Cô nhìn người nam nhân đó, Bạch Thiển nheo mày lại.
" Bạch nhị thiếu gia của Bạch gia, Bạch Thiển "
" Đông Phương Hắc Nguyệt "
Người thanh niên đó không phản ứng gì, bước lên bên cạnh là một quản gia trang nghiêm đang cầm một cây gậy đứng thẳng người.
" Thiếu gia của ta là Mạc Kì Ngôn "
" Mạc Kì Ngôn... "
Bạch Thiển kinh hãi, cô nhìn qua. Tiếng nói tiểu Bát Đản vang lên trong đầu
[ Ký chủ! Đó là nam phụ Kì Ngôn. Năm 15 tuổi hắn đã bị nam9 Bạch Tử Du làm mù đôi mắt. Mãi mãi không thấy ánh sáng, trong sự đau khổ hắn đã từ từ đi lên. May mắn gặp được bang chủ của Hắc Ngọc Đông Phương bang, đến nay vẫn là 1 bang phái bí ẩn. Luôn giữ vững vị trí đứng đầu, được lão già bang chủ thu nhận. Nâng đỡ tạo ra một công ty tài chính lớn nhất nhì thế giới, sau khi vững chắc liền tìm đến trả thù. Biết nữ9 là người yêu của nam9 liền bắt đi muốn uy hiếp. Phải nói hắn hận nam9 tận xương tủy. Vốn cốt truyện là yêu nữ9 nhưng có lẽ vì sự xuyên linh hồn của nữ phụ nên hắn không còn yêu nữ9 nữa. Cũng không giúp đỡ cô ta ]
Cô gật nhẹ đầu, nhìn Nhược Liên. Bạch Thiển đôi mắt sắc bén
" Ngươi là Mạc Kì Ngôn? Bị Bạch Tử Du làm mù đôi mắt? "
Không gian im lặng, mọi thứ âm trầm đáng sợ. Kì Ngôn nhếch môi, nụ cười hiện lên
" Ha! Nói đến thật đau lòng "
Cô lạnh nhạt hỏi
" Anh muốn gì? "
" Muốn gì? Mắt đổi mắt "
Cô nâng nhẹ gọng kính, nhìn qua Nhược Liên
" Cô ấy vô tội "
" Những kẻ bên cạnh tên khốn đó đều có tội "
Lời nói Kì Ngôn lạnh nhạt quyết đoán, cô đưa súng lên chĩa vào hắn bắn
Bằng! Keng...
Viên đạn phóng đến Kì Ngôn bị chẻ ra làm đôi, quản gia bên cạnh thu kiếm vào nhìn cô. Bạch Thiển nhìn qua cô nói
" Cậu cần gì quan tâm cô ta, chúng ta đi thôi. Mạc thị luôn đối đầu với Bạch gia như nước với lửa. Cậu còn ở đây sẽ bị dính dáng tới "
Cô không nhìn Bạch Thiển, lạnh nhạt nói
" Mạc thiếu! Chắc ngài đã nhầm lẫn, Nhược Liên vốn dĩ không có giá trị nào với Bạch đại thiếu gia kia. Nay anh bắt cô ấy, cũng chẳng làm được gì. Chi bằng thả ra? "
" Ha! Không có chút giá trị sao? Vậy ai mới có giá trị đây? "
Kì Ngôn khinh miệt, cô vẫn lạnh nhạt nói
"... Thứ ngài cần là mạng của Bạch đại thiếu gia, cần gì phải hà hiếp một cô gái bình thường? "
" Ồ! Ngô lão, ông thấy sao? "
Kì Ngôn nhếch môi hỏi, vẫn hướng mặt ra bên ngoài. Mái tóc xanh dương tung bay, quản gia uy nghiêm
" Đã lâu như vậy mà hắn chưa tới. E rằng như lời cậu thanh niên đây nói. "
" Được! Vậy thả người đi "
" Nhưng thiếu gia, Bạch nhị thiếu phải ở lại chứ nhỉ? "
" Phải! Hắn là người Bạch gia, phải chết "
Bạch Thiển trầm mặt, nắm chặt lòng bàn tay. Nghiến răng
" Lũ khốn các người nghĩ có thể bắt lão tử? "
" Vậy không thả người "
Ngô quản gia uy nghiêm nói, sắc mặt không đổi. Cô nâng nhẹ gọng kính, ánh sáng lạnh tỏa ra, bỗng Ngọc Diện xông vào
" Hắc Nguyệt "
Cô quay lại nhìn Ngọc Diện, nheo mày
" Sao không ở dưới? "
" Tôi... kệ tôi. Cần anh quản chắc "
Ngọc Diện hất mặt quay đi, Kì Ngôn nghe thấy liền nhếch môi
" Tiếng nói này... chắc là của Ngọc tiểu thư "
" Anh là ai? "
" Mạc! Kì! Ngôn "
Vụt! Xẹt...
Lời nói của Mạc Kì Ngôn gằng lên, thì một bóng dáng nhanh như cắt vụt đến chỗ Ngọc Diện. Cô nhìn đến kéo Ngọc Diện lại chắn đi
Xẹt! Phập! Vụt vụt...
Một đạo kiếm đâm xuyên qua bụng cô, máu đỏ chảy xuống, bóng dáng đó trở về chỗ cũ. Đó chính là Ngô quản gia, ông ta đang lau vết máu trên kiếm
" Hắc Nguyệt "
Bạch Thiển kinh ngạc, Ngọc Diện thì ngẩn người nhìn vết thương đang rỉ máu của cô. Ngô quản gia sắc mặt trang nghiêm đứng đó
" Hiếm khi có kẻ bắt kịp tốc độ của ta. Nhưng một kiếm đó ngươi không thể sống nổi "
Bạch Thiển nhìn máu trên bụng cô đang nhỏ giọt mà đôi mắt hằng lên tia máu, cầm súng bắn về phía bọn họ
" Lũ khốn "
Bằng bằng... Đoàng! Leng keng...
