Lần đầu tiên Đường Du cảm thấy ca cậu thật thiếu đòn
Đường Du nghe thấy trong đầu vang lên ầm ầm, trong phút chốc hiện lên vô số hình ảnh hỗn loạn không rõ ràng.
Nhưng còn chưa kịp nắm giữ liền lại nhanh chóng biến mất như thuỷ triều xuống, không lưu lại chút dấu vết nào.
Miệng lưỡi ướt át tham dò sâu hơn, cậu vội vàng thanh tỉnh lại, đẩy ngực của Ân Triển ra muốn trốn thoát, lúc này gáy lại bị giữ chặt, đầu bị bắt ngẩng lên không cách nào tránh được, chỉ có thể thụ động thừa nhận nụ hôn cưỡng ép này.
“Buông ra um… Không… um um…”
Tiếng nói đứt quãng mơ hồ từ trong gắn bó mật thiết tràn ra, ngay sau đó đều bị nuốt vào trong bụng, bên tai có thể rõ ràng nghe được tiếng nước rất nhỏ, kèm theo hô hấp nặng nề của Ân Triển, khiến cho người hoảng hốt. Cậu giãy giụa mấy lần, bỗng nhiên phát hiện vị mằn mặn tan ra trong miệng, giật mình mở mắt, phát hiện vệt nước mắt trên gương mặt của Ân Triển, cả người đột nhiên đờ ra.
Ân Triển kiên cường bất khuất bao nhiêu, cậu là người biết rõ.
Người này mạnh mẽ, thông minh, ý chí kiên định, hành động dứt khoát, dù cho trầy da tróc vảy đều có thể cùng người vui cười trò chuyện mà sắc mặt không biến đổi, từ trên người hắn không thể nào thấy được bất kỳ dáng vẻ yếu ớt nào, nhưng cậu nhìn hắn lúc này, lại cảm thấy người này đang đau.
Dường như đã một mình đau quá lâu rồi, vẫn luôn đè nén dưới biểu tình chẳng sợ hãi bởi sóng to gió lớn, giờ phút này vỏ ngoài cuối cùng không chịu đựng được nữa, tan vỡ thành mảnh nhỏ, miệng vết thương không được che dấu cứ thế lộ ra ngoài.
Lồng ngực đột nhiên bị bao trùm bởi một nỗi bi thương không thể kìm nén, nồng đậm lấn át, ép tới người cơ hồ không thở được, Đường Du nhẹ buông tay, không giãy dụa nữa.
Ân Triển sắc bén cảm nhân được, thế là hôn càng thêm sâu.
Hắn hôn thật lâu, lâu đến tình cảm nồng cháytạm bình ổn, lúc này mới bồi hồi buông ra, vươn ngón tay chầm chậm vuốt ve đôi môi của cậu.
Môi Đường Du khẽ hé mỡ, hô hấp hỗn loạn, lồng ngực không ngừng phập phồng. Cậu ngơ ngác nhìn ca cậu, rồi nhanh chóng hoàn hồn sải bước sang bên cạnh, vẻ mặt cảnh giác:
“Ca làm gì thế? Ca đã nói không thể tùy tiện hôn mà.”
Nước mắt của Ân đã không còn dấu vết, cảm xúc của hắn được trút ra, lý trí lại quay trở về, liếm liếm khóe môi mỉm cười nói:
“Ngươi hôn ta một lần, ta hôn ngươi một lần, công bằng thôi.”
Đường Du hỏi:
“… Sao mà giống nhau được?”
Ân Triển chu đáo tỏ vẻ:
“Thế thì, nếu ngươi cảm thấy thiệt thòi, ngươi có thể hôn lại nha.”
“…”
Đường Du mặt không đổi sắc, nhưng suy nghĩ trong đầu lại cuồn cuộn dâng lên.
Lẽ nào cậu thật sự là Tiểu Hoằng người yêu của ca cậu, ca cậu phát hiện ra rồi? Nhưng trước khi ra khỏi quốc gia quy luật ca vẫn bình thường mà, sao mới chớp mắt đã biến thành thế này, hay bởi vì hôm nay nhìn thấy cậu đánh nhau mới đoán được? Không đúng, khi cậu đánh nhau với hoàng kim thú ca cũng ở bên cạnh, cũng không thấy có gì khác thường, cuối cùng là tại sao?
Cậu còn chưa kịp sắp xếp suy nghĩ, liếc thấy ca cậu muốn đến gần, lập tức né qua mấy bước kéo dài khoảng cách.
Ân Triển đứng lại, hiền lành vẫy tay:
“Đến đây.”
Đường Du vô thức muốn từ chối, nhưng do dự một một lát vẫn chầm chậm bước đến.
Ân Triển rất hài lòng, xoa xoa đầu cậu, nâng cằm cậu lên ngắm nhìn, thấy tuy rằng trong đáy mắt của cậu mang theo bàng hoàng và cảnh giác, nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc cho mình quan sát, bèn ôm vào trong ngực xoa xoa.
Đường Du đẩy hắn:
“Làm gì thế?”
Ân Triển nhìn hắn:
“Chuyện trước đây ngươi nhớ được bao nhiêu?”
Đường Du chần chờ nói:
“Một chút.”
Ân Triển không biết trong phòng này có gắn máy theo dõi không, nên không nhắc đến Minh giới, chỉ hỏi mơ hồ đại khái:
“Là lúc ngươi mười mấy tuổi đi theo ta?”
Đường Du kinh ngạc:
“Ca biết đó là em?”
Ân Triển gật đầu, hắn cũng không có ngốc, quen biết tiểu Hoằng không bao lâu hắn liền phát hiện đối phương là tiểu thư đồnglúc trước hắn tự tay dạy dỗ, nhưng mà hắn thấy tiểu Hoằng vẫn không nhắc đến, nên cũng không có hỏi nhiều.
Nhưng tất cả đều không quan trọng, quan trọng là ký ức của tức phụ hắn chỉ mới đến đó thôi, đây là thời kì cậu nóng nảy nhất, nếu như là trước kia, hắn giống hôm nay mạnh mẽ ép hôn, tức phụ đã sớm rút kiếm chém hắn, nhưng hôm nay lại rất bình tĩnh.
Chẳng lẽ là bởi vì lần này tức phụ là khôi phục ký ức mà không phải thức tỉnh, cho nên thời kì tiểu Bạch Trạch cũng không mơ hồ như lúc trước? Hay nguyên do bởi vì bọn họ ở chung rất lâu, nên tình cảm sâu đậm?
Hắn sung sướng nheo mắt, thầm nghĩ cho dù là vì cái gì, đều rất có lợi với hắn.
Đường Du thấy ca cậu cười mang đầy ý tứ hàm xúc, luôn có linh cảm không tốt lắm, lại yên lặng xê dịch ra xa. Ân Triển liếc thấy thế, đang muốn đem người kéo trở về, thì nghe cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa cốc cốc, mới nhớ tới người của quân đội còn đang chờ bọn họ, liền dẫn Đường Du đi ra ngoài.
Mục đích của quân đội rất đơn giản, là muốn thu nhận bọn họ.
Mảnh đại lục này có số lượng trùng nhân nhiều đáng sợ.
Chúng nó có ngoại hình tương tự như con người, chỉ là trên người có vài chỗ kết cấu khác với người thường, phần lớn là tứ chi, số nhỏ hơn là da và râu. Lực lượng của chúng nó hùng mạnh, tóc độ sinh sôi rất nhanh, thèm muốn lãnh thổ của con người đã lâu, chiến tranh giữa hai bên chưa bao giờ chấm dứt, con người nếu muốn đạt được thắng lợi, đều rất cần thiết nhân tài và cao thủ, nhưng dị năng thần cấp giả rất hiếm có, lúc này lại phát hiện hai người có tư chất trở thành thần cấp, nói thế nào thì quân đội cũng phải giữ người lại.
Trong thế giới này, người càng mạnh địa vị càng cao, Ân Triển đã quen làm người có địa vị cao, tất nhiên không có ý kiến, cho dù quân đội không đưa ra lời mời, sau này hắn cũng chủ dộng tiến vào. Mà Đường Du còn chưa học đại học, hơn nữa vừa mới có được dị năng, nên cầnphải tiến hành huấn luyện có hệ thống, quân đội sắp xếp để nửa năm sau cậu nhập học, đến học viện xếp hạng nhất của quân sự trung ương học tập.
Thiếu tướng đến từ quân đội nhìn Đường Du hỏi:
“Dị năng thuộc tính của cậu là gị, là phụ trợ hay công kích? Chúng tôi sẽ đánh tiếng trước với học viện.”
“Công kích, thuộc tính hỏa.”
Đường Du nói rồi thúc dục năng lượng trong cơ thể, ánh lửa ngay lập tức sáng lên toàn bộ cơ thể.
Mọi người sôi nổi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí có người hít ngược một hơi, bởi vì dị năng giả phổ thông thuộc hỏa tính ngọn lửa hiện ra đều là màu vàng sáng, mà của cậu ấy là lại màu đỏ rực rỡ, nhiệt độ cũng cao hơn rất nhiều, chỉ nhìn thôi đã thấy lợi hại.
Dị năng phân cấp bậc, theo thứ tự từ thấp đến cao là: thấp, trung, cao, vương, hồn, thần.
Kỳ thức tỉnh của con người đa số đều là khoảng 15 tuổi, cá biệt có khi là giữa 16 đến 18 tuổi, sau khi thức tỉnh phần lớn đều là dị năng cấp thấp,rất ít người có thiên phú cao mới có thể là dị năng hậu kỳ cấp thấp hoặc sơ kỳ trung cấp, nhìn ngọn lửa thiếu niên tạo ra, chắc chắn thực lực ở mức trung cấp.
“Tốt, quá tốt!”
Thiếu tướng vẻ mặt kích động, thực sự muốn lập tức mang người về quân đội nuôi.
Ân Triển thấy thế mới dặn bọn họ áp chế tin tức ngày hôm nay, như thế đến nửa năm sau khai giảng, mọi người cũng quên mất chuyện này. Thiếu tướng gật đầu đồng ý, lại hỏi thếm mấy thông tin khác, bao gồm học viện Ân Triển tốt nghiệp, chuyên nghiệp vâng vâng.
“Năm thứ tư ta đã vào Cổ Duy Độ, chưa có tốt nghiệp, học quản lý kinh doanh, làm việc khác chuyên ngành.”
Ân Triển đề nghị:
“Hay là ta trước tiên đến học viện trung ương đào tạo sâu thêm hai năm.”
Người quân đội đồng loạt từ chối.
Bọn họ đã thử nghiệm dị năng của người này, biết hắn đã đến hậu kỳ cao cấp, trở thành dị năng giả cấp vương chỉ là việc trong nháy mắt, cao thủ như thế đương nhiên phải đưa vào quân đội, rèn luyện một hai năm sau là có thể ra chiến trường, tốt hơn nhiều so với ném vào trường học, chưa kể đến đừng cho là bọn họ mắt mù không nhìn ra cái gọi là đào tạo sâu của thằng nhãi này chẳng qua là muốn ở cùng vợ thôi!
Ân Triển hết cách, cuối cùng nhận lấy quân hàm thượng úy, mặc cả thương lượng với bọn họ hơn nửa ngày, ấn định nửa tháng sau đến quân đội báo danh, cùng nhau lên máy bay rời khỏi Santo.
Cha Cố vẫn luôn chờ bọn họ trong phòng nghỉ, lúc lên máy bay tìm chỗ ngồi xuống, nhìn về phía con dâu.
Ân Triển bèn đem người nào đẩy đến trước mặt ông cha của mình, giới thiệu bọn họ với nhau. Đường Du ở trước mặt người lớn rất nghe lời, ngoan ngoãn gọi cha.
Cha Cố gật đầu, âm thầm đánh giá, phát hiện con dâu ở trước mặt con trai cũng không phát tính tình, cảm thấy khá yên tâm, lập tức lại nghĩ đến đứa con trai không nên thân của mình có thể vào quân đội, nhất thời cảm khái vô cùng, vỗ vỗ vai hắn, dặn hắn về nhà thì đốt nén nhang cho người mẹ quá cố của hắn.
Giao thông ở thời đại này rất nhanh chóng, hai giờ sau bọn họ đã quay về đến Cố gia, lúc này đã chạng vạng tối, bọn họ cùng nhau hòa thuận ngồi ăn cơm.
Ân Triển dành chút thời gian lên mạng xem tin tức, phát hiện độ hot của đề tài đã giảm bớt, nhưng tư liệu của An Tiêu lại bị moi ra, trên đó nói gã có một người anh cùng cha khác mẹ, quan hệ với anh gã vẫn luôn rất tệ, còn nghe nói anh hai của gã hai năm trước bị cha ném vào khu huấn luyện Cổ Duy Độ, không biết là thật hay giả.
Lầu dưới rất nhiều người bình luận:
“Chắc là giả, nếu thật đã đi vào sao lại xuất hiện ở đây, cũng không thể là thành công đi ra, tỉ lệ này còn thấp hơn so với anh hai gã gả cho nguyên soái, hơn nữa không phải nói cậu ấy đã kết hôn à?”
Những người khác cũng nghĩ như vậy, chẳng bao lâu đề tài này bị vứt qua một bên, chắc hẳn không được vài ngày sẽ hoàn toàn quên việc này. Ân Triển lại xem vài tin khác, phát hiện phần lớn đều là xếp hàng đau lòng phú nhị đại, đóng trang web, nhìn về phía tức phụ:
“Ngươi không liên lạc với người nhà?”
“Em về thẳng đó luôn. “
Đường Du nói:
“Lấy vài món đồ rồi đi.”
Ân Triển rất hài lòng, cùng cậu đi ra ngoài. Cha Cố thấy thế cũng đứng dậy, định đi cùng với bọn họ, cùng thân gia gặp mặt ăn bữa cơm, thuận tiện chọn ngày kết hôn. Tuy rằng hai đứa nhỏ đã tỏ chức hôn lễ trong Cổ Duy Độ, nhưng dù sao vẫn chưa đăng ký, cũng không có cha mẹ chứng kiến, không bằng lại tổ chức một buổi lễ náo nhiệt.
Đường Du nhìn hắn:
“Con còn chưa trưởng thành.”
Cha Cố:
“…”
Đường Du lại tạt thêm một gáo nước lạnh:
“Hơn nữa bọn họ sẽ không đồng ý, bởi vì học trưởng của em trai con là con trai của thị trưởng, gã nhìn trúng con, cha và mẹ kế của con còn muốn bán con cho gã chơi vài ngày.”
Cha Cố nghĩ bụng thì ra người trong nhà người cậu toàn cực phẩm, con dâu mới như vậy hung tàn, hỏi:
“Vậy con nghĩ sao?”
“Chẳng nghĩ sao cả, bọn họ muốn gì không liên quan với con. “
Đường Du nói:
“Đợi mấy tháng sau con thành niên rồi, bọn họ cũng không bắt con làm gì được, chỉ cần đừng chọc con là được.”
Cha Cố nghe cậu nói thế cũng bỏ ý định, nhưng vẫn dặn con trai mang theo ít lễ vật, dù sao cũng là bậc cha chú.
Ân Triển cười vâng lời, vừa lên xe liền mở máy liên lạc, nhân lúc quân đội còn chưa hoàn toàn áp chế đề tai kia, tìm người tung vài tài liệu, trọng điểm là miêu tả cả nhà kia là cực phẩm cỡ nào, ngược đãi con trai lớn ra sao, khiến người ta phải trốn nhà ra đi, khó khăn lắm hai năm sau mới có tin tức, kết quả bị học trưởng của An Tiêu nhìn trúng, cả nhà lại bắt đầu bán con cầu vinh bla bla.
Đường Du ngồi ở bên cạnh, nhìn ca cậu vừa cười tủm tỉm vừa gõ chữ, còn viết nếu không bán con cầu vinh được, có thể mang con trai lớn đi bán nội tạng, cậu im lặng quay sang chỗ khác.
Hiện giờ đề tài vẫn được theo dõi kha khá, Ân Triển biết cho dù sẽ nhanh chóng bị quân đội áp chế, cả nhà kia cũng phải chịu tiếng xấu một thời gian, lúc này mới đóng cửa thông tấn khí, kéo móng vuốt nhỏ của Đường Du qua chơi đùa.
Sau khi đến sân bay hai người lên máy bay chuyên dụng, lúc này đã không còn ai khác bên cạnh, Đường Du do dự hỏi:
“Ca, người yêu của ca tên là gì?”
Ân Triển vươn tay ôm cậu vào trong ngực:
“Ngươi đoán?”
