[Edited by Lê Như Quỳnh]
Beta: Andie Trần
Giang Lam Tuyết im lặng, Vi thị thấy bộ dáng thất vọng của nữ nhi trong lòng cũng không mấy dễ chịu. Nhưng nếu cứ để chuyện như vậy tiếp diễn nữa chỉ sợ lại kéo thêm nhiều rắc rối, đành nói: "Tổ phụ đã quyết như vậy, ngươi không muốn cũng phải nghe theo!"
Giang Lam Tuyết không lên tiếng, đứng dậy bước xuống giường.
Vi thị cho rằng nàng muốn đến chỗ Giang lão thái gia, vội vàng kéo tay nàng: "Tổ phụ trước nay đều không quản đến ngươi. Ngươi nghe theo lời tổ phụ lần này đi".
"Ta chỉ là muốn về phòng mình".
"Vân Thi, còn không mau đỡ tiểu thư về phòng". Vi thị vội nói.
Khi Giang Lam Tuyết về đến phòng mình, trong lòng lôi Cố Duẫn Tu ra mắng không biết bao nhiêu lần. Hôm nay tổ phụ đột nhiên không cho nàng tới chỗ Lục Trường Thanh nữa, nhất định là chuyện tốt do Cố Duẫn Tu mà ra. Nói không chừng tổ phụ đã nghi ngờ điểm nào rồi. Giang Lam Tuyết càng nghĩ càng giận Cố Duẫn Tu, tự dưng hắn lại đến đây giả vờ làm người tốt làm gì? Ai cần hắn đến thăm chứ? Không chừng hắn lại tạo ra chuyện phiền phức gì, người này tại sao lại cứ như quỷ phiền phức cứ dính lấy nàng không buông chứ? Giang Lam Tuyết cứ thế mà mơ mơ màng màng ngủ đi mất, đến khi nàng tỉnh dậy thì trời cũng đã tối rồi. Trong phòng có ánh đèn, Vân Thi đang thêu thùa may vá ngồi đợi, nương của nàng lại không ở đây.
"Vân Thi, rót cho ta chén nước ấm".
Vân Thi vội buông kim chỉ trong tay đi rót nước mang đến: "Tiểu thư đã tỉnh".
"Nương ta đâu? Phụ thân ta đã về rồi sao?" Giang Lam Tuyết uống một ngụm nước ấm hỏi.
"Nhị lão gia vừa về liền bị lão thái gia kêu đi, phu nhân cũng đi cùng".
Nhất định là vì chuyện của nàng, Giang Lam Tuyết thở dài. Tổ phụ nàng vốn có tư tưởng rất cởi mở, nếu không cũng không mình tự đưa nàng tới Lục gia học nghệ. Bây giờ tổ phụ không đồng ý cho nàng đi học tiếp ắt cũng có nguyên do, nàng cũng hiểu được ý của ông. Ai bảo nàng cứ vậy mà chọc phải Thế tử gia cơ chứ. Giang Lam Tuyết dựa người vào mép giường, trong lòng đầy phiền muộn, về sau nàng lại tiếp tục bị nhốt trong tiểu viện này sao?
Qua một lúc lâu, Giang Kế Viễn mới cùng Vi thị quay về, hai người đi vào phòng Giang Lam Tuyết, sắc mặt rất khó coi. Giang Lam Tuyết biết cha mẹ có thể làm đến mức này đã không dễ dàng gì, đổi thành nhà người khác thì làm gì có tiểu thư nào đến tuổi như nàng mà còn được phép ra ngoài làm loạn.
"Cha, nương, nữ nhi đã để hai người nhọc lòng rồi". Giang Lam Tuyết cúi đầu nói.
Giang Kế Viễn thở dài: "Đừng nói lời này nữa, ngươi biết Tổ phụ tìm hai bọn ta qua là vì chuyện gì sao?"
Giang Lam Tuyết đầu tiên là gật gật đầu, sau lại lắc đầu.
"Tổ phụ nói, sau này ngươi không cần tới chỗ Lục Trường Thanh kia học nghệ nữa". Giang Kế Viễn nói.
"Tổ phụ còn nói thêm gì nữa không ạ?" Giang Lam Tuyết biết tổ phụ nhiều năm không hỏi đến chuyện của con cháu, lần này lại cố ý nhắc đến việc này, vậy là nàng thật sự không thể đến Lục gia học tiếp nữa rồi.
"Người muốn chúng ta mau chóng tìm cho con một mối hôn sự tốt". Vi thị nói.
Giang Lam Tuyết trầm mặc, Tổ phụ là sợ nàng có quan hệ gì khác với Cố Duẫn Tu sao?
Vi thị ngồi lên mép giường, nắm lấy tay nàng: "Nương biết ngươi ở nhà rất buồn chán, ngươi không phải còn tiểu thư Kiều gia làm bạn đấy sao, ngươi cứ lui tới chỗ nàng ấy được không? Ngươi cũng biết mỗi ngày ngươi đi ra ngoài, trong lòng nương đều lo lắng đề phòng, sợ ngươi bên ngoài xảy ra chuyện gì, ngươi nếu thật sự còn là một tiểu tử, nương sẽ không ngăn cản, nhưng ngươi cũng đã lớn rồi. Ngươi cứ coi như để nương an tâm, về sau đừng đi a".
Giang Lam Tuyết nhìn nhìn nương của nàng, đành nói: "Dù sao cũng phải để ta đi nhận lỗi với sư phụ".
Giang Kế Viễn thở dài: "Nhất định phải đến Lục gia nhận lỗi. Lục tiên sinh là người tốt, ngươi có thể được hắn dạy dỗ nửa năm, cũng coi như là vô cùng có phúc rồi".
"Nhưng ta còn rất nhiều thứ muốn học". Giang Lam Tuyết nghĩ nghĩ lại nói, "Cùng lắm thì cả đời này ta không gả chồng, như vậy không được sao?"
Vi thị vừa nghe vậy liền nóng nảy: "Chuyện này sao ngươi có thể nói năng hồ đồ được chứ, có cô nương "hoàng hoa khuê nữ" nhà nào lại có thể cả đời đều không muốn gả chồng chứ?"
"Nhưng ta là đệ tử của Lục Trường Thanh, mặc dù không gả chồng, ta cũng có thể sống tốt". Giang Lam Tuyết còn muốn tranh thủ cho mình một chút cơ hội.
"Đệ tử Lục Trường Thanh thì thế nào? Ngươi tóm lại vẫn là nữ nhân, cũng không thể có khả năng được như Thái Hậu nương nương muốn làm gì thì làm". Giang Kế Viễn nói.
"Phụ thân, như thế nào ngay cả người cũng nghĩ như vậy". Giang Lam Tuyết nhìn cha nàng, có chút không tin nổi.
Giang Kế Viễn cũng bất đắc dĩ, lão thái gia nói với ông Thế tử chắc chắn đã biết Giang Lam chính là Giang Lam Tuyết, nếu không hắn đã không dây dưa với nàng như vậy. Ngày trước khi Hầu phu nhân muốn nghị thân, Thế tử cư nhiên lại bỏ nhà trốn đi mất, thế là có ý gì? Xem Lam Tuyết thành cái gì? Còn tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Đến lúc đó chưa tính đến chuyện thanh danh Lam Tuyết bị hao tổn, mà còn liên lụy đến toàn bộ Giang gia. Hơn nữa Giang Kế Viễn cũng nhìn ra được giữa khuê nữ nhà mình và Thế tử nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
"Ta và nương ngươi đều vì muốn tốt cho ngươi. Ngươi nhớ lại chuyện hôm nay mà xem, nào là Thế tử, nào là Mai công tử gì đó, nếu truyền ra ngoài thì chẳng vẻ vang gì? Đông viện* đều đã nhìn ngươi chằm chằm rồi, nếu không phải lão thái gia và đại bá ngươi còn đó, chỉ sợ thân phận của ngươi đã sớm truyền ra khắp cả cái thành Ngân Châu rồi". Vi thị thở dài, nhớ đến đại phòng bên kia vẫn luôn tìm bọn họ gây phiền phức.
Giang Lam Tuyết biết, lần này cả nhà đã quyết tâm không cho nàng đi học nữa. Xét đến cùng việc này vẫn do Cố Duẫn Tu mà ra. Hôm nay nếu hắn không đến, mọi chuyện sẽ không thành ra như vậy.
"Ta đã rõ". Giang Lam Tuyết từ từ nằm xuống, mặt quay vào trong, không nói thêm gì nữa.
Giang Kế Viễn và Vi thị cùng nhìn nữ nhi, hai người cũng không biết nên nói gì cho tốt đành rời khỏi phòng Giang Lam Tuyết. Giang Kế Viễn thở dài: "Nàng nói tính tình Lam Tuyết thế này rốt cuộc là giống ai? Khi nàng còn nhỏ vẫn luôn là đứa bé an tĩnh, gần đây tâm tư trưởng thành không ít, nhưng bản thân cũng trở nên buông thả, suốt ngày đều thích chạy ra bên ngoài. Lúc đó nàng tuổi còn nhỏ, ta cũng không muốn quản nàng nhưng chỉ thoáng chớp mắt nàng đã trở thành cô nương mười bốn tuổi".
Vi thị cũng vô cùng phiền não, bà chỉ có duy nhất một khuê nữ vậy mà phải nhọc lòng hơn nhà người ta rất nhiều: "Thiếp làm sao biết được. Có lẽ là do bà mụ nặn sai rồi, vốn nàng nên là một nam nhi mới đúng".
"Nàng nên trông chừng Lam Tuyết cẩn thận hơn một chút, không có việc gì thì cứ mang nó ra ngoài chơi nhiều hơn, kết bạn thêm với một số khuê tú, đỡ phải khiến nó cảm thấy ngột ngạt". Giang Kế Viễn lại nói.
Vi thị gật gật đầu nói: "Lão thái gia còn nhắc tới chuyện thành thân của Lam Tuyết, việc này tuy nói là không vội, nhưng thiếp cảm thấy sớm quyết định một chút vẫn hơn. Sang năm nàng đã cập kê, việc hôn nhân sớm muộn cũng phải định, nói không chừng lòng nàng cũng đã định rồi, nếu không sao lại suốt ngày cứ đi ra ngoài".
Giang Lam Tuyết ở nhà được bốn năm ngày, cả người cũng gầy đi một vòng.
Bốn năm ngày này, Cố Duẫn Tu không đến Giang gia nữa. Ngược lại hắn lại nghĩ tới cái khác, cũng không biết thế nào, trong thành lại đồn thổi hắn thích nam nhân, vốn coi trọng Giang công tử - đệ tử Lục tiên sinh, lúc trước hai người khắc khẩu không phải vì tranh nữ tử, mà là Thế tử gia muốn yêu Giang công tử nhưng không được.
Khi tận mắt tận tai nghe được lời đồn, Cố Duẫn Tu tức giận đến mức thiếu chút nữa hộc máu. Mấy hôm trước, hắn vẫn ngày ngày mơ thấy Giang Lam Tuyết, dường như trong mơ lại muốn ở bên Giang Lam Tuyết cả đời. Nhưng hắn bây giờ lại không dám đi gặp nàng.
Hầu phu nhân nghe được lời đồn cũng tức giận không thôi, đặc biệt bà cũng cho người dò hỏi qua, lại phát hiện lời này là do người trong Giang gia truyền ra trước. Ấn tượng của Hầu phu nhân với Giang gia vốn đã kém lại càng kém hơn. Hầu phu nhân mắng Cố Duẫn Tu một trận, hắn cũng không dám nhiều lời, chỉ nói mình không có quan hệ gì với Giang Lam, chỉ là đi thăm bệnh.
Vi thị và Giang Kế Viễn đương nhiên cũng nghe tới lời đồn, tuy rằng bọn họ không trách cứ Giang Lam Tuyết thêm gì nữa, nhưng đều cảm thấy quyết định của lão thái gia là đúng.
Giang Lam Tuyết bởi vì đã nhiều ngày nằm trên giường nghỉ ngơi, nên không hay biết gì về lời đồn. Chờ nàng nghe được thì cũng đã là lúc nàng đến Lục phủ tạ lỗi với Lục Trường Thanh.
"Sư phụ, đồ nhi về sau không thể tới học nghệ với sư phụ nữa rồi". Tuy rằng trong lòng đã sớm chấp nhận sự thật này, nhưng Giang Lam Tuyết lúc nói ra, trong lòng vẫn không khỏi nghẹn ngào.
Lục Trường Thanh nói: "Là bởi vì lời đồn của ngươi và Thế tử?"
"Còn có lời đồn gì nữa ạ?" Giang Lam Tuyết sửng sốt một chút.
Lục Trường Thanh cười nói: "Hóa ra ngươi vẫn chưa hay biết. Bên ngoài đang đồn thổi Thế tử ái mộ Giang công tử".
"Lại còn có chuyện này?" Giang Lam Tuyết ngây dại, đây là lời đồn kiểu gì vậy, "Không phải Giang tam tiểu thư mà là Giang công tử?"
"Đúng vậy, là Giang công tử, đệ tử Lục tiên sinh ". Lục Trường Thanh nói, người trẻ bây giờ, thật có ý tứ. Giữa hai người này càng có ý tứ.
Giang Lam Tuyết hiện tại cảm thấy một chút hy vọng nhỏ nhoi còn lại của nàng cuối cùng cũng bị đánh rớt, về sau đừng hòng nữ giả nam trang ra cửa. Cố Duẫn Tu a Cố Duẫn Tu! Giang Lam Tuyết hận đến nghiến răng.
"Trước ngươi cứ quay về, tránh đầu sóng ngọn gió đi đã. Vi sư vẫn luôn ở nơi này hoan nghênh ngươi quay về bất cứ lúc nào". Lục Trường Thanh nói.
Nghe Lục Trường Thanh nói xong lời này, trong lòng Giang Lam Tuyết mới có chút dễ chịu: "Cảm ơn sư phụ, là đồ nhi bất hiếu".
"Được rồi, không cần phải như thế". Lục Trường Thanh mỉm cười nói, "Chỉ cần ngươi đừng quên đem tin tức Cửu Nương nói cho ta là được".
Giang Lam Tuyết nhanh chóng gật đầu: "Sư phụ xin cứ yên tâm".
Nửa năm qua Giang Lam Tuyết mang không ít đồ tới Lục gia, bây giờ lại phải quay về, Giang Lam Tuyết lúc thu dọn trong lòng không khỏi ê ẩm. Mọi chuyện cuối cùng sao lại như thế này chứ......
Mai Hoán Chi đến tìm Giang Lam Tuyết, thấy nàng đang dọn đồ liền hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
Giang Lam Tuyết cười khổ: "Ta sau này không thể tới đây nữa".
"A? Vì cái gì a?" Mai Hoán Chi kinh ngạc.
"Phải về quê".
"Có phải vì lời đồn với Thế tử gia không? Muốn để bên ngoài ngừng bàn tán như vậy, nhất định phải bỏ ra không ít tiền a".
Giang Lam Tuyết dừng việc đang làm nói với Mai Hoán Chi: "Người Sùng Châu sao lại đồn thổi chuyện sư phụ và tỷ tỷ ngươi?"
Mai Hoán Chi sửng sốt một chút: "Sao giống nhau được, tỷ của ta là nữ tử, ngươi là nam a".
"Vậy được, giờ đồn ra là ngươi và Cố Duẫn Tu, ngươi nghĩ thế nào?" Giang Lam Tuyết lại nói.
"Vậy không được, có muốn đồn cũng nên đồn hai ta a, tại sao lại phải với hắn!" Mai Hoán Chi ghét bỏ Cố Duẫn Tu.
Giang Lam Tuyết cảm thấy không thể tiếp tục nói chuyện với Mai Hoán Chi được nữa, liền chẳng thèm để ý đến hắn, tiếp tục thu dọn.
Một lát sau Mai Hoán Chi đột nhiên vỗ đùi: "Vừa hay! Chi bằng ngươi theo ta về Sùng Châu! Bái ta làm thầy là được rồi!"
Giang Lam Tuyết nhìn Mai Hoán Chi: "Ngươi không muốn tìm tỷ tỷ ngươi nữa?"
"Đâu phải cứ muốn là tìm ra được, bắt cóc đồ đệ Lục Trường Thanh trước, cho hắn làm người cô đơn, chỉ như thế ta cũng đã vui vẻ".
Giang Lam Tuyết lắc đầu, không còn cách nào nói chuyện với hắn.
"Không được sao?"
"Ừ, không được".
"Vậy quê ngươi ở đâu, ta đi tìm ngươi, hoặc là viết thư cho ngươi".
Giang Lam Tuyết quay đầu nhìn Mai Hoán Chi: "Tìm ta làm gì?"
"Cái người này, ta còn tưởng chúng ta là bằng hữu của nhau!" Mai Hoán Chi có chút không vui.
Giang Lam Tuyết sửng sốt một chút nói: "Không phải ý này. Chỉ là quê ta tương đối xa, không tiện lắm. Mai sau ta tới Ngân Châu, sẽ tới tìm ngươi, nếu ngươi còn ở đó".
"Như vậy còn tạm được". Mai Hoán Chi lúc này mới vừa lòng, cười cười.
Sau khi Giang Lam Tuyết dọn hết đồ đạc đi rồi lại tới chỗ Lục Trường Thanh từ biệt. Lục Trường Thanh lại trấn an nàng vài câu, mới cho nàng đi.
Mai Hoán Chi đưa Giang Lam Tuyết ra cửa, hơi có chút lưu luyến không rời: "Ngươi đi rồi, chỉ còn kẻ thù Lục Trường Thanh ở đây".
"Sư phụ không phải kẻ thù của ngươi, hắn thật sự yêu Cửu Nương, muốn tốt cho Cửu Nương".
Mai Hoán Chi thật không cho lời này vào tai: "Sư trò các ngươi đều cùng một ruột!"
Xe ngựa Giang gia chờ ở cửa, Giang Lam Tuyết nói: "Ta đi rồi, ngươi bảo trọng, sớm quay về Sùng Châu đi".
Mai Hoán Chi gật gật đầu: "Ngươi cũng thế".
Giang Lam Tuyết lên xe ngựa, xe ngựa lại không quay về Giang gia, mà đi ra ngoài thành.
Tháng sau đại thọ lần thứ sáu mươi của ngoại tổ phụ nàng, Vi thị đưa Giang Lam Tuyết về nhà mẹ đẻ trước, vừa lúc giải sầu cho nàng. Ngoại tổ phụ vẫn luôn yêu thương Giang Lam Tuyết, giờ nàng không thể thay đổi được hiện thực, chỉ còn chờ thời cơ.
Nhưng vì vậy, Giang Lam Tuyết càng thêm hận Cố Duẫn Tu.
Cố Duẫn Tu cũng có chút hận bản thân...... Về sau chỉ sợ không bao giờ gặp được Giang Lam Tuyết nữa. Hắn mỗi ngày vẫn luôn mơ thấy nàng, như vậy có phải là ông trời cho hắn chỉ thị gì hay không......
Nhưng cũng kể từ đêm đó, Cố Duẫn Tu không còn mơ thấy Giang Lam Tuyết nữa. Hai ngày trước Cố Duẫn Tu còn cảm thấy sảng khoái tinh thần, qua mấy ngày lại có chút mất mát, sao hắn lại không còn mơ gặp nàng nữa?
- ---------------------------------------------
Andie: dành ra chút thời gian hiếm hoi để đăng chương mới. Câu văn chưa đc chau chuốt lắm nên có chỗ nào sai mn góp ý nha.
Beta: Andie Trần
Giang Lam Tuyết im lặng, Vi thị thấy bộ dáng thất vọng của nữ nhi trong lòng cũng không mấy dễ chịu. Nhưng nếu cứ để chuyện như vậy tiếp diễn nữa chỉ sợ lại kéo thêm nhiều rắc rối, đành nói: "Tổ phụ đã quyết như vậy, ngươi không muốn cũng phải nghe theo!"
Giang Lam Tuyết không lên tiếng, đứng dậy bước xuống giường.
Vi thị cho rằng nàng muốn đến chỗ Giang lão thái gia, vội vàng kéo tay nàng: "Tổ phụ trước nay đều không quản đến ngươi. Ngươi nghe theo lời tổ phụ lần này đi".
"Ta chỉ là muốn về phòng mình".
"Vân Thi, còn không mau đỡ tiểu thư về phòng". Vi thị vội nói.
Khi Giang Lam Tuyết về đến phòng mình, trong lòng lôi Cố Duẫn Tu ra mắng không biết bao nhiêu lần. Hôm nay tổ phụ đột nhiên không cho nàng tới chỗ Lục Trường Thanh nữa, nhất định là chuyện tốt do Cố Duẫn Tu mà ra. Nói không chừng tổ phụ đã nghi ngờ điểm nào rồi. Giang Lam Tuyết càng nghĩ càng giận Cố Duẫn Tu, tự dưng hắn lại đến đây giả vờ làm người tốt làm gì? Ai cần hắn đến thăm chứ? Không chừng hắn lại tạo ra chuyện phiền phức gì, người này tại sao lại cứ như quỷ phiền phức cứ dính lấy nàng không buông chứ? Giang Lam Tuyết cứ thế mà mơ mơ màng màng ngủ đi mất, đến khi nàng tỉnh dậy thì trời cũng đã tối rồi. Trong phòng có ánh đèn, Vân Thi đang thêu thùa may vá ngồi đợi, nương của nàng lại không ở đây.
"Vân Thi, rót cho ta chén nước ấm".
Vân Thi vội buông kim chỉ trong tay đi rót nước mang đến: "Tiểu thư đã tỉnh".
"Nương ta đâu? Phụ thân ta đã về rồi sao?" Giang Lam Tuyết uống một ngụm nước ấm hỏi.
"Nhị lão gia vừa về liền bị lão thái gia kêu đi, phu nhân cũng đi cùng".
Nhất định là vì chuyện của nàng, Giang Lam Tuyết thở dài. Tổ phụ nàng vốn có tư tưởng rất cởi mở, nếu không cũng không mình tự đưa nàng tới Lục gia học nghệ. Bây giờ tổ phụ không đồng ý cho nàng đi học tiếp ắt cũng có nguyên do, nàng cũng hiểu được ý của ông. Ai bảo nàng cứ vậy mà chọc phải Thế tử gia cơ chứ. Giang Lam Tuyết dựa người vào mép giường, trong lòng đầy phiền muộn, về sau nàng lại tiếp tục bị nhốt trong tiểu viện này sao?
Qua một lúc lâu, Giang Kế Viễn mới cùng Vi thị quay về, hai người đi vào phòng Giang Lam Tuyết, sắc mặt rất khó coi. Giang Lam Tuyết biết cha mẹ có thể làm đến mức này đã không dễ dàng gì, đổi thành nhà người khác thì làm gì có tiểu thư nào đến tuổi như nàng mà còn được phép ra ngoài làm loạn.
"Cha, nương, nữ nhi đã để hai người nhọc lòng rồi". Giang Lam Tuyết cúi đầu nói.
Giang Kế Viễn thở dài: "Đừng nói lời này nữa, ngươi biết Tổ phụ tìm hai bọn ta qua là vì chuyện gì sao?"
Giang Lam Tuyết đầu tiên là gật gật đầu, sau lại lắc đầu.
"Tổ phụ nói, sau này ngươi không cần tới chỗ Lục Trường Thanh kia học nghệ nữa". Giang Kế Viễn nói.
"Tổ phụ còn nói thêm gì nữa không ạ?" Giang Lam Tuyết biết tổ phụ nhiều năm không hỏi đến chuyện của con cháu, lần này lại cố ý nhắc đến việc này, vậy là nàng thật sự không thể đến Lục gia học tiếp nữa rồi.
"Người muốn chúng ta mau chóng tìm cho con một mối hôn sự tốt". Vi thị nói.
Giang Lam Tuyết trầm mặc, Tổ phụ là sợ nàng có quan hệ gì khác với Cố Duẫn Tu sao?
Vi thị ngồi lên mép giường, nắm lấy tay nàng: "Nương biết ngươi ở nhà rất buồn chán, ngươi không phải còn tiểu thư Kiều gia làm bạn đấy sao, ngươi cứ lui tới chỗ nàng ấy được không? Ngươi cũng biết mỗi ngày ngươi đi ra ngoài, trong lòng nương đều lo lắng đề phòng, sợ ngươi bên ngoài xảy ra chuyện gì, ngươi nếu thật sự còn là một tiểu tử, nương sẽ không ngăn cản, nhưng ngươi cũng đã lớn rồi. Ngươi cứ coi như để nương an tâm, về sau đừng đi a".
Giang Lam Tuyết nhìn nhìn nương của nàng, đành nói: "Dù sao cũng phải để ta đi nhận lỗi với sư phụ".
Giang Kế Viễn thở dài: "Nhất định phải đến Lục gia nhận lỗi. Lục tiên sinh là người tốt, ngươi có thể được hắn dạy dỗ nửa năm, cũng coi như là vô cùng có phúc rồi".
"Nhưng ta còn rất nhiều thứ muốn học". Giang Lam Tuyết nghĩ nghĩ lại nói, "Cùng lắm thì cả đời này ta không gả chồng, như vậy không được sao?"
Vi thị vừa nghe vậy liền nóng nảy: "Chuyện này sao ngươi có thể nói năng hồ đồ được chứ, có cô nương "hoàng hoa khuê nữ" nhà nào lại có thể cả đời đều không muốn gả chồng chứ?"
"Nhưng ta là đệ tử của Lục Trường Thanh, mặc dù không gả chồng, ta cũng có thể sống tốt". Giang Lam Tuyết còn muốn tranh thủ cho mình một chút cơ hội.
"Đệ tử Lục Trường Thanh thì thế nào? Ngươi tóm lại vẫn là nữ nhân, cũng không thể có khả năng được như Thái Hậu nương nương muốn làm gì thì làm". Giang Kế Viễn nói.
"Phụ thân, như thế nào ngay cả người cũng nghĩ như vậy". Giang Lam Tuyết nhìn cha nàng, có chút không tin nổi.
Giang Kế Viễn cũng bất đắc dĩ, lão thái gia nói với ông Thế tử chắc chắn đã biết Giang Lam chính là Giang Lam Tuyết, nếu không hắn đã không dây dưa với nàng như vậy. Ngày trước khi Hầu phu nhân muốn nghị thân, Thế tử cư nhiên lại bỏ nhà trốn đi mất, thế là có ý gì? Xem Lam Tuyết thành cái gì? Còn tiếp tục như vậy nữa, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. Đến lúc đó chưa tính đến chuyện thanh danh Lam Tuyết bị hao tổn, mà còn liên lụy đến toàn bộ Giang gia. Hơn nữa Giang Kế Viễn cũng nhìn ra được giữa khuê nữ nhà mình và Thế tử nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.
"Ta và nương ngươi đều vì muốn tốt cho ngươi. Ngươi nhớ lại chuyện hôm nay mà xem, nào là Thế tử, nào là Mai công tử gì đó, nếu truyền ra ngoài thì chẳng vẻ vang gì? Đông viện* đều đã nhìn ngươi chằm chằm rồi, nếu không phải lão thái gia và đại bá ngươi còn đó, chỉ sợ thân phận của ngươi đã sớm truyền ra khắp cả cái thành Ngân Châu rồi". Vi thị thở dài, nhớ đến đại phòng bên kia vẫn luôn tìm bọn họ gây phiền phức.
Giang Lam Tuyết biết, lần này cả nhà đã quyết tâm không cho nàng đi học nữa. Xét đến cùng việc này vẫn do Cố Duẫn Tu mà ra. Hôm nay nếu hắn không đến, mọi chuyện sẽ không thành ra như vậy.
"Ta đã rõ". Giang Lam Tuyết từ từ nằm xuống, mặt quay vào trong, không nói thêm gì nữa.
Giang Kế Viễn và Vi thị cùng nhìn nữ nhi, hai người cũng không biết nên nói gì cho tốt đành rời khỏi phòng Giang Lam Tuyết. Giang Kế Viễn thở dài: "Nàng nói tính tình Lam Tuyết thế này rốt cuộc là giống ai? Khi nàng còn nhỏ vẫn luôn là đứa bé an tĩnh, gần đây tâm tư trưởng thành không ít, nhưng bản thân cũng trở nên buông thả, suốt ngày đều thích chạy ra bên ngoài. Lúc đó nàng tuổi còn nhỏ, ta cũng không muốn quản nàng nhưng chỉ thoáng chớp mắt nàng đã trở thành cô nương mười bốn tuổi".
Vi thị cũng vô cùng phiền não, bà chỉ có duy nhất một khuê nữ vậy mà phải nhọc lòng hơn nhà người ta rất nhiều: "Thiếp làm sao biết được. Có lẽ là do bà mụ nặn sai rồi, vốn nàng nên là một nam nhi mới đúng".
"Nàng nên trông chừng Lam Tuyết cẩn thận hơn một chút, không có việc gì thì cứ mang nó ra ngoài chơi nhiều hơn, kết bạn thêm với một số khuê tú, đỡ phải khiến nó cảm thấy ngột ngạt". Giang Kế Viễn lại nói.
Vi thị gật gật đầu nói: "Lão thái gia còn nhắc tới chuyện thành thân của Lam Tuyết, việc này tuy nói là không vội, nhưng thiếp cảm thấy sớm quyết định một chút vẫn hơn. Sang năm nàng đã cập kê, việc hôn nhân sớm muộn cũng phải định, nói không chừng lòng nàng cũng đã định rồi, nếu không sao lại suốt ngày cứ đi ra ngoài".
Giang Lam Tuyết ở nhà được bốn năm ngày, cả người cũng gầy đi một vòng.
Bốn năm ngày này, Cố Duẫn Tu không đến Giang gia nữa. Ngược lại hắn lại nghĩ tới cái khác, cũng không biết thế nào, trong thành lại đồn thổi hắn thích nam nhân, vốn coi trọng Giang công tử - đệ tử Lục tiên sinh, lúc trước hai người khắc khẩu không phải vì tranh nữ tử, mà là Thế tử gia muốn yêu Giang công tử nhưng không được.
Khi tận mắt tận tai nghe được lời đồn, Cố Duẫn Tu tức giận đến mức thiếu chút nữa hộc máu. Mấy hôm trước, hắn vẫn ngày ngày mơ thấy Giang Lam Tuyết, dường như trong mơ lại muốn ở bên Giang Lam Tuyết cả đời. Nhưng hắn bây giờ lại không dám đi gặp nàng.
Hầu phu nhân nghe được lời đồn cũng tức giận không thôi, đặc biệt bà cũng cho người dò hỏi qua, lại phát hiện lời này là do người trong Giang gia truyền ra trước. Ấn tượng của Hầu phu nhân với Giang gia vốn đã kém lại càng kém hơn. Hầu phu nhân mắng Cố Duẫn Tu một trận, hắn cũng không dám nhiều lời, chỉ nói mình không có quan hệ gì với Giang Lam, chỉ là đi thăm bệnh.
Vi thị và Giang Kế Viễn đương nhiên cũng nghe tới lời đồn, tuy rằng bọn họ không trách cứ Giang Lam Tuyết thêm gì nữa, nhưng đều cảm thấy quyết định của lão thái gia là đúng.
Giang Lam Tuyết bởi vì đã nhiều ngày nằm trên giường nghỉ ngơi, nên không hay biết gì về lời đồn. Chờ nàng nghe được thì cũng đã là lúc nàng đến Lục phủ tạ lỗi với Lục Trường Thanh.
"Sư phụ, đồ nhi về sau không thể tới học nghệ với sư phụ nữa rồi". Tuy rằng trong lòng đã sớm chấp nhận sự thật này, nhưng Giang Lam Tuyết lúc nói ra, trong lòng vẫn không khỏi nghẹn ngào.
Lục Trường Thanh nói: "Là bởi vì lời đồn của ngươi và Thế tử?"
"Còn có lời đồn gì nữa ạ?" Giang Lam Tuyết sửng sốt một chút.
Lục Trường Thanh cười nói: "Hóa ra ngươi vẫn chưa hay biết. Bên ngoài đang đồn thổi Thế tử ái mộ Giang công tử".
"Lại còn có chuyện này?" Giang Lam Tuyết ngây dại, đây là lời đồn kiểu gì vậy, "Không phải Giang tam tiểu thư mà là Giang công tử?"
"Đúng vậy, là Giang công tử, đệ tử Lục tiên sinh ". Lục Trường Thanh nói, người trẻ bây giờ, thật có ý tứ. Giữa hai người này càng có ý tứ.
Giang Lam Tuyết hiện tại cảm thấy một chút hy vọng nhỏ nhoi còn lại của nàng cuối cùng cũng bị đánh rớt, về sau đừng hòng nữ giả nam trang ra cửa. Cố Duẫn Tu a Cố Duẫn Tu! Giang Lam Tuyết hận đến nghiến răng.
"Trước ngươi cứ quay về, tránh đầu sóng ngọn gió đi đã. Vi sư vẫn luôn ở nơi này hoan nghênh ngươi quay về bất cứ lúc nào". Lục Trường Thanh nói.
Nghe Lục Trường Thanh nói xong lời này, trong lòng Giang Lam Tuyết mới có chút dễ chịu: "Cảm ơn sư phụ, là đồ nhi bất hiếu".
"Được rồi, không cần phải như thế". Lục Trường Thanh mỉm cười nói, "Chỉ cần ngươi đừng quên đem tin tức Cửu Nương nói cho ta là được".
Giang Lam Tuyết nhanh chóng gật đầu: "Sư phụ xin cứ yên tâm".
Nửa năm qua Giang Lam Tuyết mang không ít đồ tới Lục gia, bây giờ lại phải quay về, Giang Lam Tuyết lúc thu dọn trong lòng không khỏi ê ẩm. Mọi chuyện cuối cùng sao lại như thế này chứ......
Mai Hoán Chi đến tìm Giang Lam Tuyết, thấy nàng đang dọn đồ liền hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
Giang Lam Tuyết cười khổ: "Ta sau này không thể tới đây nữa".
"A? Vì cái gì a?" Mai Hoán Chi kinh ngạc.
"Phải về quê".
"Có phải vì lời đồn với Thế tử gia không? Muốn để bên ngoài ngừng bàn tán như vậy, nhất định phải bỏ ra không ít tiền a".
Giang Lam Tuyết dừng việc đang làm nói với Mai Hoán Chi: "Người Sùng Châu sao lại đồn thổi chuyện sư phụ và tỷ tỷ ngươi?"
Mai Hoán Chi sửng sốt một chút: "Sao giống nhau được, tỷ của ta là nữ tử, ngươi là nam a".
"Vậy được, giờ đồn ra là ngươi và Cố Duẫn Tu, ngươi nghĩ thế nào?" Giang Lam Tuyết lại nói.
"Vậy không được, có muốn đồn cũng nên đồn hai ta a, tại sao lại phải với hắn!" Mai Hoán Chi ghét bỏ Cố Duẫn Tu.
Giang Lam Tuyết cảm thấy không thể tiếp tục nói chuyện với Mai Hoán Chi được nữa, liền chẳng thèm để ý đến hắn, tiếp tục thu dọn.
Một lát sau Mai Hoán Chi đột nhiên vỗ đùi: "Vừa hay! Chi bằng ngươi theo ta về Sùng Châu! Bái ta làm thầy là được rồi!"
Giang Lam Tuyết nhìn Mai Hoán Chi: "Ngươi không muốn tìm tỷ tỷ ngươi nữa?"
"Đâu phải cứ muốn là tìm ra được, bắt cóc đồ đệ Lục Trường Thanh trước, cho hắn làm người cô đơn, chỉ như thế ta cũng đã vui vẻ".
Giang Lam Tuyết lắc đầu, không còn cách nào nói chuyện với hắn.
"Không được sao?"
"Ừ, không được".
"Vậy quê ngươi ở đâu, ta đi tìm ngươi, hoặc là viết thư cho ngươi".
Giang Lam Tuyết quay đầu nhìn Mai Hoán Chi: "Tìm ta làm gì?"
"Cái người này, ta còn tưởng chúng ta là bằng hữu của nhau!" Mai Hoán Chi có chút không vui.
Giang Lam Tuyết sửng sốt một chút nói: "Không phải ý này. Chỉ là quê ta tương đối xa, không tiện lắm. Mai sau ta tới Ngân Châu, sẽ tới tìm ngươi, nếu ngươi còn ở đó".
"Như vậy còn tạm được". Mai Hoán Chi lúc này mới vừa lòng, cười cười.
Sau khi Giang Lam Tuyết dọn hết đồ đạc đi rồi lại tới chỗ Lục Trường Thanh từ biệt. Lục Trường Thanh lại trấn an nàng vài câu, mới cho nàng đi.
Mai Hoán Chi đưa Giang Lam Tuyết ra cửa, hơi có chút lưu luyến không rời: "Ngươi đi rồi, chỉ còn kẻ thù Lục Trường Thanh ở đây".
"Sư phụ không phải kẻ thù của ngươi, hắn thật sự yêu Cửu Nương, muốn tốt cho Cửu Nương".
Mai Hoán Chi thật không cho lời này vào tai: "Sư trò các ngươi đều cùng một ruột!"
Xe ngựa Giang gia chờ ở cửa, Giang Lam Tuyết nói: "Ta đi rồi, ngươi bảo trọng, sớm quay về Sùng Châu đi".
Mai Hoán Chi gật gật đầu: "Ngươi cũng thế".
Giang Lam Tuyết lên xe ngựa, xe ngựa lại không quay về Giang gia, mà đi ra ngoài thành.
Tháng sau đại thọ lần thứ sáu mươi của ngoại tổ phụ nàng, Vi thị đưa Giang Lam Tuyết về nhà mẹ đẻ trước, vừa lúc giải sầu cho nàng. Ngoại tổ phụ vẫn luôn yêu thương Giang Lam Tuyết, giờ nàng không thể thay đổi được hiện thực, chỉ còn chờ thời cơ.
Nhưng vì vậy, Giang Lam Tuyết càng thêm hận Cố Duẫn Tu.
Cố Duẫn Tu cũng có chút hận bản thân...... Về sau chỉ sợ không bao giờ gặp được Giang Lam Tuyết nữa. Hắn mỗi ngày vẫn luôn mơ thấy nàng, như vậy có phải là ông trời cho hắn chỉ thị gì hay không......
Nhưng cũng kể từ đêm đó, Cố Duẫn Tu không còn mơ thấy Giang Lam Tuyết nữa. Hai ngày trước Cố Duẫn Tu còn cảm thấy sảng khoái tinh thần, qua mấy ngày lại có chút mất mát, sao hắn lại không còn mơ gặp nàng nữa?
- ---------------------------------------------
Andie: dành ra chút thời gian hiếm hoi để đăng chương mới. Câu văn chưa đc chau chuốt lắm nên có chỗ nào sai mn góp ý nha.
Danh sách chương