Tuyết rơi làm mờ cả đôi mắt.

Tô Nhiễm sững sờ đứng yên tại chỗ, cô không ngờ lại gặp Lệ Minh Vũ ở thị trấn Hoa Điền. Thoáng chốc cô ngây người, trái tim cô không ngừng rộn ràng đánh mạnh vào ngực, đau đớn cả cõi lòng.

Tiêu Diệp Lỗi vẫn nắm chặt cánh tay Tô Nhiễm như cũ, ánh mắt chăm chăm nhìn Lệ Minh Vũ lộ rõ thù địch và đề phòng.

Lệ Minh Vũ dừng bước trước mặt hai người, vẻ mặt anh bình tĩnh đến khó tin, như thể anh đang nhìn một cảnh không hề liên quan đến bản thân. Anh chỉ chậm rãi giơ tay, một cử động đơn giản nhưng tràn đầy quyền uy không cho phép chống đối...

"Tô Nhiễm, qua đây". Bốn chữ êm đềm điềm tĩnh cất lên từ đôi môi mỏng của anh, ngữ điệu đều đều như thường.

Tô Nhiễm không cách nào phân biệt anh đến thị trấn Hoa Điền làm việc hay đến đây để tìm cô. Xác suất của khả năng sau là vô cùng nhỏ mà cô cũng không dám tham lam mong đợi xa vời. Cô quay đầu khẽ nói với Tiêu Diệp Lỗi, "Diệp Lỗi, cậu không phải con nít. Đừng làm loạn nữa, mau buông tôi ra đi."

"Tô Nhiễm, tôi có thể thấy chị lấy anh ta chẳng hề hạnh phúc, vì sao? Tôi thật sự không hiểu vì sao chị muốn lấy anh ta!" Tiêu Diệp Lỗi không định buông tay, vẻ mặt anh vô cùng lo lắng.

"Diệp Lỗi, tôi...ưm..." Tô Nhiễm vừa mới gọi tên anh, còn chưa nói hết câu thì cảm thấy cả người mình bị kéo mạnh qua. Ngay lập tức, đầu cô hơi choáng váng va vào lồng ngực đàn ông rắn chắc, hương hổ phách dịu nhẹ quen thuộc vây lấy cô.

Cô hoảng sợ ngẩng đầu. Trên đỉnh đầu, đôi mắt tinh anh của Lệ Minh Vũ thâm trầm nhìn cô, đáy mắt anh càng thêm đen thẳm.

"Anh buông Tô Nhiễm ra!" Tiêu Diệp Lỗi xông lên trước, vừa mới đưa tay ra liền bất ngờ bị Lệ Minh Vũ nắm chặt lấy.

Tô Nhiễm kinh hãi, muốn mở miệng khuyên can, thì nghe thấy Lệ Minh Vũ nói với Tiêu Diệp Lỗi, giọng nói trầm thấp đáng sợ...

"Với tư cách là anh rể của cậu, tôi cần phải nhắc cậu một điều. Tô Nhiễm chỉ là chị gái của cậu, cậu không được phép gọi thẳng tên họ cô ấy. Còn nữa, cô ấy có hạnh phúc hay không cũng chỉ liên quan đến tôi, không liên quan đến cậu. Chị cậu lấy tôi là vì yêu tôi, cậu nghe hiểu không?" Lệ Minh Vũ nói xong, hung hãn thả tay Tiêu Diệp Lỗi.

Tiêu Diệp Lỗi nhìn anh trân trối, hít thở dồn dập.

"Chúng ta đi." Lệ Minh Vũ không muốn nói thêm với Tiêu Diệp Lỗi, kéo cánh tay Tô Nhiễm đi về phía xe MPV.

Bước chân anh rất lớn, cô thất tha thất thểu đi theo.

"Lệ Minh Vũ, anh đứng lại đó cho tôi!" Phía sau, Tiêu Diệp Lỗi hét to.

Lệ Minh Vũ bỏ ngoài tai, không màng dừng chân.

Tiêu Diệp Lỗi nắm chặt tay, sải bước lớn đuổi theo, lạnh lùng nói: "Không phải chị ấy yêu anh mà là sợ anh!"

Lần này, Lệ Minh Vũ dừng bước, bàn tay đang nắm cánh tay Tô Nhiễm bất giác buộc chặt. Cô đau đến cau mày, thấy Tiêu Diệp Lỗi xót xa đang muốn lên tiếng, Tô Nhiễm liền lắc đầu: "Diệp Lỗi, cậu về nhà đi. Đừng giở tính trẻ con nữa mà."

"Tô Nhiễm, tôi..."

"Tô Nhiễm, em lên xe trước." Không đợi Tiêu Diệp Lỗi nói xong, Lệ Minh Vũ nhìn cô ra lệnh, giọng nói anh đầy lạnh lùng.

"Minh Vũ, Diệp Lỗi chỉ là quá..."

"Lên xe." Anh không để cô cơ hội nói hết, ngữ điệu chuyển lạnh.

Tô Nhiễm lo lắng nhưng cũng không dám cãi lời anh, đành cắn môi bước lại xe đang đậu cách đó không xa.

Tiêu Diệp Lỗi thấy vậy càng thêm bực mình, muốn bước đuổi theo Tô Nhiễm nhưng Lệ Minh Vũ trầm tĩnh chặn anh lại, bàn tay níu chặt lấy cổ áo anh, ánh mắt phẫn nộ nhìn thẳng Tiêu Diệp Lỗi. So với lửa giận trong đôi mắt Tiêu Diệp Lỗi thì đôi mắt Lệ Minh Vũ càng như ma quỷ, tương phản giữa lo lắng và điên cuồng...

"Cảnh cáo cậu, để tôi thấy cậu lôi lôi kéo kéo Tô Nhiễm lần nữa, tôi sẽ đánh gãy hai tay cậu."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện