“Niên Bách Ngạn!” Tố Diệp đè nén cảm giác căng thẳng trong lòng xuống, thầm hít một hơi thật sâu, rồi nhỏ giọng nói một câu: “Em chưa từng nghĩ xa xôi như vậy.” Đây có lẽ là một câu trả lời vẹn cả đôi đường.

Sao anh không nhận ra việc cô đánh trống lảng chứ? Nhưng lần này, dường như Niên Bách Ngạn không muốn dung túng cho sự tùy tiện và ngạo mạn của cô nữa. Anh nâng cằm cô lên, ngón cái thô ráp khẽ lướt qua môi cô, ánh mắt u tối: “Bờ môi này… tôi rất muốn được hôn nó.”

Tim cô chợt nghẹt thở.

“Một khi tôi hôn xuống nơi này, cũng có nghĩa là em sẽ bị sự ích kỷ của tôi liên lụy. Diệp Diệp! Tôi muốn chính em nói cho tôi biết.” Nói tới đây, Niên Bách Ngạn hít sâu, ép cô nhìn vào mắt anh: “Em… có cần sự bảo vệ của tôi không?” Thân phận của anh quyết định anh không thể làm quá nhiều việc, cũng quyết định có quá nhiều sự lựa chọn anh phải có sự cân nhắc.

Lúc này Tố Diệp chỉ hy vọng đột nhiên xảy ra một chuyện gì đó để phá đi khung cảnh trước mặt. Niên Bách Ngạn bất ngờ dùng sức mạnh ép cô tới góc tường, ép cô đến mức không còn đường lui, cô bỗng không biết phải lựa chọn ra sao. Giống như một đứa trẻ sợ kỳ kiểm tra đến vậy, cho dù là một phút trước khi kỳ thi bắt đầu cũng đang nguyện cầu cho thế giới hủy diệt trong khoảnh khắc.

Cô mím chặt môi, chỉ vì cảm thấy cánh môi mình đang khẽ run rẩy. Cô vô thức cắn chặt môi dưới, răng và môi giằng co lẫn nhau. Đôi môi đỏ hồng bị tàn sát bừa bãi dưới ánh trăng trông lại càng xinh đẹp mê hoặc, như bông hoa hồng nở rộ trong đêm, tuy gai nhọn đầy mình nhưng vẫn khiến người ta mê mẩn.

Niên Bách Ngạn chẳng phải thánh thần.

Ngón tay anh vòng ra sau gáy cô, cúi đầu xuống, hôn lên môi cô mà không hề báo trước.

Giống như một quả lựu đạn bị ném tới bỗng chốc nổ tung, đầu óc Tố Diệp cũng vang lên một tiếng “bùm” rồi trở nên trống rỗng. Cả người đứng đờ ra ở chỗ cũ, không hề nhúc nhích. Nụ hôn của anh rất dịu dàng, men theo khóe môi từ từ tìm hiểu hai cánh môi cô.

Cô chỉ cảm thấy hô hấp của mình vẫn ngập tràn mùi hương của anh, hoặc có lẽ cô đã chẳng còn cách nào hít thở được nữa, vì tim cô đập quá nhanh, khiến não bộ bắt đầu thiếu khí. Khi đầu lưỡi người đàn ông nhẹ nhàng tách răng cô ra, cô mới bừng tỉnh, vội vàng giơ tay muốn đẩy anh ra. Nhưng bàn tay lớn của anh cũng dùng sức theo, mạnh mẽ giữ chặt lấy gáy cô.

Thế là, lưỡi anh “tiến quân thần tốc”, trực tiếp tấn công khoang miệng cô.

Khi hai đầu lưỡi quấn chặt lấy nhau, đôi chân Tố Diệp trở nên mềm nhũn. Anh như biết trước, đưa tay đỡ lấy lưng cô, hơi nóng hừng hực của lòng bàn tay qua lớp vải mỏng xuyên vào tận trái tim cô.

Nếu không có sức mạnh của anh, e là cô đã không còn sức để đứng vững nữa, chỉ cảm thấy cả người dán chặt vào người anh, chút sức còn sót lại cũng là do anh chống đỡ.

Cô không còn vùng vẫy nữa.

Nụ hôn của anh cũng trở nên triền miên, mạnh mẽ và bá đạo. Như một người khát nước được thưởng thức nguồn nước thanh khiết. Niên Bách Ngạn chuyển từ tìm hiểu sang điên cuồng đòi hỏi và chiếm hữu. Đến cả hô hấp của anh cũng bắt đầu nặng nề khản đục.

Tay của cô từ đầu tới cuối đều chống trước ngực anh, mềm oặt không một chút sức lực, nhưng cảm nhận được rõ ràng trái tim anh đập mạnh mẽ thế nào, từng nhịp đánh vào lồng ngực, lòng bàn tay cô cũng theo đó đau buốt.

Hơi thở của hai người vấn vít, đan hòa vào nhau, cũng giống như sự quấn quýt của răng và lưỡi vậy.

Vầng trăng tròn làm bóng hai người mờ đi, người con gái gần như tan chảy trong vòng tay đầy sức mạnh của người đàn ông.

Một lúc lâu sau Niên Bách Ngạn mới buông cô ra, trán áp sát lại gần cô, bàn tay siết nhẹ gương mặt cô, thanh âm du dương trầm thấp vang lên: “Người đàn ông đó có từng hôn em như vậy không?”

Suy nghĩ của Tố Diệp vẫn còn chưa khôi phục lại, không phân biệt được “người đàn ông đó” trong lời anh nói muốn ám chỉ ai.

Còn anh, cũng sợ câu trả lời cô đột ngột nói ra, bờ môi mỏng lại ép xuống không hề do dự, vẫn mạnh mẽ và dai dẳng như thế.

“Ưm…” Lúc này Tố Diệp mới có phản ứng, vừa mới mở miệng thì lại khiến anh được hời, lưỡi anh một lần nữa quấn chặt lấy cô không buông.

“Đau…”

Tiếng kêu đau yếu ớt của người con gái khiến Niên Bách Ngạn không thể không rời khỏi đôi môi cô. Thấy cằm cô bị cọ sát đến đỏ hồng, anh giơ tay lên sờ cằm mình. Là những sợi râu mới nhú. Thấy gương mặt ai oán của cô, anh lại không nhịn được cười.

“Hành vi của anh là cường bạo đấy.”Cô sầu não vì sự nhập tâm vừa rồi của mình.

Niên Bách Ngạn nhìn bờ môi vừa bị mình “hành hạ”, dường như vẫn còn vương hơi thở của anh. Suy nghĩ như vậy tâm trạng của anh bỗng trở nên rất vui, không nhịn được đưa tay khẽ chạm nhẹ lên môi cô, dịu dàng nói: “Em cũng từng cường bạo mà.”

Nghe xong, gương mặt Tố Diệp bỗng đỏ bừng.

“Thế nên anh định trả thù em?”

“Không!” Không ngờ ánh mắt Niên Bách Ngạn bỗng trở nên nghiêm túc hẳn, anh nâng mặt cô lên để cô nhìn vào mắt anh: “Tôi hôn em vì tôi đã hiểu rõ tình cảm của mình, quyết định việc làm sau này, còn em?”

Tố Diệp sững sờ.

“Diệp Diệp! Em rất thông minh, em phải hiểu rõ tâm tư của tôi.” Ngón tay Niên Bách Ngạn quyến luyến trên gò má cô: “Tôi không muốn hứa hẹn quá nhiều với em. Quan trọng là liệu… em có thể tin tưởng tôi hay không?”

Tố Diệp ngẩng đầu lên nhìn anh, giọng nói có chút run rẩy, còn một chút nghi ngại: “Anh… nghiêm túc sao?”

“Tôi không có thời gian cũng không cần phải chơi trò chơi tình cảm, Diệp Diệp!” Ánh mắt anh nhìn cô rất nghiêm túc: “Tôi đã từng nói tình yêu giống như một món đồ cao cấp, khi còn chưa chắc mình có nắm được hay không tôi tuyệt đối không động vào, còn một khi đã có được tôi sẽ chân thành.”

Tố Diệp nghe mà lòng dạ rối bời.

“Suy nghĩ đi rồi hãy trả lời tôi.” Niên Bách Ngạn đưa tay kéo cô vào lòng, cằm anh khẽ chống lên đỉnh đầu cô, khẽ thở dài.

“Quan trọng lắm sao?” Cô hỏi khẽ: “Một người đã có Diệp Ngọc như anh, còn muốn thế nào? Nói chuyện tình cảm với một người đàn ông đã kết hôn là một chuyện liều lĩnh.”

Niên Bách Ngạn càng ôm chặt cô hơn, không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô, mà nói một câu hàm ý sâu xa: “Tôi chỉ quan tâm tới suy nghĩ của em. Trong lòng em, tôi có an toàn không. Điều này rất quan trọng, còn những chuyện khác cứ giao cho tôi.” Dứt lời, anh khẽ kéo cô ra, cúi đầu nhìn xuống, nói rõ từng từ: “Cũng tức là, nếu một ngày tôi thực sự có được tình cảm của em, cái tôi cần chỉ là em cam tâm tình nguyện.”

Cô chìm đắm trong sự nghiêm túc của anh, nhưng trong lòng rất hoang mang.

Niên Bách Ngạn cũng không nói gì thêm nữa, lại bao bọc cô trong vòng tay mình.

Ánh trăng kéo dài bóng hình hai con người.

Còn xa xa, Kỷ Đông Nham đứng đó nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau, ánh mắt lướt qua một tia đau lòng.

Tình yêu, trước nay vẫn luôn thích trêu đùa con người ta.

Còn cảm giác hồi hộp hay đau đớn lần đầu gặp mặt, có lẽ sau khi trải qua quá nhiều mới khiến người ta hoàn toàn tỉnh ngộ.

Diệp Lan ngồi trên bồn hoa bên ngoài cửa hàng Lufthansa, trên sống mũi đặt một cặp kính râm khoa trương, bộ quần áo kiểu Tây màu trắng trên người khiến da dẻ cô càng mềm mại như bông. Cô ngồi đó, tâm trạng buồn chán, chốc chốc lại giơ tay lên xem giờ.

Lại đợi thêm gần nửa tiếng đồng hồ nữa, sau khi thấy một chiếc xe cảnh sát dừng bên đường, cô đứng bật dậy, vẫy tay nhiệt tình về phía người đàn ông vừa đẩy cửa xe bước xuống.

Tố Khải vừa xuống xe đã nhìn thấy Diệp Lan, dáng người cô gầy gò nhỏ xíu, đeo một chiếc kính râm, nhìn thấy anh như nhìn thấy cứu tinh vậy, bất giác anh cảm thấy có chút đau lòng.

“Cuối cùng anh cũng tới rồi.” Diệp Lan như một đứa trẻ bất lực, xông tới kéo tay Tố Khải.

Sau khi Tố Khải nhận được điện thoại cầu cứu của cô, lập tức đi thẳng từ sở cảnh sát tới đây, thế nên đồng phục còn chưa kịp thay. Anh chỉ đứng đó, không nói gì cũng đủ toát lên vẻ uy vũ. Anh không đẩy tay cô ra: “Nhìn thấy người nào đáng nghi chưa?”

Diệp Lan lắc đầu ngán ngẩm.

“Mấy cô gái các em cứ đi shopping là quên hết trời đất, bọn trộm chỉ thích tìm mấy người như các em để ra tay thôi.”

Diệp Lan khi đi mua sắm thì phát hiện túi xách bị ai lấy mất. Có lẽ là lúc cô thử quần áo, đã tiện tay để túi ở bên ngoài, không còn cách nào khác cô đành phải ra chỗ quản lý gọi điện cho Tố Khải.

“Vậy phải làm sao?” Cô sốt sắng.

“Thế trong ví có bao nhiêu tiền?”

“Tiền mặt thì không nhiều vì em định sẽ quẹt thẻ, nhưng một số giấy tờ đều ở trong đó, nếu phải làm lại thì phiền phức rồi.” Diệp Lan thành thật nói.

Tố Khải ngước lên nhìn mặt trời, thấy trán cô lấm tấm mồ hôi, anh nghĩ: “Em cứ lên xe đợi anh đã.”

“Ấy, anh định đi đâu?” Cô kéo cánh tay anh lại.

“Đi tìm giám đốc yêu cầu xem CTV. Trên xe có điều hòa, em lên xe đợi anh.” Tố Khải nói xong bèn sải bước đi vào khu thương mại.

Diệp Lan nghe lời, ngồi vào xe cảnh sát.

Lái xe là một cấp dưới ngày nào cũng đi theo Tố Khải, Tiểu Lưu, thấy cô anh ta cười hì hì: “Người đẹp! Em bảo cảnh sát Tố của bọn anh tìm ví tiền cho em đúng là lãng phí nhân tài rồi.”

Diệp Lan nghe xong thấy rất ngượng.

Người cấp dưới vẫn cười ha ha: “Nhưng mà cũng không sao. Nói đi cũng phải nói lại, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cảnh sát Tố dù sao cũng là người đàn ông sinh lực dồi dào mà.”

Gương mặt Diệp Lan giờ không khác gì quả táo đỏ.

Khoảng bốn mươi phút sau, Tố Khải từ khu mua sắm đi ra. Diệp Lan vội vàng giúp anh mở cửa xe. Anh chui vào ngồi ở ghế sau, mang theo bầu không khí nóng nực bên ngoài xe nhưng chẳng mấy chốc đã được điều hòa thổi đi hết, chỉ còn lại mùi man mác như mùi cam. Không phải là mùi trên xe anh, nó đến từ cô gái ngồi bên cạnh.

Có một giây phút anh đã hơi ngẩn ngơ.

“Thế nào rồi?” Diệp Lan khẽ hỏi.

Tố Khải rút điện thoại ra: “Đừng sốt ruột!” Nói rồi anh ấn một số điện thoại, lại dặn với lên trước: “Lái xe về phía cầu bốn hướng.”

Lúc xe khởi động cũng là lúc điện thoại được kết nối.

Diệp Lan chỉ nghe thấy anh nói với đầu kia điện thoại: “Anh Thành, em là Tiểu Khải đây, nhờ anh tìm một người.”

Ngữ khí đó nghe rất nhiệt tình.

“Giúp em tìm thằng “khỉ”, bây giờ em đang trên đường tới cầu bốn hướng, sau khi tới nơi em muốn gặp hắn.”

Thằng khỉ? Diệp Lan kinh ngạc.

Người cấp dưới lái xe phía trước cũng liếc nhìn vào gương chiếu hậu.

Đối phương nhận lời.

Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, Tố Khải rút ví ra, đưa cho cô mấy tờ tiền: “Em có việc thì có thể đi trước, khi nào tìm được ví tiền, anh sẽ mang qua cho em.”

“Hả?” Diệp Lan vội vàng xua tay: “Em chẳng có việc gì đâu, hôm nay được nghỉ, để em đi cùng anh.”

Tố Khải nhìn cô, rồi không từ chối mà gật đầu.

Chẳng mấy chốc chiếc xe rẽ vào một đường nhánh trên cầu bốn hướng, rồi lại men theo con đường rẽ vào một khu nhà mái bằng. Khi xe dừng lại trước cửa một ngôi nhà có sân, cửa để ngỏ, Tố Khải không cho Diệp Lan đi theo anh mà một mình đi vào đó.

“Tiểu Lưu! Cảnh sát Tố muốn làm gì vậy?” Cô không hiểu.

“Thì tìm ví tiền cho cô.” Tiểu Lưu có vẻ đã quá quen với việc này.

Diệp Lan ngạc nhiên, chỉ ra ngoài: “Mới đó anh ấy đã tìm được kẻ trộm sao?”

“Đương nhiên là không.” Tiểu Lưu cười: “Thằng khỉ mà cô vừa nghe thấy là một tên đã tái phạm nhiều lần, ăn cắp vặt thành nghiện, sau mấy lần bị cảnh sát Tố bắt vào đồn cũng đã nghiêm chỉnh hơn nhiều. Cô không biết đấy thôi, trộm cũng có địa bàn hoạt động của mình, không được lạm quyền. Mà mấy năm gần đây tội phạm trộm cắp đều được lập hồ sơ ở sở cảnh sát. Cho dù là không có, thông qua những kẻ trong nghề cũng có thể tiếp cận gần hơn. Nhất định là sau khi xem CTV trong cửa hàng, cảnh sát Tố đã nắm được phần nào, định thông qua thằng khỉ để tìm ra tên trộm đó.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện