Chương 25:
Mỹ Huệ vào nhà. Cô nhìn quanh, Hùng vẫn chưa về, cô lo lắng. Mỹ Huệ đang định ra ngoài tìm cậu thì đụng phải Gia Ân đang bước vào.
"Cậu định đi đâu nữa đấy?" Gia Ân hỏi.
"Mình đi tìm Hùng." Mỹ Huệ lo lắng trả lời.
"Cậu không cần phải lo lắng. Hùng vừa mới gọi cho mình. Hùng bảo sẽ ngủ ở nhà bạn."
"Thật sao?"
"Thật mà."
Mỹ Huệ nhìn Gia Ân. Vì hôm nay hai người cũng thân thiết hơn nên cô cũng tin vào lời nói của anh. Mỹ Huệ lại quay vào trong. Gia Ân thì tự nhiên khóa cửa cẩn thận như chính nhà của mình.
"Cậu khóa cửa chi thế?"
"Thì khóa cửa đi ngủ." Gia Ân bình thản trả lời.
"Cậu không về nhà sao?"
"Thì ra Hùng vẫn chưa nói với cậu sao?"
"Nói gì?" Mỹ Huệ tỏ ra khó hiểu.
"Mình chuyển đến sống ở đây lâu rồi."
"Cái gì!" Mỹ Huệ bất ngờ. "Cậu... Cậu..."
Tắt đèn. Căn phòng bị phủ đầy bóng tối. Gia Ân nằm trên giường của Hùng, bên cạnh là giường của Mỹ Huệ. Hai người nằm đối lưng nhau. Dù đã trở nên thân thiết hơn nhưng việc ngủ chung một nhà như vậy khiến cả hai có chút ngượng ngùng. Mỹ Huệ thật không hiểu tại sao nhà của Gia Ân mắc tiền như vậy mà cậu lại không ở. Cô có hỏi cậu việc này, cậu trả lời rằng nhà của cô ấm áp hơn. Thật không thể hiểu nổi, nhà nào cũng như nhau thôi, có gì mà ấm áp hay không.
"Mà cậu..." Gia Ân bỗng dưng mở lời phá tan bầu không khí im lặng.
"Sao?"
"Làm việc ở đó có tốt không?"
"Rất tốt. Mình có quen được một người bạn, người ấy đối xử rất tốt với mình." Mỹ Huệ nhớ về Thiên Thiên, cô cười.
"Vậy sao! Vậy... cậu đã từng gặp ông chủ ở đó chưa."
Gia Ân hỏi đến đây, Mỹ Huệ có chút im lặng.
"Mình chưa." Cô chẳng hiểu vì sao mình lại phải nói dối như vậy. Nhưng nếu như cô nói mình đã từng làm hầu gái riêng cho ông chủ, chắc chắn Gia Ân sẽ hỏi tiếp mà cô lại không muốn nhắc về chuyện đó.
"Ừm."
Căn phòng lại trở nên im lặng, im đến mức có thể nghe thấy được tiếng thở có vẻ yên tâm của Gia Ân. Đúng vậy, anh rất yên tâm để Mỹ Huệ làm việc ở đó nếu như không gặp hay tiếp xúc với Tống Vinh Hiển. Một phần vì Gia Ân sợ khi Tống Vinh Hiển thấy cô xinh đẹp thế này có thể ăn thịt cô mất.
"Nhưng mà nếu mình gặp ông chủ thì sao?" Mỹ Huệ tò mò hỏi.
"Việc đó..." Gia Ân không biết phải trả lời làm sao. "Cậu biết tên của ông chủ chứ?"
"Là Tống Vinh Hiển."
"Đúng vậy. Hắn ta không chỉ là chủ tịch công ty Loen mà còn là lão đại của một hắc bang tên Loen.”
"Lão... lão đại sao?" Nghe đến đây, Mỹ Huệ có chút sợ hãi.
"Hắn là người rất tàn độc và lạnh lùng, không ai có thể thoát khỏi ánh mắt của hắn. Ai chọc giận hắn đều phải chết. Trong giới hắc đạo, hắn là một trong bốn lão đại quyền lực nhất. Người ta thường gọi hắn là "Ác Quỷ". Ác Quỷ đến rồi!"
Nghe Gia Ân nói vậy, Mỹ Huệ run sợ, chính cô là người đã xém thử cảm giác chết dưới tay hắn rồi. Hèn gì mà hắn lại có căn phòng tra tấn. Cô nhớ lại lúc trước mình thường xuyên chọc giận hắn thì rùng mình. Nhưng mà cũng may thật, hắn không giết mình. Nhưng vì sao chứ? Cô nhớ hắn hận cô mà và cô cũng đã từng chọc giận hắn rất nhiều lần. Nhưng mà bây giờ Mỹ Huệ cũng an tâm phần nào vì cô không còn phải hầu hạ hắn nữa. Nếu không thì bây giờ cô sẽ không ở đây và không biết được hắn là người như thế nào. Thật là may mắn!
"Vậy nên Hùng và mình không muốn cậu vào làm ở đó."
"Vậy à!" Mỹ Huệ có chút buồn. Cô hối hận vì đã cãi nhau với Hùng. Lấy điện thoại ra, Mỹ Huệ nhắn cho Hùng một tin: Chị xin lỗi. Em mau về đi.
Gửi xong tin nhắn thì Mỹ Huệ phát hiện ra một điều. Tại sao Gia Ân lại biết được những chuyện này? Mỹ Huệ nghi ngờ. Cho dù nghe đồn thì cũng không rõ ràng đến thế. Một chủ tịch của công ty lớn lại là lão đại của hắc bang. Chuyện này nếu không phải người của hắc bang thì sẽ không biết chuyện này. Chẳng lẽ anh... Không, chắc không phải đâu, do cô suy nghĩ nhiều quá rồi, mau đi ngủ thôi...
Ngoại thành New York.
Trong một căn nhà kho chứa hàng, Tống Vinh Hiển ngồi chéo chân trên chiếc ghế, trên tay là ly rượu vang đỏ. Hai bên cạnh hắn là một đám người mặc đồ đen đứng nghiêm thành hàng không ai nói lời nào.
"Lão đại, đã dẫn đến." Tuấn Kiệt từ ngoài bước vào thông báo.
Tống Vinh Hiển vẫn đang thưởng thức ly rượu mà không thèm nhìn người đàn ông máu me khắp người bị lôi vào.
Người đàn ông đó bị Tuấn Kiệt đẩy quỳ xuống.
"Lão đại, người đã hiểu nhầm rồi, tôi... tôi không phải gián điệp." Người đàn ông đó sợ hãi nói.
Tống Vinh Hiển không nói gì, ánh mắt hắn lạnh lẽo như thấu tận xương người khác.
"Mau tiếp tục tra tấn đến khi nào hắn khai mới thôi." Tuấn Kiệt ra lệnh cho đàn em.
Bỗng có hai người kéo người đàn ông đó đến một chiếc ghế, khóa hai tay ông ta lại. Một người nhấn cái điều khiển.
"A a a a a a a a a..." Dòng điện khiến ông ta hét lên.
Tiếp tục nhiều lần như thế, mãi cho đến khi ông ta không chịu nổi nữa mà thừa nhận mình là gián điệp.
"Thật to gan. Một bang nhỏ như thế mà dám gài người vào Loen." Bây giờ Tống Vinh Hiển mới bỏ ly rượu xuống nhìn người đàn ông đó nói.
"Xin hãy tha cho tôi. Tôi còn mẹ già và con nhỏ." Người đàn ông thều thào cầu xin.
"Thì ra mày chưa nghe danh lão đại à." Tuấn Kiệt nhếch mép cười. "Những lời nói đó sẽ không khiến lão đại động lòng đâu."