Nhưng tất cả đều bị chém ra làm hai, vỏ đạn rơi xuống đất. Bạch Thiển kinh ngạc, cô ôm lấy vết thương nhìn qua Nhược Liên đang nằm. Kì Ngôn lên tiếng
" Vậy mà không thể trừ khử được đại tỷ của Ngọc Diện bang sao? Xem ra số cô ta chưa tận "
Ngọc Diện tức giận, đôi mắt đen hiện lên vực thẳm. Nhìn qua cô mắng
" Sao anh ngốc quá vậy? "
Cô đưa tay nâng gọng kính cười nhẹ, xoa đầu Ngọc Diện
" Ngốc quá "
Cô đi đến phía Bạch Thiển, nhìn lên trời. Nói nhỏ
" Lát nữa cậu nhanh chóng đưa Nhược Liên ra ngoài cho tôi "
" Cái gì? "
Lời nói của cô vừa dứt, liên tục những tiếng nổ vang lên
Bùm bùm!
Bạch Thiển kinh ngạc, một chiếc máy bay trên bầu trời bay tới. Kì Ngôn cười nhẹ
" Tới rồi sao? Đi thôi. Giết được nhiều người như vậy, Thẩm gia sẽ chịu không ít trách nhiệm đâu "
Bùm bùm bùmmmmmm!
Tiếng nổ vang lên chói tai, ngọn lửa lan ra như một cơn gió rượt tới đáng sợ. Cô đưa tay cầm súng bắn vào Kì Ngôn, Ngô quản gia đang đỡ hắn lên máy bay liền cầm kiếm chém đứt vỏ đạn. Đám người vệ sĩ kia cũng bắt đầu bắn đạn. Bạch Thiên chạy lên né đi ôm lấy Nhược Liên lên vai. Cô đưa tay nâng Ngọc Diện, bước đến lang can.
" Hết đường rồi, cô hãy xuống dưới. Lửa đang lan tới "
Ngọc Diện kinh ngạc bị đưa ra giữa không trung lơ lửng nhìn cô. Ngô quản gia đang chém những vết đạn liếc qua
" Cậu thanh niên, đây là sân thượng, cô ta sẽ chết đó "
Cô đưa tay nâng nhẹ gọng kính, nhếch môi
" Tôi nói không chết sẽ không chết "
Cô buông tay, Ngọc Diện rơi xuống. Tiếng la vang lên, Ngô quản gia nhìn ngọn lửa đang bốc cháy sắp lan tới liền đưa Kì Ngôn lên máy bay. Cô bước đến chỗ Bạch Thiển đang ôm Nhược Liên đá hắn xuống dưới. Bàn tay xè ra, tạo một lá chắn vô hình cho cả 3.
Bùm bùm!
Cô kinh ngạc, sân thượng một lần nữa phát nổ. Cô rơi vào đóng lửa, nụ cười nhạt vươn lên...
Bịch!
Ngọc Diện và Bạch Thiển rớt xuống dưới đất chỉ bị chấn thương. Nhìn lên trên máy bay đã đi xa, nước mắt Ngọc Diện chảy dài nhìn tòa khách sạn cao lớn đang cháy hừng hực
" HẮC NGUYỆTTTTT "
Bạch Thiển cũng sững sờ ngã quỵ...
________________
Trên máy bay:
Ngô quản gia nhìn Kì Ngôn, uy nghiêm
" Chắc chắn cậu thanh niên đó sẽ chết "
" Ha! Vừa bị đâm một nhát kiếm chí mạng. Lại còn bị rơi vào đóng lửa... Nếu hắn không chết thì quả thật may mắn "
" Cậu chủ định tha cho Hi Nhược Liên? "
" Ha! Ta sẽ không tha. Chỉ là tên Bạch Tử Du đó dường như trong lòng có người khác nữa. Cứ xem kịch trước đã... "
Kì Ngôn cười lạnh rợn người, đưa tay gỡ mắt kính. Một đôi đồng tử xanh lá hiện ra trong veo, không một tia sáng. Chỉ là một mảng ảm đạm như thế giới của hắn chỉ toàn là bóng tối... Vừa đáng sợ... lại đáng thương...
_________________
Trong không gian:
Ciara đang ngồi nhìn bảng màn hình màu xanh trong suốt, thấy cô rơi vào đóng lửa liền đứng lên. Tiếng nói của Tiểu Huyết vang vọng giữa không trung
" CIARA! KHÔNG CẦN LO LẮNG "
" Huyết Xà sứ! Nhưng vương... "
" NGƯƠI AN TÂM! "
" Rõ... "
Ciara ngồi xuống, đôi mắt vẫn một màn đêm u tịch nhìn vào màn hình...
_________________
Hàng mi khẽ run, cô mở đôi mắt phượng ra. Đôi đồng tử đỏ như máu ánh lên ý cười, cô ngồi dậy. Nhìn xung quanh, đây là một căn nhà đơn sơ. Nhưng lại có nét gì đó cổ kính, cô đang ngồi trên một chiếc giường mềm mại. Cô đưa tay lấy mắt kính đeo vào, nhìn vết thương vẫn còn đó...
Một tiếng nói già nua vang lên
" Tỉnh rồi sao thanh niên? "
Cô quay lại thì thấy ông lão đang đứng đó cầm hộp cứu thương, đó là ông lão đã chụp hình cô và Ngọc Diện...
" Ông cứu tôi? "
" Haizz! Nói là cứu chứ ta thấy không giống. Chưa gì đã tỉnh, vết thương cũng không thể trở ngại cậu. Nó khá sâu đấy, xem ra cậu rất mạnh. "
Lão già thở dài, cô nhếch môi. Nhìn ra bên ngoài đã hừng sáng
" Mấy giờ rồi? "
" Ah! 4h sáng "
" Ông cứu ta khi nào? "
" Ừm thì... "
Cô híp mắt lại nghi ngờ, lão già nhìn cô sau đó bật cười
" Ha ha ha! Cậu thanh niên, cần gì nghiêm trọng vậy. Ta rất kinh ngạc vì cậu không bị thiêu thành tro đó "
" May thôi "
" Ểh! Chỉ những kẻ thất bại mới ba hoa, còn những người thực sự có thực lực lại luôn nói là may mắn "
Cô nhìn lão già bước đến đưa cho cô hộp cứu thương, lão ngồi xuống ghế gỗ.