Đường Du chớp chớp mắt, cứ cảm thấy câu này hơi nguy hiểm, duỗi móng vuốt đẩy tay của hắn a, thấy hắn lại ôm chầm lấy mình, mới nói:
“… Em không nhớ rõ.”
Ân Triển nói:
“Không sao, sớm muộn rồi cũng sẽ nhớ ra.”
Đường Du hỏi:
“Vậy em đã chết ư? Chết như thế nào?”
Ân Triển im lặng, hắn thật sự không muốn nhớ lại tình hình lúc đó. Đường Du quan sát vẻ mặt của hắn, tựa đầu lên vai hắn, than mệt quá, rồi ngủ mất. Ân Triển ánh mắt dịu đi, đắp chăn cho cậu.
Khi bọn họ đến An gia trời đã tối, cha mẹ An đều ở nhà, hai người đã biết được tin tức, cũng biết hiện nay người trên mạng đều mắng bọn họ là cực phẩm, lúc này họ đang nhắc đến chuyện này. Thính lực của Ân Triển vẫn rất tốt, chưa đi đến cửa đã nghe tiếng phụ nữ oang oang, trong lời nói còn mang theo sự oán hận.
“Nhất định là nó tìm người tung tin, gì mà ngược đãi đánh đập nó hả, chúng ta làm gì có, mấy năm nay chúng ta đối với nó còn chưa đủ tốt? Ông bắt nó vào Cổ Duy Độ cũng là vì nó suy nghĩ, sao biết vì thế mà nó hận chúng ta, còn tiểu Tiêu chỉ là khuyên nó vài câu, ông xem nó còn đánh người!”
Một giọng nam nói tiếp lời:
“Đúng là cánh cứng rồi, không thể tưởng tượng được!”
Người nữ nói:
“Đúng vậy, nhưng dù sao tôi cũng không phải mẹ ruột của nó, không có cách quản giáo nó, nếu nó trở về ông nên nói chuyện nghiêm chỉnh với nó, bảo nó đi xin lỗi tiểu Tiêu, rồi lên trên mạng đính chính rõ ràng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạtở trường học của tiểu Tiêu.”
Ân Triển nhìn Đường Du, người này theo ký ức khôi phục, tinh thần lực cũng theo đó gia tăng, hiện giờ lại thành dị năng giả, chắc chắn cũng có thể nghe thấy. Đường Du ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm động, vươn tay gõ cửa.
Âm thanh trong phòng khách chợt dừng, người nữ vội vàng ra mở cửa.
Mẹ An nhìn thấy là con trai lớn, trong phút chốc tức giận xông lên đầu, nhưng lại nghĩ người này có thể quen được người quân đội, mới cố gắng gượng mỉm cười:
“Ôi, trở về rồi, mau vào đi, tôi và cha con vừa nhắc đến con đây. “
Bà nhìn thanh niên bên cạnh, cười hỏi:
“Vị này là?”
Đường Du đang tính theo thói quen nói là ca cậu, nhưng còn chưa mở miệng, đã nghe người nào đó tươi cười nói:
“Chào dì, ta là Cố Ngạn, là chồng của cậu ấy.”
Đường Du yên lặng đem lời định nói nuốt vào bụng, phụ họa mà ừ một tiếng, nhìn về phía cha.
Cha An vẫn còn tức giận, trầm giọng quát:
“Mày còn biết trở về!”
“Ông làm gì thế, con nó khó lắm mới về nhà, đừng ồn.”
Người nữ vội vàng hoà giải, mời bọn họ ngồi xuống sô pha, xoay người vào phòng bếp rửa trái cây.
Hiện tại chỉ có trước mặt ca cậu Đường Du tâm tình mới bình tĩnh, không kiên nhẫn đối với kẻ khác, vào thẳng chủ đề:
“Những giấy tờ chứng nhận của tôi đâu? Đưa đây, tôi muốn mang đi.”
Cha An hỏi hỏi:
“Lấy làm gì? Đi đăng ký kết hôn?”
“Chỉ là một trong những việc cần. “
Đường Du nói:
“Nửa năm sau tôi sẽ đến học viện quân sự ở trung ương, cần dùng giấy tờ này.”
An phụ nhìn cậu, vẻ mặt không thay đổi:
“Mày? Học việnquân sự trung ương?”
Đường Du hỏi:
“Có vấn đề?”
“Nằm mơ à? Mày tưởng mày ở Cổ Duy Độ ra thật hả?”
Cha An nói rồi không áp chế được lửa giận:
“Đừng tưởng là tao không biết mày bỏ trốn giữa chừng, mày còn đánh em mày, nhìn coi mày làm chuyện tốt gì, mày quỳ xuống cho tao!”
“Chú à, cậu ấy nói thật đó.”
Ân Triển sờ sờ đầu trấn an tức phụ, mở máy liên lạc ra, tìm thư đề cử hôm nay người quân đội gửi đến, phóng lớn cho ông xem.
Mọi người đều biết, muốn vào trường học nổi tiếng nhất chỉ có hai con đường, một là phải thông qua cuộc thi, còn lại là phải có người của quân đội đề cử, nhưng số người được phép đề cử có hạn, hơn nữa phải phải có tài năng thực sự, nghe nói không có cách nào đi cửa sau, quan trọng là con dấu của quân đội được làm với kỹ thuật rất cao, khó mà làm giả, hơn nữa một khi phát hiện được có người làm giả, không cần biết là đùa hay thật đều sẽ bị phán tội nặng, không ai dám đem việc này ra giỡn chơi.
Cha An nhìn chọc chọn dấu ấn trên thư đề cử, cảm thấy không thở nỗi. Mẹ An không để ý rửa trái cây nữa, vội vàng chạy ra, không thể tin nhìn màn hình tinh thể lỏng đang treo lơ lửng:
“Sao mày lại có được nó?”
“Cha ta quen người trong quân đội.”
Ân Triển lại nói nhảm.
“Bọn họ chọn một chuyên môn Đường Đường có thể học, Đường Đường đạt được điểm thấp nhất của tiêu chuẩn.”
An phụ hỏi:
“Đường Đường?”
Ân Triển cười nói:
“Tên thân mật ta đặt cho cậu ấy, hay hơn tên của cậu ấy đúng không?”
Cha An đâu có tâm trạng quan tâm có tên có hay không, mà nhìn chằm chằm con trai lớn:
“Mày… Mày thật sự có thể đến học viện trung ương?”
Đường Du hỏi lại:
“Nếu không thế thì sao?”
“… à, ừ, tốt.”
An phụ bởi vì quá khiếp sợ, vẻ mặt thẫn thờ, một lúc sau mới bình tĩnh lại, cùng hai đứa nhỏ trò chuyện một lát, nhưng vẫn không nhịn được răn bảo con trai lớn không nên đối với em trai mình như thế.
“Cái gì là nên làm hay không.”
Đường Du hỏi:
“Mấy người muốn ném tôi cho họ Giang thì nên làm à?”
“…”
An phụ cảm thấy chột dạ:
“Cha không có.”
“Đúng vậy, chúng ta chẳng qua là nghĩ hai anh em con lâu ngày không gặp, nên ở chung nhiều, chuyện này cũng trách tiểu Tiêu, chưa hỏi đã tự ý chạy đến. “
Mẹ An lại nói:
“Dì thay nó xin lỗi con, con đừng để bụng nha.”
Đường Du phiền chán lắm rồi, hỏilại:
“Đồ của tôi đâu?”
“Để dì đi tìm đã. “
Mẹ An nhìn đồng hồ,
“Hôm nay cũng trễ rồi, hai con mới xuống máy bay hẳn là mệt lắm? Nghỉ ngơi trước, ngày mai dì tìm đưa cho con.”
Đường Du gật đầu, đứng dậy về phòng của mình, thấy phòng của cậu đã bị đổi thành phòng sách. Cậu lười nghe bọn họ ngụy biện, muốn thuê khách sạn ngủ.
Cha An nói:
“Thuê khách sạn làm gì, ngủ phòng em con đi.”
Đường Du lờ tịt ông, tiếp tục đi ra ngoài.
Từ nãy đến giờ cha An đã phát hiện cậu không còn tôn trọng ông như trước đây, lúc này lại bị lờ đi, cảm thấy thể diện bị mất hết.
Ân Triển không muốn cãi nhau vô ích, huống chi hiện nay tình huống của tức phụ khá đặc biệt, sơ ý một chút sẽ dẫn đến hậu quả nặng nề, bèn giải thích trước khi sự việc phát sinh nghiêm trọng:
“Chú, ban đầu chúng ta cũng không định ngủ trong nhà, da mặt Đường Đường mỏng, ngài đừng hỏi thì hơn.”
Cha An nhìn hắn:
“Cái đó và da mặt mỏng có liên quan gì?”
“Đương nhiên là có.”
Ân Triển cười tủm tỉm
“Phòng ngủ trong nhà, hiệu quả cách âm không được tốt.”
Cha An:
“…”
Mẹ An:
“…”
Đường Du chưa đi xa:
“…”
Ân Triển vứt một ánh mắt “mọi người hiểu “mà, trong sự im lặng quỷ dị kéo Đường Du đi, phát hiện người nào đó đang liếc nhìn hắn, hỏi:
“Làm sao thế?”
Đường Du nghẹn một bụng, lại nghĩ tâm tư của ca cậu khó mà đoán được, nếu như cậu hỏi hắn mới nãy là ý gì, không biết ca sẽ trả lời cậu thế nào nữa, đành hỏi:
“Ca không muốn bọn họ biết em ra từ Cổ Duy Độ?”
“Ừ, cha ngươi mong muốn con trai thành danh như thế, chắc chắn sẽ rêu rao khắp nơi.”
Ân Triển nói:
“Ta lo lắng.”
Đường Du nói:
“Nhưng sau đó em vào học hệ chiến đấu, bọn họ cũng biết thôi.”
Ân Triển rất bình tĩnh:
“Ngươi vẫn chưa đủ 18 còn gì? Lúc đó nói cho bọn họ là mới thức tỉnh.”
“Nhưng sau 15 tuổi mới thức tỉnh dị năng giả, có được năng lượng đều rất yếu.”
Đường Du nhắc nhở, đó cũng là một nguyên nhân khi Lăng Mâu 15 tuổi không đo lường ra được dị năng liền quyết định vào Cổ duy Độ.
“Thì ngươi nói mình đột biến gien. “
Ân Triển tạm dừng, cười đen tối:
“Hay là ngươi nói với bọn họ ngươi và ta song tu, ngươi nói xem đến lúc đó ông già ngươi có tìm thằng nào đó đến đè em trai ngươi không?”
Đường Du:
“…”
Lúc này cha mẹ An đang bàn bạc tìm cách nào cho nhà họ Cố liên hệ người quân đội, đưa con trai nhỏ vào trường ở trung ương luôn, dị năng và gien có liên quan mật thiết, trong trường học hạng nhất toàn là thiếu gia tiểu thư của đại gia tộc cùng tập đoàn tài chính, nếu An Tiêu thật sự vào được, cần gì nịnh bợ cái gì Giang thiếu gia nữa!
Mẹ An nói:
“Ngày mai ông nhất định phải kiểm soát tính tình, nói chuyện đàng hoàng với nó, tôi thấy tính tình vị Cố thiếu gia rất tốt, chỉ cần con của ông đừng ở giữa làm khó dễ, chắc hẳn không thành vấn đề.”
Đối với việc quan trọng cha An rất nghiêm túc, gật đầu.
Mẹ An bèn liên lạc với con trai, dặn gã dạo gần đây đừng lên mạng nói lung tung, coi chừng chọc anh gã. An Tiêu hận người nào đó đến tận xương tủy, nghe vậy liền hỏi:
“Sao thế, cha mẹ biết nó gả cho ai à?”
“Ừ, là một thương nhân…”
Mẹ An kể lại chuyện đêm nay cho gã nghe, An Tiêu nghe nói anh hai của gã thế mà lại có thể đến học ở trường trung ương, vẻ mặt vặn vẹo, kế đó lại nghe nói gã cũng có cơ hội đi theo, khuôn mặt lại vui vẻ bừng sáng, vội vàng hỏi có thật hay không. Mẹ An nói:
“Ngày mai mẹ với cha con sẽ hỏi thử, cho nên sắp tới con đừng chọc anh con.”
An Tiêu vội vàng gật đầu, nghĩ bụng tạm thời nhẫn nhịn, đợi gã có tiền đồ rồi lại tìm người nào đó tính sổ.
Lúc này hai người bị bọn họ nhớ thương đã vào khách sạn, Đường Du đã quen ở cùng ca cậu, chẳng chút ngại ngùng, lấy quần áo vào phòng tắm, định tắm trước, nhưng lúc này chỉ nghe cửa phòng lại vang lên, ca cậu thong thả bước vào, cậu nhìn qua:
“Làm gì đó?”
Ân Triển nói:
“Quốc gia của chúng ta nước ngọt rất khan hiếm, sau này ngươi trở thành quân nhân, càng phải nhớ kỹ điều này.”
Trước đến nay Đường Du vẫn luôn được hắn dạy bão, a một tiếng, đơ một chút lại hỏi:
“Vậy nên?”
Ân Triển nghiêm trang chững chạc:
“Hai người cùng tắm đi, tiết kiệm nước.”
Đường Du:
“…”
Đường Du trừng ca cậu, từ khi kết bạn trong thế giới Mary Sue cho đến nay, cậu đối với ca lúc nào cũng là thân thiết và ỷ lại, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy ca cậu thật thiếu đòn. Cậu thấy người nào đó từ từ cởi hai cái nút trên cổ áo, lại trừng to mắt, tức giận thở phì phò muốn đi ra ngoài.
Ân Triển phì cười, nắm lấy cái gáy của cậu:
“Được rồi, không chọc ngươi nữa, tắm đi.”
Đường Du thấy hắn đi ra ngoài, mới dễ chịu một chút, nhanh chóng tắm sạch sẽ chui vào ổ chăn. Ân Triển tốc độtắm rửa cũng rất mau, qua loa lau tóc mình, xoay người lên giường ôm người vào trong lòng, nhấc cằm cậu lên hôn dây dưa triền miên. Đường Du giãy giụa đứng lên:
“Sao ca lại hôn em?”
Ân Triển hỏi:
“Khó chịu?”
Đường Du nói:
“Ừ.”
Ân Triển cười gật đầu:
“Ta đã nói, ngươi có thể hôn lại.”
“…”
Đường Du thế mới phát hiện, từ khi ca biết thân phận của cậu, bắt đầu đùa giỡn lưu manh đủ kiểu với cậu. Cậu lầm bầm, đẩy tay hắn ra cuộn một cuộc xoay qua bên cạnh, không thèm phản ứng hắn.
Ân Triển chọt chọt mấy cái:
“Lại đây.”
Đường Du nhắm mắt đi ngủ, im lặng kháng nghị.
“Không muốn ta ôm ngươi ngủ à?”
Ân Triển hỏi xong thấy cậu vẫn im lặng, khẽ nhướng mày:
“Tiểu Bạch Trạch?”
Tim Đường Du khẽ run, yên lặng làm ổ một lát, thấy người nào đó nửa ngày không nói gì nữa,nhịn không được quay sang nhìn, thấy đối phương nhìn cậu mỉm cười, vươn hai tay ra.Cậu do dự chút xíu, duỗi móng vuốt nắm lấy hắn, ủi cả người vào trong ngực của hắn, theo thói quen cọ cọ.
Ân Triển ôm cậu, hôn lên trán cậu một cái, rồi mới chịu tắt đèn.
Một đêm yên tĩnh.
Ngày hôm sau Đường Du cùng Ân Triển đến An gia rất sớm,phát hiện thái độcủa cha mẹ An thay đổi một trăm tám mươi độ. Đường Du vẫn lười trả lời họ, lấy đồ xong muốn đi ngay.
Ân Triển thì có thể đoán được kế hoạch của bọn họ, cứ dựa theo đó mà nói, bảo với bọn họ việc này không khó, rồi xin thông tin liên lạc của họ, dặn bọn họ yên tâm chờ tin tức.
Cha mẹ An vui mừng quá chừng, muốn bọn họ ở lại thêm vài ngày, nhưng lại nghe phải tranh thủ thời gian, thế là vẻ mặt vui vẻ tiễn bọn họ ra cửa. Đường Du ngồi trên xe, nhìn ca cậu:
“Ca không tính lo thật chứ?”
Ân Triển cười nói:
“Đương nhiên là không rồi, bọn họ đâu có biết địa chỉ với số liên lạc của ta, dù sao cũng không tìm đến cửa được, thích chờ thì chờ đi.”
