Sáng ngày hôm sau, Triệu Vô Cực cầm lấy cái kia hắc sơn pháp khí hướng về bên ngoài đi tới, nhanh chóng khởi động làm nóng cơ thể một phen sau đó bắt đầu từ nhẫn trữ vật lấy ra đại lượng Linh thạch đầu nhập vào bên trong.

Giống như Vô Ưu hòa thượng nói, muốn Trấn người khác, trước tiên phải bị Trấn, hiểu được cảm giác bị Trấn là như thế nào.

Đồng thời Triệu Vô Cực "ý" cũng không chỉ đơn thuần là Trấn, mà phía trước đó còn có sơn băng địa liệt, cảm giác áp bách cực mạnh.

Bởi vậy loại này tu luyện "ý" đối với hắn mà nói, quả thật rất hữu dụng.

Triệu Vô Cực tinh thần lực hơi động một cái, trên tay hắn hắc sơn lập tức phóng đại ra gấp mười lần, gấp trăm lần, gấp ngàn lần.

Mà trọng lượng của nó cũng theo nó thể tích càng lớn càng trở nên trầm trọng, giống như một tòa đại sơn thật sự.

Triệu Vô Cực hai tay hướng về phía trên đẩy lên, nâng tòa này hắc sơn qua đỉnh đầu.

Sau đó hắn tinh thần lực lần nữa động lên, hắc sơn cũng theo đó lần nữa phóng to.

Gấp ngàn lần, hai ngàn lần, năm ngàn...

Triệu Vô Cực cảm giác tay mình càng lúc càng trầm trọng,vốn có thể dễ dàng nâng lên hắc sơn lúc này đã nặng hơn vạn cân nhưng vẫn còn tiếp tục tăng lên.

Triệu Vô Cực thử nghiệm nâng nâng tòa này to lớn đồ sộ hắc sơn một cái, sau đó hướng bầu trời đẩy ngược mà lên, cuối cùng vững vàng tiếp được, trong ánh mắt lộ ra một tia đắc ý.

Hắn lực lượng, quả thật lớn đến kinh người

Cho dù hơn vạn cân hắc sơn vác trên người, Triệu Vô Cực cũng không cảm giác thật quá sức.

Đây chỉ là đơn thuần lực lượng cơ thể, nếu hắn dùng linh lực đến cường hóa tự thân, Triệu Vô Cực còn có thể đơn giản gấp mấy lần nâng lên cái này hắc sơn.

Hắn tiếp tục tăng lên hắc sơn thể tích, trên tay cũng bắt đầu trầm trọng xuống, khuôn mặt của Triệu Vô Cực cũng không còn giống như trước thong dong đắc ý.

Hắn cả người cơ bắp bắt đầu phồng lên, hai tay mạch máu cùng gân xanh bắt đầu ẩn hiện, gương mặt cũng theo đó bắt đầu ửng hồng, hai chân bắt đầu hơi khụy xuống, ngón chân bám chặt vào đại địa.

Hắc sơn lúc này đã nặng hơn một vạn năm ngàn cân, Triệu Vô Cực thật có chút nâng không nổi

Hai tay của hắn bắt đầu có chút run lên, trên trán gân xanh điên cuồng nổi lên, toàn bộ sức nặng của cái này hắc sơn đang đè nặng lên hắn cơ thể.

Hai tay, hai chân và nhất là xương sống đang phải chịu một áp lực cực kì to lớn.

Triệu Vô Cực trong lòng hồi hộp một chút, hắn đang suy nghĩ, có nên phát động linh lực đến đối kháng hắc sơn hay không? Nếu như phát động linh lực bổ sung hắn lực lượng, như vậy Triệu Vô Cực có thể dễ dàng nâng lên một vạn năm ngàn cân trọng lượng của hắc sơn, như vậy muốn để hắn lần nữa rơi vào khó khăn trạng thái, hắc sơn tiêu hao linh lực cùng Linh thạch sẽ càng to lớn.

Linh thạch thì Triệu Vô Cực không thiếu, hắc sơn nếu chỉ duy trì một cái chức năng chính là phóng to để cho càng nặng như vậy thì tiêu hao cũng không lớn, nhưng Triệu Vô Cực lại không biết được cái này hắc sơn cực hạn là ở chỗ nào

Nếu như dùng linh lực để cho sức mạnh bạo tăng, nếu vượt qua cực hạn của hắc sơn, như vậy cũng có chút không quá sảng khoái a.

Nhưng nếu không bạo phát linh lực, Triệu Vô Cực cho dù cảm nhận được bản thân bị Trấn, cũng không phải là đầy đủ cảm ngộ đi.

Bởi vì chỉ có bạo phát linh lực, hắn mới có thể trong lúc bị Trấn cảm giác được tuyệt vọng, cho dù cố gắng đến thế nào, bạo phát bao nhiêu linh lực cũng vô dụng.

Cuối cùng Triệu Vô Cực quyết định đã không làm thì thôi, làm phải làm đến cùng, hi vọng cái này hắc sơn chất lượng tốt một chút, có thể hoàn toàn Trấn được hắn a!

Trên người linh lực phun trào, Triệu Vô Cực lập tức cảm giác được hắc sơn nhẹ đi rất nhiều, hăn lần nữa để cho hắc sơn tăng lên thể tích.

Một vạn năm ngàn cân...

Một vạn sáu ngàn cân...

Một vạn tám ngàn cân...

Hai vạn cân........

Hai vạn năm ngàn cân...

Ba vạn cân....

Trọng lượng hắc sơn một đường bão tăng, Triệu Vô Cực dưới chân đại địa lập tức rạn nứt mà ra, hiện ra một cái to lớn mạng nhện vết nứt, nhưng cũng không mở rộng mà chỉ dừng lại ở đấy mà thôi.

Dù sao hắn là tại chỗ tăng lên trọng lượng mà không phải là mạnh mẽ va đập, đại địa nứt vỡ cũng có hạn.

Thẳng đến hắc sơn trọng lượng đạt tới ba vạn bốn ngàn cân thời điểm, Triệu Vô Cực mới dừng lại.

Lúc này trên đầu hắn mồ hôi mịn bắt đầu chảy ra, hai tay có chút phát run, hai chân thì như là cột sắt đóng vào đất, cho dù muốn di chuyển một chút không được.

Chỉ cần hắn dám di chuyển, cả cái này hắc sơn chỉ sợ lập tức muốn đè xuống đem hắn đánh thành một bãi thịt nát.

Cho dù hắc sơn trong lượng cực kì kinh khủng, hắn sống lưng như cũ thẳng tắp, một chút cũng không chùng.

Nếu có người ở bên ngoài nhìn vào, Triệu Vô Cực lúc này thật giống như một con kiến đang gánh lên một cái to lớn miếng bánh màu đen, miếng bánh màu đen gần như là chạm địa, khoảng cách chỉ cách con kiến một chút bé nhỏ như vậy.

Mà Hắc sơn cũng đã hóa thành một tòa tiểu sơn, so với bình thường một toàn tiểu sơn cũng không kém bao nhiêu.

Triệu Vô Cực tinh thần lực hơi động một cái, hắc sơn trọng lượng lần nữa tăng lên.

Ba vạn năm ngàn cân....

Rốp rốp...

Triệu Vô Cực giống như có thể nghe được tiếng xương cốt của mình chịu tải nặng nề kêu rên, giống như bọn chúng đang đối với Triệu Vô Cực điên cuồng hành động biểu tình phản đối đồng dạng.

Triệu Vô Cực sống lưng lúc này vậy mà còng xuống một chút, sắc mặt nghẹn đỏ đến cực hạn, hai chân phát run

Chỉ tăng lên một ngàn cân, nhưng đối với đã gần đạt đến cực hạn Triệu Vô Cực mà nói, quả thật là một cái cực kì to lớn gánh nặng.

Hắn thật có chút không chịu nổi.

Nhưng hắn không hề như vậy chịu buông tha đầu hàng, Triệu Vô Cực linh lực trên người bạo phát, cố gắng gia trì lực lượng cho bản thân.

Đan điền của hắn điên cuồng vận chuyển linh lực đi khắp tứ chi bách hải, giống như là nước lũ tả xung hữu đột đi khắp cơ thể của hắn.

Nhưng để Triệu Vô Cực kinh hoàng chính là, hắn lực lượng vậy mà đã đến cực hạn, linh lực cho dù bạo phát cũng không giúp hắn tăng lên chút nào, chỉ có thể giảm bớt mệt mỏi mà thôi.

Triệu Vô Cực lúc này thật sự cảm giác được một cỗ sâu sắc tuyệt vọng, cảm giác bị Trấn áp toàn diện, cho dù bản thân có cố gắng thế nào đi nữa cũng không cách nào nâng lên cái này hắc ám bầu trời.

