Beta: Isis Nguyễn
Liễu Hân Linh hỏi ra mới biết được An Dương vương cùng Sở Khiếu Thiên đang ở đại sảnh tiền viện, liền cũng không hỏi nữa, rất nhanh liền đi tới đại sảnh.
"Đứa con bất hiếu này, muốn tức chết lão tử sao?!"
Còn chưa đến đại sảnh, xa xa đã nghe tiếng An Dương vương trung khí mười phần mắng chửi, dĩ nhiên, chính là là rất nhanh liền vang lên một tiếng phản bác không kém cạnh hơn, Sở Khiếu Thiên mạnh miệng trả lời hết sức có thứ tự, hoàn toàn không cho lửa giận của phụ thân đưa vào mắt.
Liễu Hân Linh bước chân chậm lại, nhìn chung quanh, phát hiện đại sảnh cũng không có bóng dáng ai, mà cách đại sảnh không xa, quản gia Sở Thắng đang đứng ở nơi đó.
Liễu Hân Linh hiểu, xem ra Sở Thắng đối với loại chuyện như vậy đã thành thói quen, mặt mũi của vương phủ, xảy ra loại chuyện như vậy thì liền sai hạ nhân tránh đi, tránh cho hai chủ tử gây gổ lại làm thành chuyện mất mặt cho hạ nhân nhìn thấy.
"Thế tử phi." Sở Thắng thấy nàng, vội vàng tiến lên hành lễ.
Liễu Hân Linh gật đầu một cái, hỏi: "Quản gia, cha mẹ cũng ở bên trong sao?"
Sở Thắng gật đầu đáp một tiếng, nghe bên trong vương gia đang tức giận trách cứ thế tử từ nhỏ đến lớn làm đủ loại chuyện không biết điều, không khỏi cười khổ. Sau đó nhìn Liễu Hân Linh, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể nói nói: "Thế tử phi, ngài cũng đi vào khuyên nhủ thế tử gia đi thôi."
Liễu Hân Linh có chút không hiểu, nghe Sở Thắng nói lời này, xem ra là Sở Khiếu Thiên làm sai rồi, cho nên hắn mới vượt qua khuôn phép nói với nàng những lời như vậy. Nhưng vẫn gật đầu một cái, khiến Huyền Châu ra bên ngoài đại sảnh, một mình đi vào đại sảnh.
Mới vừa vào tới đại sảnh, lại thấy một vật bay tới trước mặt, Liễu Hân Linh đầu có chút lờ mờ nhận ra, còn chưa phản ứng kịp đã bị ôm vào một lồng ngực, sau đó vật kia sượt qua gương mặt của nàng bay ra sau lưng rơi xuống nền nhà, phát ra tiếng vỡ vụn thanh thúy. Liễu Hân Linh có chút sợ, liếc cái thứ vừa bay tới, là một ly trà, nếu mình bị vật kia nện vào, không biết là sẽ ra sao đây.
không chỉ nàng bị hoảng sợ, mấy người trong đại sảnh thấy một màn như vậy cũng bị dọa đến sợ, trong lúc nhất thời á khẩu không nói được gì. An Dương vương thậm chí còn duy trì tư thế một tay cầm roi một tay ném cái ly. Mà trong tay hắn đang cầm cái trường tiên đen nhánh Liễu Hân Linh chưa từng thấy qua, nhưng có nghe An Thuận đề cập tới, đây là roi phóng phật trong nội đường, mỗi khi thế tử gia làm ra chuyện gì khó có thể chấp nhận được, vương gia sẽ rút nó ra, nó giống như là gia pháp của An Dương vương phủ rồi, Sở Khiếu Thiên đáng thương khi còn bé không ít lần bị đánh.
Bên ngoài Sở Thắng thấy trong phòng ly trà bị đập bể trên đất, cũng sợ hết hồn, chỉ là cũng biết chuyện gì vừa xảy ra, lập tức lên tiếng, may mắn là không có nện vào thế tử phi, nếu không thế tử chính xác có thể liều mạng rồi.
Liễu Hân Linh phát hiện nam nhân ôm lấy nàng tay siết bên hông có chút run rẩy, liền hô hấp cũng nặng nề mấy phần. Sau một lát, nàng rốt cuộc thở bình thường, không khỏi vỗ vỗ nam nhân bên cạnh. hắn ôm nàng rất chặt, xương cũng có chút đau rồi, có thể thấy được chuyện mới vừa rồi dọa hắn cũng sợ.
"Phu quân, không có việc gì, trước buông ta ra được chứ?" Liễu Hân Linh mềm mỏng nói.
Nghe được lời của nàng, An Dương vương lúc này cũng kịp phản ứng, trong nháy mắt mặt mo sung huyết đỏ bừng, lúng túng vừa áy náy. hắn không ngờ mình cùng nhi tử gây gổ lại để con dâu nhìn thấy, thậm chí thiếu chút nữa thất thủ nện trúng con dâu. Nếu là con dâu bị thương, An Dương vương rùng mình một cái, mặt mũi vương phủ này cũng không cần nữa rồi.
Mặc dù chuyện phụ thân dạy dỗ nhi tử này nhìn quen lắm rồi, cũng không còn lạ, nhưng ở An Dương vương phủ, Sở Khiếu Thiên chưa bao giờ nghe phụ thân dạy dỗ, mỗi lần cũng sẽ chống đối hắn thậm chí còn trốn đi, theo tiêu chuẩn thời đại này hoàn toàn chính là một đứa con bất hiếu đi, không giống con trai trong nhà khác ngoan ngoãn cho phụ thân mắng xối xả vào mặt. Cho nên, An Dương vương cảm thấy để con dâu nhìn thấy chuyện này, thật rất mất thể diện, hắn làm phụ thân mà uy nghiêm cũng không có.
Nhưng con dâu tại sao lại ở nơi này? An Dương vương nghĩ tới, trực giác thấy vương phi một bên mặt cũng lo lắng, xụ mặt xuống, tức giận lườm nàng một cái, biết con dâu tất nhiên là do vương phi gọi tới. Hừ, cho là gọi con dâu tới, hắn sẽ bỏ qua cho đứa con bất hiếu này hả?
"Hân Linh à, không có sao chứ?" An Dương vương xoa xoa tay, có chút ngượng ngùng hỏi.
Liễu Hân Linh cười với hắn, "Cha, không có việc gì." nói xong, Liễu Hân Linh âm thầm đem tay Sở Khiếu Thiên kìm bỏ ra, trưởng bối còn nhìn, ôm quá lâu nàng cũng biết xấu hổ chứ.
Sở Khiếu Thiên thuận theo nàng dời tay mình đi, hai mắt nhìn nàng chòng chọc, thấy nàng thật không có chuyện mới hạ lỏng xuống khẩu khí kia. Nhưng nghe được lời của phụ thân, nhất thời một cỗ tức giận lại đi lên.
"Cha! Già rồi nên mắt mờ hả, thiếu chút nữa thương tổn nương tử ta có biết hay không? Nàng cũng không phải là những thứ nữ nhân cường tráng kỳ kỳ quái quái ở hậu viện kia, nàng rất mảnh mai đấy!" Sở Khiếu Thiên tả oán nói.
An Dương vương vừa nghe, có chút tức giận, "Hỗn tiểu tử, nói lăng nhăng gì đó? Hân Linh, lui ra một bên để tránh bị thương." An Dương vương trong lúc cấp bách vội vàng nói một tiếng cho con dâu, tránh cho lại xảy ra chuyện mới vừa rồi suýt chút làm người khác bị thương.
Liễu Hân Linh vừa nghe, vừa nhìn về phía An Dương vương phi, thấy nàng gật đầu, liền khéo léo đứng sang một bên.
Chỉ một thoáng, trong đại sảnh hai phụ tử lại bắt đầu giằng co.
Bởi vì vừa mới xảy ra chuyện thiếu chút nữa làm bị thương người khác, tâm tình hai cha con đang bị kích động cũng bình tĩnh lại, mặc dù không có căng thẳng như vừa rồi nhưng cũng đủ nóng nảy mọi người xung quanh. Liễu Hân Linh không biết hai cha con này rốt cuộc là vì cái gì mà đấu đá, chỉ có thể khéo léo đứng một bên yên lặng nhìn. Chỉ là, cũng bởi vì nàng đến, khiến cho An Dương vương ngượng ngùng sợ làm ra quá nhiều chuyện mất khống chế trước mặt con dâu, tức giận cũng giảm xuống, cũng làm cho An Dương vương phi cảm thấy hành động gọi con dâu tới thật đúng đắn, nhìn tình huống này, không cần phải dùng tới thái phi để xin cho con trai.
An Dương vương hít một hơi thật sâu, nhịn được kích động, tận lực tâm bình khí hòa đối với nhi tử mặt mày đều là sát khí nói: "Khiếu Thiên, cũng đã trưởng thành, nên biết chuyện nặng nhẹ. Vị kia là hoàng tử Trác Mộc Hợp được Nam Di vương sủng ái nhất, hôm nay đánh hắn bị thương, chẳng lẽ muốn khơi lên chiến tranh giữa hai nước sao? Như vậy bên ngoài những người khác nhìn thấy sẽ thế nào đây? Còn có những quan viên kia đã sớm xem ta không thuận mắt cũng sẽ nhân cơ hội cáo trạng, nếu hoàng thượng rốt cuộc có một ngày không che chở nữa, còn có thể làm những việc xằng bậy như vậy sao? Trước khi làm việc gì sao lại không dùng đầu óc suy nghĩ một cái đây?"
Sở Khiếu Thiên trầm mặt, ánh mắt nửa hí xưa này đều nhẹ nhẹ nhàng nhàng, vẻ mặt không nhúc nhích chút nào.
"Là con trai duy nhất của bổn vương, bổn vương có thể hại ngươi sao? Trước kia làm sai nhiều chuyện bổn vương có thể mặc kệ. Nhưng bây giờ lại ở ngoài đường phố đánh vương tử Nam Di quốc, vô pháp vô thiên tới mức này, muốn hại thanh danh của bổn vương hả? Bổn vương làm sao lại nuôi ra cái nghiệp chướng này!" An Dương vương có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép tức giận mắng, thấy nhi tử không có phản ứng gì, khiến cho hắn có cảm giác mình mới vừa rồi là nước đổ đầu vịt rồi.
Liễu Hân Linh nghe được lời nói An Dương vương, cũng có chút ưu tâm. thì ra Sở Khiếu Thiên là bởi vì đánh vương tử Nam Di quốc mới chọc cho An Dương vương giận dữ. Ít ngày trước, nàng nghe Quý Uyên Từ nói qua sứ thần Nam Di quốc tới thăm Đại Sở, khi đó Sở Khiếu Thiên vẫn bận rộn mấy ngày vì nghênh đón sứ thần nước Nam Di. Nam Di quốc xưa nay cùng Đại Sở đều là duy trì một mối quan hệ ngoại giao mập mờ, mặc dù là hai nước lân cận, nhưng nếu Đại Sở yếu đi, Nam Di quốc cũng không khách khí chút nào hướng Đại Sở phát tác, nếu Đại Sở cường thịnh, Nam Di quốc cũng sẽ cùng Đại Sở giao hảo.
Sùng Đức hoàng đế lên ngôi mười hai năm, chăm lo việc nước, Đại Sở đã không mềm yếu u ám giống thời kì cuối của tiên đế trị vì, Nam Di quốc hiện nay đi sứ Đại Sở lại có chút ý vị dò thăm. Mà hiện nay, quan hệ hai nước mập mờ không rõ, Đại Sở lại đang cùng Bắc Việt giao chiến, hiện nay cũng không thể khơi hỏa chiến cùng các nước ở phương Nam, nếu không sẽ ảnh hưởng tới chiến tranh với Bắc Việt. Nhưng là, Sở Khiếu Thiên lại đả thương hoàng tử Nam Di quốc, chuyện này cũng không nên làm chứ.
Chờ An Dương vương mắng xong một lát, Sở Khiếu Thiên cuối cùng mở miệng, "Cha, hoàng tử Nam Di quốc này cũng không phải thứ gì hay ho, nhi tử đánh hắn cũng là vì Đại Sở chúng ta, không đánh hắn tàn là may cho hắn rồi!"
An Dương vương nghe xong lời này lại trực tiếp nhảy lên: "Coi như hắn không phải đi, ngươi tính toán làm cái gì hả, lại còn đi dạy dỗ hắn!"
"hắn chọc phải ta!" Sở Khiếu Thiên nheo lại mắt, xếch lên khóe mắt sát khí ngất trời, "Nếu không nhìn vào địa vị hoàng tử của hắn, bản thế tử còn trực tiếp phế hắn đấy!"
"......" An Dương vương tay run rẩy chỉ vào hắn, giận đến ngực đều đau rồi, dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã quỵ, vội vàng chống lên một bên bàn mới không có bị ngã xuống đất.
"Vương gia!"
An Dương vương phi nhanh chóng đứng dậy vịn hắn, An Dương vương thuận thế ngã ngồi trên ghế, vuốt ngực thở nặng, sắc mặt trắng bệch.
Sở Khiếu Thiên cũng có chút nóng nảy, trong lòng âm thầm hối hận, mau sai người đi gọi Quý Uyên Từ tới đây. thật may là hiện Quý Uyên Từ còn trong vương phủ làm khách, rất nhanh liền qua tới. Thấy bộ dáng An Dương vương, Quý Uyên Từ không nói một lời, lấy ra một nhánh ngân châm cho An Dương vương.
Quý Uyên Từ rốt cuộc thu hồi ngân châm, sắc mặt của An Dương vương cũng khôi phục sắc đỏ, mấy người đều thở phào nhẹ nhõm.
Quý Uyên Từ bắt mạch cho An Dương vương, sắc mặt nghiêm túc nói: "Vương gia, hạ quan không phải đã nói, những ngày này phải tĩnh dưỡng, không thể để nóng nảy tức giận sao? Vương gia, hạ quan cho thêm mấy phương thuốc nữa, không được ngại uống. Còn nữa, bởi vì lần này nổi giận, khiến cho bệnh tình tăng thêm, phải nghỉ ngơi một tháng mới được."
"......"
An Dương vương liên tục cười khổ, nghỉ ngơi cái gì, hắn không sợ, thuốc của Quý Uyên Từ luôn tốt, nhưng là những mùi đó còn hơn cả độc dược, thật sự là khó có thể nuốt xuống. Nhớ tới mùi vị kinh khủng của thuốc kia, An Dương vương hiện tại hiểu vì sao nhi tử đã từng len lén vứt sạch thuốc Quý Uyên Từ đưa cho hắn uống để hạ hỏa, bình thường cũng sẽ không bao giờ đụng tới.
Sở Khiếu Thiên nghe được lời nói Quý Uyên Từ cũng có chút đồng tình cha mình, nghĩ đến hắn mới vừa rồi tức đến nỗi này cũng là lỗi của mình, không khỏi có chút áy náy. Nhưng dù trong lòng có áy náy, hắn tuyệt đối cũng không tán thành An Dương vương mới vừa rồi mắng hắn mấy cái lời kia, dù sao mỗi người đều có ý nghĩ của mình, cho là đúng chuyện, hắn không nhất định đồng ý. Hơn nữa, lần này vương tử Nam Di quốc là thật phạm đến hắn, hắn mới ra tay, cũng không phải là nhất thời tức giận.
Nghĩ tới đây, Sở Khiếu Thiên rốt cuộc tận lực dùng giọng ôn hòa nói ra ý của mình, "Cha, ta biết Trác Mộc Hợp là hoàng tử Nam Di, nhưng hắn dám lấn áp dân chúng Đại Sở, ta nhìn thấy nên không thể nhịn được chuyện này. Cha, ta không có làm sai, dù những đại thần kia muốn làm gì, hoàng thượng muốn trách cứ, ta cũng sẽ không hối hận chuyện mình đã làm. Lần sau nếu gặp lại ta vẫn sẽ đánh hắn." nói xong, Sở Khiếu Thiên mặt âm lãnh, mắt mang sát khí.
Nhìn sát khí đằng đằng của con trai như vậy, An Dương vương có chút kinh hãi. Từ khi nào mà cái đứa bé một dạng con nhà giàu vô dụng lại biến thành bộ dáng như vậy? Hình như là hai năm trước, bởi vì hắn tức giận nhi tử này không có tiến bộ tốt, ngầm cho phép Túc Vương làm chuyện khiến nhi tử phải tách khỏi gia đình ba tháng. Ba tháng sau, nhi tử trở lại thì sát khí giữa hai lông mày xua đi không được, cả những tính cách trước đó đều có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
hắn không biết loại biến hóa này là tốt hay xấu, sau lại nhìn hắn bắt đầu làm việc cho hoàng thượng, không hề cùng một đám bạn bè bất hảo đi khắp nơi trong kinh thành gây chuyện thị phi như trong quá khứ, hắn thật vui mừng nhi tử rốt cuộc đã trưởng thành. Nhưng đứa nhỏ này lại càng cả gan làm loạn, không cố kỵ gì, hiện nay thậm chí ngay cả hoàng tử Nam Di cũng dám đánh, tương lai là không phải liền hoàng thượng cũng không đưa vào mắt rồi hả?
Nghĩ như vậy, An Dương vương phát ra một tiếng thở dài, chợt kéo lấy tay của con trai, chăm chú nhìn hắn.
"Cha?" Sở Khiếu Thiên không có tránh ra, có chút kỳ quái nhìn hắn.
An Dương vương yên lặng nhìn hắn một lát, rốt cuộc buông lỏng tay ra, thở dài, nói: "Ngoài đường phố đánh vương tử Nam Di, chuyện này hoàng thượng cũng bao che không được, ngày mai có thể sẽ có quan viên nhắc tới, đến lúc đó cha sẽ hứng chịu, con không cần quá kích động. Mấy ngày nữa là tiết trung thu, hoàng thượng sẽ thiết yến đêm trung thu trong cung, đến lúc đó sứ thần Nam Di có thể sẽ đưa chuyện hoàng tử ra nói."
An Dương vương cảm thấy não nhân trận trận đau thương, cuối cùng không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể mệt mỏi phất tay để cho nhi tử cùng con dâu rời khỏi. An Dương vương phi thấy vẻ mặt hắn mệt mỏi, liền đỡ hắn trở về phòng nghỉ ngơi, khó được lời nói nhẹ nhàng mềm mỏng an ủi trượng phu, mà không phải như trong quá khứ loại chỉ cần đụng tới nhi tử của nàng liền tựa như mẫu thú bình thường sẵng giọng cùng hắn, khiến An Dương vương một hồi thụ sủng nhược kinh.
An Dương vương nhìn mặt của vương phi dịu dàng nghĩ, vương phi mình nếu có thể ít cưng chiều nhi tử một chút, sẽ tốt hơn.
**************
Bên kia, Sở Khiếu Thiên mang theo Liễu Hân Linh cùng Quý Uyên Từ cùng đi hướng Bão Tâm viện.
Liễu Hân Linh trầm mặc đi theo, thì thỉnh thoảng nhìn hắn một cái, vẫn là nhìn thấy Sở Khiếu Thiên không buông ra được nhăn mặt nhăn mày, Quý Uyên Từ không biết chuyện, trên mặt vẫn là nụ cười vô hại, dường như cho dù trời có sập cũng không khiến hắn phải phiền não.
Lúc này, Sở Khiếu Thiên bỗng nghĩ ra cái gì, đột nhiên dừng bước, mấy người cũng chỉ có thể dừng lại theo nhìn hắn.
"Uyên Từ, có phải có loại thuốc khiến nam nhân bị bất lực chứ?" Sở Khiếu Thiên hoắc mắt xoay người nhìn về phía Quý Uyên Từ, mặt âm trầm nói: "Ta muốn đi bỏ thuốc cho vương tử Nam Di này, nhìn hắn sau này còn có thể dùng nửa người dưới làm chuyện ác không, cho là Đại Sở dễ khi dễ sao?"
Quý Uyên Từ lĩnh ý, có chút khốn đốn khó khăn hướng nhìn Liễu Hân Linh, lời này để chị dâu nghe được thật không có chuyện gì sao?
Liễu Hân Linh cũng giống như Quý Uyên Từ, chỉ có thể cố gắng trở về vẻ mặt vô tội, trong lòng nghĩ tới, trung thu năm nay, đoán chừng sẽ không yên bình rồi.
Liễu Hân Linh hỏi ra mới biết được An Dương vương cùng Sở Khiếu Thiên đang ở đại sảnh tiền viện, liền cũng không hỏi nữa, rất nhanh liền đi tới đại sảnh.
"Đứa con bất hiếu này, muốn tức chết lão tử sao?!"
Còn chưa đến đại sảnh, xa xa đã nghe tiếng An Dương vương trung khí mười phần mắng chửi, dĩ nhiên, chính là là rất nhanh liền vang lên một tiếng phản bác không kém cạnh hơn, Sở Khiếu Thiên mạnh miệng trả lời hết sức có thứ tự, hoàn toàn không cho lửa giận của phụ thân đưa vào mắt.
Liễu Hân Linh bước chân chậm lại, nhìn chung quanh, phát hiện đại sảnh cũng không có bóng dáng ai, mà cách đại sảnh không xa, quản gia Sở Thắng đang đứng ở nơi đó.
Liễu Hân Linh hiểu, xem ra Sở Thắng đối với loại chuyện như vậy đã thành thói quen, mặt mũi của vương phủ, xảy ra loại chuyện như vậy thì liền sai hạ nhân tránh đi, tránh cho hai chủ tử gây gổ lại làm thành chuyện mất mặt cho hạ nhân nhìn thấy.
"Thế tử phi." Sở Thắng thấy nàng, vội vàng tiến lên hành lễ.
Liễu Hân Linh gật đầu một cái, hỏi: "Quản gia, cha mẹ cũng ở bên trong sao?"
Sở Thắng gật đầu đáp một tiếng, nghe bên trong vương gia đang tức giận trách cứ thế tử từ nhỏ đến lớn làm đủ loại chuyện không biết điều, không khỏi cười khổ. Sau đó nhìn Liễu Hân Linh, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ có thể nói nói: "Thế tử phi, ngài cũng đi vào khuyên nhủ thế tử gia đi thôi."
Liễu Hân Linh có chút không hiểu, nghe Sở Thắng nói lời này, xem ra là Sở Khiếu Thiên làm sai rồi, cho nên hắn mới vượt qua khuôn phép nói với nàng những lời như vậy. Nhưng vẫn gật đầu một cái, khiến Huyền Châu ra bên ngoài đại sảnh, một mình đi vào đại sảnh.
Mới vừa vào tới đại sảnh, lại thấy một vật bay tới trước mặt, Liễu Hân Linh đầu có chút lờ mờ nhận ra, còn chưa phản ứng kịp đã bị ôm vào một lồng ngực, sau đó vật kia sượt qua gương mặt của nàng bay ra sau lưng rơi xuống nền nhà, phát ra tiếng vỡ vụn thanh thúy. Liễu Hân Linh có chút sợ, liếc cái thứ vừa bay tới, là một ly trà, nếu mình bị vật kia nện vào, không biết là sẽ ra sao đây.
không chỉ nàng bị hoảng sợ, mấy người trong đại sảnh thấy một màn như vậy cũng bị dọa đến sợ, trong lúc nhất thời á khẩu không nói được gì. An Dương vương thậm chí còn duy trì tư thế một tay cầm roi một tay ném cái ly. Mà trong tay hắn đang cầm cái trường tiên đen nhánh Liễu Hân Linh chưa từng thấy qua, nhưng có nghe An Thuận đề cập tới, đây là roi phóng phật trong nội đường, mỗi khi thế tử gia làm ra chuyện gì khó có thể chấp nhận được, vương gia sẽ rút nó ra, nó giống như là gia pháp của An Dương vương phủ rồi, Sở Khiếu Thiên đáng thương khi còn bé không ít lần bị đánh.
Bên ngoài Sở Thắng thấy trong phòng ly trà bị đập bể trên đất, cũng sợ hết hồn, chỉ là cũng biết chuyện gì vừa xảy ra, lập tức lên tiếng, may mắn là không có nện vào thế tử phi, nếu không thế tử chính xác có thể liều mạng rồi.
Liễu Hân Linh phát hiện nam nhân ôm lấy nàng tay siết bên hông có chút run rẩy, liền hô hấp cũng nặng nề mấy phần. Sau một lát, nàng rốt cuộc thở bình thường, không khỏi vỗ vỗ nam nhân bên cạnh. hắn ôm nàng rất chặt, xương cũng có chút đau rồi, có thể thấy được chuyện mới vừa rồi dọa hắn cũng sợ.
"Phu quân, không có việc gì, trước buông ta ra được chứ?" Liễu Hân Linh mềm mỏng nói.
Nghe được lời của nàng, An Dương vương lúc này cũng kịp phản ứng, trong nháy mắt mặt mo sung huyết đỏ bừng, lúng túng vừa áy náy. hắn không ngờ mình cùng nhi tử gây gổ lại để con dâu nhìn thấy, thậm chí thiếu chút nữa thất thủ nện trúng con dâu. Nếu là con dâu bị thương, An Dương vương rùng mình một cái, mặt mũi vương phủ này cũng không cần nữa rồi.
Mặc dù chuyện phụ thân dạy dỗ nhi tử này nhìn quen lắm rồi, cũng không còn lạ, nhưng ở An Dương vương phủ, Sở Khiếu Thiên chưa bao giờ nghe phụ thân dạy dỗ, mỗi lần cũng sẽ chống đối hắn thậm chí còn trốn đi, theo tiêu chuẩn thời đại này hoàn toàn chính là một đứa con bất hiếu đi, không giống con trai trong nhà khác ngoan ngoãn cho phụ thân mắng xối xả vào mặt. Cho nên, An Dương vương cảm thấy để con dâu nhìn thấy chuyện này, thật rất mất thể diện, hắn làm phụ thân mà uy nghiêm cũng không có.
Nhưng con dâu tại sao lại ở nơi này? An Dương vương nghĩ tới, trực giác thấy vương phi một bên mặt cũng lo lắng, xụ mặt xuống, tức giận lườm nàng một cái, biết con dâu tất nhiên là do vương phi gọi tới. Hừ, cho là gọi con dâu tới, hắn sẽ bỏ qua cho đứa con bất hiếu này hả?
"Hân Linh à, không có sao chứ?" An Dương vương xoa xoa tay, có chút ngượng ngùng hỏi.
Liễu Hân Linh cười với hắn, "Cha, không có việc gì." nói xong, Liễu Hân Linh âm thầm đem tay Sở Khiếu Thiên kìm bỏ ra, trưởng bối còn nhìn, ôm quá lâu nàng cũng biết xấu hổ chứ.
Sở Khiếu Thiên thuận theo nàng dời tay mình đi, hai mắt nhìn nàng chòng chọc, thấy nàng thật không có chuyện mới hạ lỏng xuống khẩu khí kia. Nhưng nghe được lời của phụ thân, nhất thời một cỗ tức giận lại đi lên.
"Cha! Già rồi nên mắt mờ hả, thiếu chút nữa thương tổn nương tử ta có biết hay không? Nàng cũng không phải là những thứ nữ nhân cường tráng kỳ kỳ quái quái ở hậu viện kia, nàng rất mảnh mai đấy!" Sở Khiếu Thiên tả oán nói.
An Dương vương vừa nghe, có chút tức giận, "Hỗn tiểu tử, nói lăng nhăng gì đó? Hân Linh, lui ra một bên để tránh bị thương." An Dương vương trong lúc cấp bách vội vàng nói một tiếng cho con dâu, tránh cho lại xảy ra chuyện mới vừa rồi suýt chút làm người khác bị thương.
Liễu Hân Linh vừa nghe, vừa nhìn về phía An Dương vương phi, thấy nàng gật đầu, liền khéo léo đứng sang một bên.
Chỉ một thoáng, trong đại sảnh hai phụ tử lại bắt đầu giằng co.
Bởi vì vừa mới xảy ra chuyện thiếu chút nữa làm bị thương người khác, tâm tình hai cha con đang bị kích động cũng bình tĩnh lại, mặc dù không có căng thẳng như vừa rồi nhưng cũng đủ nóng nảy mọi người xung quanh. Liễu Hân Linh không biết hai cha con này rốt cuộc là vì cái gì mà đấu đá, chỉ có thể khéo léo đứng một bên yên lặng nhìn. Chỉ là, cũng bởi vì nàng đến, khiến cho An Dương vương ngượng ngùng sợ làm ra quá nhiều chuyện mất khống chế trước mặt con dâu, tức giận cũng giảm xuống, cũng làm cho An Dương vương phi cảm thấy hành động gọi con dâu tới thật đúng đắn, nhìn tình huống này, không cần phải dùng tới thái phi để xin cho con trai.
An Dương vương hít một hơi thật sâu, nhịn được kích động, tận lực tâm bình khí hòa đối với nhi tử mặt mày đều là sát khí nói: "Khiếu Thiên, cũng đã trưởng thành, nên biết chuyện nặng nhẹ. Vị kia là hoàng tử Trác Mộc Hợp được Nam Di vương sủng ái nhất, hôm nay đánh hắn bị thương, chẳng lẽ muốn khơi lên chiến tranh giữa hai nước sao? Như vậy bên ngoài những người khác nhìn thấy sẽ thế nào đây? Còn có những quan viên kia đã sớm xem ta không thuận mắt cũng sẽ nhân cơ hội cáo trạng, nếu hoàng thượng rốt cuộc có một ngày không che chở nữa, còn có thể làm những việc xằng bậy như vậy sao? Trước khi làm việc gì sao lại không dùng đầu óc suy nghĩ một cái đây?"
Sở Khiếu Thiên trầm mặt, ánh mắt nửa hí xưa này đều nhẹ nhẹ nhàng nhàng, vẻ mặt không nhúc nhích chút nào.
"Là con trai duy nhất của bổn vương, bổn vương có thể hại ngươi sao? Trước kia làm sai nhiều chuyện bổn vương có thể mặc kệ. Nhưng bây giờ lại ở ngoài đường phố đánh vương tử Nam Di quốc, vô pháp vô thiên tới mức này, muốn hại thanh danh của bổn vương hả? Bổn vương làm sao lại nuôi ra cái nghiệp chướng này!" An Dương vương có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép tức giận mắng, thấy nhi tử không có phản ứng gì, khiến cho hắn có cảm giác mình mới vừa rồi là nước đổ đầu vịt rồi.
Liễu Hân Linh nghe được lời nói An Dương vương, cũng có chút ưu tâm. thì ra Sở Khiếu Thiên là bởi vì đánh vương tử Nam Di quốc mới chọc cho An Dương vương giận dữ. Ít ngày trước, nàng nghe Quý Uyên Từ nói qua sứ thần Nam Di quốc tới thăm Đại Sở, khi đó Sở Khiếu Thiên vẫn bận rộn mấy ngày vì nghênh đón sứ thần nước Nam Di. Nam Di quốc xưa nay cùng Đại Sở đều là duy trì một mối quan hệ ngoại giao mập mờ, mặc dù là hai nước lân cận, nhưng nếu Đại Sở yếu đi, Nam Di quốc cũng không khách khí chút nào hướng Đại Sở phát tác, nếu Đại Sở cường thịnh, Nam Di quốc cũng sẽ cùng Đại Sở giao hảo.
Sùng Đức hoàng đế lên ngôi mười hai năm, chăm lo việc nước, Đại Sở đã không mềm yếu u ám giống thời kì cuối của tiên đế trị vì, Nam Di quốc hiện nay đi sứ Đại Sở lại có chút ý vị dò thăm. Mà hiện nay, quan hệ hai nước mập mờ không rõ, Đại Sở lại đang cùng Bắc Việt giao chiến, hiện nay cũng không thể khơi hỏa chiến cùng các nước ở phương Nam, nếu không sẽ ảnh hưởng tới chiến tranh với Bắc Việt. Nhưng là, Sở Khiếu Thiên lại đả thương hoàng tử Nam Di quốc, chuyện này cũng không nên làm chứ.
Chờ An Dương vương mắng xong một lát, Sở Khiếu Thiên cuối cùng mở miệng, "Cha, hoàng tử Nam Di quốc này cũng không phải thứ gì hay ho, nhi tử đánh hắn cũng là vì Đại Sở chúng ta, không đánh hắn tàn là may cho hắn rồi!"
An Dương vương nghe xong lời này lại trực tiếp nhảy lên: "Coi như hắn không phải đi, ngươi tính toán làm cái gì hả, lại còn đi dạy dỗ hắn!"
"hắn chọc phải ta!" Sở Khiếu Thiên nheo lại mắt, xếch lên khóe mắt sát khí ngất trời, "Nếu không nhìn vào địa vị hoàng tử của hắn, bản thế tử còn trực tiếp phế hắn đấy!"
"......" An Dương vương tay run rẩy chỉ vào hắn, giận đến ngực đều đau rồi, dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã quỵ, vội vàng chống lên một bên bàn mới không có bị ngã xuống đất.
"Vương gia!"
An Dương vương phi nhanh chóng đứng dậy vịn hắn, An Dương vương thuận thế ngã ngồi trên ghế, vuốt ngực thở nặng, sắc mặt trắng bệch.
Sở Khiếu Thiên cũng có chút nóng nảy, trong lòng âm thầm hối hận, mau sai người đi gọi Quý Uyên Từ tới đây. thật may là hiện Quý Uyên Từ còn trong vương phủ làm khách, rất nhanh liền qua tới. Thấy bộ dáng An Dương vương, Quý Uyên Từ không nói một lời, lấy ra một nhánh ngân châm cho An Dương vương.
Quý Uyên Từ rốt cuộc thu hồi ngân châm, sắc mặt của An Dương vương cũng khôi phục sắc đỏ, mấy người đều thở phào nhẹ nhõm.
Quý Uyên Từ bắt mạch cho An Dương vương, sắc mặt nghiêm túc nói: "Vương gia, hạ quan không phải đã nói, những ngày này phải tĩnh dưỡng, không thể để nóng nảy tức giận sao? Vương gia, hạ quan cho thêm mấy phương thuốc nữa, không được ngại uống. Còn nữa, bởi vì lần này nổi giận, khiến cho bệnh tình tăng thêm, phải nghỉ ngơi một tháng mới được."
"......"
An Dương vương liên tục cười khổ, nghỉ ngơi cái gì, hắn không sợ, thuốc của Quý Uyên Từ luôn tốt, nhưng là những mùi đó còn hơn cả độc dược, thật sự là khó có thể nuốt xuống. Nhớ tới mùi vị kinh khủng của thuốc kia, An Dương vương hiện tại hiểu vì sao nhi tử đã từng len lén vứt sạch thuốc Quý Uyên Từ đưa cho hắn uống để hạ hỏa, bình thường cũng sẽ không bao giờ đụng tới.
Sở Khiếu Thiên nghe được lời nói Quý Uyên Từ cũng có chút đồng tình cha mình, nghĩ đến hắn mới vừa rồi tức đến nỗi này cũng là lỗi của mình, không khỏi có chút áy náy. Nhưng dù trong lòng có áy náy, hắn tuyệt đối cũng không tán thành An Dương vương mới vừa rồi mắng hắn mấy cái lời kia, dù sao mỗi người đều có ý nghĩ của mình, cho là đúng chuyện, hắn không nhất định đồng ý. Hơn nữa, lần này vương tử Nam Di quốc là thật phạm đến hắn, hắn mới ra tay, cũng không phải là nhất thời tức giận.
Nghĩ tới đây, Sở Khiếu Thiên rốt cuộc tận lực dùng giọng ôn hòa nói ra ý của mình, "Cha, ta biết Trác Mộc Hợp là hoàng tử Nam Di, nhưng hắn dám lấn áp dân chúng Đại Sở, ta nhìn thấy nên không thể nhịn được chuyện này. Cha, ta không có làm sai, dù những đại thần kia muốn làm gì, hoàng thượng muốn trách cứ, ta cũng sẽ không hối hận chuyện mình đã làm. Lần sau nếu gặp lại ta vẫn sẽ đánh hắn." nói xong, Sở Khiếu Thiên mặt âm lãnh, mắt mang sát khí.
Nhìn sát khí đằng đằng của con trai như vậy, An Dương vương có chút kinh hãi. Từ khi nào mà cái đứa bé một dạng con nhà giàu vô dụng lại biến thành bộ dáng như vậy? Hình như là hai năm trước, bởi vì hắn tức giận nhi tử này không có tiến bộ tốt, ngầm cho phép Túc Vương làm chuyện khiến nhi tử phải tách khỏi gia đình ba tháng. Ba tháng sau, nhi tử trở lại thì sát khí giữa hai lông mày xua đi không được, cả những tính cách trước đó đều có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
hắn không biết loại biến hóa này là tốt hay xấu, sau lại nhìn hắn bắt đầu làm việc cho hoàng thượng, không hề cùng một đám bạn bè bất hảo đi khắp nơi trong kinh thành gây chuyện thị phi như trong quá khứ, hắn thật vui mừng nhi tử rốt cuộc đã trưởng thành. Nhưng đứa nhỏ này lại càng cả gan làm loạn, không cố kỵ gì, hiện nay thậm chí ngay cả hoàng tử Nam Di cũng dám đánh, tương lai là không phải liền hoàng thượng cũng không đưa vào mắt rồi hả?
Nghĩ như vậy, An Dương vương phát ra một tiếng thở dài, chợt kéo lấy tay của con trai, chăm chú nhìn hắn.
"Cha?" Sở Khiếu Thiên không có tránh ra, có chút kỳ quái nhìn hắn.
An Dương vương yên lặng nhìn hắn một lát, rốt cuộc buông lỏng tay ra, thở dài, nói: "Ngoài đường phố đánh vương tử Nam Di, chuyện này hoàng thượng cũng bao che không được, ngày mai có thể sẽ có quan viên nhắc tới, đến lúc đó cha sẽ hứng chịu, con không cần quá kích động. Mấy ngày nữa là tiết trung thu, hoàng thượng sẽ thiết yến đêm trung thu trong cung, đến lúc đó sứ thần Nam Di có thể sẽ đưa chuyện hoàng tử ra nói."
An Dương vương cảm thấy não nhân trận trận đau thương, cuối cùng không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể mệt mỏi phất tay để cho nhi tử cùng con dâu rời khỏi. An Dương vương phi thấy vẻ mặt hắn mệt mỏi, liền đỡ hắn trở về phòng nghỉ ngơi, khó được lời nói nhẹ nhàng mềm mỏng an ủi trượng phu, mà không phải như trong quá khứ loại chỉ cần đụng tới nhi tử của nàng liền tựa như mẫu thú bình thường sẵng giọng cùng hắn, khiến An Dương vương một hồi thụ sủng nhược kinh.
An Dương vương nhìn mặt của vương phi dịu dàng nghĩ, vương phi mình nếu có thể ít cưng chiều nhi tử một chút, sẽ tốt hơn.
**************
Bên kia, Sở Khiếu Thiên mang theo Liễu Hân Linh cùng Quý Uyên Từ cùng đi hướng Bão Tâm viện.
Liễu Hân Linh trầm mặc đi theo, thì thỉnh thoảng nhìn hắn một cái, vẫn là nhìn thấy Sở Khiếu Thiên không buông ra được nhăn mặt nhăn mày, Quý Uyên Từ không biết chuyện, trên mặt vẫn là nụ cười vô hại, dường như cho dù trời có sập cũng không khiến hắn phải phiền não.
Lúc này, Sở Khiếu Thiên bỗng nghĩ ra cái gì, đột nhiên dừng bước, mấy người cũng chỉ có thể dừng lại theo nhìn hắn.
"Uyên Từ, có phải có loại thuốc khiến nam nhân bị bất lực chứ?" Sở Khiếu Thiên hoắc mắt xoay người nhìn về phía Quý Uyên Từ, mặt âm trầm nói: "Ta muốn đi bỏ thuốc cho vương tử Nam Di này, nhìn hắn sau này còn có thể dùng nửa người dưới làm chuyện ác không, cho là Đại Sở dễ khi dễ sao?"
Quý Uyên Từ lĩnh ý, có chút khốn đốn khó khăn hướng nhìn Liễu Hân Linh, lời này để chị dâu nghe được thật không có chuyện gì sao?
Liễu Hân Linh cũng giống như Quý Uyên Từ, chỉ có thể cố gắng trở về vẻ mặt vô tội, trong lòng nghĩ tới, trung thu năm nay, đoán chừng sẽ không yên bình rồi.
Danh sách chương