" Lão sống ở đây à? "
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là cảnh biển trong xanh rộng lớn. Không một bóng người, tiếng sóng vỗ thật êm tai. Không khí lạnh lẽo khiến người phát run, ông lão nói
" Ta là một người khách ở đây thôi. Cậu cứ gọi ta là Derick "
" Gọi lão già được không? "
" Hể? À! Được "
Lão cười cười, cô cầm lấy ly nước uống. Lão nhìn cô hỏi
" Cậu thanh niên, đêm qua ở khách sạn đó nổ lớn như vậy. Dù lão đã già nhưng lại không ngu ngốc, đám người đó không phải là người thường. Sao cậu lại dính dáng tới họ? "
" Họ là người của Hắc đạo "
" Ha ha! Lão biết, nhưng ý lão là sao cậu lại dính tới họ? "
" Muốn báo thù "
" Báo thù? "
Lão già kinh ngạc, cô nhìn ra ngoài. Đưa tay nâng nhẹ gọng kính
" Ừ "
" Cho ai? "
" Cha mẹ "
" Cha mẹ cậu bị sát hại à? "
" Phải! Khi tôi còn nhỏ "
Lão già nghe thấy, đôi mắt hiện lên thăm dò. Sau đó cười nhẹ
" Tùy cậu, cậu nghĩ ngơi đi "
Lão già đi ra ngoài, cô đưa tay tạo ra một luồn ánh sáng trị vết thương. Đôi mắt hiện lên mưu tính...
Lão già ra ngoài, đứng trên các. Cơn gió thổi qua mát mẻ, mặt biển dạt dào từng đợt. Đôi mắt giảo hoạt hiện lên tưởng niệm...
" Chết rồi sao? "
_________________
Sau khi trị xong vết thương, cô liền đi đến khách sạn đó. Nơi đây vẫn một mảng trống trãi, có lẽ vẫn chưa ai tới kịp. Cô bước đến nhìn đống tro tàn, tìm kiếm gì đó...
Cô dùng Thiên Thông Nhãn nhìn xuống, bỗng cô thấy một cái hộp kim loại nhỏ bị chôn vùi dưới đất cát. Đưa tay ra, nó lập tức bay vào lòng bàn tay cô. Cô nhẹ nâng mắt kính, ánh sáng lạnh tỏa ra
" Ha! Tên Thẩm Lăng đó bảo ta xem một chút. Chắc chắn có thứ đáng để biết... "
Cô rời đi, trở về ngôi nhà đơn sơ của lão già. Cô mở điện thoại lên xem, thì quả nhiên tin đêm qua đã lên top tìm kiếm. Lão già từ ngoài bước vào
" Thanh niên, cậu muốn đi đâu? "
" Trở về "
" Được! Vậy cậu đi đi "
" Ơn cứu mạng tôi sẽ không quên "
Cô đứng lên nói rồi bỏ đi, lão già mỉm cười gật đầu. Đôi mắt giảo hoạt hiện lên tán thưởng cùng hài lòng....
_________________
Bạch Thiển ngồi trên ghế mà lòng không yên, Thẩm Lăng bên cạnh đang hút thuốc. Phả ra làn khói trắng lượn lờ
" Nóng lòng cái gì? "
" Lão đại! Chuyện này là sao? Anh rõ ràng biết cái tên khốn họ Mạc kia sẽ đến, vậy mà còn bảo chúng ta đến đó. Bây giờ Hắc Nguyệt đã hy sinh oan uổng, anh hài lòng chưa? "
Bạch Thiển tức giận quát, Thẩm Lăng liếc mắt, nụ cười nhạt vươn lên
" Ha! Xem như cậu ta không có bản lĩnh. Tôi từ lâu đã thấy hành động của con nhóc Nhược Giai rất lạ. Nó luôn quan sát cậu rất tỉ mỉ, lần này tôi biết ý định từ hôn của nó nên mới muốn cậu đi dự tiệc... "
" Nhưng có phải vì anh biết có Hắc Nguyệt tôi mới đi nên mới kêu cậu ấy đến "
Bạch Thiển hỏi nhưng lời nói đã khẳng định, Thẩm Lăng nhếch môi
" Tôi không ngờ con nhóc Nhược Giai đó lại nói như vậy... Nó lại thích cậu... Ha! "
" Vậy chuyện Mạc Kì Ngôn thì sao? "
" Ha! Hắn đến là vì Bạch Tử Du. Một lòng báo thù, nhưng không ngờ lại hại chết bạn cậu. Mạc Kì Ngôn âm hiểm xảo trá, hắn còn muốn gây phiền phức cho Thẩm gia... "
" Lão đại! Anh thật quá đáng, đã biết trước mà không nói? "
Bạch Thiển nổi giận đứng lên, Thẩm Lăng nheo mày
" Bạch Thiển! Cậu chưa từng dám lớn tiếng với tôi. Hôm nay vì một thằng nhóc mà tức giận, có phải quá xem trọng hắn rồi không? "
" Hắc Nguyệt là anh em của tôi "
" Vậy thì sao? Cậu muốn tôi đền mạng? "
Thẩm Lăng đôi mắt âm tàn nhìn qua Bạch Thiển khiến hắn sững sờ, ngồi xuống nốc cạn ly rượu. Phi Thanh và Phi Long đi vào, gương mặt Phi Thanh có chút buồn bã
" Thẩm lão đại... "
" Ngọc Diện sao rồi? "
" Đã trở về bang "
" Lần này xem ra tên đó không thể hoàn thành nhiệm vụ "
" Thẩm lão đại, đại ca chết oan như vậy. Tôi muốn báo thù cho cậu ấy "
Phi Thanh nói, đôi mắt Thẩm Lăng liếc qua lạnh lẽo
" Chỉ là một tên nhóc, cần gì để tâm như vậy? "
" Nhưng cậu ấy... "
Phi Long vẫn một gương mặt lạnh lùng, Thẩm Lăng nhìn hắn hỏi
" Cậu thấy sao? "
" Tôi trung thành với người, tùy lão đại quyết định "
" Anh hai... "
Phi Thanh nheo mày, bàn tay nắm chặt lại. Không khí bắt đầu trầm xuống
" Cần gì náo nhiệt như vậy? "
Tiếng nói của cô vang lên khiến ai nấy sững sờ, đáy mắt Thẩm Lăng xẹt qua tia kinh ngạc. Bạch Thiển thấy cô liền vui mừng chạy đến ôm chầm
" Hắc Nguyệt! Cậu không sao... thật tốt "
Cô đẩy hắn ra, phủi cơ thể. Chán ghét nói
" Nói thì nói, cần gì ôm ấp như vậy? "
" Xì! Vẫn đáng ghét như ngày nào "
Bạch Thiển khinh bỉ, nhưng đáy mắt lại có sự vui vẻ. Thẩm Lăng cầm ly rượu trên tay
" Cậu đại nạn không chết, sẽ có phúc lớn "
" May mắn thôi "
Cô bước đến ngồi xuống, Phi Thanh thấy cô liền vui mừng
" Đại ca! Cậu thật sự không sao. Phước lớn mạng lớn "
" Phiền chị lo lắng rồi "
" Ha ha! Không có "
Cô nhìn qua Thẩm Lăng đang quan sát mình, đáy mắt hắn hiện lên khó dò
" Vết thương thế nào? "
" Không sao! May là có người cứu giúp "
" Ai? "
" Một lão già định cư trên biển "
" Ha! Tuy nói cậu thoát khỏi biển lửa. Nhưng vết kiếm của Ngô quản gia kia người thường chưa đến 10" đã chết. Ông ta từng là một tay kiếm siêu đẳng, cậu có thể sống sót thì xem ra sức mạnh không nhỏ "
Thẩm Lăng nhếch môi nói, cô khẽ nâng gọng kính
" Lão đại quá khen "
" Tôi đã quá xem thường cậu "
Thẩm Lăng rót rượu vào ly cho cô, cô nhếch môi. Từ tay đưa ra cái hộp kim loại nhỏ khi trước kiếm được.
" Lão đại! Tôi tìm thấy nó ở đống tro. Chắc anh nên nói rõ rồi nhỉ? "
Thẩm Lăng thấy liền kinh ngạc, lúc sau liền cười nhẹ
" Quả nhiên lợi hại, nếu em gái ta mà biết bị mất nó. Không biết sẽ nổi giận thế nào "
"... "
" Đó là một mảnh của pha lê đen huyền thoại "
Cô nheo mày lại, Thẩm Lăng cầm lấy chiếc hộp xoay.
" Từ những thế hệ trước, các tổ tiên của thế giới ngầm đã cùng nhau hợp lực chống đối lại bạch đạo. Và tạo ra một viên pha lê đen tượng trưng cho kẻ cầm quyền. Được làm từ những thứ quý giá nhất thế gian, nghe nói khi xưa có một nữ nhân đã gây không ít sống gió cho Hắc Bạch lưỡng đạo. Cũng chính là người tạo ra pha lê đen, một bảo vật tượng trưng cho kẻ mạnh nhất. Từ khi cô ta chết, pha lê đen đã bị nhiều người truy tìm. Nhiều cuộc chiến đẫm máu đã diễn ra vì tranh giành nó... muôn vàn xác người đã ngã xuống "
Cô nheo mày lại, khẽ nâng gọng kính. Bạch Thiển bên cạnh uống rượu trầm ngâm, cô hỏi
" Vậy tại sao nó lại được chia ra? "
" Ha! Các tổ tiên khi trước vì không nỡ lòng nhìn thấy Hắc đạo bị tan rã, chiến tranh liên miên. Bạch đạo sẽ có thể nhân cơ hội mà ra tay, nên quyết định chia pha lê đen ra thành 4 mảnh. Chia cho 4 đại thế gia đứng đầu Hắc đạo. Đó là Bạch gia, Ngọc gia, Thẩm gia, và một thế lực lớn mạnh đang giữ vị trí đứng đầu của thế giới đêm. Có thể gây ảnh hưởng rất lớn, nhưng may là thế lực đó luôn đứng im bất động. Không gây hại gì cho những bang phái khác "
Cô nhấm nháp rượu, nụ cười vươn lên. Thẩm Lăng tiếp tục nói
" Tuy đã giải quyết được nhưng trong tối ai nấy đều muốn sở hữu nó. Ngọc gia bây giờ là thế lực thứ 4, nên luôn bị đánh động nhiều hơn. Còn ta, mảnh pha lê đã bị đánh cắp... "
" Và kẻ đánh cắp nó không ai khác là Thẩm tiểu thư? "
Cô dựa vào ghế, Thẩm Lăng mở ra chiếc hộp kinh loại thành từng mảnh. Tiếp tục nói
" Phải! Con nha đầu đó vậy mà lại dám ngông cuồng như vậy. Nhưng có thể tạo ra bang phái đứng thứ 3 và còn lấy được đồ vật của ta, quả rất có thực lực "
Thẩm Lăng nhếch môi, tay không ngừng hoạt động
Brộp... rắc...
Chiếc hộp mở ra, từ bên trong một ánh sáng đen xuất hiện. Lung linh đến mức chói mắt, Thẩm Lăng lấy ra một mảnh pha lê đen tuyền, nó có thể phản chiếu lại mọi thứ. Mọi người kinh ngạc nhìn, cô nheo mày lại. Phi Thanh ồ lên
" Thật đẹp quá, không giống như những viên pha lê bình thường "
Ánh sáng nó tỏa ra như muốn bao phủ lấy tất cả, cô uống rượu, liếc qua hỏi
" Vậy lão đại muốn gì? "
Thẩm Lăng nhếch môi, dựa lưng vào ghế
" Tôi muốn các cậu đi tìm mảnh pha lê tiếp theo của Bạch gia đã bị đánh mất. Hiện tại sắp được bày bán bởi một cuộc đấu giá. Vì một lần bất cẩn mà Bạch Tử Du đánh mất nó, rơi vào tay một thương nhân, bọn họ không biết giá trị của nó nên đã đem ra bán. Bạch gia nhất định sẽ không bỏ qua, lấy lại bằng được mảnh pha lê. Nhiệm vụ này là nhiệm vụ tối mật "
" Sao lão đại lại muốn tôi làm? "
Cô nhếch môi, Thẩm Lăng hút thuốc phả ra làn khói
" Tôi trọng dụng cậu, đừng làm tôi thất vọng "
" Vậy mục đích anh kêu tôi tiếp cận Ngọc Diện cũng là vì mảnh phe lê đó? "
" Phải "
" Được rồi! Lão đại đã cho tôi cơ hội thì nào dám từ chối. Đi trước "
Cô đứng lên, Bạch Thiển đi theo sao khoát tay lên vai cô
" Lần này phiền đây, tôi không tiện ra mặt. Giao lại cho cậu và hai anh em họ Phi kia "
" Ừ... "
Cô vừa đi vừa trầm tư, cơn gió lướt qua. Đôi mắt sau mắt kính của cô hiện lên sát khí cùng tàn bạo. Sự hứng thú cũng hiện rõ, khẽ nâng nhẹ. Nụ cười vươn lên...