“ đây chính là cảm giác bị Trấn sao? Ha ha, quả nhiên tên Vô Ưu hòa thượng cách tu luyện có chút môn đạo nha!”

Triệu Vô Cực trong lòng đắng chát cười lấy, nhưng hắn lập tức làm ra càng điên rồ hơn một chuyện.

Ba vạn sáu ngàn cân..

ầm!

đại địa lập tức phát ra một cỗ điên cuồng chấn động

nặng tới ba vạn sáu ngàn cân hắc sơn bỗng nhiên đập xuống mặt đất, khiến cho mặt đất ầm ầm rung lên, mà Triệu Vô Cực bóng dáng cũng triệt để biến mất ở phía dưới hắc sơn.

Hắn... bị đè!

Giống như một con kiến cố gắng nâng vật nặng quá sức của mình, lúc này con kiến kia vận mệnh chính là bị vật kia đè chết.

Mà Triệu Vô Cực cùng con kiến đó, cực kì giống, điểm khác biệt duy nhất chính là con kiến có thể bị đè chết, mà hắn lúc này còn chưa chết.

Hắc sơn đập xuống đất, kéo lên một sóng bụi mù, mà ở phía xa trên cành cây, một cái đầu trọc hòa thượng đang đứng đó đưa ánh mắt nhìn về phía bên này.

Hắc sơn vốn là pháp khí của Vô Ưu hòa thượng, bởi vậy Triệu Vô Cực dùng nó đến sức mạnh nào, Vô Ưu đều có thể cảm nhận được, bởi vì hắn ở quá gần.

Nhìn thấy Triệu Vô Cực bị đè xuống một màn kia, Vô Ưu cũng không chút nào lộ ra giật mình, ngược lại tán thưởng:

“ Ba vạn sáu ngàn cân? Chậc chậc, tên tiểu tử này lực lượng so với ta không chút nào yếu a!”

Vô Ưu trong lòng cảm thán đến cực hạn.

Hắn ở Đại Lôi âm tự từ nhỏ liền luyện võ, mỗi một ngày đều đang cố gắng tu luyện, chưa hề dám lười nhác qua.

Bởi vậy hắn mới có thể có được thành tựu như ngày hôm nay, có được ngoại công vô cùng đáng sợ ở trong đồng cảnh giới.

Vốn tưởng rằng trong tu chân giới này cũng khó có người tuổi tác xấp xỉ hắn có thể có được lực lượng cùng cảnh giới như vậy, Vô Ưu trong lòng tâm thái tuy hòa nhã nhưng dù sao cũng là tuổi trẻ, so sánh chi tâm cũng là khá mạnh.

Hắn cho rằng không có mấy cái thiên tài có thể cùng hắn so sánh, bởi vì hắn ở Đại Lôi âm tự cái này Đông Vực đệ nhất phật môn tu luyện thánh địa cũng là hàng đầu tồn tại.

Không ngờ hôm nay vừa ra ngoài lịch luyện một phen liền gặp được Triệu Vô Cực dạng này quái vật.

Tuổi so với hắn trẻ, lực lượng lại cùng hắn ngang bằng

Tuy chưa thử giao thủ, nhưng bản năng nói cho Vô Ưu biết, thiếu niên trước mặt hắn này thực lực không hề đơn giản.

Hắn ở tông môn cũng đã sớm nghe về mấy cái thiên tài tuấn kiệt danh tiếng, bên trong đương nhiên có Triệu Vô Cực, bởi vậy lúc gặp Triệu Vô Cực hắn mới có thể lập tức nhận biết Triệu Vô Cực thân phận, từ đó sinh ra kết giao chi tâm.

Thiên tài cùng thiên tài ở giữa mới có tiếng nói chung, hắn có thể ở chỗ hoang sơn dã lĩnh này gặp được Triệu Vô Cực, đương nhiên là cùng đối phương có duyên, không bằng bán cái nhân tình.

Vô Ưu ánh mắt híp lại tràn đầy suy ngẫm nói ra:

“ hắc hắc, hi vọng hắn không đem chính mình chơi chết.

Ta cũng không thể lười nhác, nếu không thật muốn bị hắn vượt qua a!”

Nói xong hắn lập tức ngự không mà đi, hướng về Vô tận sơn mạch bên trong đi tới.

Hắn muốn khiêu chiến kim đan kì nhất trọng yêu thú, chịu đối phương công kích đánh đập, tôi luyện bản thân!

Mà ở Hắc sơn phía dưới, lúc này một cái nhỏ bé thân ảnh đang bị đè bẹp trên mặt đất, miệng còn không ngừng kêu la:

“ ai da, đau chết ta.

Cái này Hắc sơn quả thật không nể mặt nha, thiếu chút nữa thì thật chết rồi!”

chủ nhân của giọng nói này không ai khác chính là Triệu Vô Cực.

Vừa rồi hắn tăng Hắc sơn trọng lượng lên tới ba vạn sáu ngàn cân, lập tức vượt qua hắn lực lượng chống đỡ cực hạn, bởi vậy nhanh chóng bị hắc sơn đè sập xuống.

Nhưng hắc sơn cho dù đè sập xuống, Triệu Vô Cực cuối cùng vẫn là ở nguy hiểm thời khắc gồng lên toàn bộ sức bình sinh cho chống đỡ xuống, khiến cho hắc sơn cũng không thật sự đè chết được hắn, ngược lại giống như tôn ngộ không năm xưa bị ngũ chỉ sơn trấn áp như vậy.

Triệu Vô Cực hai tay hai chân gấp khúc chống đỡ mặt đất, lưng dựa vào hắc sơn đáy, mồ hôi liên tục chảy ra, trên trán gân xanh căng phồng.

“ thật con mẹ nó nặng, đây chính là cảm giác bị Trấn áp sao?

Hắc hắc, cho dù ta đã bạo phát toàn lực, cũng không thể nào nâng lên được sao?”

Triệu Vô Cực trong lòng cười lạnh không ngớt, mười ngón tay đâm thủng mặt đất, bỗng nhiên gồng lên cơ thể, muốn chống lên hắc sơn đứng lên:

“ lên cho ta!”

hắn rống lớn một tiếng, cả người cố gắng vùng vẫy nâng lên hắc sơn, nhưng hắc sơn trọng lượng nặng nề vô cùng, hắn bình thường đã không nâng nổi chứ đừng nói tư thế không có chỗ mượn lực như thế này.

“ a a a a...”

Két két..

Triệu Vô Cực điên cuồng rống to, hai tay hai chân cơ bắp phồng lên, hắc sơn giống như có chút di chuyển, nhưng sau đó một lần nữa lại rơi xuống đè nặng lên Triệu Vô Cực trên lưng.

Hộc hộc hộc....

Triệu Vô Cực điên cuồng thở dốc, mồ hôi rơi như mưa.

Thật con mẹ nó tuyệt vọng a!

Đây chính là cảm giác tuyệt vọng khi bị trấn áp sao?

Triệu Vô Cực lúc này hồn nhiên quên hết tất cả, cố gắng đi cảm thụ cái này cảm giác.

Tuy rằng hắn có thể điều khiển, để cho hắc sơn trong nháy mắt thu nhỏ trở về trọng lượng cùng kích thước ban đầu, nhưng hắn lúc này không hề có chút nào nghĩ tới phương diện này.

Triệu Vô Cực lúc này tâm ý hoàn toàn bị cái này cảm giác nặng nề đè ép trên lưng áp chế gắt gao hấp dẫn, để hắn toàn tâm toàn ý đi cảm nhận cỗ này Trấn áp chi ý.

Cho dù cố gắng thế nào, cho dù là tu tiên giả, đối mặt với dạng này vĩ đại nặng nề hắc sơn, hắn như cũ không thể khiêng lên nổi đối phương, chỉ có thể tuyệt vọng mà để đối phương đè ép xuống dưới.

Một lát sau, Triệu Vô Cực ánh mắt từ ngơ ngác lấy lại tiêu cự, hắn lần nữa rống to thử nghiệm nâng lên hắc sơn,đột phá lao tù.

“a a a... lên cho ta!”

Triệu Vô Cực điên cuồng gào thét, âm thanh của hắn vang dội bốn phương tám hướng, nhưng ở giữa Vô tận sơn mạch này, một chút âm thanh như vậy cũng không lật nổi cái gì sóng gió.

Ầm!

một lần nữa Triệu Vô Cực lại bị hắc sơn đè xuống.

Trong lòng cảm giác hết sức tuyệt vọng, Triệu Vô Cực cười khổ một tiếng:

“ xem ra một năm tới chỉ sợ phải chịu khổ rồi a!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện