Trái tim Cố Kỳ đang nhỏ máu.
Cứ việc Cố Kỳ vô cùng không muốn nhắc đến tên đại thần nào đó, cố gắng chuyển qua đề tài khác, nhưng vẫn không chịu nổi sự hào hứng của đám người xung quanh.Sau đó còn nghe được tên ngốc Lão Tử Là Thích Khách bàn bạc xem có nên sử dụng mỹ nhân kế, anh vội ho một tiếng:
“Không thể làm vậy được.”
“Tui đâu có lừa gạt tình cảm.” Lão Tử Là Thích Khách giải thích.
“Ý của tui là nếu đại thần có ý với người nào đó trong bang của chúng ta thì tốt rồi, người đó nếu vừa lúc cũng thích cậu ấy thì càng tốt, đại thần vừa nhìn đã biết là người si tình, huống hồ người trong lòng của cậu ấy,à, tên gì nhỉ …”
Cố Kỳ vội ngắt lời: “Việc này tôi còn chưa hỏi, đừng kết luận lung tung.”
Lão Tử Là Thích Khách nói: “Không phải đã rõ rồi à? Đại thần chắc chắn là bị bỏ rồi.”
Cố Kỳ thiệt muốn đáng gã một trận: “Chuyện của người ta cậu đừng đoán mò.”
Anh nói xong thấy đối phương còn muốn mở miệng, nhắc nhở: “Ăn cơm của anh đi, mấy món anh chọn lạnh rồi kìa.”
Lão Tử Là Thích Khách nghe vậy vội vàng ăn, một lát sau lại nhắc đến mỹ nhân kế.Gã nghe Phong Lương Dạ nhắc nhở còn chưa biết diện mạo tuổi tác của người ta làm sao mà yêu đương. Lão Tử Là Thích Khách nghiêm túc suy nghĩ, hào hứng nói hay là buổi tối tập thể cùng gửi ảnh chụp đi, dụ đại thần gửi luôn.
“Đừng có nằm mơ.”Phong Lương Dạ tạt nước lạnh: “Với tính cách của cậu ấy, anh cảm thấy cậu ấy sẽ đồng ý à?”
Lão Tử Là Thích Khách nói: “Lỡ người ta không để ý thì sao?”
Gã vô thức nhìn về phía Cố Kỳ, thấy đối phương tỏ vẻ không đồng ý, vội tìm một vị nhân vật trung tâm khác: ” Vũ, anh nói gì đi?”
Diệu Vũ cũng cho là khả năng rất thấp, nhưng lời đến bên miệng chợt dừng lại, thản nhiên nói:
“Anh cứ thử xem.”
Lão Tử Là Thích Khách thật hào hứng: “Đúng rồi, thử có sao đâu.”
Bọn Cố Kỳ và Phong Lương Dạ không hẹn mà cùng nhìn Diệu Vũ. Tên này bình thường thích nói thẳng, nếu như mọi lần thì sẽ cho đối phương biết kết quả luôn, chứ không phải kêu người ta thử xem. Tử Lâm khá nhiều chuyện, không kềm được:
“Vũ nè, thật ra tui đã muốn hỏi, có phải anh có hứng thú với cậu ấy không?”
Cô vừa thốt lên mới nhớ đến người nào đó còn ở nơi này, vội vàng nhìn sang, nhưng lại thấy Đường Du giống như không có việc gì bình tĩnh ăn cơm. Cùng lúc đó, cô nghe thấy Diệu Vũ thành thực ừ một tiếng, trong lòng khẽ run, cô cười hoà giải:
“Tôi biết ngay mà, bởi vì cậu ấy quá mạnh, nói không chừng còn là giáo viên của học viện quân sự nào đó, lớn tuổi hơn chúng ta, có lẽ còn có con rồi cơ.”
Diệu Vũ nói: “Tôi hỏi rồi, cậu ấy học năm nhất.”
Tử Lâm: “…”
Cho nên anh đang nhấn mạnh anh và cậu ấy có cơ hội hả? Ngay cả bọn Phong Lương Dạ cũng cảm thấy đề tài này quá nguy hiểm, nhìn về phía người nào đó.Cố Kỳ cũng thoáng nhìn qua, không biết là lần thứ mấy anh hối hận rủ em họ mình đến.Hơn nữa anh càng thêm quyết tâm không để mấy người này biết ID của em họ, nếu không thì xấu hổ lắm luôn.
Đường Du cảm nhận được tầm mắt của bọn họ, ngẩng đầu lên.
Phong Lương Dạ nhanh chóng đổi đề tài: “Em họ gần đây làm gì thế?”
Đường Du nói: “Ban ngày lên lớp, buổi tối chơi game.”
Cố Kỳ nghĩ thầm không ổn rồi, anh vội dùng chân đá em họ mình.Lại nghe thấy Phong Lương Dạ tò mò hỏi em họ chơi game gì, trái tim anh nhấc lên đề phòng, chỉ nghe em họ mình nói:
“Mấy game thường thôi, mấy loại game trí tuệ, anh chơi không?”
Phong Lương Dạ thấy cậu nghiêm túc trả lời, không khỏi nhớ tới bộ dáng lúc mới gặp người này—— bởi vì ấn tượng khắc sâu nhất luôn là hình ảnh người này nóng nảy gắt gỏng, gã đều sắp quên mất cậu vẫn có một mặt ôn hòa, gã nghĩ cậu như bây giờ thật ngoan, cười nói:
“Không chơi.”
Đường Du ừ một tiếng, tự múc cho mình một chén canh nữa.
Bọn người Tử Lâm thở phào trong lòng, ngay sau đó lại thấy Lão Tử Là Thích Khách nhìn Diệu Vũ ngạc nhiên nói:
“Cậu ấy mới năm nhất hả, còn nhỏ hơn tụi mình, sao trâu quá vậy!”
Bọn người Tử Lâm: “…”
Ni mã tên ngốc chết tiệt, vấn đề này khó lắm mới cho qua được!
Lão Tử Là Thích Khách hoàn toàn không cảm thấy sai ở đâu, tiếp tục cùng Diệu Vũ thảo luận chuyện của đại thần.Gã nghe Diệu Vũ nói thân thủ của đối phương nhất định là thực chiến mà có thì càng thêm khâm phục.Cố Kỳ nghe thế cũng ngạc nhiên, anh nhìn em họ mình nghĩ cậu đoán mò à, em họ của anh sao mà là cao thủ thực chiến được chứ.
Đường Du đã uống canh xong, cậu lau miệng bình tĩnh nhìn họ: “Anh họ.”
Cố Kỳ trong phút chốc nhớ tới hai việc “để lộ người trong lòng của em họ” và “ngăn cản em họ nói chuyện liên quan đến game”, lần đầu tiên trước mặt em họ có cảm giác chột dạ, anh giả vờ trấn tỉnh ừ một tiếng.
Đường Du chân thành nói: “Lần sau đổi quán khác đi, quán này ăn không ngon lắm.”
Cố Kỳ: “…”
Ăn không ngon lắm em còn ăn nhiều như vậy!
Cố Kỳ cực kỳ không có gì để nói, luôn cảm thấy tính cách em họ thay đổi nhiều ghê, chắc do bị đụng đầu.Tử Lâm thì khá mẫn cảm, sau khi quan sát phát hiện người nào đó thật sự đã nghĩ thông.Cô nhớ cậu ở trong trường cũng không có bạn bè gì, bèn hỏi cậu có muốn chơi game cùng bọn họ không. Cố Kỳ nghe thấy tim lại vọt lên.
Đường Du rất nể mặt anh họ, từ chối: “Em hơi ngốc.”
Tử Lâm nói: “Không sao đâu, tụi này hướng dẫn cậu.”
Đường Du hỏi: “Mọi người không phải đang làm nhiệm vụ à? Nghe anh họ nói hình như khó lắm.”