" Ma pháp Hắc Ám...? Thú vị đây... "
" Bạch nhị thiếu gia của Bạch gia, Bạch Thiển "
" Đông Phương Hắc Nguyệt "
Người thanh niên đó không phản ứng gì, bước lên bên cạnh là một quản gia trang nghiêm đang cầm một cây gậy đứng thẳng người.
" Thiếu gia của ta là Mạc Kì Ngôn "
" Mạc Kì Ngôn... "
Bạch Thiển kinh hãi, cô nhìn qua. Tiếng nói tiểu Bát Đản vang lên trong đầu
[ Ký chủ! Đó là nam phụ Kì Ngôn. Năm 15 tuổi hắn đã bị nam9 Bạch Tử Du làm mù đôi mắt. Mãi mãi không thấy ánh sáng, trong sự đau khổ hắn đã từ từ đi lên. May mắn gặp được bang chủ của Hắc Ngọc Đông Phương bang, đến nay vẫn là 1 bang phái bí ẩn. Luôn giữ vững vị trí đứng đầu, được lão già bang chủ thu nhận. Nâng đỡ tạo ra một công ty tài chính lớn nhất nhì thế giới, sau khi vững chắc liền tìm đến trả thù. Biết nữ9 là người yêu của nam9 liền bắt đi muốn uy hiếp. Phải nói hắn hận nam9 tận xương tủy. Vốn cốt truyện là yêu nữ9 nhưng có lẽ vì sự xuyên linh hồn của nữ phụ nên hắn không còn yêu nữ9 nữa. Cũng không giúp đỡ cô ta ]
Cô gật nhẹ đầu, nhìn Nhược Liên. Bạch Thiển đôi mắt sắc bén
" Ngươi là Mạc Kì Ngôn? Bị Bạch Tử Du làm mù đôi mắt? "
Không gian im lặng, mọi thứ âm trầm đáng sợ. Kì Ngôn nhếch môi, nụ cười hiện lên
" Ha! Nói đến thật đau lòng "
Cô lạnh nhạt hỏi
" Anh muốn gì? "
" Muốn gì? Mắt đổi mắt "
Cô nâng nhẹ gọng kính, nhìn qua Nhược Liên
" Cô ấy vô tội "
" Những kẻ bên cạnh tên khốn đó đều có tội "
Lời nói Kì Ngôn lạnh nhạt quyết đoán, cô đưa súng lên chĩa vào hắn bắn
Bằng! Keng...
Viên đạn phóng đến Kì Ngôn bị chẻ ra làm đôi, quản gia bên cạnh thu kiếm vào nhìn cô. Bạch Thiển nhìn qua cô nói
" Cậu cần gì quan tâm cô ta, chúng ta đi thôi. Mạc thị luôn đối đầu với Bạch gia như nước với lửa. Cậu còn ở đây sẽ bị dính dáng tới "
Cô không nhìn Bạch Thiển, lạnh nhạt nói
" Mạc thiếu! Chắc ngài đã nhầm lẫn, Nhược Liên vốn dĩ không có giá trị nào với Bạch đại thiếu gia kia. Nay anh bắt cô ấy, cũng chẳng làm được gì. Chi bằng thả ra? "
" Ha! Không có chút giá trị sao? Vậy ai mới có giá trị đây? "
Kì Ngôn khinh miệt, cô vẫn lạnh nhạt nói
"... Thứ ngài cần là mạng của Bạch đại thiếu gia, cần gì phải hà hiếp một cô gái bình thường? "
" Ồ! Ngô lão, ông thấy sao? "
Kì Ngôn nhếch môi hỏi, vẫn hướng mặt ra bên ngoài. Mái tóc xanh dương tung bay, quản gia uy nghiêm
" Đã lâu như vậy mà hắn chưa tới. E rằng như lời cậu thanh niên đây nói. "
" Được! Vậy thả người đi "
" Nhưng thiếu gia, Bạch nhị thiếu phải ở lại chứ nhỉ? "
" Phải! Hắn là người Bạch gia, phải chết "
Bạch Thiển trầm mặt, nắm chặt lòng bàn tay. Nghiến răng
" Lũ khốn các người nghĩ có thể bắt lão tử? "
" Vậy không thả người "
Ngô quản gia uy nghiêm nói, sắc mặt không đổi. Cô nâng nhẹ gọng kính, ánh sáng lạnh tỏa ra, bỗng Ngọc Diện xông vào
" Hắc Nguyệt "
Cô quay lại nhìn Ngọc Diện, nheo mày
" Sao không ở dưới? "
" Tôi... kệ tôi. Cần anh quản chắc "
Ngọc Diện hất mặt quay đi, Kì Ngôn nghe thấy liền nhếch môi
" Tiếng nói này... chắc là của Ngọc tiểu thư "
" Anh là ai? "
" Mạc! Kì! Ngôn "
Vụt! Xẹt...
Lời nói của Mạc Kì Ngôn gằng lên, thì một bóng dáng nhanh như cắt vụt đến chỗ Ngọc Diện. Cô nhìn đến kéo Ngọc Diện lại chắn đi
Xẹt! Phập! Vụt vụt...
Một đạo kiếm đâm xuyên qua bụng cô, máu đỏ chảy xuống, bóng dáng đó trở về chỗ cũ. Đó chính là Ngô quản gia, ông ta đang lau vết máu trên kiếm
" Hắc Nguyệt "
Bạch Thiển kinh ngạc, Ngọc Diện thì ngẩn người nhìn vết thương đang rỉ máu của cô. Ngô quản gia sắc mặt trang nghiêm đứng đó
" Hiếm khi có kẻ bắt kịp tốc độ của ta. Nhưng một kiếm đó ngươi không thể sống nổi "
Bạch Thiển nhìn máu trên bụng cô đang nhỏ giọt mà đôi mắt hằng lên tia máu, cầm súng bắn về phía bọn họ
" Lũ khốn "
Bằng bằng... Đoàng! Leng keng...
