Convertor: Vo Vo
Editor: Hyna Nguyễn
-----------------
Giang Yên Nhiên nghe một chút, tay khoác lên cánh tay cua Diệp Oan Oản " Cậu không cùng di với bọn tớ sao?"
Diệp Oản Oản: “…”
Cô sao giờ lại phát hiện Giang Yên Nhiên bây giờ dường như càng ngày càng dính lấy cô.
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ mở miệng nói" xin lồi thân ái, buổi tối tớ còn có hẹn."
Hòm nay tự mình đến quan sát, cô cảm thấy Sở Phong người này quả thật rất khá, hơn nữa là người có thế nhất định thật sự yêu thích Giang Yên Nhiên, cho nên sẽ không để ý mà tiếp tục tác hợp cho hai người.
"Ước hẹn? Là đi gặp bạn trai của cậu phải không?"
Diệp Oản Oản gật đẩu: "ừm."
"Thì ra là vậy a! Vậy cũng tốt! " nghe cô nói như vậy, Giang Yên Nhiên liền không níu kéo muốn cô ở cùng bọn họ nữa.
Một bên Sở Phong mang vẽ mặt cảm kích nhìn về phía Diệp Oàn Oàn hỏi(vẩn đạo) " Cô khỏe chứ, thật ngại quá, còn chưa kịp chào hỏi, cô là... Bạn của Yên Nhiên?"
"Xin chào, tôi là Diệp Oản Oản. " Diệp Oản Oản đơn giản tự giới thiệu mì.nh một chút
Giang Yên Nhiên cùng đi theo giới thiệu " Oản Oản là bằng hữu tốt nhất của tôi."
Sở Phong nhất thời có chút kinh ngạc hướng Diệp Oàn Oản nhìn sang " nguyên lai cô chính là Diệp Oản Oản, nghe dại danh đã lâu!"
Diệp Oan Oán cười khẽ " a, toàn bộ đều không phai là danh tiếng tốt nha!"
Sở Phong nghiêm mật nói " thấy cô mới biết người thật cùng người trong tin đồn hoàn toàn khác nhau, có thể thấy tin đồn không thể tin tưởng được."
"Anh mới thấy mặt tôi một lần, nói mấy câu chứ? Làm sao biết tôi cùng người trong tin đồn không giống nhau? " Diệp Oản Oản sâu kín hỏi.
"Dĩ nhiên bởi vì cô là bạn của Yên Nhiên a! " Sở Phong vẻ mặt đương nhiên nói.
Diệp Oản Oản nhất thời nhíu mày " còn tưởng rằng anh không thông minh, không nhìn ra thật biết nhận diện người mà!"
Sở Phong nghe một chút, nhất thời một gương mặt tuấn tú bạo nổ, thần sắc của Giang Yên Nhiên cùng hơi có chút không được tự nhiên.
Nhìn hai thiếu nam thiếu nữ thanh khiết trước mặt này, Diệp Oản Oan khỏng hiểu sao lại sinh ra một loại cảm giác chính mình thật sự là già rồi.
Cùng Giang Yên Nhiên còn có Sở Phong cáo biệt xong. Diệp Oản Oản quay về nhà trọ.
Sau khi tắm cùng tẩy trang xong, cô lật sách ra học.
Khoảng thời gian này cô không chi có bù lại chương trinh học ở cấp trung học đệ nhị, nhân tiện đem sách học đại học cũng đều xem qua một lần, lúc cô học cấp ba bởi vì lưu ban làm trễ nãi thời gian hai năm, cho nên cô muốn bù đắp lại khoảng thời gian hai năm này, nếu cô muốn thuận lợi thi được truyền thông. Đế Đô, cô phải nhảy lớp, trong thời gian ngắn nhất phải hoàn thành việc học.
Đồng thời cô cũng ở đây mật thiết chú ý hết thảy chiều hướng của vòng giải trí để có thể có được cơ hội để lợi dụng.
Như cô nhớ không lầm mà nói, không lâu sau, vòng giải trí một công ty giải trí nào đó siêu lớn một đường tai to mặt lớn sẽ gặp phải nguy cơ hủy diệt, từ đó ngã xuống, công ty đó cũng tổn thất nặng nề, mà cô trùng hợp biết biện pháp có thể để cho hắn cải tử hồi sinh, đến lúc đó nếu có thể lợi dụng thật tốt một chút, hoàn toàn có thể để cho cô có một khởi điểm tốt để bắt đầu...
Kiếp trước bi kịch lớn nhất của cô, ngoại trừ bởi vì Tư Dạ Hàn, thì cuối cùng vẫn là bởi vì, cô quá mức nhỏ yếu, vô luận là lực lượng nào cũng có thể làm tổn thương nội tâm của cô.
Đọc sách một hồi xong, Diệp Oản Oản quét mắt nhìn thời gian trên điện thoại di động, khép lại sách học, chuẩn bị đi một chuyến đến Cẩm Viên.
Tuy nói là mượn cớ đến Cẩm Viên vì không làm kỳ đà cản mủi Giang Yên Nhiên mà cô nói cho có lệ, bất quá ngược lại nhắc nhở cô. Diệp Oản Oản cảm thấy quả thật cô cần phải trở về đi xem một chút.
Thừa dịp gần đây cùng Tư Dạ Hàn quan hệ cũng không tệ lắm, tranh thủ cho kịp thời cơ.
Nếu không luôn là bị động ứng đối, hiệu suất quá thấp.
Dù sao rất nhanh cô liền muốn tốt nghiệp, đến lúc dó chuyện cần làm càng nhiều, rất nhiều đều vượt ra khỏi phạm vi Tư Dạ Hàn cho phép đối với cô, nếu như Tư Dạ Hàn bên này không giải quyết được, cô nửa bước cùng khó đi.
Ra trường, cô thuận đường ở trường học phụ cận trong một tiệm bánh bao đặc biệt được hoan nghênh ờ trường mua năm cái bánh bao lớn, chuẩn bị mang về đút ăn cho Đại Ma đầu nào đó một miếng.
Một giờ sau, xe taxi ở phụ cận Cẩm Viên dừng lại.
Sau khi đến Diệp Oản Oản bi thảm phát hiện, vốn bánh bao chuẩn bị mang cho Tư Dạ Hàn, lại trong lúc vô tình bị chính cô ăn mất bốn cái!
Đến Cẩm Viên đã chỉ còn lại một cái, vẫn là cô cố nén cám dỗ tiết kiệm lại.
Đi nhanh lên, cái cuối cùng này nhất định phải giữ được!
Vì để tạo ra kinh hỉ, Diệp Oản Oản không có nói cho bất luận kẻ nào cô trở lại, mà là như tiểu meo meo từ cửa sau vườn hoa nhỏ mò tiến vào.
Nhưng lỡ vạn nhất Tư Dạ Hàn hôm nay không ở Cẩm Viên làm sao bây giờ?
Diệp Oản Oản vừa nghĩ tới một bên xuyên qua sân đi vào trong, bên trong phòng khách tựa hồ chỉ mở ra ngọn đèn nhỏ, ánh sáng có chút tối tăm, nhưng nếu có đèn mở, hẳn là có người ở.
Diệp Oản Oản bước nhanh hơn hướng phòng khách đi tới, sau đó, ngay tại khi cô đi tới bên cạnh cửa kính sát đất, trong lúc đi chuẩn bị đẩy cửa đi vào, con ngươi dột nhiên một trận co rút nhanh, thoáng cái dừng bước chân lại.
Máu...
Trong không khí... Có khí tức của máu tanh...
Hơn nữa, càng ngày càng dày đặc! Nồng đậm đến gần như làm người ta nôn mửa!
Tất cả đều là theo trong phòng khách bay ra. Chuyện gì đã xảy ra vậy?