Chương 33.
Vương Lệnh Nghi lắc đầu: "Không đi." Giờ phút này Tạ Bảo Lâm tất nhiên cần được yên tĩnh một mình, nàng cũng không cần đi quấy rầy. Vương Lệnh Nghi chợt nhớ tới cái gì, lại hỏi: "Đại ca của Viên Phu nhân cũng mất tích như vậy?"
"Vẫn còn ở Giang Nam, hình như là cùng với Tạ đại nhân đi hạ du a, nhưng không biết vì sao sau đó Viên đại nhân thì bị thương, Tạ đại nhân lại mất tích." Hợp Khương đáp rất nhanh.
Vương Lệnh Nghi nói: "Nghe ngóng cũng khá lắm, từ chỗ nào nghe được a?"
Hợp Khương dậm chân, trên mặt ủy khuất nói: "Nô tỳ đây là thổ địa, sẽ tự mình có diệu kế."
"Hợp Khương thổ địa a, ngươi nói với bổn cung một chút xem, cái diệu kế gì làm cho ngươi có thể hỏi được chuyện của triều đình? Như thế nào hỏi được a?" Vương Lệnh Nghi tự tiếu phi tiếu nhìn nàng.
Hợp Khương vội nói: "Việc này kì thật cũng không phải khó nghe ngóng a, trong cung của Viên Phu nhân có tin tức để lộ ra ngoài, bất quá về phần cung Phượng Nghi... người trong cung Phượng Nghi không biết vì cái gì lại kín miệng như vậy, so với các cung khác khó thăm dò tin tức hơn nhiều."
Tạ Bảo Lâm không có chút bản lãnh, làm sao có thể ngồi vững trên vị trí Hoàng hậu? Vương Lệnh Nghi không khỏi ngồi thẳng lưng, nàng cũng được thơm lây nha.
***
Từ lúc Hoàng đế phái người đi tìm tung tích của Tạ Trinh đến nay cũng đã hơn mười ngày. Mà Giang Nam lại không tiếp tục đưa đến tin tức gì khác của Tạ Trinh, chuyện này càng kéo dài như vậy, tình hình của Tạ Trinh lại càng nguy hiểm hơn gấp bội, trong triều phần lớn mọi người đã dần dần tin tưởng rằng: Tạ Trinh dữ nhiều lành ít.
Tạ Các lão đã bảy mươi tuổi còn phải mạnh mẽ chống đỡ nhiều ngày như vậy, rốt cuộc cực nhọc quá độ, lại thêm đau lòng tích tụ trong nội tâm, cuối cùng ở trong triều đình trước mặt mọi người ngất xỉu, bất tỉnh nhân sự. Tạ Các lão lần này làm chấn động như vậy, tin tức mà người của Tạ gia cố tình giấu giếm cuối cùng cũng che đậy không được.
Tạ gia hiện tại chung quy cũng chỉ là một phần của Lâm An Tạ gia, một phần này Tạ Kỳ chính là con trai út, huynh đệ bọn họ có tất cả là ba người, trong đó có hai người làm quan, một người theo nghề kinh doanh, ngoài ra bọn họ còn có hai người tỷ muội, một người gả cho Tứ thúc Lương vương của Hoàng đế, hiện đang ở Giang Nam xa xôi cách trở, người còn lại được gả làm tam phòng của Vương gia. Mà dưới gối của huynh đệ ba người Tạ Kỳ, hôm nay cũng chỉ có bốn trưởng tử, lớn nhất là Tạ Trinh, tiếp theo là Tạ Hoàng, còn có hai nhi tử bất quá cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi.
Tạ Trinh trong lòng có khát vọng, lại còn có ý chí phấn đấu, tuổi tác mặc dù còn trẻ đã được phong quan, chức quan mặc dù không lớn, nhưng hắn lại hết sức cần cù cố gắng. Vốn tưởng rằng lần này đến Giang Nam trị thuỷ, Tạ Trinh có thể đạt được một cái thành tích, thuận lợi thăng quan tiến chức, nhưng ai cũng chưa từng nghĩ rằng lại xảy ra chuyện như vậy.
Mẫu thân Tạ Trinh vừa nghe nói đến việc này, chân liền mềm nhũn, thất tha thất thểu bổ nhào đến trước mặt Tạ Kỳ, kích động chất vấn hắn: "Hôm ấy ngươi đã biết chuyện này rồi?"
Tạ Kỳ không muốn lừa gạt nàng, nhưng cũng không dám thừa nhận, hắn chỉ sợ mẫu thân của Tạ Trinh không thể chấp nhận được chuyện này, liền đỡ nàng ngồi lại trên ghế dài, hết sức bình tĩnh nói: "Hoàng thượng, nương nương, tổ phụ, còn có Lâm An bổn gia đều phái người đi tìm."
Mẫu thân Tạ Trinh nghe xong, lại cười khẩy nói: "Nhiều người tìm như vậy thì có ích gì? Những thứ khác không nói, chất nữ Hoàng hậu kia của ngươi, từ khi làm Hoàng hậu, có từng cam lòng bảo hộ Tạ gia một lần nào chưa?"
"Ngay cả nương nương ngươi cũng dám nói như vậy!" Tạ Kỳ trầm giọng xuống, lập tức buông tay ra.
Mẫu thân Tạ Trinh trái lại lại lên giọng: "Lời ta nói có chỗ nào không đúng? Nàng ngồi ở vị trí Hoàng hậu là sự thật, nhưng nàng không phải là nữ nhi Tạ gia sao? Sau khi nàng trở thành Hoàng hậu, Tạ gia so với lúc trước có gì khác nhau đâu? Mỗi lần muốn nàng vì Trinh nhi mưu tính, nàng liền ra sức khước từ, chỉ hận không thể cùng Tạ gia phân rõ giới hạn. Nàng thật sự là Hoàng hậu xuất thân từ Tạ gia sao?"
Tạ Kỳ tức giận nói: "Hôm nay Trinh nhi tung tích không rõ, ngươi vẫn còn ở truy cứu những chuyện khác?"
"Đây không phải chuyện khác!" Mẫu thân Tạ Trinh đập tay xuống giường đầy giận dữ, "Nếu không phải bởi vì muốn lo nghĩ cho tương lai, Trinh nhi tội tình gì phải vạn dặm xa xôi chạy đến Giang Nam làm cái gì? Nếu như Tạ Bảo Lâm có thể để tâm một chút giống như Viên Phu nhân Viên gia kia, cho dù chỉ bằng một nửa, Tạ gia làm sao sẽ ngày càng xuống dốc như bây giờ? Tạ Bảo Lâm nàng nợ Tạ gia a! Những thứ nàng nợ, nàng vĩnh viễn cũng trả không hết!"
"Phương thị!"
Vào lúc này, ở cửa ra vào đột nhiên xuất hiện một phu nhân vận y phục hết sức mộc mạc trầm giọng quát.
Mẫu thân Tạ Trinh lập tức ngậm miệng lại.
Tạ Kỳ trên mặt ngượng ngùng, ngữ khí nhẹ lại, thập phần nhân nhượng: "Tẩu tẩu."
"Không dám nhận." Vị phu nhân đứng ở cửa, lại không có ý định bước chân vào bên trong. Tuổi của nàng ước chừng cũng chỉ tầm bốn mươi, trên mặt không chút phấn son, trên đầu cũng không có trang sức gì khác, chỉ đơn giản cài một cây ngọc trâm, khí chất ấm áp, chẳng qua là vào lúc này càng phát ra uy nghiêm hơn mà thôi.
Nàng chậm rãi nói: "Ta thật ra cũng không biết, ngươi đối với Hoàng hậu nương nương oán khí ngút trời như vậy."
Trái phải đã bị nàng đã nghe được, Phương thị cũng mất hết bình tĩnh, đành phải chấp nhận không thể phản bác, nói: "Tẩu tẩu, nếu như bình tĩnh suy nghĩ, Hoàng hậu có chỗ nào là vì chuyện của Tạ gia mà mưu tính a? Không nói chuyện khác, chỉ nói đến vấn đề con nối dõi, bốn năm ngồi ở vị trí Hoàng hậu, Hoàng hậu nương nương vẫn không thể sinh con, chuyện này nguyên bản cũng không có gì đáng nói. Nhưng đáng nói chính là từ khi xuất giá cho đến nay, cũng đã hơn năm năm rồi, Hoàng hậu nương nương đã từng dốc lòng điều dưỡng thân thể của mình chưa? Không có. Hoàng hậu căn bản cũng không có ý định sinh con nối dõi a!"
"Phương thị." So với Phương thị tâm tình đang chấn động, phu nhân ngược lại rất bình tĩnh, nàng đạm nhạt nói: "Còn có chuyện gì khác muốn nói không? Nếu có, chúng ta cùng nhau ghi nhớ một điều rằng, nàng cũng không phải tự mình muốn tiến cung, nếu không có, vậy chúng ta liền dừng lại ở đây."
Phương thị còn muốn lên tiếng phản bác, lại bị phu nhân đoạt lời trước: "Nhưng mà, Hoàng hậu nương nương là cái gì của ngươi? Có thể cùng ngươi có quan hệ gì? Tạ gia lúc nào lại đến phiên ngươi thay mặt hết thảy mọi người sắp xếp cho Hoàng hậu rồi? Cho dù là phụ thân, đương kim Tạ Các lão, cũng sẽ không cả gan luận bàn về chuyện của Hoàng hậu, còn ngươi, ngươi là người nơi nào lại dám quá phận như vậy? Các ngươi chớ nói ta bao che khuyết điểm, nhưng người làm tẩu tẩu ta đây chỉ có duy nhất một câu, nữ nhi của ta, để ta dạy, cho dù nàng như thế nào, cũng không liên quan đến các ngươi, không đến lượt các ngươi đánh giá. Các ngươi không cần mượn cớ bởi vì muốn bênh vực kẻ yếu cho nên mới chỉ trích việc Hoàng hậu đối đãi Tạ gia như thế nào."
Cuối cùng, phu nhân nhàn nhạt nói: "Hoàng hậu chính là Hoàng hậu, chớ bởi vì Hoàng hậu dung túng các ngươi, các ngươi liền không biết chừng mực."
Lời này nhấn mạnh, ý tứ bên trong lại vô cùng rõ ràng, thẳng đến khi phu nhân rời khỏi hơn nửa ngày, Phương thị lúc này mới như tỉnh lại từ trong mộng, mãnh liệt kéo khăn tay oanh oanh khóc lớn.
Trên đường đi, đại nha đầu vẫn luôn an phận đi sau lưng phu nhân mới cân nhắc nói: "Phu nhân cần phải trở về Liễu trai?"
Phu nhân lắc đầu.
Đại nha đầu giờ phút này bên tai vẫn còn vang lên lời nói vừa rồi của phu nhân, tính toán cân nhắc một chút, mới hỏi: "Phu nhân, nô tỳ đem cáo mệnh phục của người chuẩn bị cho thật tốt a?"
Phu nhân ban đầu trầm mặc không nói gì, cuối cùng mới lên tiếng: "Chuẩn bị đi."
***
Tạ Bảo Lâm thân thể vốn đã không khỏe, chỉ có thể an an ổn ổn nằm trên giường nghỉ ngơi, mà bụng nàng lúc này lại quặn đau, trong lòng có việc lo nghĩ, cho nên dù cố gắng như thế nào cũng không thể yên tâm chợp mắt. Sau giờ ngọ, Vương Lệnh Nghi mang theo Hợp Khương cùng Lưu Phương đến Phượng Nghi cung vấn an.
Sau khi cho tất cả cung nữ cùng thái giám đều lui xuống, Vương Lệnh Nghi liền vội vàng ngồi lên giường ngay bên cạnh Tạ Bảo Lâm, nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, nói: "Tẩu tẩu của ta hôm qua đưa đến tin tức, nói đã tìm được hai đại phu nổi danh đến đây rồi, lúc nào rảnh rỗi ta muốn bọn hắn thay ngươi điều trị thân thể tốt lên một chút."
Tạ Bảo Lâm nói khẽ: "Sau khi tốt lên rồi, chuyện phiền toái sẽ càng nhiều hơn."
Tay Vương Lệnh Nghi liền từ bên ngoài duỗi vào bên trong tấm chăn gấm.
Tạ Bảo Lâm trong đầu liền nghĩ đến việc né tránh, nói: "Ngươi muốn làm cái gì?"
"Ta... ta xoa xoa cho ngươi." Vương Lệnh Nghi trên mặt thoáng ửng hồng, nàng không nói gì nữa, chỉ muốn đem tay đặt trên bụng Tạ Bảo Lâm thăm dò, ai ngờ, tay của nàng lại vô tình phủ lên trên một mảnh mềm mại hơi nhô ra phía trước.
Vương Lệnh Nghi ngay từ đầu cũng không ý thức được đó là cái gì, về sau khi nhận ra trong mắt Tạ Bảo Lâm lóe lên một tia giận dữ như muốn gϊếŧ người, nàng mới từ từ phản ứng, tay của nàng, cách bụng dưới của Tạ Bảo Lâm có chút xa, trực tiếp không nói hai lời đã đè xuống ngực Tạ Bảo Lâm.
"Vương Lệnh Nghi, ngươi cố ý có phải không?" Tạ Bảo Lâm lỗ tai hồng thấu, cảm giác mặt cũng nóng lên rồi, lạnh lùng quát, "Ngươi đang sờ chỗ nào a?"
Vương Lệnh Nghi cũng bắt đầu trở nên luống cuống, tay cũng quên lấy ra, trực tiếp giải thích: "Ta thật không biết..." Kì thật chính mình không phát giác ra cũng xem như có chút may mắn a? Ý nghĩ này bất chợt xuất hiện trong lòng Vương Lệnh Nghi.
"Không biết, vậy ngươi bây giờ đã biết rồi, còn không chịu bỏ tay ra?" Tạ Bảo Lâm thầm nghĩ Vương Lệnh Nghi này chính là thừa dịp thân thể nàng yếu ớt nhất mà lợi dụng thời cơ khi dễ nàng, nếu vào mấy ngày kia, thân thể nàng khoẻ mạnh, cho dù có cấp cho Vương Lệnh Nghi ba lá gan, cũng phải nhìn xem nàng có dám hay không a! Vương Lệnh Nghi lại không muốn buông tay, trước kia vào thời điểm nàng tắm rửa đã từng suy nghĩ qua, nếu lúc đổi trở về, nàng vô tình chạm đến khối mềm mại kia, có phải sẽ có một chút khác biệt hay không? Hôm nay mặc dù cách một lớp quần áo, nàng vẫn có thể chân chân thật thật cảm nhận được cảm giác như trong lòng mình đang đánh trống liên hồi.
Vương Lệnh Nghi thân thể nghiêng về phía trước, gần như dính sát vào trên người Tạ Bảo Lâm, nhìn chằm chằm vào đôi mắt không kiên nhẫn của nàng, thanh âm mị hoặc: "Tạ Bảo Lâm, như thế nào a? Ngươi đang thẹn thùng có phải hay không?"
Tạ Bảo Lâm không thèm đếm xỉa đến nàng, nói: "Ngươi bỏ tay ra cho ta."
"Sẽ không." Vương Lệnh Nghi khiêu khích, tay nàng nguyên vẹn đặt ở trên ngực Tạ Bảo Lâm, còn cố tình ngắt cái đỉnh nho nhỏ kia một cái.
...
Tạ Bảo Lâm bị giật mình hô nhỏ lên một tiếng, sau đó một tay đè lại bàn tay hư hỏng kia của Vương Lệnh Nghi, một tay liền với tới trước người nàng.
Vương Lệnh Nghi vội thu tay lại, ngồi thẳng người, lật qua lật lại nhìn tay của mình, chậc chậc nói: "Tạ Bảo Lâm a Tạ Bảo Lâm, ngươi muốn ta sờ cứ việc nói thẳng, cần gì phải phải ấn tay của ta xuống?"
Tạ Bảo Lâm chính là tú tài gặp binh lính, có lý cũng nói không rõ.
Vương Lệnh Nghi lúc này lại "Phốc" một tiếng bật cười, đôi mắt sáng ngời vô cùng: "Bụng của ngươi hiện tại không còn đau a?"
Vừa rồi đùa vui ồn ào một hồi, Tạ Bảo Lâm cũng quên mất việc bụng dưới của mình vốn còn đang quặn đau, bây giờ nghe Vương Lệnh Nghi nói như vậy, nàng mới biết rõ đây là Vương Lệnh Nghi cố ý phân tán sự chú ý của mình.
"Cái biện pháp tổn hại như vậy, ngươi cũng nghĩ ra." Tạ Bảo Lâm nghiêng mặt sang nơi khác, nói.
Vương Lệnh Nghi đôi mắt xinh đẹp như tơ: "Tổn hại không sao, có tác dụng là được rồi."
"Đi đi đi, đừng ở đây nhiều lời nữa." Tạ Bảo Lâm lúc này tâm phiền ý loạn, nói không lại Vương Lệnh Nghi, liền không nói lý lẽ bắt đầu đuổi người.
Bất quá Vương Lệnh Nghi cũng không có ý định rời đi nhanh như vậy, nàng mỉm cười nói tiếp: "Như thế nào? Động lòng phàm rồi? Ngươi muốn trả thù cũng được a." Nói xong, Vương Lệnh Nghi da mặt dày hếch lên, tràn đầy tự hào, nói: "Ân, bổn cung cũng được xem như rất hào phóng a?"
"Vương Lệnh Nghi, hiện tại ta trị không được ngươi, nhưng sau này ngươi nên cẩn thận một chút." Tạ Bảo Lâm cắn răng đe dọa, nhưng về cơ bản cũng không thể làm gì được nàng.
Vương Lệnh Nghi ngồi dậy, bay bổng quẳng xuống một câu: "Làm người tốt phải tốt cho trót à nha. Bổn cung sẽ đích thân vào bếp tự tay nấu táo đỏ nước đường cho ngươi dùng, đợi ta."
Vốn dĩ Vương Lệnh Nghi không nghĩ sẽ dùng phòng bếp nhỏ của cung Phượng Nghi, mà sau khi nàng suy đi nghĩ lại một chút, người của cung Phượng Nghi này nếu như nhìn thấy nàng từ cung Hoa Dương mang đến chút thức ăn, nói không chừng sẽ nhất định không để cho Tạ Bảo Lâm dùng thử đâu a, nàng liền gọi Hợp Khương đến chỗ của Tạ Bảo Lâm muốn nàng chính miệng cho phép, rồi bước vào phòng bếp nhỏ trong cung Phượng Nghi bắt đầu xắn tay áo lên, bận rộn một hồi.
Cung nhân phòng bếp nhỏ cung kính đứng phía sau lưng Vương Lệnh Nghi, xếp thành một hàng dài, từng người từng người đều mở to hai mắt nhìn Vương Quý phi nấu canh.
Một bao táo đỏ, Vương Lệnh Nghi nói nàng muốn nếm thử xem hương vị như thế nào, nói nếm thử thế nhưng nàng đã ăn liên tục bốn năm quả. Vương Lệnh Nghi giờ phút này động thủ, tay chân hơi luống cuống, lại có chút vụng về, suýt chút nữa đã đem nồi đất ném đi rồi.
Vương Lệnh Nghi lần đầu tiên nấu canh táo đỏ nước đường cũng xem như đại công cáo thành, nàng phân phó Nhan Hoa bưng lên một ít canh táo đỏ nước đường đã nấu xong cùng một cái cái chén rỗng, muốn nàng đi theo mình đến tẩm điện của Tạ Bảo Lâm.
Ở cửa ra vào vốn dĩ có một tiểu nha đầu được phân phó đứng trông coi, mà tạm thời nàng bị người kêu chạy đi có chút việc, còn chưa kịp gọi người đến thay nàng trông cửa, Vương Lệnh Nghi đã đến rồi.
"Ta bưng a." Vương Lệnh Nghi tự mình tiếp nhận khay thức ăn.
Nhan Hoa thay nàng mở cửa, Vương Lệnh Nghi chậm rãi đi vào.
Bên trong đã vọng ra một tiếng nói.
Vương Lệnh Nghi trong lòng cả kinh, cố gắng ổn định tinh thần, từ từ đem chén canh táo đỏ nước đường để lên cái bàn tròn nằm gần cửa ra vào, chính mình thì lấy xuống một cây trâm từ trên búi tóc, từ từ đi đến bên trong tẩm điện, thẳng đến khi đi đến trước cửa, nàng lúc này mới nghe rõ ràng thanh âm kia.
Tạ Bảo Lâm nói: "Ta cho rằng người vĩnh viễn sẽ không bao giờ tới đây."
Hết chương 33.