Sau vụ việc trúng độc , hội học sinh đã cực lực điều tra.

Phải nói rằng người thực hiện đều rất cẩn thận , khiến cho bọn họ có chút thốn đốn.

Nhưng sau đó tìm ra một cô gái là học sinh lớp A , vì ghen tị với Băng Du mà bày ra kế hãm hại.

Hội học sinh sau khi chứng thực vẫn chưa đưa ra kết luận ...
Trong phòng họp , Cẩn Duệ ngồi đó tức giận nhìn cô đang ung dung uống trà
" Cô nói rõ đi , rốt cuộc tại sao lại để con bé đó vào lớp S ? Cô là hội phó hội học sinh thì nên làm việc cho người khác nể , cô không xem tôi ra gì.

Còn hại cô bé đó thê thảm như vậy , tôi sẽ đưa con bé xuống lớp C "
" Không !! Phải để lại lớp S "
" Ngạo Cơ , tôi nhịn cô đủ rồi.

Đợi khi tôi báo lên hội đồng cô mới hài lòng sao ? "
Cẩn Duệ đập bàn tức giận , Kỳ Anh một bên nâng mắt kính nói
" Chắc Ngạo Cơ có lý do riêng , chúng ta hiện tại cứ để cô bé đó ở lại.

Nếu đang trong học kỳ mà dời đi thì hội học sinh phải hạ mình đi bảo vệ một cô bé lớp C.

Hiện tại để Băng Du ở lại , xem như là giữ sự an toàn đó.

Đương nhiên cũng đòi hỏi sự mạo hiểm cao "
" Cả cậu ? Hai người ...!"
Cẩn Duệ tức giận ngồi xuống , không khí bắt đầu trầm lắng lại ...
Cô từ phòng họp trở về , liền đến phòng Băng Du kiểm tra tình hình.

Về vật phẩm và bài thuyết trình cô và Lăng Vũ đã làm xong , hôm nay là ngày nộp lên.

Hy Hy thấy cô liền chào hỏi
" Chào chị , chị đến thăm Băng Du ? "
" Ừ "
" Mời chị vào , để em pha trà "
Hy Hy cười nói , cô bước vào ngồi xuống ghế nhìn cô bé đang xem sách trên giường.

Băng Du vui vẻ
" Chị đến thăm em , em vui lắm "
" Cơ thể thế nào ? "
" Tốt ạ "
" Ừ ! Tịnh dưỡng tốt , về phần thực tập lần này thầy sẽ bỏ qua lượt cho em.

Không cần lo "
" Cảm ơn chị , nói thật em nghĩ cũng không thể làm gì cùng cái tên vương tử kiêu ngạo kia.

Chúc chị may mắn "
" Ừ !!! "
Hy Hy đặt trà trên bàn , cô cầm lên thổi nhẹ nhấp một ngụm.

Băng Du nhìn cô , mím môi nói
" Xin lỗi vì khiến chị phải phiền lòng vì em "
" Không !! Là trách nhiệm của tôi "
" Không phải đâu , em ...!em thấy bản thân rất may mắn khi được vào lớp S.

Em rất biết ơn chị "
Băng Du nheo mày thành khẩn , cô đặt tách trà xuống đưa tay xoa đầu cô bé.

Nhìn qua Hy Hy
" Chăm sóc tốt cô gái nhỏ này , có chuyện gì thì gọi tôi "
" Vâng ạ "
Cô đứng lên , mái tóc tím khẽ lướt , bóng dáng xinh đẹp rời đi.

Để lại Băng Du đang cúi đầu trầm mặt ...
Buổi trưa ...!đám người bọn cô trừ Băng Du , Thịnh Uy Hỏa và học sinh thứ 9 kia thì tất cả còn lại đều tới hội trường.

Mọi người sẽ đứng trước những người tham gia và giáo viên ban chấp hành để thuyết trình vật phẩm , cô ngồi xuống hàng ghế bên cạnh Lăng Vũ chờ đợi.

Nhìn Niêm Liễn và Cẩn Duệ đang đứng trên đó , một cây quạt được làm từ nhánh lá ma thuật phát ra ánh sáng xanh được trưng bày trên khay , âm thanh Niêm Liễn ấm áp vang lên
" Đây là cây quạt được làm từ nhánh lá trên cây hoa anh đào , bằng lăng , phượng vĩ và nhiều cây khác , nó có nguồn gốc lâu đời từ khi hạt giống của cây được nảy nở.

Trải qua mưa gió cùng giông tố , theo thời gian mà lớn lên cùng ngôi trường Magic Aure này.

Ma pháp trong những nhánh lá là ký ức , chúng chứa phép màu chứa đựng năm tháng của từng thế hệ lớn lên theo thời gian , tuổi thơ của các đàn anh đàn chị cũng như những bậc tiền bối đã sớm khuất.

Chúng tôi đã quyết định tạo ra cây quạt này , đưa vào ma pháp làm thổi bay phiền muộn của mọi người.

Mang lại sự an lành và dễ chịu nhất trong suốt năm học tới đây ...!"
Âm thanh của Niêm Liễn thành thục vang lên , hội trường có khá nhiều người đến xem.

Ai nấy đều kinh ngạc trước sự cao quý tài giỏi của hắn , khi tiếng nói dứt hẵn cũng là lúc tràn pháo tay vang lên như sấm nổ.


Cô cười nhạt
" Đối thủ đáng gờm "
Lăng Vũ bên cạnh vẫn cúi đầu im lặng , tiếp theo là tới những học sinh lớp A.

Rồi lần lượt Kỳ Anh và Fry , họ tạo ra là chiếc chuông gió được làm từ sỏi và những nhánh dây leo ma thuật với đóa hoa hồng đẹp.

Kỳ Anh lạnh nhạt cất tiếng
" Chiếc chuông gió này được kết lại từ dây leo của hoa hồng trong nhà kính , đóa hoa đã được chăm sóc từ tay các tiền bối năm xưa.

Họ vô cùng kỳ vọng vào nó , ma pháp hình thành nên những dây leo này là tình yêu ...!"
Bài thuyết trình cùng tiếng chuông đinh tai êm dịu của Kỳ Anh thật sự rất có sức công phá , mọi người hai mắt tỏa sáng vỗ tay rần rần.

So với Niêm Liễn thật sự là không thua kém , giáo viên Pharan mỉm cười hài lòng nâng mắt kính.

Cất tiếng
" Tốt lắm ! Tiếp theo là cặp đôi lớp A thuộc sức mạnh thông thái.

Cherin và Ngọc Lưu Ly "
Hai thân ảnh nhỏ đi lên , trông chỉ cao khoảng 1m4.

Một cô bé khả ái mỉm cười xinh xắn thân thiện với mái tóc đen dài tới eo nhỏ , ngũ quan xinh đẹp thanh lệ , còn một người với gương mặt bình thản.

Hai đôi mắt màu đen láy , mái tóc ngắn buộc hai bên đơn giản.

Thanh tú lại thành thục , bọn họ bước lên đài.

Từ không trung Ciara hiện ra , đôi mắt u minh mang theo sự cảnh giác cao độ muốn đánh xuống , đám người trong hội trường kinh ngạc trước sự xuất hiện bất thình lình này.

Pharan đứng lên
" Ngươi là ai ? Dám cả gan xâm nhập vào trường ? "
Ciara vẫn nhìn chăm chăm vào Ngọc Lưu Ly đang đứng dưới đài ôm lấy Cherin sợ hãi ngước nhìn , quả tạ cùng dây xích kêu lên leng keng.

Pharan cùng thầy Lran đề phòng , đồng loạt tạo kết giới bao bọc mọi người.

Cô hơi nhíu mày
Trở về !!!
Âm thanh cô uy quyền vang lên trong tâm trí Ciara , Ciara ngẩn người sau đó trở lại ngay ngắn biến mất.

Đám người kinh hách không hiểu gì , Pharan nhíu mày ngồi xuống nhìn qua thầy Lran.

Mỉm cười nói
" Không sao , các em đừng lo lắng.

Chỉ là tiết mục bất ngờ thử độ thích ứng của các em.

Chúng ta tiếp tục nào "
Đám học sinh thở phào nhẹ nhõm , Cẩn Duệ siết chặt tay sau đó ngồi xuống.

Hai học sinh thả lỏng , bắt đầu thuyết trình về vòng hoa đội đầu , cô bé tên Cherin vui vẻ nói
" Bọn em đã tìm thấy những đóa hoa này ở một gốc tối , chúng nở rất đẹp.

Chúng em đã kết thành vòng hoa , đơn giản là để tiêu biểu cho các vị thần sức mạnh.

Chắc mọi người sẽ cảm thấy buồn cười khi chiếc vòng hoa đơn giản này lại biểu tượng cho các vị tinh linh cao thượng.

Nhưng mọi người đều biết , họ là những con người xinh đẹp và thân thiện.

Tượng trưng cho ánh sáng của cả vương quốc này , vòng hoa thường được các vị thần đội lên khi chơi đùa , đơn giản họ thấy chúng đẹp.

Em yêu hoa , cũng như kính ngưỡng và tôn trọng các vị tinh linh đã mang lại vẻ đẹp cho cả quốc đô này.

Hoa đơn giản , nhưng lại mang một vẻ đẹp của tạo hóa.

Nở rồi lại tàn theo năm tháng , nhưng mọi người sẽ không bao giờ có thể quên hoa.

Cũng như các vị thần ấy , chúng tôi kính ngưỡng người.

Cảm ơn vì đã ban lại phước lành "
Đám học sinh và thầy cô chắp chéo tay lên vai nhắm mắt đồng thanh
- CHÚNG TÔI KÍNH NGƯỠNG NGƯỜI , CẢM ƠN VÌ ĐÃ BAN LẠI PHƯỚC LÀNH ...
Sau đó là tiếng vỗ tay tán thưởng , cô Pharan và thầy Lran hài lòng mỉm cười.

Cô cũng vỗ tay , khóe môi vươn lên nụ cười nhạt.

Đôi mắt nhìn vào Ngọc Lưu Ly đang cúi đầu chào và rời đi , cô bé đó chưa một lần nhìn đến cô.

Hoàn toàn như không quen biết ...
" Tiếp theo là Ngạo Cơ và Lăng Vũ của lớp S "
Hai người bước lên , Lăng Vũ vẫn cúi đầu như vậy.


Cô lãnh đạm liếc qua vòng cổ bằng đá với những viên màu sắc khác nhau.

Tỏa ra ánh sáng lung linh cùng đóa hoa ở giữa.

Cất tiếng lạnh nhạt
" Chúng tôi tìm thấy những viên sỏi này dưới mặt đất , là những thứ dưới chân chúng tôi.

Tôi đã cảm thấy kỳ diệu khi bản thân lúc nào cũng ngẩng cao đầu lại có một ngày phải khom mình nhặt những viên sỏi này.

Đã bao người đạp qua ? Đó là câu hỏi của tôi khi nhặt chúng.

Sở dĩ chúng tôi kết vòng , cũng chẳng có lý do gì đặc biệt cả.

Nếu nói nó khác biệt , thì chính là từ dưới đất lại thay đổi vị trí mà thôi.

Những viên đá này tôi đã tìm ra nguồn gốc , và nó đã trải qua bao nhiêu năm sống với thời gian.

Nó không đẹp như hoa , không êm dịu như chuông lá , nhưng nó lại là thứ tạo ra mặt đất dưới chân con người.

Những thứ mà chúng ta xem như quá bình thường , lại là những thứ thiêng liêng nhất.

Có lẽ nó không cao quý bằng trời ...!nhưng chúng ta sẽ mãi không thể thiếu đất và đá.

Tôi có thể dùng sự hiểu biết của mình , để hiểu một điều chung.

Lý do các thầy cô đưa ra đề tài này , không đơn giản là lấy điểm.

Mà đây là một bài học , họ muốn ta khom mình xuống và dùng đôi tay tưởng chừng sạch sẽ ấy nhặt lên những món quà mà thiên nhiên ban tặng.

Tôi đã từng không cảm thấy nó quý giá , nhưng khi tôi đi vào tiềm thức thời gian của những viên sỏi này.

Tôi phát hiện ra một điều ...! dù bị giẫm đạp , nhưng nó không bao giờ nát.

Dù không ai quan tâm , nhưng những viên sỏi vẫn sống mãi với thời gian , với bầu trời kia.

Nó không thấp hèn , mà lại quý giá không khác gì trời xanh.

Các vị thần vẫn luôn mang một sự kính trọng giành cho tạo hóa , họ tôn sùng những điều đó.

Vì thế ...!đừng mãi ngẩng cao đầu để thấy trời , mà hãy ngước xuống để thấy những thứ tốt đẹp không kém trên kia.

Tôi mong , bài học này sẽ mang lại con đường thẳng cho các bạn.

Đừng để bản thân phải lạc lối "
Đám học sinh sững người nhìn nhau , thầy cô hài lòng gật đầu.

Thiên Sơ và An Nguyệt trưởng lão đứng trong một gốc tối gật đầu hài lòng trước bài thuyết giảng lãnh đạm của cô.

Thiên Sơ nói
" Ngạo Cơ chưa bao giờ khiến tôi thất vọng "
Tràn vỗ tay vang lên nhiệt liệt , cô cùng Lăng Vũ đi xuống.

Fry mỉm cười
" Rất hay , em không ngờ đó lại là một bài học quý giá.

Chị không hổ danh là tổng chủ của Giáo Hội Phù Thủy "
" Ừ !!! Cảm ơn em "
Cô trở lại chỗ ngồi , Cẩn Duệ một bên mỉm cười hài lòng liếc qua cô.

Sau đó hất mặt quay đi , Pharan đi lên
" Các em , chắc các em đã hiểu sau những gì hội phó nói.

Các bài của các em đều rất tuyệt vời , tôi quyết định sẽ trưng bày tất cả chúng vào bảo tàng xem như khích lệ các em.

Hôm nay kết thúc , điểm số sẽ được gửi sau "
Học sinh lần lượt ra về , mỉm cười bàn tán xôn xao.

Cô nhìn qua Lăng Vũ , nói khẽ vào tai hắn
" Cậu tuyệt lắm "
Thân thể Lăng Vũ cứng đờ , cô đứng lên cùng Cẩn Duệ và Kỳ Anh rời đi.

Hắn mím môi lại , sau đó ôm sách ra về ...
Trong phòng họp , các trưởng lão đã ngồi ngay ngắn.

Pharan và Lran cũng ngồi vào ghế.


Ngỗ La nheo mày
" Người đó là ai ? "
" Ta cũng rất kinh ngạc , từ lúc hai cô bé đó lên là người con gái đó cũng xuất hiện.

Nhưng lại không làm gì mà rời đi "
Lran lòi lên cái đầu nói , Thiên Sơ đan tay vào nhau đặt lên bàn.

Nhíu mày nói
" Ta đã cho kiểm tra , kết giới vẫn rất an toàn.

Không có dấu hiệu bị xâm nhập "
" Kỳ lạ , chẳng lẽ là từ trong trường ? "
An Nguyệt nhíu mày góp ý , Cẩn Duệ gấp gáp
" Cô ta có lẽ nhắm đến hai đứa bé , chúng ta phải bảo vệ chúng "
" Phải !! Chuyện này giao cho Kỳ Anh giải quyết.

Còn có , các người thấy sao về cô gái đó ? "
Thiên Sơ liếc mắt uy nghiêm hỏi , Pharan hạ mi mắt
" Thật không muốn nhưng mà ...!ta cảm giác đó là sự chết chóc đáng sợ chưa từng có.

Thậm chí là mạnh hơn cả phù thủy đen , có thể sẽ sánh ngang với nữ hoàng bóng tối "
Lran gương mặt tươi cười với tính nết trẻ con hằng ngày biến mất , gật đầu trầm giọng
" Đôi mắt u minh đó như giam cầm người , xem ra thế giới của ta có gì đó bất thường rồi "
" Trưởng lão , công chúa rốt cuộc là ai ? Chúng ta phải thật sự bảo vệ người , nay lại xuất hiện thêm một mối nguy hại.

Thật sự là quá đáng sợ "
Cẩn Duệ nhấp trà hỏi , An Nguyệt nhìn qua cô.

Sau đó nói
" Có lẽ Ngạo Cơ đã biết ai rồi , ta không muốn làm khó các ngươi.

Nhưng đây cũng là một bài kiểm tra cho các ngươi "
Cẩn Duệ nghe xong kinh ngạc nhìn qua cô , Thiên Sơ nói
" Phải nhanh chóng tìm ra kẻ xâm nhập , nếu không các học sinh sẽ gặp nguy hiểm.

Dù lần này không tấn công , nhưng lần khác vẫn chưa nói chắc.

Phải tuyệt mật bảo vệ ngôi trường , còn về vụ việc của cô bé Băng Du.

Các ngươi xử lý cho ổn thõa "
___________________________
Sau khi kết thúc cuộc họp , cô trở về phòng mình đứng trước gương.

Nhìn vào chính mình đang phản chiếu , từ phía sau Ciara xuất hiện quỳ xuống không trung , xích sắt kêu lên leng keng
" Thuộc hạ hấp tấp , trở ngại người.

Xin Vương trách phạt "
" Ciara ...!vào Pha Lê Hắc Ám lĩnh phạt "
Cô lạnh nhạt nói , Ciara nghe xong liền biến mất.

Pha Lê Hắc Ám là nơi những con quỷ đó ở , bọn họ đã từng trải nghiệm một lần cho nên nhớ rõ.

Cô lạnh nhạt cởi bỏ đồng phục , thay vào bộ đồ ngủ nằm xuống giường ...
Thời gian trôi qua , cô ngủ một giấc tới sáng hôm sau.

Khi cô tỉnh dậy đã thấy Nhất Khuynh ngồi một bên điệu đà uống trà .
" Vương , người tỉnh "
" Nói "
" Tại sao người phạt tiểu hung dữ ah~ ? Nơi đó rõ ràng vô cùng đáng sợ , chỉ nghĩ tới thôi là tâm hồn nhỏ bé của người ta đã run lên rồi "
Nhất Khuynh đưa tay ôm ngực nũng nịu nói , cô liếc qua lạnh lùng
" Trở về "
Nhất Khuynh kinh ngạc , hơi cười khẽ sau đó cũng tuân lệnh trở về.

Cô đứng lên , hơi xoa lấy thái dương rồi thay quần áo.

Đến lớp học ngồi vào chỗ , chuyện của Băng Du có thể nói là tạm thời được giải quyết.

Vì có người đã rơi vào viện tình nghi , Băng Du và Fry đi qua
" Chị , chúc mừng "
Băng Du mỉm cười tươi nói , cô gật nhẹ đầu
" Ừ !! Vết thương sao rồi ? Không ở phòng nghỉ ngơi ? "
" Thôi ! Em khỏe rồi , cứ ở mãi trong phòng chắc em chết mất "
Băng Du cười le lưỡi đáng yêu , Fry lên tiếng đề nghị
" Hay là hôm nay chúng ta mở tiếc chúc mừng đi ? "
" Có phiền quá không ? "
Băng Du nheo mày lo lắng , cả hai nhìn qua cô.

Đôi môi mọng nước hơi hé ra , thì bỗng bên ngoài lớp vang lên tiếng xì xầm cùng thanh âm la hét vang vọng ...
- Ahhhhh , có người chết
- Mau báo cáo
- Nhảy lầu rồi ...
Cẩn Duệ đứng bật dậy chạy ra , đạp gió bay xuống phía dưới mặt đất.

Bọn cô cũng theo trục dịch chuyển đi xuống sân trường , học sinh bu quanh xôn xao bàn tán.

Phía mặt đất là một thi thể đầy máu vẫn đang chảy , mái tóc dài phủ đi gương mặt.

Kỳ Anh nheo mày
" Là cô bé bị tình nghi là hãm hại Băng Du "
Cẩn Duệ sững sờ đi tới , sau đó nhắm mắt nheo mày
" Chết rồi "
Học sinh xung quanh kinh ngạc không tin , Băng Du đưa tay che miệng.


Cô lạnh lùng cất tiếng
" Trở về , giải tán hết cho tôi "
Học sinh xung quanh nhìn nhau sau đó rời đi , Cẩn Duệ cho người thu dọn xác.

Sau đó cả ba cùng đi đến phòng Hội Đồng Phù Thủy họp mặt ...
" Chuyện này là sao ? Tại sao các em lại để cô bé tự tử ? Sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng trường ta , chuyện này hội học sinh phải chịu hoàn toàn trách nhiệm "
Pharan đập bàn nói , Thiên Sơ nhìn qua thở dài.

Cẩn Duệ cúi đầu
" Là chúng tôi bất trắc , cô bé đó chắc sợ tội nên tự tử.

Chuyện này sẽ gây ảnh hưởng đến trường , vì cho một cô gái không có thực lực vào lớp S.

Chúng ta nên tìm cách "
Ngỗ La trưởng lão nhấp trà , bất đắc dĩ nhìn qua bọn cô
" Các em nên tìm cách , bối phận của cô gái Mạch Lạc Lạc này cũng không nhỏ.

Thậm chí các học sinh ghen ghét không an phận cũng có thể lấy làm cớ mà bất mãn , ba em mau chóng nghĩ cách "
" Có một cách ...!"
Kỳ Anh nhấp chén trà , nâng gọng kính lên tiếng.

Cả đám trưởng lão nhìn nhau ...
_________________________
" Học tỷ nói cái gì ? "
Fry kinh ngạc không tin vào tai mình , nhìn cô đang ngồi đối diện hỏi.

Nhà ăn vắng lặng chỉ có lác đác vài người , cô liếc mắt nhìn qua Băng Du nói
" Em phải tham gia kỳ thảo sát hạch của trường và hoàn thành tốt nhất có thể để xứng đáng với chức vị là học sinh lớp S "
" Nhưng chuyện đó rất khó với em , còn tới 1 tháng nữa là tới rồi.

Em ...!em phải vượt qua rất nhiều bài kiểm tra sao ? "
Băng Du kinh ngạc hỏi , cô gật nhẹ đầu nhấp cà phê
" Phải !!! Mỗi lớp sẽ tuyển ra một người để tham gia kỳ sát hạch.

Thi đấu giữa các khối để nâng cao thực lực và sức mạnh.

Cũng như tính điểm , đây là thời khắc vinh quang cho một học sinh hằng năm.

Em phải hoàn thành để không làm mất mặt cả trường "
" Nhưng ...!còn chị ? Còn học tỷ Cẩn Duệ , có rất nhiều người ưu tú hơn em mà.

Em làm sao đủ tư cách chứ ? "
" Em lo quá rồi , trong kỳ thảo hạch có rất nhiều đơn vị khác nhau.

Yên tâm , tôi và họ cũng không tuột lại phía sau một cô bé đâu.

Em phải nhanh chóng học ma pháp , ngày mai em sẽ phải bắt đầu tự mình huấn luyện.

Ai cũng bận rộn cả , em phải tự lực cánh sinh "
" Vâng ...!em sẽ không làm chị thất vọng "
Cô gật đầu sau đó đứng lên , rời khỏi nhà ăn để lại hai người con gái tự an ủi nhau.

Quả nhiên sau chuyện Mạch Lạc Lạc tự tử , đã khiến nhiều học sinh bất mãn với cách làm việc của trường.

Nói họ ưu ái cho Băng Du , liền đưa thư khuyến cáo.

Cẩn Duệ phải giải quyết vấn đề bằng cách gửi đi thông báo đến từng khu và dãy trong cả ngôi trường Magic Aure
" CHÚNG TÔI RẤT TIẾC VỀ VIỆC CÔ BÉ ĐÓ MẤT , NHƯNG CHÚNG TÔI VẪN ĐỨNG VỀ PHÍA BĂNG DU.

CÔ BÉ NÀY LÀ NIỀM TIN CỦA CHÚNG TÔI , VÀO KỲ SÁT HẠCH SẮP TỚI.

TUYẾT BĂNG DU SẼ THAM GIA KỲ THẢO HẠCH , SẼ CHỨNG MINH RẰNG CÔ BÉ HOÀN TOÀN XỨNG ĐÁNG ĐẶT VÀO LỚP S "
Sau khi thông báo , nhiều người đã chấn động.

Học sinh toàn trường lấy nó làm chủ đề chính , còn háo hức mong chờ ...
Khác với sự náo nhiệt bên ngoài , trong phòng hội học sinh lại căng thẳng vô cùng.

Cẩn Duệ nhìn về cô và Kỳ Anh , nhắm mắt siết tay vào nhau
" Cả hai người đều tin con nhóc đó ? "
" Chắc vậy "
Kỳ Anh nâng kính nói , bộ dáng một quý ông thanh lịch.

Cẩn Duệ lắc đầu
" Tôi đã phải vì hai người mà mạo hiểm lần này , hai người nên nhớ một điều.

Nếu cô bé đó không thể hoàn thành tốt sự kiện này , thì hội học sinh và cả trường chúng ta sẽ hoàn toàn mất đi uy tín.

Tôi thật không dám tin vào một ngày bản thân phải đặt danh dự của toàn thể học viện pháp thuật lên người một cô bé như vậy.

Các người rốt cuộc đang làm cái gì vậy ? Việc học sinh chết trong trường hoàn toàn từ trước đến nay chưa từng có , các người nói xem chúng ta làm sao ăn nói ? "
Cẩn Duệ lay thái dương , Kỳ Anh nhấp trà xem sổ sách
" Tôi nghĩ mình có thể đặt niềm tin vào Băng Du.

Hiện tại chúng ta nên lo vài vấn đề về kỳ sát hạch.

Có thời gian cô cũng nên quan sát con bé đó một chút "
Hắn nói rồi đứng lên , cô cũng rời đi theo.

Cẩn Duệ ngồi trong phòng , hạ mi mắt che đi tia nghi hoặc , mọi thứ trở nên trầm lặng ...!Cô bên ngoài cửa cũng hơi nheo mày lại , đưa tay vuốt vuốt đôi môi có chút trắng bệch của mình
" Ha~ ...!mọi chuyện dường như đang dần mất kiểm soát ...!Đúng là thế giới tự do ...!khó nhằn đây "


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện