cơ bắp khắp người đau nhức, tay chân giống như vừa trèo qua một ngọn núi cao, ngay cả động một đầu ngón tay cũng cảm thấy tốn sức. Làn da giống như được tắm hoàn toàn bằng mồ hôi, dính dính đến khó chịu.
Cảm giác rõ ràng nhất chính là phần eo trở xuống, hơi cử động một chút, chân liền đau không chịu nổi, như bị mở ra đến mức độ chưa từng có.
Một bộ phận khó nói đau đến quái dị, cảm giác nóng hừng hực như bị cọ xát cả đêm.
Ký ức ngủ say bắt đầu chậm rãi sống lại, những hình ảnh kiều diễm không ngừng hiện lên trong đầu Lâm Dục Thư, cậu đột nhiên ý thức được rằng mình dường như thực sự đã leo núi và không chỉ lên đỉnh hơn một lần...
Nằm mơ, nhất định là nằm mơ.
Lâm Dục Thư ôm một tia hy vọng cuối cùng nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Tống Khải Minh nằm sát bên người mình, vì chăn chỉ đắp đến mông nên còn có thể nhìn thấy vết cào trên lưng hắn cùng với đường cong thắt lưng biến mất trong chăn.
Soảng. Hy vọng vỡ tan tành.
Lâm Dục Thư buộc mình bình tĩnh lại, run rẩy hít sâu vài hơi.
Cậu đã qua độ tuổi hoảng loạn rồi, cho dù tình huống sáng nay ập đến như thiên thạch va vào trái đất, cậu vẫn phải giữ bình tĩnh và nghĩ cách đối phó trước.
Không có việc gì, cậu không ngừng xây dựng tâm lý cho mình, Tống Khải Minh còn chưa tỉnh lại, chuyện này vẫn còn đường quay về.
Cậu không muốn cứ mơ hồ thế này xác nhận mối quan hệ với Tống Khải Minh, hiện tại xem ra, cách tốt nhất chính là giả vờ không nhớ gì hết.
Dù sao chỉ cần cậu sống chết không chịu thừa nhận, Tống Khải Minh có thể làm gì được cậu?
Kỹ năng "vờ như không biết" đã luyện trên thương trường, không ngờ lại có tác dụng vào lúc này.
Sau khi có ý tưởng trong lòng, sự hoảng loạn cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.
Bộ đồ ngủ được ném lên tủ đầu giường, giảm bớt phiền toái tìm quần áo. Cậu cố chịu đựng đau nhức cả người, rón rén mặc quần áo vào, nhưng khi hai chân vừa chạm đất, đầu gối vô lực khiến tứ chi quỳ xuống đất phát ra một tiếng "rầm" thật lớn.
"Hưm..." Tống Khải Minh trở mình trên giường, phát ra tiếng lầm bầm bất mãn khi bị đánh thức.
Trái tim Lâm Dục Thư nhất thời vọt lên cổ họng, cậu đã tưởng tượng được sau khi Tống Khải Minh ngồi dậy, nhìn thấy bộ dáng chật vật của cậu nhất định sẽ cười nhạo cậu muốn chạy trốn.
Nhưng động tĩnh trong dự đoán không xuất hiện, không đến vài giây sau, nhịp thở của Tống Khải Minh dần ổn định như cũ, hắn lại ngủ thiếp đi.
Nguy hiểm thật.
Lâm Dục thở phào nhẹ nhõm, đỡ eo đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, đi ba bước dừng một bước, năm bước nghỉ một bước.
Người trong gương mệt mỏi không thể tưởng tượng được, đầu tóc rối bù như ổ chó, khóe mắt bị tơ máu li ti lấp đầy, dưới mắt là quầng thâm thật dày.
Có gì đó như ẩn như hiện ở cổ áo ngủ, Lâm Dục Thư cởi bỏ cúc áo ra nhìn, lúc này mới phát hiện trên người mình tràn đầy dấu hôn, ngay cả hai quả anh đào kia cũng không tha...
"Làm cái gì vậy, tên người Đức này." Lâm Dục Thư nhíu mày, bất mãn nói thầm.
Một số hình ảnh vụn vặt bắt đầu hiện lên, không nhớ rõ là trước hay sau, Tống Khải Minh hôn môi từng ngóc ngách trên người cậu. Cậu chưa bao giờ biết làn da của mình có thể mẫn cảm như vậy, chỉ hôn môi đã có thể làm cho cậu ý loạn tình mê.
Xoay người soi gương, quả nhiên, sau lưng cũng có rất nhiều dấu vết.
Vết đỏ trên mông đặc biệt rõ ràng, Lâm Dục Thư lúng túng xoay người, sau khi xác định cẩn thận, hóa ra là dấu ngón tay.
Hắn phải bóp mạnh thế nào mới như này?
Chết tiệt.
Uổng công cậu tính toán nửa ngày, lúc ấy đầu óc cậu rốt cuộc nghĩ gì vậy? Tính sổ không được lời, còn bị lỗ.
Xem ra sau này không thể uống nhiều như tối hôm qua nữa, chỉ số thông minh sẽ giảm xuống, không phải chuyện tốt lành gì.
Mở vòi nước trong phòng tắm, vòi nước gắn trên trần nhà bắn ra những giọt nước đều và nhỏ, tiếng nước làm giảm bớt ảo não của Lâm Dục Thư.
Dù sao chuyện cũng đã xảy ra, cậu chỉ có thể đối mặt.
Tin tưởng Tống Khải Minh là người hiểu lý lẽ, dù sao thì tối qua hắn đã cố gắng hết sức để duy trì phong thái của một quý ông, chính Lâm Dục Thư đã câu kéo không cho hắn đi.
Vừa nghĩ tới biểu hiện của mình vào tối qua, Lâm Dục Thư lại bắt đầu ảo não.
Cậu nhanh chóng xua đi những hình ảnh đó, giả vờ như nó chưa từng xảy ra.
Cởi quần áo trên người, trong quá trình chờ đợi nước nóng, Lâm Dục Thư nhàm chán nghĩ, có lẽ đầu sỏ gây nên chuyện ngoài ý muốn tối hôm qua không phải cồn, mà là sự thăng tiến của cậu.
Con người quả nhiên không nên quá phiêu.
Lần cuối cậu phiêu là khi đạt giải nhất cuộc thi đầu tư, tràn đầy tự tin đi tìm Đỗ Vũ Phi bày tỏ, kết quả gặp phải đả kích nghiêm trọng nhất trong đời.
Lần này cậu phiêu cũng là khi lòng tự tin bành trướng, luôn cảm giác mình tuổi trẻ tài cao, tiền đồ vô lượng, cũng đã đến lúc cậu nên trải nghiệm niềm vui của người trưởng thành.
Và kết quả?
Ngay cả thổ lộ cũng chưa nhận được, cậu tự trói gô mình đưa đến bên miệng Tống Khải Minh.
Thật sự là đến Wowo nhìn cũng muốn lắc đầu ngao ngán.
Cửa phòng vệ sinh đột nhiên bị người mở ra từ bên ngoài, Lâm Dục Thư cả kinh, căng thẳng quay đầu lại, chỉ thấy Tống Khải Minh trần truồng từ bên ngoài đi vào.
Hắn đi thẳng đến bên cạnh Lâm Dục Thư, vòng tay qua eo cậu, đặt lên trán cậu một nụ hôn chào buổi sáng, giọng nói có chút mệt mỏi uể oải: "Bảo bối, sao tỉnh dậy không gọi anh?"
Lâm Dục Thư kinh hoảng trợn to mắt: "???"
"Anh gọi tôi là gì đấy?" – Cậu hỏi.
"Bảo bối à." Tổng Khải Minh vươn tay thử nhiệt độ nước, ôm eo Lâm Dục Thư muốn đi vào trong: "Tắm được rồi."
"Anh chờ một chút!" Lâm Dục Thư vội vàng bắt lấy cánh tay Tống Khải Minh, ngăn hắn đi vào trong, ù ù cạc cạc hỏi: "Mắc gì tôi lại là bảo bối của anh?"
"Không phải sao?" Tống Khải Minh khó hiểu: "Ba mẹ anh gọi nhau như vậy mà."
Có lẽ bị ảnh hưởng bởi thói quen sử dụng tiếng Anh, Lâm Dục Thư thấy cái danh xưng này hơi ghê, quá là sến, nhưng trong mắt Tống Khải Minh thì bình thường.
Nhưng đó không phải vấn đề.
"Tống Khải Minh." Lâm Dục Thư tắt vòi hoa sen, kéo khăn tắm, tạm thời vây nửa người dưới của mình lại, quyết định nói chuyện với hắn: "Chuyện tối hôm qua tôi không nhớ rõ, hy vọng anh không hiểu lầm."
Đôi mắt tràn ngập mệt mỏi trong nháy mắt trở nên rõ ràng, Tống Khải Minh nhíu mày, giữa hai hàng lông mày mơ hồ có một tia âm u tích tụ lại: "Hiểu lầm cái gì?"
Đây cũng lần đầu tiên Lâm Dục Thư gặp phải tình huống này, không biết nên nói đến mức độ nào, sợ giải thích không rõ ràng, chỉ có thể nghiêm túc: "Dù sao chuyện xảy ra đêm qua đối với tôi không có ý nghĩa gì cả, tôi sẽ không thay đổi quan hệ của chúng ta, xin đừng tùy tiện gọi tôi là bảo bối."
Vừa dứt lời, Lâm Dục Thư có hơi hối hận, dùng chữ "xin" hình như hơi quá mức, hai người cũng không xa lạ như vậy.
Tuy nhiên dường như Tống Khải Minh không quan tâm đến điểm này, hắn hỏi: "Cho nên chuyện tối hôm qua rốt cuộc là em không nhớ rõ hay là không có ý nghĩa?"
Hỏng bét, bị bắt được sơ hở rồi.
Lâm Dục Thư đã nói không nhớ rõ, sau còn đặc biệt nhấn mạnh không có ý nghĩa, điều đó chứng minh là cậu nhớ rất rõ còn gì?
Cậu mím môi, che giấu tâm tư nói: "Không nhớ rõ."
"Được." Tống Khải Minh thản nhiên mở vòi nước, sau đó ôm Lâm Dục Thư vào phòng tắm: "Vậy anh giúp em nhớ lại."
Sau khi chảy hết nước nóng, nước chảy ra từ vòi sen biến thành nước lạnh. Khăn tắm tuột khỏi eo, nước lạnh tạt vào người khiến Lâm Dục Thư rụt vai.
"Tống Khải Minh! Ưm..."
Mọi kháng nghị đều bị chặn lại trong miệng, Lâm Dục Thư đột nhiên ý thức được Tống Khải Minh đang trừng phạt mình.
Trừng phạt vì giả vờ không nhớ gì, phạt vì muốn đẩy mối quan hệ của hai người lùi lại.
Nhưng nước lạnh xối lên người Tống Khải Minh nhiều hơn, giống như hắn muốn dập tắt lửa giận để cho bản thân giữ được tỉnh táo vậy.
Nước từ từ nóng lên, thân thể Lâm Dục Thư cũng trở nên nóng bỏng dưới nụ hôn của Tống Khải Minh.
Toàn bộ ký ức tối hôm qua đều bị đánh thức, cậu biết mình đã không thể chống cự, chỉ có thể giãy dụa lần cuối: "Anh đừng như vậy... còn phải đi làm..."
Tống Khải Minh không hề có ý buông tha Lâm Dục Thư, hắn chỉ mấp máy môi, trả lời xúc tích: "Xin nghỉ."
***
Lúc xong xuôi đã hơn chín giờ rưỡi.
Lâm Dục Thư mềm nhũn nằm bò trên giường, lần này ngay cả xương cốt cũng sắp rã rời.
Sớm biết thế này, lúc tỉnh dậy cam chịu không phải tốt rồi sao, cần gì phải chịu tội thêm một trận nữa...
Ban đầu cậu nghĩ cái gì nhỉ?
—— Dù sao chỉ cần cậu sống chết không chịu thừa nhận, Tống Khải Minh có thể làm gì cậu?
Hiện tại xem ra, cậu thật sự là đánh giá quá cao trình độ văn minh của hắn, nói không lại liền trực tiếp động thủ?
Lâm Dục Thư cũng không ngờ kết cục cho sự cố chấp không thừa nhận của mình, là bị ** cho đến khi nhận mới thôi.
Quá sai lầm.
Tống Khải Minh còn đang hôn lên lưng Lâm Dục Thư, giống như muốn khắc dấu vĩnh viễn lên chiến lợi phẩm này.
Lâm Dục Thư đã lười quan tâm hắn, cậu quét mắt nhìn đồ ở đầu giường, hỏi một cách yếu ớt: "Anh mua bao cao su lúc nào?" Còn có một chai gì đó hương chanh nữa chứ.
Tống Khải Minh dừng động tác, nói: "Nhờ quản lý tòa nhà giao đến".
"Cái gì?" Lâm Dục Thư quay đầu lại, khó tin nhìn Tống Khải Minh: "Sao anh lại bảo quản lý tòa nhà giao thứ này?"
Tống Khải Minh tỏ vẻ khó hiểu: "Chẳng lẽ anh dựng cây gậy sắt này tự mình đi mua sao?"
Lâm Dục Thư: "..."
Quên đi, mệt mỏi, không muốn quản nữa.
Cậu thử chống nửa người trên lên, nói: "Được rồi, thu dọn một chút, đi làm đi."
Vừa dứt lời, đột nhiên tiếng điện thoại di động vang lên, Lâm Dục Thư nhìn trái nhìn phải, cuối cùng vẫn là Tống Khải Minh nhặt áo khoác rớt ở mép giường lên, đưa điện thoại cho cậu.
"Thiệu Quang Kiệt?" Tống Khải Minh nhìn lướt qua màn hình, hơi bất ngờ nhíu mày.
Lâm Dục Thư đột nhiên cảm thấy có chút không ổn, nếu Thiệu Quang Kiệt đã gọi tới di động của cậu, chứng tỏ đã gọi điện thoại nội bộ và phát hiện cậu không đi làm.
Cậu nói một câu "Đừng lên tiếng" với Tống Khải Minh, sau đó nhấn nút nghe: "Thiệu tổng."
"Quản lý Lâm." Thiệu Quang Kiệt vẫn chưa thay đổi xưng hô: "Hôm nay cậu không đi làm sao?"
Nói kẹt xe không thực tế lắm, dù sao lúc này đã trễ hơn nửa tiếng, dù kẹt thế nào cũng hẳn đã đến công ty rồi.
Lâm Dục Thư quyết định ăn ngay nói thật: "Đêm qua liên hoan với đồng nghiệp trong văn phòng, nhỡ uống quá chén, sáng nay không được khỏe lắm, tôi đến công ty muộn một chút."
Chuyện liên hoan ông chủ nhất định sẽ hiểu, chỉ là Lâm Dục Thư che giấu nguyên nhân thật sự khiến cậu "không khỏe lắm".
Giọng điệu của cậu thẳng thắn không có gì chột dạ, nhưng đúng lúc này, con sói đuôi to nào đó đột nhiên giở trò xấu, dùng môi đảo qua gáy cậu, làm cho nhịp thở của cậu hỗn loạn trong chớp mắt.
May mắn là không quá rõ ràng.
"Vậy à?" Không hiểu sao Thiệu Quang Kiệt nói chậm lại, hỏi như có thâm ý khác: "Hôm nay Tống Khải Minh cũng không đi làm, hôm qua cậu ta cũng tham gia liên hoan?"
"Không." Lâm Dục Thư có chút chột dạ, ép buộc mình ngó lơ bàn tay ngày càng quá phận của Tống Khải Minh: "Liên hoan chỉ có đồng nghiệp trong Văn phòng gia đình thôi."
Thiệu Quang Kiệt lại hỏi: "Vậy cậu biết Tống Khải Minh đi đâu không?"
—— Anh ta đang làm chuyện xấu trên người tôi.
Miễn cưỡng duy trì nhịp thở, nhưng Lâm Dục Thư sợ bị lộ tẩy, tiếng tim đập còn vang hơn cả tiếng trống.
Cậu quay đầu trừng mắt cảnh cáo Tống Khải Minh, lại nói với Thiệu Quang Kiệt: "Tôi không thân với Tống tổng, tôi cũng không rõ lắm."
"Vậy được rồi." Thiệu Quang Kiệt phát hiện không hỏi được gì, có chút mất hứng: "Cậu xem thời gian đến công ty, buổi chiều có một cuộc họp quan trọng."
"Được, Thiệu tổng." Lâm Dục Thư bình tĩnh cúp điện thoại, quay đầu quát phía sau: "Tống Khải Minh!"
Người vừa nãy còn dính chặt lấy cậu như kẹo kéo đã lùi ra xa.
"Anh dắt Wowo đi dạo." Tống Khải Minh mặc quần áo vào: "Chắc nó sốt ruột lắm rồi."
Danh sách chương