Nhưng tất cả đều bị chém ra làm hai, vỏ đạn rơi xuống đất. Bạch Thiển kinh ngạc, cô ôm lấy vết thương nhìn qua Nhược Liên đang nằm. Kì Ngôn lên tiếng
" Vậy mà không thể trừ khử được đại tỷ của Ngọc Diện bang sao? Xem ra số cô ta chưa tận "
Ngọc Diện tức giận, đôi mắt đen hiện lên vực thẳm. Nhìn qua cô mắng
" Sao anh ngốc quá vậy? "
Cô đưa tay nâng gọng kính cười nhẹ, xoa đầu Ngọc Diện
" Ngốc quá "
Cô đi đến phía Bạch Thiển, nhìn lên trời. Nói nhỏ
" Lát nữa cậu nhanh chóng đưa Nhược Liên ra ngoài cho tôi "
" Cái gì? "
Lời nói của cô vừa dứt, liên tục những tiếng nổ vang lên
Bùm bùm!
Bạch Thiển kinh ngạc, một chiếc máy bay trên bầu trời bay tới. Kì Ngôn cười nhẹ
" Tới rồi sao? Đi thôi. Giết được nhiều người như vậy, Thẩm gia sẽ chịu không ít trách nhiệm đâu "
Bùm bùm bùmmmmmm!
Tiếng nổ vang lên chói tai, ngọn lửa lan ra như một cơn gió rượt tới đáng sợ. Cô đưa tay cầm súng bắn vào Kì Ngôn, Ngô quản gia đang đỡ hắn lên máy bay liền cầm kiếm chém đứt vỏ đạn. Đám người vệ sĩ kia cũng bắt đầu bắn đạn. Bạch Thiên chạy lên né đi ôm lấy Nhược Liên lên vai. Cô đưa tay nâng Ngọc Diện, bước đến lang can.
" Hết đường rồi, cô hãy xuống dưới. Lửa đang lan tới "
Ngọc Diện kinh ngạc bị đưa ra giữa không trung lơ lửng nhìn cô. Ngô quản gia đang chém những vết đạn liếc qua
" Cậu thanh niên, đây là sân thượng, cô ta sẽ chết đó "
Cô đưa tay nâng nhẹ gọng kính, nhếch môi
" Tôi nói không chết sẽ không chết "
Cô buông tay, Ngọc Diện rơi xuống. Tiếng la vang lên, Ngô quản gia nhìn ngọn lửa đang bốc cháy sắp lan tới liền đưa Kì Ngôn lên máy bay. Cô bước đến chỗ Bạch Thiển đang ôm Nhược Liên đá hắn xuống dưới. Bàn tay xè ra, tạo một lá chắn vô hình cho cả 3.
Bùm bùm!
Cô kinh ngạc, sân thượng một lần nữa phát nổ. Cô rơi vào đóng lửa, nụ cười nhạt vươn lên...
Bịch!
Ngọc Diện và Bạch Thiển rớt xuống dưới đất chỉ bị chấn thương. Nhìn lên trên máy bay đã đi xa, nước mắt Ngọc Diện chảy dài nhìn tòa khách sạn cao lớn đang cháy hừng hực
" HẮC NGUYỆTTTTT "
Bạch Thiển cũng sững sờ ngã quỵ...
________________
Trên máy bay:
Ngô quản gia nhìn Kì Ngôn, uy nghiêm
" Chắc chắn cậu thanh niên đó sẽ chết "
" Ha! Vừa bị đâm một nhát kiếm chí mạng. Lại còn bị rơi vào đóng lửa... Nếu hắn không chết thì quả thật may mắn "
" Cậu chủ định tha cho Hi Nhược Liên? "
" Ha! Ta sẽ không tha. Chỉ là tên Bạch Tử Du đó dường như trong lòng có người khác nữa. Cứ xem kịch trước đã... "
Kì Ngôn cười lạnh rợn người, đưa tay gỡ mắt kính. Một đôi đồng tử xanh lá hiện ra trong veo, không một tia sáng. Chỉ là một mảng ảm đạm như thế giới của hắn chỉ toàn là bóng tối... Vừa đáng sợ... lại đáng thương...
_________________
Trong không gian:
Ciara đang ngồi nhìn bảng màn hình màu xanh trong suốt, thấy cô rơi vào đóng lửa liền đứng lên. Tiếng nói của Tiểu Huyết vang vọng giữa không trung
" CIARA! KHÔNG CẦN LO LẮNG "
" Huyết Xà sứ! Nhưng vương... "
" NGƯƠI AN TÂM! "
" Rõ... "
Ciara ngồi xuống, đôi mắt vẫn một màn đêm u tịch nhìn vào màn hình...
_________________
Hàng mi khẽ run, cô mở đôi mắt phượng ra. Đôi đồng tử đỏ như máu ánh lên ý cười, cô ngồi dậy. Nhìn xung quanh, đây là một căn nhà đơn sơ. Nhưng lại có nét gì đó cổ kính, cô đang ngồi trên một chiếc giường mềm mại. Cô đưa tay lấy mắt kính đeo vào, nhìn vết thương vẫn còn đó...
Một tiếng nói già nua vang lên
" Tỉnh rồi sao thanh niên? "
Cô quay lại thì thấy ông lão đang đứng đó cầm hộp cứu thương, đó là ông lão đã chụp hình cô và Ngọc Diện...
" Ông cứu tôi? "
" Haizz! Nói là cứu chứ ta thấy không giống. Chưa gì đã tỉnh, vết thương cũng không thể trở ngại cậu. Nó khá sâu đấy, xem ra cậu rất mạnh. "
Lão già thở dài, cô nhếch môi. Nhìn ra bên ngoài đã hừng sáng
" Mấy giờ rồi? "
" Ah! 4h sáng "
" Ông cứu ta khi nào? "
" Ừm thì... "
Cô híp mắt lại nghi ngờ, lão già nhìn cô sau đó bật cười
" Ha ha ha! Cậu thanh niên, cần gì nghiêm trọng vậy. Ta rất kinh ngạc vì cậu không bị thiêu thành tro đó "
" May thôi "
" Ểh! Chỉ những kẻ thất bại mới ba hoa, còn những người thực sự có thực lực lại luôn nói là may mắn "
Cô nhìn lão già bước đến đưa cho cô hộp cứu thương, lão ngồi xuống ghế gỗ.