“Cậu có thể thăng cấp trước, tui kêu người trong bang chơi với cậu.Chờ tụi này làm xong nhiệm vụ lại dẫn cậu đánh phó bản, được không?” Tử Lâm cười nói:
“Trong game có nhiều người thú vị lắm, phong cảnh cũng rất đẹp.”
“Không …”
Đường Du đang nói chợt nghe thấy máy thông tấn vang lên, nhìn tin tức thấy đó là ca cậu gửi đến.Cậu vội trả lời, lịch sự tạm biệt bọn họ rồi đi trước. Phong Lương Dạ tặc lưỡi nói:
“Kỳ, tui phát hiện em họ anh quả thật không có vấn đề gì rồi.”
Cố Kỳ đơn giản nói: “Nó trưởng thành rồi.”
Phong Lương Dạ và Tử Lâm lại tập trung mục tiêu sang Diệu Vũ, hỏi có phải gã nhìn trúng Nhạc Chính Hoằng hay không.Dù sao từ trước đến giờ người theo đuổi gã rất nhiều, chưa từng thấy gã có hứng thú với ai. Lão Tử Là Thích Khách hoảng sợ:
“Thiệt hay giả vậy, mới quen được mấy ngày thôi, không nhanh thế chứ?”
Diệu Vũ nói: “Tôi chỉ là cảm thấy cậu ấy lợi hại.”
“Tui nói mà.”Lão Tử Là Thích Khách dừng một chút:
“Khoan đã, thật ra anh có thể thử xem, lỡ đâu tối nay xin được ảnh chụp, cậu ấy lại xinh đẹp?”
Diệu Vũ không để ý gã, cúi đầu ăn cơm.
Cố Kỳ nhìn thoáng qua, vẻ mặt khó nói thành lời.Anh muốn nói thân phận người nào đó cho Diệu Vũ biết, nhưng lại nghĩ thái độ của Diệu Vũ đối với em họ khó lắm mới chuyển biến tốt.Nếu tên Ân Triển kia thật sự không đáng tin, Diệu Vũ và em họ có thể thành đôi cũng tốt?
Không, lúc nãy em họ bình tĩnh như vậy, rõ ràng không thích Diệu Vũ nữa.Bây giờ quan trọng nhất để xem Ân Triển người là thế nào, không may hắn hại em họ nhảy lầu lần nữa thì phải làm sao?
Anh nhất thời im lặng.
Lúc này Đường Du đã về đến ký túc xá, rất nhanh đăng nhập vào game.Cậu thấy ca đã ở chỗ cậu logout chờ mình, vui vẻ nhào qua:
“Hôm nay ca không bận à?”
Ân Triển đón lấy cậu: “Ừ, rảnh được một chút.”
Đường Du hỏi: “Ca ở bên đó thế nào?”
“Sắp thu phục xong rồi, vài ngày nữa sẽ có nhiều thời gian chơi cùng ngươi.” Ân Triển đánh giá cậu, cười tủm tỉm nói:
“Không phải có bộ đồ thú nhân à? Đổi một bộ giống bạch thụy thú cho ta xem thử.”
Đường Du nói: “… Không đổi.”
Ân Triển ôm cậu hôn một cái, môi dán môi của cậu cười nói:
“Bây giờ ngươi thay để ta sờ cho đã thì sẽ không cảm thấy thích thú nữa, nếu không đợi ta đến đón ngươi, sờ trực tiếp là ngươi đó.”
Đường Du theo phản xạ nhúc nhích lỗ tai, cậu cảm thấy dù bây giờ có đổi cho hắn sờ, đến lúc sau ca cũng không bỏ qua cho cậu đâu.Nhưng cậu nghĩ một lúc vẫn thay đồ, lạc quan nghĩ biết đâu có thể giảm bớt mức độ bị lăn qua lăn lại.
Ân Triển vừa lòng, sờ sờ lỗ tai cậu: “Ngươi có cảm giác không?”
“Không có.” Đường Du nhắc nhở,:”Đây chỉ là bộ đồ.”
Ân Triển gật đầu: “Cho nên vẫn là sờ người thật tốt hơn.”
Sao ca lại lưu manh như thế, Đường Du nhịn không nói ra miệng.Ân Triển cười lại sờ nắn mầy cái rồi kéo cậu đi dạo. Đường Du ngoan ngoãn đi theo hắn, kể cho hắn nghe việc nhiệm vụ đang bị kẹt. Ân Triển dò hỏi, thấy vẻ mặt tức phụ nghiêm túc phân tích cho hắn nghe, còn mở cả bản đồ ra, hắn cười nói:
“Ta tưởng ngươi không có hứng thú với game lắm, không ngờ ngày nào ngươi cũng chơi.”
Đường Du nói: “Em muốn có vương miện.”
Ân Triển chợt khựng, đột nhiên hiểu ra nơi đó có ký ức của tức phụ.Hắn cẩn thận lắng nghe cậu kể lại toàn bộ quá trình.Hai người cùng nhau đến Quy Vân Thảo, hắn nhìn chung quanh một vòng:
“Xung quanh đây đã tìm hết?”
Đường Du nói: “Còn sót một chút.”
Ân Triển hỏi: “Có trò chuyện với các NPC chưa?”
Đường Du lắc đầu, thấy ca cậu muốn dẫn cậu đi tìm NPC trò chuyện thì ngăn lại. Ân Triển biết tức phụ không muốn chút thời gian ít ỏi của hắn phí vào trong game, trong lòng mềm mại. Hai người cùng nhau đi dạo đến những nơi phong cảnh xinh đẹp, mãi cho đến lúc hắn nhất định phải rời đi mới kết thúc. Đường Du cũng định logout, bỗng nhiên thấy có tin tức lóe lên, là Phong Khinh Trần Trần muốn thêm cậu làm bạn tốt, cậu nhấn từ chối.
Ngay sau đó, một ngườitừ trong rừng cây bên cạnh đi ra, trên đầu gã là bốn chữ ” Phong Khinh Trần Trần “.
“Sao cậu không đồng ý?”
Phong Khinh Trần Trần nói:”Tôi nghĩ cậu có nghe nói đến tôi, tôi không có ý gì đâu.Cậu có biết tên Ân Triển lúc nãy trò chuyện với cậu hồi đó tên gì không?”
Đường Du không có hứng thú chơi mấy tiết mục cẩu huyết với gã, cái gì mà “Đó là bạn trai của tôi, cậu rời xa hắn đi”.Dù sao ca cũng sẽ thu thập hết bọn họ, cậu mở kênh phụ cận gửi một cái biểu tình.
[ phụ cận ] Nhạc Chính Hoằng: [ chó ]
Phong Khinh Trần Trần hỏi: “Cậu có ý gì?”
Đường Du thân thiết giải thích nghi ngờ cho gã: “Ý là đối phương không muốn trò chuyện với anh, hơn nữa còn ném cho anh một con chó.”
Phong Khinh Trần Trần: “…”
Đường Du không để ý gã nữa, bình tĩnh logout.
Phong Khinh Trần Trần: “…”
Đường Du vui vẻ ngủ trưa một giấc, đêm đó lại hội hợp cùng tổ đội lâm thời.Bọn Lão Tử Là Thích Khách thấy cậu đều ngẩn người, nói cậu mặc bộ đồ này thật xinh đẹp, Đường Du mới nhớ mình chưa đổi lại, bèn thay thành bộ hồng y.
“Mặc bộ kia đi, bề ngoài khá giống bạch thụy thú, rất xinh đẹp.” Lão Tử Là Thích Khách nói:
“Đúng rồi đại thần, cậu là thú gì?”
Đường Du thành thật: “Bạch thụy thú.”
Lang Vương cùng Lam Điện nhướng mày, vẻ mặt hơi là lạ. Mấy người còn lại thì ngẩn ra, Lão Tử Là Thích Khách hào hừng:
“Trùng hợp vậy, tui với bọn Kỳ cũng là bạch thụy thú.Đại thần cậu ở thành phố nào, mọi người cùng gặp mặt!”
Đường Du bổ sung thêm: “Tôi là máu lai, trong các anh có ai kỳ thị máu lai, giờ có thể rút lui.”
Bọn Lão Tử Là Thích Khách lại ngẩn ra, vội vàng lắc đầu, nói với cậu em họ của Bạc Hà Hạ cũng là máu lai, bọn họ vẫn thường xuyên cùng nhau chơi. Đường Du bịa đại thành phố nào đó ứng phó bọn họ, rồi cùng nhau đi làm nhiệm vụ. Cậu còn tưởng Phong Khinh Trần Trần sẽ đến dây dưa một chút, kết quả không thấy đối phương xuất hiện, khá vừa lòng. Cậu nói cho họ nghe đề nghị lúc sáng của ca, bảo bọn họ nói chuyện với NPC thử xem.
Mọi người không có ý kiến, vừa đi tìm thỏ mama, vừa cùng NPC trò chuyện. Lão Tử Là Thích Khách xum xoe chạy đến bên cạnh Đường Du, đầu tiên chỉ là trò chuyện vớ vẩn, sau đó bắt đầu đề nghị xin ảnh chụp, cũng nói gã sẽ gửi trước. Đường Du sảng khoái đồng ý:
“Được chứ.”
Cố Kỳ: “…”
Lang Vương cùng Lam Điện lập tức đồng loạt nhìn sang, đều rất ngạc nhiên người lão Đại bọn họ nhìn trúng bộ dạng như thế nào.Họ liền hối thúc tên ngốc kia mau gửi hình, sau đó nhìn về phía người nào đó. Đường Du ra hiệu cho bọn họ đợi một chút, rồi nhanh chóng phát tấm hình đã chuẩn bị sẵn lên kênh đội ngũ. Mọi người ôm tâm tình kích động mở ra xem, ngay sau đó đều im lặng.
Lão Tử Là Thích Khách hỏi: “… Đây là cái gì?”
“Đây là avatar bạn của tôi vẽ dùm tôi đó.” Đường Du nói: “Giống tôi lắm đó.”
Mọi người: “…”
Hình dáng cậu trừu tượng như thế này?
Lão Tử Là Thích Khách nói: “Không có hình chụp hả?”
Đường Du nghiêm túc nói: “Cái này và ảnh chụp giống y chang, thật đó.”
Thật sự cái quỷ á! Mọi người lại tiếp tục im lặng, Lão Tử Là Thích Khách nghe thì biết mình bị đùa giỡn, thấy bọn Phong Lương Dạ cười chế giễu mình trong kênh bang hội thì đau lòng lắm.
Đường Du nhìn bọn họ: “Còn chờ gì nữa, tới phiên mọi người đi.”
Mọi người: “…”
Đã như vậy cậu còn muốn đòi ảnh chụp của tụi này?
Diệu Vũ nhìn cậu không gì để nói, gã dẫn đầu gửi hình trước, đương nhiên không phải là hình của gã.Những người khác cũng sôi nổi hùa theo, kiểu gì cũng có, chỉ có mỗi Lão Tử Là Thích Khách gửi hình thật. Mọi người không quan tâm gã kêu gào, tiếp tục làm nhiệm vụ. Tử Lâm nhìn người chơi phía sau:
“Là ảo giác của tôi à? Sao tôi thấy gần đây hơi nhiều người.”
Lam Điện nói: “Mỗi ngày chúng ta đều đến, chắc chắn sẽ làm người khác chú ý.”
Tử Lâm hơi ngẩn ra, nhìn gã và Lang Vương: “Chủ yếu là bởi vì hai người các anh đi?”
Hai người này một người là bang chủ của bang hội đệ nhất tiếng tăm lừng lẫy, một người là phó bang chủ bang Trọng Vân xếp hạng thứ ba.Cộng thêm gần đây Phong Khinh Trần Trần mỗi ngày đều viết nhật kí tâm tình trên diễn đàn, buổi tối thì ngồi đình trong chờ người, khiến cho hai bang hội này càng thêm nổi tiếng, bọn họ không bị chú ý mới là lạ đó!
Lam Điện cùng Lang Vương động tác đồng loạt mà nhìn phía phu nhân, sợ bị ghét bỏ. Đường Du thực bình tĩnh:
“Bọn họ có đoán ra nội dung nhiệm vụ ẩn cũng không sao, mọi người nhớ lại hai vòng nhiệm vụ, rồi nghĩ lại vòng bây giờ xem.”
Mọi người: “…”
Tui phắc,đúng nha, nội dung nhiệm vụ này không phải người thường có thể làm!
Vì thế mọi người cũng bình tĩnh, tìm kiếm hết những nơi còn lại, sau đó trở về những nơi đã tìm trò chuyện với.Cứ như thế thấm thoát lại qua một tuần, ngay cả chủ thành bọn họ cũng cẩn thận tìm qua một lần, nhưng vẫn không tìm thấy thỏ mama.
Người chơi đi theo bọn họ có lẽ là cảm thấy chán rồi, số lượng càng ngày càng ít. Mọi người lại trở về vị trí cũ, bắt đầu suy nghĩ xem có phải bọn họ đoán sai không, vòng nhiệm vụ này là bảo bọn họ hái đủ tiên thảo.
Diệu Vũ thản nhiên nói: “Chắc không đâu, một trong những NPC không phải đã nói có người chạy đến Quy Vân Thảo để ngủ à?”
Lang Vương hỏi: “Lỡ đó là nhiệm vụ khác? Hoặc là NPC nói đại?”
Mọi người đều biết, NPC trong game ngoài việc tuyên bố nhiệm vụ, phần lớn đều sẽ có những câu nói cố định, kiểu gì cũng có, có thể chỉ là trùng hợp. Diệu Vũ làm ngơ, nhìn về phía Đường Du:
“Cậu cảm thấy thế nào?”
“Tôi…”
Đường Du vừa mới mở miệng, đã thấy hệ thống hiện lên gợi ý “Bạn tốt Ân Triển của bạn đăng nhập”.Cậu vội vàng gửi tin nhắn cho ca, chờ hắn đến đây.Nhưng cậu vừa ngẩng đầu, lại thấy Phong Khinh Trần Trần dẫ theo vài người đến.
Lang Vương như vô ý che lại phu nhân, mở miệng gọi: “Bang chủ.”
Phong Khinh Trần Trần gật đầu, đẩy gã qua một bên, ôn hòa nói:
“Lần trước chắc cậu hiểu lầm ý của tôi, tôi không phải muốn gây chuộn, chỉ là muốn nói nếu hắn đã chọn cậu, tôi sẽ chúc phúc hai người.”
Đường Du cảm thấy chán phèo: “Ờ, anh đi được rồi đó.”
“Tôi vẫn chưa nói hết.”
Phong Khinh Trần Trần cười khổ:
“Hắn vẫn tránh né tôi, nếu cậu gặp hắn, xin chuyển lời chúc phúc của tôi cho hắn.Cậu… cậu nhất định phải đối xử tốt với hắn, đừng giống tôi chờ đến mất đi mới hối hận.Đúng rồi, tính tình hắn có chút xấu, nhưng đối xử với ai đều tốt…”
Gã thâm tình nói một tràng dài làm Đường Du càng thêm phiền.Cậu thoáng thấy ca xuất hiện, thì biết Phong Khinh Trần Trần cố ý nói như thế để ca cậu nghe, biết đâu có thể cứu vớt tình cảm. Mà lần này gã đến tìm cậu, phỏng chừng là muốn dò hỏi xem cậu và ca phát triển đến mức độ nào rồi.
Cậu ngắt lời gã: “Người đến rồi, anh đừng diễn nữa.”
Phong Khinh Trần Trần khó hiểu: “Cái gì đừng diễn, tôi không diễn kịch…”
Gã nói xong giống như nhận ra gì đó, vội vã quay đầu nhìn.Sau đó gã hơi lui về phía sau, phức tạp nhìn hắn:
“Anh… anh đã đến rồi.”
Ân Triển đi đến gần, nhướng mày cười: “Đây là làm gì thế?”
Người chung quanh lập tức nhìn về phía hắn. Có mấy người trong bọn Cố Kỳ đoán ra được, nhìn thấy thế biết mình đã đoán đúng. Lão Tử Là Thích Khách hơi bị ngốc, vẫn chẳng hiểu gì cả, sau đó lại nghe Phong Khinh Trần Trần nói:
“Tôi biết anh đổi ID, cũng biết anh không muốn gặp tôi, chẳng qua tôi có mấy câu không kềm được muốn nói với cậu ấy, không có ác ý.”
Lão Tử Là Thích Khách chớp mắt mấy cái, lúc này mới phản ứng kịp, vô cùng khiếp sợ. Nhưng chỉ số thông minh có hạn nói cho gã biết không thể bàn bạc việc này trong kênh bang hội, gã chỉ đành bớt đi nội dung chính.
[ bang hội ] Lão Tử Là Thích Khách: Tui phắc hóa ra tên Ân Triển này chính là người đó a a a!
[ bang hội ] Lão Tử Là Thích Khách: đợi đã, vậy hắn và đại thần là chuyện gì? Hắn không phải thích người kia à? Quả nhiên là đùa giỡn người khác!
[ bang hội ] Phong Lương Dạ: ai biết, hãy chờ xem.
[ bang hội ] Không Phải Soái Ca: đến có chuẩn bị, nhìn thấy chưa hiện trường đều làm sạch sẽ.
[ bang hội ] Bất Tri Bất Tri: sạch cái gì trường? Mấy người đang nói cái gì?
[ bang hội ] Không Phải Soái Ca: giữ bí mật.
[ bang hội ] Bất Tri Bất Tri: phắc!
Lão Tử Là Thích Khách còn định gào thêm vài câu, nghe vậy nhìn qua bên cạnh, quả nhiên thấy người của bang Trọng Vân đang xua người chơi muốn vây xem.Lấy bọn họ làm trung tâm, nhanh chóng chừa ra một khoảng đất trống, cam đoan không ai nghe được bọn họ nói chuyện. Mà những người đó lúc nãy đứng cũng không gần lắm, vốn dĩ cũng không nghe được gì, hiện giờ chỉ có thể tò mò mà nhìn xung quanh.
Đường Du vừa thấy thái độ của Phong Khinh Trần Trần cũng biết gã chẳng thể chọc được ca cậu.Cho nên cậu cũng không ngạc nhiên, tìm một chỗ ngồi xuống, ôm con thỏ chờ hắn ca giải quyết xong.Bọn Cố Kỳ vội đi qua cùng cậu, Cố Kỳ còn gửi mấy tin nhắn hỏi thăm em họ chuyện gì xảy ra.Đường Du không thèm xem chỉ nhìn ca cậu:
“Ca nói lẹ đi, còn phải làm nhiệm vụ.”
“Tuân mệnh.” Ân Triển cười đáp ứng, nhìn người trước mặt:
“Ngươi nói xong hết chưa?”
Phong Khinh Trần Trần hoàn toàn không ngờ kết quả như thế, gã lung lay như sắp đổ, khó khăn hỏi:
“Đã nhiều ngày không gặp, anh.. anh không có gì muốn nói với tôi?”
Ân Triển gật đầu: “Có, có chuyện muốn giải thích với ngươi, chẳng qua dạo này bận quá, quên mất. “
Nói rồi hắn nhìn thủ hạ của mình:”Lam Điện, ngươi tới nói.”
Lam Điện thầm mắng một tiếng bang chủ thật không phải thứ tốt, cười gượng tiến lên:
“Bang chủ Phong Khinh Trần Trần, thật ra việc này là hiểu lầm.Lúc trước bang chủ tỏ tình với anh là bởi vì đánh cuộc thua, sau đó… Nhà hắn xảy ra chuyện, không biết biết lúc nào mới quay lại, nên lâm thời ném bang hội cho tôi quản lý.Vì thế, mới khiến cho mọi người ảo giác hắn vì tình mà bỏ trốn.Nào, để tôi giới thiệu một người với anh.”
Gã chạy đến bên cạnh Đường Du: “Vị này chính là bang chủ phu nhân của chúng tôi, cũng là người yêu của bang chủ trong hiện thực, đã quen rất nhiều năm!”
Cố Kỳ: “…”
Có thể không!
Tâm tình của Phong Khinh Trần Trần cùng giống anh: “Sao trước đây tôi chưa nghe hắn nhắc đến?”
“Đó là bởi vì đó giờ đều là bang chủ của chúng tôi tương tư đơn phương.Gần đây bọn họ mới bắt đầu, bang chủ của chúng tôi nghe nói phu nhân cũng đang chơi game, nên mới trở về sửa lại ID.”
Lam Điện nói: “Dĩ nhiên, không phải do tránh né anh, mà là vì tên ‘Ân Triển’ này là xưng hô âu yếm của phu nhân gọi hắn.”
Cố Kỳ: “…”
Cái quỷ gì đây!
Phong Khinh Trần Trần không tin: “Sao việc xảy ra lâu như thế, giờ mọi người mới nói ra?”
Lam Điện: “…”
Phải ha… Cái này sao bịa bây giờ?
Đường Du xen mồm: “Bởi vì gã có ý xấu, đó là lỗi của gã.”
Ân Triển gật đầu: “Ngươi có thể chém gã cho hả giận, ta không ngăn cản.”
Lam Điện: “…”
Hai tên phu phu vô lương tâm!
Lam Điện nhắm mắt, nhận mệnh nói: “Ừ, là lỗi của tôi, anh cứ chém đi.”
Ân Triển nhìn Phong Khinh Trần Trần cứng ngắc đứng đó, tươi cười càng thêm sâu sắc:
“Giờ đã nói rõ rồi, còn có việc gì không?”
Phong Khinh Trần Trần nghe thấy lời nói của hắn như nặng thêm, trong lòng gã run lên. Tuy gã tức giận đến muốn giết người, nhưng những việc xảy ra gần đây đủ cho gã hiểu mức độ đáng sợ của người này.Gã chung quy không dám chọc hắn, sau đó nhớ đến bản thân mình vừa nãy giống như tên hề nhảy nhót, không dám nhìn ánh mắt chung quanh, vội vàng rời đi.
Đám đông tụ tập vây xem thấy bọn họ chỉ tụ tập thôi thì chán mà tan hết.
Ân Triển nhìn tức phụ, mỉm cười giang hai tay.
Đường Du ném con thỏ đi, nhảy qua ôm lấy hắn.
Trái tim Cố Kỳ đều chảy máu, hắn dùng cách này bỏ người yêu cũ, rõ ràng là nhân tra mà, như vậy em còn thích? Không sợ lần sau đến phiên em à!
Anh ho một tiếng: “Hay là làm nhiệm vụ đi?”
Ân Triển biết đây là anh họ của tức phụ, nể tình cười buông tức phụ ra: “Được, ta và các ngươi cùng làm.”
Spoild chap sau:
“Lang Vương ca ca anh muốn làm gì nha, tui còn muốn cùng bọn họ đánh phó bản mà. Anh.. dù anh có thích tui cũng không thể cường ép nha, người ta sợ đó… A, Hoằng ca ca cũng ở đây hả?”
Đường Du: “…”
Hắn nhìn phía tức phụ cười tủm tỉm:
“Còn ba chỗ này, Hoằng ca ca tùy ý chọn một chỗ đi.”
Đường Du nói: “… Câm miệng.”
