Trong tuần lễ tiếp theo, Scarlett rất bận rộn, và về mặt nào đó, nàng lại thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết! Nàng cảm thấy mình mạnh mẽ hơn về thể chất, như chưa bao giờ có được thế. Nàng khỏi phải theo thời trang, khỏi phải mang cái khung thép của coóc xê, nên nàng có thể cử động nhanh nhẹn hơn, hít thở không khí sâu hơn, như nàng chưa từng làm từ thời thơ ấu. Hơn nữa, trong lúc mang thai, sinh lực nàng tăng lên, như để đáp ứng với những đòi hỏi của cái mầm sống mới đang lớn dần trong nàng. Đêm đến, nàng ngủ say như chết và thức giấc khi gà gáy, bụng cồn cào thèm ăn và háo hức trước một ngày mới bắt đầu.
Điều đó không khỏi mang lại cho nàng nỗi hân hoan tràn ngập về nguồn vui gia đình, đồng thời với sự phấn khích trước những điều mới mẻ đang trải qua. Colum rất thích thú vì đã đưa nàng "vào cuộc phiêu lưu" như anh nói, trong cỗ xe ngựa mui trần của chị Molly.
Nhưng trước tiên, anh đã phải kéo Scarlett ra khỏi đám bạn bè mới của nàng. Bữa ăn sáng vừa xong là họ đã thò đầu qua cửa. Họ hỏi thăm nàng, mời nàng đến chơi, kể cho nàng câu chuyện có thể nàng chưa được nghe, hoặc đưa cho nàng xem một lá thư từ Mỹ gửi về trong đó có vài chữ hoặc câu cần được nàng giúp đỡ để làm cho rõ thêm. Nàng trở thành chuyên gia về nước Mỹ và họ cứ năn nỉ nàng kể cho họ nghe về đất nước ấy xem nó như thế nào. Với lại, nàng cũng là người Ireland, cho dù nàng rất tiếc vì không biết gì nhiều lắm, về đất nước nầy. Còn họ lại có hàng ngàn chuyện để tiết lộ với nàng, giảng giải cho nàng hiểu, chỉ cho nàng xem.
Ở những phụ nữ Ireland nầy sự mộc mạc làm nàng chưng hửng, như thể họ đến từ một thế giới khác, xa lạ với cái thế giới mà hết thảy họ đều tin tưởng ở đó đầy dẫy những nhân vật ma quái, thực hiện đầy đủ mọi thứ phù phép và mọi điều huyền bí. Scarlett cười bằng thích khi mỗi buổi tối nhìn thấy Kathleen đặt trước ngưỡng cửa một tô sữa và một đĩa bánh mì vụn, dành cho những "cô hồn" đi ngang qua đấy. Rồi sáng hôm sau, khi thấy đĩa bánh sạch trơn và tô sữa cạn hết, thì Scarlett cho là một con mèo hoang đã làm việc ấy.
Nhưng thứ chủ nghĩa hoài nghi của nàng không làm Kathleen nao núng, và các bữa ăn tối thần tiên ấy, dưới con mắt Scarlett, lại trở thành một trong những nét tuyệt diệu nhất, tróng cuộc sống của nàng giữa những người bà con dòng họ O Hara.
Nàng cũng cảm thấy rất hạnh phúc được bầu bạn cùng bà nội. Bà chắc như da thuộc, Scarlett tự hào nghĩ thầm, và nàng thích thú nghĩ rằng chính dòng máu của bà đang chảy trong huyết quản của nàng, đã giúp nàng vượt qua được những giây phút tuyệt vọng trong đời.
Nàng thường chạy về những ngôi nhà nhỏ và khi nàng gặp bà nội Katie Scarlett thức giấc và vui chuyện, nàng ngồi xuống chiếc ghế đẩu, năn nỉ bà kể lại những kỷ mệm về thời trai trẻ của cha nàng.
Rồi cuối cùng, nàng chiều theo những lời van xin của Colum, và lên xe để dong duổi theo cuộc phiêu lưu trong ngày. Quần mình trong những chiếc váy len, khoác lên người áo choàng và mũ trùm đầu, nàng đã sớm biết coi thường các đợt gió Tây hoặc những trận mưa rào thường đột ngột ập đến.
Trời đổ mưa đúng vào lúc Colum đưa nàng đến "Tara chính thống". Gió lùa vào áo khoác, khi Scarlett bước lên phía cao chót vót, trên những bậc đá gập ghềnh tạc vào sườn đồi, ở chính nơi mà các vị Đại đế của Ireland đã từng trị vì và chơi nhạc, nơi họ biết yêu thương và biết căm thù, nơi họ cử hành các lễ hội hoặc các cuộc chinh chiến, và nơi cuối cùng họ đã thua trận.
Không còn chút dấu tích hoang tàn của một toà lâu đài Nhìn quanh, Scarlett chỉ thấy một đàn cừu. Bộ lông đen của chúng trông như ngả màu xám, dưới bầu trời thấp và ánh sáng mờ nhạt. Nàng rùng mình. "Một con ngỗng đã dẫm lên mộ ta". Nàng ngạc nhiên khi nhớ lại câu tục ngữ thời thơ ấu và mỉm cười.
- Em thấy thích chứ! Colum hỏi.
- Ờ vâng, rất đẹp!
- Đừng nói dối, Scarlett, đừng tìm cái gì đẹp ở Tara.
- Em đến đây với anh!
Anh đưa tay và Scarlett đặt tay nàng vào tay anh. Họ bước chầm chậm qua đám cỏ rậm rạp, đến một nơi mà đất tụ thành gò dưới cỏ. Colum dừng lại.
- Thánh Patrick đã đứng ở chính chỗ nầy đây, chỗ chúng ta đang đứng hôm nay. Đó là một con người, một nhà truyền giáo bình thường, chắc không cao lớn hơn anh là bao. Sau nầy, Người mới hiển thánh, và trong tâm trí của mọi người, Người đã hoá thân thành một người khổng lồ thật sự, bất khả chiến bại, được vũ trang bằng Lời Chúa. Anh nghĩ tốt nhất nên khắc ghi trong ký ức về Người trước hết như một con người. Chắc rằng Người đã cảm thấy sợ hãi lúc một thân một mình, mang dép và mặc áo thô, đối mặt với quyền lực của Đại đế và những thuật sĩ của triều đình. Patrick chỉ có niềm tin, sứ mệnh mang chân lý và tuyên bố chân lý. Một luồng gió lạnh có lẽ đã nổi lên. Nhưng sứ mệnh nung nấu trong Người như một ngọn lửa thiêng bừng cháy. Người đã bất tuân lệnh của Đại đế bằng cách nhóm lên ngọn lửa vào cái đêm mà Đại đế ra lệnh dập tắt lửa. Người ta có thể giết người vì tội bất tuân lệnh Vua. Người biết điều đó Người đã lyều thân để được nhà Vua chú ý, và chứng minh cho nhà Vua tính cao cả trong thông điệp mà chính người, Patrick, đang mang trong mình. Người không sợ chết, chỉ sợ không làm tròn sứ mệnh của Chúa. Điều đó đã không xảy ra. Từ trên ngai vàng cổ kính khảm đá quý, Vua Laoghire chấp thuận cho nhà truyền giáo dũng cảm quyền được tự do giảng đạo. Và thế là Thiên chúa giáo được truyền bá ở Ireland.
Có điều gì đó trong giọng nói bình thản của Colum, buộc Scarlett phải lắng nghe và cố tìm hiểu xem anh nói gì cả những gì sau những lời anh nói. Nàng đã không hề nghĩ về các vị thánh như về những con người dễ bị khiếp nhược. Trước đây, nàng không hề để tâm về các vị thánh, chỉ cho đó là những cái tên ghi các ngày lễ trong lịch. Còn lúc nầy đây, nhìn vóc người to bè của Colum, gương mặt bình dị, mái tóc muối tiêu của anh rối tung trước gió, nàng có thể hình dung gương mặt và dáng đứng của một con người khác, cùng dáng dấp bình dị trong trạng thái sùng đạo nhiệt thành. Con người ấy không sợ cái chết. Sao người ta lại không sợ chết được nhỉ! Thế là thế nào nhỉ! Nàng chợt cảm thấy mối ghen tị rất trần tục đang thôi thúc trong nàng đối với thành Patrick, với tất cả các vị thánh, và lạ thay với cả Colum nữa! Mình không sao hiểu được, và sẽ không bao giờ hiểu được, nàng tự nhủ. Nhưng rồi nàng cũng hiểu được một cách chậm chạp với bao khó khăn và nặng nề. Nàng đã nhận biết một sự thật khiến nàng bối rối và đau đớn.
Có những điều quá sâu xa, quá phức tạp, đầy dẫy mâu thuẫn không thể cắt nghĩa hoặc cảm nhận trong cuộc đời thường. Đột nhiên, Scarlett cảm thấy cô đơn trước cơn gió Tây cuồng lộng.
Colum lại bước đi, kéo nàng theo anh. Anh chỉ bước vài mươi bước, rồi lại dừng lại.
- Kỳa, anh nói. Dãy đồi nhỏ thấp dưới kia, em có nhìn thấy không? Scarlett gật đầu.
- Phải có âm nhạc và một ly Whisky để em chống trả với gió lộng và mở mắt ra được, nhưng anh lại không có những thứ đó cho em, cho nên có lẽ tốt nhất là em nên nhắm mắt lại! Đấy là tất cả những gì còn lại của những phòng yến tiệc với hàng nghìn ngọn nến lung lynh trước đây của chúng ta. Cả dòng họ O Hara đã ở đây, Scarlett thân yêu, với tất cả những người em biết - Monaghan, Mahoney, McMahon, O Gorman, O Brien, Danaher, Donahu, Carmody - và nhiều người khác nữa mà em chưa được gặp. Tất cả những người anh hùng đều ở đây. Thức ăn và rượu tràn trề. Và cả âm nhạc để nâng tâm hồn lên khỏi thể xác. Hàng ngàn thực khách có thể ngồi ở đấy, dưới muôn ngàn ánh nến lung lynh. Em có thấy họ không, Scarlett! Ánh lửa lấp lánh hai, ba lần, hàng ngàn lần trên những xuyến vàng, trên những cốc rượu vàng họ đang nâng lên môi, lấp lánh trên màu đỏ, màu xanh, màu lam thẫm của những hạt ngọc nạm trên các khoá vàng giữ những chiếc áo choàng màu sẫm trên vai họ. Họ ăn uống ngon miệng làm sao - với thịt thú rừng, heo rừng, ngỗng quay vàng ngậy trong mỡ, và trong tiếng nhạc rộn ràng khiến tay họ cứ nhịp nhịp lên bàn tiệc làm rung rinh những mâm vàng chạm vào nhau.
- Em có nhìn thấy cha em không! Và cả Jamie nữa! Và cả cái thằng bợm Brian cứ hay lyếc nhìn phụ nữ! A, bữa tiệc mới lynh đình làm sao! Em đã nhìn thấy chứ Scarlett?
Nàng cùng cười với anh:
- Ừ phải, chắc cha mình đã hát bài "Peg lên xe bỏ đi" và cứ đòi rót thêm rượu vào cốc mãi bởi vì, một người hát nhiều thì khát khủng khiếp. Hẳn cha mình đã đam mê tất cả những thú vui đó.
- Có cả ngựa nữa chứ, nàng mạnh dạn nói thêm. Cha em không thể thiếu ngựa được!
- Những con ngựa đẹp và dũng mãnh như những đợt sóng đổ xô vào bờ đá.
- Và phải có một người nào đó kiên nhẫn, để có thể đưa ông lên giường chứ!
Colum phá lên cười và siết nhẹ nàng.
- Anh biết em sẽ cảm nhận được cả tính chất vinh quang của ông, anh nói.
Nàng nhận ra niềm tự hào trong câu nói của anh.
Anh tự hào về nàng, Scarlett mỉm cười với anh, đôi mắt long lanh như hai viên ngọc bích.
Gió hất tung chiếc mũ choàng, và cảm thấy hơi nóng trên đỉnh đầu. Trận mưa rào đã dứt. Nàng ngước mắt nhìn bầu trời trong xanh, những cụm mây trắng xoá, nhởn nhơ như những vũ nữ trước từng đợt gió. Áng mây trông thật gần gũi, và bầu trời Ireland ấm áp và bình yên xiết bao.
Rồi nàng nhìn xuống, cả đất nước Ireland hiện ra trước mắt nàng với màu xanh mơn mởn của những cánh đồng mạ còn non, của rừng cây lá mới, của những hàng giậu rầm rì. Một cảm giác ngoại đạo xa xưa dâng lên từ trong tiềm thức sâu thẳm của nàng, và tính hoang dã mới được thuần hoá vốn tạo thành con người tiềm ẩn của nàng, bỗng lại chảy dồn trong huyết quản. Đấy, làm vua là thế, đứng trên tầm cao thống trị cả thế giới, cận kề với mặt trời và bầu trời. Nàng dang rộng đôi tay ôm lấy niềm hạnh phúc, lúc nầy đang được đứng ở đây, bằng xương bằng thịt, trên ngọn đồi nầy, với cả thế giới, đang trải qua dưới chân mình.
- Đấy là Tara, Colum tuyên bố.
- Em cảm thấy một điều gì đó rất kỳ lạ, Colum ạ. Cái đó không hề có gì giống với em cả!
Scarlett đặt chân lên một nan hoa màu vàng của bánh xe, rồi nhón người lên ngồi trên xe ngựa.
- Đã hàng thế kỷ trôi qua, Scarlett ạ. Tất cả cuộc sống ấy, tất cả niềm vui và nỗi khổ, tất cả những bữa tiệc và cuộc chiến chinh, giờ đây đang phảng phất trong không khí quanh em và trên mặt đất em đang giẫm lên. Đó là thời gian, đó là bao năm, tháng trĩu nặng trên mặt đất. Em không thể thấy, không thể nghe được gì đâu nhưng em cảm nhận được điều đó đang lướt nhẹ qua em và thầm thì với em trong im lặng. Thời gian. Điều huyền diệu.
Mặc dù trời nóng, Scarlett vẫn quấn chiếc áo choàng quanh mình.
- Thật giống như lúc ở bên bờ sông. Ở đấy, em cũng cảm thấy có một cái gì kỳ lạ hư ảo. Em gần như có thể gọi được tên nó, nhưng rồi cái tên ấy lại mất.
Nàng kể cho Colum nghe về trang viên của bá tước, dòng sông, và cảnh ngọn tháp.
- "Tất cả những cơ ngơi đẹp nhất đều có một cảnh trí như thế từ phía khu vườn", phải không?
Giọng Colum vang lên như bị một cơn giận dữ ghê người.
- Có phải đúng Molly đã nói như vậy không! Anh hỏi lại.
Scarlett càng cố thu mình hơn nữa trong tấm áo choàng. Nàng đã nói ra điều gì ghê tởm thế ư? Nàng chưa bao giờ thấy Colum giận dữ như thế, trông anh cứ như một người khác hẳn, một kẻ xa lạ!
Anh quay về phía nàng, mỉm cười, và nàng thấy mình đã lầm.
- Em sẽ nói với anh điều gì để khích lệ khi anh yếu đuối Scarlett! Hôm nay, người ta sẽ đem trình diễn ngựa trên trường đua ở Trim. Anh rất thích xem chúng và chọn một con để đặt ít tiền cược vào cuộc đua ngày chủ nhật sắp tới.
Scarlett phấn khởi nhận lời.
Khoảng mười dặm là đến Trim, đối với Scarlett đó không phải là một quãng đường xa xôi lắm. Nhưng con đường cứ ngoằn ngoèo rẽ ngang, rồi lại ngoằn ngoèo rẽ dọc. Scarlett vui vẻ nhận lời Colum dừng lại ở một ngôi làng, uống tách trà và dùng bữa ăn nhẹ. Lên xe, họ đi một đoạn ngắn nữa, đến một ngã tư rồi chuyển vào con đường rộng rãi, thẳng tắp hơn Anh quất ngựa để ngựa nó đi nhanh. Vài phút sau, anh lại quất thêm, quất mạnh, và họ vượt qua một ngôi làng lớn với tốc độ phi nước đại, nhanh đến nỗi chiếc xe lắc lư trên đôi bánh cao nghệu.
- Ngôi làng trông sao hoang vắng vậy? - Scarlett nhận xét - Sao ra nông nỗi thế, Colum!
- Không một ai muốn sống ở Ballyhara, lịch sử đã để lại đó những kỷ niệm bi thảm.
- Thật lãng phí! Ngôi làng có vẻ đáng yêu lắm.
- Em đã xem đua ngựa lần nào chưa, Scarlett?
- Chỉ một lần duy nhất ở Charleston, với một cuộc đua thật sự đấy. Nhưng ở nhà, em vẫn luôn tổ chức đua ngựa để vui chơi. Cha em chạy dở nhất. Cha không thể điều khiển ngựa chạy nước kiệu để nói chuyện với kỵ sĩ chạy bên cạnh. Ở khúc đường nào cha cũng lấy cớ để phóng nước đại.
- Sao lại không nhỉ!
Scarlett bật cười, nhiều khi Colum có nét giống cha nàng quá.
- Chắc người ta phải đóng cửa thành phố Trim, Scarlett kêu lên khi nhìn thấy đám đông chen chúc quanh trường đua. Mọi người đều kéo nhau ra đây cả thôi!
Nàng nhận ra nhiều gương mặt quen thuộc.
- Em thấy cũng phải đóng cửa luôn cả Adamstown nữa, nàng lại nói.
Đám con trai O Hara vẫy tay và mỉm cười với nàng.
Nàng chẳng thích có số phận giống như chúng, nếu như ông già Daniel bất chợt bắt gặp chúng ở đây. Những cái hố còn chưa đào xong mà.
Đường đua hình bầu dục dài ba dặm. Toán thợ đã đặt xong các rào chắn cho cuộc đua vượt chướng ngại vật.
Colum buộc ngựa vào một thân cây, cách hơi xa, rồi rẽ đám đông đi vào.
Tâm trạng mọi người đều phấn khởi, ai cũng biết Colum; và ai cũng muốn được bắt tay Scarlett "cô phu nhân nhỏ bé đã hỏi phải chăng Robert Donahue mang găng tay là để cày đất chăng"!
- Em có cảm giác mình là hoa khôi của vũ hội, nàng thì thầm với Colum.
- Còn ai hơn em trong vai trò ấy nữa!
Anh đưa nàng đi, sau nhiều lần phải dừng lại, về phía đường đua. Ở đó, những anh nài và huấn luyện viên đang quay đàn ngựa lại.
- Những con ngựa đẹp tuyệt, Colum ạ. Những con ngựa đẹp như thế thì làm nên trò trống gì trong cuộc đua ở một tỉnh lẻ tồi tàn nầy!
Anh giải thích cho nàng biết rằng cuộc đua vừa không nhỏ, vừa không "tồi tàn" đâu. Người thắng cuộc sẽ được năm chục bảng Anh, nhiều hơn cả những gì mà nhiều thương gia hoặc nông dân kiếm được trong một năm đấy. Với lại việc vượt qua những chướng ngại vật là một cuộc thử thách thực sự chứ không phải đùa. Kẻ thắng cuộc ở Trim có thể ngẩng cao đầu trong các cuộc đua nổi tiếng hơn ở Punchestown, Galway, cả ở Bublyn. Hoặc thậm chí là thắng mười chặng ở bất cứ cuộc đua nào ở Mỹ, anh nói thêm với nụ cười rạng rỡ. Ngựa Ireland là giống tốt nhất thế giới đấy, và đó là điều đã được thừa nhận ở khắp nơi.
- Phải kể cả rượu Whisky Ireland nữa chứ, cô con gái của Gerald O Hara đáp lại. Nàng đã nghe nói về hai điều đó từ lúc còn bé xíu.
Đối với nàng rào cản là một độ cao không thể vượt qua được; có lẽ Colum nói đúng. Chắc sẽ là một cuộc đua rất hấp dẫn. Với lại, trước cuộc đua, còn có chợ phiên ở Trim. Chắc chắn không ai có thể mơ ước một cuộc nghỉ hè nào đẹp hơn nữa!
Một tiếng ầm ĩ phía bên dưới dần dần át tiếng trò chuyện, tiếng cười, tiếng la hét của đám đông.
"Một vụ ẩu đả một vụ ẩu đả!" Colum đu người lên hàng rào đế xem. Anh mỉm cười vui vẻ rồi đấm nắm tay phải vào lòng bàn tay trái.
- Cha có muốn cược gì không! Colum! Một người ngồi ngất ngưởng trên hàng rào bên cạnh hỏi.
- Kỳa, dĩ nhiên rồi chứ. Năm bảng Anh cho người họ O Hara.
Scarlett suýt làm Colum ngã lộn nhào khi nàng kéo chân anh.
- Chuyện gì xảy ra vậy!
Đám đông rời chu vi trường đua để đến gần nơi xảy ra ẩu đả. Colum nhảy xuống đất, nắm cổ tay Scarlett và kéo nàng chạy.
Khoảng năm chục đàn ông, trẻ có, già có đang hò hét, và gầm gừ đấm đá nhau túi bụi. Đám đông bao quanh thành một vòng tròn rộng và la hét cổ vũ. Hai đống quần áo vứt tung bên cạnh chứng tỏ cuộc ẩu đả diễn ra bất chợt; họ đã cởi áo quá hấp tấp đến nỗi tay áo còn lộn trái. Trong đánh đánh nhau, những chiếc áo sơ mi tay loang đỏ khi máu đổ. Không có trật tự, thế trận gì. Người nầy đập vào người đứng gần mình nhất, và đưa mắt tìm mục tiêu kế tiếp. Kẻ ngã gục được kẻ đứng bên dựng dậy, và ném vào đám ẩu đả.
Scarlett chưa bao giờ thấy cảnh đàn ông đấm đá nhau. Tiếng đấm huỳnh huỵch và cảnh máu mũi, máu mồm toé ra làm nàng khiếp đảm. Bốn người con của Daniel đang xông xáo trong đám ẩu đả, và nàng van nài Colum kéo chúng ta.
- Để rồi anh mất toi năm bảng à! Đừng nói những chuyện ngớ ngẩn, thưa cô phu nhân bé nhỏ!
- Anh thật là ghê tởm, Colum O Hara. Thật là ghê tởm!
Sau nầy nàng còn lặp đi, lặp lại điều nầy với Colum, với những đứa con của Damel, cũng như với Michael và Joseph, hai người em của Colum mà nàng chưa gặp. Họ đều ở trong bếp, nhà Daniel, Kathleen và Bridie lặng lẽ băng những vết thương, không quan tâm đến những rên rỉ vì đau đớn cũng như tiếng càu nhàu vì các cô lỡ mạnh tay. Colum phân phát các ly rượu Whisky theo vòng.
- Mình không thấy cái gì ngu xuẩn hơn. Scarlett thầm nghĩ, dù họ có nói gì đi nữa. Nàng không sao tin được rằng những cuộc ẩu đả giữa những băng khác nhau lại là một phần của cuộc vui trong những chợ phiên và những ngày trọng đại trong cuộc sống cộng đồng, cho những người dòng họ O Hara và cả cho bạn bè của họ.
- "Chỉ để đùa vui thôi mà" anh nói thế được ư? Còn đám phụ nữ, lại còn tệ hơn: họ mua vui bằng cách chế nhạo Timothy vì anh ta chẳng kiếm chác được gì ghê gớm hơn ngoài một con mắt bị tím bầm!
Điều đó không khỏi mang lại cho nàng nỗi hân hoan tràn ngập về nguồn vui gia đình, đồng thời với sự phấn khích trước những điều mới mẻ đang trải qua. Colum rất thích thú vì đã đưa nàng "vào cuộc phiêu lưu" như anh nói, trong cỗ xe ngựa mui trần của chị Molly.
Nhưng trước tiên, anh đã phải kéo Scarlett ra khỏi đám bạn bè mới của nàng. Bữa ăn sáng vừa xong là họ đã thò đầu qua cửa. Họ hỏi thăm nàng, mời nàng đến chơi, kể cho nàng câu chuyện có thể nàng chưa được nghe, hoặc đưa cho nàng xem một lá thư từ Mỹ gửi về trong đó có vài chữ hoặc câu cần được nàng giúp đỡ để làm cho rõ thêm. Nàng trở thành chuyên gia về nước Mỹ và họ cứ năn nỉ nàng kể cho họ nghe về đất nước ấy xem nó như thế nào. Với lại, nàng cũng là người Ireland, cho dù nàng rất tiếc vì không biết gì nhiều lắm, về đất nước nầy. Còn họ lại có hàng ngàn chuyện để tiết lộ với nàng, giảng giải cho nàng hiểu, chỉ cho nàng xem.
Ở những phụ nữ Ireland nầy sự mộc mạc làm nàng chưng hửng, như thể họ đến từ một thế giới khác, xa lạ với cái thế giới mà hết thảy họ đều tin tưởng ở đó đầy dẫy những nhân vật ma quái, thực hiện đầy đủ mọi thứ phù phép và mọi điều huyền bí. Scarlett cười bằng thích khi mỗi buổi tối nhìn thấy Kathleen đặt trước ngưỡng cửa một tô sữa và một đĩa bánh mì vụn, dành cho những "cô hồn" đi ngang qua đấy. Rồi sáng hôm sau, khi thấy đĩa bánh sạch trơn và tô sữa cạn hết, thì Scarlett cho là một con mèo hoang đã làm việc ấy.
Nhưng thứ chủ nghĩa hoài nghi của nàng không làm Kathleen nao núng, và các bữa ăn tối thần tiên ấy, dưới con mắt Scarlett, lại trở thành một trong những nét tuyệt diệu nhất, tróng cuộc sống của nàng giữa những người bà con dòng họ O Hara.
Nàng cũng cảm thấy rất hạnh phúc được bầu bạn cùng bà nội. Bà chắc như da thuộc, Scarlett tự hào nghĩ thầm, và nàng thích thú nghĩ rằng chính dòng máu của bà đang chảy trong huyết quản của nàng, đã giúp nàng vượt qua được những giây phút tuyệt vọng trong đời.
Nàng thường chạy về những ngôi nhà nhỏ và khi nàng gặp bà nội Katie Scarlett thức giấc và vui chuyện, nàng ngồi xuống chiếc ghế đẩu, năn nỉ bà kể lại những kỷ mệm về thời trai trẻ của cha nàng.
Rồi cuối cùng, nàng chiều theo những lời van xin của Colum, và lên xe để dong duổi theo cuộc phiêu lưu trong ngày. Quần mình trong những chiếc váy len, khoác lên người áo choàng và mũ trùm đầu, nàng đã sớm biết coi thường các đợt gió Tây hoặc những trận mưa rào thường đột ngột ập đến.
Trời đổ mưa đúng vào lúc Colum đưa nàng đến "Tara chính thống". Gió lùa vào áo khoác, khi Scarlett bước lên phía cao chót vót, trên những bậc đá gập ghềnh tạc vào sườn đồi, ở chính nơi mà các vị Đại đế của Ireland đã từng trị vì và chơi nhạc, nơi họ biết yêu thương và biết căm thù, nơi họ cử hành các lễ hội hoặc các cuộc chinh chiến, và nơi cuối cùng họ đã thua trận.
Không còn chút dấu tích hoang tàn của một toà lâu đài Nhìn quanh, Scarlett chỉ thấy một đàn cừu. Bộ lông đen của chúng trông như ngả màu xám, dưới bầu trời thấp và ánh sáng mờ nhạt. Nàng rùng mình. "Một con ngỗng đã dẫm lên mộ ta". Nàng ngạc nhiên khi nhớ lại câu tục ngữ thời thơ ấu và mỉm cười.
- Em thấy thích chứ! Colum hỏi.
- Ờ vâng, rất đẹp!
- Đừng nói dối, Scarlett, đừng tìm cái gì đẹp ở Tara.
- Em đến đây với anh!
Anh đưa tay và Scarlett đặt tay nàng vào tay anh. Họ bước chầm chậm qua đám cỏ rậm rạp, đến một nơi mà đất tụ thành gò dưới cỏ. Colum dừng lại.
- Thánh Patrick đã đứng ở chính chỗ nầy đây, chỗ chúng ta đang đứng hôm nay. Đó là một con người, một nhà truyền giáo bình thường, chắc không cao lớn hơn anh là bao. Sau nầy, Người mới hiển thánh, và trong tâm trí của mọi người, Người đã hoá thân thành một người khổng lồ thật sự, bất khả chiến bại, được vũ trang bằng Lời Chúa. Anh nghĩ tốt nhất nên khắc ghi trong ký ức về Người trước hết như một con người. Chắc rằng Người đã cảm thấy sợ hãi lúc một thân một mình, mang dép và mặc áo thô, đối mặt với quyền lực của Đại đế và những thuật sĩ của triều đình. Patrick chỉ có niềm tin, sứ mệnh mang chân lý và tuyên bố chân lý. Một luồng gió lạnh có lẽ đã nổi lên. Nhưng sứ mệnh nung nấu trong Người như một ngọn lửa thiêng bừng cháy. Người đã bất tuân lệnh của Đại đế bằng cách nhóm lên ngọn lửa vào cái đêm mà Đại đế ra lệnh dập tắt lửa. Người ta có thể giết người vì tội bất tuân lệnh Vua. Người biết điều đó Người đã lyều thân để được nhà Vua chú ý, và chứng minh cho nhà Vua tính cao cả trong thông điệp mà chính người, Patrick, đang mang trong mình. Người không sợ chết, chỉ sợ không làm tròn sứ mệnh của Chúa. Điều đó đã không xảy ra. Từ trên ngai vàng cổ kính khảm đá quý, Vua Laoghire chấp thuận cho nhà truyền giáo dũng cảm quyền được tự do giảng đạo. Và thế là Thiên chúa giáo được truyền bá ở Ireland.
Có điều gì đó trong giọng nói bình thản của Colum, buộc Scarlett phải lắng nghe và cố tìm hiểu xem anh nói gì cả những gì sau những lời anh nói. Nàng đã không hề nghĩ về các vị thánh như về những con người dễ bị khiếp nhược. Trước đây, nàng không hề để tâm về các vị thánh, chỉ cho đó là những cái tên ghi các ngày lễ trong lịch. Còn lúc nầy đây, nhìn vóc người to bè của Colum, gương mặt bình dị, mái tóc muối tiêu của anh rối tung trước gió, nàng có thể hình dung gương mặt và dáng đứng của một con người khác, cùng dáng dấp bình dị trong trạng thái sùng đạo nhiệt thành. Con người ấy không sợ cái chết. Sao người ta lại không sợ chết được nhỉ! Thế là thế nào nhỉ! Nàng chợt cảm thấy mối ghen tị rất trần tục đang thôi thúc trong nàng đối với thành Patrick, với tất cả các vị thánh, và lạ thay với cả Colum nữa! Mình không sao hiểu được, và sẽ không bao giờ hiểu được, nàng tự nhủ. Nhưng rồi nàng cũng hiểu được một cách chậm chạp với bao khó khăn và nặng nề. Nàng đã nhận biết một sự thật khiến nàng bối rối và đau đớn.
Có những điều quá sâu xa, quá phức tạp, đầy dẫy mâu thuẫn không thể cắt nghĩa hoặc cảm nhận trong cuộc đời thường. Đột nhiên, Scarlett cảm thấy cô đơn trước cơn gió Tây cuồng lộng.
Colum lại bước đi, kéo nàng theo anh. Anh chỉ bước vài mươi bước, rồi lại dừng lại.
- Kỳa, anh nói. Dãy đồi nhỏ thấp dưới kia, em có nhìn thấy không? Scarlett gật đầu.
- Phải có âm nhạc và một ly Whisky để em chống trả với gió lộng và mở mắt ra được, nhưng anh lại không có những thứ đó cho em, cho nên có lẽ tốt nhất là em nên nhắm mắt lại! Đấy là tất cả những gì còn lại của những phòng yến tiệc với hàng nghìn ngọn nến lung lynh trước đây của chúng ta. Cả dòng họ O Hara đã ở đây, Scarlett thân yêu, với tất cả những người em biết - Monaghan, Mahoney, McMahon, O Gorman, O Brien, Danaher, Donahu, Carmody - và nhiều người khác nữa mà em chưa được gặp. Tất cả những người anh hùng đều ở đây. Thức ăn và rượu tràn trề. Và cả âm nhạc để nâng tâm hồn lên khỏi thể xác. Hàng ngàn thực khách có thể ngồi ở đấy, dưới muôn ngàn ánh nến lung lynh. Em có thấy họ không, Scarlett! Ánh lửa lấp lánh hai, ba lần, hàng ngàn lần trên những xuyến vàng, trên những cốc rượu vàng họ đang nâng lên môi, lấp lánh trên màu đỏ, màu xanh, màu lam thẫm của những hạt ngọc nạm trên các khoá vàng giữ những chiếc áo choàng màu sẫm trên vai họ. Họ ăn uống ngon miệng làm sao - với thịt thú rừng, heo rừng, ngỗng quay vàng ngậy trong mỡ, và trong tiếng nhạc rộn ràng khiến tay họ cứ nhịp nhịp lên bàn tiệc làm rung rinh những mâm vàng chạm vào nhau.
- Em có nhìn thấy cha em không! Và cả Jamie nữa! Và cả cái thằng bợm Brian cứ hay lyếc nhìn phụ nữ! A, bữa tiệc mới lynh đình làm sao! Em đã nhìn thấy chứ Scarlett?
Nàng cùng cười với anh:
- Ừ phải, chắc cha mình đã hát bài "Peg lên xe bỏ đi" và cứ đòi rót thêm rượu vào cốc mãi bởi vì, một người hát nhiều thì khát khủng khiếp. Hẳn cha mình đã đam mê tất cả những thú vui đó.
- Có cả ngựa nữa chứ, nàng mạnh dạn nói thêm. Cha em không thể thiếu ngựa được!
- Những con ngựa đẹp và dũng mãnh như những đợt sóng đổ xô vào bờ đá.
- Và phải có một người nào đó kiên nhẫn, để có thể đưa ông lên giường chứ!
Colum phá lên cười và siết nhẹ nàng.
- Anh biết em sẽ cảm nhận được cả tính chất vinh quang của ông, anh nói.
Nàng nhận ra niềm tự hào trong câu nói của anh.
Anh tự hào về nàng, Scarlett mỉm cười với anh, đôi mắt long lanh như hai viên ngọc bích.
Gió hất tung chiếc mũ choàng, và cảm thấy hơi nóng trên đỉnh đầu. Trận mưa rào đã dứt. Nàng ngước mắt nhìn bầu trời trong xanh, những cụm mây trắng xoá, nhởn nhơ như những vũ nữ trước từng đợt gió. Áng mây trông thật gần gũi, và bầu trời Ireland ấm áp và bình yên xiết bao.
Rồi nàng nhìn xuống, cả đất nước Ireland hiện ra trước mắt nàng với màu xanh mơn mởn của những cánh đồng mạ còn non, của rừng cây lá mới, của những hàng giậu rầm rì. Một cảm giác ngoại đạo xa xưa dâng lên từ trong tiềm thức sâu thẳm của nàng, và tính hoang dã mới được thuần hoá vốn tạo thành con người tiềm ẩn của nàng, bỗng lại chảy dồn trong huyết quản. Đấy, làm vua là thế, đứng trên tầm cao thống trị cả thế giới, cận kề với mặt trời và bầu trời. Nàng dang rộng đôi tay ôm lấy niềm hạnh phúc, lúc nầy đang được đứng ở đây, bằng xương bằng thịt, trên ngọn đồi nầy, với cả thế giới, đang trải qua dưới chân mình.
- Đấy là Tara, Colum tuyên bố.
- Em cảm thấy một điều gì đó rất kỳ lạ, Colum ạ. Cái đó không hề có gì giống với em cả!
Scarlett đặt chân lên một nan hoa màu vàng của bánh xe, rồi nhón người lên ngồi trên xe ngựa.
- Đã hàng thế kỷ trôi qua, Scarlett ạ. Tất cả cuộc sống ấy, tất cả niềm vui và nỗi khổ, tất cả những bữa tiệc và cuộc chiến chinh, giờ đây đang phảng phất trong không khí quanh em và trên mặt đất em đang giẫm lên. Đó là thời gian, đó là bao năm, tháng trĩu nặng trên mặt đất. Em không thể thấy, không thể nghe được gì đâu nhưng em cảm nhận được điều đó đang lướt nhẹ qua em và thầm thì với em trong im lặng. Thời gian. Điều huyền diệu.
Mặc dù trời nóng, Scarlett vẫn quấn chiếc áo choàng quanh mình.
- Thật giống như lúc ở bên bờ sông. Ở đấy, em cũng cảm thấy có một cái gì kỳ lạ hư ảo. Em gần như có thể gọi được tên nó, nhưng rồi cái tên ấy lại mất.
Nàng kể cho Colum nghe về trang viên của bá tước, dòng sông, và cảnh ngọn tháp.
- "Tất cả những cơ ngơi đẹp nhất đều có một cảnh trí như thế từ phía khu vườn", phải không?
Giọng Colum vang lên như bị một cơn giận dữ ghê người.
- Có phải đúng Molly đã nói như vậy không! Anh hỏi lại.
Scarlett càng cố thu mình hơn nữa trong tấm áo choàng. Nàng đã nói ra điều gì ghê tởm thế ư? Nàng chưa bao giờ thấy Colum giận dữ như thế, trông anh cứ như một người khác hẳn, một kẻ xa lạ!
Anh quay về phía nàng, mỉm cười, và nàng thấy mình đã lầm.
- Em sẽ nói với anh điều gì để khích lệ khi anh yếu đuối Scarlett! Hôm nay, người ta sẽ đem trình diễn ngựa trên trường đua ở Trim. Anh rất thích xem chúng và chọn một con để đặt ít tiền cược vào cuộc đua ngày chủ nhật sắp tới.
Scarlett phấn khởi nhận lời.
Khoảng mười dặm là đến Trim, đối với Scarlett đó không phải là một quãng đường xa xôi lắm. Nhưng con đường cứ ngoằn ngoèo rẽ ngang, rồi lại ngoằn ngoèo rẽ dọc. Scarlett vui vẻ nhận lời Colum dừng lại ở một ngôi làng, uống tách trà và dùng bữa ăn nhẹ. Lên xe, họ đi một đoạn ngắn nữa, đến một ngã tư rồi chuyển vào con đường rộng rãi, thẳng tắp hơn Anh quất ngựa để ngựa nó đi nhanh. Vài phút sau, anh lại quất thêm, quất mạnh, và họ vượt qua một ngôi làng lớn với tốc độ phi nước đại, nhanh đến nỗi chiếc xe lắc lư trên đôi bánh cao nghệu.
- Ngôi làng trông sao hoang vắng vậy? - Scarlett nhận xét - Sao ra nông nỗi thế, Colum!
- Không một ai muốn sống ở Ballyhara, lịch sử đã để lại đó những kỷ niệm bi thảm.
- Thật lãng phí! Ngôi làng có vẻ đáng yêu lắm.
- Em đã xem đua ngựa lần nào chưa, Scarlett?
- Chỉ một lần duy nhất ở Charleston, với một cuộc đua thật sự đấy. Nhưng ở nhà, em vẫn luôn tổ chức đua ngựa để vui chơi. Cha em chạy dở nhất. Cha không thể điều khiển ngựa chạy nước kiệu để nói chuyện với kỵ sĩ chạy bên cạnh. Ở khúc đường nào cha cũng lấy cớ để phóng nước đại.
- Sao lại không nhỉ!
Scarlett bật cười, nhiều khi Colum có nét giống cha nàng quá.
- Chắc người ta phải đóng cửa thành phố Trim, Scarlett kêu lên khi nhìn thấy đám đông chen chúc quanh trường đua. Mọi người đều kéo nhau ra đây cả thôi!
Nàng nhận ra nhiều gương mặt quen thuộc.
- Em thấy cũng phải đóng cửa luôn cả Adamstown nữa, nàng lại nói.
Đám con trai O Hara vẫy tay và mỉm cười với nàng.
Nàng chẳng thích có số phận giống như chúng, nếu như ông già Daniel bất chợt bắt gặp chúng ở đây. Những cái hố còn chưa đào xong mà.
Đường đua hình bầu dục dài ba dặm. Toán thợ đã đặt xong các rào chắn cho cuộc đua vượt chướng ngại vật.
Colum buộc ngựa vào một thân cây, cách hơi xa, rồi rẽ đám đông đi vào.
Tâm trạng mọi người đều phấn khởi, ai cũng biết Colum; và ai cũng muốn được bắt tay Scarlett "cô phu nhân nhỏ bé đã hỏi phải chăng Robert Donahue mang găng tay là để cày đất chăng"!
- Em có cảm giác mình là hoa khôi của vũ hội, nàng thì thầm với Colum.
- Còn ai hơn em trong vai trò ấy nữa!
Anh đưa nàng đi, sau nhiều lần phải dừng lại, về phía đường đua. Ở đó, những anh nài và huấn luyện viên đang quay đàn ngựa lại.
- Những con ngựa đẹp tuyệt, Colum ạ. Những con ngựa đẹp như thế thì làm nên trò trống gì trong cuộc đua ở một tỉnh lẻ tồi tàn nầy!
Anh giải thích cho nàng biết rằng cuộc đua vừa không nhỏ, vừa không "tồi tàn" đâu. Người thắng cuộc sẽ được năm chục bảng Anh, nhiều hơn cả những gì mà nhiều thương gia hoặc nông dân kiếm được trong một năm đấy. Với lại việc vượt qua những chướng ngại vật là một cuộc thử thách thực sự chứ không phải đùa. Kẻ thắng cuộc ở Trim có thể ngẩng cao đầu trong các cuộc đua nổi tiếng hơn ở Punchestown, Galway, cả ở Bublyn. Hoặc thậm chí là thắng mười chặng ở bất cứ cuộc đua nào ở Mỹ, anh nói thêm với nụ cười rạng rỡ. Ngựa Ireland là giống tốt nhất thế giới đấy, và đó là điều đã được thừa nhận ở khắp nơi.
- Phải kể cả rượu Whisky Ireland nữa chứ, cô con gái của Gerald O Hara đáp lại. Nàng đã nghe nói về hai điều đó từ lúc còn bé xíu.
Đối với nàng rào cản là một độ cao không thể vượt qua được; có lẽ Colum nói đúng. Chắc sẽ là một cuộc đua rất hấp dẫn. Với lại, trước cuộc đua, còn có chợ phiên ở Trim. Chắc chắn không ai có thể mơ ước một cuộc nghỉ hè nào đẹp hơn nữa!
Một tiếng ầm ĩ phía bên dưới dần dần át tiếng trò chuyện, tiếng cười, tiếng la hét của đám đông.
"Một vụ ẩu đả một vụ ẩu đả!" Colum đu người lên hàng rào đế xem. Anh mỉm cười vui vẻ rồi đấm nắm tay phải vào lòng bàn tay trái.
- Cha có muốn cược gì không! Colum! Một người ngồi ngất ngưởng trên hàng rào bên cạnh hỏi.
- Kỳa, dĩ nhiên rồi chứ. Năm bảng Anh cho người họ O Hara.
Scarlett suýt làm Colum ngã lộn nhào khi nàng kéo chân anh.
- Chuyện gì xảy ra vậy!
Đám đông rời chu vi trường đua để đến gần nơi xảy ra ẩu đả. Colum nhảy xuống đất, nắm cổ tay Scarlett và kéo nàng chạy.
Khoảng năm chục đàn ông, trẻ có, già có đang hò hét, và gầm gừ đấm đá nhau túi bụi. Đám đông bao quanh thành một vòng tròn rộng và la hét cổ vũ. Hai đống quần áo vứt tung bên cạnh chứng tỏ cuộc ẩu đả diễn ra bất chợt; họ đã cởi áo quá hấp tấp đến nỗi tay áo còn lộn trái. Trong đánh đánh nhau, những chiếc áo sơ mi tay loang đỏ khi máu đổ. Không có trật tự, thế trận gì. Người nầy đập vào người đứng gần mình nhất, và đưa mắt tìm mục tiêu kế tiếp. Kẻ ngã gục được kẻ đứng bên dựng dậy, và ném vào đám ẩu đả.
Scarlett chưa bao giờ thấy cảnh đàn ông đấm đá nhau. Tiếng đấm huỳnh huỵch và cảnh máu mũi, máu mồm toé ra làm nàng khiếp đảm. Bốn người con của Daniel đang xông xáo trong đám ẩu đả, và nàng van nài Colum kéo chúng ta.
- Để rồi anh mất toi năm bảng à! Đừng nói những chuyện ngớ ngẩn, thưa cô phu nhân bé nhỏ!
- Anh thật là ghê tởm, Colum O Hara. Thật là ghê tởm!
Sau nầy nàng còn lặp đi, lặp lại điều nầy với Colum, với những đứa con của Damel, cũng như với Michael và Joseph, hai người em của Colum mà nàng chưa gặp. Họ đều ở trong bếp, nhà Daniel, Kathleen và Bridie lặng lẽ băng những vết thương, không quan tâm đến những rên rỉ vì đau đớn cũng như tiếng càu nhàu vì các cô lỡ mạnh tay. Colum phân phát các ly rượu Whisky theo vòng.
- Mình không thấy cái gì ngu xuẩn hơn. Scarlett thầm nghĩ, dù họ có nói gì đi nữa. Nàng không sao tin được rằng những cuộc ẩu đả giữa những băng khác nhau lại là một phần của cuộc vui trong những chợ phiên và những ngày trọng đại trong cuộc sống cộng đồng, cho những người dòng họ O Hara và cả cho bạn bè của họ.
- "Chỉ để đùa vui thôi mà" anh nói thế được ư? Còn đám phụ nữ, lại còn tệ hơn: họ mua vui bằng cách chế nhạo Timothy vì anh ta chẳng kiếm chác được gì ghê gớm hơn ngoài một con mắt bị tím bầm!
Danh sách chương