" Lão sống ở đây à? "
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là cảnh biển trong xanh rộng lớn. Không một bóng người, tiếng sóng vỗ thật êm tai. Không khí lạnh lẽo khiến người phát run, ông lão nói
" Ta là một người khách ở đây thôi. Cậu cứ gọi ta là Derick "
" Gọi lão già được không? "
" Hể? À! Được "
Lão cười cười, cô cầm lấy ly nước uống. Lão nhìn cô hỏi
" Cậu thanh niên, đêm qua ở khách sạn đó nổ lớn như vậy. Dù lão đã già nhưng lại không ngu ngốc, đám người đó không phải là người thường. Sao cậu lại dính dáng tới họ? "
" Họ là người của Hắc đạo "
" Ha ha! Lão biết, nhưng ý lão là sao cậu lại dính tới họ? "
" Muốn báo thù "
" Báo thù? "
Lão già kinh ngạc, cô nhìn ra ngoài. Đưa tay nâng nhẹ gọng kính
" Ừ "
" Cho ai? "
" Cha mẹ "
" Cha mẹ cậu bị sát hại à? "
" Phải! Khi tôi còn nhỏ "
Lão già nghe thấy, đôi mắt hiện lên thăm dò. Sau đó cười nhẹ
" Tùy cậu, cậu nghĩ ngơi đi "
Lão già đi ra ngoài, cô đưa tay tạo ra một luồn ánh sáng trị vết thương. Đôi mắt hiện lên mưu tính...
Lão già ra ngoài, đứng trên các. Cơn gió thổi qua mát mẻ, mặt biển dạt dào từng đợt. Đôi mắt giảo hoạt hiện lên tưởng niệm...
" Chết rồi sao? "
_________________
Sau khi trị xong vết thương, cô liền đi đến khách sạn đó. Nơi đây vẫn một mảng trống trãi, có lẽ vẫn chưa ai tới kịp. Cô bước đến nhìn đống tro tàn, tìm kiếm gì đó...
Cô dùng Thiên Thông Nhãn nhìn xuống, bỗng cô thấy một cái hộp kim loại nhỏ bị chôn vùi dưới đất cát. Đưa tay ra, nó lập tức bay vào lòng bàn tay cô. Cô nhẹ nâng mắt kính, ánh sáng lạnh tỏa ra
" Ha! Tên Thẩm Lăng đó bảo ta xem một chút. Chắc chắn có thứ đáng để biết... "
Cô rời đi, trở về ngôi nhà đơn sơ của lão già. Cô mở điện thoại lên xem, thì quả nhiên tin đêm qua đã lên top tìm kiếm. Lão già từ ngoài bước vào
" Thanh niên, cậu muốn đi đâu? "
" Trở về "
" Được! Vậy cậu đi đi "
" Ơn cứu mạng tôi sẽ không quên "
Cô đứng lên nói rồi bỏ đi, lão già mỉm cười gật đầu. Đôi mắt giảo hoạt hiện lên tán thưởng cùng hài lòng....
_________________
Bạch Thiển ngồi trên ghế mà lòng không yên, Thẩm Lăng bên cạnh đang hút thuốc. Phả ra làn khói trắng lượn lờ
" Nóng lòng cái gì? "
" Lão đại! Chuyện này là sao? Anh rõ ràng biết cái tên khốn họ Mạc kia sẽ đến, vậy mà còn bảo chúng ta đến đó. Bây giờ Hắc Nguyệt đã hy sinh oan uổng, anh hài lòng chưa? "
Bạch Thiển tức giận quát, Thẩm Lăng liếc mắt, nụ cười nhạt vươn lên
" Ha! Xem như cậu ta không có bản lĩnh. Tôi từ lâu đã thấy hành động của con nhóc Nhược Giai rất lạ. Nó luôn quan sát cậu rất tỉ mỉ, lần này tôi biết ý định từ hôn của nó nên mới muốn cậu đi dự tiệc... "
" Nhưng có phải vì anh biết có Hắc Nguyệt tôi mới đi nên mới kêu cậu ấy đến "
Bạch Thiển hỏi nhưng lời nói đã khẳng định, Thẩm Lăng nhếch môi
" Tôi không ngờ con nhóc Nhược Giai đó lại nói như vậy... Nó lại thích cậu... Ha! "
" Vậy chuyện Mạc Kì Ngôn thì sao? "
" Ha! Hắn đến là vì Bạch Tử Du. Một lòng báo thù, nhưng không ngờ lại hại chết bạn cậu. Mạc Kì Ngôn âm hiểm xảo trá, hắn còn muốn gây phiền phức cho Thẩm gia... "
" Lão đại! Anh thật quá đáng, đã biết trước mà không nói? "
Bạch Thiển nổi giận đứng lên, Thẩm Lăng nheo mày
" Bạch Thiển! Cậu chưa từng dám lớn tiếng với tôi. Hôm nay vì một thằng nhóc mà tức giận, có phải quá xem trọng hắn rồi không? "
" Hắc Nguyệt là anh em của tôi "
" Vậy thì sao? Cậu muốn tôi đền mạng? "
Thẩm Lăng đôi mắt âm tàn nhìn qua Bạch Thiển khiến hắn sững sờ, ngồi xuống nốc cạn ly rượu. Phi Thanh và Phi Long đi vào, gương mặt Phi Thanh có chút buồn bã
" Thẩm lão đại... "
" Ngọc Diện sao rồi? "
" Đã trở về bang "
" Lần này xem ra tên đó không thể hoàn thành nhiệm vụ "
" Thẩm lão đại, đại ca chết oan như vậy. Tôi muốn báo thù cho cậu ấy "
Phi Thanh nói, đôi mắt Thẩm Lăng liếc qua lạnh lẽo
" Chỉ là một tên nhóc, cần gì để tâm như vậy? "
" Nhưng cậu ấy... "
Phi Long vẫn một gương mặt lạnh lùng, Thẩm Lăng nhìn hắn hỏi
" Cậu thấy sao? "
" Tôi trung thành với người, tùy lão đại quyết định "
" Anh hai... "
Phi Thanh nheo mày, bàn tay nắm chặt lại. Không khí bắt đầu trầm xuống
" Cần gì náo nhiệt như vậy? "
Tiếng nói của cô vang lên khiến ai nấy sững sờ, đáy mắt Thẩm Lăng xẹt qua tia kinh ngạc. Bạch Thiển thấy cô liền vui mừng chạy đến ôm chầm
" Hắc Nguyệt! Cậu không sao... thật tốt "
Cô đẩy hắn ra, phủi cơ thể. Chán ghét nói
" Nói thì nói, cần gì ôm ấp như vậy? "
" Xì! Vẫn đáng ghét như ngày nào "
Bạch Thiển khinh bỉ, nhưng đáy mắt lại có sự vui vẻ. Thẩm Lăng cầm ly rượu trên tay
" Cậu đại nạn không chết, sẽ có phúc lớn "
" May mắn thôi "
Cô bước đến ngồi xuống, Phi Thanh thấy cô liền vui mừng
" Đại ca! Cậu thật sự không sao. Phước lớn mạng lớn "
" Phiền chị lo lắng rồi "
" Ha ha! Không có "
Cô nhìn qua Thẩm Lăng đang quan sát mình, đáy mắt hắn hiện lên khó dò
" Vết thương thế nào? "
" Không sao! May là có người cứu giúp "
" Ai? "
" Một lão già định cư trên biển "
" Ha! Tuy nói cậu thoát khỏi biển lửa. Nhưng vết kiếm của Ngô quản gia kia người thường chưa đến 10" đã chết. Ông ta từng là một tay kiếm siêu đẳng, cậu có thể sống sót thì xem ra sức mạnh không nhỏ "
Thẩm Lăng nhếch môi nói, cô khẽ nâng gọng kính
" Lão đại quá khen "
" Tôi đã quá xem thường cậu "
Thẩm Lăng rót rượu vào ly cho cô, cô nhếch môi. Từ tay đưa ra cái hộp kim loại nhỏ khi trước kiếm được.