Cứ việc Cố Kỳ vô cùng không muốn nhắc đến tên đại thần nào đó, cố gắng chuyển qua đề tài khác, nhưng vẫn không chịu nổi sự hào hứng của đám người xung quanh.Sau đó còn nghe được tên ngốc Lão Tử Là Thích Khách bàn bạc xem có nên sử dụng mỹ nhân kế, anh vội ho một tiếng:
“Không thể làm vậy được.”
“Tui đâu có lừa gạt tình cảm.” Lão Tử Là Thích Khách giải thích.
“Ý của tui là nếu đại thần có ý với người nào đó trong bang của chúng ta thì tốt rồi, người đó nếu vừa lúc cũng thích cậu ấy thì càng tốt, đại thần vừa nhìn đã biết là người si tình, huống hồ người trong lòng của cậu ấy,à, tên gì nhỉ …”
Cố Kỳ vội ngắt lời: “Việc này tôi còn chưa hỏi, đừng kết luận lung tung.”
Lão Tử Là Thích Khách nói: “Không phải đã rõ rồi à? Đại thần chắc chắn là bị bỏ rồi.”
Cố Kỳ thiệt muốn đáng gã một trận: “Chuyện của người ta cậu đừng đoán mò.”
Anh nói xong thấy đối phương còn muốn mở miệng, nhắc nhở: “Ăn cơm của anh đi, mấy món anh chọn lạnh rồi kìa.”
Lão Tử Là Thích Khách nghe vậy vội vàng ăn, một lát sau lại nhắc đến mỹ nhân kế.Gã nghe Phong Lương Dạ nhắc nhở còn chưa biết diện mạo tuổi tác của người ta làm sao mà yêu đương. Lão Tử Là Thích Khách nghiêm túc suy nghĩ, hào hứng nói hay là buổi tối tập thể cùng gửi ảnh chụp đi, dụ đại thần gửi luôn.
“Đừng có nằm mơ.”Phong Lương Dạ tạt nước lạnh: “Với tính cách của cậu ấy, anh cảm thấy cậu ấy sẽ đồng ý à?”
Lão Tử Là Thích Khách nói: “Lỡ người ta không để ý thì sao?”
Gã vô thức nhìn về phía Cố Kỳ, thấy đối phương tỏ vẻ không đồng ý, vội tìm một vị nhân vật trung tâm khác: ” Vũ, anh nói gì đi?”
Diệu Vũ cũng cho là khả năng rất thấp, nhưng lời đến bên miệng chợt dừng lại, thản nhiên nói:
“Anh cứ thử xem.”
Lão Tử Là Thích Khách thật hào hứng: “Đúng rồi, thử có sao đâu.”
Bọn Cố Kỳ và Phong Lương Dạ không hẹn mà cùng nhìn Diệu Vũ. Tên này bình thường thích nói thẳng, nếu như mọi lần thì sẽ cho đối phương biết kết quả luôn, chứ không phải kêu người ta thử xem. Tử Lâm khá nhiều chuyện, không kềm được:
“Vũ nè, thật ra tui đã muốn hỏi, có phải anh có hứng thú với cậu ấy không?”
Cô vừa thốt lên mới nhớ đến người nào đó còn ở nơi này, vội vàng nhìn sang, nhưng lại thấy Đường Du giống như không có việc gì bình tĩnh ăn cơm. Cùng lúc đó, cô nghe thấy Diệu Vũ thành thực ừ một tiếng, trong lòng khẽ run, cô cười hoà giải:
“Tôi biết ngay mà, bởi vì cậu ấy quá mạnh, nói không chừng còn là giáo viên của học viện quân sự nào đó, lớn tuổi hơn chúng ta, có lẽ còn có con rồi cơ.”
Diệu Vũ nói: “Tôi hỏi rồi, cậu ấy học năm nhất.”
Tử Lâm: “…”
Cho nên anh đang nhấn mạnh anh và cậu ấy có cơ hội hả? Ngay cả bọn Phong Lương Dạ cũng cảm thấy đề tài này quá nguy hiểm, nhìn về phía người nào đó.Cố Kỳ cũng thoáng nhìn qua, không biết là lần thứ mấy anh hối hận rủ em họ mình đến.Hơn nữa anh càng thêm quyết tâm không để mấy người này biết ID của em họ, nếu không thì xấu hổ lắm luôn.
Đường Du cảm nhận được tầm mắt của bọn họ, ngẩng đầu lên.
Phong Lương Dạ nhanh chóng đổi đề tài: “Em họ gần đây làm gì thế?”
Đường Du nói: “Ban ngày lên lớp, buổi tối chơi game.”
Cố Kỳ nghĩ thầm không ổn rồi, anh vội dùng chân đá em họ mình.Lại nghe thấy Phong Lương Dạ tò mò hỏi em họ chơi game gì, trái tim anh nhấc lên đề phòng, chỉ nghe em họ mình nói:
“Mấy game thường thôi, mấy loại game trí tuệ, anh chơi không?”
Phong Lương Dạ thấy cậu nghiêm túc trả lời, không khỏi nhớ tới bộ dáng lúc mới gặp người này—— bởi vì ấn tượng khắc sâu nhất luôn là hình ảnh người này nóng nảy gắt gỏng, gã đều sắp quên mất cậu vẫn có một mặt ôn hòa, gã nghĩ cậu như bây giờ thật ngoan, cười nói:
“Không chơi.”
Đường Du ừ một tiếng, tự múc cho mình một chén canh nữa.
Bọn người Tử Lâm thở phào trong lòng, ngay sau đó lại thấy Lão Tử Là Thích Khách nhìn Diệu Vũ ngạc nhiên nói:
“Cậu ấy mới năm nhất hả, còn nhỏ hơn tụi mình, sao trâu quá vậy!”
Bọn người Tử Lâm: “…”
Ni mã tên ngốc chết tiệt, vấn đề này khó lắm mới cho qua được!
Lão Tử Là Thích Khách hoàn toàn không cảm thấy sai ở đâu, tiếp tục cùng Diệu Vũ thảo luận chuyện của đại thần.Gã nghe Diệu Vũ nói thân thủ của đối phương nhất định là thực chiến mà có thì càng thêm khâm phục.Cố Kỳ nghe thế cũng ngạc nhiên, anh nhìn em họ mình nghĩ cậu đoán mò à, em họ của anh sao mà là cao thủ thực chiến được chứ.
Đường Du đã uống canh xong, cậu lau miệng bình tĩnh nhìn họ: “Anh họ.”
Cố Kỳ trong phút chốc nhớ tới hai việc “để lộ người trong lòng của em họ” và “ngăn cản em họ nói chuyện liên quan đến game”, lần đầu tiên trước mặt em họ có cảm giác chột dạ, anh giả vờ trấn tỉnh ừ một tiếng.
Đường Du chân thành nói: “Lần sau đổi quán khác đi, quán này ăn không ngon lắm.”
Cố Kỳ: “…”
Ăn không ngon lắm em còn ăn nhiều như vậy!
Cố Kỳ cực kỳ không có gì để nói, luôn cảm thấy tính cách em họ thay đổi nhiều ghê, chắc do bị đụng đầu.Tử Lâm thì khá mẫn cảm, sau khi quan sát phát hiện người nào đó thật sự đã nghĩ thông.Cô nhớ cậu ở trong trường cũng không có bạn bè gì, bèn hỏi cậu có muốn chơi game cùng bọn họ không. Cố Kỳ nghe thấy tim lại vọt lên.
Đường Du rất nể mặt anh họ, từ chối: “Em hơi ngốc.”
Tử Lâm nói: “Không sao đâu, tụi này hướng dẫn cậu.”
Đường Du hỏi: “Mọi người không phải đang làm nhiệm vụ à? Nghe anh họ nói hình như khó lắm.”