"Những kẻ như vậy, đều phải chết." Ánh mắt Tống Vinh Hiển chứa đầy lưỡi dao nhìn người đàn ông đó rồi quay người bước đi.
Chưa kịp mở miệng cầu xin, người đàn ông đó đã bị Tuấn Kiệt đâm một nhát dao chí mạng rồi gục xuống. Tuấn Kiệt bỏ dao xuống, vừa tháo găng tay ra vừa quay sang đám đàn em nói:
"Cô gái gián điệp kia, lão đại thưởng cho mọi người." Nói rồi, anh cũng đi theo Tống Vinh Hiển.
Bước lên xe, ngồi vào vị trí lái phụ, Tuấn Kiệt nhìn ra sau nói:
"Bang S đó chết chắc rồi. Dám đụng vào chúng ta."
"Mau nhanh loại trừ bang đó ra khỏi hắc đạo đi." Tống Vinh Hiển ngả lưng về sau, tay che mắt, bình tĩnh ra lệnh.
"À lão đại, cậu Phong mời ngài đến dự tiệc sinh nhật của ngài."
"Sinh nhật? Cái thằng này định làm gì thế không biết." Tống Vinh Hiển cười nhạt. Những người làm lão đại như bọn hắn thì cần chi đến hai từ "sinh nhật". Hắn cũng không nhớ đã từ bao lâu rồi hắn chưa có tiệc sinh nhật kể từ khi nhận vị trí lão đại này. Mà hắn cũng không nhớ sinh nhật hắn là bao nhiêu nữa, hắn cười khổ.
Tuấn Kiệt ra lệnh cho người tào xế. Chiếc xe khởi động rồi chạy đi, mặc cho cô gái trong nhà kho đang la hét ầm ĩ...
Sáng hôm sau.
Mỹ Huệ đi vào biệt thự Loen. Cô vừa bước vào cổng thì đã bị quản gia Kim gọi. Cô về ký túc xá nhanh chóng thay bộ hầu gái rồi đến vườn. Thấy quản gia Kim đang tỉa cây, Mỹ Huệ đến gần ông.
"Quản gia Kim gọi tôi có chuyện gì không?" Mỹ Huệ hai bàn tay đan vào nhau đặt phía trước hỏi.
"Xin lỗi. Tôi đã cho cô nghỉ vài ngày, vậy mà..." Nghe tiếng Mỹ Huệ, quản gia Kim quay lại.
"Không sao đâu." Mỹ Huệ xua tay. "Nhưng mà ông gọi tôi về gấp vậy có chuyện gì xảy ra sao?"
"Thì là trưa nay bà chủ sẽ về." Quản gia Kim tiếp tục tỉa cây.
"Bà chủ? Căn biệt thự này còn ai khác sao?" Mỹ Huệ bâng khuâng. "Bà chủ... ông chủ... Chẵng lẽ là vợ của Tống Vinh Hiển?" Mỹ Huệ hoảng hốt, trong lòng có chút buồn phiền.
Đang suy nghĩ bà chủ là ai thì Mỹ Huệ nghe một câu từ quản gia Kim khiến cô không thể suy nghĩ được gì nữa mà cầu xin lời mình vừa nghe chỉ là nhầm lẫn.
"Vì vậy cô hãy trở lại làm hầu gái của ông chủ."
"Cái gì?" Mỹ Huệ ngạc nhiên.
***
Cô gái lún đồng tiền: Xin lỗi mọi người. Vì trong thời gian qua xảy ra một số chuyện khiến mình không thể sáng tác được. Nhưng bắt đầu từ bây giờ mình sẽ sáng tác trở lại. Mỗi ngày trong tuần mình sẽ đều sáng tác cho đến thứ sáu hàng tuần mình sẽ up lên. Vì có thể có lỗi hệ thống nên các bạn có thể đọc truyện được khoảng hai ba ngày sau.
XIN CẢM ƠN MỌI NGƯỜI ĐÃ ỦNG HỘ TRUYỆN.