" Lão đại! Tôi tìm thấy nó ở đống tro. Chắc anh nên nói rõ rồi nhỉ? "
Thẩm Lăng thấy liền kinh ngạc, lúc sau liền cười nhẹ
" Quả nhiên lợi hại, nếu em gái ta mà biết bị mất nó. Không biết sẽ nổi giận thế nào "
"... "
" Đó là một mảnh của pha lê đen huyền thoại "
Cô nheo mày lại, Thẩm Lăng cầm lấy chiếc hộp xoay.
" Từ những thế hệ trước, các tổ tiên của thế giới ngầm đã cùng nhau hợp lực chống đối lại bạch đạo. Và tạo ra một viên pha lê đen tượng trưng cho kẻ cầm quyền. Được làm từ những thứ quý giá nhất thế gian, nghe nói khi xưa có một nữ nhân đã gây không ít sống gió cho Hắc Bạch lưỡng đạo. Cũng chính là người tạo ra pha lê đen, một bảo vật tượng trưng cho kẻ mạnh nhất. Từ khi cô ta chết, pha lê đen đã bị nhiều người truy tìm. Nhiều cuộc chiến đẫm máu đã diễn ra vì tranh giành nó... muôn vàn xác người đã ngã xuống "
Cô nheo mày lại, khẽ nâng gọng kính. Bạch Thiển bên cạnh uống rượu trầm ngâm, cô hỏi
" Vậy tại sao nó lại được chia ra? "
" Ha! Các tổ tiên khi trước vì không nỡ lòng nhìn thấy Hắc đạo bị tan rã, chiến tranh liên miên. Bạch đạo sẽ có thể nhân cơ hội mà ra tay, nên quyết định chia pha lê đen ra thành 4 mảnh. Chia cho 4 đại thế gia đứng đầu Hắc đạo. Đó là Bạch gia, Ngọc gia, Thẩm gia, và một thế lực lớn mạnh đang giữ vị trí đứng đầu của thế giới đêm. Có thể gây ảnh hưởng rất lớn, nhưng may là thế lực đó luôn đứng im bất động. Không gây hại gì cho những bang phái khác "
Cô nhấm nháp rượu, nụ cười vươn lên. Thẩm Lăng tiếp tục nói
" Tuy đã giải quyết được nhưng trong tối ai nấy đều muốn sở hữu nó. Ngọc gia bây giờ là thế lực thứ 4, nên luôn bị đánh động nhiều hơn. Còn ta, mảnh pha lê đã bị đánh cắp... "
" Và kẻ đánh cắp nó không ai khác là Thẩm tiểu thư? "
Cô dựa vào ghế, Thẩm Lăng mở ra chiếc hộp kinh loại thành từng mảnh. Tiếp tục nói
" Phải! Con nha đầu đó vậy mà lại dám ngông cuồng như vậy. Nhưng có thể tạo ra bang phái đứng thứ 3 và còn lấy được đồ vật của ta, quả rất có thực lực "
Thẩm Lăng nhếch môi, tay không ngừng hoạt động
Brộp... rắc...
Chiếc hộp mở ra, từ bên trong một ánh sáng đen xuất hiện. Lung linh đến mức chói mắt, Thẩm Lăng lấy ra một mảnh pha lê đen tuyền, nó có thể phản chiếu lại mọi thứ. Mọi người kinh ngạc nhìn, cô nheo mày lại. Phi Thanh ồ lên
" Thật đẹp quá, không giống như những viên pha lê bình thường "
Ánh sáng nó tỏa ra như muốn bao phủ lấy tất cả, cô uống rượu, liếc qua hỏi
" Vậy lão đại muốn gì? "
Thẩm Lăng nhếch môi, dựa lưng vào ghế
" Tôi muốn các cậu đi tìm mảnh pha lê tiếp theo của Bạch gia đã bị đánh mất. Hiện tại sắp được bày bán bởi một cuộc đấu giá. Vì một lần bất cẩn mà Bạch Tử Du đánh mất nó, rơi vào tay một thương nhân, bọn họ không biết giá trị của nó nên đã đem ra bán. Bạch gia nhất định sẽ không bỏ qua, lấy lại bằng được mảnh pha lê. Nhiệm vụ này là nhiệm vụ tối mật "
" Sao lão đại lại muốn tôi làm? "
Cô nhếch môi, Thẩm Lăng hút thuốc phả ra làn khói
" Tôi trọng dụng cậu, đừng làm tôi thất vọng "
" Vậy mục đích anh kêu tôi tiếp cận Ngọc Diện cũng là vì mảnh phe lê đó? "
" Phải "
" Được rồi! Lão đại đã cho tôi cơ hội thì nào dám từ chối. Đi trước "
Cô đứng lên, Bạch Thiển đi theo sao khoát tay lên vai cô
" Lần này phiền đây, tôi không tiện ra mặt. Giao lại cho cậu và hai anh em họ Phi kia "
" Ừ... "
Cô vừa đi vừa trầm tư, cơn gió lướt qua. Đôi mắt sau mắt kính của cô hiện lên sát khí cùng tàn bạo. Sự hứng thú cũng hiện rõ, khẽ nâng nhẹ. Nụ cười vươn lên...
" Ma pháp Hắc Ám...? Thú vị đây... "
Danh sách chương