“Cậu có thể thăng cấp trước, tui kêu người trong bang chơi với cậu.Chờ tụi này làm xong nhiệm vụ lại dẫn cậu đánh phó bản, được không?” Tử Lâm cười nói:
“Trong game có nhiều người thú vị lắm, phong cảnh cũng rất đẹp.”
“Không …”
Đường Du đang nói chợt nghe thấy máy thông tấn vang lên, nhìn tin tức thấy đó là ca cậu gửi đến.Cậu vội trả lời, lịch sự tạm biệt bọn họ rồi đi trước. Phong Lương Dạ tặc lưỡi nói:
“Kỳ, tui phát hiện em họ anh quả thật không có vấn đề gì rồi.”
Cố Kỳ đơn giản nói: “Nó trưởng thành rồi.”
Phong Lương Dạ và Tử Lâm lại tập trung mục tiêu sang Diệu Vũ, hỏi có phải gã nhìn trúng Nhạc Chính Hoằng hay không.Dù sao từ trước đến giờ người theo đuổi gã rất nhiều, chưa từng thấy gã có hứng thú với ai. Lão Tử Là Thích Khách hoảng sợ:
“Thiệt hay giả vậy, mới quen được mấy ngày thôi, không nhanh thế chứ?”
Diệu Vũ nói: “Tôi chỉ là cảm thấy cậu ấy lợi hại.”
“Tui nói mà.”Lão Tử Là Thích Khách dừng một chút:
“Khoan đã, thật ra anh có thể thử xem, lỡ đâu tối nay xin được ảnh chụp, cậu ấy lại xinh đẹp?”
Diệu Vũ không để ý gã, cúi đầu ăn cơm.
Cố Kỳ nhìn thoáng qua, vẻ mặt khó nói thành lời.Anh muốn nói thân phận người nào đó cho Diệu Vũ biết, nhưng lại nghĩ thái độ của Diệu Vũ đối với em họ khó lắm mới chuyển biến tốt.Nếu tên Ân Triển kia thật sự không đáng tin, Diệu Vũ và em họ có thể thành đôi cũng tốt?
Không, lúc nãy em họ bình tĩnh như vậy, rõ ràng không thích Diệu Vũ nữa.Bây giờ quan trọng nhất để xem Ân Triển người là thế nào, không may hắn hại em họ nhảy lầu lần nữa thì phải làm sao?
Anh nhất thời im lặng.
Lúc này Đường Du đã về đến ký túc xá, rất nhanh đăng nhập vào game.Cậu thấy ca đã ở chỗ cậu logout chờ mình, vui vẻ nhào qua:
“Hôm nay ca không bận à?”
Ân Triển đón lấy cậu: “Ừ, rảnh được một chút.”
Đường Du hỏi: “Ca ở bên đó thế nào?”
“Sắp thu phục xong rồi, vài ngày nữa sẽ có nhiều thời gian chơi cùng ngươi.” Ân Triển đánh giá cậu, cười tủm tỉm nói:
“Không phải có bộ đồ thú nhân à? Đổi một bộ giống bạch thụy thú cho ta xem thử.”
Đường Du nói: “… Không đổi.”
Ân Triển ôm cậu hôn một cái, môi dán môi của cậu cười nói:
“Bây giờ ngươi thay để ta sờ cho đã thì sẽ không cảm thấy thích thú nữa, nếu không đợi ta đến đón ngươi, sờ trực tiếp là ngươi đó.”
Đường Du theo phản xạ nhúc nhích lỗ tai, cậu cảm thấy dù bây giờ có đổi cho hắn sờ, đến lúc sau ca cũng không bỏ qua cho cậu đâu.Nhưng cậu nghĩ một lúc vẫn thay đồ, lạc quan nghĩ biết đâu có thể giảm bớt mức độ bị lăn qua lăn lại.
Ân Triển vừa lòng, sờ sờ lỗ tai cậu: “Ngươi có cảm giác không?”
“Không có.” Đường Du nhắc nhở,:”Đây chỉ là bộ đồ.”
Ân Triển gật đầu: “Cho nên vẫn là sờ người thật tốt hơn.”
Sao ca lại lưu manh như thế, Đường Du nhịn không nói ra miệng.Ân Triển cười lại sờ nắn mầy cái rồi kéo cậu đi dạo. Đường Du ngoan ngoãn đi theo hắn, kể cho hắn nghe việc nhiệm vụ đang bị kẹt. Ân Triển dò hỏi, thấy vẻ mặt tức phụ nghiêm túc phân tích cho hắn nghe, còn mở cả bản đồ ra, hắn cười nói:
“Ta tưởng ngươi không có hứng thú với game lắm, không ngờ ngày nào ngươi cũng chơi.”
Đường Du nói: “Em muốn có vương miện.”
Ân Triển chợt khựng, đột nhiên hiểu ra nơi đó có ký ức của tức phụ.Hắn cẩn thận lắng nghe cậu kể lại toàn bộ quá trình.Hai người cùng nhau đến Quy Vân Thảo, hắn nhìn chung quanh một vòng:
“Xung quanh đây đã tìm hết?”
Đường Du nói: “Còn sót một chút.”
Ân Triển hỏi: “Có trò chuyện với các NPC chưa?”
Đường Du lắc đầu, thấy ca cậu muốn dẫn cậu đi tìm NPC trò chuyện thì ngăn lại. Ân Triển biết tức phụ không muốn chút thời gian ít ỏi của hắn phí vào trong game, trong lòng mềm mại. Hai người cùng nhau đi dạo đến những nơi phong cảnh xinh đẹp, mãi cho đến lúc hắn nhất định phải rời đi mới kết thúc. Đường Du cũng định logout, bỗng nhiên thấy có tin tức lóe lên, là Phong Khinh Trần Trần muốn thêm cậu làm bạn tốt, cậu nhấn từ chối.
Ngay sau đó, một ngườitừ trong rừng cây bên cạnh đi ra, trên đầu gã là bốn chữ ” Phong Khinh Trần Trần “.
“Sao cậu không đồng ý?”
Phong Khinh Trần Trần nói:”Tôi nghĩ cậu có nghe nói đến tôi, tôi không có ý gì đâu.Cậu có biết tên Ân Triển lúc nãy trò chuyện với cậu hồi đó tên gì không?”
Đường Du không có hứng thú chơi mấy tiết mục cẩu huyết với gã, cái gì mà “Đó là bạn trai của tôi, cậu rời xa hắn đi”.Dù sao ca cũng sẽ thu thập hết bọn họ, cậu mở kênh phụ cận gửi một cái biểu tình.
[ phụ cận ] Nhạc Chính Hoằng: [ chó ]
Phong Khinh Trần Trần hỏi: “Cậu có ý gì?”
Đường Du thân thiết giải thích nghi ngờ cho gã: “Ý là đối phương không muốn trò chuyện với anh, hơn nữa còn ném cho anh một con chó.”
Phong Khinh Trần Trần: “…”
Đường Du không để ý gã nữa, bình tĩnh logout.
Phong Khinh Trần Trần: “…”
Đường Du vui vẻ ngủ trưa một giấc, đêm đó lại hội hợp cùng tổ đội lâm thời.Bọn Lão Tử Là Thích Khách thấy cậu đều ngẩn người, nói cậu mặc bộ đồ này thật xinh đẹp, Đường Du mới nhớ mình chưa đổi lại, bèn thay thành bộ hồng y.
“Mặc bộ kia đi, bề ngoài khá giống bạch thụy thú, rất xinh đẹp.” Lão Tử Là Thích Khách nói:
“Đúng rồi đại thần, cậu là thú gì?”
Đường Du thành thật: “Bạch thụy thú.”
Lang Vương cùng Lam Điện nhướng mày, vẻ mặt hơi là lạ. Mấy người còn lại thì ngẩn ra, Lão Tử Là Thích Khách hào hừng:
“Trùng hợp vậy, tui với bọn Kỳ cũng là bạch thụy thú.Đại thần cậu ở thành phố nào, mọi người cùng gặp mặt!”
Đường Du bổ sung thêm: “Tôi là máu lai, trong các anh có ai kỳ thị máu lai, giờ có thể rút lui.”
Bọn Lão Tử Là Thích Khách lại ngẩn ra, vội vàng lắc đầu, nói với cậu em họ của Bạc Hà Hạ cũng là máu lai, bọn họ vẫn thường xuyên cùng nhau chơi. Đường Du bịa đại thành phố nào đó ứng phó bọn họ, rồi cùng nhau đi làm nhiệm vụ. Cậu còn tưởng Phong Khinh Trần Trần sẽ đến dây dưa một chút, kết quả không thấy đối phương xuất hiện, khá vừa lòng. Cậu nói cho họ nghe đề nghị lúc sáng của ca, bảo bọn họ nói chuyện với NPC thử xem.
Mọi người không có ý kiến, vừa đi tìm thỏ mama, vừa cùng NPC trò chuyện. Lão Tử Là Thích Khách xum xoe chạy đến bên cạnh Đường Du, đầu tiên chỉ là trò chuyện vớ vẩn, sau đó bắt đầu đề nghị xin ảnh chụp, cũng nói gã sẽ gửi trước. Đường Du sảng khoái đồng ý:
“Được chứ.”
Cố Kỳ: “…”
Lang Vương cùng Lam Điện lập tức đồng loạt nhìn sang, đều rất ngạc nhiên người lão Đại bọn họ nhìn trúng bộ dạng như thế nào.Họ liền hối thúc tên ngốc kia mau gửi hình, sau đó nhìn về phía người nào đó. Đường Du ra hiệu cho bọn họ đợi một chút, rồi nhanh chóng phát tấm hình đã chuẩn bị sẵn lên kênh đội ngũ. Mọi người ôm tâm tình kích động mở ra xem, ngay sau đó đều im lặng.
Lão Tử Là Thích Khách hỏi: “… Đây là cái gì?”
“Đây là avatar bạn của tôi vẽ dùm tôi đó.” Đường Du nói: “Giống tôi lắm đó.”
Mọi người: “…”
Hình dáng cậu trừu tượng như thế này?
Lão Tử Là Thích Khách nói: “Không có hình chụp hả?”
Đường Du nghiêm túc nói: “Cái này và ảnh chụp giống y chang, thật đó.”
Thật sự cái quỷ á! Mọi người lại tiếp tục im lặng, Lão Tử Là Thích Khách nghe thì biết mình bị đùa giỡn, thấy bọn Phong Lương Dạ cười chế giễu mình trong kênh bang hội thì đau lòng lắm.
Đường Du nhìn bọn họ: “Còn chờ gì nữa, tới phiên mọi người đi.”
Mọi người: “…”
Đã như vậy cậu còn muốn đòi ảnh chụp của tụi này?
Diệu Vũ nhìn cậu không gì để nói, gã dẫn đầu gửi hình trước, đương nhiên không phải là hình của gã.Những người khác cũng sôi nổi hùa theo, kiểu gì cũng có, chỉ có mỗi Lão Tử Là Thích Khách gửi hình thật. Mọi người không quan tâm gã kêu gào, tiếp tục làm nhiệm vụ. Tử Lâm nhìn người chơi phía sau:
“Là ảo giác của tôi à? Sao tôi thấy gần đây hơi nhiều người.”
Lam Điện nói: “Mỗi ngày chúng ta đều đến, chắc chắn sẽ làm người khác chú ý.”
Tử Lâm hơi ngẩn ra, nhìn gã và Lang Vương: “Chủ yếu là bởi vì hai người các anh đi?”
Hai người này một người là bang chủ của bang hội đệ nhất tiếng tăm lừng lẫy, một người là phó bang chủ bang Trọng Vân xếp hạng thứ ba.Cộng thêm gần đây Phong Khinh Trần Trần mỗi ngày đều viết nhật kí tâm tình trên diễn đàn, buổi tối thì ngồi đình trong chờ người, khiến cho hai bang hội này càng thêm nổi tiếng, bọn họ không bị chú ý mới là lạ đó!
Lam Điện cùng Lang Vương động tác đồng loạt mà nhìn phía phu nhân, sợ bị ghét bỏ. Đường Du thực bình tĩnh:
“Bọn họ có đoán ra nội dung nhiệm vụ ẩn cũng không sao, mọi người nhớ lại hai vòng nhiệm vụ, rồi nghĩ lại vòng bây giờ xem.”
Mọi người: “…”
Tui phắc,đúng nha, nội dung nhiệm vụ này không phải người thường có thể làm!
Vì thế mọi người cũng bình tĩnh, tìm kiếm hết những nơi còn lại, sau đó trở về những nơi đã tìm trò chuyện với.Cứ như thế thấm thoát lại qua một tuần, ngay cả chủ thành bọn họ cũng cẩn thận tìm qua một lần, nhưng vẫn không tìm thấy thỏ mama.
Người chơi đi theo bọn họ có lẽ là cảm thấy chán rồi, số lượng càng ngày càng ít. Mọi người lại trở về vị trí cũ, bắt đầu suy nghĩ xem có phải bọn họ đoán sai không, vòng nhiệm vụ này là bảo bọn họ hái đủ tiên thảo.
Diệu Vũ thản nhiên nói: “Chắc không đâu, một trong những NPC không phải đã nói có người chạy đến Quy Vân Thảo để ngủ à?”
Lang Vương hỏi: “Lỡ đó là nhiệm vụ khác? Hoặc là NPC nói đại?”
Mọi người đều biết, NPC trong game ngoài việc tuyên bố nhiệm vụ, phần lớn đều sẽ có những câu nói cố định, kiểu gì cũng có, có thể chỉ là trùng hợp. Diệu Vũ làm ngơ, nhìn về phía Đường Du:
“Cậu cảm thấy thế nào?”
“Tôi…”
Đường Du vừa mới mở miệng, đã thấy hệ thống hiện lên gợi ý “Bạn tốt Ân Triển của bạn đăng nhập”.Cậu vội vàng gửi tin nhắn cho ca, chờ hắn đến đây.Nhưng cậu vừa ngẩng đầu, lại thấy Phong Khinh Trần Trần dẫ theo vài người đến.
Lang Vương như vô ý che lại phu nhân, mở miệng gọi: “Bang chủ.”
Phong Khinh Trần Trần gật đầu, đẩy gã qua một bên, ôn hòa nói:
“Lần trước chắc cậu hiểu lầm ý của tôi, tôi không phải muốn gây chuộn, chỉ là muốn nói nếu hắn đã chọn cậu, tôi sẽ chúc phúc hai người.”
Đường Du cảm thấy chán phèo: “Ờ, anh đi được rồi đó.”
“Tôi vẫn chưa nói hết.”
Phong Khinh Trần Trần cười khổ:
“Hắn vẫn tránh né tôi, nếu cậu gặp hắn, xin chuyển lời chúc phúc của tôi cho hắn.Cậu… cậu nhất định phải đối xử tốt với hắn, đừng giống tôi chờ đến mất đi mới hối hận.Đúng rồi, tính tình hắn có chút xấu, nhưng đối xử với ai đều tốt…”
Gã thâm tình nói một tràng dài làm Đường Du càng thêm phiền.Cậu thoáng thấy ca xuất hiện, thì biết Phong Khinh Trần Trần cố ý nói như thế để ca cậu nghe, biết đâu có thể cứu vớt tình cảm. Mà lần này gã đến tìm cậu, phỏng chừng là muốn dò hỏi xem cậu và ca phát triển đến mức độ nào rồi.
Cậu ngắt lời gã: “Người đến rồi, anh đừng diễn nữa.”
Phong Khinh Trần Trần khó hiểu: “Cái gì đừng diễn, tôi không diễn kịch…”
Gã nói xong giống như nhận ra gì đó, vội vã quay đầu nhìn.Sau đó gã hơi lui về phía sau, phức tạp nhìn hắn:
“Anh… anh đã đến rồi.”
Ân Triển đi đến gần, nhướng mày cười: “Đây là làm gì thế?”
Người chung quanh lập tức nhìn về phía hắn. Có mấy người trong bọn Cố Kỳ đoán ra được, nhìn thấy thế biết mình đã đoán đúng. Lão Tử Là Thích Khách hơi bị ngốc, vẫn chẳng hiểu gì cả, sau đó lại nghe Phong Khinh Trần Trần nói:
“Tôi biết anh đổi ID, cũng biết anh không muốn gặp tôi, chẳng qua tôi có mấy câu không kềm được muốn nói với cậu ấy, không có ác ý.”
Lão Tử Là Thích Khách chớp mắt mấy cái, lúc này mới phản ứng kịp, vô cùng khiếp sợ. Nhưng chỉ số thông minh có hạn nói cho gã biết không thể bàn bạc việc này trong kênh bang hội, gã chỉ đành bớt đi nội dung chính.
[ bang hội ] Lão Tử Là Thích Khách: Tui phắc hóa ra tên Ân Triển này chính là người đó a a a!
[ bang hội ] Lão Tử Là Thích Khách: đợi đã, vậy hắn và đại thần là chuyện gì? Hắn không phải thích người kia à? Quả nhiên là đùa giỡn người khác!
[ bang hội ] Phong Lương Dạ: ai biết, hãy chờ xem.
[ bang hội ] Không Phải Soái Ca: đến có chuẩn bị, nhìn thấy chưa hiện trường đều làm sạch sẽ.
[ bang hội ] Bất Tri Bất Tri: sạch cái gì trường? Mấy người đang nói cái gì?
[ bang hội ] Không Phải Soái Ca: giữ bí mật.
[ bang hội ] Bất Tri Bất Tri: phắc!
Lão Tử Là Thích Khách còn định gào thêm vài câu, nghe vậy nhìn qua bên cạnh, quả nhiên thấy người của bang Trọng Vân đang xua người chơi muốn vây xem.Lấy bọn họ làm trung tâm, nhanh chóng chừa ra một khoảng đất trống, cam đoan không ai nghe được bọn họ nói chuyện. Mà những người đó lúc nãy đứng cũng không gần lắm, vốn dĩ cũng không nghe được gì, hiện giờ chỉ có thể tò mò mà nhìn xung quanh.
Đường Du vừa thấy thái độ của Phong Khinh Trần Trần cũng biết gã chẳng thể chọc được ca cậu.Cho nên cậu cũng không ngạc nhiên, tìm một chỗ ngồi xuống, ôm con thỏ chờ hắn ca giải quyết xong.Bọn Cố Kỳ vội đi qua cùng cậu, Cố Kỳ còn gửi mấy tin nhắn hỏi thăm em họ chuyện gì xảy ra.Đường Du không thèm xem chỉ nhìn ca cậu:
“Ca nói lẹ đi, còn phải làm nhiệm vụ.”
“Tuân mệnh.” Ân Triển cười đáp ứng, nhìn người trước mặt:
“Ngươi nói xong hết chưa?”
Phong Khinh Trần Trần hoàn toàn không ngờ kết quả như thế, gã lung lay như sắp đổ, khó khăn hỏi:
“Đã nhiều ngày không gặp, anh.. anh không có gì muốn nói với tôi?”
Ân Triển gật đầu: “Có, có chuyện muốn giải thích với ngươi, chẳng qua dạo này bận quá, quên mất. “
Nói rồi hắn nhìn thủ hạ của mình:”Lam Điện, ngươi tới nói.”
Lam Điện thầm mắng một tiếng bang chủ thật không phải thứ tốt, cười gượng tiến lên:
“Bang chủ Phong Khinh Trần Trần, thật ra việc này là hiểu lầm.Lúc trước bang chủ tỏ tình với anh là bởi vì đánh cuộc thua, sau đó… Nhà hắn xảy ra chuyện, không biết biết lúc nào mới quay lại, nên lâm thời ném bang hội cho tôi quản lý.Vì thế, mới khiến cho mọi người ảo giác hắn vì tình mà bỏ trốn.Nào, để tôi giới thiệu một người với anh.”
Gã chạy đến bên cạnh Đường Du: “Vị này chính là bang chủ phu nhân của chúng tôi, cũng là người yêu của bang chủ trong hiện thực, đã quen rất nhiều năm!”
Cố Kỳ: “…”
Có thể không!
Tâm tình của Phong Khinh Trần Trần cùng giống anh: “Sao trước đây tôi chưa nghe hắn nhắc đến?”
“Đó là bởi vì đó giờ đều là bang chủ của chúng tôi tương tư đơn phương.Gần đây bọn họ mới bắt đầu, bang chủ của chúng tôi nghe nói phu nhân cũng đang chơi game, nên mới trở về sửa lại ID.”
Lam Điện nói: “Dĩ nhiên, không phải do tránh né anh, mà là vì tên ‘Ân Triển’ này là xưng hô âu yếm của phu nhân gọi hắn.”
Cố Kỳ: “…”
Cái quỷ gì đây!
Phong Khinh Trần Trần không tin: “Sao việc xảy ra lâu như thế, giờ mọi người mới nói ra?”
Lam Điện: “…”
Phải ha… Cái này sao bịa bây giờ?
Đường Du xen mồm: “Bởi vì gã có ý xấu, đó là lỗi của gã.”
Ân Triển gật đầu: “Ngươi có thể chém gã cho hả giận, ta không ngăn cản.”
Lam Điện: “…”
Hai tên phu phu vô lương tâm!
Lam Điện nhắm mắt, nhận mệnh nói: “Ừ, là lỗi của tôi, anh cứ chém đi.”
Ân Triển nhìn Phong Khinh Trần Trần cứng ngắc đứng đó, tươi cười càng thêm sâu sắc:
“Giờ đã nói rõ rồi, còn có việc gì không?”
Phong Khinh Trần Trần nghe thấy lời nói của hắn như nặng thêm, trong lòng gã run lên. Tuy gã tức giận đến muốn giết người, nhưng những việc xảy ra gần đây đủ cho gã hiểu mức độ đáng sợ của người này.Gã chung quy không dám chọc hắn, sau đó nhớ đến bản thân mình vừa nãy giống như tên hề nhảy nhót, không dám nhìn ánh mắt chung quanh, vội vàng rời đi.
Đám đông tụ tập vây xem thấy bọn họ chỉ tụ tập thôi thì chán mà tan hết.
Ân Triển nhìn tức phụ, mỉm cười giang hai tay.
Đường Du ném con thỏ đi, nhảy qua ôm lấy hắn.
Trái tim Cố Kỳ đều chảy máu, hắn dùng cách này bỏ người yêu cũ, rõ ràng là nhân tra mà, như vậy em còn thích? Không sợ lần sau đến phiên em à!
Anh ho một tiếng: “Hay là làm nhiệm vụ đi?”
Ân Triển biết đây là anh họ của tức phụ, nể tình cười buông tức phụ ra: “Được, ta và các ngươi cùng làm.”
Spoild chap sau:
“Lang Vương ca ca anh muốn làm gì nha, tui còn muốn cùng bọn họ đánh phó bản mà. Anh.. dù anh có thích tui cũng không thể cường ép nha, người ta sợ đó… A, Hoằng ca ca cũng ở đây hả?”
Đường Du: “…”
Hắn nhìn phía tức phụ cười tủm tỉm:
“Còn ba chỗ này, Hoằng ca ca tùy ý chọn một chỗ đi.”
Đường Du nói: “… Câm miệng.”
Danh sách chương