Editor: Hyna Nguyễn

-----------------------------

Cô bé này cứ như vậy tựa như vừa chơi vừa dỗ một chút làm cho Tư Dạ Hàn lại không có tiếp tục động tác lau chùi, vẻ mặt kinh người cũng tất cả đều khôi phục được bình thường, trong mắt thậm chí nhìn qua còn có mấy phần ôn nhu. So sánh với người trước mắt này, nữ nhân hắn tìm đến nhất định chính là cái phế vật a!

Thôi Hạo không nhịn được Ám xoa xoa theo sát Lâm Khuyết hỏi thăm, "Lâm thiếu, vị này là thần thánh phương nào à?"

"Không phải là một ma lem sao..." Lâm Khuyết một bên nâng cằm lên lầu bầu, một bên bụng đầy nghi ngờ hướng phía Diệp Oản Oản nhìn lại.

Diệp Oản Oản luôn là thủ phạm phóng hỏa từ lúc nào biến thành đội chữa lửa rồi hả?

Thôi Hạo: "... À?"

Ma lem? Lâm Khuyết chẳng lẽ là mù rồi?

Thấy Thôi Hạo đang ngẩn người, Lâm Khuyết tức giận nhắc nhở, "A cái gì a! Ngươi vận khí tốt, được cứu rồi, còn không mau để cho người của ngươi đi mau!"

Giời ạ, hù chết hắn đều! Tối nay nếu như không phải là Diệp Oản Oản tới, cái vùng này hắn còn thật không có cách giải quyết! Thôi Hạo gật đầu liên tục, thừa dịp Tư Dạ Hàn vào lúc này tâm tình tốt, vội vàng cùng cô gái đang còn ngồi sập xuống đất kia nháy mắt một cái.

Nữ hài trở mình bò dậy, nơm nớp lo sợ hướng về phía Tư Dạ Hàn nói xin lỗi, "Cửu gia, có lỗi với.., có lỗi với.., ta..."

"Đi ra ngoài." Tư Dạ Hàn thần sắc hơi lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

Nữ hài vốn tưởng rằng lúc này chết chắc, không nghĩ tới sau cùng đối phương lại liền bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy, thật là không cách nào tin được, đầu tiên là sững sờ, sau đó mới vội vàng không ngừng cúi người, "Vâng! Cảm ơn Cửu gia đại nhân không chấp tiểu nhân!"

Trước khi đi, nữ hài rất là tò mò mà hướng phía nữ hài bên người Tư Dạ Hàn nhìn một cái.

Nguyên lai... Tư Dạ Hàn không phải là chán ghét nữ nhân, chẳng qua chỉ là nhìn người đàn bà khác không thuận mắt mà thôi...

Tư Dạ Hàn đột nhiên nói chuyện trở nên tốt như vậy, Thôi Hạo thật là mừng đến chảy nước mắt, "Cửu gia, hôm nay quả thực xin lỗi, tôi tự phạt ba chén! Tự phạt ba chén!"

Hắn thật là hận không được muốn cho chính mình một cái vả miệng, hắn còn cho là mình tìm cái cô em này đã là cực phẩm, nào biết bên người Cửu gia lại còn có người tuyệt sắc như vậy có ở trên trời không có trên đất. Khó trách bên ngoài toàn bộ đều là coi thường! Vào lúc này bên trong phòng bao mọi người hầu như đều là giống ý tưởng của Thôi Hạo, ánh mắt tất cả đều hướng đến trên người cô gái bên cạnh Tư Dạ Hàn quan sát. Diệp Oản Oản ai cũng không nhìn, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, ngoan ngoãn đẩy Tư Dạ Hàn ngồi xuống, tay nhỏ thỉnh thoảng móc lấy đậu phộng trên bàn.

Tư Dạ Hàn tự nhiên chú ý tới những thứ kia làm người ta không vui ánh mắt, bất quá, thấy nữ hài vô cùng khéo léo ngồi tại bên cạnh mình, như con sóc nhỏ vui sướng bóc lấy đậu phộng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là thỏa mãn, thần sắc mới thoải mái chút ít. Diệp Oản Oản vùi đầu thuần thục bóc được một ít rồi đem đậu phộng mà chính mình lại không có ăn tất cả đều đưa tới trước mặt Tư Dạ Hàn, vẻ mặt giành công. Vì vậy, Tư Dạ Hàn một đêm ngoại trừ uống rượu ra cái gì cũng chưa từng ăn đem đậu phộng trong tay nữ hài một viên ăn hết không thừa viên nào.

Đại khái là bởi vì chột dạ, Diệp Oản Oản tối nay là dốc hết sức lấy lòng Tư Dạ Hàn, đút hết đậu phộng lại này vui vẻ láy hoa quả, đút hết hoa quả lại đút nước quả, chỉ hy vọng quay đầu xử lý không thảm như vậy. Đến mức Tư Dạ Hàn đã sớm không uống rượu, nữ hài cho anh ăn cái gì, anh liền ăn cái đó.

Trên căn bản... Bên trong phòng bao cái quần chúng vô tội cũng bị cho ăn no...

Lâm. Độc thân chó. Thiếu gương mặt đen như đáy nồi, cảm giác bọn họ đã không phải là kỳ đà cản mũi, bọn họ quả thật giống như là nhật nguyệt, ánh sáng vạn trượng!

Giời ạ là ai nói không cho mang cô em của mình đến! Ngươi nha chính mình kêu cô em của mình tới là muốn đem tất cả bọn họ đều ngược một lần sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện