Vi vu!
Từng đạo bóng cây trở nên mờ ảo đi khi có hai thân ảnh một lớn một nhỏ băng qua. Họ di chuyển tuân theo một quy định trước sau như một. Thay vì cắm đầu chạy thẳng thì họ lại di chuyển theo đường zic zắc trải dài. Di chuyển được tầm thêm 10km thì họ dừng lại. Cả hai dừng lại gần một cây cao rồi cùng dựa vào thân cây đấy đứng thở dốc.
- Cực! Cảm giác thế nào? Đáp lại thanh niên là tiếng thở hè hè không ngừng nghĩ. Thanh niên đấy không ai khác là Phan Hải và Cực với bộ lông hai màu trắng đen phân biệt. Dưới chân của hắn và Cực là những cục kim loại bó xung quanh. Đó là lí do cả hai đang cùng đua nhau kéo không khí vào phổi. Bây giờ toàn thân của Hải Phan là mồ hôi chảy ròng ròng.
Dừng lại nghĩ ngơi một lát thì cả hai lại tiếp tục đi bộ thật chậm để hướng về một khe suối gần đấy mà cắm trạm qua đêm.
Sau một hồi Phan Hải và Cực cùng bay vào dòng suối tắm rửa tẩy bẩn thì bây giờ cả hai đang ngồi quanh đống lửa để sưởi ấm. Cực với thể hình bự chà bá đang cố gắng thu gọn người để nằm vào lòng của Phan Hải để an giấc sau một mệt mỏi. Hải Phan thì bây giờ đã vẫn chuyển Bá Thiên Công Pháp đi tới từng phân khúc kinh mạch để mở rộng nó ra. Kể từ xuất phát thì cũng đã trải qua được bảy ngày. Tính từ lúc đấy thì hắn và Cực đều thực hiện kế hoạch luyện tập như thế này. Họ xuất phát từ lúc mặt trời vừa ló dạng và dừng lại nghĩ ngơi lúc mặt trời hạ xuống. Tuy tu vi vẫn dừng chân Địa Linh Kỳ bậc 1 nhưng linh khí trong đan điền và kinh mạch đã trở nên hùng hậu không kém gì Địa Linh Khí hậu kỳ bao nhiêu. Một phần nhờ sự mãnh mẽ của Bá Thiên Công Pháp và việc tập luyện không ngừng nghĩ của hắn.
- Ngày mai chắc phải tăng thể trọng của kim loại lên. Bây giờ mang vào cũng chả có bao nhiêu tác dụng. Không biết Cực có chịu nổi không đây. Hai trăm kí lô cũng không ít a! Hệ thống ngày mai tăng ta trọng lượng của cục kim loại lên hai trăm cân một bên nhé. Cực thì một chân một trăm cân.
ĐINH!
- Xác nhận yêu cầu thành công!
Xem xét xung quanh một lượt xong xuôi thì hắn thì nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện Bá Thiên Công Pháp không ngừng trùng kích nới rộng kinh mạch.
=================================
Vù!
Một âm thanh lướt gió rõ ràng vừa phát ra từ phía trên đầu của Hải Phan. Đôi mắt của hắn không ngừng dò xét nơi phát ra âm thanh ấy từ trên một ngọn cây. Còn Cực thì đang nằm sấp xuống và đôi mắt hai màu cũng không ngừng nhìn ngó xung quanh.
- Cực! Dập lửa rồi ẩn nấp vào bụi cỏ gần suối!
Vừa rút vũ khí lưỡi hái ra vừa phân phó cho Cực đang ở gần đấy.
Viu!
Khung cảnh trở nên tối tăm hơn một phần. Chỉ còn ánh sáng màu vàng nhe nhẹ từ ánh trăng xuyên qua các tán lá chiếu rọi xuống khu rừng Bá Minh.
- Hừm! Cũng nhanh chân đấy!!!
Một âm thanh ôn nhu của nữ nhân phát lên. Một thân ảnh hạ xuống ngay gần bên đống lửa vừa được Cực dập tắt. Nữ nhân ấy khoác lên mình một bộ trang phục màu trắng khiến cho nàng trở nên băng lãnh hơn. Đôi mắt mọng nước không ngừng dò xét xung quanh đồng thời ngưng thần cảm giác mọi thứ. Khuôn mặt kiều diễm ấy như chưa bao giờ nở nụ cười ấy chợt hướng về phía bụi cỏ gần con suối nơi mà Cực đang ẩn nấp.
- Hừ! Ra đây!
Nàng quát giọng lên, tay nàng vận linh khí đánh một chưởng về phía bụi cỏ. Nàng chỉ dùng 3 phần công lực vì mục đích chính là để kẻ ẩn nấp lộ diện. Nếu là kẻ cần diệt thì nàng sẽ không ngại ngần mà triệt tiêu nó.
Vụt!
Bóng đen thoát khỏi chưởng pháp của nữ nhân và đứng gần đấy không ngừng gầm gừ và giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào nàng. Cực hạ mình thấp xuống thủ thế tấn công, chỉ cần nữ tử ấy thêm một hành động nào khác lạ thì nó sẽ toàn lực chiến đấu.
- Vì sao muốn giết Cực của ta?
Âm thanh trầm thấp và lộ ra sự tức giận của Hải Phan vang lên ngay phía sau lưng của nữ nhân ấy không xa. Tay phải của hắn đã nắm chắc lưỡi hái sẳn sàng tấn công bất kỳ lúc nào.
- Hử! Có người.
Vù!
Nữ tử liền thi triễn thân pháp ra một đoạn thủ thế rồi khá kinh ngạc nhìn về phía âm thanh vừa phát ra. Đối diện nàng là một nam nhân nhìn còn khá trẻ mang trên một bộ trang phục màu đen đơn sắc. Rồi khi nhìn vào khuôn mặt của người đó thì lòng nàng chợt nhú lên một chút lành lạnh. Đôi mắt của hắn? Đúng vậy, đôi mắt của Hải Phan từ ngày sử dụng Hắc Ma Chi Nhãn đã hoàn toàn bao phủ bởi một màu đen kỳ dị. Làn da trắng bệch phối hợp với thêm bộ trang phục cùng đôi mắt đấy khiến hắn trở nên tà ác hơn. Thanh vũ khí của hắn cũng không kém phần bao nhiêu nên càng tăng thêm cảm giác đấy mà nàng nghĩ về hắn.
- Nhà người là tà tu?
Một tầng sát khí chợt nổi lên tâm niệm của nàng. Vốn dĩ là kẻ cực kỳ ghét kẻ ác nên nàng thường xuyên tìm kiếm bọn họ trên danh sách Sát Ma Nhân. Tuy rằng chưa gặp kẻ này cũng như chưa từng thấy hắn có mặt bên trong Sát Ma Nhân. Thế nhưng với tổng thể chủ quan ngoại hình như vậy không thể không khiến nàng đưa hắn vào danh sách kẻ ác.
- Tà tu? Nhà người lấy gì phân biệt chính tà a!
Hải Phan chợt nở lên một nụ cười kiêu ngạo kèm theo chút ít khinh thường. Cái suy nghĩ rác rưởi chính tà này hắn đọc không biết bao nhiêu lần rồi. Tà với chính đều chả phải là giết người để tồn tại?
Nói rồi hắn liền bước chầm chậm về phía của Cực và nhìn nó một lượt xem xét Cực có bị thương hay không. Cho đến khi kiểm tra xong rằng Cực không bị sao thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
- Vì sao muốn giết Cực của ta?
- Cực? Tên của con chó đấy?
- Ta hỏi rằng vì sao muốn giết Cực của ta?
- Hừ! - Nữ nhân trở nên khó chịu, không nói gì nữa.
Vút!
Hải Phan không muốn nói thêm, hắn cầm lưỡi hái vận chuyển linh khí tấn công về phía nữ nhân. Cực cũng như hình với bóng theo sát hắn để yểm trợ.
- Nhà người! - Nữ nhân ấy ngạc nhiên vì đối phương tấn công ngay tức khắc mà không có dấu hiệu chuẩn bị nào.
Nhưng ngạc nhiên cũng chỉ là ngạc nhiên. Thân phận thánh nữ của Băng Kiếm Môn đâu phải chỉ để làm cảnh. Đối phương vừa di chuyển nàng cũng rút thanh kiếm ra và phòng thủ.
- Tốc độ thật nhanh. - Đôi mắt nữ nhân này lại chợt lóe lên một chút kinh ngạc. Với cấp môn Không Thiến Kỳ bậc một của nàng nhận biết rằng nam nhân ấy chỉ ở Địa Linh Kỳ. Nhưng mới tốc độ như vậy thì không phải kẻ yếu.
Keng!
Âm thanh kim loại vang lên ở một khắc sau đó. Vút! Nữ nhân thối lui để tránh sự tấn công của Cực sau một phát chém của Hải Phan.
- Địa Linh Kỳ cũng muốn đánh ta?
Thật sự đã nổi giận, nữ tử liền vận công pháp tiến đánh về phía đối thủ. Càng so chiêu nàng càng ngạc nhiên về tốc độ của nam nhân đấy. Tuy rằng lực đạo của hắn không mấy mạnh nhưng bù lại ở tốc độ và tần xuất công kích cao cùng với thế công cực kỳ tàn nhẫn khiến nàng một thân tu vi cao hơn cũng không thể khinh thường.
Gần một trăm lần ra chiêu thì cả hai lại tách nhau ra. Hải Phan không ngừng vận chuyển Bá Thiên Công Pháp để bổ sung linh khí đang dần trôi nhanh trong thân thể. Hắn không thể không cẩn thận với đối thủ này. Tu vi cao và chiêu thức cũng cực kỳ tốt, chưa từng lộ ra một sơ hở nào. Cực bây giờ cũng khá chật vật, nó nãy chừ cứ vờn quanh sau lưng của nữ nhân đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào phần mông để cắn một phát trả thù cho việc dám tấn công nó. Nhưng cơ hội với nó dường như không có vì nữ nhân đó phòng thủ cực kỳ tốt khiến nó chả thể làm gì được ngoại trừ việc phát ra tiếng sủa thị uy cho Phan Hải.
Từng đạo bóng cây trở nên mờ ảo đi khi có hai thân ảnh một lớn một nhỏ băng qua. Họ di chuyển tuân theo một quy định trước sau như một. Thay vì cắm đầu chạy thẳng thì họ lại di chuyển theo đường zic zắc trải dài. Di chuyển được tầm thêm 10km thì họ dừng lại. Cả hai dừng lại gần một cây cao rồi cùng dựa vào thân cây đấy đứng thở dốc.
- Cực! Cảm giác thế nào? Đáp lại thanh niên là tiếng thở hè hè không ngừng nghĩ. Thanh niên đấy không ai khác là Phan Hải và Cực với bộ lông hai màu trắng đen phân biệt. Dưới chân của hắn và Cực là những cục kim loại bó xung quanh. Đó là lí do cả hai đang cùng đua nhau kéo không khí vào phổi. Bây giờ toàn thân của Hải Phan là mồ hôi chảy ròng ròng.
Dừng lại nghĩ ngơi một lát thì cả hai lại tiếp tục đi bộ thật chậm để hướng về một khe suối gần đấy mà cắm trạm qua đêm.
Sau một hồi Phan Hải và Cực cùng bay vào dòng suối tắm rửa tẩy bẩn thì bây giờ cả hai đang ngồi quanh đống lửa để sưởi ấm. Cực với thể hình bự chà bá đang cố gắng thu gọn người để nằm vào lòng của Phan Hải để an giấc sau một mệt mỏi. Hải Phan thì bây giờ đã vẫn chuyển Bá Thiên Công Pháp đi tới từng phân khúc kinh mạch để mở rộng nó ra. Kể từ xuất phát thì cũng đã trải qua được bảy ngày. Tính từ lúc đấy thì hắn và Cực đều thực hiện kế hoạch luyện tập như thế này. Họ xuất phát từ lúc mặt trời vừa ló dạng và dừng lại nghĩ ngơi lúc mặt trời hạ xuống. Tuy tu vi vẫn dừng chân Địa Linh Kỳ bậc 1 nhưng linh khí trong đan điền và kinh mạch đã trở nên hùng hậu không kém gì Địa Linh Khí hậu kỳ bao nhiêu. Một phần nhờ sự mãnh mẽ của Bá Thiên Công Pháp và việc tập luyện không ngừng nghĩ của hắn.
- Ngày mai chắc phải tăng thể trọng của kim loại lên. Bây giờ mang vào cũng chả có bao nhiêu tác dụng. Không biết Cực có chịu nổi không đây. Hai trăm kí lô cũng không ít a! Hệ thống ngày mai tăng ta trọng lượng của cục kim loại lên hai trăm cân một bên nhé. Cực thì một chân một trăm cân.
ĐINH!
- Xác nhận yêu cầu thành công!
Xem xét xung quanh một lượt xong xuôi thì hắn thì nhắm mắt lại tiếp tục tu luyện Bá Thiên Công Pháp không ngừng trùng kích nới rộng kinh mạch.
=================================
Vù!
Một âm thanh lướt gió rõ ràng vừa phát ra từ phía trên đầu của Hải Phan. Đôi mắt của hắn không ngừng dò xét nơi phát ra âm thanh ấy từ trên một ngọn cây. Còn Cực thì đang nằm sấp xuống và đôi mắt hai màu cũng không ngừng nhìn ngó xung quanh.
- Cực! Dập lửa rồi ẩn nấp vào bụi cỏ gần suối!
Vừa rút vũ khí lưỡi hái ra vừa phân phó cho Cực đang ở gần đấy.
Viu!
Khung cảnh trở nên tối tăm hơn một phần. Chỉ còn ánh sáng màu vàng nhe nhẹ từ ánh trăng xuyên qua các tán lá chiếu rọi xuống khu rừng Bá Minh.
- Hừm! Cũng nhanh chân đấy!!!
Một âm thanh ôn nhu của nữ nhân phát lên. Một thân ảnh hạ xuống ngay gần bên đống lửa vừa được Cực dập tắt. Nữ nhân ấy khoác lên mình một bộ trang phục màu trắng khiến cho nàng trở nên băng lãnh hơn. Đôi mắt mọng nước không ngừng dò xét xung quanh đồng thời ngưng thần cảm giác mọi thứ. Khuôn mặt kiều diễm ấy như chưa bao giờ nở nụ cười ấy chợt hướng về phía bụi cỏ gần con suối nơi mà Cực đang ẩn nấp.
- Hừ! Ra đây!
Nàng quát giọng lên, tay nàng vận linh khí đánh một chưởng về phía bụi cỏ. Nàng chỉ dùng 3 phần công lực vì mục đích chính là để kẻ ẩn nấp lộ diện. Nếu là kẻ cần diệt thì nàng sẽ không ngại ngần mà triệt tiêu nó.
Vụt!
Bóng đen thoát khỏi chưởng pháp của nữ nhân và đứng gần đấy không ngừng gầm gừ và giương đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào nàng. Cực hạ mình thấp xuống thủ thế tấn công, chỉ cần nữ tử ấy thêm một hành động nào khác lạ thì nó sẽ toàn lực chiến đấu.
- Vì sao muốn giết Cực của ta?
Âm thanh trầm thấp và lộ ra sự tức giận của Hải Phan vang lên ngay phía sau lưng của nữ nhân ấy không xa. Tay phải của hắn đã nắm chắc lưỡi hái sẳn sàng tấn công bất kỳ lúc nào.
- Hử! Có người.
Vù!
Nữ tử liền thi triễn thân pháp ra một đoạn thủ thế rồi khá kinh ngạc nhìn về phía âm thanh vừa phát ra. Đối diện nàng là một nam nhân nhìn còn khá trẻ mang trên một bộ trang phục màu đen đơn sắc. Rồi khi nhìn vào khuôn mặt của người đó thì lòng nàng chợt nhú lên một chút lành lạnh. Đôi mắt của hắn? Đúng vậy, đôi mắt của Hải Phan từ ngày sử dụng Hắc Ma Chi Nhãn đã hoàn toàn bao phủ bởi một màu đen kỳ dị. Làn da trắng bệch phối hợp với thêm bộ trang phục cùng đôi mắt đấy khiến hắn trở nên tà ác hơn. Thanh vũ khí của hắn cũng không kém phần bao nhiêu nên càng tăng thêm cảm giác đấy mà nàng nghĩ về hắn.
- Nhà người là tà tu?
Một tầng sát khí chợt nổi lên tâm niệm của nàng. Vốn dĩ là kẻ cực kỳ ghét kẻ ác nên nàng thường xuyên tìm kiếm bọn họ trên danh sách Sát Ma Nhân. Tuy rằng chưa gặp kẻ này cũng như chưa từng thấy hắn có mặt bên trong Sát Ma Nhân. Thế nhưng với tổng thể chủ quan ngoại hình như vậy không thể không khiến nàng đưa hắn vào danh sách kẻ ác.
- Tà tu? Nhà người lấy gì phân biệt chính tà a!
Hải Phan chợt nở lên một nụ cười kiêu ngạo kèm theo chút ít khinh thường. Cái suy nghĩ rác rưởi chính tà này hắn đọc không biết bao nhiêu lần rồi. Tà với chính đều chả phải là giết người để tồn tại?
Nói rồi hắn liền bước chầm chậm về phía của Cực và nhìn nó một lượt xem xét Cực có bị thương hay không. Cho đến khi kiểm tra xong rằng Cực không bị sao thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
- Vì sao muốn giết Cực của ta?
- Cực? Tên của con chó đấy?
- Ta hỏi rằng vì sao muốn giết Cực của ta?
- Hừ! - Nữ nhân trở nên khó chịu, không nói gì nữa.
Vút!
Hải Phan không muốn nói thêm, hắn cầm lưỡi hái vận chuyển linh khí tấn công về phía nữ nhân. Cực cũng như hình với bóng theo sát hắn để yểm trợ.
- Nhà người! - Nữ nhân ấy ngạc nhiên vì đối phương tấn công ngay tức khắc mà không có dấu hiệu chuẩn bị nào.
Nhưng ngạc nhiên cũng chỉ là ngạc nhiên. Thân phận thánh nữ của Băng Kiếm Môn đâu phải chỉ để làm cảnh. Đối phương vừa di chuyển nàng cũng rút thanh kiếm ra và phòng thủ.
- Tốc độ thật nhanh. - Đôi mắt nữ nhân này lại chợt lóe lên một chút kinh ngạc. Với cấp môn Không Thiến Kỳ bậc một của nàng nhận biết rằng nam nhân ấy chỉ ở Địa Linh Kỳ. Nhưng mới tốc độ như vậy thì không phải kẻ yếu.
Keng!
Âm thanh kim loại vang lên ở một khắc sau đó. Vút! Nữ nhân thối lui để tránh sự tấn công của Cực sau một phát chém của Hải Phan.
- Địa Linh Kỳ cũng muốn đánh ta?
Thật sự đã nổi giận, nữ tử liền vận công pháp tiến đánh về phía đối thủ. Càng so chiêu nàng càng ngạc nhiên về tốc độ của nam nhân đấy. Tuy rằng lực đạo của hắn không mấy mạnh nhưng bù lại ở tốc độ và tần xuất công kích cao cùng với thế công cực kỳ tàn nhẫn khiến nàng một thân tu vi cao hơn cũng không thể khinh thường.
Gần một trăm lần ra chiêu thì cả hai lại tách nhau ra. Hải Phan không ngừng vận chuyển Bá Thiên Công Pháp để bổ sung linh khí đang dần trôi nhanh trong thân thể. Hắn không thể không cẩn thận với đối thủ này. Tu vi cao và chiêu thức cũng cực kỳ tốt, chưa từng lộ ra một sơ hở nào. Cực bây giờ cũng khá chật vật, nó nãy chừ cứ vờn quanh sau lưng của nữ nhân đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào phần mông để cắn một phát trả thù cho việc dám tấn công nó. Nhưng cơ hội với nó dường như không có vì nữ nhân đó phòng thủ cực kỳ tốt khiến nó chả thể làm gì được ngoại trừ việc phát ra tiếng sủa thị uy cho Phan Hải.
Danh sách chương