Đường Du:
“…”
Đường Du nghe thấy trong đầu vang lên ầm ầm, trong phút chốc hiện lên vô số hình ảnh hỗn loạn không rõ ràng.
Nhưng còn chưa kịp nắm giữ liền lại nhanh chóng biến mất như thuỷ triều xuống, không lưu lại chút dấu vết nào.
Miệng lưỡi ướt át tham dò sâu hơn, cậu vội vàng thanh tỉnh lại, đẩy ngực của Ân Triển ra muốn trốn thoát, lúc này gáy lại bị giữ chặt, đầu bị bắt ngẩng lên không cách nào tránh được, chỉ có thể thụ động thừa nhận nụ hôn cưỡng ép này.
“Buông ra um… Không… um um…”
Tiếng nói đứt quãng mơ hồ từ trong gắn bó mật thiết tràn ra, ngay sau đó đều bị nuốt vào trong bụng, bên tai có thể rõ ràng nghe được tiếng nước rất nhỏ, kèm theo hô hấp nặng nề của Ân Triển, khiến cho người hoảng hốt. Cậu giãy giụa mấy lần, bỗng nhiên phát hiện vị mằn mặn tan ra trong miệng, giật mình mở mắt, phát hiện vệt nước mắt trên gương mặt của Ân Triển, cả người đột nhiên đờ ra.
Ân Triển kiên cường bất khuất bao nhiêu, cậu là người biết rõ.
Người này mạnh mẽ, thông minh, ý chí kiên định, hành động dứt khoát, dù cho trầy da tróc vảy đều có thể cùng người vui cười trò chuyện mà sắc mặt không biến đổi, từ trên người hắn không thể nào thấy được bất kỳ dáng vẻ yếu ớt nào, nhưng cậu nhìn hắn lúc này, lại cảm thấy người này đang đau.
Dường như đã một mình đau quá lâu rồi, vẫn luôn đè nén dưới biểu tình chẳng sợ hãi bởi sóng to gió lớn, giờ phút này vỏ ngoài cuối cùng không chịu đựng được nữa, tan vỡ thành mảnh nhỏ, miệng vết thương không được che dấu cứ thế lộ ra ngoài.
Lồng ngực đột nhiên bị bao trùm bởi một nỗi bi thương không thể kìm nén, nồng đậm lấn át, ép tới người cơ hồ không thở được, Đường Du nhẹ buông tay, không giãy dụa nữa.
Ân Triển sắc bén cảm nhân được, thế là hôn càng thêm sâu.
Hắn hôn thật lâu, lâu đến tình cảm nồng cháytạm bình ổn, lúc này mới bồi hồi buông ra, vươn ngón tay chầm chậm vuốt ve đôi môi của cậu.
Môi Đường Du khẽ hé mỡ, hô hấp hỗn loạn, lồng ngực không ngừng phập phồng. Cậu ngơ ngác nhìn ca cậu, rồi nhanh chóng hoàn hồn sải bước sang bên cạnh, vẻ mặt cảnh giác:
“Ca làm gì thế? Ca đã nói không thể tùy tiện hôn mà.”
Nước mắt của Ân đã không còn dấu vết, cảm xúc của hắn được trút ra, lý trí lại quay trở về, liếm liếm khóe môi mỉm cười nói:
“Ngươi hôn ta một lần, ta hôn ngươi một lần, công bằng thôi.”
Đường Du hỏi:
“… Sao mà giống nhau được?”
Ân Triển chu đáo tỏ vẻ:
“Thế thì, nếu ngươi cảm thấy thiệt thòi, ngươi có thể hôn lại nha.”
“…”
Đường Du mặt không đổi sắc, nhưng suy nghĩ trong đầu lại cuồn cuộn dâng lên.
Lẽ nào cậu thật sự là Tiểu Hoằng người yêu của ca cậu, ca cậu phát hiện ra rồi? Nhưng trước khi ra khỏi quốc gia quy luật ca vẫn bình thường mà, sao mới chớp mắt đã biến thành thế này, hay bởi vì hôm nay nhìn thấy cậu đánh nhau mới đoán được? Không đúng, khi cậu đánh nhau với hoàng kim thú ca cũng ở bên cạnh, cũng không thấy có gì khác thường, cuối cùng là tại sao?
Cậu còn chưa kịp sắp xếp suy nghĩ, liếc thấy ca cậu muốn đến gần, lập tức né qua mấy bước kéo dài khoảng cách.
Ân Triển đứng lại, hiền lành vẫy tay:
“Đến đây.”
Đường Du vô thức muốn từ chối, nhưng do dự một một lát vẫn chầm chậm bước đến.
Ân Triển rất hài lòng, xoa xoa đầu cậu, nâng cằm cậu lên ngắm nhìn, thấy tuy rằng trong đáy mắt của cậu mang theo bàng hoàng và cảnh giác, nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc cho mình quan sát, bèn ôm vào trong ngực xoa xoa.
Đường Du đẩy hắn:
“Làm gì thế?”
Ân Triển nhìn hắn:
“Chuyện trước đây ngươi nhớ được bao nhiêu?”
Đường Du chần chờ nói:
“Một chút.”
Ân Triển không biết trong phòng này có gắn máy theo dõi không, nên không nhắc đến Minh giới, chỉ hỏi mơ hồ đại khái:
“Là lúc ngươi mười mấy tuổi đi theo ta?”
Đường Du kinh ngạc:
“Ca biết đó là em?”
Ân Triển gật đầu, hắn cũng không có ngốc, quen biết tiểu Hoằng không bao lâu hắn liền phát hiện đối phương là tiểu thư đồnglúc trước hắn tự tay dạy dỗ, nhưng mà hắn thấy tiểu Hoằng vẫn không nhắc đến, nên cũng không có hỏi nhiều.
Nhưng tất cả đều không quan trọng, quan trọng là ký ức của tức phụ hắn chỉ mới đến đó thôi, đây là thời kì cậu nóng nảy nhất, nếu như là trước kia, hắn giống hôm nay mạnh mẽ ép hôn, tức phụ đã sớm rút kiếm chém hắn, nhưng hôm nay lại rất bình tĩnh.
Chẳng lẽ là bởi vì lần này tức phụ là khôi phục ký ức mà không phải thức tỉnh, cho nên thời kì tiểu Bạch Trạch cũng không mơ hồ như lúc trước? Hay nguyên do bởi vì bọn họ ở chung rất lâu, nên tình cảm sâu đậm?
Hắn sung sướng nheo mắt, thầm nghĩ cho dù là vì cái gì, đều rất có lợi với hắn.
Đường Du thấy ca cậu cười mang đầy ý tứ hàm xúc, luôn có linh cảm không tốt lắm, lại yên lặng xê dịch ra xa. Ân Triển liếc thấy thế, đang muốn đem người kéo trở về, thì nghe cửa phòng truyền đến tiếng gõ cửa cốc cốc, mới nhớ tới người của quân đội còn đang chờ bọn họ, liền dẫn Đường Du đi ra ngoài.
Mục đích của quân đội rất đơn giản, là muốn thu nhận bọn họ.
Mảnh đại lục này có số lượng trùng nhân nhiều đáng sợ.
Chúng nó có ngoại hình tương tự như con người, chỉ là trên người có vài chỗ kết cấu khác với người thường, phần lớn là tứ chi, số nhỏ hơn là da và râu. Lực lượng của chúng nó hùng mạnh, tóc độ sinh sôi rất nhanh, thèm muốn lãnh thổ của con người đã lâu, chiến tranh giữa hai bên chưa bao giờ chấm dứt, con người nếu muốn đạt được thắng lợi, đều rất cần thiết nhân tài và cao thủ, nhưng dị năng thần cấp giả rất hiếm có, lúc này lại phát hiện hai người có tư chất trở thành thần cấp, nói thế nào thì quân đội cũng phải giữ người lại.
Trong thế giới này, người càng mạnh địa vị càng cao, Ân Triển đã quen làm người có địa vị cao, tất nhiên không có ý kiến, cho dù quân đội không đưa ra lời mời, sau này hắn cũng chủ dộng tiến vào. Mà Đường Du còn chưa học đại học, hơn nữa vừa mới có được dị năng, nên cầnphải tiến hành huấn luyện có hệ thống, quân đội sắp xếp để nửa năm sau cậu nhập học, đến học viện xếp hạng nhất của quân sự trung ương học tập.
Thiếu tướng đến từ quân đội nhìn Đường Du hỏi:
“Dị năng thuộc tính của cậu là gị, là phụ trợ hay công kích? Chúng tôi sẽ đánh tiếng trước với học viện.”
“Công kích, thuộc tính hỏa.”
Đường Du nói rồi thúc dục năng lượng trong cơ thể, ánh lửa ngay lập tức sáng lên toàn bộ cơ thể.
Mọi người sôi nổi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí có người hít ngược một hơi, bởi vì dị năng giả phổ thông thuộc hỏa tính ngọn lửa hiện ra đều là màu vàng sáng, mà của cậu ấy là lại màu đỏ rực rỡ, nhiệt độ cũng cao hơn rất nhiều, chỉ nhìn thôi đã thấy lợi hại.
Dị năng phân cấp bậc, theo thứ tự từ thấp đến cao là: thấp, trung, cao, vương, hồn, thần.
Kỳ thức tỉnh của con người đa số đều là khoảng 15 tuổi, cá biệt có khi là giữa 16 đến 18 tuổi, sau khi thức tỉnh phần lớn đều là dị năng cấp thấp,rất ít người có thiên phú cao mới có thể là dị năng hậu kỳ cấp thấp hoặc sơ kỳ trung cấp, nhìn ngọn lửa thiếu niên tạo ra, chắc chắn thực lực ở mức trung cấp.
“Tốt, quá tốt!”
Thiếu tướng vẻ mặt kích động, thực sự muốn lập tức mang người về quân đội nuôi.
Ân Triển thấy thế mới dặn bọn họ áp chế tin tức ngày hôm nay, như thế đến nửa năm sau khai giảng, mọi người cũng quên mất chuyện này. Thiếu tướng gật đầu đồng ý, lại hỏi thếm mấy thông tin khác, bao gồm học viện Ân Triển tốt nghiệp, chuyên nghiệp vâng vâng.
“Năm thứ tư ta đã vào Cổ Duy Độ, chưa có tốt nghiệp, học quản lý kinh doanh, làm việc khác chuyên ngành.”
Ân Triển đề nghị:
“Hay là ta trước tiên đến học viện trung ương đào tạo sâu thêm hai năm.”
Người quân đội đồng loạt từ chối.
Bọn họ đã thử nghiệm dị năng của người này, biết hắn đã đến hậu kỳ cao cấp, trở thành dị năng giả cấp vương chỉ là việc trong nháy mắt, cao thủ như thế đương nhiên phải đưa vào quân đội, rèn luyện một hai năm sau là có thể ra chiến trường, tốt hơn nhiều so với ném vào trường học, chưa kể đến đừng cho là bọn họ mắt mù không nhìn ra cái gọi là đào tạo sâu của thằng nhãi này chẳng qua là muốn ở cùng vợ thôi!
Ân Triển hết cách, cuối cùng nhận lấy quân hàm thượng úy, mặc cả thương lượng với bọn họ hơn nửa ngày, ấn định nửa tháng sau đến quân đội báo danh, cùng nhau lên máy bay rời khỏi Santo.
Cha Cố vẫn luôn chờ bọn họ trong phòng nghỉ, lúc lên máy bay tìm chỗ ngồi xuống, nhìn về phía con dâu.
Ân Triển bèn đem người nào đẩy đến trước mặt ông cha của mình, giới thiệu bọn họ với nhau. Đường Du ở trước mặt người lớn rất nghe lời, ngoan ngoãn gọi cha.
Cha Cố gật đầu, âm thầm đánh giá, phát hiện con dâu ở trước mặt con trai cũng không phát tính tình, cảm thấy khá yên tâm, lập tức lại nghĩ đến đứa con trai không nên thân của mình có thể vào quân đội, nhất thời cảm khái vô cùng, vỗ vỗ vai hắn, dặn hắn về nhà thì đốt nén nhang cho người mẹ quá cố của hắn.
Giao thông ở thời đại này rất nhanh chóng, hai giờ sau bọn họ đã quay về đến Cố gia, lúc này đã chạng vạng tối, bọn họ cùng nhau hòa thuận ngồi ăn cơm.
Ân Triển dành chút thời gian lên mạng xem tin tức, phát hiện độ hot của đề tài đã giảm bớt, nhưng tư liệu của An Tiêu lại bị moi ra, trên đó nói gã có một người anh cùng cha khác mẹ, quan hệ với anh gã vẫn luôn rất tệ, còn nghe nói anh hai của gã hai năm trước bị cha ném vào khu huấn luyện Cổ Duy Độ, không biết là thật hay giả.
Lầu dưới rất nhiều người bình luận:
“Chắc là giả, nếu thật đã đi vào sao lại xuất hiện ở đây, cũng không thể là thành công đi ra, tỉ lệ này còn thấp hơn so với anh hai gã gả cho nguyên soái, hơn nữa không phải nói cậu ấy đã kết hôn à?”
Những người khác cũng nghĩ như vậy, chẳng bao lâu đề tài này bị vứt qua một bên, chắc hẳn không được vài ngày sẽ hoàn toàn quên việc này. Ân Triển lại xem vài tin khác, phát hiện phần lớn đều là xếp hàng đau lòng phú nhị đại, đóng trang web, nhìn về phía tức phụ:
“Ngươi không liên lạc với người nhà?”
“Em về thẳng đó luôn. “
Đường Du nói:
“Lấy vài món đồ rồi đi.”
Ân Triển rất hài lòng, cùng cậu đi ra ngoài. Cha Cố thấy thế cũng đứng dậy, định đi cùng với bọn họ, cùng thân gia gặp mặt ăn bữa cơm, thuận tiện chọn ngày kết hôn. Tuy rằng hai đứa nhỏ đã tỏ chức hôn lễ trong Cổ Duy Độ, nhưng dù sao vẫn chưa đăng ký, cũng không có cha mẹ chứng kiến, không bằng lại tổ chức một buổi lễ náo nhiệt.
Đường Du nhìn hắn:
“Con còn chưa trưởng thành.”
Cha Cố:
“…”
Đường Du lại tạt thêm một gáo nước lạnh:
“Hơn nữa bọn họ sẽ không đồng ý, bởi vì học trưởng của em trai con là con trai của thị trưởng, gã nhìn trúng con, cha và mẹ kế của con còn muốn bán con cho gã chơi vài ngày.”
Cha Cố nghĩ bụng thì ra người trong nhà người cậu toàn cực phẩm, con dâu mới như vậy hung tàn, hỏi:
“Vậy con nghĩ sao?”
“Chẳng nghĩ sao cả, bọn họ muốn gì không liên quan với con. “
Đường Du nói:
“Đợi mấy tháng sau con thành niên rồi, bọn họ cũng không bắt con làm gì được, chỉ cần đừng chọc con là được.”
Cha Cố nghe cậu nói thế cũng bỏ ý định, nhưng vẫn dặn con trai mang theo ít lễ vật, dù sao cũng là bậc cha chú.
Ân Triển cười vâng lời, vừa lên xe liền mở máy liên lạc, nhân lúc quân đội còn chưa hoàn toàn áp chế đề tai kia, tìm người tung vài tài liệu, trọng điểm là miêu tả cả nhà kia là cực phẩm cỡ nào, ngược đãi con trai lớn ra sao, khiến người ta phải trốn nhà ra đi, khó khăn lắm hai năm sau mới có tin tức, kết quả bị học trưởng của An Tiêu nhìn trúng, cả nhà lại bắt đầu bán con cầu vinh bla bla.
Đường Du ngồi ở bên cạnh, nhìn ca cậu vừa cười tủm tỉm vừa gõ chữ, còn viết nếu không bán con cầu vinh được, có thể mang con trai lớn đi bán nội tạng, cậu im lặng quay sang chỗ khác.
Hiện giờ đề tài vẫn được theo dõi kha khá, Ân Triển biết cho dù sẽ nhanh chóng bị quân đội áp chế, cả nhà kia cũng phải chịu tiếng xấu một thời gian, lúc này mới đóng cửa thông tấn khí, kéo móng vuốt nhỏ của Đường Du qua chơi đùa.
Sau khi đến sân bay hai người lên máy bay chuyên dụng, lúc này đã không còn ai khác bên cạnh, Đường Du do dự hỏi:
“Ca, người yêu của ca tên là gì?”
Ân Triển vươn tay ôm cậu vào trong ngực:
“Ngươi đoán?”
Đường Du chớp chớp mắt, cứ cảm thấy câu này hơi nguy hiểm, duỗi móng vuốt đẩy tay của hắn a, thấy hắn lại ôm chầm lấy mình, mới nói:
“… Em không nhớ rõ.”
Ân Triển nói:
“Không sao, sớm muộn rồi cũng sẽ nhớ ra.”
Đường Du hỏi:
“Vậy em đã chết ư? Chết như thế nào?”
Ân Triển im lặng, hắn thật sự không muốn nhớ lại tình hình lúc đó. Đường Du quan sát vẻ mặt của hắn, tựa đầu lên vai hắn, than mệt quá, rồi ngủ mất. Ân Triển ánh mắt dịu đi, đắp chăn cho cậu.
Khi bọn họ đến An gia trời đã tối, cha mẹ An đều ở nhà, hai người đã biết được tin tức, cũng biết hiện nay người trên mạng đều mắng bọn họ là cực phẩm, lúc này họ đang nhắc đến chuyện này. Thính lực của Ân Triển vẫn rất tốt, chưa đi đến cửa đã nghe tiếng phụ nữ oang oang, trong lời nói còn mang theo sự oán hận.
“Nhất định là nó tìm người tung tin, gì mà ngược đãi đánh đập nó hả, chúng ta làm gì có, mấy năm nay chúng ta đối với nó còn chưa đủ tốt? Ông bắt nó vào Cổ Duy Độ cũng là vì nó suy nghĩ, sao biết vì thế mà nó hận chúng ta, còn tiểu Tiêu chỉ là khuyên nó vài câu, ông xem nó còn đánh người!”
Một giọng nam nói tiếp lời:
“Đúng là cánh cứng rồi, không thể tưởng tượng được!”
Người nữ nói:
“Đúng vậy, nhưng dù sao tôi cũng không phải mẹ ruột của nó, không có cách quản giáo nó, nếu nó trở về ông nên nói chuyện nghiêm chỉnh với nó, bảo nó đi xin lỗi tiểu Tiêu, rồi lên trên mạng đính chính rõ ràng, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạtở trường học của tiểu Tiêu.”
Ân Triển nhìn Đường Du, người này theo ký ức khôi phục, tinh thần lực cũng theo đó gia tăng, hiện giờ lại thành dị năng giả, chắc chắn cũng có thể nghe thấy. Đường Du ngay cả mí mắt cũng chẳng thèm động, vươn tay gõ cửa.
Âm thanh trong phòng khách chợt dừng, người nữ vội vàng ra mở cửa.
Mẹ An nhìn thấy là con trai lớn, trong phút chốc tức giận xông lên đầu, nhưng lại nghĩ người này có thể quen được người quân đội, mới cố gắng gượng mỉm cười:
“Ôi, trở về rồi, mau vào đi, tôi và cha con vừa nhắc đến con đây. “
Bà nhìn thanh niên bên cạnh, cười hỏi:
“Vị này là?”
Đường Du đang tính theo thói quen nói là ca cậu, nhưng còn chưa mở miệng, đã nghe người nào đó tươi cười nói:
“Chào dì, ta là Cố Ngạn, là chồng của cậu ấy.”
Đường Du yên lặng đem lời định nói nuốt vào bụng, phụ họa mà ừ một tiếng, nhìn về phía cha.
Cha An vẫn còn tức giận, trầm giọng quát:
“Mày còn biết trở về!”
“Ông làm gì thế, con nó khó lắm mới về nhà, đừng ồn.”
Người nữ vội vàng hoà giải, mời bọn họ ngồi xuống sô pha, xoay người vào phòng bếp rửa trái cây.
Hiện tại chỉ có trước mặt ca cậu Đường Du tâm tình mới bình tĩnh, không kiên nhẫn đối với kẻ khác, vào thẳng chủ đề:
“Những giấy tờ chứng nhận của tôi đâu? Đưa đây, tôi muốn mang đi.”
Cha An hỏi hỏi:
“Lấy làm gì? Đi đăng ký kết hôn?”
“Chỉ là một trong những việc cần. “
Đường Du nói:
“Nửa năm sau tôi sẽ đến học viện quân sự ở trung ương, cần dùng giấy tờ này.”
An phụ nhìn cậu, vẻ mặt không thay đổi:
“Mày? Học việnquân sự trung ương?”
Đường Du hỏi:
“Có vấn đề?”
“Nằm mơ à? Mày tưởng mày ở Cổ Duy Độ ra thật hả?”
Cha An nói rồi không áp chế được lửa giận:
“Đừng tưởng là tao không biết mày bỏ trốn giữa chừng, mày còn đánh em mày, nhìn coi mày làm chuyện tốt gì, mày quỳ xuống cho tao!”
“Chú à, cậu ấy nói thật đó.”
Ân Triển sờ sờ đầu trấn an tức phụ, mở máy liên lạc ra, tìm thư đề cử hôm nay người quân đội gửi đến, phóng lớn cho ông xem.
Mọi người đều biết, muốn vào trường học nổi tiếng nhất chỉ có hai con đường, một là phải thông qua cuộc thi, còn lại là phải có người của quân đội đề cử, nhưng số người được phép đề cử có hạn, hơn nữa phải phải có tài năng thực sự, nghe nói không có cách nào đi cửa sau, quan trọng là con dấu của quân đội được làm với kỹ thuật rất cao, khó mà làm giả, hơn nữa một khi phát hiện được có người làm giả, không cần biết là đùa hay thật đều sẽ bị phán tội nặng, không ai dám đem việc này ra giỡn chơi.
Cha An nhìn chọc chọn dấu ấn trên thư đề cử, cảm thấy không thở nỗi. Mẹ An không để ý rửa trái cây nữa, vội vàng chạy ra, không thể tin nhìn màn hình tinh thể lỏng đang treo lơ lửng:
“Sao mày lại có được nó?”
“Cha ta quen người trong quân đội.”
Ân Triển lại nói nhảm.
“Bọn họ chọn một chuyên môn Đường Đường có thể học, Đường Đường đạt được điểm thấp nhất của tiêu chuẩn.”
An phụ hỏi:
“Đường Đường?”
Ân Triển cười nói:
“Tên thân mật ta đặt cho cậu ấy, hay hơn tên của cậu ấy đúng không?”
Cha An đâu có tâm trạng quan tâm có tên có hay không, mà nhìn chằm chằm con trai lớn:
“Mày… Mày thật sự có thể đến học viện trung ương?”
Đường Du hỏi lại:
“Nếu không thế thì sao?”
“… à, ừ, tốt.”
An phụ bởi vì quá khiếp sợ, vẻ mặt thẫn thờ, một lúc sau mới bình tĩnh lại, cùng hai đứa nhỏ trò chuyện một lát, nhưng vẫn không nhịn được răn bảo con trai lớn không nên đối với em trai mình như thế.
“Cái gì là nên làm hay không.”
Đường Du hỏi:
“Mấy người muốn ném tôi cho họ Giang thì nên làm à?”
“…”
An phụ cảm thấy chột dạ:
“Cha không có.”
“Đúng vậy, chúng ta chẳng qua là nghĩ hai anh em con lâu ngày không gặp, nên ở chung nhiều, chuyện này cũng trách tiểu Tiêu, chưa hỏi đã tự ý chạy đến. “
Mẹ An lại nói:
“Dì thay nó xin lỗi con, con đừng để bụng nha.”
Đường Du phiền chán lắm rồi, hỏilại:
“Đồ của tôi đâu?”
“Để dì đi tìm đã. “
Mẹ An nhìn đồng hồ,
“Hôm nay cũng trễ rồi, hai con mới xuống máy bay hẳn là mệt lắm? Nghỉ ngơi trước, ngày mai dì tìm đưa cho con.”
Đường Du gật đầu, đứng dậy về phòng của mình, thấy phòng của cậu đã bị đổi thành phòng sách. Cậu lười nghe bọn họ ngụy biện, muốn thuê khách sạn ngủ.
Cha An nói:
“Thuê khách sạn làm gì, ngủ phòng em con đi.”
Đường Du lờ tịt ông, tiếp tục đi ra ngoài.
Từ nãy đến giờ cha An đã phát hiện cậu không còn tôn trọng ông như trước đây, lúc này lại bị lờ đi, cảm thấy thể diện bị mất hết.
Ân Triển không muốn cãi nhau vô ích, huống chi hiện nay tình huống của tức phụ khá đặc biệt, sơ ý một chút sẽ dẫn đến hậu quả nặng nề, bèn giải thích trước khi sự việc phát sinh nghiêm trọng:
“Chú, ban đầu chúng ta cũng không định ngủ trong nhà, da mặt Đường Đường mỏng, ngài đừng hỏi thì hơn.”
Cha An nhìn hắn:
“Cái đó và da mặt mỏng có liên quan gì?”
“Đương nhiên là có.”
Ân Triển cười tủm tỉm
“Phòng ngủ trong nhà, hiệu quả cách âm không được tốt.”
Cha An:
“…”
Mẹ An:
“…”
Đường Du chưa đi xa:
“…”
Ân Triển vứt một ánh mắt “mọi người hiểu “mà, trong sự im lặng quỷ dị kéo Đường Du đi, phát hiện người nào đó đang liếc nhìn hắn, hỏi:
“Làm sao thế?”
Đường Du nghẹn một bụng, lại nghĩ tâm tư của ca cậu khó mà đoán được, nếu như cậu hỏi hắn mới nãy là ý gì, không biết ca sẽ trả lời cậu thế nào nữa, đành hỏi:
“Ca không muốn bọn họ biết em ra từ Cổ Duy Độ?”
“Ừ, cha ngươi mong muốn con trai thành danh như thế, chắc chắn sẽ rêu rao khắp nơi.”
Ân Triển nói:
“Ta lo lắng.”
Đường Du nói:
“Nhưng sau đó em vào học hệ chiến đấu, bọn họ cũng biết thôi.”
Ân Triển rất bình tĩnh:
“Ngươi vẫn chưa đủ 18 còn gì? Lúc đó nói cho bọn họ là mới thức tỉnh.”
“Nhưng sau 15 tuổi mới thức tỉnh dị năng giả, có được năng lượng đều rất yếu.”
Đường Du nhắc nhở, đó cũng là một nguyên nhân khi Lăng Mâu 15 tuổi không đo lường ra được dị năng liền quyết định vào Cổ duy Độ.
“Thì ngươi nói mình đột biến gien. “
Ân Triển tạm dừng, cười đen tối:
“Hay là ngươi nói với bọn họ ngươi và ta song tu, ngươi nói xem đến lúc đó ông già ngươi có tìm thằng nào đó đến đè em trai ngươi không?”
Đường Du:
“…”
Lúc này cha mẹ An đang bàn bạc tìm cách nào cho nhà họ Cố liên hệ người quân đội, đưa con trai nhỏ vào trường ở trung ương luôn, dị năng và gien có liên quan mật thiết, trong trường học hạng nhất toàn là thiếu gia tiểu thư của đại gia tộc cùng tập đoàn tài chính, nếu An Tiêu thật sự vào được, cần gì nịnh bợ cái gì Giang thiếu gia nữa!
Mẹ An nói:
“Ngày mai ông nhất định phải kiểm soát tính tình, nói chuyện đàng hoàng với nó, tôi thấy tính tình vị Cố thiếu gia rất tốt, chỉ cần con của ông đừng ở giữa làm khó dễ, chắc hẳn không thành vấn đề.”
Đối với việc quan trọng cha An rất nghiêm túc, gật đầu.
Mẹ An bèn liên lạc với con trai, dặn gã dạo gần đây đừng lên mạng nói lung tung, coi chừng chọc anh gã. An Tiêu hận người nào đó đến tận xương tủy, nghe vậy liền hỏi:
“Sao thế, cha mẹ biết nó gả cho ai à?”
“Ừ, là một thương nhân…”
Mẹ An kể lại chuyện đêm nay cho gã nghe, An Tiêu nghe nói anh hai của gã thế mà lại có thể đến học ở trường trung ương, vẻ mặt vặn vẹo, kế đó lại nghe nói gã cũng có cơ hội đi theo, khuôn mặt lại vui vẻ bừng sáng, vội vàng hỏi có thật hay không. Mẹ An nói:
“Ngày mai mẹ với cha con sẽ hỏi thử, cho nên sắp tới con đừng chọc anh con.”
An Tiêu vội vàng gật đầu, nghĩ bụng tạm thời nhẫn nhịn, đợi gã có tiền đồ rồi lại tìm người nào đó tính sổ.
Lúc này hai người bị bọn họ nhớ thương đã vào khách sạn, Đường Du đã quen ở cùng ca cậu, chẳng chút ngại ngùng, lấy quần áo vào phòng tắm, định tắm trước, nhưng lúc này chỉ nghe cửa phòng lại vang lên, ca cậu thong thả bước vào, cậu nhìn qua:
“Làm gì đó?”
Ân Triển nói:
“Quốc gia của chúng ta nước ngọt rất khan hiếm, sau này ngươi trở thành quân nhân, càng phải nhớ kỹ điều này.”
Trước đến nay Đường Du vẫn luôn được hắn dạy bão, a một tiếng, đơ một chút lại hỏi:
“Vậy nên?”
Ân Triển nghiêm trang chững chạc:
“Hai người cùng tắm đi, tiết kiệm nước.”
Đường Du:
“…”
Đường Du trừng ca cậu, từ khi kết bạn trong thế giới Mary Sue cho đến nay, cậu đối với ca lúc nào cũng là thân thiết và ỷ lại, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy ca cậu thật thiếu đòn. Cậu thấy người nào đó từ từ cởi hai cái nút trên cổ áo, lại trừng to mắt, tức giận thở phì phò muốn đi ra ngoài.
Ân Triển phì cười, nắm lấy cái gáy của cậu:
“Được rồi, không chọc ngươi nữa, tắm đi.”
Đường Du thấy hắn đi ra ngoài, mới dễ chịu một chút, nhanh chóng tắm sạch sẽ chui vào ổ chăn. Ân Triển tốc độtắm rửa cũng rất mau, qua loa lau tóc mình, xoay người lên giường ôm người vào trong lòng, nhấc cằm cậu lên hôn dây dưa triền miên. Đường Du giãy giụa đứng lên:
“Sao ca lại hôn em?”
Ân Triển hỏi:
“Khó chịu?”
Đường Du nói:
“Ừ.”
Ân Triển cười gật đầu:
“Ta đã nói, ngươi có thể hôn lại.”
“…”
Đường Du thế mới phát hiện, từ khi ca biết thân phận của cậu, bắt đầu đùa giỡn lưu manh đủ kiểu với cậu. Cậu lầm bầm, đẩy tay hắn ra cuộn một cuộc xoay qua bên cạnh, không thèm phản ứng hắn.
Ân Triển chọt chọt mấy cái:
“Lại đây.”
Đường Du nhắm mắt đi ngủ, im lặng kháng nghị.
“Không muốn ta ôm ngươi ngủ à?”
Ân Triển hỏi xong thấy cậu vẫn im lặng, khẽ nhướng mày:
“Tiểu Bạch Trạch?”
Tim Đường Du khẽ run, yên lặng làm ổ một lát, thấy người nào đó nửa ngày không nói gì nữa,nhịn không được quay sang nhìn, thấy đối phương nhìn cậu mỉm cười, vươn hai tay ra.Cậu do dự chút xíu, duỗi móng vuốt nắm lấy hắn, ủi cả người vào trong ngực của hắn, theo thói quen cọ cọ.
Ân Triển ôm cậu, hôn lên trán cậu một cái, rồi mới chịu tắt đèn.
Một đêm yên tĩnh.
Ngày hôm sau Đường Du cùng Ân Triển đến An gia rất sớm,phát hiện thái độcủa cha mẹ An thay đổi một trăm tám mươi độ. Đường Du vẫn lười trả lời họ, lấy đồ xong muốn đi ngay.
Ân Triển thì có thể đoán được kế hoạch của bọn họ, cứ dựa theo đó mà nói, bảo với bọn họ việc này không khó, rồi xin thông tin liên lạc của họ, dặn bọn họ yên tâm chờ tin tức.
Cha mẹ An vui mừng quá chừng, muốn bọn họ ở lại thêm vài ngày, nhưng lại nghe phải tranh thủ thời gian, thế là vẻ mặt vui vẻ tiễn bọn họ ra cửa. Đường Du ngồi trên xe, nhìn ca cậu:
“Ca không tính lo thật chứ?”
Ân Triển cười nói:
“Đương nhiên là không rồi, bọn họ đâu có biết địa chỉ với số liên lạc của ta, dù sao cũng không tìm đến cửa được, thích chờ thì chờ đi.”
Đường Du:
“…”
Danh sách chương